Mình thử yêu nhé, Cleo? - Chương 30 + 31

Chương 30

Thật đúng là điển hình. Đúng lúc ta cần vé miễn phí, thì đài phát thanh chẳng có cái vé nào. Mấy vé cho buổi hòa nhạc lớn cuối tuần này ở nhà hát Colston đã được trao cho một người nông dân thắng cuộc cứ khăng khăng rằng ông ta là fan của Prokofiev. Một cặp vé nữa để đi nghe một ca sĩ giọng nam cao quyến rũ thời thượng nhất của giới opera ở London đã được trao cho một fan nữ cuồng nhiệt mà câu trả lời thắng cuộc của cô ta, nếu cô ta may mắn được gặp ca sĩ này, là “Chào anh, anh ngửi miếng vải này xem có đúng là mùi chloroform không?”

Ash ngồi dựa vào ghế và gõ gõ đầu bút bi vào răng. Điều hay nhất nên làm rõ ràng là chờ đợi để lượt vé miễn phí khác tới văn phòng.

Nhưng kiên nhẫn chưa bao giờ là điểm mạnh của anh. Và đã cố gắng tự tạo cho mình một buổi gần giống như cuộc hẹn hò thì việc chờ đợi là gần như không thể chấp nhận được. Có nghĩa là anh sẽ phải tự mua vé. Được thôi, anh sẽ làm vậy.

Năm phút lướt mạng sau đó, nhiệm vụ đã hoàn thành. Một nhiệm vụ đắt đỏ vì buổi biểu diễn đó đã hết vé và anh phải vào đặt eBay. Hai cái vé ngốn của anh hơn một trăm bảng. Anh không thấy phiền lắm, nhưng sẽ hơi khó chịu khi phải giả vờ là mình có được vé miễn phí.

Ôi dào, còn làm gì được nữa. Vì đây cũng không hẳn là cuộc hẹn đúng nghĩa mà. Nếu Fia biết anh phải trả tiền vé, cô sẽ chẳng bao giờ đi cùng anh. Hơn nữa, anh cũng chẳng dám mở miệng mời cô. Bởi vì cô nghĩ anh là một đống thịt xấu xí kỳ cục khó ưa còn anh thì không thể trách cô được. Anh bị mắc kẹt trong đống cát lún tinh thần, ngày càng thích cô hơn nhưng cứ nhìn thấy cô là anh lại càng thêm đờ đẫn và ngớ ngẩn. Ngoại trừ mấy câu ngắn ngủi, thậm chí còn bẽ mặt khi anh lẩm bẩm mấy lời nhảm nhí.

Ôi dào, niềm vui đi nghe nhạc cổ điển là vậy đấy. Ít nhất ta cũng buộc phải ngồi im trong khi mọi chuyện đang diễn ra. Rồi khi đến giờ giải lao, anh có thể viết trước cho mình một đoạn hội thoại, học thuộc lòng đoạn đó, rồi cứ theo đó mà nói. Đúng rồi, lời thoại: Câu trả lời nằm ở đây.

Thế là xong.

Frank chào Ash và rót cho anh một cốc bia nhẹ. “Tối nay cậu ăn ở đây à?”

Ash liếc nhìn thực đơn viết trên bảng đen. Chỉ nghĩ đến việc thực đơn này được viết bởi Fia là anh đã thấy nó thật đặc biệt rồi và cảm thấy xao xuyến. Có điều anh không thấy đói chút nào. Nhưng anh lại không muốn Fia nghĩ là món ăn của cô không ngon lắm rồi cảm thấy bị hắt hủi.

“Con bé lại làm bánh thịt bò hầm nấm đấy.” Frank nhìn anh khuyến khích. “Món yêu thích của cậu đúng không?”

Sẽ thế nào nếu cô nấu món đó đó là món yêu thích của anh nhỉ? Bỏ qua cái bụng vẫn còn no - chết tiệt, anh biết mình không nên vào KFC ăn trước khi về đây - Ash vừa vỗ bụng vừa cởi mở nói, “Làm sao tôi bỏ qua được món bánh thịt bò hầm nấm ngon tầm thế giới này chứ. Mang ra cho tôi đi, Frank, và đừng quên nước xốt!”

Không cần quan tâm xem mình có đủ ngon lành để gây ấn tượng với Fia không nữa. Từ khi cô làm việc trong bếp anh đã tăng ba cân. Ôi chà, cũng đáng để hy sinh thân mình thôi. Chỉ là quy luật cho và nhận thôi. Từ nay trở đi anh sẽ không ăn sáng nữa.

Tim anh thực sự nhỡ một nhịp khi Fia từ bếp đi ra bê hai cái đĩa và trông đẹp hơn bao giờ hết.

“Một Gnocchi Dolcelatte, một bánh thịt bò hầm nấm.” Cô nhìn quanh các bàn và Ash cảm thấy choáng váng, lập tức ước mình đã gọi món gnocchi. Những người đàn ông gọi bánh thịt bò hầm nấm thường là những người đơn giản, khù khờ, ù lì và thiếu mạo hiểm. Đàn ông chọn ăn Gnocchi Dolcelatte bí hiểm, khác lạ, tự tin, và rất tuyệt khi lên giường.

“Của tôi đó.” Cái ông ăn gnocchi vẫy cánh tay èo uột; trông ông ta như nhân viên bị bóc lột suốt đời bị người ta quên không cho thăng tiến.

Ash thở ra. Ai bảo anh suy nghĩ phiến diện thế đâu. Cảm thấy khá hơn đôi chút, anh ra hiệu cho Fia là anh sẽ ăn bánh hầm. Để Fia phục vụ ông ăn gnocchi trước, anh sẽ có thời gian nói với cô về buổi hòa nhạc. Đúng đấy, hoàn toàn theo kế hoạch.

“Của anh đây.” Cô mỉm cười với anh - theo phép lịch sự? hay thân thiện? hay ngại ngùng? - rồi đặt cái đĩa trước mặt anh.

“Chào.” Đám cơ cung quanh miệng anh lập tức rúm ró sợ hãi trước cảnh phải cười đáp lại cô và anh cảm thấy cơ mặt mình co lại thành ra một điệu nhăn nhó dị nhân. Được rồi, phải vận dụng chiến thuật lái sang chuyện khác thôi... “Gnocchi nghe có vẻ ngon.”

“Ơ,” Fia dừng lại. “Anh không muốn ăn bánh này à?”

“Không... ý tôi là có... ý tôi chỉ là nó nghe có vẻ ngon... Gnocchi Dolcelatte ấy...” Khỉ thật, anh lại như vậy rồi. Lần này, không thể tin được, anh lại còn giả giọng Ý đến lố bịch nữa chứ. Anh kết thật nhanh, “Nghe thế thôi chứ chắc món đó không ngon đâu nhỉ?”

Cô nhìn anh. “Món gnocchi của tôi chẳng có gì mà không ngon cả.”

“Tôi biết, tôi biết mà, ý tôi không phải vậy.” Ash lắc đầu nói liền. “Mà thôi, có tin tốt đây, tôi đã xin được hai vé đi xem Richard Mills ở nhà hát Colston.”

Ít nhất anh cũng nói được một câu tử tế. Mắt Fia mở to và cô reo lên mừng rỡ. “Ôi trời ơi, thật không?”

“Thật chứ.” Cả khuôn mặt cô bừng lên. Cả đồng tử cũng giãn ra. Sao điều đó không xảy ra khi cô nhìn thấy anh chứ.

Fia nín thở ôm ngực. “Hôm nào?”

Anh có thể còn nhiều điểm chưa được nhưng không ngu ngốc. Ash nói, “Thứ Ba.” Bởi vì đó là ngày nghỉ của cô. Tin hay không thì tùy, đấy chính là lý do anh mua vé đêm diễn thứ Ba.

“Ôi, quá tuyệt! Hai vé đi xem Richard Mills, không thể tin được là anh lại xin được vé. Anh giỏi ghê!”

Ash thấy lòng ấm áp. Đây có thể là món tiền một trăm hai mươi bảng xứng đáng nhất anh từng tiêu.

“Hôm nay anh sẽ được miễn phí bánh tráng miệng.” Fia vẫn cười rạng rỡ với anh. “Bánh anh đào vụn, bánh xốp sô cô la, bánh đào nướng... anh chọn đi.”

“Chà, tôi mừng là cô vui.” Thực ra, sự hào hứng của cô vượt quá mong đợi của anh. Cảm thấy thả lỏng đôi chút, Ash nói, “Chắc sẽ hay lắm.” Hay à? Lại chẳng tuyệt cú mèo ấy chứ. Anh đã hình dung được buổi tối hôm đó hai người ở bên nhau, đi uống một ly trước đó, nói chuyện trong quầy rượu đông đúc của nhà hát, những ngượng ngùng sẽ biến mất khi hai người gắn kết với nhau theo cách mà anh chưa thể...

“Ôi trời, sẽ tuyệt vời lắm đây! Ôi, khách vẫn đang chờ. Tôi phải quay lại bếp đây!”

Đến lúc Ash ăn hết phần của mình, anh và Fia gần như đã cưới nhau. Nghĩ đến việc phải chịu đựng cả một tối nghe nhạc của Richard Mills “Nhìn tôi đi, tôi đúng là cái đinh bị nung nóng chảy,” Ash thấy chẳng khác gì tra tấn. Có thể cuối cùng trong đám cưới họ sẽ cùng nhau nhảy điệu vũ thần tiên trên nền nhạc kèn ing tai nhức óc, “O Sole Mio.”

Điều này, với anh chàng yêu thích bài hát “Firestarter” của Prodigy, quả thật là một kỳ công.

Nhưng điều đó không quan trong. Vì đó sẽ là bài hát của hai người, một cách ghi nhớ vĩnh viễn đêm đầu tiên của họ ở bên nhau, khi anh phải trả cả đống tiền mua hai vé và giả vờ là được cho không... rồi cô sẽ cười đến thế nào khi anh nói thật về mưu mẹo này...

“Của cậu đây.” Deborah xuất hiện, lấy đĩa của anh mang đi và thay bằng một bát bánh anh đào nướng vụn. “Trong bếp có một cô bé đang phấn khích. Cậu làm cô ấy vui lắm.”

Lòng tự tin dâng lên trong huyết quản cậu. Nhảy mắt với Deborah, Ash nói, “Vậy là tốt rồi.”

“Tôi không biết cậu có vé miễn phí ở chỗ làm đấy.”

“À, thỉnh thoảng thôi. Hai vé này đến đúng đợt này thôi.”

“Cậu thật may mắn. Niềm vui duy nhất khi làm công việc này là ăn khoai chiên miễn phí khi chúng đã hết hạn.” Deb có vẻ hy vọng. “Nếu lúc nào cậu thừa vé xem Take That thì...”

“Đừng chờ đợi viển vông quá,” Ash nói.

No đến vỡ bụng nhưng anh vẫn ngốn hết được phần bánh. Vừa ăn xong thì Fia lại xuất hiện, miệng cười tươi rói.

“Anh có bị hắt hơi không? Tôi vừa gọi điện kể cho Aaron bạn tôi về chuyện anh đã làm. Thật không thể tin được. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy vui mừng đến thế. Cậu ấy nói cảm ơn anh rất, rất nhiều.”

Ash thấy như thoáng được quay lại giờ kiểm tra ngữ pháp tai họa khi còn đi học: Tìm lỗi sai trong đoạn văn trên.

Anh hơi lắc đầu. “Tại sao lại cảm ơn?”

“Bởi vì tôi vừa rủ cậu ấy đi cùng mà cậu ấy lại là fan cuồng của Richard Mills. Ý tôi là, anh không biết đâu, Aaron là fan số một của ông ấy đấy!”

OK, anh hiểu đoạn trên có gì sai rồi. Mấy chữ đó cứ nảy loạn lên trong đầu như đạn nước, anh mường tượng lại đoạn hội thoại từ đầu. Hiểu lầm đã phát sinh bằng cách nào và đó và...

“Thế nên mới thật hoàn hảo,” Fia tiếp tục huyên thuyên, “bởi vì sẽ phí phạm biết bao nếu tôi đi cùng ai đó mà họ nghĩ Richard Mills chỉ... bình thường thôi. Rồi sau đó chính tôi cũng sẽ thấy không thích. Nhưng có Aaron cùng đi sẽ làm cho buổi biểu diễn càng tuyệt vời hơn vì cậu ấy thích ông lắm.”

Ash muốn chặt rớt cái đầu của anh chàng Aaron mê mẩn Richard đến đần độn này khỏi vai. Anh nói lớn với giọng bực bội, “Nếu anh ta thích đến thế, thật đáng ngạc nhiên là anh ta chưa tự mua vé cho mình.” Thằng cha keo kiệt, ăn bám người khác, vơ vét đồ miễn phí...ha, có điều vé này có miễn phí đâu. Được rồi, mặc kệ, anh sẽ không đứng ngoài vụ này và để...

“Ồ, chính thế mà chuyện này càng thêm tuyệt vời, bởi vì như mọi lần thì cậu ấy sẽ ra mua vé ngay lập tức, là người đầu tiên xếp hàng luôn. Nhưng bây giờ cậu ấy không tài nào có đủ tiền,” Fia nói. “Cậu ấy khánh kiệt rồi.”

Hừm, biết mà. Đợi đã, có phải vì thằng cha đó quá ư kém cỏi không?

“Và cậu ấy xứng đáng nhận được lòng tốt,” cô tiếp tục. “Sẽ giúp cậu ấy vui lên sau cơn ác mộng vừa trải qua.”

Ash nhắm mắt thật nhanh. “Anh ta là ai cơ?”

“Trước đây cậu ấy mở một cửa hàng lồng khung tranh ảnh đối diện cửa hàng của mẹ Will. Aaron rất dễ mến, luôn giúp người khác làm mấy việc lặt vặt họ không tự làm được. Cậu ấy sống với mẹ, sau này bà bị bệnh mất trí nên cậu ta phải dành hết thời gian chăm sóc mẹ vì bà không muốn vào nhà dưỡng lão. Nên cuối cùng cậu ấy mất cửa hàng và thành con nợ... Họ phải bán căn nhà gỗ một tầng để ở trong căn hộ nhỏ xíu. Nhưng rồi mẹ Aaron mất đúng đêm Giáng sinh và cậu ấy rất đau khổ. Tôi vẫn giữ liên lạc với cậu ấy từ hồi đó, tuần nào cũng gọi điện hỏi thăm, để biết cậu ấy vẫn ổn. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy vui đến vậy.” Fia vươn người chợt nắm tay Ash. “Cảm ơn anh. Thật đó, anh không biết mình đã tạo ra khác biệt đến thế nào đâu. Thật tuyệt khi có thể làm gì đó tốt đẹp cho cậu ấy để thay đổi không khí.”

Ôi giời đất quỷ thần ơi.

“Không vấn đề gì” Tim anh nằm như một đống thịt thối lạnh tanh trong ngực; Ash gần như không cất nổi câu nói. “Tôi mừng là mình có thể giúp.”

Chương 31

Cleo đỗ xe bên vệ đường, quan sát Casey Kruger từ xa đang rẽ đám đông người hâm mộ tụ tập trên vỉa hè bên ngoài cửa sân khấu Hippodrome.

Mà gọi đó là đám đông thì cũng hơi quá. Vào lúc mười rưỡi một đêm tháng Ba mưa lạnh, gần như chẳng có mấy người mà tụ tập. Cleo đếm được mười một người và hầu hết là người hâm mộ cô đã thấy trước đó, những fan cuồng nhiệt tập hợp ở đây đêm này qua đêm khác, sung sướng khi Casey nhận ra họ, đôi khi thậm chí còn gọi tên họ và khiến họ cảm thấy được quan tâm lại.

“Tôi là người nổi tiếng,” Casey tuyên bố, thả người xuống ghế tám phút sau đó. “Cho tôi ra khỏi đây.”

Đêm nào gã cũng “đùa” y như vậy. Lái xe len qua đám người hâm mộ khi họ tản ra, Cleo hỏi thăm, “Đêm diễn tốt đẹp chứ?”

“Tốt lắm.” Gã thở dài. “Diễn viên hát rồi nhảy, khán giả vỗ tay, hò reo, rồi diễn viên hát thêm một chút.” Ngừng lại. “Tôi đang cố gọi cho bạn gái cũ nhưng cô ta không nhấc máy.”

“Ôi chà,” Hay đây, bạn gái cũ.

“Rồi tôi gọi về nhà cho ba mẹ tôi nhưng không ai trả lời.”

“Ồ.”

“Bố tôi bị hói. Ý tôi là trọc lóc ấy.” Casey lắc đầu. “Như một quả trứng.”

“Thế à?” Chuyện này sẽ dẫn đến đâu đây?

“Ừ.” Gã bắt đầu ủ rũ, lùa tay vào tóc. “Em biết tối nay tôi thấy gì khi soi gương không?”

Cleo lách xe qua đám đông xe cộ trong trung tâm thành phố. “Ờ, nếu anh soi gương thì tôi đoán là anh nhìn thấy… chính anh?”

“Vui tính đấy.” Tất nhiên là cô cố gắng trêu đùa trong tầm gã hiểu được. Ngồi dựa hẳn vào ghế bọc da, Casey nói, “Tôi phát hiện ra một điểm hói. Đằng sau gáy tôi. Không hoàn toàn hói.” Tay gã sờ quanh đầu để tìm ra điểm đó. “Nhưng tóc đang thưa đi. Chắc chắn đang rụng dần.”

“Ờ, tôi không thấy gì cả.” Tội nghiệp, cô phải nói điều gì cho gã vui lên thôi.

“Đây này.” Giọng Casey nghe có vẻ cam chịu. “Điềm báo tự nhiên rằng thời gian đã hết, anh đã hưởng đủ rồi, thời trai trẻ đã qua đi.”

“Ồ thôi nào, đâu đến nỗi thế.”

“Không ư? Tám năm trước đám đông vồ vập lấy tôi. Tôi có album hai lần bạch kim và show diễn ở Wembley bán sạch vé. Giờ tôi đã ba mươi tư tuổi rồi.”

Thấy ánh mắt của Cleo qua gương chiếu hậu, gã nói, “Được rồi, ba mươi sáu. Từ giờ sẽ chỉ còn đi xuống dốc thôi.” Gã ngừng lại. “Em biết cảm giác đấy thế nào không? Như cứt ấy.”

Chuyến đi từ Bristol về khách sạn của Casey mất hai mươi phút. Cleo dừng xe ngoài sân, gã nói, “Xin lỗi em. Tối nay trông tôi khốn khổ quá đúng không?”

“Không sao đâu mà.” Ai biết được cô lại thấy tội nghiệp cho Casey Kruger thế này? Gã thường tự tin vào bản thân lắm mà.

“Hôm nay là kỷ niệm đám cưới của bố mẹ tôi. Thế nên tôi mới muốn được nói chuyện với họ.” Anh ta đưa điện thoại lên.

“Ôi chà.”

“Anh chỉ thấy hơi nhớ nhà. Điều đó bình thường thôi.”

“Bình thường chả làm chuyện đó dễ chấp nhận hơn tí nào.” Bật đèn trong xe lên và xoay lưng lại để không đối mặt với cô, Casey nghiêng đầu nói, “Em nhìn xem. Em có thấy điểm hói đó không? Có dễ nhận ra không?”

“Không đâu. Mà nếu thấy thì tôi đã nói rồi,” Cleo nói. “Tôi thật thà lắm mà.”

“À, em tuyệt lắm.” Nhẹ nhõm ra mặt, gã nở nụ cười nhăn nhở. “Em vào làm một ly nhé?”

Cleo chần chừ. Cách nào hay nhất để từ chối nhỉ?

“Đi nào. Tôi hứa sẽ không khốn khổ như lúc nãy nữa.”

“Đã gần mười một giờ rồi. Quầy rượu chắc sắp đóng cửa rồi.” Còn lâu cô mới lên phòng gã.

“Nếu vẫn còn người mua đồ uống thì họ còn mở.” Chỉ trỏ bãi đỗ đầy ắp xe, Casey nói, “Mà trông có vẻ như đêm nay còn nhiều người trong đó lắm.”

“Tôi phải lái xe.”

“Nghe này, nếu em bỏ đi bây giờ, tôi sẽ phải ngồi một mình trong góc quầy rượu, thấy nhớ nhà và vừa uống bia vừa khóc. Nhưng nếu em ở lại uống một cốc thôi,” Casey nói, “chỉ ngồi cùng tôi khoảng hai mươi phút thôi, tôi sẽ thấy khá hơn.”

Cần gạt nước đưa đi đưa lại. Nước mưa từ màn đen rơi đồm độp xuống nóc xe.

“Đi mà,” Casey nói.

Họ may mắn tìm được chỗ đỗ xe ngay bên cạnh lối vào khách sạn, bên trên có cành cây kim ngân đua ra có thể che mưa cho họ khi đi vào trong.

“Được rồi.” Cleo nhanh chóng quay xe lùi vào chỗ đỗ. “Chỉ một ly thôi nhé.”

Chỉ có điều là mọi chuyện đâu có diễn ra như vậy được, đúng không? Một ly chẳng bao giờ đủ cả. Với Casey thì rõ ràng là vậy, gã đã uống năm chai bia và tới ly whisky thứ ba. Ngồi cạnh gã, Cleo đã uống nước cam, nước có ga, nước khoáng, và một chai nước ngọt Appletize. Cô thấy khát khi phải ngồi nghe một người đã từng là siêu sao nay chỉ còn là một ngôi sao hạng thường phàn nàn về cuộc đời thảm thương của mình.

Nhưng cũng thú vị. Và cách nhìn của cô cũng thay đổi khi thấy được phần nào đó bên dưới lớp vỏ cực kỳ tự tin và xấc xược kia. Càng ngồi lâu trong góc quầy rượu khách sạn, Cleo càng lộ vẻ bứt rứt.

“… đấy, đáng ra bây giờ tôi đã phải ổn định rồi, lấy vợ có con, tất cả mấy việc đó. Đùng một cái, tôi đã ba mươi tư tuổi…” “Ba mươi sáu,” Cleo chỉnh lại.

“Trời, đừng nói thế, vậy còn tệ hơn. Và tôi muốn lấy vợ, thật đấy.” Gã buồn bã lắc đầu. “Nhưng tôi chẳng tìm được người nào phù hợp. Tôi không biết mình sai ở đâu nữa. Tôi cứ dính dáng đến ai là người đó cuối cùng lại bán chuyện đời tư của tôi cho báo chí. Dễ đoán… bỏ đời.”

Đúng vậy. Nhưng rồi Casey đâu có tự thương lấy mình khi chọn bạn gái. Những cô gã chọn đều tóc vàng, da rám nắng, mặc váy siêu ngắn, và môi bĩu ra giống hệt nhau. Hơn nữa, nếu cho một dãy các cô tóc vàng môi mọng giống hệt nhau xếp hàng, chắc chắn Casey sẽ chọn ra chính cái cô đang vẫy vẫy trên đầu tấm biển Bán Chuyện Đời Tư Cho Báo chí!.

“Anh cần tìm cho mình một cô gái tốt,” Cleo khuấy đá trong cốc.

“Tôi biết.”

“Ai đó biết cắm hoa, khâu thảm và biết nấu ăn.”

“Và có cơ thể nóng bỏng.”

“Anh thấy không? Đấy có thể là lý do anh đi sai đường.”

Casey trông có vẻ tổn thương. “Này, tôi có tiêu chuẩn của tôi chứ. Tôi không thích mấy con chó già kém chất lượng mắt cá chân to đùng và ngực sệ.”

“Đấy là cách anh phân loại phụ nữ trong thế giới của mình à? Đàn bà nóng bỏng nâng ngực và chó già kém chất lượng?”

Gã nhăn mặt. “Thế nghe hơi quá đáng. Chỉ là loại phụ nữ tôi thích và loại tôi không thích thôi.” Anh ta cười nửa miệng. “Như thế nghe kinh khủng lắm à?”

“Thế, chỉ tò mò thôi, tôi là đàn bà nóng bỏng hay chó già?”

Gã lúng túng. “Ừm…”

“Được rồi, thế anh có hẹn hò với người như tôi không? Giả sử ấy?”

“Ôi trời… không. Có lẽ là không. Không có ý chê bai đâu nhé.”

“Được rồi, không sao. Thế tôi là loại chó già rồi,” Cleo nói.

“Không, không!”

“Nhưng anh không cho là tôi hấp dẫn, đúng không? Vì tôi không nhuộm tóc vàng và nối dài.”

Casey nói vẻ phòng thủ, “Tôi đã hẹn hò với một cô tóc nâu rồi.”

“Thư giãn đi, tôi không định tìm lời khen đâu. Anh cũng không phải loại đàn ông tôi thích. Nhưng thế này cũng thú vị,” Cleo nói. “Nói xem, cho tôi biết thêm vài lý do tại sao anh không thích tôi đi.”

Gã uống hết ly bia, lau miệng, ngửa người ra, và từ từ đánh giá cô.

“Em không bơm ngực.”

“Mắt tinh lắm.”

“Em nên cân nhắc đi, em biết đấy. Ngực em cứ phẳng lì ra.”

“Lì đâu mà lì.”

“Có cái đấy vào là khác hẳn đấy, tôi nói cho mà biết.” Anh ta chỉ áo khoác và áo sơ mi của cô. “Và cách ăn mặc của em đơn điệu quá.”

Trời đất. “Đây không phải quần áo tôi thường mặc, đây là đồng phục.”

Casey nhướng mày nghi ngờ. “Thế khi không phải đi làm, em có mặc váy ngắn, áo trễ cổ, và quần áo vải ni lông bóng buộc dây không?”

“Hài thật,” Cleo nói, “không, tôi không mặc cái của nợ ấy.”

Gã giang tay ra. “Thấy chưa, quần áo của em thật là đơn điệu.”

Tại sao cô phải quan tâm chứ. Gã hết thuốc chữa rồi. Lại còn nốc như hũ chìm nữa chứ.

“Đợi tí quay lại ngay.” Gã xin phép vào phòng vệ sinh nam. “Em hãy là thiên thần tốt bụng gọi thêm một chầu nữa nhé.”

“Thiên thần nhếch nhác à?”

Gã nhe răng. “Em đâu có nhếch nhác.”

“Tôi mệt lắm. Muộn rồi.”

“Chỉ một ly nữa thôi. Thật vui khi có ai đó nói chuyện cùng.” Thấy cô ngập ngừng, gã nói thêm, “Tôi sẽ mời em nếu em muốn.”

“Thôi được, tôi sẽ làm thêm một ly nữa rồi về.” Gã đi rồi, Cleo gọi người tiếp rượu tới. “Cho tôi nước có ga. Và một ly whisky nữa cho anh Kruger.” Hóa đơn sẽ dài lắm đây, ơn trời cô không phải người trả tiền.

“Ly đúp à?”

“Ồ không.”

Cậu tiếp viên chần chừ, “Nhưng tất cả các ly kia đều là ly đúp.”

Trời đất, thật à? Đúng là nốc như hũ chìm. “Lần này chỉ ly đơn thôi,” Cleo nói. “Cứ cho thêm ít đá vào. Anh ta sẽ không nhận ra đâu.”

Mười lăm phút sau, cô đứng lên ra về. Theo chân cô ra ngoài sảnh lễ tân lát gỗ, Casey nói, “Người đẹp biết không, ở bên em tối nay tôi vui lắm.”

Người đẹp. Cleo bỏ qua. “Ý anh là con bé nhếch nhác này bầu bạn cũng không tệ phải không?”

“Tôi đã nói rồi. Em không nhếch nhác.” Nắm được khuỷu tay cô, gã xoay cô lại đối mặt với mình. “Ở em có cái gì đó. Em có… cá tính.”

“Để tôi cho anh biết một bí mật nhé. Tôi không phiền khi anh nói tôi như vậy. Nhưng nhiều cô gái khác sẽ coi đó là sự lăng mạ đấy.”

“Tôi sẽ không nói như vậy với những cô gái khác. Bởi vì tính cách đối với họ không quan trọng. Nhưng em thì khác.”

“Đúng. Tôi không mặc đồ nỉ lông bóng và tôi không có bộ ngực cỡ E thách đố trọng lực.”

Casey cười. “Thấy không? Bầu bạn với em vui thật. Thú vị ghê.” Đột ngột dựa vào tường, gã kéo theo cả cô. “Có lẽ tôi đã đi sai đường suốt bao năm nay… đến đây nào người đẹp.”

Tay phải gã giữ eo cô. Trong một thoáng môi gã kẹp chặt môi cô và mùi rượu sực lên mũi cô. Khỉ thật, đáng ra cô phải đoán được mới phải. Tự rủa thầm đã để chuyện này xảy ra, Cleo vụt quay mặt đi và trườn sang bên, cúi xuống qua tay trái gã đang dựa vào tường.

Và nhìn thấy Johnny LaVenture đang nhìn cô từ đầu kia sảnh lễ tân với nụ cười khó hiểu trên mặt.

“Ơ này, em đi đâu thế?” Casey bước lên một bước, ngạc nhiên hết sức.

“Cleo.” Gật đầu chào cô, Johnny nói, “Vui quá lại được gặp cậu ở đây.”

Xấu hổ khi biết hắn đã nhìn thấy gì, cô kéo thẳng áo khoác. “Tớ đang định về thôi.”

“Em gặp người quen à?” Ngoái lại nhìn Johnny, Casey nói, “Cô ấy tuyệt lắm. Rất có cá tính.” Anh ta huých Cleo. “Ngay cả khi phải trả tiền để cô ấy nói chuyện với mình.”

Mắt Johnny lấp lánh. “Cô ấy lấy anh bao nhiêu tiền?”

Buồn cười thật. Cố tình lờ đi, Cleo quay lưng lại với Casey. “Tạm biệt. Tôi sẽ đón anh lúc bốn giờ ngày mai.”

“Tôi sẽ trả thêm tiền,” Casey nói. “Em chỉ cần nói với tôi thôi.”