Tuần trăng mật vĩnh hằng - Chương 51 phần 1

Chương 51 - Không buông tay

Những bộ trang
phục mới hoàn toàn nằm trong tủ kính của cửa hàng, cảnh phố xá
lãng mạn mê người, bốn phía là những ngọn đèn màu Noel… Noel ở New
York luôn xinh đẹp như vậy làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

Dù sao cũng
chỉ mới đầu tháng mười hai, không khí Noel ở New York đã vô cùng nồng
đậm, những ngôi nhà cao tầng san sát nhau như đang tràn ngập những vật
trang trí đầy màu sắc, báo hiệu rõ ràng một mùa cuồng hoan sắp
đến.

Trung tâm
Rockefeller, nơi đây chính là trung tâm của những hoạt động mừng Noel.
Một cây thông nặng 9 tấn, cao 88 thước Anh từ Na Uy đến tiểu bang
Ridgefield, cây thông đã hơn 80 tuổi, toàn thân giăng đèn kết hoa, hấp
dẫn ánh mắt của mọi người từ dưới sân trượt băng nhìn lên.

Đường số 5,
tại chỗ giao nhau của 57 con đường khác nhau, phía trên những bảng
hiệu như Bulgari, Louis Vuitton, Bergdorf Goodman và Tiffany đều treo những
bông tuyết khổng lồ. Nhìn sang phía nam là tòa nhà Empire, những ngọn
đèn hồng xanh truyền thống được giăng lên kéo dài đến tận ăn-ten chảo
trên mái nhà. Bầu trời đêm rét lạnh được trang điểm sáng như ban
ngày, những đỉnh tháp như ẩn như hiện uốn lượn thành những đường
cong.

Một số người
nói lễ Noel ở New York tràn ngập không khí thương mại hề thô tục nhàm
chán, nhưng Hinh Ý lại ưa thích vẻ ấm áp ấy, yêu thích không khí
cuồng hoan phàm tục ấy, có thể làm cho người ta quên hết những đau
khổ cùng mệt mỏi, chỉ tồn tại bởi vì yêu một người.

Sức khỏe của
Vũ Chính sau khi anh mở đại hội cổ đông xong thì liền không có chuyển
biến gì tốt đẹp, hơn 10 ngày đều không thể xuống giường, bác sĩ ra
ra vào vào trong căn biệt thự ven biển, mỗi ngày đều không ngừng
truyền dịch uống thuốc, thuốc vẫn có tác dụng phụ nên khiến cho anh
không thể ăn uống được gì. Mỗi ngày Hinh Ý đều ở ngay bên cạnh nhìn
thân thể anh ngày càng yếu đi, trái tim đau đến mất cảm giác.

Cô cũng không
hiểu, vì sao chỉ một liều thuốc cảm sốt bình thường lại làm cho anh
nôn nhiều như vậy, anh chỉ cười an ủi cô, dạ dày bởi vì cuộc phẫu
thuật trước kia nên rất yếu, đây là phản ứng bình thường.

Cô cũng tự đi
hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng không thể làm gì, nhưng khi cô nhìn thấy anh
uống vào rất nhiều rất nhiều thuốc thì lòng lại buồn bực không nói
nên lời, bởi vì dáng vẻ hờ hững trên gương mặt anh giống như chỉ đang
ăn cơm nhưng tự nhiên lại đâm vào lòng cô rất đau đớn. Vũ Chính của cô
trước kia rất khỏe mạnh ngay cả bị cảm cũng rất ít, nếu như không
phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn năm đó làm cho sức khỏe của anh suy
sụp thì anh làm sao lại thống khổ như vậy?

Tuy cô đã cố
gắng không để cho mình nhớ tới chuyện kia, cố gắng không để cho mình
đau lòng, nhưng mà nhìn thấy anh trở thành như vậy thì dù có muốn
làm cho mình không thấy đau cũng khó quá!

Hôm nay sau khi
anh uống thuốc xong thì có tinh thần nói chuyện phiếm với cô, tựa
trên bờ vai cô, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Lễ Giáng sinh năm nay
chúng ta đi đâu đây? Không thì chúng ta trở về Florence đi, mùa đông ở
đó rất đẹp.” Giọng nói mềm mại, không có chút khí lực nào.

Bàn tay ấm áp
của Hinh Ý khẽ cầm lấy những ngón tay lạnh buốt của anh, nghe thấy
anh bình tĩnh nhắc tới Florence như vậy thì hốc mắt nong nóng, nhưng
vẫn kìm nén tâm trạng nói: “Không đi đâu cả, em thích nhất là Noel ở
New York, người người đều vui vẻ cười nói, lại còn có thể shopping
điên cuồng.” Cô vừa nói vừa lơ đãng kéo tấm chăn lên cho anh. Thân thể
của anh yếu ớt như vậy làm sao có thể bay tới bay lui được? Huống chi
Florence nhất định lạnh hơn New York, anh làm sao mà chịu được?

Vũ Chính chỉ
nhẹ nhàng cười cười, giờ khắc bình yên an nhàn này làm cho anh cảm
thấy mình đang ở trong một giấc mộng ngọt ngào, ấm áp không muốn
tỉnh lại.

“Cười cái gì
mà cười? Ngày mai em sẽ mạnh tay quẹt thẻ của anh, mua hết đồ trên
đường số 5 về.” Tuy nói mạnh miệng nhưng cô cũng biêt mình đang nói
nhảm nên rất buồn cười, với thực lực của JL, không chỉ đường số 5,
có muốn mua cả Manhattan cũng chẳng có vấn đề gì.

Anh không để ý
đến lời nói ngốc nghếch của cô, “Vậy em muốn món quà thế nào?” anh
cúi đầu nhìn những ngón tay của cô, ánh mắt ngưng trọng, như là bị
một vật không tên nào đó hung hăm đâm vào tim đau nhói, nhưng lại không
thể nói ra đó là cảm giác gì.

Đầu ngón tay
của Hinh Ý nhẹ nhàng vuốt tóc anh, “Em không cần gì cả, chỉ cần anh
khỏe mạnh trở lại, đừng ốm đau mãi là được.” Ánh mắt của cô mơ
màng, một nguyện vọng đơn giản như vậy nhưng lại rất xa xỉ. Mấy ngày
hôm trước nhìn thấy anh ngay cả tay cũng không nhấc lên được, cô thật
sự tình nguyện dùng tất cả để đổi lấy sức khỏe của anh.

Anh chỉ mỉm
cười, ánh mắt mang theo một xúc cảm sâu xa, rồi lại làm cho người ta
không rõ đó rốt cuộc là gì, “Anh sẽ khá hơn, còn phải cùng em trải
qua một mùa Noel không giống như trước đây nữa.” Ba năm, anh đã ba năm
không mừng Giáng sinh cùng cô, năm nay anh muốn bù lại cho ba năm trước,
dùng gấp bội yêu thương, gấp bội cảm động mà bổ sung vào.

Cô chỉ nhẹ
nhàng “Ừ” một tiếng, thanh âm nồng đậm giọng mũi, cũng không dám rơi
nước mắt trước mặt anh, sợ anh sẽ đau lòng. Rồi lại không có cách
nào làm tan đi nỗi bi thương trong lòng, chỉ có thể cắn môi thật
chặt.

Nhưng khiến cho
cô vui mừng ngạc nhiên nhất chính là trước lễ Giáng sinh một tuần,
sức khỏe của Vũ Chính dần khôi phục lại. Trước kia chỉ có thể để
cho hộ lý bế lên xe lăn, được Hinh Ý phụ giúp đẩy xe lăn tản bộ trong
vườn. Hiện tại đã có thể xuống giường, tuy có hơi cố sức nhưng sắc
mặt cũng khá hơn nhiều.

Anh còn hay đùa
giỡn cảm thán nói: “Có vợ yêu bên cạnh thật tốt.” Ngồi trên ghế sofa
ôm lấy Hinh Ý, mặt dựa sát vào mặt của cô, tinh tế hôn cô.

Cô cũng cười,
cũng không dám lộn xộn, lấy tay vuốt vuốt tóc của anh, người này
sức khỏe mới khởi sắc một chút thì đã bắt đầu không an phận. Nhưng
mà cô cũng rất thích dáng vẻ không an phận của anh, nghĩ đến lúc
trước anh nói một câu cũng phải thở gấp thì lòng đau nhói.

Từ lần trước
nói đến lễ Giáng sinh thì sau đó không ai đề cập đến nữa, như là
đang ở sau lưng lẳng lặng làm cho nhau ngạc nhiên vui mừng, cô cũng
không vạch trần anh, chỉ một lòng chờ đợi sự ngạc nhiên anh mang đến
cho cô.

Cô dễ thỏa
mãn, dễ vui mừng như vậy, chỉ muốn có thể ở bên cạnh anh, thật ra
thì lễ Giáng sinh không quan trọng chút nào, có thể ở bên cạnh anh,
mỗi ngày đều xứng đáng là một ngày lễ.

Trước kia cô cứ
cho rằng chỉ có tình yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ mới mang lại cho
người ta cảm giác như vậy, lúc kết hôn cũng có rất nhiều bạn bè
nói với cô như thế, phải chuẩn bị trải qua cuộc sống vài thập niên
đều bình thản như nước. Nhưng giờ cô phát hiện không phải như thế, ít
nhất thì cô và Vũ Chính không phải như vậy. Có lẽ vì đã xảy ra rất
nhiều chuyện, cho nên tất cả thời gian ở bên nhau đều quý giá như
vậy, đều có vẻ không thể thay thế như vậy.

Một ngày trước
lễ Giáng sinh, cô vì muốn hẹn các bạn học đến thăm giáo sự của cô
nên phải thức dậy sớm. Nhìn Vũ Chính vẫn còn đang mông lung ngủ, nhẹ
nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh rồi lại giúp anh đắp chăn kín
người.

Cùng một đám
bạn đến nhà trọ của giáo sư, nhà trọ không lớn nhưng lại trang trí
rất tỉ mỉ, nhìn qua cũng biết đây là người biết hưởng thụ cuộc
sống.

Tâm tình của
giáo sự rất tốt, chỉ là trí nhớ không tốt lắm nên không nhớ rõ tên
của các học trò năm đó, chỉ có ấn tượng sâu sắc với cô gái châu Á
là Hinh Ý, cho nên nắm lấy tay cô hỏi cô tình hình gần đây. Còn hỏi
cô về mối quan hệ với người bạn trai cao lớn người châu Á kia.

Hinh Ý rất kinh
ngạc vì vị giáo sư lớn tuổi này lại nhớ đến người chỉ gặp qua một
lần như Vũ Chính, đã nhiều năm như vậy rồi. Năm đó cô vẫn chưa tốt nghiệp,
mà Vũ Chính đã làm việc ở Wall Street được hai năm. Khi đó cũng là
mùa đông, đoàn người của cô bởi vì phải ra ngoại ô làm điều tra báo
cáo nên lúc trở về thì đã muộn, hơn nữa ngoại ô rất vắng vẻ, cho
nên đành phải gọi điện cho anh hỏi xem anh có thời gian đến đón bọn
họ không.

Chỉ là sau này
cô mới phát hiện, anh bởi vì đang theo dõi một hạng mục của công ty
mà đã hai ngày nay không chợp mắt.

Bầu trời đã
xuất hiện một trận tuyết nhỏ, mà sau khi anh nhận được điện thoại
của cô thì không nói nhiều mà lái ô tô đến.

Cô vẫn nhớ rõ
chàng trai mặc một chiếc áo khoác màu xám kia, trong gió tuyết quần
áo bị thổi bay lên, anh như vậy nhưng vẫn không do dự mà chạy về phía
cô. Khi anh cởi áo khoác choàng lên người cô và nắm lấy bàn tay đã
lạnh cóng của cô, kể cả giáo sư cùng mọi người đang ồn ào, cô ngẩng
đầu lên nhìn ánh mắt trách cứ của anh, biết rõ anh đang đau lòng cho
mình, nhưng vẫn dịu dàng như vậy, không hề có chút tức giận nào.

Lúc ấy còn
trẻ, ngoại trừ cảm động, thật ra còn thấy rất kiêu ngạo, có một
bạch mã hoàng tử từ trên trời rơi xuống như vậy đối với mỗi cô gái
mà nói đều đáng để kiêu ngạo. Lúc ấy cô chỉ đặt sự chú ý của
mình lên ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ của những người bạn đồng
hành, bởi vì quá kiêu ngạo. Nhưng mà cô lại rất muốn nhìn thấy một
lần nữa hình ảnh anh nhẹ nhàng đi về phía cô, hình ảnh
cao  ngất ấy, đáng tiếc đã không còn nhìn thấy nữa.

Xe chạy trên
đường đêm đầy tuyết, mà anh một tay lái xe, một tay đan chặt vào
những ngón tay của cô, đến nay cô không có cách nào quên được vẻ mặt chăm
chú lái xe của anh, nhưng cũng chưa từng buông bàn tay anh đang nắm lấy
tay cô ra.

Về sau trong
lúc vô tình giáo sư vẫn thường nhắc đến với cô, đây là một người
đàn ông tốt, bảo cô phải hết sức quý trọng.

Trước đây cô
không hiểu, nhưng từ nay về sau cô nhất định sẽ lại cố gắng quý
trọng, không bao giờ buông tay anh ra.

Giọng nói của
giáo sư kéo trở lại suy nghĩ của cô, “Chàng trai kia có khỏe không?”
Từ lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bà nhìn thấy anh, nhìn thấy
ánh mắt anh nhìn Hinh Ý thì đã biết anh vô cùng yêu quý cô.

Hinh Ý chỉ
nhàn nhạt nói: “Anh ấy rất khỏe, cảm ơn sự quan tâm của ngài.” Hời
hợt đến mức chính cô cũng thấy đau lòng.

Ở chơi với
giáo sư đến giữa trưa, vốn mọi người muốn cùng nhau đi ăn cơm trưa,
nhưng mà cô lại lo lắng không biết bây giờ Vũ Chính có ăn cơm ngon
miệng hay không nên sớm nói lời tạm biệt với bọn họ.

Sau khi về đến
nhà cô mới phát hiện ra Vũ Chính đã sớm ra ngoài, cô đi vào phòng,
nhìn thấy trên giường bày biện một vài thứ, vô cùng vui vẻ, nụ cười
càng lúc càng tươi, giống như một đứa bé, cười ngây ngô.

Chiếc giường
đơn màu trắng, được những cánh hoa hồng và hoa bách hợp trải lên, ở
giữa đặt một chiếc hộp màu tím, cô nhẹ nhàng ngồi lên giường, mở
sợi dây hộp quà ra, chậm rãi mở nắp hộp ra, lòng của cô cũng theo
đó mà khẽ rung động.

Bên trong là
một bộ lễ phục màu đen, còn có một chiếc áo choàng lông chồn màu
trắng, có cả túi sách tinh xảo, giày cao gót cao quý trang nhã,…Có
lòng như vậy, cô chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên từ đáy
lòng lên đôi mắt, làm cho vành mắt của cô nong nóng.

Trên bộ lễ
phục đặt một tấm thiệp, bìa thiệp là ảnh chụp của một quán cà
phê, mơ mộng và lãng mạn vô cùng. Cô nhẹ nhàng cầm lấy, mở ra, tinh
tế mà không hề xa hoa, trên mặt tấm thiệp tản ra một mùi thơm nồng
đậm quanh quẩn, giống như mùi thơm của cà phê, rồi lại rất xa xôi.

Trên tấm thiệp
chỉ viết một hàng chữ tiếng Anh: “Waiting for you.” Ngoại trừ ba từ
tiếng Anh rồng bay phượng múa thì không còn gì khác, trong mắt anh,
tất cả mọi thứ đều dư thừa, ai chờ đợi ai, ở nơi nào, đều không cần
nói, bởi vì anh chắc chắn cô sẽ đến.

Ánh đèn neon
nơi thành thì rất nhiều màu sắc, trên đường những cỗ xe hối hả
chạy, nhưng mà một chút cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ yên tĩnh
hoàn mĩ kia, Vũ Chính nhìn quán cà phê được chính mình bày biện,
chỉ cảm thấy thật hạnh phúc, thỏa mãn.

Anh tin cô chắc
chắn sẽ không quên quán cà phê này, bởi vì đây là nơi bọn họ cãi
nhau lần đầu tiên, cũng là nơi đầu tiên làm hòa, thời gian đã trôi xa
như vậy lại tựa hồ như gần ngay trước mắt.

Lúc ấy JL vừa
thành lập không lâu, mỗi bước đi đều giống như trên miệng mũi đao, anh
và Lý Tử Ngôn mỗi ngày đều giống như ngọn đèn trước gió, suy nghĩ
làm sao để có thể phá vòng vây trong lĩnh vực này, trong suốt nửa
năm trời, mỗi ngày thời gian dành cho giấc ngủ đều không quá bốn
tiếng.

Khi đó một
tháng Hinh Ý chưa gặp mặt anh được hai lần, cho dù có là cô gái rộng
lượng thế nào thì cũng có khúc mắc, huống chi khi đó cô còn trẻ,
làm sao có thể kiên nhẫn chịu khổ được.

Vì vậy tất cả
mọi đè nén trong lòng đều được bộc phát ra vào lần hẹn vào cuối
tuần hôm đó. Vì để đi hẹn hò mà tỉ mỉ lựa chọn quần áo, còn định
tạo nên cho anh một sự ngạc nhiên vui sướng. Anh bởi vì có việc mà
đến muộn gần nửa tiếng, trang điểm tinh tế lại mặc quần áo xinh đẹp
đặt trên người cô gái đang tràn ngập tức giận cũng không thể tản ra
vẻ đẹp sáng ngời chói mắt.

Anh vừa đến đã
hết lời xin lỗi, nhưng mà trong tai cô thì lời xin lỗi căn bản cũng
không có bất cứ ý nghĩa gì, cô vừa mở miệng đã bắt đầu chất vấn
anh, rốt cuộc đang làm gì mà bận bịu như vậy, ngay cả buổi hẹn vất
vả lắm mới chuẩn bị xong cũng đến muộn.

Anh chỉ là cúi
đầu uống cà phê, lại không có cách nào nói cho cô biết, anh ở bên ngoài còn có
sự nghiệp của mình. Bởi vì chuyện trong gia tộc, tất cả hành động của anh
trong nước đều bị bọn họ giám sát, anh luôn phải cẩn thận như vậy,
thận trọng mà tạo lập nên vương quốc của chính mình. Đồng thời anh
cũng không muốn cô chịu quá nhiều áp lực từ gia tộc cho nên ngay từ
đầu không có ý định nói cho cô biết.

Cô vừa nói vừa
có vẻ đang khóc làm cho chân tay anh luống cuống, cuối cùng bối rối
hoang mang hỏi mượn chủ quán cà phê cây đàn dương cầm một lát, cuối
cùng đánh một bản “Beauty forgiveness” mới trấn an được cô.

Về sau cô đã từng
lơ đãng hỏi anh, “Sao mỗi lần em tức giận anh đều dùng đàn dương cầm
dỗ dành em thế? Anh không có sáng tạo nào khác sao?”

Anh vui sướng hài
lòng nghĩ, không phải không có kế nào mới nhưng mỗi lần em đều rất
thích sao, nhưng vẫn tội nghiệp nói: “Anh chỉ biết đánh đàn dương cầm
thôi.”

Cô đột nhiên
muốn trêu ghẹo, vẻ mặt thất vọng nhìn anh: “Thật chán, lúc đầu em
còn tưởng cái gì anh cũng biết!”

Anh cố ý giả bộ
như đáng thương, ăn nói khép nép: “Đúng vậy, anh cái gì cũng không biết, không
có gì cả, em mà không quan tâm đến anh thì sẽ không ai thèm anh…”

Cuối cùng hai
người õng ẽo một lúc rồi chăm chú ôm đối phương.

Lý Tử Ngôn
đứng cách Vũ Chính mười mét, nhìn ánh mắt mơ màng của anh trong
quán cà phê màu hồng lập lòe, nhưng mà không có cách nào cảm thụ
xem đến tột cùng là loại tình cảm gì mới có thể để cho Vũ Chính
làm như thế này. Có lẽ anh chưa từng thật sự nhìn thấy một người
vợ nào như vậy, dường như Lâm Hinh Ý đối với Giang Vũ Chính là một
người phụ nữ hết sức đặc biệt. Cho nên mới không có cách nào lí
giải gần đây một người lí tính cơ trí như Giang Vũ Chính lại tình
nguyện hết lần này đến lần khác dốc hết tất cả của mình để đổi
lấy cô.

Lúc này Vũ
Chính dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn anh nói: “Sao cậu còn chưa đi?”

Lý Tử Ngôn bất
đắc dĩ nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ở lại làm bóng đèn đâu. Tôi chờ
Lâm Hinh Ý tới rồi đi.” Trên thực tế anh lo lắng cho Vũ Chính ở trong
này một mình, hôm nay nhìn thấy sắc mặt của cậu ta đã tốt hơn lần
ở JL rất nhiều nhưng anh vẫn rất lo lắng.

Vũ Chính cúi đầu
nhìn nhìn ra ngoài trêu tức: “Bây giờ là 6h30 tối New York, chắc hẳn là
các danh môn thục nữ trong bữa tiệc tối đang mong chờ được nhảy một
khúc với tổng tài JL Lý Tử Ngôn đấy.”

Lý Tử Ngôn vẫn
không động đậy gì, Vũ Chính không vui nói tiếp: “Đợi cô ấy đến đây
cậu mới đi thì không khí bị phá hết còn gì.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3