Triệu phú khu ổ chuột - Chương 09 - 10

Kỳ 9: Sự trợ giúp bất ngờ

Tôi ngồi trên giường của Smita, nước mắt rơi lã chã. Smita cầm tay tôi khẽ vuốt ve. Tôi nhận thấy mắt cô cũng nhòa lệ. “... Cậu đã trải qua quãng thời gian thật đau buồn, Thomas ạ. Cậu không đáng phải chịu tất cả nỗi đau đó”. “Nhưng nỗi đau của tôi vẫn không bằng của Nita. Hãy hình dung những gì cô ấy đã phải trải qua từ năm mười hai tuổi mà xem”.

Smita gật đầu: “Đúng, tôi có thể hình dung được. Cô ấy vẫn ở Agra à?”. “Cô ấy có lẽ vẫn ở đó, nhưng tôi không chắc lắm. Đã bốn tháng nay tôi không có tin tức gì của cô ấy. Tôi không biết liệu mình có còn gặp lại cô ấy nữa hay không”. “Tôi tin rằng cậu sẽ gặp lại cô ấy. Giờ chúng ta hãy xem câu hỏi nào”.

Tấm danh thiếp

Bảng hiệu trong trường quay hiện lên hai chữ “Im lặng” nhưng khán giả không chịu để ý đến nó. Họ chỉ vào tôi và bàn tán với nhau một cách phấn khích. Tôi là gã bồi bàn ngốc nghếch đã đặt cược một trăm triệu rupi vào một câu hỏi. Prem Kumar hướng vào máy quay: “Giờ chúng ta sẽ chuyển sang câu hỏi số mười một với giải thưởng trị giá một trăm triệu. Hãy tin tôi, chỉ cần nghĩ đến nó thôi tôi đã nổi da gà rồi. Vậy anh Thomas, anh có căng thẳng không?”. “Không”.

“Thật ngạc nhiên. Anh ở đây, chơi trò may rủi với mười triệu rupi đã giành được, vậy mà anh thậm chí không cảm thấy một dấu hiệu lo lắng nào. Xin hãy nhớ cho, nếu trả lời sai anh sẽ mất tất cả. Nhưng nếu trả lời đúng thì một trăm triệu rupi sẽ thuộc về anh. Chưa người nào thắng được số tiền lớn đến vậy, thậm chí trong xổ số cũng không. Vậy chúng ta hãy xem ngay tại đây, ngay bây giờ, lịch sử có được lập nên hay không. OK, đây là câu hỏi số mười một và nó thuộc lĩnh vực...”. Prem Kumar dừng lại để tạo kịch tính, sau đó anh ta nói nốt câu... “văn học Anh!”. Bảng hiệu của trường quay chuyển sang hai chữ “Vỗ tay”.

“Thomas, hãy cho tôi biết anh có chút kiến thức nào về văn học Anh không? Anh đã từng đọc những cuốn sách, những vở kịch, những bài thơ bằng tiếng Anh chưa?”. “Ồ, tôi có thể đọc thuộc lòng bài Baa, Baa, Black Sheep, nếu như anh gọi đó là thơ tiếng Anh”. Khán giả cười rộ lên. “Chắc hẳn cậu đã nghe nói tới Shakespeare?”. “Sheikh nào?”. “Shakespeare, người vĩ đại nhất trong số những nhà viết kịch sử dụng tiếng Anh, cậu biết chứ?... Nhưng tôi nói thế là đủ rồi. Chính anh Thomas là người phải trả lời câu hỏi tiếp theo, và giờ sẽ đến mốc một trăm triệu rupi. Trong vở kịch nào của Shakespeare chúng ta thấy xuất hiện nhân vật Costard? Đó là a) Vua Lear, b) Người lái buôn thành Venice, c) Uổng công vô ích vì tình yêu hay d) Othello?”.

Tiếng nhạc vang lên. Tôi ngây ra nhìn Prem Kumar. “Hãy cho tôi biết, anh Thomas, anh có biết chút gì về điều chúng ta đang nói tới không?”. “Không”. “Không ư? Vậy anh định làm gì?...”. Đầu óc tôi mụ đi. Tôi suy nghĩ trong ba mươi giây, và rồi quyết định: “Tôi sẽ sử dụng sự trợ giúp”. Prem Kumar nhìn tôi giễu cợt. Dường như anh ta đã quên mất trò chơi này có cái gọi là những sự trợ giúp. Cuối cùng anh ta sực tỉnh: “Một sự trợ giúp ư? Vâng, tất nhiên, anh còn cả hai sự trợ giúp. Xin hãy cho biết anh muốn sử dụng sự trợ giúp nào? Anh có thể yêu cầu tôi loại ra hai phương án sai hoặc sử dụng sự trợ giúp của người thân”.

Tôi lại bối rối. Tôi biết tìm đến ai để có được câu trả lời cho câu hỏi này? Salim cũng mù tịt như tôi. Và văn học đối với đầu óc của những người dân sống ở Dharavi cũng xa vời như sự trung thực đối với cảnh sát vậy... Tôi có nên yêu cầu sự trợ giúp 50/50 không? Tôi cho tay vào túi áo lấy ra đồng xu cũ đáng tin cậy của mình và ngạc nhiên khi chạm phải mép của tấm danh thiếp. Tôi rút nó ra. Đó là một tấm danh thiếp có ghi: “Utpal Chatterjee, giáo viên tiếng Anh, Trường Thánh John, Agra” và một số điện thoại. Thoạt tiên tôi không hiểu. Tôi không nhớ người nào mang tên này hay thậm chí không nhớ làm thế nào mà tấm danh thiếp này lại ở trong túi áo mình. Rồi bỗng nhiên, tôi nhớ ra cảnh ở bệnh viện: người đàn ông tóc rối bù, đeo kính, có đứa con trai 16 tuổi sắp chết vì chứng sợ nước. Một tiếng kêu không chủ ý bật ra khỏi môi tôi.

Prem Kumar nghe thấy tiếng kêu đó và nhìn tôi sắc lẻm: “Xin lỗi, anh nói gì?”. “Tôi nói anh có thể làm ơn gọi điện cho quý ông này được không?”. Tôi đưa tấm danh thiếp cho Prem Kumar. “Tôi sẽ sử dụng sự trợ giúp của người thân”. Prem Kumar lật lật tấm danh thiếp giữa những ngón tay. Mặt anh ta lộ vẻ lo lắng. Hai chữ “Trợ giúp” hiện trên màn hình...

Nghe theo trực giác

Prem Kumar nhấc chiếc điện thoại không dây từ phía dưới bàn lên và đưa nó cho tôi. “Điện thoại đây. Hãy hỏi bất cứ điều gì từ bất cứ ai anh muốn. Nhưng anh chỉ có hai phút thôi và thời gian của anh bắt đầu - anh ta nhìn đồng hồ đeo tay - ... nào!”. Tôi cầm điện thoại và bấm theo số ghi trên tấm danh thiếp. Cuộc gọi được kết nối và đầu dây bên kia ở Agra bắt đầu đổ chuông. Nhưng nó cứ đổ chuông, đổ chuông, đổ chuông hoài mà không ai nhấc máy. Nửa phút trôi qua... Khán giả nhìn tôi nín thở...

Đúng lúc tôi sắp gác máy thì ở đầu dây bên kia có người nhấc máy. Tôi chỉ còn lại hơn một phút. “Alô?”. “Alô. Tôi có thể nói chuyện với ông Utpal Chatterjee không ạ?” - tôi nói nhanh. “Chính tôi đây”. “Ông Chatterjee. Tôi là Ram Mohammad Thomas”. “Ram Mohammad... gì ạ?”. “Thomas. Ông có lẽ không biết tên tôi, nhưng tôi đã giúp đỡ ông ở Bệnh viện Singhnia nơi con trai ông phải nằm điều trị. Ông còn nhớ không?”. “Ôi, trời ơi - bỗng nhiên giọng ông ấy thay đổi hoàn toàn - Bốn tháng qua tôi tìm cậu loạn cả lên. Cảm ơn cậu đã gọi cho tôi. Cậu đã cứu mạng con trai tôi, cậu không biết tôi đã cố...”.

Tôi ngắt lời ông ta: “Ông Chatterjee, tôi không có nhiều thời gian. Tôi đang tham gia một chương trình trò chơi truyền hình và tôi cần ông trả lời nhanh một câu hỏi giúp tôi”. “Một câu hỏi ư? Vâng, tất nhiên rồi, tôi sẵn sàng làm những gì cậu muốn”. Giờ chỉ còn chưa đầy ba mươi giây nữa. Mọi con mắt đều đổ dồn vào chiếc đồng hồ treo tường đang hối hả báo từng giây trôi qua. “Hãy nói cho tôi biết thật nhanh, vở nào trong số những vở kịch sau đây của Shakespeare có một nhân vật được gọi là Costard? Đó là a) Vua Lear, b) Người lái buôn thành Venice, c) Uổng công vô ích vì tình yêu hay d) Othello?”.

Từng giây trôi qua và từ phía Chatterjee chỉ có sự im lặng. “Ông Chatterjee. Ông có thể nói cho tôi biết câu trả lời không?”. Chỉ còn lại mười lăm giây khi Chatterjee trả lời: “Tôi không biết”. Tôi chết lặng cả người: “Gì cơ?”. “Tôi xin lỗi, tôi không biết câu trả lời. Nói đúng hơn tôi không chắc lắm. Tôi không nhớ có nhân vật này trong vở Người lái buôn thành Venice hay vở Othello. Nhân vật đó hoặc là ở trong vở Vua Lear hoặc trong vở Uổng công vô ích vì tình yêu. Tôi không chắc là vở nào”. “Nhưng tôi chỉ có thể đưa ra một câu trả lời thôi”. “Vậy thì hãy chọn Uổng công vô ích vì tình yêu. Nhưng, như tôi đã nói tôi không chắc chắn lắm. Tôi xin lỗi, tôi không thể giúp gì hơn được...”. Prem Kumar cắt ngang. “Xin lỗi, anh Thomas. Hai phút của anh đã hết. Giờ tôi cần câu trả lời”.

Tiếng nhạc nền nghe không còn hồi hộp nữa. Nó lạnh lùng tuyệt đối. Tôi chìm sâu vào dòng suy nghĩ. “Anh Thomas, anh có biết rõ ông Chatterjee không?” - Prem Kumar hỏi tôi. “Tôi mới chỉ gặp ông ấy một lần”. “Và ông ấy là một giáo viên tiếng Anh giỏi đến mức nào?”. “Tôi không biết”. “Vậy anh có thể tin vào câu trả lời của ông ấy, hay anh muốn nghe theo trực giác của mình hơn?”. Tôi quyết định: “Tôi sẽ nghe theo trực giác của mình, và trực giác mách bảo tôi hãy tin vào câu trả lời mà ông Chatterjee đã đưa ra. Đó là c) Uổng công vô ích vì tình yêu”. “Hãy nghĩ lại đi. Hãy nhớ rằng nếu đưa ra câu trả lời sai, anh không những không giành được một trăm triệu rupi mà còn mất luôn mười triệu rupi mà anh đã giành được cho tới thời điểm này”. “Câu trả lời cuối cùng của tôi vẫn là C”. “Anh có hoàn toàn chắc chắn 100 % không?”. “Có”...

Tiếng trống đổ dồn. Câu trả lời đúng lóe lên trên màn hình. “Ôi, trời ơi, đó là C. Anh đúng hoàn toàn, 100 %! - Prem Kumar đứng dậy - Ram Mohammad Thomas, anh là người đầu tiên trong chương trình này giành được một trăm triệu rupi. Thưa các quý bà quý ông, lịch sử đã được lập nên! Và giờ chúng ta phải nghỉ ít phút”. Khán giả trở nên cuồng nhiệt. Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay trong hơn một phút. Mặt Prem Kumar đỏ bừng. Anh ta nhễ nhại mồ hôi.

Và dường như tối nay nữ thần Durga đang thật sự phù hộ độ trì cho tôi.

Kỳ 10: Câu hỏi thứ mười ba

Chúng tôi vẫn đang trong khoảng thời gian nghỉ giải lao dành cho quảng cáo. Prem Kumar đứng ở một góc trường quay, đang hội ý với nhà sản xuất chương trình có mái tóc dài. Tôi nhìn quanh trường quay, nhìn bức tường ốp ván đẹp đẽ, những chiếc đèn chiếu, những dàn camera gồm nhiều máy quay đồng thời, hệ thống âm thanh kỹ thuật cao.

Prem Kumar kết thúc cuộc hội ý và bước lên chỗ tôi. Anh ta nở nụ cười nham hiểm: “Thomas, chúng tôi không biết làm thế nào mà anh có thể trả lời được mười một câu hỏi cho đến lúc này, nhưng anh không thể trả lời được câu cuối cùng đâu”. “Rồi chúng ta sẽ thấy”. “Không, rồi tôi sẽ được thấy. Chuẩn bị tinh thần là sẽ mất tất cả đi” - Prem Kumar nói và ngồi vào chỗ.

Vụ lừa gạt

Bảng hiệu của trường quay chuyển sang hai chữ “Vỗ tay”. Nhạc hiệu nổi lên. Khán giả vỗ tay rầm rầm.

Prem Kumar nhìn vào máy quay. “Thưa các quý bà quý ông, chúng ta đang ở ngay sát một khoảnh khắc lịch sử, không chỉ đối với chương trình này mà có lẽ cho cả hậu thế. Ram Mohammad Thomas, một bồi bàn mười tám tuổi đến từ Mumbai, đã tiến xa hơn bất cứ đối thủ nào trong chương trình này. Giờ anh sắp sửa tạo nên một mốc quan trọng nữa. Nếu trả lời đúng câu hỏi cuối cùng này, anh sẽ giành được số tiền thưởng lớn nhất trong lịch sử - một tỉ rupi. Nếu không đưa ra được câu trả lời đúng, anh sẽ để mất số tiền lớn nhất - một trăm triệu rupi. Dù thế nào đi chăng nữa, lịch sử cũng sẽ được lập nên. Vì vậy xin các vị hãy giũ sạch đầu óc, đong đầy trái tim, và một lần nữa hãy cùng tôi chào mừng người chơi của chúng ta hôm nay, anh Ram Mohammad Thomas!”.

Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ “Vỗ tay”. Tất cả mọi người, thậm chí cả Prem Kumar, đều đứng dậy và tiếng vỗ tay vang lên không dứt. Tôi phải thán phục các thủ thuật của cái trò ALTP này. Tôi đang được khoản đãi trước khi bị tống ra khỏi trường quay không một xu dính túi. Hiền lành ngoan ngoãn như một con cừu non, họ đang tâng bốc tôi bằng sự nịnh nọt trước khi đánh bại tôi hoàn toàn bằng câu hỏi tiếp theo.

Cái khoảnh khắc mà tôi chờ đợi, và khiếp sợ, cuối cùng cũng đến. Tôi hít một hơi thật sâu và chuẩn bị đối mặt với định mệnh của mình.

“Thưa các quý bà quý ông, tôi sắp sửa tiết lộ câu hỏi thứ mười hai, câu hỏi cuối cùng, câu hỏi cho giải thưởng một tỉ rupi, giải thưởng lớn nhất từng được đưa ra trong lịch sử của hành tinh. Và xin hãy nhớ chúng ta vẫn đang chơi theo cách thức chơi hoặc trả tiền, vậy nên sẽ hoặc là thắng cả hoặc là mất hết. OK, không chần chừ gì nữa, đây là câu hỏi cuối cùng dành cho anh, anh Thomas, và câu hỏi này thuộc... lĩnh vực lịch sử! Tất cả chúng ta đều biết Mumtaz Mahal là vợ của hoàng đế Shah Jahan và ông đã xây dựng lăng Taj Mahal nổi tiếng thế giới để tưởng nhớ bà, nhưng tên của bố Mumtaz Mahal là gì?

Đây là câu hỏi giành một tỉ rupi. Anh Thomas, các lựa chọn của anh là a) Mirza Ali Kuli Beg, b) Sirajuddaulah, c) Asaf Jah hay d) Abdur Rahim Khan Khanan.

Hãy suy nghĩ kỹ câu trả lời, anh Thomas ạ. Hãy nhớ rằng anh đang đứng trước một bước ngoặt lịch sử. Tôi biết anh cần suy nghĩ để đưa ra câu trả lời và để anh có thời gian suy nghĩ, chúng ta hãy tạm nghỉ ít phút. Các quý bà quý ông, xin đừng nghĩ tới việc đi đâu hết”. Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ “Vỗ tay”. Nhạc hiệu lại nổi lên.

Prem Kumar cười toe toét với tôi: “Tôi dồn cậu vào thế bí rồi, đúng không? Cậu sẽ không thể trả lời được câu hỏi này trừ khi cậu có bằng thạc sĩ lịch sử trung đại. Vậy hãy nói lời chia tay với một trăm triệu mà cậu vừa giành được và chuẩn bị quay trở về với công việc bồi bàn của cậu đi...”. Anh ta cười phá lên.

Tôi cũng cười to đáp lại: “Ha! Tôi không có bằng thạc sĩ lịch sử, nhưng tôi biết câu trả lời cho câu hỏi này”. “Gì cơ? Chắc cậu đang đùa, đúng không?”. “Tôi không đùa. Câu trả lời là Asaf Jah”.

Prem Kumar trông có vẻ thất kinh: “Làm thế nào... làm thế nào cậu biết điều đó?”. “Bởi vì tôi đã làm hướng dẫn viên du lịch tại lăng Taj Mahal hai năm”.

Mặt Prem Kumar trở nên tái mét. Lần đầu tiên anh ta nhìn tôi với nét sợ hãi. “Cậu... cậu đang sử dụng phép thuật, tôi dám chắc như vậy”, anh ta nói rồi chạy ra gặp nhà sản xuất. Họ thầm thì gì đó với nhau. Prem Kumar khoa chân múa tay về phía tôi vài lần. Sau đó có người mang ra một cuốn sách dày và họ đọc nó một cách chăm chú. Mười phút trôi qua. Khán giả bắt đầu sốt ruột. Cuối cùng Prem Kumar trở về chỗ ngồi của mình...

“Thưa các quý bà quý ông, trước khi chúng ta tạm nghỉ, tôi đã hỏi tên của bố Mumtaz Mahal là gì. Tôi chắc rằng tất cả quý vị đều nghĩ đó là câu hỏi cuối cùng, nhưng không phải vậy”. Khán giả sửng sốt. Tôi choáng váng. Họ sẽ đưa ra một câu hỏi nữa chăng? Không khí trở nên ngột ngạt vì căng thẳng. Prem Kumar tiếp tục: “Không những không phải câu hỏi cuối cùng mà nó còn hoàn toàn không phải một câu hỏi. Chúng tôi chỉ quay một đoạn quảng cáo cho Hãng Mumtaz Tea, một trong những nhà tài trợ cho chương trình. Vì lý do đó, chúng tôi phải đưa ra một câu hỏi giả”.

Khán giả bắt đầu thì thầm với nhau. Tiếng cười bị nén lại. Ai đó kêu lên: “Anh thật sự đã lừa được chúng tôi rồi đấy, anh Kumar!”. Sự căng thẳng tan đi. Bảng hiệu của trường quay lại hiện lên hai chữ “Vỗ tay”.

Trả thù

Tôi là người duy nhất không cười. Giờ tôi đã biết đây đích thực là một chương trình được điều khiển bởi những kẻ lừa gạt. Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ “Im lặng” và nhạc hiệu nổi lên.

Prem Kumar nói vào máy quay: “Thưa các quý bà quý ông, tôi sắp sửa tiết lộ câu hỏi thứ mười hai, câu hỏi cuối cùng, câu hỏi cho giải thưởng một tỉ rupi, giải thưởng lớn nhất từng được đưa ra trong lịch sử của hành tinh. Và xin hãy nhớ chúng ta vẫn đang chơi theo cách thức chơi hoặc trả tiền, vậy nên sẽ hoặc là thắng cả hoặc là mất hết. OK, không chần chừ gì nữa, đây là câu hỏi cuối cùng dành cho anh, anh Thomas, và câu hỏi này thuộc lĩnh vực... nhạc cổ điển phương Tây!

Bản sonata số 29 dành cho đàn piano của Beethoven, opus 106, còn được biết đến dưới tên “Hammerklavier sonata” được viết ở giọng nào: a) Si giáng trưởng, b) Son thứ, c) Mi giáng trưởng hay d) Đô thứ?”.

“Hãy suy nghĩ kỹ câu trả lời, anh Thomas ạ. Hãy nhớ rằng anh đang đứng trước bước ngoặt lịch sử. Đây là quyết định quan trọng nhất cuộc đời anh. Tôi biết anh cần suy nghĩ để đưa ra câu trả lời và để anh có thời gian suy nghĩ, chúng ta hãy tạm nghỉ ít phút. Các quý bà quý ông, xin đừng nghĩ tới việc đi đâu hết”. Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ “Vỗ tay”. Prem Kumar nhìn tôi nở nụ cười ranh mãnh.

Khán giả bắt đầu bàn tán với nhau. Prem Kumar đứng dậy. “Tôi sẽ chỉ loanh quanh ở góc trường quay thôi. Tôi sẽ quay lại ngay”. Tôi cũng đứng dậy: “Tôi cần đi vệ sinh”. “Vậy thì cậu nên đi với tôi - anh ta nói - Luật lệ của chương trình quy định người chơi phải được hộ tống ở mọi nơi”...

Chỉ có Prem Kumar và tôi ở trong phòng vệ sinh. Anh ta vừa đi tiểu vừa huýt sáo. Rồi anh ta nhận thấy tôi đang nhìn anh ta: “Sao cậu cứ đứng như phỗng thế hả? Đừng có nói với tôi rằng câu hỏi cuối cùng khó đến nỗi cậu thậm chí quên cả cách giải phóng bàng quang của mình - anh ta ngửa đầu ra sau mà cười - Phải kết thúc theo cách này thì quả là quá tệ. Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của tôi thì cậu đã phải ra khỏi cuộc chơi từ lâu rồi, từ câu hỏi thứ hai kia. Như thế có nghĩa là cậu đã phải ra về với chỉ một nghìn rupi. Vậy chúng ta thỏa thuận với nhau nhé? Ngày mai, khi đến quán của cậu, tôi hứa sẽ boa cho cậu một nghìn rupi. Và tin tôi đi, tôi sẽ giữ lời hứa này”.

Anh ta mỉm cười với tôi vẻ kẻ cả. “Khi nói cho tôi biết câu trả lời thứ hai, anh đã chẳng ban ân huệ nào cho tôi hết, anh ban ân huệ cho chính anh thì có”, tôi nói. Prem Kumar nhìn tôi sắc lẹm: “Cậu muốn nói gì?”.

“Anh Prem Kumar, tôi muốn nói rằng tôi không tham gia trò chơi của các anh để kiếm tiền. Không, hoàn toàn không - tôi lắc đầu mạnh - Không, tôi tham gia trò chơi của các anh để trả thù”. Việc đi tiểu của Prem Kumar bị cắt giữa chừng. Anh ta vội vã kéo khóa quần và nhìn tôi từ đầu đến chân: “Trả thù ư? Cậu muốn nói gì? Trả thù ai?”. “Trả thù anh”, tôi nói một cách ngang bướng.

Tôi bước giật lùi và rút từ cạp quần ra một khẩu súng. Đó là một khẩu súng lục nhỏ, chắc nịch, không to hơn nắm tay của tôi. Tôi nắm chặt khẩu súng trong tay và chĩa vào anh ta.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3