Nhật thực - Chương 17 - Phần 2
– Đẹp quá – Tôi thẫn thờ – Em làm à? Bằng cách nào thế?
Người bạn nhỏ chỉ nhún vai.
– Bố em dạy em đấy. Bố làm đẹp hơn em nhiều.
– Thật khó mà tin được – Tôi nói lí nhí trong họng, lật tới lật lui con sói tí hon.
– Chị thích nó thật hả?
– Ừ! Không thể nào tin được, Jake.
Người bạn nhỏ mỉm cười, tỏ ra hạnh phúc, nhưng cũng ngay sau đó thôi, vẻ mặt của Jacob đã cau lại.
– Chậc, lúc đó, em nghĩ rằng lâu lâu nó sẽ khiến chị nhớ đến em. Chị cũng biết mà, xa mặt thì cách lòng.
Tôi phớt lờ trước những điều vừa được bộc bạch ấy của Jacob.
– Nè, giúp chị đeo nó đi.
Tôi chìa cánh tay trái ra, vì tay phải còn đeo đai. Jacob đeo sợi dây vào cổ tay tôi một cách khéo léo, dù rằng nó quá mảnh mai so với những ngón tay rất to của cậu.
– Chị sẽ đeo nó à? – Người thiếu niên thắc mắc.
– Tất nhiên rồi.
Cậu bạn cười thật tươi – đó là nụ cười hạnh phúc mà tôi luôn mong muốn được nhìn thấy nơi người bạn nhỏ của mình.
Tôi ngắm tới ngắm lui mẩu gỗ một lúc nữa, nhưng rồi đột nhiên, mắt tôi lại ngó dáo dác khắp phòng kiếm tìm bóng dáng của Edward và Alice.
– Sao chị cứ lo ra vậy? – Jacob đã chú ý thấy.
– Đâu có – Tôi nói dối, cố gắng tập trung trở lại – Cảm ơn em vì món quà, thật đấy. Chị thích lắm.
– Chị Bella? – Đôi lông mày của Jacob nhíu sát vào nhau, cậu ta phóng tầm mắt về phía góc tối, chỗ gia đình Cullen đang tụ tập – Đang có chuyện gì, phải không?
– Jake, chị… không, làm gì có chuyện gì.
– Đừng có nói dối em, chị nói dối dở lắm. Chị nên kể với em chuyện gì đang diễn ra thì hơn. Tụi em muốn biết những chuyện này – Jacob nói cứng từng tiếng, đến gần cuối câu lại chuyển sang dùng danh từ xưng hô số nhiều.
Có lẽ người thiếu niên này nói đúng; người sói luôn quan tâm đến những gì đang xảy ra. Chỉ có điều tôi chưa biết gì hết. Tôi không thể biết bất cứ điều gì, cho tới khi nào gặp Alice.
– Jacob, chị sẽ cho em hay. Bây giờ hãy cho chị có thời gian tìm hiểu đã, được không? Chị cần phải nói chuyện với Alice.
Có vẻ như cậu bạn tôi đã hiểu ra.
– Kẻ tiên tri kia đã trông thấy chuyện.
– Ừ, vừa lúc em bước vào.
– Về con rận đã lẻn vào phòng chị phải không? – Jacob nhỏ giọng hỏi tới, âm điệu thấp hơn cả tiếng nhạc trầm đang chơi.
– Có liên quan – Tôi đáp huỵch tẹc.
Jacob nghĩ ngợi một lúc, sau đó nghiên đầu sang một bên, quan sát nét mặt của tôi.
– Chị biết không, khi chị không dám kể với em chuyện gì… nhất định đó phải là chuyện lớn.
Tôi còn biết nói dối ra sao nữa bây giờ? Người thiếu niên này hiểu tôi quá rõ.
– Ừ.
Jacob lại nhìn tôi trân trối thêm một lúc nữa, rồi quay đầu, hướng mắt về phía lối vào, nơi hai người bạn thân của cậu đang đứng, lúng túng và khó chịu. Cảm nhận được tín hiệu qua nét mặt của Jacob, cả hai đều nhất loạt di chuyển vào phòng, lanh lẹn lách qua những vị khách, động tác của họ không khác gì đang khiêu vũ. Chỉ độ nửa phút sau, Embry và Quil đã đứng bên cạnh Jacob, trước mặt tôi; cả ba người họ đều cao ngất ngưởng.
– Rồi. Chị kể đi – Jacob giục giã.
Hai người bạn của cậu nhìn tới ngó lui vẻ mặt của chúng tôi, vừa ra chiều khó hiểu, vừa thể hiện thái độ thận trọng.
– Jacob, chị đâu có biết tường tận mọi chuyện – Tôi rảo mắt khắp phòng, bây giờ là tìm đường thoát. Không được rồi, tôi có chạy ngả nào thì họ cũng tóm tôi lại dễ dàng mà thôi.
– Thế thì chị biết cái gì?
Cả ba người đều đồng loạt khoanh tay trước ngực, họ thực hiện động tác này cùng lúc như đã được tập dợt từ trước. Nhìn thì có hơi buồn cười, nhưng vẫn có vẻ gì đó như đang đe doạ.
Đúng vào lúc ấy, bất chợt tôi trông thấy Alice đang bước xuống lầu, làn da trắng của cô bạn lấp lánh ánh đèn tím.
– Alice! – Tôi kêu lên với một cảm giác thật nhẹ nhõm.
Alice nhìn thấy tôi ngay khi vừa nghe tiếng tôi gọi, cho dù tiếng nhạc trầm đang dộng thùng thùng át hẳn tiếng của tôi. Tôi hăm hở vẫy tay, không quên quan sát sắc mặt cô bạn khi nhìn về phía ba người sói đang đứng sừng sững trước mặt tôi. Đôi mắt của Alice sa sầm xuống.
Nhưng trước khi có thái độ đó, gương mặt của Alice đã nhuốm vẻ căng thẳng và sợ hãi. Tôi mím môi lại khi cô bạn tiến tới gần.
Jacob, Quil và Embry nhất loạt né người ra xa Alice với một thái độ khó chịu. Cô bạn quàng tay ngang thắt lưng tôi.
– Mình muốn nói chuyện với bạn – Alice nói khe khẽ vào tai tôi.
– Ơ, Jake, gặp lại em sau nhé… – Tôi lên tiếng khi tôi và Alice đi vòng qua họ.
Jacob vung cánh tay dài ngoẵng ra, chống vào tường, cản đường.
– Này, đừng có bỏ đi nhanh như thế.
Alice nhìn cậu ta chằm chằm, đôi mắt mở to, đầy nghi ngờ.
– Xin lỗi?
– Hãy cho chúng tôi biết điều gì đang diễn ra – Jacob gầm ghè.
Jasper không biết từ đâu bỗng đột ngột xuất hiện – chỉ một giây sau khi Alice và tôi bị Jacob chặn lối. Anh ta đứng bên cánh tay của Jacob, vẻ mặt thật đáng sợ.
Một cách chậm rãi, Jacob rút tay về. Có vẻ như đó là hành động tốt nhất, cho dẫu cậu ta vẫn tỏ rõ thái độ vẫn muốn để tay ở đó.
– Chúng tôi có quyền được biết – Jacob thì thào, mắt vẫn dán dính vào Alice.
Jasper đứng chen vào giữa họ, ba người sói tức thì đứng sát vào nhau.
– Này, này – Tôi buộc lòng phải lên tiếng, và cười khúc khích như bị kích động – Đây là buổi tiệc mà, nhớ không?
Nhưng chẳng ai chú ý đến tôi. Jacob vẫn chú mục vào Alice còn Jasper thì trừng mắt nhìn Jacob. Alice đột nhiên đăm chiêu.
– Được rồi, Jasper. Cậu ta nói đúng.
Jasper vẫn không thay đổi tư thế.
Trời ơi, nếu còn phải chịu đựng thêm một giây nào nữa, có lẽ đầu tôi sẽ nổ tung mất.
– Bạn đã trông thấy điều gì vậy, Alice?
Cô bạn nhìn Jacob thêm đúng một tíc tắc nữa rồi mới quay sang tôi, rõ ràng đã quyết định sẽ để cho họ nghe cùng.
– Đã có quyết định rồi.
– Bạn sẽ đi Settle?
– Không.
Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được mặt mình tái nhợt không còn một hột máu, cái bụng bắt đầu nôn nao.
– Họ sẽ đến đây – Tôi thốt lên.
Các chàng thiếu niên Quileute theo dõi mọi người trong im lặng, họ lặngl ẽ quan sát từng cảm xúc một trên gương mặt của chúng tôi. Họ như đang chôn chân xuống đất, nhưng không hoàn toàn đứng yên. Cả sáu cánh tay đều cùng run rẩy.
– Ừ.
– Đến Forks – Tôi nói không ra hơi.
– Ừ.
– Để…?
Cô bạn gật đầu, hiểu rõ câu hỏi của tôi.
– Có một kẻ mang theo chiếc áo đỏ của bạn.
Tôi nuốt khan trong sự nỗ lực tự thân.
Jasper tỏ vẻ chê trách. Tôi dám đoan chắc rằng anh ta không thích thảo luận trước mặt người sói, nhưng xét cho cùng, Jasper cũng có điều cần bộc bạch.
– Chúng ta không thể để cho bọn người đó đi xa đến mức ấy được. Ta không đủ người để bảo vệ thị trấn.
– Em biết – Alice trả lời, gương mặt bất thần trở nên ảo não – Nhưng, chặn họ ở đâu cũng chẳng có nghĩa lí gì. Chúng ta vẫn không đủ người, một số kẻ còn tới đây lùng sục nữa.
– Không! – Tôi thều thào.
Tiếng ồn của buổi tiệc lấn át lời phản kháng nơi tôi. Mọi người xung quanh, bạn bè, hàng xóm và những người hay đố kị với tôi đang ăn uống, cười giỡn, lắc lư theo điệu nhạc, hoàn toàn không hay biết gì đến mối nguy hiểm, kinh hoàng, thậm chí cả cái chết đang chờ đón họ; chỉ vì tôi.
– Alice – Tôi gọi tên cô bạn – Mình phải đi thôi, mình phải rời xa nơi đây.
– Chẳng có tác dụng gì đâu. Đây không giống như việc chúng ta chơi trò đuổi bắt với chỉ duy nhất một kẻ săn người. Bọn người kia sẽ vẫn rảo qua nơi này trước.
– Vậy thì mình phải gặp họ! – Nếu giọng nói của tôi không khản đặc và đuối hơi, hẳn đó sẽ là một tiếng thét đinh tai nhức óc rồi – Nếu họ tìm được thứ họ đang tìm, có lẽ họ sẽ bỏ đi ngay mà không làm bị thương ai cả!
– Bella! – Alice lên tiếng phản bác.
– Được rồi – Jacob xen vào, giọng nói trầm nhưng đầy uy lực – Thứ gì đang đến thế?
Alice ném cho cậu bạn của tôi một tia nhìn buốt giá.
– Những kẻ như tôi. Nhiều lắm.
– Tại sao?
– Vì Bella. Chúng tôi chỉ biết có vậy.
– Một mình chị mà phải huy động đến cả một lực lượng sao? – Cậu ta hỏi lại.
Jasper kênh mặt về phía Jacob.
– Vì chúng tôi cũng khó bị bắt nạt lắm, người sói ạ. Đây sẽ là một cuộc chiến ngang ngửa.
– Không – Jacob vặc lại, một nụ cười nửa miệng ngạo nghễ, lạ lùng xuất hiện trên môi cậu – Sẽ không có chuyện ngang ngửa đâu.
– Tuyệt lắm! – Alice chợt reo lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào nét mặt mới của Alice, toàn thân vẫn còn đông cứng vì kinh hãi. Gương mặt của cô bạn chợt sáng bừng niềm hân hoan, tất cả những tuyệt vọng trong phút chốc đã trôi sạch.
Alice nở nụ cười rãng rỡ với Jacob, cậu bạn của tôi cũng cười thật tươi đáp lại.
– Mọi thứ sẽ biến mất sạch sành sanh, đồng ý với cậu – Cô bạn nói với Jacob bằng một giọng tự mãn – Quả thực bất tiện, nhưng mà, sau khi đã cân nhắc mọi điều, tôi hoàn toàn chấp nhận.
– Chúng ta sẽ phải hợp lực – Jacob lên tiếng trả lời – Sẽ không dễ dàng đâu. Tuy nhiên, dẫu sao thì đây cũng vẫn là nhiệm vụ của bọn tôi hơn là của các người.
– Tôi không có ý định đi xa đến thế, nhưng chúng tôi cần sự giúp đỡ. Chúng tôi sẽ không kén cá chọn canh đâu.
– Khoan, khoan, khoan – Tôi ngắt lời hai người bạn của mình.
Alice đã ở vào tư thế sẵn sàng hành động, Jacob cúi xuống cô bạn của tôi, cả hai gương mặt cùng rạng rỡ, cả hai sống mũi cùng… chun lại. Họ quay sang tôi một cách sốt ruột.
– Hợp lực là sao? – Tôi lặp lại cái từ ấy qua kẽ răng.
– Chị không định cho tụi em ra rìa đấy chứ? – Jacob hỏi ngược lại tôi.
– Em đâu có dính dáng gì đến vụ này!
– Cô bạn tiên tri cua chị không nghĩ như vậy đâu.
– Alice, nói k– h– ô– n– g với họ đi! – Tôi khăng khăng – Họ sẽ phải chết đấy!
Cả Jacob, cả Quil và cả Embry đều bật cười khanh khách.
– Bella à – Alice cất giọng êm ái, xoa dịu – Chia rẽ thì tụi mình mới chết đó. Còn hợp lực…
– Thì sẽ không có chuyện gì hết – Jacob hoàn tất câu nói của cô bạn tôi. Quil lại phá ra cười lần nữa.
– Bao nhiêu thế? – Quil hỏi một cách háo hức.
– Không! – Tôi thét lên.
Nhưng Alice thậm chí chẳng thèm nhìn tôi.
– Thay đổi rồi – hôm nay là hai– mươi– mốt, nhưng con số này đang giảm.
– Tại sao? – Jacob thắc mắc, gương mặt lộ rõ vẻ hiếu kì.
– Chuyện dài lắm – Alice nói nhỏ nhẹ, rồi hốt nhiên cô bạn đảo mắt khắp gian phòng – Nói chuyện ở đây không tiện đâu.
– Vậy chút nữa nhé? – Jacob hẹn.
– Ừ – Jasper lên tiếng đáp thay – Nãy giờ bọn tôi đang họp bàn… chiến lược. Nếu các cậu đồng ý chia lửa với chúng tôi, các cậu phải được hướng dẫn một số điều.
Cả ba người sói đều tỏ vẻ bất bình trước câu nói cuối cùng ấy.
– Không! – Tôi muốn khóc lên được.
– Sẽ lạ lắm đây – Jasper đăm chiêu – Chưa bao giờ tôi cân nhắc đến cuộc hợp tác này. Chắc chắn đây là lần đầu tiên.
– Điều đó thì không còn phải nghi ngờ gì nữa – Jacob tán đồng và tỏ ra vô cùng vội vã – Chúng tôi phải về báo lại với Sam. Mấy giờ thì gặp được?
– Theo các cậu thì thế nào mới gọi là trễ?
Cả ba cặp mắt trước mặt tôi đều nhất loạt mở tròn căng.
– Mấy giờ? Jacob lặp lại câu hỏi.
– Ba giờ nhé?
– Ở đâu?
– Cách trạm bảo vệ rừng Hoh khoảng mười dặm về phía bắc. Các cậu cứ theo hướng tây mà đến, sau đó, lần theo mùi hương của bọn tôi là gặp.
– Bọn tôi sẽ đến.
Đáp xong, cả ba quay gót, lục tục ra về.
– Gượm đã, Jake! – Tôi gọi với theo người bạn nhỏ – Chị xin em đấy! Đừng vướng vào chuyện này!
Jacob dừng chân, ngoái đầu lại cười với tôi, còn Quil và Embry vội vàng rút ra cửa.
– Đừng ngốc thế, chị Bells. Chị đang tặng em một món quà còn tuyệt vời hơn món quà em tặng chị gấp nhiều lần đấy.
– Không – Tôi thét lên. Nhưng tiếng ghi– ta điện đã dìm giọng tôi chìm lỉm.
Jacob không nói gì thêm; cậu ta đang mải đuổi theo bạn mình, hai người đi trước đã mau chóng mất dạng. Tôi đứng đấy, nhìn theo bóng Jacob khuất dần trong vô vọng.