Đế hoàng phi - Tập 2 - Chương 41

Chương 41

Khẽ áp bàn tay lên mu bàn tay mịn màng như ngọc của Dương phi, Thế Huyền vỗ nhẹ mấy cái, cất giọng dịu dàng: “Có trẫm ở đây rồi!”

Dương phi ngước lên, nhìn thấy một bên mặt gầy guộc của y. Nàng hơi ngẩn người, sau đó lại ôm chặt y, áp sát mặt vào lưng y. Dường như lúc này, nam tử trước mặt không còn là hoàng đế vời vợi trên cao nữa, tất cả mọi chuyện ở ngoài cung Nghi Tuyết đều không liên quan gì tới họ.

Nét sợ hãi trong đáy mắt dần tan biến, khoé miệng Dương phi nở một nụ cười thư thái. Vầng trăng thật đẹp, toả ra vẻ bình yên vô chừng.

Mấy năm nàng được sủng ái nhất mực dường như tới lúc này mới trở nên chân thực phần nào.

Đèn trong cung đã tắt, bức màn mỏng manh buông xuống che đi khung cảnh bên trong.

Thế Huyền nằm lặng lẽ trên giường, không sao ngủ được. Mấy ngày nay, trong lòng y đầy tâm sự, khó có thể tĩnh tâm. Dương phi nhẹ nhàng tựa sát vào người y, có điều lúc này nàng đã say giấc nồng. Thế Huyền bất giác nở nụ cười mỉm, đưa tay day day trán, cũng học theo nàng khép đôi mắt lại.

Làn gió đêm thổi vào qua ô cửa sổ làm ngọn đèn trong phòng khẽ lay động. Mùi trầm hương nồng đậm dường như đã nhạt đi, một hồi lâu sau, chỉ còn lại những tiếng thở đều đều.

Trăng tròn treo trên cao, vén tầng mây chiếu xuống mặt đất những tia sáng dìu dịu, lạnh lùng và trắng xoá khiến người ta bất giác nảy sinh chút cảm giác xơ xác, tiêu điều.

Vừa qua giờ Tý, chợt có một bóng người đi qua lớp lớp cửa cung, chạy thẳng tới cung Nghi Tuyết.

Cửa điện bị đẩy ra, gió đêm thổi vào khiến bức màn không ngừng đung đưa. Trung thường thị hốt hoảng chạy vào phòng trong, tới chỗ bức rèm châu mới dừng lại, chỉ thấy phía sau bức màn mỏng màu đỏ, Thiếu đế đã chậm rãi ngồi dậy. Trung thường thị kêu lên một tiếng “Hoàng thượng”, liền thấy bức màn được vén lên, bóng dáng gầy guộc của Thiếu đế bước ra ngoài. Trung thường thị vội vàng lấy chiếc áo lông chồn trên giá khoác lên người y. Sắc mặt Thiếu đế tái xanh, hỏi: “Có chuyện gì?”

Hai mắt vằn lên những tia đỏ, Vương Đức Hỷ thấp giọng nói: “Ngoài cung truyền đến tin tức, giờ Hợi một khắc, có kẻ cướp ngục, người của Tần Tướng quân giằng co với bọn chúng trước thiên lao suốt nửa canh giờ, đám người đó kẻ thì chết, kẻ thì bỏ trốn, nhưng… nhưng Thụy Vương đã biến mất.”

Sắc mặt Thế Huyền trắng bệch, Vương Đức Hỷ còn muốn nói gì đó, song người trước mặt đã lao ra ngoài, mất hút trong màn đêm mù mịt.

Tần Tướng quân đã quỳ trước ngự thư phòng tự lúc nào, cởi bỏ giáp trụ, giữa màn đêm giá lạnh vẫn để mình trần, mang roi đến xin chịu tội.

Thế Huyền lệnh cho Tần Tướng quân trông coi Thụy Vương cẩn thận, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót. Vậy mà chẳng ai ngờ được, thì ra trong thiên lao đã bị người ta đào một địa đạo thông đến một con đường cái cách hoàng thành chừng mười dặm. Tần Tướng quân phái người đuổi theo, thấy bên cạnh cửa vào địa đạo dày đặc dấu chân ngựa, xem ra những kẻ này đã có âm mưu từ trước.

Sắc mặt Thế Huyền lạnh băng, không ngờ Thụy Vương đã đoán trước được sẽ có một ngày như vậy nên đã chuẩn bị sẵn đường rút lui, tầm nhìn xa của hắn thực khiến Thế Huyền kinh ngạc. Trung thường thị Vương Đức Hỷ thấy y không nói gì, chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa trắng đứng lặng im trong gió, dù có khoác thêm chiếc áo lông chồn, e là vẫn khó ngăn nổi làn gió đêm lạnh lẽo. Lão khẽ cất tiếng gọi “Hoàng thượng”, lại thấy Thế Huyền cười nhạt một tiếng. Đám người Thừa tướng lúc ở trên triều ra sức xin giữ mạng cho Thụy Vương, thì ra chỉ là để che mắt người ngoài, trong thiên lao đã có sẵn kẻ làm nội ứng cho chúng. Vậy mà y chỉ sai người phòng bị nghiêm mật bên ngoài, cho rằng nếu Thụy Vương muốn trốn thì cũng chỉ có thể chạy ra ngoài cửa thiên lao mà thôi.

Dương Ngự thừa hay tin cũng vội vàng đi tới, vuốt lại quần áo, quỳ xuống bên cạnh Tần Tướng quân, cúi đầu nói: “Xin Hoàng thượng khai ân, tha cho Tần Tướng quân một lần, để Tướng quân lập công chuộc tội!”

Tần Tướng quân ưỡn thẳng lưng, giọng nói vang lên như tiếng chuông đồng: “Mạt tướng đã phái người truy kích men theo con đường đó!”

Thế Huyền lại ngẩn ngơ nhớ đến lời của Ngọc Trí: “Hoàng thượng cho rằng như vậy là thắng rồi sao?”

“Hoàng thượng!”

Vương Đức Hỷ thấy Thiếu đế xoay người bước xuống bậc thềm đá, liền vội vã dẫn người đuổi theo.

Dương Ngự thừa và Tần Tướng quân cùng ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy Thiếu đế vẫn không dừng bước, chẳng mấy chốc đã biến mất dưới ánh trăng bàng bạc. Dương Ngự thừa đứng dậy trước, đỡ Tần Tướng quân, sắc mặt nặng nề, nói: “Hãy phái thật nhiều người đuổi theo, khi cần thiết, giết không tha.” Trước đó, vì ngại thân phận của Thụy Vương, muốn định tội cũng phải có lý do xác đáng, hơn nữa, Hoàng thượng còn chưa hạ chỉ tước bỏ phong hiệu thân vương của hắn, cho nên trước khi bị xử tử hắn vẫn còn là vương gia của Bắc Hán. Nhưng hiện giờ, Thụy Vương đã trở thành kẻ vượt ngục, khi đối phó tất nhiên không cần để ý quá nhiều, thẳng tay giết chết cũng chẳng phải vấn đề gì ghê gớm! Ngọc Trí tuy đã trở thành tiện dân nhưng dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, tất nhiên không thể nhốt vào thiên lao cho kẻ khác nhìn thấy, chỉ có thể hành hình trong lãnh cung.

Nói cho cùng, ai mà chẳng sợ chết. Trong đêm, lãnh cung lại càng khiến người ta rờn rợn, Ngọc Trí ôm gối ngồi trên giường, ánh trăng trắng bạc chiếu xuống ô cửa sổ khép chặt, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người canh gác bên ngoài.

Không biết bao lâu sau, cửa lớn vốn đang đóng chặt đột nhiên mở rộng, một nam tử toàn thân tắm trong ánh trăng lạnh lẽo đi vào, nhanh chóng bước đến trước giường của Ngọc Trí. Nàng ta kinh hãi nhìn người đang tới, cho đến khi những ngón tay mảnh khảnh của y bóp chặt chiếc cổ trắng nõn, nàng ta mới xác định được là mình không nằm mơ.

“Hắn ta muốn đi đâu?” Trong giọng nói của Thiếu đế toát ra sự lạnh lùng vô hạn.

Bàn tay y từ từ siết chặt như muốn bóp chết Ngọc Trí. Nàng ta dần cảm thấy khó thở, nỗi sợ hãi khi một mình ngồi rúm ró trong màn đêm tĩnh lặng đã biến mất, trong mắt và khoé miệng chỉ còn lại nét cười. Nàng ta đã từng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Công chúa, bây giờ, rốt cuộc cũng đã thấy y sợ hãi rồi.

Trung thường thị nôn nóng chạy vào, đứng một bên khuyên nhủ: “Hoàng thượng, người cứ như vậy sẽ bóp chết thị đấy…” Thẩm thị tuy là người sắp phải chết nhưng lúc này, Trung thường thị không muốn nhìn thấy đôi tay Hoàng thượng vấy máu tươi của một kẻ thân mang tử tội.

Thế Huyền căm phẫn buông tay ra, Ngọc Trí đưa tay vuốt cổ, ho sặc sụa một hồi, đôi mắt trong veo nhìn Thế Huyền không chớp: “Khụ khụ, chuyện Hoàng thượng không biết há lại chỉ có thế này…”

Nàng ta chậm rãi nằm xuống giường, vừa ho vừa nói: “Ca ca ta… cúc cung tận tuỵ vì Bắc Hán, nhưng lại không có kết cục tốt đẹp, khụ khụ, ta đã căm hận các người từ lâu rồi!”

“Hoàng thượng…” Trung thường thị ngẩn ngơ nhìn Thiếu đế.

Trong mắt bùng lên những tia sáng sắc như dao, Thiếu đế trầm giọng nói: “Hành hình!” Hành hình ngay lập tức!

Lệnh Viên đột ngột tỉnh dậy từ giấc mộng, ngoảnh mặt sang liền thấy ánh trăng sáng rõ chiếu lên cửa sổ. Nàng có chút hụt hẫng, nhưng ngay sau đó lại khẽ cười tự giễu, người đó đã tới vùng biên cương rồi, sao còn có thể ở bên ngoài cửa sổ được chứ?

Nàng nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy, phía Bắc Hán đã lâu lắm rồi không có tin tức gì, nhưng không có tin tức cũng coi như là điều tốt lành. Bây giờ Doãn Duật đã đi rồi, nàng thật sự không còn điều gì vướng bận nữa.

Hoàng đế Nam Việt khi rảnh rỗi vẫn thường triệu Lệnh Viên vào cung để cùng đánh cờ, thỉnh thoảng nàng cũng gặp Tiêu Hậu, thấy trên khuôn mặt bà ta lúc nào cũng là nụ cười hiền từ, dường như gặp ai bà ta cũng như thế. Số lần Dận Vương tới Cẩm Tú biệt uyển đã ít hơn nhiều, đại khái là vì chuyện lần trước, cho dù có tới thì cũng chẳng nói chuyện với Lệnh Viên được mấy câu. Chỉ là có một chuyện khiến Lệnh Viên cảm thấy kỳ quái, dường như Khánh Vương trở nên bận rộn hơn. Có một lần, sau khi Lệnh Viên đánh cờ với Hoàng đế Nam Việt xong rồi ra về, nàng đã gặp hắn ở cửa cung. Hắn không còn bám lấy nàng như trước nữa, chỉ mỉm cười hỏi thăm mấy câu rồi đi luôn.

Anh Tịch không kìm được, lén nói mặt trời hôm nay đúng là mọc ở đằng tây, Khánh Vương đã thu lại bản tính vô lại của hắn rồi.

Thu qua, đông đến.

Đây chính là mùa yên tĩnh nhất trong năm.

Trời Nam không như đất Bắc, cho dù đến mùa đông cũng không lạnh như ở Bắc Hán. Từ khi lập đông đến nay, đến lò sưởi cầm tay Lệnh Viên cũng rất ít khi mang theo, người miền Bắc đến nơi này, tựa như trời sinh đã không sợ lạnh, không cần phải mặc quá nhiều quần áo. Những người khác trông đều cồng kềnh, núc ních, chỉ có Lệnh Viên vẫn thon thả, gọn gàng khiến ai nhìn thấy cũng vô cùng ngưỡng mộ.

Trong ngự hoa viên, gió lạnh khẽ thổi, Anh Tịch nghịch ngợm với một cành cây ở bên cạnh, đắc ý nói: “Công chúa, người nhìn thấy chưa? Những vị nương nương đó nhìn thấy dáng vẻ của Công chúa bây giờ, ai cũng thẹn mình thua kém! Hì hì, trước đây, khi chưa tới Nam Việt, nô tì thường nghe người ta nói giai nhân nước Nam nhu mì, e thẹn biết bao, hoá ra đến mùa đông, ai nấy đều trông như con gấu hết!”

Lệnh Viên phì cười, làm bộ muốn đánh thị, không ngờ nha đầu này nhanh nhẹn vô cùng, thoáng cái đã tránh được. Lệnh Viên hơi cau mày, khẽ trách: “Đừng có nói linh tinh nữa!”

Anh Tịch thấy Lệnh Viên không thật sự có ý đánh mình, liền yên tâm tới dìu đỡ, rồi cười, nói: “Công chúa nên cười nhiều một chút, nô tì thích nhất là thấy Công chúa cười. Mấy hôm trước, chẳng phải Hoàng thượng đã gửi thư đến rồi sao? Tất cả đều an lành, người đừng có cả ngày mặt ủ mày chau nữa.”

Bắc Hán đã lâu không có tin tức, Lệnh Viên liền tấu xin với Hoàng đế Nam Việt, nói là muốn gửi một bức thư nhà về cho Thiếu đế. Tuy nói là thư nhà nhưng tất nhiên cũng phải để Hoàng đế Nam Việt xem qua, đề phòng Lệnh Viên người một nơi mà lòng một nẻo. Thư từ Bắc Hán chẳng mấy chốc đã gửi tới, nói là mọi việc đều bình yên, bệnh cũ của Thiếu đế chưa từng tái phát… Tất cả đều tốt đẹp đúng như trong tưởng tượng của Lệnh Viên, Anh Tịch hay tin cũng hưng phấn suốt ba ngày ba đêm liền.

Anh Tịch lại quấn lấy nàng, vui vẻ nói: “Đúng rồi, nghe nói trong cung vừa được tiến cống rất nhiều vải lụa, gấm vóc thượng hạng, Tôn công công đã vâng lệnh mang đến biệt uyển rất nhiều. Ông ấy còn bảo đó là do Hoàng đế Nam Việt đặc biệt dặn dò, nói là cắt quần áo cho Công chúa mặc nhất định sẽ rất đẹp!”

Lệnh Viên mím môi cười khẽ.

Một làn gió thổi tới, giữa bầu không khí giá lạnh bỗng phảng phất mùi phấn son. Lệnh Viên vừa xoay người, chợt thấy một bóng người chạy ra từ chỗ ngoặt trên hành lang, va vào người nàng. Anh Tịch cả kinh, vội đỡ lấy chủ nhân, đang định lên tiếng trách cứ, nhưng khi nhìn rõ dung mạo của người kia, thị bèn nuốt những lời định nói xuống.

Là Tĩnh Công chúa.

Lệnh Viên đã từng nhìn thấy nàng ta bên cạnh Tiêu Hậu, nhưng lần nào cũng chỉ nhìn từ xa, chưa từng tiếp xúc. Nàng ta là hòn ngọc minh châu trên tay Tiêu Hậu, cả ngày vui vẻ tươi cười, cặp mắt trong veo không giấu được bất cứ chuyện gì. Sinh ra trong hoàng thất, đó thực sự là một người thuần khiết hiếm có.

Nhưng lúc này nàng ta lại đang khóc, tròng mắt đỏ hoe, sắc mặt tiều tụy khiến Lệnh Viên không khỏi có chút xót xa.

Sau khi đứng vững lại, thấy người bị mình va phải là Lệnh Viên, thần sắc Tĩnh Công chúa thoáng biến đổi, lại nhìn thấy Anh Tịch bên cạnh Lệnh Viên, những giọt nước mắt khó khăn lắm mới kìm được lại tuôn ra giàn giụa, nghẹn ngào tránh bọn họ rồi chạy đi luôn. Chẳng ngờ nàng ta chạy không vững, bị trẹo chân. Lệnh Viên và Anh Tịch đều kinh hãi, nàng vội sai Anh Tịch tới dìu đỡ, nhưng Anh Tịch vừa đưa tay ra, Tĩnh Công chúa liền hậm hực gạt mạnh tay thị, khóc nức nở nói: “Không cần cô quan tâm!”

Anh Tịch ngượng ngùng rụt tay về, ngoảnh đầu lại, nhỏ giọng nói: “Công chúa, người xem…”

Lệnh Viên cau mày, chẳng hiểu nổi tính cách của vị Tĩnh Công chúa này. Phía sau lưng chợt vọng tới tiếng bước chân, Lệnh Viên vừa ngoảnh đầu liền nhìn thấy Khánh Vương đang hớt hải chạy lại, ống tay áo lất phất bay. Hắn đưa mắt nhìn lướt qua Lệnh Viên rồi bước tới đỡ Tĩnh Công chúa dậy, rút một chiếc khăn tay lau nước mắt cho nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc nữa!”

Chẳng ngờ câu nói đó của hắn càng khiến Tĩnh Công chúa khóc to hơn. Đôi bờ vai thon run rẩy, nàng ta nghẹn ngào nói: “Nhị ca, huynh có biết không, mẫu hậu muốn gả muội cho Hạ Hầu Quân!”

Lệnh Viên vốn đã xoay người định rời đi, nghe thấy Tĩnh Công chúa nói vậy, nàng lập tức sững lại, cả người đờ đẫn, chẳng thể nào cất bước. Anh Tịch cũng mở to mắt, ngoảnh đầu lại với vẻ không thể tin, nhìn đăm đăm vào cặp huynh muội kia.

Khánh Vương không đổi sắc mặt, khẽ vuốt ve lưng muội muội, nhẹ nhàng an ủi: “Nhị ca biết.”

“Muội không muốn lấy chồng!”

“Được, nhị ca sẽ nghĩ cách.”

“Thật sao?” Tĩnh Công chúa ngơ ngẩn nhìn hắn, trong đáy mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

Khánh Vương không kìm được, khẽ bật cười, gật đầu nói: “Thật, nhị ca đã gạt muội bao giờ chưa?”

Đúng lúc đó, có hai ả cung nữ hoang mang đuổi tới. Khánh Vương đưa mắt liếc nhìn, rồi trầm giọng nói: “Đưa Công chúa về đi, nhớ chú ý hầu hạ cho tốt!”

Nhìn ba người đó đi xa dần, Khánh Vương thu lại nét cười trong đáy mắt, liếc nhìn bóng người gầy guộc phía sau lưng, dường như tới lúc này mới đột nhiên nhớ ra Lệnh Viên.

Những ngón tay thon dài, mảnh khảnh siết chặt chiếc khăn lụa, Lệnh Viên hậm hực nhìn Khánh Vương, ngạc nhiên cười, hỏi: “Điện hạ đang đùa hay sao? Chính miệng Hoàng thượng đã đồng ý sẽ gả Anh Tịch cho Thế tử làm chính thất, sao Hoàng hậu nương nương cũng nhìn trúng người con rể này vậy? Chẳng lẽ lại muốn Tĩnh Công chúa làm lẽ hay sao?”

Chuyện này Khánh Vương vốn không muốn nói với Lệnh Viên, chẳng ngờ nàng lại tự nhắc đến. Hôm nay tâm trạng hắn không tốt, thực chẳng có lòng dạ mà đùa cợt, bèn trầm giọng nói: “Dao Dao đường đường là công chúa tôn quý, há có lý đâu lại làm lẽ bao giờ! Thế nào, chuyện này mà Công chúa cũng quan tâm sao? Xem ra Công chúa thực sự coi trọng người thị nữ này! Có điều, Công chúa yên tâm, dựa vào năng lực của mẫu hậu ta, để hai người họ ngồi ngang hàng nhau vẫn là điều có thể làm được.”

Lệnh Viên nghe hắn nói vậy thì sắc mặt hơi biến đổi, chỉ sợ bị hắn nhìn ra điều mà mình thật sự quan tâm, bèn khẽ ho một tiếng, nói: “Ta quan tâm đến thị nữ của ta, không cần ngài phải bận tâm! Ta chỉ cảm thấy đáng buồn thay cho Tĩnh Công chúa, mới vừa rồi còn được ngài giả bộ vỗ về, an ủi, nhưng đâu hay người thật sự muốn đẩy cô ấy vào nơi nước sôi lửa bỏng lại chính là ngài!”

Trước đó đã có chuyện Dận Vương muốn gả nghĩa muội Thượng Dương Quận chúa cho Doãn Duật, bây giờ Khánh Vương lại muốn gả em gái ruột cho y thực cũng là lẽ thường tình. Vừa rồi, khi nhìn Khánh Vương an ủi Tĩnh Công chúa, Lệnh Viên thậm chí còn cảm thấy sửng sốt, nhưng giờ đây, nàng chẳng còn kinh ngạc chút nào.

Mấy chữ “chính là ngài” lọt vào tai khiến sắc mặt Khánh Vương lập tức trở nên âm trầm. Lệnh Viên thừa cơ nói tiếp: “Ngài còn không thừa nhận sao? Chẳng lẽ ngài không muốn lôi kéo Ký An Vương phủ về phía mình ư? Bây giờ không phải vừa hay có một muội muội để lợi dụng đó sao?”

“Cô!” Khánh Vương đột ngột bước lên trước một bước, sắc mặt tái xanh. Thân thể hắn vốn cao lớn, lúc này đi tới đứng trước mặt Lệnh Viên lại càng toát ra một khí thế bức người. Lệnh Viên hơi run lên, lùi về phía sau nửa bước.

Anh Tịch thấy vậy liền hoang mang kéo chủ nhân về phía sau, rồi đi tới đứng trước mặt Khánh Vương, cắn răng nói: “Điện hạ làm thế này là có ý gì?”

Khánh Vương cũng chẳng rõ vì sao, khoảnh khắc đó, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt nhưng rồi giật mình nhớ ra thân phận của hai người. Lệnh Viên không muốn dây dưa với hắn thêm nữa, kéo tay áo Anh Tịch, nói: “Chúng ta đi thôi!”

Hai người đã đi được rất xa, Anh Tịch mới ngoảnh đầu nhìn lại, không còn thấy bóng dáng Khánh Vương đâu nữa. Thị thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Không ngờ hắn lại tức giận đến vậy!”

Lệnh Viên vẫn chưa hả giận: “Đó là vì bị ta nói trúng tim đen!”

Anh Tịch gật đầu tỏ ý tán đồng, sau đó lại nghĩ đến một chuyện: “Vậy Tĩnh Công chúa thật sự sẽ bị gả cho Thế tử sao?”

Móng tay cắm ngập vào lòng bàn tay, sự đau đớn khiến Lệnh Viên nhất thời tỉnh táo trở lại. Nếu thật sự đúng như lời Khánh Vương nói, Tĩnh Công chúa và Anh Tịch sẽ ngồi ngang hàng với nhau, Doãn Duật e là không có cách nào kháng hôn được rồi. Nàng cảm thấy rất phiền muộn, nhưng rồi đột nhiên lại cảm thấy tức cười, nàng đã sắp lấy chồng, chẳng lẽ không cho phép y cưới vợ sao?

Khi Khánh Vương đi vào Phượng cung, chỉ thấy có một ả cung nữ đang cẩn thận tiếp thêm hương liệu. Nhìn thấy hắn đi vào, thị liền vội vàng hành lễ.

“Mẫu hậu!” Khánh Vương đi vòng qua tấm bình phong vào phía trong.

Tiêu Hậu đang đứng lặng lẽ bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc đẹp đẽ bên ngoài, bỗng nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, bà ta không ngoảnh đầu lại, chỉ hờ hững nói: “Vội vội vàng vàng, lại có chuyện gì vậy?”

Khánh Vương dừng lại sau lưng bà ta nửa trượng, trầm giọng nói: “Dao Dao thân là công chúa, cho dù có gả vào Ký An Vương phủ thì cũng là một vinh dự lớn đối với Hạ Hầu Quân, sao có thể ngồi ngang hàng với một tì nữ được? Truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười!”

Khoé miệng hiện lên một nụ cười nhạt, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào cảnh đẹp bên ngoài, Tiêu Hậu thản nhiên nói: “Cái gì mà tì nữ với không tì nữ, nữ quan tuỳ giá của Bắc Hán cũng là hạng có phẩm cấp, xuất thân không tính là quá bần hàn. Hơn nữa, đây là do Hoàng thượng ban hôn, ai dám chê cười?”

“Mẫu hậu…”

“Được rồi, chuyện này không cần nhắc đến nữa!” Tiêu Hậu xoay người lại, chăm chú nhìn người trước mặt, trong mắt thoáng hiện nét cười. “Con phải biết, mẫu hậu làm vậy cũng là vì con cả thôi! Ký An Vương gia năm xưa đã từng kề vai sát cánh với phụ hoàng con, địa vị của ông ấy trong lòng phụ hoàng con tất nhiên cũng khác. Lão tứ muốn có được sự ủng hộ của Ký An Vương phủ, con cũng không thể chậm chân! Bản cung sẽ tìm thời cơ thích hợp để nói với phụ hoàng con chuyện này.”

“Nhưng nhi thần chỉ có một đứa em gái này thôi!”

Tiêu Hậu nở nụ cười hết mực hiền từ, thản nhiên nói: “Chính vì chỉ có một đứa em gái cho nên mới phải kêu nó hết sức giúp con. Đã đến đây rồi, vậy hãy ngồi uống trà với mẫu hậu đi!” Tiêu Hậu vừa nói vừa cất bước ra ngoài.

Bức rèm châu trước mặt vẫn không ngừng đung đưa, nhưng bóng dáng Tiêu Hậu đã chẳng còn ở đó. Khuôn mặt Khánh Vương lạnh như băng, đôi tay dưới ống tay áo rộng siết chặt, hằn rõ gân xanh.

Khi Lệnh Viên tới Đế cung mới biết Ký An Vương gia cũng vừa tới. Tôn Liên An tươi cười dẫn Lệnh Viên qua toà cung điện kế bên chờ. Lệnh Viên bất giác hỏi một câu: “Ký An Vương gia đến đây là vì chuyện của Thế tử sao?”

Tôn Liên An cười, đáp: “Không phải, mọi việc ở chốn biên cương vẫn bình thường. Ngày này bốn mươi năm trước chính là ngày Hoàng thượng và Vương gia kết bái, mỗi năm cứ đến ngày này, Vương gia lại vào cung uống trà, nói chuyện với Hoàng thượng.”

“Vậy sao?” Trái tim vốn đang lửng lơ của Lệnh Viên cuối cùng cũng dần hạ xuống.

“Dường như đã nửa đời người trẫm không ngồi nói chuyện với ngươi thế này rồi.” Hoàng đế Nam Việt tươi cười, ngay đến mấy nếp nhăn nơi khoé mắt cũng toát ra vẻ khoan dung, nhân hậu.

Ký An Vương gia ngồi đối diện với lão, cũng khẽ mỉm cười: “Hoàng thượng hồ đồ rồi, thần năm nào chẳng vào cung.”

Hoàng đế Nam Việt lại thở dài một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống chiếc bàn bên cạnh: “Đúng thế, năm nào cũng vậy. Đáng tiếc là bây giờ chỉ còn lại mỗi hai người chúng ta.” Lão vừa nói vừa nhẹ nhàng khép mắt lại. Trong cái ngày đẫm máu năm xưa, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp chốn, lão đã vô số lần nằm mơ thấy người đó, đã vô số lần nằm mơ về những ngày chém giết không ngừng. Tràng hạt trong tay đột nhiên chuyển động nhanh hơn.

Sắc mặt Ký An Vương gia thoáng biến đổi, bàn tay đang cầm chén trà hơi siết lại. Từ sau năm Kiến Chương thứ mười, Hoàng thượng chưa bao giờ nhắc đến bất cứ việc gì có liên quan tới Lương Vương. Hôm nay lão nói như vậy, thực khiến ông không khỏi bất ngờ.

Kẻ đế vương ở phía đối diện đột nhiên cười vang, cặp mắt đang khép đột ngột mở ra, trong đáy mắt lấp lánh ánh cười, nhìn Ký An Vương gia, thấp giọng nói: “Thực ra ngươi không cần phải điều Thế tử đến nơi xa xôi như thế. Trẫm biết đứa nào trong số chúng cũng muốn làm thái tử, trẫm già rồi, bọn chúng ai làm thái tử thì chẳng phải vẫn là con của trẫm hay sao? Ngươi nói có đúng không?”

Ký An Vương gia không khỏi kinh ngạc, hoang mang quỳ xuống, nói: “Thần sợ!”

Hoàng đế Nam Việt không bảo ông đứng dậy, cứ thế ngẩn ngơ nhìn ông, rồi lại cười, nói: “Không ngờ ngươi lại sợ trẫm như vậy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3