Nhật ký gái gọi - Chương 08 phần 2
Đúng lúc Lâm Tu Kiều đang cố gắng tự thuyết phục mình, trước mặt có hai bóng người chầm chậm lại gần. Cả hai đều thấp bé gầy gò. Cho dù ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra một người là Ngô Quế Lan, người còn lại là đàn ông.
Lâm Tu Kiều nhíu mày, bất động, chỉ hít một hơi thuốc thật dài, sau đó thở ra. Qua làn khói dày, anh nhìn thấy hai người chậm rãi tới gần, dừng lại ngoài cửa. Cửa mở, hai người một trước một sau đi vào.
Khách làng chơi? Anh nheo mắt đặt tay lên vô lăng, tự khuyên bản thân mình nên lập tức rời đi. Nhưng ngay sau đó anh nhanh chóng dập thuốc, bước xuống xe.
Không phải cô đang mang thai, ít nhất phải một hai năm không được tiếp khách hay sao? Mím môi, anh đi đến trước cánh cửa kia, thong thả đẩy mạnh.
Hồi lâu sau, trong sân mới truyền vào tiếng bước chân nho nhỏ, dừng lại ở sau cửa.
“Ai?” Giọng nói nghi hoặc của Ngô Quế Lan vang lên từ bên trong, cũng không mở cửa ra ngay lập tức.
Lâm Tu Kiều buồn bực, trầm giọng đáp: “Lâm Tu Kiều.” Nghĩ đến có một người đàn ông khác ở trong nhà, mà chính mình giờ đây lại bị nhốt bên ngoài, còn phải kiểm chứng thân phận mới được đi vào, trong lòng anh đột nhiên vô cùng khó chịu.
Sau một tiếng kêu khẽ, cửa kẽo kẹt mở ra. Lúc này anh mới nhìn thấy người bên trong, nhưng vì đứng khuất sáng, anh cũng không nhìn rõ được biểu tình trên mặt Ngô Quế Lan.
“Thành... anh Lâm, anh có việc gì sao?” Trong giọng nói của cô hiện lên sự kinh ngạc rõ ràng.
Trong nháy mắt, Lâm Tu Kiều đã giấu đi sự tức giận trên nét mặt, khoác lên vẻ điềm đạm tươi cười đầy giả tạo, “Không có gì, chỉ vì tiện đường nên ghé qua thăm cô thôi.” Vừa nói đã tiến đến, thái độ nóng vội này nhìn qua hệt như ông chồng đang đi bắt quả tang cô vợ lén lút bồ bịch bên ngoài.
Ngô Quế Lan đành phải theo sau, tuy vui mừng khi nhìn thấy anh, nhưng vẫn không hiểuđược vì sao anh có thể tiện đường mà ghé qua chỗ này.
Vừa bước vào nhà, Lâm Tu Kiều liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông mặc một bộ vest thùng thình nghiêm túc ngồi trên ghế. Dáng người tuy thấp nhưng nhìn qua có vẻ rắn chắc, hình như làm công việc lao động chân tay, bề ngoài chất phác thật thà. Vừa nhìn thấy anh, người đó lập tức có vẻ nghi ngại, nhưng lại cười rất thân mật.
Không biết có phải vì hai người này còn chưa bắt đầu, hay vì anh chàng kia một chút tiềm năng cạnh tranh cũng không có, dưới đáy lòng Lâm Tu Kiều lặng lẽ thở phào một hơi, nụ cười trên mặt không khỏi có thêm một chút đắc ý.
“A thì ra cô có khách.” Anh ra vẻ kinh ngạc, sau đó cười vẻ ngượng ngùng, “Có phải quấy rầy hai vị rồi không?”
Người đàn ông kia hiển nhiên không biết anh là ai, chỉ là nhìn anh ăn mặc sang trọng, không tự chủ được cảm thấy bản thân bần hàn thấp bé. Chưa kể nếu so chiều cao thực sự mà nói, anh ta đúng là cũng thấp hơn Lâm Tu Kiều rất nhiều. Nghe thấy thế, anh ta lúng túng cười, cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Có phiền gì đâu!” Ngô Quế Lan cười, “Nếu anh không vội thì...”
“Đang nghỉ Tết, cũng chẳng có việc gì.” Không đợi cô nói xong, Lâm Tu Kiều đã trả lời, đồng thời cởi áo khoác ra đưa cho cô.
Ngô Quế Lan theo phản xạ nhận lấy áo của anh, sau đó mới giật mình ngạc nhiên nhìn anh tự nhiên như chủ nhà kéo ghế ngồi xuống. Mà người đàn ông đối diện kia, hiển nhiên cũng vì hành động này của anh mà bắt đầu tỏ vẻ bất an.
“Bé Lan, vậy... anh đi trước, có cần ngày mai anh qua đón em không?” Người đàn ông đứng lên, giọng nói đặc sệt vùng Tây Nam.
Bé Lan? Đoàng một tiếng, sự đắc ý vừa nhen nhóm trong lòng Lâm Tu Kiều, phút chốc biến thành hư ảo.
“Không cần đâu, anh cứ ở nhà đợi em, em thu xếp xong sẽ qua ngay.” Ngô Quế Lan không nhận ra sự chuyển biến trong thái độ của Lâm Tu Kiều, tiếp tục nói với người đàn ông kia, “Em tiễn anh. A Vĩ, anh trở về lựa lời nói chuyện với cô ấy, đừng để cho cô ấy nghi ngờ.” Người này đúng là vị đồng hương của cô hôm nọ, Trương Vĩ.
“Anh hiểu. Em còn có khách, không cần tiễn, cũng đâu phải người ngoài.” Trương Vĩ nhìn sắc mặt Lâm Tu Kiều không được tốt lắm, hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu với anh, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Vâng, vậy anh đi thong thả, nhớ cẩn thận.” Ngô Quế Lan vừa dặn dò, vừa theo ra đến cửa, nhìn anh ta đi qua khoảng sân rồi dần biến mất trong bóng đêm.
“Người yêu của cô à?” Thanh âm mất hẳn vẻ ung dung thường nhật của Lâm Tu Kiều thình lình vang lên bên tai, cô hoảng sợ xoay người, không ngờ lại đập đầu vào vòm ngực rắn chắc của người đứng sau.
“Sao anh tự nhiên…” Lui về phía sau vài bước, cô hơi tức giận ngẩng đầu. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không vui của anh, câu đang nói im bặt.
Không trang điểm đậm như lần đầu tiên gặp mặt, lúc này Lâm Tu Kiều mới chú ý, khuôn mặt Ngô Quế Lan hôm nay mộc mạc giống như mấy ngày trước họ gặp nhau. Điều này có nghĩa rằng, người đàn ông kia, cũng giống như anh, trong lòng cô hẳn không giống những vị khách bình thường.
“Cô không trang điểm.” Anh đột nhiên chuyển chủ đề, đồng thời cũng đưa một tay lên, lấy mu bàn tay xoa mặt Ngô Quế Lan.
Người này... Suýt nữa Ngô Quế Lan lui về phía sau, chỉ là cố nhịn xuống, nhưng mặt lại bất giác đỏ bừng.
“Có phải làm việc đâu, sao lại trang điểm?” Nghe được tiếng tim mình đập rộn ràng, cô khàn khàn đáp, định vòng qua anh đi vào phía trong, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang ôm áo khoác của anh trong tay, “Áo của anh...” Cô định để tự anh cầm, không ngờ lời còn chưa dứt, người đã bị anh kéo vào vòng tay ôm siết lấy.
“Anh...” Cô ngây người, khuôn mặt tuấn tú cương nghị của anh bỗng phóng đại trước mắt, anh nhẹ nhàng nuốt vào những lời cô định nói. Hơi thở nam tính của anh nhẹ nhàng len lỏi vào khoang mũi cô, làm cô trở nên mơ màng.
Nguy rồi! Nguy rồi! Huyệt thái dương của Lâm Tu Kiều đột nhiên nhảy lên, lí trí càng không ngừng cảnh cáo anh đã làm chuyện điên rồ.
Nhưng cơ thể lại dường như có ý chí của riêng nó, không thể dừng tìm kiếm sự dịu dàng từ người con gái trong lòng.
Dưới ánh đèn 40W, hai người ngồi ở hai bên bếp lò, vì nụ hôn nồng nhiệt bất ngờ vừa rồi mà rơi vào không khí trầm mặc xấu hổ.
Chỉ là nụ hôn với một cô gái bán hoa mà thôi, có gì mà to tát. Lâm Tu Kiều cố gắng thuyết phục bản thân mình, bàn tay tiến vào túi áo khoác vắt trên lưng ghế, lấy ví, rút trong đó ra mấy tờ một trăm đồng, sau một lúc do dự, mới đặt lên trên bàn trước mặt Ngô Quế Lan: “Cô A Lan…” Nhớ đến vừa rồi người đàn ông kia thân mật gọi cô là “bé Lan”, trong lòng anh lại dâng lên một thứ cảm xúc đắng chát, “Tại tôi quá xúc động, xin lỗi.” Trả tiền, thanh toán sòng phẳng rồi ra đi. Bỏ qua cảm xúc thực sự trong lòng, anh quyết định dùng tiền để giải quyết tất cả.
Đốn mạt! Ngô Quế Lan ban đầu còn vì chiếc hôn kia mà nhen nhóm chút kì vọng, giờ trước hành động của anh, cả tim cũng hóa thành lạnh như băng. Cô cụp mắt xuống, nhìn ngón tay mình đang nắm chặt dần trên đầu gối. Mất một phút để đè nén ý nghĩ đá bay anh ra khỏi cửa, cô ngẩng đầu, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười.
“Thì ra hôm nay anh Lâm đến đây là vì việc này. Có phải rất hối hận vì lần trước không qua đêm ở chỗ A Lan?” Vươn bàn tay đã bị móng tay găm vào đến bật máu, cô tự nhiên thuần thục lấy tiền cất vào túi, sau đó đứng lên, vòng qua bếp lò tiến về phía Lâm Tu Kiều. Gà rừng cuối cùng cùng chỉ là gà rừng, làm sao có thể biến thành phượng hoàng được đây?
Thái độ phục vụ khách làng chơi điển hình kia làm cho sắc mặt Lâm Tu Kiều trầm xuống, lạnh lùng nhìn cô vừa cởi cúc áo khoác vừa tiến đến gần mình, trong lòng trào dâng ham muốn đánh người.
“Anh Lâm trả nhiều tiền như vậy, A Lan nhất định sẽ phục vụ tận tình, cho anh thỏa mãn mà về.” Ngô Quế Lan cười quyến rũ, lúc này cô đã đến trước mặt Lâm Tu Kiều. Anh là khách làng chơi, không phải Thành Công của cô. Nhìn ánh mắt sắc bén của người đàn ông phía sau cặp kính, cô càng không ngừng nhắc nhở bản thân. Cơ thể cô dán sát vào người đàn ông đang ngồi trên ghế, khoác tay anh, “Chúng ta vào phòng đi.”
Lâm Tu Kiều vẫn không nhúc nhích.
Ngô Quế Lan nhíu mày, một lát sau mặt lại giãn ra, khẽ cười, “Anh Lâm thích dùng miệng ư? Không phải tự khen, kĩ thuật của A Lan em điêu luyện lắm nha!” Nói xong, liền rút tay về, nửa quỳ xuống giữa hai chân anh.
“Cô..” Vốn Lâm Tu Kiều muốn thốt ra nhữnng lời ác độc nghiệt ngã, nhưng vì động tác của cô mà bị nghẹn lại trong yết hầu. Cơ thể bỗng trở nên căng thẳng, anh cứng ngắc nhìn người phụ nữ đang vùi đầu giữa hai chân mình. Ngón tay nắm chặt ở hai thành ghế của anh không tự giác được xiết chặt lại, ánh mắt tỏ vẻ không thể nào tin được. Anh... thế nhưng anh không thể nào kháng cự được cô!
Giây khắc thỏa mãn lên đến đỉnh điểm, rốt cuộc anh không nhịn được đặt tay lên đầu người phụ nữ, kéo cô càng sát vào mình.
Ngẩng đầu, Ngô Quế Lan nhìn dáng vẻ nhắm mắt thở dốc của Lâm Tu Kiều, lòng cũng tan chảy. Dù sao cũng là một cơ thể ấy, phản ứng lúc cao trào sao có thể không giống nhau như đúc! Nhớ đến ánh mắt thuần phác tràn đầy trìu mến nhìn cô mỗi khi ân ái, cô chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, ánh mắt trở nên dịu dàng vô cùng.
Lâm Tu Kiều mở to mắt, vừa khéo bắt gặp ánh mắt đó của cô, ngực nhói lên một cái, bất ngờ kéo Ngô Quế Lan lên ôm vào lòng.
“Lan... Lan...” Anh vô thức gọi. Mọi tức giận hờn ghen cũng theo đó mà biến thành hư ảo, trong lòng chỉ còn lại sự hoài nghi về chính bản thân mình. Trừ hai mươi ngày mất trí nhớ kia, anh gặp cô cũng chỉ hai, ba lần, làm sao có thể xuất hiện cảm giác khiến cho người ta bất an như vậy. Những ngày kia... không biết thực sự đã xảy ra những chuyện gì?
Ngô Quế Lan không lên tiếng trả lời, cũng không giãy giụa, chỉ mặc anh siết chặt cánh tay ôm mình trong ngực. Cô nghĩ, có lẽ mình hiểu được tâm trạng giằng xé của anh.
“Anh còn muốn hay không?” Một lát sau, cô khàn khàn lên tiếng hỏi, thái độ không thể nào tự nhiên, chuyên nghiệp như trước.
“Không.” Người thoáng cứng đờ, Lâm Tu Kiều lắc đầu, “Cho tôi tựa vào một lát.” Giọng nói gần như cầu xin, khiến người ta không cách nào cự tuyệt.
Ngô Quế Lan không hề nhúc nhích, mặc anh đem trán tựa trên vai mình. Cô an tĩnh lại, bắt đầu ngửi được mùi hương dễ chịu từ người anh. Có gì đó giống như mùi thơm của rừng tùng tỏa ra dưới ánh mặt trời, lại có gì đó giống như những bông cúc dại nở trên núi cao, nhẹ nhàng dịu mát mà ấm áp bình yên.
“Bắt đầu từ mai, em sẽ không về đây khoảng vài ngày.” Có lẽ mùi hương đó làm lòng cô dịu lại, cô đột nhiên mở miệng, có ý nhắc nhở anh trong thời gian đó đừng qua, nếu không lại mất công, cho dù cô cũng không nghĩ anh có ý định quay lại thăm cô thế này lần nữa.
“Cô muốn đi đâu?’’ Lâm Tu Kiều đột nhiên lại quan tâm đến chuyện của cô, thật ngoài ý muốn.
Cách một cặp kính, Ngô Quế Lan và anh ngước mắt nhìn nhau, sau đó lại nghi ngờ không biết có phải bản thân mình hoa mắt hay không. Làm sao có thể nhìn thấy trong ánh mắt kia một chút bối rối?
“Em gái em hai ngày nữa sẽ đến đây, em muốn mượn chỗ đồng hương ở đó vài ngày. Chỗ của anh ấy điều kiện tốt hơn ở đây rất nhiều.” Sự thực từ miệng Ngô Quế Lan cứ thế tuôn ra. Nhận ra mình tự nhiên lại thành thật như vậy, Ngô Quế Lan cũng chỉ âm thầm nhún vai lơ đễnh.
“Là người đàn ông vừa rồi?” Lâm Tu Kiều nhíu mày, trong đầu không biết từ lúc nào lại hiện lên hình ảnh Ngô Quế Lan với người đàn ông thấp bé xấu xí kia làm việc mà cô làm với chính anh vừa rồi, ruột gan bất giác như bị thứ gì đó ăn mòn.
“Ừm. Anh ấy rất tốt, vẫn luôn quan tâm chăm sóc em.” Nhìn thấy trong mắt anh sự bài xích, Ngô Quế Lan theo bản năng đỡ lời cho Trương Vĩ. Cô biết, bọn họ chỉ là loại dân tỉnh lẻ mà người thành phố coi thường! “Khi em ở tù, chính anh ấy là người giúp em gửi tiền về cho gia đình…” Dường như muốn thanh minh mối quan hệ của mình, cô cũng đem chuyện bảnthân từng ngồi tù kể ra.
“Nói vậy, có phải cô cũng có thể cùng anh ta làm những chuyện như vừa rồi?” Ai ngờ sự chú ý của Lâm Tu Kiều lại đặt vào một sự việc khác, đối với việc cô đã từng ngồi tù lại tỏ ra rấtdửng dưng.
Ngô Quế Lan giật mình, sau đó gật đầu, “Nếu anh ấy muốn, em cũng không có ý kiến gì.” Nợ ân tình khó trả, cô vốn hiểu được điều này. Mấy năm nay sống kiếp đứng đường, cô cũng sớm coi nhẹ cơ thể của mình, chẳng còn ngại ngùng việc lên giường thêm với một người đàn ông.
“Hạ đẳng!” Lâm Tu Kiều miệt thị, một tay đẩy cô ra, đứng dậy cầm áo khoác bỏ ra ngoài.
Sau một lát yên lặng, tiếng cười chua chát của Ngô Quế Lan vang lên cùng những lời chửi rủa, “Đồ khốn, đâu phải ngày hôm nay anh mới biết, giả thanh cao làm gì! Cút đi, từ sau đừng để tôi gặp lại anh!”
Sắc mặt Lâm Tu Kiều trở nên cực kì khó coi, nhưng không hề quay đầu. Anh nghĩ, nhất định anh điên rồi mới có thể động lòng vì loại phụ nữ này.