White lies - Chương 06 phần 1

Chương 6

Steve nằm yên lặng lẽ, buộc tình trạng lơ mơ mất cảm giác còn sót lại phải rời khỏi tâm trí mình. Theo bản năng anh nằm im, như một con thú trong rừng, cho đến khi anh đủ tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra. Một người đàn ông có thể đánh mất mạng sống của chính mình chỉ bằng một vài chuyển động trước khi anh ta biết kẻ thù của anh ta đang ở đâu. Nếu chúng nghĩ anh đã chết, anh sẽ có được lợi thế bằng cách nằm im và không để chúng biết anh vẫn còn sống cho đến khi anh có thể phục hồi đủ sức lực để thực hiện những hành động mà anh muốn. Anh thử mở mắt, nhưng có gì đó bao phủ mắt anh. Chúng đã bịt mắt anh. Nhưng điều này thật vô lý, tại sao phải bịt mắt một người mà chúng nghĩ là đã chết rồi?

Anh lắng nghe, cố gắng xác định vị trí kẻ địch. Không hề có những âm thanh thường có của rừng sâu, và rồi dần dần anh nhận ra nơi này quá lạnh so với rừng sâu. Cũng không có mùi của rừng sâu, nó hăng hắc, là mùi thuốc, kiểu như mùi thuốc khử trùng. Nơi này có mùi như mùi bệnh viện.

Nhận thức giống như một bức màn che được kéo lên, và đột nhiên anh biết đây là đâu và chuyện gì đã xảy ra, và cùng lúc đó những hồi ức mù mờ của những cánh rừng ẩm ướt nhanh chóng mờ dần. Ca mổ mắt cuối cùng của anh đã kết thúc, và anh đang ở trong phòng Hồi Sức. “Jay !” Phải cố gắng hết sức mới có thể cất tiếng gọi được nàng, và giọng anh nghe thật lạ, thậm chí tệ hơn cả bình thường, thật trầm và khản đục, nó gần giống với tiếng kêu của dã thú. “Jay !”

“Tất cả mọi thứ đều ổn cả, Ngài Crossfield”, một giọng nói bình tĩnh vang lên. “Ngài vừa trải qua một ca phẫu thuật, và mọi thứ đều ổn. Nằm im, và chúng tôi sẽ đưa ngài về phòng mình trong vài phút nữa.”

Đó không phải là giọng của Jay. Đó là một chất giọng dễ nghe, nhưng đó không phải là giọng nói mà anh muốn nghe. Họng anh khô khốc, anh nuốt khan và nhăn nhó một chút bởi họng anh đau buốt và nhức nhối. Đúng vậy họ đã từng gắn một ống lưu dẫn ở đó. “Jay đâu?” anh rền rĩ, như một con ếch.

“Jay là vợ ngài phải không? Ngài Crossfield?”

“Đúng”. Vợ cũ, nếu họ muốn biết chính xác. Anh không quan tâm đến thứ danh xưng đó. Jay là của anh.

“Có lẽ bà ấy đang đợi ngài trong phòng của ngài.”

“Đưa tôi đến đó.”

“Xin hãy đợi vài phút nữa..”

“Ngay lập tức” Chỉ một từ bật ra từ yết hầu, một mệnh lệnh sắt đá trơ trụi. Anh không hề thử tô điểm nó bằng những câu nói lịch sự, bởi tất cả những gì anh có thể làm vào lúc này là nói một vài từ. Anh vẫn còn chuyếnh choáng, nhưng anh cố tập trung những suy nghĩ của mình vào Jay với một quyết tâm sắt đá. Anh bắt đầu sờ soạng dò tìm tay vịn trên thành giường.

“Ngài Crossfield, chờ đã ! Ngài sắp kéo những mũi IV ra khỏi tay ngài !”

“Tốt”, anh lẩm bẩm.

“Bình tĩnh nào, chúng tôi sẽ đưa ngài về phòng mình. Chỉ cần ngài làm ơn nằm im trong khi tôi gọi một hộ lý.”

Một phút sau anh cảm thấy chiếc giường bắt đầu di chuyển. Đó là một khoảnh khắc thoải mái kỳ lạ, và anh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ nhưng anh buộc mình phải tỉnh táo. Anh không có đủ sức thả lỏng mình cho đến khi Jay ở bên cạnh anh, anh biết quá ít về bản thân mình cũng như chuyện gì đang diễn ra, nhưng Jay là điều bất biến trong cuộc đời anh, người duy nhất anh tin tưởng. Nàng đã ở đó ngay từ lúc bắt đầu, từ lúc anh có thể nhớ, và còn trước đó nữa.

“Đến nơi rồi”, người y tá vui vẻ nói. “Ngài ấy không thể chờ được đến lúc trở về phòng mình, Bà Crossfield. Ngài ấy đòi gặp bà và cứ làm ầm lên.”

“Em đây, Steve”, Jay cất tiếng, và anh nghĩ nàng nghe có vẻ lo âu. Anh nhận thấy nàng không hề sửa lại tên nàng với cô y tá, và một sự thỏa mãn dữ dội ngập tràn trong anh. Cái tên không có ý nghĩa nhiều lắm với anh, nhưng nó từng là cái tên mà anh đã một lần sẻ chia cùng Jay, một trong những mối liên kết trói buộc nàng với anh.

Anh được chuyển sang giường mình, và anh có thể cảm thấy họ ồn ào xung quanh anh vài phút. Càng lúc càng khó tỉnh táo. “Jay !”.

“Em đây.”

Anh vươn cánh tay trái của mình về phía giọng nàng, rồi những ngón tay mảnh khảnh, mát lạnh của nàng chạm vào anh. Bàn tay nàng thật nhỏ và gầy gò trong tay anh.

“Các bác sĩ nói mọi thứ vô cùng hoàn hảo”, nàng nói, giọng nàng ở đâu đó phía trên anh trong bóng tối. “Khoảng hai tuần nữa anh sẽ được tháo hết băng.”

“Sau đó anh sẽ thoát khỏi nơi này”, anh thì thào. Anh nắm chặt lấy bàn tay nàng, rồi anh dần chịu thua những ảnh hưởng còn sót lại của thuốc mê.

Khi anh tỉnh dậy lần nữa, lần này anh không hề cảm thấy rối loạn như trước nữa, nhưng anh vẫn còn hơi chuyếnh choáng. Một cách nôn nóng anh buộc tâm trí mình rời khỏi trạng thái hôn mê, giờ đây việc anh lờ đi cơn đau trong cơ thể đầy thương tích đã trở thành thói quen đến nỗi anh thực sự còn không hề chú ý đến điều này. Tại một vài thời điểm nào đó trong đời anh, anh đã học được rằng cơ thể con người có thể bị thúc ép đến mức trở nên điêu luyện phi thường nếu não bộ biết cách lờ đi cơn đau. Rõ ràng rằng anh đã tiếp thu tốt bài học đó đến mức giờ đây nó như một bản năng thứ hai của anh.

Lúc này khi anh đã tỉnh táo hơn, anh không cần phải gọi Jay để biết nàng có ở trong phòng không. Anh có thể nghe thấy hơi thở của nàng, nghe thấy tiếng nàng lật những trang tạp chí khi nàng ngồi cạnh giường. Anh có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát, ngọt ngào của làn da nàng, mùi hương khiến anh có thể lập tức nhận ra nàng mỗi lần nàng bước vào phòng. Rồi sau đó có một sự nhận biết khác, một nhận thức về mặt thể xác giống như là sự tích điện, làm cho da anh ngứa râm ran với sự khao khát và kích thích bởi sự gần gũi của nàng, hay những ý nghĩ thoáng qua về nàng.

Anh vẫn chưa hôn nàng kể từ lần tranh cãi giữa họ vào tuần trước, nhưng anh chỉ đang chờ đợi thời cơ của mình. Nàng đang khó chịu, và anh thì không muốn làm nàng khó chịu, không muốn thúc ép nàng. Có lẽ trước đây anh đã quá cao ngạo, nhưng nàng chắc chắn vẫn có chút cảm giác với anh, nếu không nàng đã không ở lại đây lúc này, và khi thời điểm đến anh sẽ lợi dụng những cảm nhận đó. Nàng là của anh, anh biết điều đó từ tận trong xương tủy, nó mạnh hơn mọi thứ khác.

Anh muốn nàng. Cường độ ham muốn tình dục của anh đối với nàng làm chính anh ngạc nhiên, dù rằng trong tình trạng thể xác hiện nay của anh, mà anh vẫn cảm thấy sự nhói đau bên trong cơ quan sinh dục mỗi lần nàng chạm vào anh là bằng chứng cho thấy chắc chắn rằng bản năng còn mạnh hơn nỗi đau. Mỗi ngày những cơn đau lại giảm đi một chút, và mỗi ngày anh lại càng muốn nàng nhiều hơn một chút. Thật đơn giản. Bất cứ khi nào hai người cuốn hút lẫn nhau, sự ham muốn mạnh mẽ giữa con đực và con cái đều trở nên quá mạnh; đó là cách sinh sôi nảy nở tự nhiên của mọi giống loài. Dục vọng mãnh liệt của thể xác và những cuộc làm tình thường xuyên và nóng bỏng làm tăng cường mối liên kết giữa hai con người. Họ trở thành một cặp, bởi vì quay lại những ngày đầu nguyên thủy của loài người, cần đến hai cá thể để chăm sóc những đứa trẻ. Ngày nay, một người cha hoặc người mẹ đều có thể tự mình nuôi dạy tốt một đứa bé, và những phương thuốc hiện đại có thể giúp một người phụ nữ không mang thai nếu cô ta không muốn, nhưng những bản năng muôn thuở vẫn còn đó. Xu hướng tình dục vẫn còn đó, một người đàn ông cần làm tình với người đàn bà của anh ta và bảo đảm chắc chắn rằng cô ta biết cô ta là của anh ta. Anh hiểu rõ những nhu cầu sinh học cơ bản được lập trình vào trong gen mình, nhưng hiểu rõ điều đó cũng không làm giảm đi tác động của nó.

Chứng mất trí nhớ là một thứ kỳ lạ. Khi anh bình thản khảo nghiệm nó, anh hứng thú với những điểm khác lạ của nó. Anh mất đi tất cả những điều cần phải nhớ về bất kỳ chuyện gì đã xảy ra với anh trước khi anh thoát khỏi hôn mê, nhưng rất nhiều kiến thức vô tình xuất hiện một cách rõ ràng. Anh có thể nhớ sự khác biệt giữa World Series và Super Bowls, và Niagara trông như thế nào. Những điều đó không quan trọng. Khá thú vị, nhưng không quan trọng.

(Super Bowls : một giải bóng bầu dục ở Mỹ.)

Cũng lý thú như vậy, và còn quan trọng hơn thế, là những điều mà anh biết về những quốc gia ở thế giới thứ ba mà ít người biết đến và thế mạnh của những nước đó, mà lại không hề nhớ được làm thế nào anh lại có những kiến thức đó. Anh không thể nhớ khuôn mặt của chính mình, nhưng bằng cách nào đó mà anh biết chắc rằng những gì anh biết là thật. Anh biết sa mạc như thế nào, cái nóng khô khốc và mặt trời chói chang. Anh biết rừng rậm như thế nào, sức nóng đến nghẹt thở và sự ẩm ướt của rừng rậm, cũng như biết côn trùng và những loài bò sát, đỉa, tiếng ríu rít của chim chóc, mùi hôi thối của cây mục.

Nắm lấy những mảnh và miếng ghép về bản thân mà anh có thể nhận ra, anh có thể ghép những mảnh ghép đó lại với nhau. Phần rừng rậm khá là dễ. Jay đã từng kể cho anh nghe rằng anh đã ba mươi bảy, anh ở đúng độ tuổi có thể từng ở Việt Nam trong suốt thời kỳ chiến tranh cuối những năm 60. Phần còn lại, kết hợp mọi thứ lại với nhau, chỉ có thể có một lời giải thích hợp lý duy nhất : anh đã dính líu sâu hơn cả những gì Jay kể.

Anh tự hỏi liệu Scopolamine hay Pentothal có thành công trong việc tác động đến nạn nhân bị mất trí nhớ hay không, hay liệu chứng mất trí này có làm anh quên hết những ký ức của anh thậm chí cả khi có những loại thuốc mạnh xuất hiện ngày nay. Nếu những gì anh biết là quan trọng đủ để bảo đảm cho những hành động giúp đỡ này, vậy thì ít nhất là nó đáng để Frank Payne thử sử dụng thuốc với anh. Họ lại không hề thử, và điều này nói với anh rằng : Payne biết là Steve đã từng được huấn luyện để kháng cự lại bất kỳ chất hóa học nào được cho vào trong não anh. Hơn nữa chắc chắn anh phải là một đặc vụ đã được huấn luyện đặc biệt.

Jay không biết điều này. Nàng thực sự nghĩ rằng anh đơn giản chỉ là đã ở không đúng nơi và không đúng thời điểm. Nàng đã nói rằng khi họ còn kết hôn, anh thường xuyên tìm kiếm những ‘cuộc phiêu lưu’ này đến những ‘cuộc phiêu lưu’ khác, vì vậy chắc anh đã giữ nàng trong bóng tối và cứ để nàng nghĩ rằng anh là một kẻ tùy tiện, hơn là làm nàng lo lắng khi biết công việc của anh nguy hiểm đến thế nào, và thậm chí có thể là anh sẽ không trở về sau những cuộc chơi.

Anh đã ghép rất nhiều mảnh của bức tranh lại với nhau, những vẫn còn có rất nhiều điểm nhỏ anh không hiểu. Anh đã chú ý rằng, ngay khi tay anh được tháo băng, đầu ngón tay anh nhẵn một cách kỳ lạ. Nó không phải sự trơn nhẵn của những vết sẹo, hai bàn tay anh vô cùng nhạy cảm, với lớp da mới đang lành lại, anh có thể phân biệt được sự khác biệt giữa những vùng bị bỏng và đầu ngón tay anh. Anh quả quyết rằng những đầu ngón tay của anh không hề bị bỏng, hơn nữa những dấu vân tay của anh đã bị biến đổi hoặc bị xóa bỏ hoàn toàn, có lẽ là mới gần đây thôi. Rất gần, có khả năng là ngay trong bệnh viện này. Câu hỏi được đặt ra là : Tại sao? Họ phải giấu nhân dạng của anh với ai? Họ biết anh là ai, và hiển nhiên là anh cùng phe và quan trọng với họ, nếu không họ đã không phải trải qua cả quy trình đặc biệt như vậy để giữ lại mạng sống cho anh. Jay biết anh là ai. Có phải có ai đó ngoài kia đang săn lùng anh? Và, nếu là như vậy, có phải Jay cũng đang gặp nguy hiểm chỉ bởi vì nàng ở gần anh?

Có quá nhiều câu hỏi và anh không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Anh có thể hỏi Payne, nhưng anh không chắc anh sẽ có được câu trả lời trung thực của người đàn ông đó không. Payne đang giấu diếm điều gì đó. Steve không biết đó là gì, nhưng anh có thể nghe thấy chút mặc cảm tội lỗi trong giọng của người đàn ông đó, đặc biệt mỗi khi anh ta nói chuyện với Jay. Họ đã lôi Jay dính vào chuyện gì thế này?

Anh nghe tiếng cửa phòng anh mở và anh nằm im không động đậy, muốn biết danh tính vị khách này mà không muốn họ biết rằng anh đã tỉnh. Anh nhận ra sự thận trọng này có sẵn trong anh, nó khớp với những gì anh suy đoán.

“Anh ấy đã tỉnh chưa?”

Đó là giọng nói lặng lẽ của Frank Payne, và cái âm giọng đó, chút mặc cảm tội lỗi và … cảm giác yêu mến. Đúng thế, chính là nó. Payne thích Jay và lo lắng cho nàng, nhưng hắn vẫn sử dụng nàng. Điều này làm Steve cảm thấy không muốn cộng tác với hắn nhiều hơn nữa. Nó làm anh nổi điên, khi nghĩ đến việc họ đặt Jay vào bất cứ nguy hiểm nào.

“Anh ấy ngủ ngay khi họ đưa anh ấy lên giường, và anh ấy vẫn chưa hề nhúc nhích từ lúc đó. Anh đã nói chuyện với bác sĩ chưa?”

“Chưa, vẫn chưa. Mọi chuyện thế nào?”

“Tuyệt vời. Bác sĩ nghĩ không hề có tổn thương vĩnh viễn nào cả. Anh ấy chỉ cần phải nằm im trong vài ngày tới, và có thể mắt anh ấy sẽ nhạy cảm với ánh sáng sau khi được tháo băng, nhưng có lẽ anh ấy sẽ không cần phải đeo kính.”

“Tốt. Anh ấy có thể rời khỏi đây trong một vài tuần nữa, nếu mọi chuyện đều ổn thỏa.”

“Thật khó khi nghĩ rằng sẽ không phải vào đây mỗi ngày”, Jay trầm ngâm. “Nó có vẻ không quen lắm. Chuyện gì sẽ xảy ra khi anh ấy được thả ra?”

“Tôi cần phải thảo luận với anh ấy về chuyện đó đã”, Payne trả lời. “Có thể chờ trong vài ngày, cho đến khi anh ấy có thể hoạt động nhiều hơn.”

Steve có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng của Jay và băn khoăn về nó. Liệu có phải nàng biết gì đó? Tại sao nàng phải lo lắng về chuyện gì sẽ xảy ra cho anh khi anh rời bệnh viện? Dù vậy anh có tin mới cho nàng đây, bất kể nơi nào nàng đến, đó sẽ là nơi anh định đến, và Frank Payne có thể giữ lại những ý tưởng của hắn hoặc trở nên thân thiện thực sự với họ.

Hai tuần chờ đợi nữa. Anh không biết anh có thể làm được không. Thật khó để buộc bản thân rèn luyện tính kiên nhẫn mà anh cần để cơ thể anh lành lặn lại, và sẽ còn có vài tuần phục hồi sắp tới để anh lấy lại hoàn toàn sức khỏe. Anh sẽ phải thúc ép bản thân nhiều hơn yêu cầu của những nhà trị liệu, nhưng anh có thể nhận thấy giới hạn của chính mình, và anh biết chúng còn dễ co giãn hơn cả những gì mà những nhà trị liệu có thể ước đoán. Nó chỉ là một mảnh nhỏ nữa của bức tranh mà thôi.

Anh quyết đinh để bản thân “thức giấc” và bắt đầu dịch chuyển không ngừng. Những mũi IV bị kéo mạnh trên tay anh. “Jay?” anh cất tiếng trong âm giọng chuyếnh choáng, rồi hắng giọng và thử lại. “Jay?” Anh chưa bao giờ quen với việc nghe giọng nói hiện nay của chính mình, thật khàn và méo mó, như là có sỏi trong giọng nói. Lại thêm một điều kỳ quặc nữa. Anh không thể nhớ ra giọng của chính mình, nhưng anh biết giọng này không phải là giọng anh.

“Em đây”. Những ngón tay mát lạnh của nàng chạm vào cánh tay anh.

Đã bao nhiêu lần anh được nghe hai từ đó, và đã bao nhiêu lần chúng cho anh một mắt xích với ý thức? Hai từ ấy dường như đã khắc vào tâm trí anh, như thể chúng là một trong những ký ức của anh. Chết tiệt, có lẽ đúng là như thế. Anh với đến nàng với bàn tay tự do của anh. “Khát.”

Anh nghe thấy tiếng nước chảy, rồi một ống hút được đưa vào miệng anh và anh hút dòng chất lỏng mát lạnh đó vào trong khuôn miệng khô đắng rồi trôi xuống cổ họng đau buốt của mình. Nàng rút chiếc ống hút ra chỉ sau một vài ngụm. “Đừng uống nhiều quá ngay ngụm đầu tiên”, nàng nói. “Quá trình gây mê có thể làm anh buồn nôn.”

Anh cử động bàn tay và cảm thấy mũi kim truyền lại bị kéo căng lần nữa. Anh nhanh chóng cáu kỉnh đến phát cáu. “Gọi một y tá để lôi cái kim chết tiệt này ra đi.”

“Anh cần chất đường sau ca mổ để giữ cơ thể không bị shock”, nàng tranh luận. “Và có lẽ có cả một liều kháng sinh trong đó…”

“Vậy họ có thể kê đơn thuốc cho anh”, anh bực mình. “Anh không thích bị gò bó như thế này”. Đã đủ tệ khi chân vẫn còn bị bó bột, anh đã phải nằm im đủ cho một đời rồi.

Nàng lặng thing một lúc, và anh có thể cảm nhận sự thấu hiểu của nàng. Thỉnh thoảng như thể họ không cần đến từ ngữ, như thể có một sợi dây liên kết giữa họ vượt trên mọi ngôn từ. Nàng biết chính xác anh thất vọng đến thế nào khi phải nằm trên giường ngày lại ngày, nó không chỉ là sự nhàm chán, nó chống lại mọi bản năng sống sót của anh. “Được rồi”, cuối cùng nàng nói, những ngón tay mát lạnh của nàng vuốt nhẹ trên cánh tay anh. “Em sẽ gọi một y tá.”

Anh lắng nghe nàng rời phòng, rồi nằm lặng lẽ, chờ đợi xem liệu Frank Payne có tự giới thiệu mình không. Nó là một trò chơi khôn khéo, thậm chí anh cũng không hiểu tại sao mình lại chơi nó. Nhưng Payne đang giấu diếm điều gì đó, và Steve không tin gã. Anh sẽ làm mọi cách để tìm ra nó, thậm chí nếu phải làm gì đó tầm thường như giả vờ ngủ trong khi nằm nghe trộm. Anh vẫn chưa tìm được gì, ngoài việc Payne có “kế hoạch” cho anh.

“Anh có đau đớn gì không?” Frank hỏi.

Steve cẩn thận quay đầu lại. “Frank?” Một phần khác của trò chơi, giả vờ anh không nhận ra giọng của người đàn ông kia.

“Đúng.”

“Không, không đau lắm. Hơi chuyếnh choáng.” Điều đó đúng, việc gây mê khiến anh cảm thấy mất sức và buồn ngủ. Nhưng anh có thể buộc bản thân tỉnh táo, và đó là phần quan trọng. Anh thà chịu đau còn hơn mê man đến nỗi không biết chuyện gì diễn ra xung quanh mình. Trải qua hôn mê bởi thuốc an thần giống như một cơn ác mộng tăm tối, trống rỗng, điều mà anh không hề muốn trải nghiệm lần nữa, kể cả nó khá dễ chịu. Ngay cả việc mất trí nhớ cũng vẫn hơn việc hoàn toàn đánh mất bản thân.

“Đó là lần cuối. Không còn ca mổ nào cả, không thêm ống dẫn, không thêm kim truyền. Khi chân anh được tháo bột, anh có thể bắt đầu phục hồi lại trạng thái cũ”. Frank có một chất giọng trầm, và có gì đó thân quen trong giọng nói đó, như thể họ đã biết nhau từ lâu rồi.

Những lời của anh ta gãi đúng chỗ ngứa của Steve, cơ thể trước đây của anh không phải dạng cơ bắp đồ sộ, nhưng nhanh nhẹn và bền bỉ, một sức khỏe sắt đá đã giữ anh tiếp tục tiến lên trong khi những người đàn ông khác đã ngã quỵ.

“Jay có gặp nguy hiểm không?” anh hỏi, bỏ qua sự thận trọng để dẫn dắt câu chuyện thẳng đến vấn đề quan trọng nhất đối với anh lúc này.

“Bởi vì những gì có thể anh đã chứng kiến?”

“Đúng.”

“Chúng tôi không nhận thấy bất kỳ nguy hiểm nào”, Frank đáp lại, giọng anh ta cẩn trọng. “Anh quan trọng đối với chúng tôi chỉ bởi vì chúng tôi cần biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, và anh có thể cung cấp cho chúng tôi một vài câu trả lời.”

Steve cười gượng gạo. “Được, tôi biết. Đủ quan trọng để cắt bỏ mọi phiền phức giấy tờ và kết hợp hai, có lẽ là ba, cơ quan riêng rẽ, cũng như tập hợp người từ các quân chủng khác nhau và khu vực cơ mật. Tôi chỉ là một kẻ qua đường ngây thơ, phải không? Jay có thể tin điều đó, nhưng tôi thì không. Vậy bỏ mấy cái thứ tào lao đó đi và cho tôi câu trả lời có hoặc không. Jay có gặp nguy hiểm gì không?”

“Không”, Frank trả lời chắc chắn, và sau một giây Steve gật nhẹ, đó là tất cả những gì anh có thể xoay sở được. Bỏ qua những gì Frank đang che đậy, anh ta vẫn mến nàng và bảo vệ nàng. Jay đủ an toàn. Steve có thể giải quyết với những vấn đề còn lại sau, Jay là tất cả vấn đề lúc này.

Đôi chân anh gầy và yếu sau sáu tuần bị bọc trong thạch cao, anh đưa tay xuống, để bản thân làm quen với sự nhẹ nhàng khác thường này. Anh có thể chuyển động chân, nhưng cử động của anh lóng ngóng và khó kiểm soát. Những ngày qua anh vẫn ngồi trên xe lăn hoặc trong chiếc ghế cạnh giường, để cơ thể điều chỉnh với chuyển động và tư thế khác. Bàn tay anh đã đủ lành để anh có khả năng đứng dựa vào một cái khung tập đi, dù chỉ trong vài phút mỗi ngày. Quĩ kiến thức của anh cứ tăng lên. Giờ đây anh biết ngay cả khi mình phải cúi xuống để giữ cái khung, anh vẫn cao hơn Jay vài inch. Anh muốn kéo nàng vào trong vòng tay mình và giữ nàng dựa vào anh, để cảm nhận cơ thể mềm mại của nàng thích nghi với tầm vóc của anh khi anh cúi đầu xuống hôn nàng. Anh vẫn đang kiềm chế, để mọi chuyện diễn ra từ từ, nhưng bây giờ đã đến điểm giới hạn cuối cùng.

Jay quan sát anh xoa bóp đùi và bắp chân, những ngón tay dài của anh xoa bóp những cơ với những cái vuốt ve chắc chắn. Anh có một buổi tập trị liệu vào buổi chiều, nhưng anh không hề đợi cho đến khi một ai đó khác đến làm công việc đó cho anh. Anh giống như một cái lò xo kể từ ngày ca mổ mắt của anh kết thúc : căng thẳng, chờ đợi, nhưng vẫn cứng rắn kiềm chế. Đã một tháng rưỡi trôi qua từ ngày vụ nổ xảy ra, và có lẽ nếu là người khác thì họ vẫn nằm trên giường và uống thuốc giảm đau, nhưng Steve đã thúc ép bản thân ngay từ giây phút anh tỉnh lại. Hai bàn tay anh vẫn còn nhạy cảm lắm, nhưng anh sử dụng chúng và không hề nhăn nhó vì đau. Xương sườn và chân anh đau, nhưng anh không hề để điều đó ngăn anh lại. Anh không hề than phiền về những cơn đau đầu, dù rằng Thiếu tá Lunning đã từng cảnh báo Jay anh có thể sẽ bị đau đầu trong vài tháng.

Nàng liếc nhìn đồng hồ. Anh đã xoa bóp chân mình trong khoảng nửa giờ đồng hồ. “Em nghĩ thế là đủ rồi”, nàng kiên quyết nói. “Anh có muốn về giường không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3