Tân hôn phòng - Chương 04 phần 2
Sở dĩ Thẩm Lộ Dao lo lắng như vậy là vì cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với việc có một anh chàng như từ trên trời rơi xuống và thật bất ngờ khi anh đã cho cô một lời cầu hôn chân thật.
Hôm đó, Lương Vũ Thành hẹn Thẩm Lộ Dao đi ăn tối. Lần này, anh không hẹn cô tại quán ăn đặc sắc hay nhà hàng cao cấp nào mà là gặp tại nhà riêng. Nghiêm túc mà nói thì anh không được coi là người đàn ông “3D” theo đúng định nghĩa của Tiểu Lạc, bởi vì anh không phải là người tỉ mỉ trong nghệ thuật nấu nướng. Thỉnh thoảng Lộ Dao ở lại nhà của Vũ Thành, anh cũng chuẩn bị bữa sáng cho cô. Nhưng dùng lò vi sóng để hâm nóng sữa thì không thể coi là đầu bếp giỏi được.
Khi Lương Vũ Thành hẹn cô đến nhà dùng bữa tối, lúc đầu cô hy vọng sẽ được thưởng thức món ăn lạ với tay nghề nấu nướng của anh nhưng sau khi đến rồi cô mới phát hiện trong bếp vẫn lạnh tanh như thường.
“Xung quanh đây có chỗ nào bán đồ ăn không? Em đi mua ít đồ về nấu nhé.” Lộ Dao nghĩ, chắc anh hẹn cô đến để thử tài nấu nướng của cô cho nên đã chủ động đề nghị.
“Em ngồi đây là được rồi.” Lương Vũ Thành mỉm cười rồi dắt Lộ Dao ra phòng khách ngồi xuống ghế nói: “Nếu em muốn thể hiện tay nghề nấu nướng thì sau này sẽ có rất nhiều cơ hội đấy.” Nhưng lúc đó cô lại không nghĩ nhiều về câu nói của anh.
Lương Vũ Thành ngồi bên cạnh cô, ấn nút điều khiển từ xa, trên màn hình tivi liền hiện ra rất nhiều tình huống tỏ tình. Có người đứng giữa biển mà hét lên “xxx anh yêu em” để mọi người đều được chứng kiến niềm hạnh phúc của họ. Có người thì đứng trong nhà ăn kiểu Tây được trang trí lộng lẫy, tay ôm bó hoa tươi và quỳ xuống tỏ tình. Có người treo tấm băng rôn với dòng chữ “Anh yêu em, hãy làm bạn gái của anh nhé!” trên tháp Eiffel. Có người lại thả quả bóng bay màu hồng có viết dòng chữ “Anh muốn em làm người yêu của anh”. Cũng có người chuẩn bị 9999 đóa hồng…
“Em thích kiểu tỏ tình nào?” Lương Vũ Thành bất ngờ hỏi Lộ Dao.
“Ặc…” Cô đang uống nước và suýt nữa thì bị sặc.
Chẳng lẽ anh ấy đang định tỏ tình với cô sao? Anh ấy muốn xác lập mối quan hệ yêu đương này à? Ban đầu cô cứ nghĩ Vũ Thành đang mở phim cho cô xem, rồi nghĩ đây chỉ là bộ phim nào đó, thế nên cứ mải suy nghĩ tại sao anh lại mở đầu bằng một loạt những màn tỏ tình độc đáo như vậy?
“Uống từ từ thôi, không ai cướp của em đâu.” Vũ Thành vỗ nhẹ vào lưng cô âu yếm nói.
Chẳng phải là do anh hỏi em bất ngờ nên em mới bị sặc sao? Thẩm Lộ Dao nghĩ bụng.
Cô đợi sau khi bình tĩnh lại mới nói: “Những kiểu này em đều không thích.”
“Hả?” Vũ Thành không nghĩ cô rằng cô lại trả lời như vậy, “Thế em thích tỏ tình kiểu nào?”
“Kiểu của riêng anh.” Cô trả lời.
Đúng lúc đó chuông cửa reo, Vũ Thành liền đứng dậy mở cửa.
“Tổng giám đốc Lương, bữa tối của sếp đây ạ.” Cô thư kí Vương Lợi của Vũ Thành mang đến một túi đồ to, bên trong là thức ăn đã được gói kĩ.
“Làm phiền thư ký Vương rồi.” Vũ Thành cầm lấy túi đồ.
“Sếp khách sáo quá! Em đi trước đây ạ. Chúc sếp có bữa tối ngon miệng nhé!”
“Được, đi đường cẩn thận!”
Tiếng bước chân của Vương Lợi xa dần cũng là lúc cánh cửa nhà khép lại. Phía sau cánh cửa ấy nhanh chóng trở lại là thế giới riêng của hai người.
Vũ Thành xách túi đồ ăn vào phòng bếp, trút thức ăn ra từng đĩa.
“Có cần em giúp không?” Lộ Dao cũng bước vào phòng bếp.
“Cũng được.” Vì có rất nhiều món nên Vũ Thành cứ phải luôn chân luôn tay.
Thẩm Lộ Dao phát hiện ra những món ăn này đều là những món mà bình thường cô rất thích, đó là những món đặc trưng của rất nhiều nhà hàng.
Trời đất, bao nhiêu là món ngon đều ở đây hết thế này, chắc chắn phải chuẩn bị mất rất nhiều công sức! Cô chợt xúc động trước sự chu đáo của anh. Thì ra, mỗi lần ngồi ăn cơm, anh đều để ý và nhớ kỹ những món ăn mà cô thích.
Một lát sau, trên bàn ăn ở ngoài phòng khách đã được bày kín những món ngon.
Lộ Dao nhìn một bàn toàn những món mà mình yêu thích liền cảm động nói: “Cảm ơn anh!”
“Em định cảm ơn anh thế nào đây?” Lương Vũ Thành ngồi đối diện với cô hỏi lại. Nhờ ánh đèn trên bàn ăn hắt ra, cô có thể nhìn rõ nét mặt nghiêm nghị nhưng vẫn mỉm cười hiền lành của anh.
Thẩm Lộ Dao nâng ly rượu vang trước mặt lên rồi nói: “Em mời anh một ly.”
Vũ Thành không nói gì, chỉ nhấc ly của mình lên cụng ly với cô rồi cả hai cùng uống cạn ly rượu của mình.
Vũ Thành đặt ly xuống hỏi: “Anh nghe nói em không biết uống rượu?”
“Quan trọng là phải xem uống rượu cùng với ai. Còn nếu uống rượu mà gặp tri kỷ thì nghìn chén cũng thấy ít mà?”
“Vậy em coi anh là tri kỷ của em sao?”
“…” Lộ Dao không biết trả lời anh như thế nào, vì thời gian hai người ở bên nhau chưa đủ dài. Mặc dù cả hai đều có cảm tình với nhau, hơn nữa cũng đã có sự gần gũi về thể xác nhưng vẫn chưa đạt đến mức “tri kỷ”. Họ bên nhau ngoài việc thể hiện tình yêu ra thì chẳng ai thể hiện nhiều về con người thật của mình. Nhiều lúc chỉ có cô nói, còn anh chỉ im lặng lắng nghe. Cô cũng kể sơ qua về mối tình trước đó của mình. Cô cũng từng nói với anh rằng, nếu yêu một lần nữa thì cô hy vọng người ấy sẽ cùng cô đi hết quãng đời còn lại.
Nhưng lúc đó Lương Vũ Thành không thể hiện bất cứ thái độ nào. Anh chỉ mỉm cười lắng nghe và từ trước đến giờ, anh cũng chưa bao giờ kể về những mối tình của mình.
“Em không biết chúng ta là bạn… hay là… tình nhân?” Lộ Dao ngập ngừng một lúc suy nghĩ xem nên nói như thế nào.
“Anh muốn em sẽ là người yêu của anh, em nghĩ sao?” Vũ Thành vừa nói vừa lôi ra một chiếc hộp rất đẹp.
Cô bắt đầu thấy tim mình loạn nhịp. Lẽ nào trong chiếc hộp kia đựng món quà tỏ tình? Ban đầu cô nghĩ cho dù anh có định tỏ tình thì cũng phải đợi dùng bữa xong, không ngờ lại nhanh như vậy.
Lương Vũ Thành mở chiếc hộp lấy ra sợi dây chuyền rồi nói: “Lộ Dao, em làm bạn gái của anh nhé!”
Thẩm Lộ Dao cảm thấy từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ nói nhẹ nhàng và ngọt ngào đến thế nhưng cô không vội đồng ý mà hỏi: “Trước khi em trả lời câu hỏi này của anh, em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Được.” Lương Vũ Thành không có vẻ gì lo lắng, hình như cũng đã chuẩn bị trước tâm lý rồi.
“Với điều kiện của anh thì xung quanh có không ít những cô gái trẻ đẹp giỏi giang theo đuổi, rốt cuộc là anh thích em ở điểm nào?” Trước nay, Lộ Dao luôn cảm thấy mình không phải là cô gái được ông trời ưu ái nên không tin lắm vào những chuyện tốt đẹp từ trên trời rơi xuống. Nhưng sau khi thất tình và gặp lại người bạn thời tiểu học Tiểu Lạc đến giờ thì bỗng dưng có một bạch mã hoàng tử từ trên trời rơi xuống ngay bên cạnh cô.
“Không hề ngụy trang, cũng không giả dối, rất đỗi tự nhiên. Đương nhiên còn có vẻ đẹp khiến người ta rung động, có ngoại hình tương đối gợi cảm và đôi mắt ưu tư.” Vũ Thành nói rất trôi chảy.
Hai từ “gợi cảm” và “ưu tư” hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, bây giờ lại được anh dùng để nhận xét về cô. Thẩm Lộ Dao tự thấy mình không hề có những đặc điểm anh vừa nói. Xem ra hoàn cảnh này thật đúng với câu: “Cái đẹp nằm trong đôi mắt kẻ si tình.”
Thực ra, Lộ Dao rất muốn nhận lời yêu nhưng cô là con gái, cho dù đối phương là một chàng trai tài giỏi chăng nữa, cô vẫn phải tỏ ra đôi chút ngại ngần. Cho nên, cô cố tình trầm tư như thể đang suy nghĩ.
Đúng lúc đó, điện thoại của Vũ Thành đổ chuông, anh cầm máy lên nhìn qua rồi bước về phía cửa sổ nghe máy.
Thẩm Lộ Dao nhân lúc đó nhắn tin cho Tiểu Lạc, hỏi cô ấy xem Lương Vũ Thành đã tỏ tình rồi thì phải trả lời như thế nào? Tiểu Lạc nhắn lại ngay cho Lộ Dao, bảo cô ấy nhanh chóng nhận lời. Câu trả lời của Tiểu Lạc cũng trùng với suy nghĩ của Lộ Dao.
Vũ Thành nghe điện thoại xong liền quay lại bàn ăn, nói với vẻ xin lỗi: “Tối nay là thời gian dành riêng cho chúng ta, lẽ ra anh không nên nghe máy nhưng vì việc công nên anh đành phải nghe.”
“Không sao đâu.” Nghe Vũ Thành nói “thời gian dành riêng cho chúng ta”, Lộ Dao cảm thấy vô cùng xúc động.
“Thức ăn sắp nguội rồi, chúng ta mau ăn thôi.” Vũ Thành cất dây chuyền đi rồi cầm đũa lên.
“Được.” Lộ Dao nhoẻn miệng cười gượng gạo. Liệu có phải anh ấy nhận được cú điện thoại đó mà không muốn tỏ tình nữa không? Nếu không tại sao lại chuyển sang ăn cơm luôn thế? Anh ấy cất dây chuyền đi rồi chắc là vì không muốn được ở bên cô nữa. Haizz, vừa nãy còn giả vờ ngại ngùng gì chứ… Miếng ngon đến miệng rồi còn để tuột mất.
***
Ăn xong, Vũ Thành lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đưa Lộ Dao về nhà. Điều này khiến cô cảm thấy rất hụt hẫng. Trước đây, nếu muộn như thế này, anh sẽ chủ động bảo cô ở lại nhưng hôm nay anh lại quyết định đưa cô về nên cô thấy tiếc vì đã không giả vờ say rượu rồi nằm gục luôn ra đấy.
Cô nghĩ, liệu có phải mình đã có hành động gì khiến anh cảm thấy không vừa lòng nên anh mới trở nên như vậy?
Hai người vừa bước ra cửa, Vũ Thành đang định khóa cửa lại thì cô đã lấy hết can đảm rồi nói: “Câu hỏi của anh, em có câu trả lời rồi.” Nếu không vứt bỏ sự ngại ngùng đi thì làm sao mà “câu” được chàng hoàng tử chứ! Lộ Dao đành đánh liều một phen.
“Hử?” Vũ Thành mỉm cười tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng lại vờ như không biết.
“Em đồng ý.” Lộ Dao nói nhỏ nhẹ.
“Em nói sao? Anh nghe không rõ.” Vũ Thành đang chuẩn bị khóa cửa liền dừng tay lại.
“Em nói là em đồng ý làm bạn gái của anh.” Lộ Dao nhắc lại to hơn.
“Em lúc nào cũng phải bị “dồn ép” một chút mới chịu nói thật.” Nói xong, Vũ Thành bế cô vào nhà, dùng chân đá cánh cửa đóng lại rồi đi thẳng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
“Anh thật là đáng ghét!” Cô nhìn thấy anh đã bắt đầu tháo cà vạt, cởi quần áo.
“Lời con gái nói đều phải hiểu theo ý ngược lại, em nói ghét anh nhưng thực ra là yêu anh đúng không?” Vũ Thành nói.
“Anh vừa nói đưa em về nhà, tại sao lại ôm em vào trong thế này?” Trước khi Vũ Thành kịp đặt môi hôn, Lộ Dao liền hỏi.
“Đây chính là cách anh tỏ tình mà.” Vũ Thành nói xong liền tự tay mình đeo dây chuyền lên cổ Lộ Dao, sau đó anh cúi người xuống và đặt nụ hôn nồng nàn lên đôi môi nóng bỏng của cô.
Trong giây phút ấy, Lộ Dao cảm thấy như có đến 9999 bông hồng đang nở rộ trong lòng mình.
Cách tỏ tình của Vũ Thành đúng là rất đặc biệt, đặc biệt như chính con người anh khiến cô không thể nào mà đoán trước được. Cách tỏ tình của anh cũng giống như tình yêu mà anh dành cho cô. Đó là sự kết hợp uyển chuyển của băng và lửa khiến cô vừa cảm nhận được niềm hạnh phúc ngọt ngào, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi nhớ nhung da diết.
***
Sau giây phút yêu đương nồng nhiệt, Vũ Thành ôm lấy tấm thân nhễ nhại mồ hôi của Lộ Dao bước về phía nhà tắm.
“Để em tự đi được rồi.” Lộ Dao không quen với cách yêu như thế này của Vũ Thành.
“Hôm nay hãy để anh được phục vụ em.” Thời gian Lương Vũ Thành nói xong câu đó thì họ cũng đã đi đến nhà tắm. Anh đặt cô xuống và bắt đầu mở nước bồn tắm.
Thẩm Lộ Dao đứng trước gương, nhìn thấy tấm thân ngọc ngà và đôi má ửng hồng sau phút yêu cuồng nhiệt. Nước ấm trong bồn tắm đã gần đầy khiến hơi nước bốc lên, không khí trong nhà tắm cũng vì thế nóng dần lên. Chẳng mấy chốc, hơi nước đã phủ một lớp sương mỏng trên gương và cả hình ảnh của cô trong gương.
Thẩm Lộ Dao nhẹ nhàng bước vào bồn tắm, nước nóng trong bồn nhanh chóng ngập kín thân thể cô. Cô từ từ nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác được Lương Vũ Thành nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh thích nhìn em như thế này.” Lương Vũ Thành nói.
“Tại sao?” Thẩm Lộ Dao mở to mắt.
“Bởi vì, bây giờ em chỉ mặc mỗi một bộ quần áo.”
“…” Thẩm Lộ Dao không hiểu ý của anh, rõ ràng bây giờ cô chẳng mặc gì. “Ý anh là em đang mặc kiểu y phục mới à?” Cô vừa cười vừa nói.
“Không phải, mà là nó đấy.” Lương Vũ Thành chỉ vào mặt dây chuyền óng ánh trên cổ cô. “Bên trên có tên của chúng ta được viết bằng chữ phiên âm, đó là chiếc áo của tình yêu.”
Thẩm Lộ Dao cầm mặt dây chuyền lên xem, nhìn kỹ mới thấy quả thực bên trong mặt dây chuyền có khắc tên của hai người.
“Chiếc áo tình yêu”, cái tên đầy ý thơ. Thẩm Lộ Dao cười nói: “Anh sắp trở thành nhà thơ rồi đấy.”
“Anh hy vọng sau này chỉ có anh được nhìn em thường xuyên. Như vậy, em chỉ thuộc về mình anh thôi.” Nghe xong câu này của Vũ Thành, cô không thể cười được nữa.
“Ý của anh là, sau này em không đi làm nữa sao?” Lần này, Lệ Dao phản ứng nhanh lạ thường.
“Không phải thế, chỉ là anh muốn em sau này không theo con đường nghệ thuật nữa. Em cũng biết giới giải trí trong ít đục nhiều, chứa đựng nhiều quy tắc ngầm. Lần trước, cái tên họ Vu gì đó không phải định chiếm đoạt em sao? Anh không muốn em bị lợi dụng và phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.” Thật ra không phải anh không tin tưởng cô mà bố mẹ anh không muốn anh yêu ai theo nghiệp nghệ thuật, nếu là bạn bè hay yêu chơi bời thì còn được, chứ yêu thật lòng hay kết hôn thì hoàn toàn không thể. Cũng như lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Dao, anh đã có ý nghĩ muốn bảo vệ cô. Khi tiếp xúc với cô lâu dần, anh phát hiện cô không giống với những người khác trong giới giải trí. Dường như cô không thuộc về nơi đó vì nhiều lúc cô ngây thơ giống như những cô gái còn non dại. Bắt đầu từ lúc ấy, trong anh đã có ý định muốn chiếm cô làm của riêng mình. Nhưng anh cũng không thể không nghĩ đến những điều mà bố mẹ đã nói, nếu muốn thuyết phục bố mẹ thì chỉ còn cách để cô ấy không dính dáng gì đến giới giải trí nữa mà thôi.
Lộ Dao nghĩ, lời của Vũ Thành cũng có lý, hơn nữa vì anh ấy yêu cô nên mới làm như vậy. Cô lại hỏi: “Nếu em không làm việc ấy nữa thì em có thể làm gì? Nếu không tìm được việc khác, anh có nuôi em không?”
“Đương nhiên là vậy rồi. Em có thể suy nghĩ đến việc làm mẹ và sinh cho anh một đàn con.” Lương Vũ Thành giữ vẻ mặt nghiêm túc nói với cô.
“Đáng ghét! Anh coi em là gì vậy? Lại còn một đàn con nữa chứ.” Lộ Dao té nước vào người Vũ Thành.
“Nếu cứ theo quy luật nói ngược của con gái thì vừa nãy em nói “đáng ghét” có nghĩa là “em đồng ý” rồi. Còn nữa, em làm anh ướt hết thế này, có nghĩa là đang muốn mời anh cùng tắm với em đúng không?” Nói xong, Vũ Thành không ngần ngại bước vào bồn tắm.
Khi cảm hứng dạt dào của Vũ Thành trỗi dậy thì Lộ Dao không thể đẩy anh ra được. Đương nhiên, cô cũng hy vọng anh sẽ giữ mãi ngọn lửa tình ấy. Cô thà hưởng thụ sự mãnh liệt của ngọn lửa đang hừng hực cháy còn hơn là chịu sự lạnh lẽo của tảng băng.
***
“Ha ha, Tiểu Lạc, em lại bị anh tóm được rồi.” Tiểu Lạc vừa bước lên cầu vượt đi bộ thì nghe thấy tiếng của Trình Hạo từ phía sau. Đợi cô quay người lại, Trình Hạo đã nhanh chân bước đến nắm lấy tay cô.
“Ấy, không phải anh nói trên QQ là hôm nay phải làm thêm sao?” Tiểu Lạc quay người lại rồi tiếp tục bước về phía trước, dường như cô không hề bị ảnh hưởng bởi sự hứng khởi của anh.
“Bắt trẻ con” là một trò chơi riêng của hai người. Chẳng hạn, nếu hai người tình cờ gặp nhau tại bến xe, người nào bị người kia “tóm” thì sẽ bị gọi là “trẻ con” và sẽ bị người kia dắt về nhà. Thời gian hai người tan ca không giống nhau, thêm vào đó họ cũng ra khỏi nhà theo hai hướng khác nhau nên rất hiếm khi gặp nhau tại bến xe. Trước đó, bất kể ai bị làm “trẻ con” thì cả hai đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Có lần, Trình Hạo đến cầu vượt trước, sau đó nếu anh nhận được tin nhắn biết Tiểu Lạc còn khoảng một, hai bến nữa là tới thì anh sẽ đứng trên cầu vượt đợi cô. Họ gọi đó là “Hỉ thước tương hội”[2].
[2] Ngụ ý: Vợ chồng hoặc tình nhân trùng phùng.
“Có làm thêm giờ một chút, sau đó rất may là sếp của bọn anh cũng qua bên này để đi ăn tiệc, thế là anh đi nhờ xe của sếp về cùng luôn. Vợ yêu à, hôm nay sao trông em buồn thế?” Trình Hạo vừa nói vừa đỡ túi xách của Tiểu Lạc.
“Ây da, hôm nay thật là đen đủi! Em phải cắn răng cắn lợi mới mua được hộp phấn mắt nhưng lại vứt đâu mất rồi. Cũng tại “lão yêu bà” Từ Lợi, trước kia mỗi khi biên tập bài viết của một kỳ báo, vừa sửa chữa vừa sắp xếp ít nhất cũng phải mất hai ngày, nhưng lần này bà ta bắt bọn em trong một ngày phải làm xong, như thể hôm nay là ngày cuối cùng bà ta làm việc vậy, làm em bận đến nỗi không còn thời gian để mà uống nước nữa, trên bàn chỉ toàn bản thảo với bản thảo. Đến khi làm xong thì em không tìm thấy hộp phấn mắt đâu nữa.”
“Thế cái đó bao nhiêu tiền?” Xem kìa, chỉ mất hộp phấn đã làm cho Tiểu Lạc nhà ta buồn thế này. “Lát nữa anh sẽ mua cho em hộp khác nhé.” Trình Hạo âu yếm xoa đầu cô.
“Em mua mất sáu mươi tệ. Hôm nay cửa hàng khuyến mãi nên mới rẻ như thế, bình thường phải mất ba trăm tệ đấy. Đồng nghiệp của em thấy đại hạ giá nên mua liền một lúc hết sáu trăm tệ tiền mỹ phẩm. Nếu không phải tiết kiệm tiền để mua nhà thì em cũng sẽ mua một đống về dùng. Anh không biết thôi, rất nhiều mặt hàng giảm tới 90% cơ đấy.” Vẻ mặt Tiểu Lạc hiện rõ nét buồn rầu.
“Con gái, ha ha…” Trình Hạo cười to và nói: “Bệnh chung của con gái chính là nhìn thấy cửa hàng giảm giá là không thể đi tiếp được.”
“Em “tẩn” cho anh một trận bây giờ.” Tiểu Lạc giả vờ tức giận, đứng yên không thèm đi nữa.
“Ấy đừng đừng, quân tử động khẩu không động thủ. Không phải là đã mất hộp phấn mắt sáu mươi tệ rồi sao? Vợ yêu à, chỉ cần em thích thì mua mười hộp phấn mắt như thế cũng không thành vấn đề, hôm nay cổ phiếu của anh tăng lên hơn tám trăm tệ đấy, ha ha.” Trình Hạo tranh thủ thông báo với Tiểu Lạc tin vui.
“Thật không? Thế anh đã bán đi chưa?” Nghe nói kiếm được tiền, mắt Tiểu Lạc cứ sáng lên, khuôn mặt rạng rỡ như hoa nở.
“Vẫn chưa, tình hình bây giờ đang tiến triển tốt thế, cổ phiếu sẽ còn tăng thêm.” Trình Hạo nói rất tự tin và mãn nguyện.
“Em không hiểu lắm về cổ phiếu, dù sao anh cũng nên tính toán xem, kiếm được tiền thì nhanh chóng thu về, đừng có để thua lỗ đấy.”
“Em yên tâm, chồng của em ngày nào cũng lên sàn cổ phiếu xem, không sai được đâu.” Vẻ mặt ngắn tũn của Tiểu Lạc trong mắt anh lúc này trông đáng yêu hơn rất nhiều.
Trình Hạo nhất quyết đòi chúc mừng thắng lợi trong việc chơi cổ phiếu nên hai người quyết định xuống quán cơm dưới nhà để ăn tối. Lúc ngồi ăn, anh cứ thao thao bất tuyệt kể câu chuyện thần kỳ về anh chàng đồng nghiệp chơi cổ phiếu làm giàu. Điều khiến anh phiền muộn nhất đó là anh chàng quản lý mạng trong công ty, vốn dĩ lương tháng của anh ta ít hơn anh những một nghìn tệ nhưng tham gia thị trường cổ phiếu sớm hơn nên bây giờ tài sản của anh ta đã tăng lên gần gấp đôi. Trình Hạo thở dài rồi nghĩ tại sao mình lại thành người xếp sau chứ? Nếu chơi cổ phiếu sớm hơn chút nữa thì bây giờ cũng kiếm đủ khoản tiền đặt cọc để mua nhà rồi.
Cuối cùng hai người nhất trí phải làm việc chăm chỉ và tích góp thật nhiều vốn, sau đó thông qua cách quản lý tài sản để tiền sinh sôi nảy nở, nhanh chóng thực hiện giấc mơ mua nhà của mình.
***
Ngày hôm sau, khi lò dò bê bữa sáng bước vào trong văn phòng, Tiểu Lạc bỗng cảm thấy không khí hôm nay có gì đó khang khác. Các đồng nghiệp đều đã ngồi vào chỗ của mình gõ bàn phím lách cách, không ai nói chuyện gì cả. Tiểu Lạc đưa ánh mắt thăm dò qua chỗ của Vương Miêu ngay bên cạnh, Vương Miêu liền ra hiệu nhanh nhanh lên nhóm chat QQ.
Tiểu Lạc không để ý đến bữa sáng của mình nữa, vội vàng mở máy tính, đợi đến lúc đăng nhập vào nhóm QQ “ổ buôn dưa lê của yêu tinh” và đọc phần mọi người chat với nhau trước đó thì cô đã hiểu đại khái được đã xảy ra chuyện gì. Lãnh đạo cấp cao của công ty sẽ có những bước điều chỉnh quan trọng về phương hướng hoạt động của tạp chí. “Lão yêu bà” Từ Lợi đã chính thức từ chức hôm qua nên bây giờ các đồng nghiệp của cô đang thảo luận xem liệu công ty có sa thải luôn cái nhóm biên tập này không, nếu công ty cắt giảm nhân viên thì mọi người sẽ phải làm thế nào.
Thật đúng là “trời khi mưa thì nắng, người có phúc có họa”! Vừa mới hôm qua Tiểu Lạc còn dự định sẽ chuẩn bị trước những bài viết theo định kỳ, dành nhiều thời gian hơn cho những kế hoạch chuyên đề và thu thập tài liệu, sẽ làm hết sức để “lão yêu bà” Từ Lợi hài lòng, để bà ta nhanh chóng tăng lương cho cô. Giờ thì thôi rồi, sắp sửa thất nghiệp đến nơi rồi, nói gì đến việc làm thế nào để nâng cao chất lượng công việc nữa!
Tiểu Lạc nghĩ lại, Từ Lợi chắc là sớm biết được tin này, nếu không thì tại sao mấy hôm nay bà ta bỗng nhiên đối xử với mọi người tốt như vậy, yêu cầu bài viết cũng không đòi hỏi cao như trước nữa? Hơn nữa, hôm qua bà ta còn khùng lên đòi tạp chí kỳ này phải làm thật tốt. Chắc là bà ta muốn đặt một dấu chấm đẹp đẽ trong sự nghiệp của mình đây mà.
Đúng lúc mọi người trong công ty đang rơi vào tình trạng khủng hoảng thì Phó giám đốc Tiêu bước vào Phòng Biên tập, Anh ta vỗ tay, ra hiệu cho mọi người đứng lên, đảo mắt nhìn một lượt rồi cất giọng nói: “Tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều biết tin cả rồi, công ty sẽ tiến hành điều chỉnh phương hướng hoạt động, đồng chí Từ Lợi vì lý do cá nhân nên đã xin từ chức Chủ biên. Còn đối với các bạn ngồi ở đây, lãnh đạo công ty đang tiến hành đàm phán với nhà đầu tư mới, chiều nay sẽ cho các bạn câu trả lời hài lòng nhất. Tạm thời cứ như vậy nhé, mọi người làm việc tiếp đi.” Nói xong, anh ta đi thẳng ra ngoài.
“Làm cái cứt ấy!” Gần như lúc cửa vừa đóng lại thì Vương Miêu cũng chửi một câu đầy căm giận.
“Thế này là thế nào? Trước đó cũng chẳng có ai thông báo là sao? Sao có thể nói đổi là đổi luôn được?”
“Đúng thế! Tôi thấy “lão yêu bà” Từ Lợi cũng chẳng tốt tốt đẹp gì, đã sớm biết rồi vậy mà không tiết lộ trước cho chúng ta.”
Phòng Biên tập bỗng chốc ầm ĩ như cái chợ vỡ, Tiểu Lạc chỉ thấy đầu ong ong, rối như mớ bòng bong. Làm thế nào bây giờ? Khó khăn lắm cô mới khích lệ được tinh thần mua nhà của Trình Hạo, hai người đều đang đồng tâm hiệp lực phấn đấu vươn lên thế này, bỗng nhiên lại sắp thất nghiệp, đúng thật là bi kịch!
“Tiểu Lạc, đừng ngây người như thế nữa, chúng ta ra ngoài hành lang ăn sáng đi!” Vương Miêu vỗ vai Tiểu Lạc nói.
Đúng lúc bụng Tiểu Lạc sôi lên “ùng ục”, cô bèn lấy món trứng cuộn và sữa đậu nành rồi quay lại nói với Vương Miêu: “Tớ không muốn đi nữa, ăn ở đây thôi.”
“Không được ăn trong phòng làm việc mà, không phải là cậu quên rồi đấy chứ?” Vương Miêu tốt bụng nhắc nhở.
“Công việc này đến 80% là không được làm tiếp nữa, còn quan tâm đến điều đó làm gì.” Tiểu Lạc tỏ vẻ bất cần.
Vương Miêu nghe xong cũng chẳng biết nói gì, đành cầm bữa sáng của mình đi ra ngoài.
Hơn mười giờ, vị Phó giám đốc Tiêu lại đi vào Phòng Biên tập, lần này anh ta nói thẳng vào vấn đề luôn: “Các vị, rất xin lỗi. Chúng tôi đã rất cố gắng nói chuyện với phía nhà đầu tư mới nhưng họ nhất quyết đòi dùng nhân viên biên tập của bên họ. Vì vậy, mọi người hãy sắp xếp đồ dùng văn phòng và đồ dùng cá nhân lại cho ngay ngắn. Buổi chiều, nhân viên quản lý sẽ đến để mọi người bàn giao công việc.”
Nếu vừa nãy mọi người còn có một tia hy vọng thì bây giờ đến một tia sáng yếu ớt cũng không còn.
“Thế công ty tính bồi thường cho chúng tôi thế nào đây?” Tiểu Lạc lớn tiếng hỏi. Trong khi mọi người vẫn còn đang buồn bã ủ rũ thì cô lập tức đứng ra để đòi quyền lợi cho bản thân mình. Đây cũng là điều mà cô suy nghĩ suốt từ nãy đến giờ.
“Bồi thường cái gì?” Phó giám đốc Tiêu giả vờ ngạc nhiên hỏi.
“Những đơn vị, cơ quan đơn phương hủy hợp đồng lao động thì phải bồi thường. Quy định ấy có viết trong Luật Lao động cho nên Phó giám đốc Tiêu không thể nào không biết điều đó.” Tiểu Lạc nói.
“Đúng thế, phải bồi thường cho chúng tôi.”
“Không bồi thường thì chúng tôi không đi đâu hết.”
Các đồng nghiệp nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu lên tiếng ủng hộ Tiểu Lạc.
Thấy đám đông có vẻ quá phấn khích, Phó giám đốc Tiêu không thể không tìm cách xoa dịu mọi người liền hạ giọng nói: “Việc này mọi người hãy yên tâm, công ty chúng ta lớn như vậy nhất định sẽ làm theo quy định của pháp luật. Bây giờ hãy bàn giao công việc trước đã, sau đó đến chỗ tôi, tôi sẽ xử lý việc này hết sức thỏa đáng cho mọi người.” Anh ta vừa nói vừa quay đi nhưng khi đến gần cửa bỗng dưng dừng lại quay người hỏi: “Ai ăn bánh nướng trong phòng làm việc thế? Vẫn còn mùi nồng nặc đây này.”
“Là trứng cuộn, Phó giám đốc Tiêu à, mũi của anh không được tốt cho lắm.” Tiểu Lạc nói.
“Phụt.” Vương Miêu không bịt miệng nữa liền phì cười.
“Cô…” Phó giám đốc Tiêu lườm Tiểu Lạc một cái nhưng không nói được gì đành bỏ đi.
Lúc đó, Tiểu Lạc đang ngẩng cao đầu hiên ngang nhìn anh ta trong tư thế “điếc không sợ súng, sao phải lấy cái chết ra dọa nhau làm gì.”
Tiểu Lạc bước ra khỏi phòng, rẽ vào một góc cầu thang rồi gọi điện cho Trình Hạo. Đã bốn năm tiếng chuông rồi nhưng không thấy anh nhấc máy, cô bèn tắt cuộc gọi.
Vốn dĩ cô không hy vọng gì anh nhấc máy, bởi hôm qua Trình Hạo đã nói, hôm nay công ty phái anh đến một nhà máy kỹ thuật cao để thử nghiệm và điều chỉnh một chương trình phần mềm. Phòng thí nghiệm điện tử của nhà máy đó cần có độ chính xác cao, vì sợ sóng điện từ ảnh hưởng nên khi vào phòng không được phép mang theo điện thoại. Không chỉ có vậy, ai muốn vào còn phải mặc thêm áo trắng rộng khoác ở ngoài. Trước đây, khi miêu tả cho Tiểu Lạc nghe về hoàn cảnh mỗi lần làm việc ở bên ngoài, anh đều nói vui rằng: “Khoác thêm chiếc áo trắng bên ngoài thấy mình không giống kỹ sư phần mềm nữa mà giống bác sỹ hơn, ha ha.”
Tiểu Lạc quay về phòng làm việc đã thấy mọi người đang thu dọn đồ đạc, trên đất vứt bừa bãi bao nhiêu là rác. Căn phòng vừa nãy còn sạch sẽ gọn gàng bỗng chốc trở nên thật lộn xộn như một bãi chiến trường.