Kim ốc hận (Tập 2: Phận) - Chương Ngoại truyện 2 phần 2 (Hết tập 2)
Cho nên, sinh nam không vui, sinh nữ không giận, ai không thấy Vệ Tử Phu bao trùm thiên hạ?
Lức nàng mới nghe được bài hát đó thì đột nhiên bật cười. Những người đó chỉ thấy được bề ngoài rạng rỡ nhưng lại không thấy được bùn lầy bên dưới. Nàng vẫn luôn nghĩ nếu không có Cứ Nhi, không có Thanh đệ, không có Khứ Bệnh thì rốt cuộc nàng là cái gì ở trong lòng Lưu lang? Cô bé kia nói suốt nửa năm, Lưu lang cũng nghe suốt nửa năm, dần thấy người kia quả thật là một người rất tốt. Người kia trong dĩ vãng luôn kiêu căng tùy hứng làm tổn thương y nhưng đã được thời gian xóa mờ, giờ trong ký ức chỉ còn lại những gì tốt đẹp.
Trong cuộc đời mỗi người đàn ông đều có một bông hoa hồng nhung và một đóa hồng trắng. Hoa hồng trắng là dịu dàng, hoa hồng đỏ là nồng nhiệt. Y rời xa hoa hồng đỏ đã lâu nên coi người đó như một nốt ruồi son trước ngực, giữ tận trong lòng, nếu không có lại được thì sẽ mãi còn day dứt, Lúc đó, nàng cũng đã nhìn thấy trước chuyện của mười năm sau nhưng nàng chỉ không đoán được kết cục, càng không đoán được lòng của Lưu lang. Nếu thật sự là vô tình thì hãy vô tình đến cùng, sao dần lại có tình, rồi khối tình đó lại dành cho người khác, khiến cho nàng đã mộng đến nửa đêm lại tỉnh, sao không khỏi đớn đau?
Nàng vẫn cho rằng Cứ Nhi là chỗ dựa cuối cùng, không thể bị đánh đổ của mình nhưng nào ngờ cuối cùng nàng lại thất bại, phải tự vẫn cũng vì nó. Trong đời người có chuyện nào mỉa mai hơn? Năm Nguyên Sóc thứ hai, nàng sinh Cứ Nhi, đăng cơ làm hoàng hậu. Năm Nguyên Sóc thứ năm, Vương Thấm Hinh sinh Nhị hoàng tử Lưu Hoành, nhất thời giành được ân sủng của Hoàng thượng. Cứ Nhi không còn là con trai nối dòng duy nhất của y. Năm Nguyên Sóc thứ sáu công chúa Duyệt Trữ Lưu Sơ hồi cung. Cuối năm Nguyên Sóc thứ sáu, Trần A Kiều dẫn theo Lưu Mạch hồi cung. Bọn họ nói, hoàng tử trưởng mới thật sự là giống bệ hạ, giống từ cặp mắt đến bờ môi. Cuối cùng thì đứa con giống Lưu lang của nàng nhất vẫn là con trai của người đó. Còn tướng mạo Cứ Nhi một nửa giống Lưu lang, một nửa giống nàng, lúc bình thường cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ nghĩ lại mới có chút oán hận.
Bệ hạ để cho Trần A Kiều quay về Trường Môn. Nhị tỷ an ủi nàng rằng như vậy không tốt sao? Điều này nói lên rằng bệ hạ không coi trọng người kia vì Trường Môn chính là lãnh cung. Nàng cười lay lắt, nói nhị tỷ quả thật là quá ngây thơ. Trường Môn cũng là nơi người làm hoàng hậu như nàng không thể quản đến. Từ đó có thể thấy được ý của bệ hạ là muốn bảo vệ cho Trần A Kiều.
Ngẫm nghĩ ra mới thấy thật không công bằng. Nàng ở cung Vị Ương này đã hơn mười năm vẫn cảm thấy có khoảng cách, không sao vừa mắt Thái hậu. Nếu không phải vì Cứ Nhi thì e rằng nàng còn chẳng duy trì được ngay cả cái cục diện không mặn không nhạt như ngày hôm nay. Ấy vậy mà, Trần A Kiều vừa mới trở về, chưa nói đến mẫu thân là Trưởng công chúa Quán Đào mà ngay cả Vương thái hậu cũng đối xử bằng ánh mắt khác. Chẳng phải Lưu lang của nàng cũng coi trọng người kia hơn một chút sao?
Bọn họ cố ý cách ly nàng với người kia, mà ngay bản thân hai người cũng ngầm thỏa thuận là không gặp nhau. Gặp nhau thì cả hai ắt sẽ đều lúng túng. Nàng được nghe kể rằng người kia vốn đã xinh đẹp nay càng xinh đẹp, năm tháng lại ưu ái không để lại bao nhiêu gió sương trên dung nhan, hơn nữa tính cách đổi thành tao nhã, điềm đạm, chẳng chút nào giống cô gái kiêu ngạo nông nổi trong ký ức của nàng. Ngay cả nàng cũng không nhịn được tò mò, người kia trong mấy năm nổi chìm lưu lạc đã xảy ra chuyện gì mà đổi thành dáng vẻ hôm nay?
Sau khi bệ hạ hồi cung, kết quả của lần đầu tiên đi gặp người kia là chia tay trong hờ hững. Người kia lén xuất cung bị biết được, vì cung nữ trong điện Trường Môn nên đành phải tới điện Tuyên Thất cầu tình. Sau đó, bệ hạ ân xá cho bọn họ, còn đồng ý để người kia xuất cung. Trong đại thọ của Trưởng công chúa Quán Đào, người kia xuất cung chúc thọ, bệ hạ cũng tới đó rồi được người kia săn sóc khi bị dị ứng nổi mẩn do uống rượu. Đêm Trừ tịch của năm Nguyên Thú đầu tiên, bệ hạ ở lại Trường Môn, sáng sớm chia tay trong nặng nề.
Nàng biết nàng không thể oán, không nên oán nhưng từng chuyện, từng chuyện đều không khỏi gợn lên trong lòng. Dù không đau nhưng nếu cứ kéo dài mãi thì sẽ khiến nàng trở nên ưu sầu. Nàng muốn nhắm mắt che tai không nhìn tới, không nghe tới nhưng vẫn tự có người đến báo, còn nàng đành phải gượng giữ vẻ mặt tươi cười, lắng nghe.
Nàng biết bệ hạ coi trọng Trần A Kiều, không cho phép nàng động tới người ta. Những năm này, nàng ở trên ngôi vị hoàng hậu nhưng vẫn luôn ghi nhớ lời giáo huấn năm xưa, một mực án theo ý tứ của y mà hành sự, giữ yên hậu cung để y có thể an tâm lo chuyện nước. Cũng vì thế nên bệ hạ mới có thể để nàng ngồi trên ngôi vị hoàng hậu nhiều năm như vậy. Y lại không biết, tuy nàng mỉm cười nhìn y lui tới các tòa điện trong cung Vị Ương, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng lại đau nhói. Nếu có thể, sẽ chẳng người phụ nữ nào nguyện chia sẻ phu quân với người khác, trừ phi người đó không hề có chút tình cảm. Nàng yêu thương y nên nhất định sẽ đau đớn.
Trước khi Trần A Kiều trở về, nàng cho rằng mình có thể cứ cười như vậy đến suốt đời, cao cao tại thượng nhưng tịch mịch, đợi chờ Lưu lang thỉnh thoảng lui đến. Trần A Kiều trở về đã phá vỡ hạnh phúc nhỏ nhoi đó của nàng.
Giờ nàng mới biết, hóa ra nàng có thể chịu đựng được chuyện Lưu lang ở chung với những người con gái khác nhưng không thể dễ dàng tha thứ chuyện Lưu lang quay lại với Trần A Kiều. Điều này không khác một cái tát giáng thẳng vào nàng, nói cho nàng biết rằng, thắng lợi mà nhiều năm qua ngươi vẫn tự cho là mình giành được chỉ là giả tạo Người kia đã từ vận mệnh trở về, đòi lại hết thảy những gì trước đây nàng cướp đi.
Sau này nàng nghĩ, có lẽ lúc đó, trực giác nhạy cảm đã nói cho nàng biết, Lưu lang đã dần yêu người con gái mà y từng vứt bỏ. Như vậy, khi chính bản thân y cũng ý thức được điểm này thì chẳng phải người đã từng làm tổn thương A Kiều là nàng sẽ phải chết không chỗ chôn thây? Thế nên, cuộc đấu của nàng và người kia còn là cuộc đấu sinh tử,
Nàng cũng không biết sau khi trở về người kia sẽ thế nào nên mới bố trí một cái bẫy hết sức tinh vi, kết cục mới biết chính bản thân mình lại là người sập bẫy. Người kia thì sao? Sau khi thắng rồi cũng không thèm đếm xỉa gì tới nàng mà lại xin bệ hạ một đạo ý chỉ để về phủ Đường Ấp hầu ở tạm. Lần ở tạm này dài tới một năm.
Trong một năm đó, nàng bị giam lỏng ở điện Tiêu Phòng, đối diện với cung điện hoa lệ nhưng trống rỗng, bơ vơ không biết bấu víu vào đâu. Mọi người nói rằng bệ hạ thường tới phủ Đường Ấp hầu thăm người kia, giảm bớt số lần lưu lại cung Vị Ương.
Nàng chỉ cười dịu dàng, lặng lẽ nghe bọn họ bàn tán, ra vẻ cảm thông lẫn bất bình thay cho mình, lòng cứ thế nhạt dần, Nàng đã yêu phải một người chưa bao giờ yêu nàng, vậy thì tình yêu của nàng cứ thế, cứ thế tan biến. Nếu tình yêu đó chỉ có thể làm cho nàng khổ, làm cho nàng đau thì nàng cũng không cần nhưng e rằng, nếu vứt bỏ nó thì nàng sẽ đau đớn không chịu nổi, đau đớn muốn chết đi. Nàng còn có người nhà phải bảo vệ, Cứ Nhi phải che chở, cho nên nàng không có thời gian để mềm yếu, không có thời gian để héo sầu xuân thu, không có thời gian để mà khóc cho mối tình đang tàn tạ.
Năm Nguyên Thú thứ hai, trưởng nữ Vệ Trường xuất giá. Đến con gái cũng đã đến tuổi gả chồng thì nàng coi như đã già rồi. Vệ Trường thật sự rất giống nàng, giấu kín những bi thương ở trong lòng. Nàng thật sự mến một thiếu niên, nhưng người thiếu niên đó lại ngại là biểu ca của nó. Cảm mến thì làm sao? Với tình cảnh của Vệ gia ngày đó thì chuyện hôn nhân của Vệ Trường là cực kỳ quan trọng với nàng. Nàng không thể để cho tình cảm riêng tư của con gái gây ảnh hưởng đến mưu đồ toàn cục. Nhưng nàng làm con gái bi thương thì lòng nàng còn bi thương hơn. Bi thương vì nàng biết rõ Vệ Trường không tình nguyện nhưng vẫn lựa chọn gả vào Lý gia. Dường như những gì trong đời nàng lại một lần nữa tái diễn, những gì làm ra hoàn toàn khác với suy nghĩ trong lòng.
Từ phương bắc truyền tin về báo rằng Khứ Bệnh đại thắng. Quả nhiên Khứ Bệnh là một đứa trẻ xuất sắc, tài hoa rực rỡ, không uổng công Vệ Trường thương yêu. Vệ Trường thật sự có cặp mắt tốt hơn nàng, nó chỉ là yêu mà không đến được, còn nàng lại vì yêu mà thành tổn thương.
Trường Tín hầu Liễu Duệ toàn thắng Hung Nô, đem về bào tỷ[3] của bệ hạ, Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm, kết hôn cầu hòa với Hung Nô đã nhiều năm. Đồng thời ở thành Trường An, sinh mạng của Vương thái hậu cũng bước tới giờ phút cuối cùng. Người phụ nữ dù tôn quý đến đâu thì khi tiến gần đến giờ phút tử vong cũng đều giống nhau. Vương thái hậu vẫn luôn mong ngóng Nam Cung trưởng công chúa trở về. Nhiều năm trước, bà đã đưa nàng đi Hung Nô kết hôn cầu hòa trong khi bản thân mình thì an nhàn ngồi trên ngôi vị tôn quý cũng cảm thấy xót xa. Xót xa cũng chỉ là xót xa, nếu mọi chuyện tái diễn, bà vẫn dứt khoát lựa chọn đưa đứa con gái yêu của mình ra đi để giúp cho chính bà và đứa con trai. Cũng giống như nếu được sống lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn cách dùng chuyện Vu cổ hãm hại Trần hoàng hậu. Xét về bản chất thì nàng và Vương thái hậu là cùng một loại người. Cả hai không phải không có tình yêu, nhưng vì những thứ quan trọng hơn tình yêu mà đành chôn vùi nó. Chỉ là Vương thái hậu thành công, còn nàng từ trước tới nay vẫn cho là mình thành công nhưng bây giờ nhìn lại mới biết nguy cấp như rơi xuống vực thẳm, thế nên hai người luôn không thể gần gũi nhau.
[3] Bào tỷ: Chị ruột.
Vào ngày Vương thái hậu qua đời, nàng đứng ở ngoài cung Trường Nhạc với tâm trạng cực kỳ hờ hững, không vui không buồn. Người phụ nữ đang hấp hối trong cung Trường Nhạc phồn hoa tôn quý là mẫu thân của phu quân nàng. Bà và nàng sống ở trong hai cung điện suốt bao nhiêu năm qua nhưng tới giờ vẫn như hai người xa lạ. Bản thân nàng tràn ngập bi thương, chẳng thể nào chia sẻ với người phụ nữ nửa đời huy hoàng nhưng sắp ra đi kia.
Song, bà lại là mẫu thân của Lưu lang. Vào thời khắc đó, Lưu lang thật sự bi thương. Dù Lưu lang có tàn nhẫn đến đâu nhưng trong lúc mẫu thân qua đời thì trái tim y vẫn thoáng có chút mềm yếu. Nàng đi theo y tới ngoài điện Linh Tâm. Mọi người nói rằng Lưu lang ở tại tòa cung điện này từ nhỏ đến lớn. Lưu lang của nàng ngồi trong điện Linh Tâm thương tiếc mẫu thân, còn nàng đứng ở ngoài, chần chừ không dám vào. Thời gian đã mài mòn dũng khí của nàng. Nàng không còn được như hồi còn trẻ, không hề sợ hãi về tiền đồ phía trước.
Người đời nói rằng, hiểu rõ tâm Hoàng đế nhất trên đời này chính là Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý hầu hạ bên cạnh y nhiều năm. Ngày hôm đó, Dương Đắc Ý đã đi khắp cung điện tìm Trần A Kiều. Nàng đứng tại đình Viễn Sơn ở rất xa, nhìn Doãn Giai La tiến vào rồi bị bệ hạ nổi trận lôi đình truyền giải tới Dịch đình. Cuối cùng là Trần A Kiều bước vào.
Nàng cứ đứng chờ mãi ở trong đình, đợi đến khi sắc trời sẩm tối, đợi đến khi những cơn gió Nam tháng Năm thổi tới, tâm hồn lạnh giá vẫn chưa thấy người kia đi ra ngoài. “Hoàng hậu nương nương”, Thải Thanh khẽ nhắc, “Chúng ta trở về thôi.” Nàng quay đầu lại, tựa hồ nghe ra vẻ bất nhẫn trong lời của Thải Thanh, cười không thành tiếng.
Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt với Trần A Kiều, trước mặt mọi người gây khó xử cho nàng, đối đãi lạnh nhạt. Sau khi Thái hậu qua đời, nàng chính là người phụ nữ tôn quý nhất Đại Hán nhưng sao lại phải cẩn trọng hơn so với trước kia? Bệ hạ dẫn Nam Cung trưởng công chúa và Trần A Kiều tới cung Cam Tuyền nghỉ hè. Sau khi trở về, ân ái càng thêm nồng thắm. Còn nàng thì trông coi ngôi vị hoàng hậu lạnh lẽo mà dần trở nên mòn mỏi, gầy yếu đến nỗi chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng ngã.
“Mẫu hậu”, các con gái gọi nàng vẻ lo lắng.
“Không có chuyện gì”, nàng bình thản đáp, vẫn cười dịu dàng. “Ta đã quen rồi.” Đúng vậy, nàng đã quen. Không phải là nàng nguyện ý quen mà hiện thực buộc nàng phải như vậy, không chấp nhận thì làm thế nào?
Dương Thạch đã xuất giá, Khứ Bệnh cũng đã mất đi. Không khí tịch mịch tràn ngập cung Tiêu Phòng. Ngay cả mái hiên thoạt nhìn tráng lệ huy hoàng trong những năm đầu giờ cũng ảm đạm qua năm tháng bào mòn. Còn nàng càng ngày càng trở nên thận trọng. Cho tới bây giờ, chỉ cần con gái mạnh khỏe, gia tộc bình an, nàng sẽ có thể cứ thận trọng như vậy đi hết cuộc đời.
Cuối cùng nàng vẫn không thể chống lại con bão táp bộc phát trong Thượng Lâm Uyển. Lúc vừa nghe chuyện, nàng rất ngạc nhiên, ngoài nỗi lo lắng cho gia tộc còn là một thoáng sung sướng. Trần A Kiều kiếp này ngươi luôn thuận buồm xuôi gió mà cũng có ngày hôm nay sao? Mất đi đứa con kia, nhất định ngươi sẽ rất đau, rất đau, có đau như ta không?
Nàng gắng sức làm giảm cơn sóng lớn đổ ập vào Vệ gia nhưng không thể ngăn được nỗi sợ hãi lúc đêm khuya nằm ngủ một mình ở điện Tiêu Phòng. Chẳng lẽ lần này thật sự không qua được? Năm xưa nàng đối xử với Trần A Kiều như thế nào thì tới giờ vận mệnh như muốn báo ứng trở lại gấp bội. Người đầu tiên ra đi là ngoại trưởng tôn.
Sau đó là Dương Thạch, cuối cùng là Cứ Nhi. Vận mệnh nếu muốn nàng bại lui từng bước, nàng cũng chẳng thể cưỡng nổi. Nàng chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế hoàng hậu giá lạnh, xung quanh chỉ còn mấy đứa con và người thân. Chỉ sợ sau cơn phong ba này thì chiếc ghế hoàng hậu cũng sẽ mất đi. Sao nàng có thể cam tâm? Nếu phía sau đã là vực sâu vạn trượng, không thể lui được nữa thì sao nàng có thể tiếp tục lui cho được? Tiếp đó, chuyện mưu phản, Vu cổ dồn dập ập đến. Tất cả đều đã sắp đến hồi kết thúc, nàng ngồi gảy đàn trong điện Tiêu Phòng. Đó là khúc Thượng Tà trong Nhạc phủ.
“Nguyện làm đôi lứa tương tri, trọn đời chẳng phân ly.
Núi sẽ mòn, nước sông rồi cạn,
Đông sấm rền, hè giăng mưa tuyết,
Trời đất sập, mới cùng chàng ly biệt!”
Cuộc đời của nàng, chẳng qua chỉ là một lần đánh cuộc lớn. Nửa đời trước, nàng thắng nên tới được điện Tiêu Phòng. Nửa đời sau, nàng lại thua nên tự vẫn, trả giá bằng tính mạng. Cuối cùng cũng đã xa cách với người. Lưu lang là quân vương, nhưng nàng chỉ mong mỏi y là lang quân của mình. Lúc còn trẻ, nàng lạnh lùng quan sát cô gái kiêu ngạo kia, thầm giễu cợt cô ta không hiểu chuyện. Lưu lang của các nàng là bậc đế vương làm chúa tể thiên hạ mà cô ta lại mong y chỉ sủng ái riêng mình, thế chẳng phải là quá ngây thơ hay sao? Giờ nàng mới biết, bất kỳ người con gái nào cũng đều nuôi vọng tưởng như vậy trong lòng. Chỉ là Trần A Kiều thành thực hơn, lại có tư cách để vọng tưởng nên mới nói ra không hề e ngại. Có thể sống một cuộc đời thẳng thắn như vậy, ai bảo không phải là hạnh phúc?
Đã đến bước này, nhìn lại hết thảy, nàng chỉ thấy bản thân mình luôn bị áp chế, dù ngay cả lúc đắc ý nhất là đăng cơ lên ngôi hoàng hậu thì chung quanh vẫn chỉ là màu xám. Cả đời nàng chỉ duy nhất một lần mang màu sắc ấm áp. Đó là lúc người kia còn là hoàng hậu, còn nàng mới có Vệ Trường, bệ hạ đến điện của nàng thăm nom, hai người cùng bế Vệ Trường êm đềm vui vẻ. Cảnh tượng đó rất giống hồi còn bé, nàng từng thấy một gia đình nông dân ở huyện Bình Dương, vợ chồng quấn quýt bên nhau, cho đến già vẫn còn trao nhau đầu mày cuối mắt tràn ngập yêu thương. Chính nàng đã phá vỡ sự ấm áp đó, sắp đặt chuyện Vu cổ hãm hại Trần A Kiều, đẩy A Kiều khỏi ngôi hoàng hậu. Nếu như mong muốn lớn nhất trong cuộc đời chỉ là được bên nhau đến già thì lúc ban đầu nàng cần gì phải dốc hết tâm cơ để giành giật sự yêu thương của bệ hạ. Trong buổi ban đầu đó, rốt cuộc là vì nàng muốn giành lấy yêu thương của bệ hạ, biến y trở thành Lưu lang của mình nên mới nảy sinh tình yêu hay là vì nàng nảy sinh tình yêu nên mới quyết tâm liều mạng giành giật tình cảm của Lưu lang? Điều đó ngay cả bản thân nàng cũng không biết. Nàng chưa bao giờ nguyện ý đoạn tuyệt, chỉ mong gắn bó cả đời với y.
“Núi sẽ mòn, nước sông rồi cạn,
Đông sấm rền, hè giăng mưa tuyết,
Trời đất sập, mới cùng chàng ly biệt!”
Nhưng Lưu lang đã đoạn tuyệt trước với nàng. Cõi đời này chỉ có một Lưu lang, vậy sao đã có một Vệ Tử Phu lại còn sinh ra một Trần A Kiều? Hoặc là đã có Trần A Kiều rồi thì cần gì phải sinh ra một Vệ Tử Phu? Vận mệnh rất công bình. Nàng đã có gan đánh cuộc thì phải chịu thua nhưng lại không dứt bỏ được vì còn bốn đứa con trai con gái lại trên đời. Nếu có thể, kiếp sau nàng nhất định không quan hệ với nhà đế vương. Nàng đã thoáng suy nghĩ như vậy khi dải lụa trắng siết qua cổ.
Hồn phách chết oan không được đầu thai nên nàng cứ dật dờ suốt bao năm, chờ đợi suốt bao năm ở trong Uổng tử thành này, ngày ngày xem cảnh bọn họ buồn, vui, tan, hợp rồi cuối cùng cũng đến một ngày chờ được Lưu lang của nàng đến. Quỷ sai đi ngang qua, khẽ báo. “Hiếu Vũ hoàng đế đến rồi đấy.”
Nàng nhìn ra đằng xa, Lưu lang của nàng đã già lắm rồi, khuôn mặt tiều tụy. Không biết y còn nhớ rằng trong cuộc đời mình từng có một người con gái tên Vệ Tử Phu hay không. Bao năm rồi, nàng chưa từng rơi lệ, bây giờ đột nhiên bật khóc. Từng giọt, từng giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống, chưa qua hết gò má đã kết thành băng lạnh.
Hiếu Vũ hoàng đế Lưu Triệt tại vị sáu mươi năm, chiến công hiển hách. Đám quỷ sai trong chốn U minh cũng nghe danh. Lưu lang cau mày hỏi, “Khi nào thì hoàng hậu của trẫm mới xuống đây?”
Quỷ sai nói: “Sinh tử có số, đã tới U minh rồi thì hãy tuân thủ quy củ của chốn U minh. Nếu Hiếu Vũ hoàng đế cùng Hiếu Vũ Trần hoàng hậu còn có duyên phận thì nhất định có thể gặp được nhau trong cõi âm này.” Y định hỏi bao nhiêu năm nhưng rồi lại thôi. Hai năm sau thì Trần A Kiều cũng đến. Khác với Lưu lang, hai người phụ nữ lại có thể nhìn thấy nhau.
“Ta và ngươi tranh đấu suốt bao nhiêu năm qua, ngươi có hận ta không?” Nàng chẳng biết hỏi gì hơn.
“Nhiều năm như vậy”, Trần A Kiều chỉ cười, đáp ngoài dự tính của nàng: “Ta đã quên mất từ lâu.”
Bao nhiêu năm đã qua... Đúng vậy, đã qua biết bao năm tháng. Trần A Kiều đã quên, nàng cũng chẳng nhớ. Tiếp sau là Vệ Trường, Dương Thạch, Chư Ấp rồi cả Cứ Nhi cũng xuống, tất cả những mối bận tâm của nàng ở trên trần thế đã hoàn toàn chấm dứt.
Quỷ sai tới trước mặt nàng, nói, “Vệ Tử Phu, ngươi đã có thể chuyển thế.” Nàng bình thản gật đầu: “Được rồi.” Chờ đợi đằng đẵng quả thật là một chuyện mỏi mệt, phải nhớ mãi một đoạn ký ức muốn lãng quên lại càng mệt mỏi.
Chầm chậm, chầm chậm, nàng cứ thế uống hết chén canh Mạnh bà vừa được bưng tới, vùi chôn hết thảy ân oán tình thù trong suốt cuộc đời.
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách
Chimcanhcut100786 – Du Ca – nangmualachuyencuatroi
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)