Lãnh quân dạ thiếp (Tập 3) - Chương 07

Chap 7.1

Nhìn Hữu Hi lòng đầy nghi hoặc, trong lòng Hoàng Bắc Thiên có chút khó nói: “Hữu Hi, chuyện này nàng cũng muốn biết sao?”

Hữu Hi suy nghĩ một lát, cảm giác đây là chuyện cấm kị của nam nhân, dù trong lòng nhiều nghi vấn, cảm giác Hoàng Bắc Thiên vẫn gạt nàng chuyện gì đó nhưng nàng cũng không cần truy hỏi tới cùng, than nhỏ một tiếng, cúi đầu nói: “Chàng không muốn nói cũng sao, ta chẳng qua chỉ là tò mò, chàng không sao là tốt rồi!”

Do dự trong chốc lát, Hoàng Bắc Thiên bình tĩnh nói cho Hữu Hi biết, thấp giọng nói: “Miêu Phách Thiên hạ độc ta”

Nghe thấy Hoàng Bắc Thiên nói vậy, nghi vấn trong lòng Hữu Hi càng lớn, không khỏi nhíu mày, trong lòng căng thẳng, khó hiểu hỏi: “Hạ độc? Hạ độc gì?”

Hoàng Bắc Thiên dừng lại hồi lâu, khó mở miệng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân cùng ta hoan ái đều chết!”

Hữu Hi hít một hơi: “Cái gì? Có lầm không?”- Tại sao ở cổ đại lại nhiều thứ kỳ quái như thế, lại càng nhiều người thần kinh hơn, như vậy chẳng khác gì biến Hoàng Bắc Thiên thành thánh nhân?

Hoàng Bắc Thiên đối với nàng tôn trọng, nàng vẫn biết. Sau khi thành thân, lúc ở Minh Viên, nàng cùng Hoàng Bắc Thiên cũng chỉ hôn nhau, không hề vượt qua, dù đôi khi rất muốn nhưng do thân thể bị thương, tự nhiên cũng không muốn hỏi.

Hôm nay hắn rất nhiệt tình, nàng gặp lại hắn sau bao ngày xa cách, tâm tình vui sướng, cảm nhận được hắn đã bình thường, nhưng hắn lại dừng lại quả thật kỳ quái.

Lúc này nàng mới nhớ lại, nàng tưởng bị Lăng Khiếu Dương hạ độc, cho nên thừa cơ lúc Lăng Khiếu Dương đi gặp Dạ Lan, đã một mình chạy tới Minh Viên, nhưng hôm đó độc không phát tác. Lúc đó nàng cũng cảm thấy lạ, rõ ràng Lăng Khiếu Dương nói đã hạ độc vào bát thuốc, hơn nữa còn nhanh như cứu hỏa đi tìm nàng, xông vào Minh Viên, không thể nghi ngờ việc Lăng Khiếu Dương hạ độc. Nhưng sau khi uống, nàng không sao, ngẫm lại, nói không chừng Dạ Lan biết nàng chán ghét việc đó, biết dụng tâm của Lăng Khiếu Dương, nên đem chén thuốc đổi lại, trừ cách đó ra nàng không còn cách nào giải thích.

Nghĩ tới trong đầu nàng lại nhớ tới gương mặt đầy máu của Lăng Khiếu Dương. Ánh mắt của hắn khiến nàng không cách nào quên được. Mũi tên cắm vào lưng hắn, đau như thế, nhưng ánh mắt hắn lại chứa sự lưu luyến an ủi, chính ánh mắt đó đã cắm sâu vào lòng nàng.

Nàng không ngờ, hắn liều mạng cứu nàng, cùng hoàng đế đối nghịch, hình ảnh mũi tên cắm trên người hắn rõ như in trong đầu nàng, hắn còn sống không? Suy nghĩ này chỉ lóe lên rồi mất đi không để lại dấu vất.

Hữu Hi thu hồi suy nghĩ, cúi đầu hỏi Hoàng Bắc Thiên: “Thật sự sẽ chết sao?”- Hữu Hi không tin có loại độc thần kì như thế.

Hữu Hi cau mày nghi hoặc lại hỏi: “Hắn tại sao lại hạ độc biến thái thế chứ?”- Nàng hận không thể đem Miêu Phách Thiên từ trong mộ moi lên, hỏi hắn sao lại biến thái như thế, trong đầu linh quanh lóe lên, ngực cứng lại: “Chẳng lẽ… có liên quan đến Miêu Hồng Miêu Thanh?”

Hoàng Bắc Thiên khổ não suy nghĩ, xúc động nói: “Miêu Phách Thiên tính tình cổ quái, hắn cho rằng, hai người yêu nhau nếu thân thể không kết hợp, thì tình yêu không thể lâu dài”- Đương nhiên hắn còn nói, vì tình mà lâm vào hoàn cảnh như thế có đáng không, đương nhiên những lời này hắn không thể nói với Hữu Hi.

Hữu Hi mở to hai mắt: “Chỉ vì loại suy nghĩ này mà hắn đối với chàng hạ độc sao?”- Nàng không thể tin được, trên đời này có loại người biến thái như thế.

“Phải, chẳng qua vì muốn bức ta đi vào khuôn khổ”- Hoàng Bắc Thiên rầu rĩ trả lời. “Không có con thì không có con, chỉ là để nàng thủ thân mà sống”

Hữu Hi mặt nóng lên: “Bản thân ta không sao cả, nhưng chàng bây giờ… không được làm sao đây”

Hoàng Bắc Thiên nhíu mày , lạnh lùng nói: “Tắm nước lạnh đối với cơ thể cũng có lợi, nàng không cần lo lắng”

Hữu Hi lo lắng nói: “Không có thuốc giải sao. Vạn nhất… chàng... cái kia… nhịn không được… vậy…?”

Hoàng Bắc Thiên ôm lấy Hữu Hi nằm trên giường, lạnh lùng nói: “Vậy nàng nên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình trước đi, ta chỉ sợ đối với nàng không cưỡng lại được thôi.”

Hữu Hi không nói gì, nặng nề thở dài một tiếng, sao lại có nhiều chuyện lạ như thế?

Hoàng Bắc Thiên thấy Hữu Hi im lặng không nói, thấp giọng đáp: “Yên tâm, ta đã phái người đi tìm thuốc giải, tin rằng có thể tìm được”- Hắn tưởng rằng Hữu Hi lo lắng điều này.

Hữu Hi trầm mặc, không biết suy nghĩ gì lát sau hỏi nói: “Vô Âu Môn có thể lật đổ triều đình sao?”- Trước kia nàng từng xem tiểu thuyết, rất ít có tổ chức nào có thể thắng lợi

Hoàng Bắc Thiên lắc đầu, trầm giọng nói: “Điều đó không đoán được, có lẽ là được, nhưng cần thời cơ, chỉ cần có cố gắng biết tranh thủ, không có gì không thể!”

Hữu Hi lại nói: “Bắc Thiên, kỳ thật trong lòng chàng rất rõ, cơ hội không lớn đúng không?”

Hoàng Bắc Thiên bỗng nhiên dừng lại, trầm thấp nói: “Chỉ cần có cơ hội ta sẽ không bỏ qua, dù không lật đổ nổi triều đình, thì mục tiêu giết chết hoàng đế là ước nguyện của mọi người, hơn nữa góp sức vì dân làm chuyện có ý nghĩa cũng tốt”

“Vậy mọi người làm gì? Phát động bạo loạn, như vậy sẽ khiến cho dân chúng không thể an tâm sinh sống!”- Hữu Hi nhớ lại cuộc bạo động lần trước, rất nhiều nhà bị cháy, dân chúng kinh hoàng chạy trốn.

Hoàng Bắc Thiên trong chốc lát nói không nên lời, Hữu Hi nói rất đúng, một mặt phá hoại một mặt đền bù, chẳng qua là sai.

“Bắc Thiên, không bằng chàng đem chức vị môn chủ giao lại cho tỷ muội Miêu Gia, chúng ta cao chạy xa bay, rời khỏi nơi này được không?”- Hữu Hi ngây thơ đề nghị, nàng nghĩ tới cuộc sống bình thường, rời xa giết chóc phân tranh.

Hoàng Bắc Thiên kích động nói: “Miêu Phách Thiên cùng các vị huynh đệ đã liều chết cứu ta, ta có thể nào bỏ lại vô Âu Môn, hơn nữa, hoàng đế hại nhà ta tan nát, mọi người li tán, mất đi tất cả, ta làm sao có thể tiêu dao sung sướng đi tìm cuộc sống, ta phải báo thù, vì cả gia tộc Hoàng Bắc mà rửa sạch oan khuất!”

Hoàng Bắc Thiên chưa bao giờ âm tàn như thế, kể từ sau khi bị tước đoạt tự do và quyền lực, trái tim hắn ngày càng nổi loạn, Hữu Hi nhớ tới Lăng Khiếu Dương, hắn cũng vì báo thù mà không từ thủ đoạn.

Hận thù có thể thay đổi một người, làm người ta mất đi nhân tính, trở nên hung dữ, nàng rất sợ Hoàng Bắc Thiên vì hận thù mà đánh mất bản thân, trái tim thắt lại ôm chặt Hoàng Bắc Thiên: “Đáp ứng ta, báo thù không phải là mục đích sống duy nhất của chàng được hay không? Vô Âu Môn, có thể vì dân chung làm nhiều chuyện hữu ích chứ không phải chỉ báo thù”

Ta biết phải làm thế nào”- Hoàng Bắc Thiên ôm sát Hữu Hi, không thèm nhắc lại, hai người cứ như vậy yên tĩnh ở gần nhau.

Tâm tư khác nhau.

Xa cách gặp lại, giữa hai người lúc này không chỉ có hạnh phúc, mà còn có sự hỗn loạn phức tạp. Mặc dù Hoàng Bắc Thiên đã giải thích hết, nhưng Hữu Hi cảm giác chuyện không đơn giản như lời Hoàng Bắc Thiên nói.

Môn chủ của Vô Âu tuy kém hoàng đế, nhưng có thể hạ lệnh cho mười vạn người, địa vị như vậy, môn chủ vì sao lại chọn Hoàng Bắc Thiên làm người kế vị, chỉ vì Hoàng Bắc Thiên có ân oán với hoàng đế sao. Hơn nữa, loại độc cổ quái đó, nếu Miêu Phách Thiên đã chọn Hoàng Bắc Thiên sao còn làm khó hắn?

Hữu Hi trong lòng nhiều nghi vấn, Hoàng Bắc Thiên tuy đã cho nàng đáp án, nhưng trong lòng vẫn còn đọng nghi ngờ. Nhưng tình yêu thì phải tin nhau, nàng tự nhủ phải tin người mình yêu, không nên hoài nghi nữa.

Hoàng Bắc Thiên mang nàng đến Vô Âu Môn, nó cùng hoàng thành nối liền. Nơi trú ngụ của Vô Âu môn cách xa nơi dân cư sinh sống, ở trên một ngọn núi không người, địa thế hiểm trở, cực kì bí ẩn. Đường đi vào có bố trí mê trận, nếu không phải nhân vật quan trọng thì không thể vào được Vô Âu Môn

Hữu Hi gặp bốn vị trưởng lão của Vô Âu Môn, bọn họ có chức vị rất cao, lúc Hoàng Bắc Thiên giới thiệu nàng là thê tử của hắn, Hữu Hi nhận ra bọn họ đối với nàng rất lạnh lùng.

Miêu Thanh cùng Miêu Hồng có địa vị thế nào cũng không phải nói nữa, chắc chắn rất được kính trọng, các nàng là nữ nhi của Miêu Phách Thiên.

Mọi người hàn huyên gặp mặt, Hữu Hi lui xuống nghỉ ngơi, Hoàng Bắc Thiên cùng mấy vị trưởng lão đàm luận chính sự.

Hữu Hi quay trở lại phòng Hoàng Bắc Thiên yên tĩnh ngồi đó, tiêu hóa những điều ở trước mắt. Nàng thật sự hy vọng Hoàng Bắc Thiên có thể buông tay cùng nàng bỏ trốn, dù là sống cực khổ, nơi đói nghèo cũng được.

Nhưng nàng biết không thể, nàng dù có đi, trên người nàng đang chứa bí mật như thế hoàng đế chắc chắn không bỏ qua, ngay cả Xích Nguyệt Quốc cũng chẳng tha nàng. Không còn đường để lui nữa có đúng không?

Từ khi đến đây, số lần nàng gặp Hoàng Bắc Thiên đếm trên đầu ngón tay, vì hắn có rất nhiều việc phải làm, rất bận. Hoàng Bắc Thiên đi ra ngoài đã hai ba ngày, Hữu Hi trong lòng lo lắng. Hữu Hi chỉ có thể ở đây mà đợi, không có việc gì để làm, nàng giúp không được gì, việc có thể làm là đừng gây thêm phiền toái.

Rảnh đến vô sự, Hữu Hi đi xung quanh Vô Âu Môn, nghĩ muốn hít thở không khí lúc đi qua phòng Miêu Thanh, nghe thấy nàng ta lớn tiếng. Hữu Hi vô tình nghe thấy, nhưng bên trong truyền tới giọng Hoàng Bắc Thiên, làm cho nàng dừng lại.

Hắn về lúc nào nàng không biết. Nàng đã ba ngày không gặp hắn.

“Môn chủ, ngươi đừng quên đã đáp ứng cha ta chuyện gì, ngươi nên biết, cha ta truyền hết công phu cho ngươi, thậm trí còn mất mạng để giúp ngươi là vì sao?”- Giọng nói của Miêu Thanh có chút bất mãn, cực kì kích động.

“Sao, ngươi đang chỉ trích ta”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng, lộ ra sự tức giận.

Ngươi nên biết, chỉ có tỷ tỷ ta mới có thuốc giải, nếu không cả đời người cứ tiếp tục làm thánh nhân, nữ nhân đó có gì tốt, tại sao không chịu lấy tỷ tỷ, tỷ tỷ băng thanh ngọc khiết, nàng ta chỉ là tàn hoa bại liễu, có điểm nào xứng đáng làm môn chủ phu nhân”

Câm miệng!”- Hoàng Bắc Thiên bạo rống một tiếng. “Chuyện của ta từ khi nào để ngươi quản, còn nữa ngươi nếu còn dám nói Hữu Hi như thế. Ta đối với ngươi không khách khí nữa!”

“Nếu như ngươi không chịu lấy tỷ tỷ, vị trí môn chủ này ngươi cũng chẳng ngồi ổn đâu, ngươi hiểu rất rõ, chỉ có lấy tỷ tỷ, để tỷ tỷ làm môn chủ phu nhân, ngươi mới có thể được các vị trưởng lão ủng hộ, tới lúc đó một nửa môn đồ sẽ nằm trong tay người, còn nếu để các vị trưởng lão ra mặt, tới lúc đó mọi người đều rất khó coi”

Hoàng Bắc Thiên hừ lạnh một tiếng, vô vị nói: “Được, như vậy ngươi đi nói với các vị trưởng lão tìm môn chủ khác đi…”

Bên trong tiếp tục nói gì Hữu Hi nghe không nổi nữa, nàng lui về sau, cách xa khỏi tiếng nói của Hoàng Bắc Thiên và Miêu Thanh.

Về tới phòng, gắt gao đóng cửa lại, ra Miêu Phách Thiên hạ được không phải vì tính tình đùa giỡn của hắn, mà muốn Hoàng Bắc Thiên lấy nữ nhi hắn. Đây mới là nguyên nhân hạ độc, Hoàng Bắc Thiên không nói cho nàng nên bây giờ nàng khó chịu nói không nên lời.

Hữu Hi thất thần ngồi trên ghế, nhớ lại những điều họ nói. Miêu Phách Thiên chọn Hoàng Bắc Thiên làm môn chủ, sao lại che dấu, đầu tiên là hạ độc để hắn cùng đại nữ nhi Miêu Hồng của mình lấy nhau. Chỉ giao cho Hoàng Bắc Thiên một nửa quyền lực, như vậy Hoàng Bắc Thiên bị trói trên buộc dưới sẽ phải lấy Miêu Hồng.

Miêu Phách Thiên cho rằng nam nhân không phải thánh nhân, không thể khống chế dục vọng hoặc ham muốn quyền lực. Nhưng hai loại này không có thì thôi, một khi đã đụng vào không thể không muốn, càng có nhiều quyền lực, dục vọng càng mở rộng

Hắn che dấu nàng chuyện này, Hữu Hi trong lòng thất vọng, sự thẳng thắn chỉ có một phần vẫn lưu lại trong lòng nhau những bí mật riêng. Mọi thứ của hắn, nàng cần phải biết sao?

Hữu Hi đang nghĩ, thì cửa bị mở ra, nàng quay đầu nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên đi vào. Sắc mặt hắn không quá vui vẻ, chắc là bị ảnh hưởng do cuộc nói chuyện với Miêu Thanh.

Hắn đi tới bên cạnh nàng, tay ôm lấy nàng, để nàng dựa vào hắn. “Ta trở về rồi”- Hắn cúi đầu nói.

“Mọi chuyện thuận lợi không?’- Hữu Hi cô đơn hỏi

“Tất cả đều thuận lợi”

“Bắc Thiên…!”

“Chuyện gì?”- Đem nàng kéo vào lòng, ôm chặt.

Hữu Hi chờ đợi nhìn hắn, cúi đầu nói: “Chúng ta rời khỏi đây được không, không làm môn chủ, không báo thù, đi tìm Bắc Song!”

“Sao lại nói đến chuyện này nữa”- Hoàng Bắc Thiên cau mày, không biết trái tim Hữu Hi nghĩ gì, hai người chẳng phải đã nói rồi sao, đã giải quyết rồi mà?

“Ta… ta có cảm giác, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng sợ rằng sẽ mất chàng…”- Lời nói của Miêu Thanh quanh quẩn trong đầu nàng.

Hoàng Bắc Thiên vỗ vỗ lưng Hữu Hi, an ủi nói: “Đừng sợ, ta không sao”

Hữu Hi trầm mặt không nói nữa, trong thầm nghĩ có phải bản thân nàng quá ích kỷ, chỉ vì sợ mất đi mà liền muốn canh chừng hắn. Nhưng nếu Hoàng Bắc Thiên đi không còn có thể quay lại, nàng sợ vì báo thù, Hoàng Bắc Thiên lấy Miêu Hồng, cũng sợ ngày thất bại, không dám nghĩ tiếp nữa… Hy vọng sự lo lắng của nàng là thừa, vừa rồi Hoàng Bắc Thiên đã cự tuyệt, quả quyết cự tuyệt. Nàng muốn tự tin lên nhưng không cách nào giải tan được, hắn lừa gạt nàng.

“Môn chủ!”

Hai người im lặng không nói, ngoài cửa truyền đến giọng nói cung kính.

Hoàng Bắc Thiên đang ôm chặt Hữu Hi liền tách ra, Hữu Hi đứng sang một bên, Hoàng Bắc Thiên nói: “Vào đi”

“Môn chủ phu nhân”- Người đó đi vào, nhìn mặt Hữu Hi dường như chưa từng gặp qua.

“Chuyện ta sai ngươi làm thế nào rồi?”- Hoàng Bắc Thiên khẩn trương hỏi, nhanh chóng đi về trước hai bước.

Ánh mắt nam tử tối sầm lại, chắp tay nói: “Khởi bẩm môn chủ, Bắc Song cùng vị hôn phu của nàng thuộc hạ đã an bài xong, đang đi về nơi an toàn, những gia quyến còn lại cũng rất tốt sẽ không chịu khổ nữa”

“Vậy còn mẫu thân của ta?”

“Lão phu nhân...”

“Bà như thế nào?”- Hoàng Bắc Thiên sốt ruột hỏi.

“Lão phu ngay sau khi bị đày đi xuống biên quan đã lâm bệnh rồi mất sau đó không lâu”

Câu nói như tiếng sét giữa trời quang, giáng xuống Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên tan nát cõi lòng. Thân ảnh Hoàng Bắc Thiên lảo đảo, co lại tê liệt ngồi trên ghế, đau khổ nhắm hai mắt: “Mẫu thân”

“Môn chủ xin bớt đau buồn, thuộc hạ cáo lui trước”- Nam nhân nói xong xoay người rời đi.

Hoàng Bắc Thiên đau khổ gần chết đi, vẫn chậm hơn một bước, trong mắt hắn ngấn lệ khẽ rơi xuống. Đột nhiên đứng lên, rút ra ngọc bội bên hông, ném lên bàn, tức giận hét. “Cẩu hoàng đế, Lăng Khiếu Dương, Trấn Bắc tướng quan, ta muốn các ngươi phải chết, phải chết”

Nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên điên cuồng như thế là lần đầu tiên Hữu Hi thấy, nàng sợ hắn đả thương bản thân, muốn tới ngăn hắn lại, nhưng mũi kiếm bay lên, xẹt qua cánh tay nàng, quần áo bị cắt, dạ thịt chảy máu, Hữu Hi đau đớn cau mày, cúi đầu hô một tiếng.

Đây là lần đầu tiên hắn đả thương nàng, dù không cố tình...

Nhìn thấy tay Hữu Hi rướm máu, Hoàng Bắc Thiên đau khổ suy nghĩ loạn lên trong nháy mắt tỉnh táo, kiếm trong tay hắn rơi xuống, tiến lên bắt lấy tay Hữu Hi, bối rối nói: “Hữu Hi... xin lỗi, ta không biết mình đang làm gì”

Hữu Hi lắc đầu: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, ta biết chàng không cố ý, Bắc Thiên, đau khổ thì nói ra, muốn khóc thì khóc đi”- Mẫu thân đã chết, hắn ngay cả lần cuối cùng gặp cũng không thể, mẫu thân chịu bất hạnh là do hai người họ trực tiếp gây ra.

Hoàng Bắc Thiên đau nàng có thể hiểu, bởi vì nàng cũng thế, như vậy Hoàng Bắc Thiên còn đau hơn nàng cả vạn lần. Hữu Hi ôm lấy hắn, đau khổ khôn nguôi, hắn không khóc, nước mắt rơi xuống không có giọt nào, bi ai đã hóa thành thù hận.

Hắn muốn hoàng đế chết, Lăng Khiếu Dương cùng Trấn Bắc Tướng quân chết.

Hữu Hi ở trong phòng đặt bài vị mẫu thân Hoàng Bắc Thiên, hy vọng lão nhân gia trên trời có thể yên nghỉ. Từ khi Hoàng Bắc Thiên biết mẫu thân mất đi, mấy ngày liền không xuất hiện trước mặt Hữu Hi.

Cũng tốt, ai cũng đang tự trách mình, dày vò bản thân, người chịu đau khổ, chết đi. Bọn họ còn mặt mũi nào mà yêu nhau, mà an ủi nỗi đau của nhau sao? Không, Hữu Hi không làm được, Hoàng Bắc Thiên cũng không làm được Hữu Hi cho Hoàng Bắc Thiên thời gian, để hắn dùng thời gian lấp đầy vết thương, không xuất hiện, không quấy rầy.

Hữu Hi đốt vài nén nhang, khấn đầu lạy tạ đứng dậy, trong lòng đau thương. Người đàn bà luôn sáng suốt kiên cường cứ như vậy mà ra đi. Ngay cả đứa con duy nhất cũng chưa gặp, lúc ra đi chết rất thê lương, trái tim Hoàng Bắc Thiên khó chịu đến mức nào.

Hữu Hi không dám nghĩ, tội của hai người thật nặng, hai người có đủ sức yêu nhau sao?

“Một người đã chết, cúng bái có ích gì!”

Một giọng nói bất hảo truyền tới, Hữu Hi quay đầu thấy Miêu Thanh đi tới. Miêu Thanh mỉa mai nhìn nàng, nàng cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta: “Có việc gì sao?”

“Ngươi thật sự yêu môn chủ sao?”- Miêu Thanh không trả lời câu hỏi của Hữu Hi, nhưng đột ngột hỏi lại,

Hữu Hi nhướng mắt: “Miêu cô nương sao lại đột nhiên hỏi chuyện này.

Miêu Thanh dùng đôi mắt sáng rực nhìn Hữu Hi, thản nhiên nói: “Ah, thuận miệng hỏi một chút, ta chỉ cảm giác, ngươi nếu thật sự thương hắn thì nên rời đi”

Hữu Hi khẽ hừ nhẹ, lãnh đạm cười: “Chuyện của bọn ta, bọn ta tự quyết định, không phiền Miêu cô nương nhọc công”

“Ngươi không nhìn thấy sao, sự tồn tại của ngươi chỉ khiến môn chủ đau khổ, khiến hắn khó xử, ngươi cũng chỉ có thể trốn trong này, không giúp được gì. Mẫu thân hắn mất, ngươi không thể gỡ bỏ trách nhiệm, tình yêu của hai người được dựng lên từ nỗi đau cái chết của người khác. Ngươi có thể an tâm, môn chủ thì đau khổ tự trách, đau đến mức chịu không nổi, ngươi nhẫn tâm sao?”

Trái tim Hữu Hi nhói đau, đúng vậy vấn đề này luôn chèn giữa nàng và Hoàng Bắc Thiên. Tình yêu hai người lập lên từ đau khổ của kẻ khác, cho nên hai người vẫn tự trách, nhưng chưa bao giờ muốn thừa nhận sự thật ngay trước mắt.

Miêu Thanh không chút lưu tình nói, đâm phá nàng cùng Hoàng Bắc Thiên làm cho Hữu Hi sắc mặt trắng bệch, nàng cố gắng áp chế nỗi đau cùng bất an: “Ngươi cho rằng nói như thế có thể phá ta và Hoàng Bắc Thiên sao? Dù là tội, ta cũng sẽ gánh chịu, Miêu Cô nương nhọc công rồi”

“Được, ngươi cứ thoải mái mà yêu đi, ta cũng chẳng còn cách nào khác, nhưng, thù này môn chủ phải báo, ngươi có thể làm được gì, có thể giúp gì, chỉ có cùng tỷ tỷ ta thành thân, hắn mới nắm giữ quyền hạn lớn nhất, mới làm được chuyện mình muốn làm, nếu như không phải tỷ tỷ ta mềm lòng cùng môn chủ nhất trí cứu ngươi, ngươi có thể thoát sao? Nhiều huynh đệ hy sinh như thế, chỉ vì cứu một người vô dụng như ngươi, đáng giá sao?”

Hữu Hi bị Miêu Thanh nói đến tan nát cõi lòng, nàng ta tại sao không tha cho nàng, đừng vạch ra vết sẹo của người khác như thế

Nàng tái nhợt nghiêm mặt nói: “Xông vào hoàng cung chỉ vì cứu ta sao? Ta ngây thơ nhưng không ngu, các ngươi đều có mục đích, sẽ không vì một người chẳng quan hệ gì mà ra tay xông vào cung đúng không?”

“Xem ra ngươi còn có chút thông minh”- Miêu Thanh cười “Môn chủ muốn cứu ngươi, bọn ta dĩ nhiên có mục đích khác, thừa cơ hành thích hoàng đế cũng là một cơ hội, đang tiếc, cẩu hoàng đế canh phòng nghiêm ngặt, không thành không”

Hữu Hi hừ lạnh một tiếng: “Cám ơn, ngươi nói thế ta đỡ áy náy một ít

Miêu Thanh không để Hữu Hi tiếp tục lộng hành như thế, cau mày thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn ngươi bỏ đi, đừng làm khó môn chủ, để môn chủ lấy tỷ tỷ ta, nếu không sẽ tổn thương mà chết”

Hữu Hi căng thẳng, không tránh khỏi hỏi: “Ngươi có ý gì? Có ý gì?”

“Xem ra ngươi không biết gì, môn chủ đáp ứng lấy tỷ tỷ ta, ta chỉ hy vọng ngươi đừng đứng giữa họ nên mới tới đây nói, không có ác ý đâu” Miêu Thanh nói xong cười lạnh, xoay người rời đi, nàng chỉ không muốn Hữu Hi chiếm cứ trái tim Hoàng Bắc Thiên, chỉ có Hữu Hi rời đi, Hoàng Bắc Thiên mới không đối xử với tỷ tỷ như trước, nếu không dù là bị phụ thân hạ độc, hắn thành thân cũng không chạm vào tỷ tỷ

Hữu Hi nhìn theo Miêu Thanh rời đi, nghĩ tới những điều nàng ta nói, nàng lắc đầu, nàng không tin Hoàng Bắc Thiên lấy Miêu Hồng, sẽ không, nàng chạy khỏi phòng, hỏi cho rõ ràng.