Đến Phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ (Tập 2) - Chương 16 phần 1

Hồi mười sáu

Nhuyễn Hồng đường không bắt mà tan.

Bất đắc dĩ lại thăm Hầu phủ.

Mọi người vội vàng theo Bao đại nhân đến phòng khách trong hậu đường. Bao đại nhân ngồi giữa phòng, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu đứng hai bên, tứ đại Hiệu úy thì hộ vệ ở bốn phía, Kim Kiền là người cuối cùng bước vào phòng, vừa bước vào cửa đã thấy thế trận hiện tại vô cùng bức người, liền vội vàng đứng ngay vào góc cửa, cúi đầu cụp mắt, nhất quyết đem mình biến thành đồ trang trí trong phòng.

Bao đại nhân ngồi an ổn giữa phòng, nhíu chặt đôi mày, nhìn một vòng, cuối cùng đưa mắt nhìn Công Tôn tiên sinh, nói: “Công Tôn tiên sinh, theo ý tiên sinh, án của An Lạc hầu nên xử trí thế nào?”.

“Đại nhân”, Công Tôn tiên sinh khẽ thi lễ đáp, “Lý Thanh Bình, tri phủ Trần Châu lúc lên công đường liền đổi lời khai, rõ ràng là chịu sự áp chế của An Lạc hầu cùng Bàng thái sư hiện giờ nếu muốn để y lên công đường làm chứng, vạch rõ tội trạng của An Lạc hầu Bàng Dục e rằng rất khó”.

Bao đại nhân cau mày nheo mắt, im lặng một lát, lại nói: “Vậy theo như tiên sinh nhận định, án này nên bắt tay từ đâu?”.

Công Tôn tiên sinh sắc mặt lộ vẻ khó xử, do dự nói: “An Lạc hầu giấu giếm tình hình hạn hán không báo, tuy là tội khi quân, nhưng chỉ có mình tri phủ Lý Thanh Bình biết rõ sự tình, hiện giờ đã phản cung, ngặt nỗi lại không có chứng cứ; mà An Lạc hầu ở Trần Châu làm bao chuyện trái vương pháp vi phạm kỷ cương, tất sẽ khiến kẻ khác căm giận, nhưng hiềm vì thân phận đặc thù của An Lạc hầu, hắn là quốc cữu đương triều, một tay che trời, nào ai dám đứng ra làm chứng? Nay lại thêm Bàng thái sư ở một bên gây trở ngại, chứng cứ càng khó tìm; cho dù đại nhân tiếp tục thẩm vấn, e là cũng chỉ phí công”.

Triển Chiêu nghe xong, nắm chặt Cự Khuyết, chắp tay bước lên, cất cao giọng nói: “Lẽ nào để An Lạc hầu tiêu dao ngoài vòng pháp luật?!”.

Công Tôn tiên sinh ngước lên nhìn Triển Chiêu một cái, đôi mày cau chặt, nhưng không đáp.

Bao đại nhân thấy tình huống như vậy, mi tâm càng nhíu chặt hơn, cúi đầu không nói.

Trong phòng khách, nhất thời tĩnh lặng một mảnh.

Trương Long đứng một bên rốt cuộc kích động, vọt lên một bước cất tiếng: “Đại nhân, An Lạc hầu ở Trần Châu ngang ngược làm càn coi trời bằng vung, tội ác ngập trời, thuộc hạ cho dù phải liều mạng cũng phải làm cho An Lạc hầu chịu tội trước vương pháp!”.

Vương Triều, Mã Hán, Triệu Hổ cũng đồng thời bước lên một bước, ôm quyền cao giọng nói: “Đại nhân, chúng thuộc hạ nguyện từ quan, cho dù phải liều mạng cũng phải để An Lạc hầu chịu tội trước vương pháp”.

Dứt lời tất cả cùng xoay người xông ra phía cửa, rất có khí thế đi liều mạng, khiến Kim Kiền đứng cạnh lảo đảo suýt ngã.

“Quay lại!”

Bao đại nhân trầm giọng quát một tiếng, tức giận mắng, “Bốn người các ngươi theo bản phủ đã nhiều năm, vì sao vẫn kích động nóng nảy như vậy?”.

“Đại nhân..”, bốn người họ quay lại, chắp tay vốn muốn tranh luận, nhưng vừa thấy thần sắc của Bao đại nhân thì nửa câu cũng không thốt ra nổi, chỉ đành lui sang một bên đứng.

Kim Kiền đỡ lấy thắt lưng bị đụng đau, cẩn thận lết vào trong phòng, lòng thầm oán giận:

Hự hự, hôm nay cũng chẳng biết là động vào cái gì mà đen vậy, đi đến chỗ nào phong phủy cũng đều không tốt cả, mới rồi đứng sau Tiểu Miêu, vô duyên vô cớ bị vạ lây bởi nộ khí của lão cua già; bây giờ đứng cạnh cửa cũng thiếu chút nữa bị Tứ đại kim cương xô vẹo cả eo... Không được, mình sao có thể ngồi chờ chết chứ, vẫn nên tìm chỗ khác có phong thủy tốt thì hơn.

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội ngẩng lên quan sát sắc diện mọi người trong phòng khách, chỉ thấy Bao đại nhân sắc mặt sầm sì; Tứ đại kim cương cả người cứng ngắc, rục rịch như muốn hành động; Triển Chiêu hai mắt càng sâu đen, sát khí trùm thân, rất có dấu hiệu nổi bão; nhìn đi nhìn lại, chỉ có Công Tôn Trúc Tử tuy rằng vẻ mặt không tốt nhưng cũng hơn mấy người kia, coi như bình tĩnh đi.

Chậc, lão Bao mình không thể chọc vào, Tứ đại kim cương không chạm được, Tiểu Miêu thì mình không có gan động đến... Hừm hừm, Công Tôn Trúc Tử, một thư sinh, sức trói gà không chặt, cho dù có nổi giận hay gì đi nữa thì mình vẫn có thể an toàn mà thoái lui được.

Kim Kiền nhìn một vòng, lập tức quyết đoán, dịch dịch mấy bước chân chuyển qua đứng sau Công Tôn tiên sinh, đứng vững rồi lòng mới yên tâm vài phần.

Chẳng ngờ người còn chưa ổn định đã thấy Công Tôn tiên sinh phía trước đột nhiên quay đầu lại, cất tiếng: “Kim bổ khoái lúc này đến đứng cạnh tại hạ, chẳng lẽ Kim bổ khoái đã có diệu kế?”.

Oh my God!

Kim Kiền thoáng cái hai mắt trợn tròn, các biểu bì khắp trên người đều co rúm lại, nháy mắt tim đã lạnh đi nửa phần.

Lại thấy mọi người trong sảnh, ánh mắt sáng rực đều bắn chiu chiu về phía này, dường như phải bắn thủng mấy chỗ trên người mình mới cam tâm ấy.

Kim Kiền bị nhìn đến mức da đầu phát run, bất giác mấp máy miệng, nhưng một chữ cũng không thốt lên được.

“Kim bổ khoái, nếu có diệu kế, chi bằng nói ra để mọi người cùng nghiên cứu bàn bạc một phen”, Công Tôn tiên sinh ở bên tiếp tục quạt thêm chút gió, thổi thêm tí lửa.

Thoáng cái ánh mắt mọi người càng trở nên nóng bỏng.

Kim Kiền chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra trên trán, lại cảm giác kiểu tình huống thế này dường như rất quen thuộc, nhất thời khiến Kim Kiền có chút dở khóc dở cười.

Hự hự, lẽ nào mình đường đường một người hiện đại thế này, bị cây gậy trúc trước mắt hành hạ nhiều mà đâm ra lại có khuynh hướng “thích bị ngược đãi” rồi?

... Khoan đã, không lâu trước đây đúng là có gặp tình huống tương tự... Hình như là lúc Bao đại nhân phái mình theo Tiểu Miêu và Tứ đại kim cương đi Trần Châu tra án. Nói mới nhớ, vụ án điều tra lúc đó dường như là: Thạch tín... Trương cái gì Đức ấy nhỉ... Thu Nương...

À há!

Trong đầu Kim Kiền lóe lên một ý nghĩ, hai mắt sáng rực buột thốt: “Bẩm đại nhân, chỉ là thuộc hạ đột nhiên nhớ đến còn có một vụ án nữa mà đại nhân vẫn chưa điều tra rõ”.

Bao đại nhân nghe vậy liền sửng sốt, hỏi: “Án nào vậy?”.

Kim Kiền ôm quyền bước lên, tiếp tục nói: “E là đại nhân đã quên rồi, còn có vụ án Trương Tụng Đức mưu sát Hoàng Đại Hổ vẫn chưa điều tra được”.

Những lời này vừa thốt ra, mọi người như bừng tỉnh ngộ.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh thoắt cái hai mắt liền phát sáng, lập tức quay người nói với lão Bao: “Theo như điều tra trước đây của Triển hộ vệ, An Lạc hầu và vụ án Trương Tụng Đức hạ độc hại chết chồng của Thu Nương nhất định có liên quan với nhau. Nếu bắt tay từ vụ án này, thì sẽ có mấy người như Hoàng thị, Thu Nương và Trương Tụng Đức làm chứng, nếu đã như thế thì tội chứng An Lạc hầu tự ý dựng Nhuyễn Hồng đường, giam cầm con gái nhà lành, luyện chế xuân dược, coi muôn dân như cá thịt đã rõ rành rành. Tuy An Lạc hầu có thể thoát được tội giấu giếm tình hình hạn hán, khi quân phạm thượng, nhưng nếu đem những hành vi phạm tội này ra phán xử nhất định sẽ đưa được An Lạc hầu ra chịu tội trước vương pháp”.

Bao đại nhân nghe vậy, sắc mặt liền hoà hoãn phân nửa, ánh mắt hướng sang Kim Kiền mang theo vẻ tán thưởng, nói: “Không câu nệ hình thức, không bó buộc cách thức, Kim bổ khoái thật sự là tâm tư mẫn tiệp”.

Mọi người nghe xong, ai cũng tán thưởng nhìn Kim Kiền.

“Đại nhân quá khen rồi, có thể vì đại nhân mà phân ưu, quả thực là may mắn của thuộc hạ”, Kim Kiền cười khan hai tiếng, vội chắp tay thi lễ đáp.

Chỉ là trong một chớp mắt khom người, dường như nàng thoáng thấy khóe miệng Công Tôn Trúc Tử hơi hơi nhếch lên, sao cứ thấy có cảm giác gai mắt quen thuộc thế.

Hừ hừ... Không hay rồi, không hay rồi...

Bao đại nhân tay vuốt chòm râu đen nhánh, gật gật đầu, nghiêm sắc mặt nói: “Công Tôn tiên sinh, lập tức phái người truyền Trương Tụng Đức đến phòng khách hỏi chuyện”, rồi đưa mắt nhìn Triển Chiêu cao giọng nói: “Triển hộ vệ nghe lệnh, bản phủ lệnh cho ngươi dẫn Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ lập tức đến Nhuyễn Hồng đường cứu Hoàng thị, Thu Nương ra đưa về để bản phủ hỏi chuyện, không được có sai sót”.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”, năm người Triển Chiêu lập tức bước lên, chắp tay lĩnh mệnh, Công Tôn tiên sinh cũng vội vã đi ra cửa.

Kim Kiền vừa thấy mấy người họ sấp sấp ngửa ngửa, cuối cùng cũng không rảnh để bận tâm đến mình, lúc này mới thầm thở phào một cái, nghĩ bụng: Ai da, mấy vị ôn thần đại gia này mau mau xuất môn đi công cán đi, để mình còn được dễ thở.

Nhưng mắt thấy mấy người họ sắp bước ra khỏi cửa, thì Triển Chiêu đột nhiên dừng lại, quay người chắp tay hướng Bao đại nhân nói: “Đại nhân, thuộc hạ còn muốn dẫn theo một người”.

Bao đại nhân trước sửng sốt, sau lại cười, nói: “Là bản phủ sơ suất, phải chăng Triển hộ vệ muốn dẫn Kim bổ khoái cùng đi?”.

Không... không phải chứ?!

Da mặt Kim Kiền giật giật, mắt thấy vị Ngự tiền hộ vệ danh chấn thiên hạ kia vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, sau lưng bốn vị Hiệu úy lại cũng đồng thời gật đầu, động tác đều tăm tắp, hệt như đã tập luyện từ trước vậy.

Giá họa! Tuyệt đối là giá họa tập thể, nhất định là mấy tên này không vừa ý chuyện vừa rồi lão Bao khen ngợi mình, một thanh niên tứ hữu thời hiện đại, nên mới ôm lòng bất mãn, đố kỵ anh tài!

Công Tôn tiên sinh vốn đã đi tới cửa cũng quay lại thi lễ, bỏ thêm đá xuống giếng: “Triển hộ vệ quả nhiên suy nghĩ chu đáo, An Lạc hầu là kẻ xảo quyệt nham hiểm, chứng cứ trong Nhuyễn Hồng đường e là không dễ tìm, Kim bổ khoái tâm tư mẫn tiệp, nhất định có thể giúp Triển hộ vệ một tay”.

Bao đại nhân vuốt râu gật đầu, ánh mắt chuyển sang Kim Kiền, nói: “Kirn bổ khoái...”.

“Thuộc hạ nguyện theo Triển đại nhân cùng đi, nhất định sẽ đưa được Thu Nương trở về!”

Kim Kiền bước một bước dài lên trước, ôm quyền thề sắt son, nhưng trong lòng lại không ngừng kêu khổ: Hức hức, dù sao thò cổ ra cũng bị một đao, rụt cổ lại cũng bị một đao, đằng nào cũng thế, mình đành phải chủ động đứng ra nhận nhiệm vụ, sau này cũng coi như danh chính ngôn thuận xin thêm chút phí tăng ca.

Nói rồi Kim Kiền liền đeo lên bộ mặt thà chết không sờn đi đến trước mặt Triển Chiêu, chắp tay thi lễ.

Triển Chiêu khẽ gật đầu, quay người phất vạt áo, đi thẳng ra cửa, tứ đại Hiệu úy theo sát sau đó, Kim Kiền đi sau chót, lưng cũng thẳng như cán bút, chỉ là vừa ra khỏi cửa một cái, khuất khỏi tầm mắt Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, hai vai Kim Kiền liền rũ xuống y như quả cà héo, rụt thành một cục, thất thểu bước đi.

Hừ hừ, quả nhiên là nên đổi công tác đến phủ Thái sư...

Đến Nhuyễn Hồng đường thăm lại chốn xưa, mặc dù chỉ mới cách có mấy ngày nhưng Kim Kiền lại thấy lòng bùi ngùi vô hạn, kích động vạn phần, muôn vàn cảm xức trào dâng dồn nén lại thành một câu:

Thu Nương chẳng biết nơi nao, mặc cho nha dịch lao xao đứng nhìn.

Bà nó, một tòa Nhuyễn Hồng đường to như vậy, nhưng đừng nói cái gì mà “Xuân Nương” hay “Thu Nương” đến cả bóng ma cũng chả có.

Kim Kiền đứng giữa đình viện trong Nhuyễn Hồng đường, cho hai tay vào trong ống tay áo, ngẩng đầu lên nhìn trời, miệng thì lẩm bẩm: “Tục ngữ nói: Ông trời lúc nắng lúc mưa[1]. Mới ban ngày còn nắng chói chang, ai có thể ngờ được đến đêm mây đen lại che lấp mặt trời, đến sao cũng không có ánh sáng”.

[1] Trích trong câu: Ông trời lúc nắng lúc mưa, đời người may rủi sớm trưa khôn lường.

Chậc chậc, hứng thứ gió này vào lúc nửa đêm, thật có thể làm cho tế bào văn học dày công tu dưỡng của mình lạnh đến tỉnh lại... Lạnh quá đi...

Kim Kiền không khỏi giật mình đánh thót một cái, ánh mắt nhìn đến năm bóng người trước mặt.

Triển Chiêu thân thẳng như cán bút, một thân quan bào đỏ rực, múa lượn theo gió, tứ đại Hiệu úy đứng sau, sừng sững tựa núi. Nhìn từ xa đúng thực có vài phần phong thế của: “Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê[2] ”.

[2] Trích từ hai câu “Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê. Tráng sĩ một đi không trở về” của Kinh Kha ứng tác với bạn đi tiễn, bên dòng sông, trước khi lên đường sang Tần hành thích vua Tần.

Kim Kiền thầm thở dài, nghĩ bụng:

Ài ài, vốn chỉ mong đến Nhuyễn Hồng đường cứu được Hoàng thị, Thu Nương ra để có người làm chứng, chẳng ngờ cái Nhuyễn Hồng đường này lại vườn không nhà trống, tìm khắp trong viện từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, khắp các ngóc ngách, lăn lộn cả một buổi chiều thêm nửa buổi tối nữa, nhưng đến cả một con vật bé tí có thể thở được cũng không tìm thấy chứ đừng nói đến cái gì như các dân nữ con nhà lành bị cưỡng đoạt. Thôi không tìm thấy người cũng coi như chuyện tốt, cuối cùng cũng có thể kết thúc công việc về phủ sớm một chút, ăn bữa tối, nhưng...

Kim Kiền đi lên trước thăm dò, ngó thấy sắc mặt Triển Chiêu, không khỏi giật mình đánh thót một cái.

Chỉ thấy đôi mày lưỡi mác nhuốm sương của Triển Chiêu đang cau chặt, đôi con ngươi lấp lánh như ngập tràn băng lạnh, đôi môi mỏng mím chặt, Cự Khuyết trong tay lạch cạch rung động, bốn vị Hiệu úy phía sau cũng chìm trong sầu não, mây đen đầy đầu.

Ôi ôi, nếu cứ như thế này, mấy tên kia nổi khùng lên, đem Nhuyễn Hồng đường phá nát chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm bị thương đến mình, đường đường một người hiện đại thì không hay lắm đâu.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền đi mấy bước đến bên Triển Chiêu do dự một lát mới nói: “Triển đại nhân, hiện giờ trong Nhuyễn Hồng đường đã không tìm được nhân chứng, chi bằng chúng ta quay về phủ nha trước, sau đó bàn bạc với Công Tôn tiên sinh rồi tính tiếp”.

Triển Chiêu nghe xong lại không có chút xíu cử động nào đôi mắt đen huyền chất chứa ánh sáng, chầm chậm y quét một vòng trong viện, thong thả nói: “Kim bổ khoái, theo ý Kim bổ khoái trong thành Trần Châu này, nếu muốn giấu người, thì nên giấu ở đâu mới là an toàn nhất?”.

“Hả?”, Kim Kiền nghe mà sửng sốt, ngước mắt lên nhìn, nhất thời ngơ ngẩn.

Chỉ thấy Triển Chiêu đôi con ngươi đen láy sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào trời đêm, mới nhìn thì ngỡ ánh mắt sắc như dao, nhưng nhìn lần nữa thì lại thấy trầm tĩnh như đêm tối.

Kim Kiền cảm thấy tim mình nảy lên một cái, buột thốt theo phản xạ có điều kiện: “Tất nhiên là giấu ở chỗ không thể lục soát, tra khám là an toàn nhất…”.

Vừa nói được nửa câu, Kim Kiền đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức bừng tỉnh, cao giọng thét lên: “Triển đại nhân, không phải ngài muốn đi đến phủ Hầu gia thăm viếng đó chứ?!”, bụng thì nghĩ: Này này, Tiểu Miêu ơi là Tiểu Miêu, lần trước đến thăm viếng phủ Hầu gia, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ của tôi đi đứt, bây giờ mặc dù phủ Hầu gia không có con cua con kia ở nhà, nhưng lại có một con cua già trấn giữ, hệ số nguy hiểm tăng lên gấp bội đấy!

Triến Chiêu gật đầu nói: “Triển mỗ đang có ý này”.

“Triển đại nhân!”, còn chưa đợi bốn vị phản ứng, Kim Kiền đã lập tức kêu to. “Chúng ta không có bằng chứng chứng minh người trong Nhuyễn Hồng đường bị giấu trong phủ Hầu gia, cứ tùy tiện đến thế này, nếu bị người ta phát hiện thì tội danh tự ý xông vào phủ Hầu gia chúng ta không gánh nổi đâu!”.

Kim Kiền vừa nói vừa quay sang đánh mắt ra hiệu cho Tứ đại kim cương, thầm kêu: Bốn tên lỗ mãng này, còn không mau khuyên nhủ cái con mèo cứ thích tận trung với chức trách một cách thái quá này đi, lẽ nào thật sự muốn mọi người cột chung lại rồi tự đi vào chỗ chết sao?

Nhưng bốn vị Hiệu úy lại như bị điểm huyệt, chỉ nhìn chằm chằm vào Tứ phẩm hộ vệ trước mặt, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của Kim Kiền.

Triển Chiêu từ từ quay người, đôi con ngươi sáng lấp lánh quét qua mọi người, trầm giọng nói:

“An Lạc hầu nham hiểm xảo quyệt, rất có thể đã dự liệu tới việc chúng ta đến Nhuyễn Hồng đường tìm chứng cứ nên mới có hành động này. Có điều An Lạc hầu bị bắt trong thời gian ngắn, những người trong Nhuyễn Hồng đường e là vẫn chưa đưa đi được xa mà vẫn giấu ở trong thành. Chúng ta phải mau chóng tìm kiếm, nếu để chậm trễ lâu ngày ắt sẽ phát sinh biến cố”.

Ngưng một chút, Triển Chiêu lại nói: “Vả lại việc này rất nguy hiếm, nếu hồi phủ bẩm báo đại nhân, rồi lại xảy ra sơ suất, e sẽ liên lụy đến đại nhân, lúc này cứ tự ý đến, nếu không thể thoát ra an toàn, hết thảy trách nhiệm sẽ do Triển mỗ một mình gánh chịu... Mấy vị nếu không muốn đi cùng, Triển mỗ tuyệt không miễn cưỡng”.

Nói rồi, Triển Chiêu ôm kiếm thi lễ.

Gió đêm thổi mạnh, xua tan mây, mặt trăng lại ló ra, sáng vằng vặc chiếu tỏ mặt đất, Triển Chiêu một thân quan bào đỏ bay bay, làm nổi bật đôi mày lưỡi mác, cặp mắt thâm sâu như biển, thân hình bất động vững vàng tựa núi.

Bốn vị Hiệu úy làm sao chống lại sự mê hoặc của mỹ sắc như vậy, nhất thời tám con mắt hơi đỏ, đồng thời ôm quyền bước lên, cao giọng nói: “Chúng thuộc hạ nguyện đi theo trợ giúp Triển đại nhân!”.

Một giọt mồ hôi lạnh lăn từ trán xuống, Kim Kiền giơ tay lặng lẽ lau trán, thầm nghĩ: Con mèo này thực quá lợi hại, chiến thuật đánh vào tâm lý đã luyện đên độ thành thục rồi, lại thêm đúng vào thời điểm mấu chốt sử dụng cả “Mỹ miêu kế”. Chậc chậc, lẽ nào mình, một thanh niên tứ hữu thời hiện đại với chỉ số IQ và EQ tràn trề, lại phải cùng đám cổ nhân ấm đầu này đi vào chỗ chết? Không phù hợp với hình tượng một người có IQ cao như mình! Hiến thân lại còn không có lợi cho bản thân...

... Khoan đã, có lợi cho bản thân! Phủ Hầu gia... tìm kiếm...

He he...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3