Tuần trăng mật vĩnh hằng - Chương 28 - 29
Chương 28 - Tuyệt vọng
Vũ Chính nghe thấy tai nghe truyền đến âm thanh của tiếng vỡ rồi sau đó điện thoại bị tắt. Lòng anh chùn xuống, bên kia nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Anh lập tức gọi Kelvin vào, dặn dò anh gọi về nước xem đã xảy ra chuyện gì. Vì sao lúc nói chuyện giọng điệu của Hinh Ý lại như vậy? Cô nói đến văn kiện kia, chính là thứ buổi chiều anh đã gửi cho ba…
Cả ngày không được nghỉ ngơi nên cơ thể đã bắt đầu báo động đỏ, liên tục dây dưa với hội đồng quản trị của JL mấy ngày, không ngừng đàm phán cùng chỉnh sửa bản kế hoạch khiến cho đầu óc của anh không một khắc nào được nghỉ ngơi.
Tay của anh ấn ấn lên hai thái dương đang bị một cơn đau đánh úp lại, cố nhớ lại xem đến tột cùng là đã phạm phải sai lầm gì mà Hinh Ý lại căng thẳng như vậy, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không nhận.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Vào đi.” Giọng nói của Vũ Chính tràn đầy mệt mỏi.
Kelvin nhìn thoáng qua ông chủ đang nhíu chặt mày từ từ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, dường như đang cân nhắc xem phải thông báo tin tức từ cuộc điện thoại vừa rồi thế nào.
“Giang tiên sinh, vừa rồi bộ phận PR truyền ra một tin tức, chủ tịch Lâm Đạt Bình đã qua đời vào lúc 19:42.”
PR: Public Relations – quan hệ công chúng/
Vũ Chính choàng mở mắt ra, tất cả mệt mỏi trong tích tắc đều tan biến, yên lặng nhìn Kelvin vừa dứt khoát nhưng không thành tiếng nói những lời vừa rồi, dường như vẫn chưa thể tiêu hóa được những lời này.
Làm sao có thể? Qua đời?
Trời đã sáng, ánh mặt trời từng vệt hắt vào thư phòng rộng lớn của nhà họ Lâm.
Trong căn phòng vẫn bật hệ thống sưởi ấm, Hinh Ý vẫn giữ tư thế ngày hôm qua, ngồi dưới đất, hai tay ôm quanh mình. Bộ quần áo công sở từ tối hôm qua chạy từ công ty đến bệnh viện vẫn còn được mặc. Đầu vùi thật sâu vào hai tay, nước mắt lần lượt rơi xuống ướt nhem, được hệ thống sưởi ấm hong khô hết lần này đến lần khác.
Cô dường như không còn cảm giác gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Lúc này cửa thư phòng bị mở ra, có người kinh ngạc hô lên một tiếng.
Cô nghe được đã có người lục đục chạy tới, nhưng mà cô không muốn để ý, cũng không còn sức mà để ý.
Chị Hàng đi vào thư phòng trông thấy bộ dáng của Hinh Ý như vậy thì chạy tới ôm lấy cô, nước mắt cũng chảy xuống. Từ nhỏ bà đã nhìn thấy tiểu thư lớn lên luôn tràn đầy tự tin, thần thái rạng rỡ. Chưa từng nhìn thấy cô cuộn mình không nói một tiếng như vậy.
“Không sao đâu, đã có chị Hàng đây. Không sao đâu…” bà vừa trấn an vừa nói.
Hinh Ý chỉ nghiêng đầu dựa vào vai bà, hai tay níu lấy quần áo của bà, càng túm càng chặt, cả cơ thể đều run rẩy.
“Khóc lên đi, khóc lớn lên đi. Cô bé…” Chị Hàng không đành lòng, người ba mà cô yêu nhất đã không một tiếng mà ra đi, nỗi đau của ai xem ra cũng kém cô.
Tiếng khóc của Hinh Ý càng lúc càng lớn, giống như khi còn bé làm đứt vòng cổ trân châu của mẹ, sợ bị bà phát hiện trách mắng nên chỉ có thể vụng trộm chạy đi tìm chị Hàng khóc lóc kể lể mình không cố ý.
“Mẹ… mẹ…. mẹ?” Hinh Ý dần ngừng khóc, cô còn có mẹ, hôm qua chú nói rất đúng, cô là trụ cột của cả gia tộc, làm sao có thể gục ngã được?
Chị Hàng cũng chỉ có thể rơi nước mắt, từ Thái Lan về đây cũng không dám nói cho phu nhân tin tức này, chỉ nói trong nhà có việc gấp phải về. Phu nhân còn trách bà nói quá lên, còn có chuyện gì quan trọng hơn đi cầu Bồ Tát.
Bà cùng phu nhân tới nhà họ Lâm, từ nhỏ đã ở bên cạnh phu nhân, làm sao không biết phu nhân yêu chồng mình thế nào? Nhớ ngày đó dù có bị đuổi ra khỏi nhà cũng phải gả cho nhà họ Lâm, vì một cậu con trai nghèo khó mà tình nguyên từ bỏ quần lục châu báu của mình. Không ai có thể hiểu được phu nhân sẽ đau lòng thế nào so với bà.
Lúc hai người đến bệnh viện thì phu nhân dường như đã biết chuyện rồi, nhưng chỉ cho rằng ông chủ nhập viện thôi nên kinh hãi đứng cũng không vững.
Lúc quản gia dẫn mọi người đến nhà xác, bà đã xụi lơ ghé vào một bên giường, chi trừng to mắt nhìn, nước mắt không ngừng chảy xuống, hai tay nắm thật chặt đôi tay đã không còn một chút nhiệt độ nào của ông nữa, cười nhẹ nói: “Đạt Bình, em đã trở về.”
Còn tưởng rằng ông chỉ đang ngủ, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đã xám xanh của ông, không hề khóc la ầm ĩ, nhưng lại làm cho người bên cạnh không nhẫn tâm nhìn nữa.
“Phu nhân quá mệt mỏi, bác sĩ đã tiêm một mũi an thần giúp bà nghỉ ngơi một chút.” Chị Hàng chỉ có thể nói qua loa với Hinh Ý như vậy.
Hinh Ý khẽ cắn răng, đè nén những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống, cô, giờ khắc này nhất định phải kiên cường mà đối mặt với tất cả.
Cô hít hít mũi, dùng giọng nói khàn khàn nói: “Kế tiếp phải làm gì đây? Chị Hàng, chị trở lại bệnh viện trông nom mẹ trước đi. Em sợ mẹ sẽ gặp tình huống xấu nào đó. Còn nữa, gọi điện thoại cho bộ phần PR của Lâm thị gọi người chuẩn bị tang lễ cùng lễ truy điệu cùng các việc vặt khác.”
Chị Hàng nhìn Hinh Ý ngẩng đầu lên, đôi mắt bởi vì khóc cả đêm mà sưng lên giống như quả hạch đào, lớp trang điểm bị nước mắt rửa trôi, ánh mắt mờ mịt, mũi hồng hồng. Bà nhìn thấy thế mà lòng đau vô cùng.
Sau khi Vũ Chính nghe tin thì lập tức bảo Kelvin chuẩn bị máy bay, anh còn đang suy nghĩ rốt cuộc có phải là nước cờ kia đã phạm sai lầm không. Không phải thật sự bởi vì anh gửi cho ba văn kiện kia nên ba mới phát bệnh tim chứ. Bởi vì từ ngày hôm qua đến nay tiêu hao quá nhiều thể lực nên thật sự không thể nghĩ ra được gì nữa. Lòng anh vô cùng nóng vội, chỉ cần nghĩ tới Hinh Ý thì lại càng bình tĩnh không được.
Anh biết rõ tình cảm của Hinh Ý dành cho ba, chính vì vậy nói đến Hinh Ý, anh mới lo lắng cho cô như vậy. Điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy, gọi điện về nhà thì nói cô không trở về, gọi đến nhà họ Lâm thì người giúp việc nói bận quá nên không rảnh nhận điện. Trong chuyện này nhất định là có chuyện xảy ra vượt ngoài tầm tay của anh.
Càng nghĩ lại càng rối, những cơn đau đầu ngày càng kịch liệt.
Anh kéo ngăn kéo ra, lấy thuốc giảm đau, ngay cả nước cũng không uống mà trực tiếp nuốt vào.
Kelvin nhìn anh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Từ khi bị thương đến nay, bởi vì não bị di chứng nên thường bị đau đầu, đặc biệt công việc quá nhiều nên vô cùng mệt mỏi lao lực. Nhưng mà anh chưa từng uống thuốc giảm đau, bởi vì lúc trước bác sĩ đã nói với anh, dùng thuốc nhiều sẽ trở nên phụ thuộc vào nó. Anh cũng chịu đựng rất giỏi, thường thì có đau đến đổ mồ hôi lạnh cũng không uống thuốc giảm đau.
Nhưng mà hôm nay lại…
Lúc Vũ Chính trở về nước thì đã là mười mấy giờ sau, vừa xuống máy bay, về nhà thay quần áo xong là lại vội vàng chạy đến bệnh viện. Thật ra thì anh đã vô cùng mệt mỏi, liên tục họp, mười mấy giờ ngồi trên máy bay, đối với một thân thể khỏe mạnh cũng đã không tiêu hóa được, huống chi thân thể anh hiện tại lại vô cùng yếu ớt như vậy.
Nhưng mà anh một khắc cũng không muốn dừng lại, ngay cả ngồi mười mấy tiếng trên máy bay cũng không hề nhắm mắt, anh thật sự quá lo lắng cho Hinh Ý.
Nhưng mà anh không nghĩ đến sau khi đi đến bệnh viện mình sẽ phải đối mặt với cái gì, càng không nghĩ tới mưa gió sẽ đánh úp về phía anh nhiều hơn nữa.
Lúc Vũ Chính đến bệnh viện thì trời đã tối, cả tòa nhà trong bệnh viện tĩnh lặng đến mức dường như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, ngọn đèn trong hành lang rất sáng, nhưng lại lạnh đến mức làm cho người ta không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Kelvin giúp Vũ Chính đi vào thang máy, sau khi ra khỏi thang máy, Vũ Chính lại bảo Kelvin buông tay, anh muốn tự mình đi đến.
Bầu không khí vô cùng nặng nề đau thương, mẹ của Hinh Ý ngồi trên chiếc ghế dài bên hành lang, bộ dạng thất thần nhìn về phía trước, trong tay nắm chặt một miếng ngọc, đây không phải là một miếng ngọc tốt nguyên chất, nhưng lại là sính lễ duy nhất nhà họ Lâm trao cho bà lúc kết hôn với ba Lâm. Nhiều năm qua đi, bà đã đeo vô số châu báu, nhưng miếng ngọc bình thường này lại chưa từng rời khỏi người bà.
Hinh Ý đứng bên cạnh mẹ mình, tay nhẹ nhàng vuốt lưng mẹ giống như đang làm với một đứa bé.
Cô vừa di đời ánh mắt thì đã thấy Vũ Chính đứng một góc.
Vũ Chính cũng đang nhìn cô. Anh trông thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, môi không có một chút màu sắc gì, đôi mắt sưng lên vì khóc, chóp mũi hồng hồng. Hinh Ý xinh đẹp của anh giờ phút này đã trở nên tiều tụy không còn chút sức sống nào, quần áo màu trắng trên người cô càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch của cô. Anh chỉ làm thấy lòng mình đau, anh muốn đi đến ôm lấy cô mà nói anh đã trở về, có anh ở đây, không phải sợ.
Cô yên lặng nhìn anh trong chốc lát, ánh mắt không hề mang theo chút tình cảm nào. Qua một hồi lâu, cô mới bảo chị Hàng đến đỡ mẹ, đi về phía anh. Cô không có bất cứ ý gì muốn gặp anh, nhưng mà không muốn anh đến gần kích động đến mẹ, cô không biết làm sao mẹ lại biết chuyện văn kiện kia, nhưng giờ phút này những gì cô có thể làm cũng chỉ là bảo vệ người nhà của cô.
Cô cách Vũ Chính hai bước thì dừng lại, “Chúng tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây, anh đi đi!” Cô cực kì đè nén muốn cho mình bình tĩnh một chút, nhưng mà giọng nói vẫn có chút run rẩy. Giờ khắc này cô muốn làm rất nhiều thứ, kể cả việc cho anh một cái tát.
Nhưng mà, cô lại rất muốn ôm lấy anh, nói cho anh biết lòng mình đau đớn thế nào. Cô hận mình như vậy, rõ ràng hận anh đến chết nhưng lại hy vọng đây không phải là sự thật, cô thật sự muốn anh nói với mình chuyện này không phải anh làm.
Vũ Chính vừa di chuyển xe lăn về phía trước, Hinh Ý đã lùi lại một bước.
“Em hãy nghe anh nói…”
“Tôi hỏi lại anh một lần nữa, văn kiện kia có phải là anh đưa tới không?” Cô rất hy vọng anh có thể nói không phải như vậy nha, dù cho có là lừa gạt cô, cô cũng không muốn như bây giờ, lòng cô như đang bị cắt thành từng mảnh.
Vũ Chính cũng đau khổ nhắm hai mắt lại, “…”
“Vậy có phải anh từng có tranh cãi với ba ba trong điện thoại không?” Cô chỉ có thể bất lực nhìn thế giới của cô từ từ sụp xuống.
“Thật sự anh và ba có thảo luận, nhưng mà cuối cùng ba…” Anh cố gắng giải thích.
“Giang Vũ Chính, anh đi ngay cho tôi! Tôi thật sự không muốn tranh cãi với anh ở đây.” Thảo luận? Thảo luận mà làm cho ba ném vỡ hết bình hoa trong thư phòng sao? Thảo luận mà lại viết xuống tám chữ vô cùng đau đớn kia sao. Cô trừng mắt nhìn anh, hai mắt đã một ngày một đêm chưa hề nhắm lại đã nổi lên những tơ máu màu đỏ.
Đôi mắt anh nhìn chỉ cảm thấy đau lòng, vươn tay muốn bắt lấy tay của cô, “Anh…”
Nhưng lại bị cô dùng sức đẩy ra, anh chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô.
Hinh Ý cắn răng nhịn xuống không cho nước mắt chảy ra, “Tôi bảo anh cút đi!”
Vũ Chính chưa từng từ bỏ ý định tiếp tục đến gần cô, Hinh Ý đã đụng phải tường. Mắt thấy anh vươn tay ra là có thể chạm vào cô, Hinh Ý tiến về phía trước một bước dùng sức đẩy xe lăn về phía sau.
Xe lăn lui về phía sau đụng vào bức tường hành lang bên kia.
Khi xe lăn đụng phải vách tường vang lên một tiếng thì cũng là lúc sắc mặt Vũ Chính không còn chút máu, cực kì đè nén vẻ mặt đau khổ, cả thân thể bởi vì lưng bị đụng mạnh vào tường mà run rẩy đau đớn. Anh không thể tin được nhìn cô, không thể tin được cô lại có hành động như vậy.
Cô chỉ cảm thấy hận, căn bản không biết mình đang làm gì, “Tôi bảo anh cút đi!”
Xa xa Kelvin đứng trước cửa thang máy trông thấy tình huống như vậy, trong lòng biết có chuyện không ổn nên liền đi về phía trước. Cũng không đợi anh đi đến trước mặt, Hinh Ý đã xoay người bỏ đi.
Toàn thân Vũ Chính kịch liệt run rẩy, ngồi lệch một bên trên xe lăn, nhìn theo bóng cô rời đi, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà run rẩy hiện lên một nụ cười khổ, quá bất ngờ, làm cho người ta không thể hiểu được đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì.
Chương 29 - Vết rạn
Kelvin nhìn thấy cả người Vũ Chính đang run rẩy kịch liệt, vẻ mặt cực kì đè nén nỗi thống khổ thì nhanh chóng đưa anh vào thang máy.
Vũ Chính một tay bám chặt bánh xe, giọng run run nói với anh: “Lập tức gọi điện cho Lý Tử Ngôn.”
Kelvin nhìn thoáng qua ông chủ của mình, trong lòng biết không đi tìm bác sĩ ngay là không được, nhưng cuối cùng vẫn phải lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tử Ngôn.
“Lão Lý, cậu lập tức ngừng việc công bố kế hoạch JL thu mua cổ phần xác nhập hai công ty Giang Lâm cho giới truyền thông đi.” Vũ Chính cực độ kìm chế cơn đau đớn toàn thân, dường như anh phải cắn răng mới nói ra được những lời này.
Lý Tử Ngôn ở bên kia cảm thấy rất kinh ngạc, khó mà tin được Giang Vũ Chính mấy ngày trước còn vì dự án này mà bôn ba vất vả không ngủ không nghỉ giờ lại nói dừng lại.
“Vũ Chính, có phải cậu bị điên rồi không? Nếu như vậy cậu sẽ làm cho JL rơi vào hoàn cảnh như thế nào cậu có nghĩ tới không?” Lý Tử Ngôn kích động đến độ muốn ném điện thoại từ lầu 70 của tổng bộ xuống, anh không phải không rõ Vũ Chính đã tốn nhiều tâm huyết vào dự án xác nhập này như thế nào.
“Tôi bảo cậu lập tức gác nó lại ngay bây giờ.” Tuy Vũ Chính đã yếu đến mức ngồi không vững được nữa nhưng giọng điệu vẫn kiên quyết như vậy. Tin tức kia tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, một khi đã được tuyên bố, anh và Hinh Ý cũng coi như xong.
Lý Tử Ngôn hít một hơi thật sâu, “Vũ Chính, đã quá muộn rồi, bộ phận PR của tổng bộ JL ba tiếng trước đã mở cuộc họp báo công bố tin tức này với giới truyền thông toàn cầu rồi. Sau khi Giang Lâm xác nhập thành công, JL chính là đối tượng nắm cổ phần lớn nhất đứng sau khống chế.”
Vũ Chính nghe những lời truyền đến từ trong điện thoại, đầu óc trống rỗng, lỗ tai chỉ còn tiếng vù vù, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cơ thể càng thêm run rẩy, gục sang một bên mà hôn mê.
Kelvin nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng đỡ lấy anh, còn gọi điện thoại cho bác sĩ nhanh chóng chạy tới. Anh biết rõ xương sống của Vũ Chính bị thương rất nghiêm trọng, cũng không dám tùy tiện di chuyển thân thể của anh.
Lúc bác sĩ đi vào trông thấy Vũ Chính đau đến tái mặt thì cau mày lắc đầu, bảo hộ lý chuyện nghiệp đến nhẹ nhàng bế anh lên giường bệnh. Trong cơn hôn mê, lúc hộ lý chạm vào lưng anh, trong nháy mắt cơn đau kịch liệt làm cho anh mở mắt ra, nhìn nhìn chung quanh rồi lại lâm vào tình trạng hôn mê.
Từ khi Kelvin đi theo Vũ Chính đến nay chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Lúc này chuông điện thoại của ông chủ vang lên, anh nhìn nhìn, là Lý Tử Ngôn.
Lý Tử Ngôn đứng ở trong tòa nhà tổng bộ JL, nghe thấy Kelvin nói, dù không thường hút thuốc anh cũng phải đốt một điếu xì gà, suy nghĩ xem phải làm thế nào để dẹp loạn chuyện này.
Tình huống hiện tại xem ra tiến độ JL mượn Giang Lâm để tiến quân vào trong nước không có khả năng dừng lại, Vũ Chính đã rất vất vả mới đả thông được hội đồng quản trị hai bên để thực hiện dự án xác nhập này, chuyện bây giờ không chỉ còn là chuyện riêng của anh nữa. Phải nên biết rằng đại cổ đông của JL ai cũng không phải chỉ biết ngồi không, chỉ là…
Một khi chuyện này để cho Hinh Ý biết được, vừa phải chịu tang ba mình cô sẽ làm ra chuyện gì anh cũng không biết. Nhưng có một việc anh vô cùng khẳng định, tình trạng căng thẳng giữa Lâm Hinh Ý cùng Vũ Chính là không thể tránh khỏi.
“May, giúp tôi đặt một vé máy bay về nước sớm nhất.”
Anh một tay cầm điếu thuốc, một tay day day trán. Thầm than một tiếng, Vũ Chính à, hy vọng cậu có thể chống đỡ được.
Khi anh vội vàng chạy tới bệnh viện thì Vũ Chính vẫn còn đang hôn mê trong phòng bệnh.
Lý Tử Ngôn nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Vũ Chính mới nhớ đến lời vừa rồi bác sĩ đã nói với anh.
“Thân thể Giang tiên sinh hiện tại vô cùng yếu. Lưng bị chấn động, ít nhất phải nằm nghỉ nửa tháng; hơn nữa bởi vì lúc trước não bị tổn thương quá nặng, không biết bởi vì anh ấy quá mệt mỏi hay vì nguyên nhân nào khác mà khiến cho anh ấy đau đầu kịch liệt, điểm này cần phải chú ý nhiều, hy vọng sau khi tỉnh lại anh ấy có thể phối hợp làm kiểm tra kĩ càng…”
Tang lễ cùng lệ truy điệu Lâm Đạt Bình diễn ra vào ba ngày sau, anh đã gọi điện thoại rất nhiều lần cho Hinh Ý, nhưng mà trợ lí của cô đều một mực từ chối nói cô không rảnh.
Hiện tại thì cả thế giới đều biết việc Giang thị cùng Lâm thị đã xác nhập lại, JL là đại cổ động nên chắc hẳn bên nhà họ Lâm cũng biết, Lâm Hinh Ý lại không có bất kì phản ứng nào, tất cả tinh lực của Lâm thị đều dồn vào tang lễ của Lâm Đạt Bình, như thể là tuyệt đối không bất ngờ trước việc xác nhập kia.
Hôm nay là lễ truy điệu của Lâm ba, đại sảnh lầu một của nhà tang lễ trang trọng yên lặng mà trang nghiêm, bàn thờ cùng linh đường của Lâm Đạt Bình đều nằm trong này, trong linh đường đặt ảnh của Lâm Đạt Bình, bên cạnh còn có chữ một dòng chữ viết bằng bút lông: “Vô cùng thương tiếc tiên sinh Lâm Đạt Bình”. Quanh di ảnh phủ kín hoa tươi, linh đường treo những tấm màn mỏng màu trắng, cầu thang của nhà tang lễ thông với linh đường đều bao phủ bởi những tấm vải đen, gắn lên những vòng hoa hình cầu bằng lụa, bên ngoài nhà tang lễ cũng đặt đầy những vòng hoa.
Hinh Ý từ trước đã biết ba tin rằng người chết không muốn người sống quá đau khổ nên giờ đây chỉ yên lặng, mẹ cũng trầm tĩnh như vậy, tĩnh lặng giống như không còn thở nữa, chỉ có hôm qua khi chú nhắc đến Vũ Chính thì trong ánh mắt đều là nỗi hận sâu sắc.
Con rể duy nhất của mình lại là hung thủ hại chồng mình phát bệnh tim mà chết, Lâm mẹ chỉ cảm thấy mình thật thê lương, làm sao ông trời lại trêu ghẹo mình như vậy.
Nhà họ Lâm thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng mà bởi vì việc Lâm thị và Giang thị xác nhập mà âm thầm xảy ra mâu thuẫn gay gắt, mỗi người đều muốn nắm quyền trong tay, nhưng mà sau khi Lâm thị xác nhập sẽ thay đổi chính sách, dù cho lúc trước có dựa vào Lâm Đạt Bình nắm giữ cổ phần của công ty trong tay thì hiện tại cũng không thể nắm giữ quyền lực trong tay nữa. Chỉ có điều, bọn họ đều không hiểu, trước khi chết tại sao Lâm Đạt Bình lại đem cổ phần của mình trao cho JL.
Những người khác không hiểu, nhưng Hinh Ý lại biết rõ ràng nhất. Giang Vũ Chính là ông chủ lớn đứng phía sau JL, lợi ích của việc Giang Lâm xác nhập từ nay về sau đều là của anh. Cô cảm thấy mình thật sự rất nực cười, lúc trước không hề nhìn ra anh lại lòng lang dạ thú như vậy.
Cô nhìn di ảnh của ba ba trên linh đường, thật ra thì người bị lừa không chỉ có mình. Đôi mắt nhìn thấu chuyện đời của ba không phải cũng bị Giang Vũ Chính lừa gạt sao, cũng chỉ có thể trách mình quá mê muội. Thế gian này nào có tình yêu thật sự, tất cả chẳng qua chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi.
Vũ Chính cảm thấy toàn thân đều đau, cử động một ngón tay cũng không còn sức, xung quanh tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng nước thuốc “tích tích” từng giọt truyền đến.
Anh chậm rãi mở mắt ra, xung quanh đều một màu trắng, mùi thuốc nhàn nhạt bao quanh anh, nhìn thấy một bóng người đứng trước giường nhưng lại rất mơ hồ.
Lý Tử Ngôn nhìn thấy Vũ Chính đã mở mắt ra, rốt cuộc thả lỏng nói: “Cậu tỉnh rồi sao. Thật là làm tôi sợ muốn chết. Hôm trước đang gọi điện thoại thì ngất đi, làm tôi phải tức tốc từ Mĩ bay về. Cậu thì tốt rồi, ngủ một giấc coi như xong.” Anh thật sự không đè nén được lời muốn nói, kích động nói ra.
Đầu óc Vũ Chính vẫn trống rỗng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước trong chốc lát, như là đang tìm về trí nhớ của mình trước khi hôn mê.
Đột nhiên, ánh mắt lóe sáng, vội vàng hỏi: “Hiện là là ngày mấy? Tang lễ của ba Hinh Ý diễn ra vào ngày nào?”
Lý Tử Ngôn vốn định gạt anh, tình trạng sức khỏe của anh hiện tại không thể đi đâu được. Nhưng mà anh nhìn vào mắt Vũ Chính, anh em tốt của anh chưa bao giờ lo lắng như vậy. Lúc này lừa gạt được anh, nhưng mà Giang Vũ Chính lại là người thông minh cỡ nào, cậu ta sẽ không đi tìm người khác hỏi sao?
“Hôm nay truy điệu.” Anh bình tĩnh nói.
“Giúp tôi thay quần áo ngay bây giờ, tôi muốn đến linh đường.” Vũ Chính muốn vén chăn lên, nhưng tay lại không có chút sức lực.
“Cậu thật sự bị điên rồi phải không? Từ ba ngày trước sốt cao đến bây giờ vẫn chưa hạ, bác sĩ đã nói cậu phải nằm nghỉ trên giường nửa tháng.” Lý Tử Ngôn đè bả vai lộn xộn của anh xuống.
“Để cho tôi đi đi.” Vũ Chính không biết lấy sức ở đâu ra, tay trái dùng sức kéo một cái, rút kim tiêm ra, miệng vết kim không ngừng chảy máu.
Mặc kệ cái chết của Lâm ba có phải do Vũ Chính gây ra hay không, thân là con rể của nhà họ Lâm, dù có thế nào hôm nay cũng không thể không đến. Huống chi, đây có thể là cơ hội cuối cùng để anh giải thích với Hinh Ý.
Lý Tử Ngôn trừng mắt nhìn anh, anh cũng trừng mắt nhìn Lý Tử Ngôn.
Mắt hai người đàn ông đều đỏ lên, làm cho hộ lý đứng bên cạnh cảm thấy kinh hãi.
Cuối cùng người thua cuộc vẫn là Lý Tử Ngôn, “Nào, giúp cậu ta thay quần áo đi.” Cho tới bây giờ anh cũng không phải là đối thủ của Giang Vũ Chính, bất kể là học tập, kinh doanh hay là cãi nhau…
Nhưng mà, lúc hộ lý dìu anh xuống, vẫn chưa dùng lực vịn vào bờ vai anh thì mặt của Vũ Chính đã đau đến trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống. Nhưng anh vẫn cắn răng nói ra từng chữ: “Tiếp tục.”
Lý Tử Ngôn xoay người quay đi, không dám nhìn anh.