Vân Trung Ca - Quyển 1 - Chương 13 phần 3+4

[13.3]

Vân Ca cảm giác có bàn tay của một người nhẹ nhàng đụng vào miệng vết thương của nàng, lập tức mở to mắt. Thấy Mạnh Giác đang ngồi ở bên cạnh giường, đang bắt đầu băng lại vết thương của nàng, Vân Ca lập tức ngồi dậy muốn dịch ra xa, “Mạnh Giác, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói rồi, không cần ngươi xem bệnh cho ta. Từ nay về sau, ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, ngươi đừng lâu lâu lại tới làm phiền ta.”

“Ta đã nói cho Hoắc Thành Quân biết muội không phải muội muội của ta, về sau ta cũng sẽ không một mình gặp mặt nàng ấy nữa.”

Động tác của Vân Ca ngừng lại, “Nàng ấy chính là vì chuyện này mà muốn cho ngươi một cái tát?”

Mạnh Giác cười nhìn Vân Ca, “Muội đã nhìn thấy? Nàng ấy không có đánh được, ta không thích người khác chạm vào ta, nhưng mà hôm nay muội cũng đánh ta không ít.”

Vân Ca cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Muội lúc ấy bị thương, sức lực cũng rất ít, đánh vào người lại không đau.”

“Nằm xuống đi, để ta còn bôi thuốc lên.”

Vân Ca do dự một chút, nằm xuống: “Muội đang ở chỗ nào? Hứa tỷ tỷ đâu?”

“Đây là Tiểu Hạ, cũng chính là chỗ ở của Đại công tử, hai người hôm nay đã gặp hắn rồi. Hồng Y đang bôi thuốc mới cho Bình Quân, răng nanh kiệt khuyển rất sắc bén, thuốc mà thái y cho hai người dùng, tuy rằng có thể tốt cho vết thương, nhưng nhất định sẽ lưu lại vết sẹo, hiện tại là thuốc bột, là mật dược trong cung chuyên trị ngoại thương, sẽ không lưu lại sẹo.”

Để cho tiện bôi thuốc, Vân Ca điều chỉnh cho chỗ cẳng chân bị cắn lộ ra, khi Mạnh Giác bôi thuốc, một tay nắm cổ chân Vân Ca, ngón áp út của tay kia nhẹ nhàng chuyển động trên miệng vết thương,

Vân Ca một mặt tự nói với bản thân, hắn là thầy thuốc, ta là người bệnh, không có gì phải ngại, mặt khác thì đỏ bừng mặt, ánh mắt căn bản không dám nhìn Mạnh Giác, chỉ nhìn thẳng tắp lên đỉnh màn.

“Ta không phải đã nói với muội, không cần vì công chúa mà nấu ăn nữa sao?” Trong lời nói của Mạnh Giác tuy rằng ý mang trách cứ, nhưng ngữ khí biểu lộ phần nhiều chính là lo lắng.

“Nàng ấy là công chúa, lời của nàng ấy muội không thể không nghe, nàng ấy tuy rằng là một người ôn hòa, nhưng ai biết được làm trái ý của nàng ấy sẽ rước lấy phiền toái như thế nào? Hơn nữa Hứa tỷ tỷ muốn tới du ngoạn, cho nên bọn muội đã tới.”

“Tại sao muội lại không đến tìm ta?”

Vân Ca trầm mặc một lát, cúi đầu nói: “Ngày đó không phải huynh xoay người rời khỏi sao? Sau đó cũng không gặp lại huynh. Ai biết huynh đang ở chỗ tỷ tỷ muội muội nào chứ?”

Mạnh Giác băng lại cẩn thận miệng vết thương cho Vân Ca, sửa sang lại quần áo cho tốt, ngồi xuống bên cạnh Vân Ca. Hai người cũng không nói chuyện, trong im lặng lại thấy có một loại cảm giác yên ổn ấm áp khó thấy.

“Vân Ca.”

“Sao?”

“Muội không phải muội muội của ta.”

“Ừ.”

“Ta cho là mình không thích loạn luân, đi thích muội muội của mình.”

Đây là lần đầu tiên Mạnh Giác gần như thẳng thắn biểu lộ tâm ý, cũng không như trước kia mây che sương quấn, lúc gần lúc xa nữa.

Vân Ca mặt đỏ bừng, khóe miệng lại nhịn không được hơi hơi nhếch lên, một hồi lâu sau, nàng mới nhẹ giọng hỏi: “Huynh lần này là theo ai tới? Công chúa? Yến vương? Hay là…” Giọng nói của Vân Ca dần thấp xuống.

Giọng nói của Mạnh Giác thực thản nhiên: “Ta đi cùng Hoắc Quang, không phải Hoắc Thành Quân.”

Vân Ca cười lắc lắc đầu: “Muội không thèm quan tâm đâu!”

“Miệng vết thương còn đau không?”

“Thuốc bôi lạnh lạnh mát mát, không đau.”

Mạnh Giác cười xoa xoa đầu Vân Ca: “Vân Ca, nếu lần này công chúa lệnh cho muội nấu ăn, tốn chút ít tâm tư thôi, được không? Không cần làm việc sai là được.”

Vân Ca gật gật đầu: “Được. Công chúa có phải lại muốn để muội nấu ăn cho hoàng thượng, đúng không? Lần trước hoàng thượng thích đồ ăn muội làm sao? Ngài nói gì sao? Nếu ngài thích đồ ăn muội làm, vậy Hứa tỷ tỷ cũng không cần lo lắng hoàng thượng là người giống như Quảng Lăng vương.”

Mạnh Giác không trả lời câu hỏi của Vân Ca, nhíu mày lại, chỉ cười nhạt nhẹ giọng lập lại một lần “Quảng Lăng vương”.

Vân Ca bỗng chốc liền cầm cánh tay Mạnh Giác, lo lắng nhìn hắn.

Mạnh Giác cười rộ lên: “Ta không giống kẻ điên Tiểu Hạ kia, ta cũng không có một cái họ để có thể dựa vào. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ngủ đi!”

“Muội không ngủ được, đại khái bởi vì có cảm giác mới vừa ngủ dậy, hiện tại cảm thấy rất tỉnh táo. Mấy ngày sau này cũng không thể tùy ý đi lại, thời gian ngủ cũng rất nhiều! Huynh có buồn ngủ hay không? Nếu huynh không muốn ngủ, nói chuyện cùng muội, được không?”

Mạnh Giác nhìn Vân Ca trong chớp mắt, đỡ Vân Ca ngồi dậy, xoay lưng về phía nàng: “Lên đây.”

Vân Ca sửng sốt một chút, ngoan ngoãn ghé vào lưng Mạnh Giác.

Nàng ở trên lưng Mạnh Giác ra khỏi phòng, dưới ánh trăng, đi vào không gian trong sơn cốc*. Mặt trăng tròn trên cao chiếu sáng cả một vùng rừng núi, tiếng dế kêu vang lên từng trận, thỉnh thoảng có đom đóm bay vòng quanh người bọn họ rồi bay đi. Tới một bên triền núi nghiêng nghiêng, được phủ kín bởi cây cỏ xanh biếc, từ dưới nhìn lên phía trên, ánh trăng chiếu rọi xuống giọt sương trên lá cây, long lanh trong suốt, điểm điểm phản chiếu ánh sáng, giống như ngân hà vỡ vụn trút xuống trong sơn cốc.

*Sơn cốc: khe núi hoặc thung lũng.

Theo bước chân của Mạnh Giác, Vân Ca cũng giống như đang bước đi trong ngân hà. Vân Ca một tiếng cũng không dám phát ra, e rằng sẽ làm kinh động tan biến vẻ mỹ lệ thế này.

Cũng không biết đi trên triền núi bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng nước ầm ầm. Vân Ca trong lòng ấm áp ngập tràn, ban ngày bị cắn một miếng, suýt nữa thì bỏ mạng cũng không được nhìn thấy thác nước, buổi tối đã có một người cõng nàng đến xem.

Khi thác nước xuất hiện ở trước mặt Vân Ca, cảm nhận được những tia nước từ trên cao bay xuống, Vân Ca nhịn không được thở nhẹ một tiếng, Mạnh Giác cũng chưa ngừng chân bước.

Lúc này bầu trời xanh thẫm, mặt trăng tròn treo cao giữa bầu trời, đỉnh núi xanh thẳm tươi đẹp như ẩn như hiện, dòng nước từ trên cao như một dải lụa trắng đổ xuống, vỡ vụn trên tảng đá, biến thành những bụi nước bắn ra tung tóe tựa như ngàn vạn bông tuyết trắng.

Ngay trên vô vàn những bụi nước, ánh trăng chiếu xuống tạo thành một cầu vồng vắt qua, nổi trong không gian sơn cốc. Ánh trăng mông lung, mờ mờ thấy được các màu cam, xanh, lam, tím, dường như còn theo làn gió mà nhẹ nhàng đong đưa.

Mạnh Giác buông Vân Ca xuống, hai người đứng ở trước thác nước, lẳng lặng nhìn ngắm cầu vồng hiếm thấy. Mạnh Giác trước giờ nhất quán là vẻ già dặn, lúc này đột nhiên lại làm một hành động rất trẻ con, hắn nhặt trên mặt đất ba cành khô, lấy đó làm hương, cung kính trước cầu vồng.

Vân Ca nhẹ giọng hỏi: “Huynh tính ở đây tế lễ người thân sao?”

“Ta đã từng gặp cầu vồng rực rỡ đẹp đẽ hơn thế này, bên trong cầu vồng có cung điện, lầu các, đình đài ao sen.”

Có cầu vồng như vậy sao? Vân Ca cân nhắc trong chớp mắt: “Huynh đã ở sa mạc nhìn thấy cảnh tượng huyền ảo sao? Bộ tộc trong sa mạc có truyền thuyết, có một con gọi là yêu quái ảo ảnh, thổi khí thành cảnh tượng, nếu lữ nhân khát khao hướng tới cảnh tượng huyền ảo đẹp đẽ bước vào, đi hướng đó sẽ bỏ mạng.”

“Khi đó ta còn chưa gặp nghĩa phụ, không biết đó là cảnh không thực trong ảo giác.”

Vân Ca nghĩ đến Mạnh Giác cửu tử nhất sinh, âm thầm kinh hãi.

Ngữ khí Mạnh Giác lại thay đổi: “Vân Ca, ta rất thích Trường An. Bởi vì Trường An hùng vĩ rộng lớn, dung nạp, rộng mở, Kim Nhật Đê là người Hung Nô vậy mà cũng có thể làm phụ chính đại thần. Ta vẫn nghĩ rằng, vì sao tất cả mọi người thích gọi Hán triều là Đại Hán*, cũng không phải bởi vì nó có địa vực rộng lớn, mà là bởi vì những thứ nó chứa đựng trong đó, có dung nạp thì mới có thể to lớn được.”

*Đại hán nghĩa là to lớn.

Vân Ca ngẩn người gật gật đầu, tại sao lại đột nhiên từ ảo ảnh nói đến Trường An?

“Ta từ nhỏ từng lưu lạc ở khu vực có cả người Hồ và người Hán rất lâu. Không giống với Trường An, nơi đó Hồ, Hán xung đột vô cùng kịch liệt. Bởi vì diện mạo, ta luôn bị mọi người hết sức xa lánh, người Hồ cho rằng ta là người Hán mà bọn họ căm ghét, người Hán lại cho rằng ta là người Hồ mà bọn họ căm ghét. Đám tiểu nhân, lưu manh vô lại vì để có thêm vài phần cơ hội sống sót, đều đã kết thành đảng phái, chiếu ứng lẫn nhau, nhưng ta chỉ có thể độc lai độc vãng, mãi cho đến khi gặp Nhị ca.”

“Huynh ấy là người Hán?”

Mạnh Giác gật gật đầu, “Ta và Nhị ca vì sống sót, trộm cướp lừa gạt, các loại thủ đoạn đều đã dùng. Lần đầu tiên gặp mặt, ta và huynh ấy vì một miếng bánh cứng như đá mà đánh nhau một trận rất lớn, cuối cùng huynh ấy thắng, ta thua. Vốn huynh ấy có thể cầm bánh rời đi, huynh ấy lại đột nhiên quay lại, chia cho ta một nửa, lúc ấy ta đã ba ngày không được ăn cơm, dựa vào nửa miếng bánh kia mới có thể có sức lực đi ra ngoài làm mấy chuyện trộm cắp vặt vãnh. Nhị ca vẫn cho rằng hoàng đế Hán triều là một hoàng đế xấu xa, muốn đưa ông ta xuống, tự mình làm hoàng đế, làm cho mọi người đói bụng có cơm ăn, mà ta lúc ấy vô cùng hận Trường An, chúng ta càng nói càng hợp ý nhau, có một lần sau khi hai người chúng ta bị người ta đánh cho gần chết, chúng ta đã kết bái huynh đệ.”

Nhìn nhất cử nhất động của Mạnh Giác hôm nay, trang phục, trang sức, hoàn toàn không thể tưởng tượng người trong lời hắn vừa miêu tả chính là hắn. Ngữ khí Mạnh Giác bình thản tựa hồ như đang kể lại một chuyện hoàn toàn không quan hệ gì với hắn, Vân Ca nghe thấy lại thấy trong lòng thập phần chua xót.

“Có một lần chúng ta lạc đường trong sa mạc, lúc đó ta đã thấy được cầu vồng mỹ lệ nhất. Lúc ấy bởi vì ta mất nước, toàn thân không còn sức lực, Nhị ca ngay cả túi nước của mình cũng không nỡ uống, hết sức giữ lại cho ta. Huynh ấy biết rõ người trong sa mạc mất nước nhất định phải uống nước muối mới có thể sống sót, mà khi đó thì chúng ta đi đâu mà tìm nước muối? Huynh ấy căn bản không nên lãng phí nước và sức lực ở trên người của ta. Nhưng huynh ấy vẫn cõng ta. Ta còn nhớ rõ huynh ấy vừa đi, vừa nói với ta: ‘Đừng ngủ, đừng ngủ, tiểu đệ, đệ xem phía trước, thật là đẹp! Chúng ta cũng sắp tới rồi.’”

Mạnh Giác cười nhìn cầu vồng, suy nghĩ tựa hồ quay trở lại ngày đó trong ký ức, biểu cảm trên mặt vô cùng nhu hòa. Trong bước đường cùng, có thể được một người không để ý đến tính mạng, bất ly bất khí (không xa rời, không lìa bỏ) mà chăm sóc, đó phải là một chuyện vô cùng hạnh phúc cùng may mắn.

Bởi vì cho dù tuyệt vọng, vẫn sẽ cảm thấy ấm áp.

Vân Ca một mặt vì cảnh ngộ hai người con trai đó gặp phải mà lo lắng, một mặt lại vì Mạnh Giác mà cao hứng: “Hai người ra khỏi sa mạc như thế nào?”

“May mắn gặp được nghĩa phụ ta, cả hai thiếu chút nữa bị ảo ảnh nuốt trọn cũng không biết tại sao vẫn còn sống. Ta đi theo bên cạnh nghĩa phụ đọc sách viết chữ, học đủ loại tài nghệ. Nhị ca lại chỉ đợi thời gian nửa năm, học chút võ công cùng thủ nghệ rồi rời đi, huynh ấy muốn quay về Hán triều tìm kiếm muội muội thất lạc.”

“Sau đó thì sao? Nhị ca huynh đâu?”

Mạnh Giác yên lặng nhìn chăm chú vào cầu vồng, thật lâu sau mới nói: “Sau này, chờ khi ta tìm được huynh ấy, huynh ấy đã chết.”

Vân Ca lẳng lặng quay sang cầu vồng thi lễ.

Khi đứng lên, bởi vì chỉ dùng sức được một chân, thân thể nàng có chút không đứng vững, Mạnh Giác vội đỡ cánh tay của nàng.

[13.4]

Mạnh Giác đối với Vân Ca mà nói, vẫn giống như gần nhưng lại thật xa. Có đôi khi, cho dù hắn ngồi ở bên cạnh nàng, nàng cũng sẽ cảm thấy hắn đang cách nàng rất xa.

Tối nay, thật sự hoàn mỹ không chút khiếm khuyết, vẻ phong nghi xuất chúng của Mạnh Giác biến mất không thấy, nhưng lần đầu tiên, Vân Ca cảm thấy Mạnh Giác chân chân thật thật đứng ở bên cạnh mình.

“Huynh gọi người đó là Nhị ca, vậy huynh còn có một Đại ca?”

Mạnh Giác không trả lời ngay, dường như đang tập trung suy tư, một hồi lâu sau, trong ánh mắt của hắn hiện ra ý cười: “Là cái kẻ điên Tiểu Hạ kia. Hắn cùng Nhị ca kết bái huynh đệ, coi như là huynh trưởng của ta.”

Cầu vồng dưới trăng trước mặt bọn họ, cong cong giống như một chiếc cầu, tựa hồ một đầu nối với hiện tại, một đầu nối với hạnh phúc, chỉ cần bọn họ đồng ý bước lên đó từng bước, đồng ý dọc theo phương hướng cầu vồng chỉ dẫn bước đi, có thể đi đến nơi hạnh phúc đích thực.

Mà lúc này, đôi mắt Mạnh Giác tối đen, đang chuyên tâm nhìn nàng chăm chú. Vân Ca biết Mạnh Giác đã muốn bước lên từng bước của hắn. Vân Ca cầm tay Mạnh Giác, ngón tay Mạnh Giác lạnh lẽo, nhưng tay Vân Ca thực ấm áp. Mạnh Giác chậm rãi nắm lấy tay Vân Ca.

Do ánh trăng di động, cầu vồng biến mất. Mạnh Giác cõng Vân Ca lên: “Còn muốn đi ngắm nơi nào?”

“À… tùy huynh. Thầm nghĩ vẫn cứ như vậy đi xuống đi, vẫn đi xuống đi, vẫn đi xuống đi...” Vân Ca không biết Mạnh Giác có thể hiểu được ý tứ “Vẫn đi xuống đi” của nàng hay không, nhưng nàng vẫn cứ nhịn không được, mỉm cười mỗi lần nói “Vẫn đi xuống đi”.

Vốn thật là một ngày không may, lại bởi vì một người, mà bỗng chốc trở nên toàn vẹn. Tâm tình Vân Ca tựa như cầu vồng trong đêm trăng này, tản ra bảy màu rực rỡ. Nghe thấy Mạnh Giác cười nói: “Lời ca rất êm tai, nơi này cách hành cung rất xa, có thể hát lên lớn tiếng một chút.”

Lúc đó Vân Ca mới ý thức mình nhỏ giọng hát khẽ một khúc nhạc. Tự nhiên lại là khúc này, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp, Mạnh Giác nhẹ giọng cười hỏi: “Làm sao vậy? Không muốn hát cho ta nghe sao?”

Vân Ca cười lắc đầu, nhẹ giọng bắt đầu hát lên.

Mạnh Giác lần đầu tiên mới biết, tiếng hát của Vân Ca hay như thế, thanh lệ dễ nghe, uyển chuyển du dương, giống như ở giữa không gian mây trắng lững lờ truyền đến tiếng ca.

Âm thanh cũng không phải rất lớn, nhưng ở trong bóng đêm yên tĩnh, nương theo làn gió ấm áp, nhẹ nhàng truyền đi xa xa. Bay qua bãi cỏ, bay qua sơn cốc, bay qua bụi cây, bay tới sơn đạo…

……………………………………

“Hắc hắc đích thiên không đê thùy

Lượng lượng đích phồn tinh tương tùy

Trùng nhân phi trùng nhân phi

Nhĩ tại tư niệm thùy

Thiên thượng đích tinh tinh lưu lệ

Đích thượng đích hoa nhân khô nuy

Lãnh phong xuy lãnh phong xuy

Chích yếu hữu nhĩ bồi

Trùng nhân phi hoa nhân thụy

Nhất song hựu nhất đối tài mĩ

Bất phạ thiên hắc chích phạ tâm toái

Bất quản luy bất luy

Dã bất quản đông nam tây bắc

. . .”

Tạm dịch:

Bầu trời đêm buông xuống

Ngàn sao cùng chiếu sáng theo

Trùng nhi bay lên, trùng nhi bay lên

Chàng đang nhớ tới ai

Bầu trời sao rơi lệ

Trên mặt đất Hoa nhi héo rũ

Gió lạnh thổi tới, gió lạnh thổi tới.

Chỉ cần có chàng theo cùng

Trùng nhi bay, hoa nhi ngủ

Một đôi vừa tài vừa đẹp

Không sợ bầu trời tối đen chỉ sợ tan nát cõi lòng

Bất kể có mệt hay không

Cũng không quản ngại Đông Nam Tây Bắc

. . .”

Trùng ở đây chỉ côn trùng, người Trung Quốc thường thêm từ nhi sau tên trẻ em do đó có gọi hoa nhi, trùng nhi trong bài hát.

Lưu Phất Lăng trong xe ngựa đột nhiên vén mành lên, Vu An lập tức kêu một tiếng “Dừng”, cúi người yên lặng nghe phân phó. Lưu Phất Lăng tập trung nghe xong một lúc, cố nén kích động hỏi Vu An:

“Ngươi có nghe thấy không?”

Vu An nghi hoặc hỏi lại: “Có nghe được gì không sao? Hình như là tiếng ca.”

Lưu Phất Lăng nhảy xuống xe ngựa, rời khỏi đường núi, trực tiếp bước qua cỏ dại đất đá đuổi theo âm thanh mà đi.

Vu An sợ tới mức lập tức đuổi theo: “Hoàng thượng, hoàng thượng, hoàng thượng muốn kiểm tra thứ gì, nô tài lập tức phái người đi thăm dò, hoàng thượng vẫn nên tới hành cung trước.”

Lưu Phất Lăng căn bản giống như không nghe thấy lời Vu An nói, chỉ tập trung nghe tiếng hát một lúc, sau đó lại nhanh chóng đuổi theo. Vu An và thái giám khác chỉ có thể đi theo phía sau Lưu Phất Lăng, nghe một lúc lại đi một lúc.

Tiếng ca trong gió, như có như không, rất khó phân biệt, rất nhỏ đến độ ngay cả tiếng bước đi cũng đều đã lấn át nó, nhưng đối với Lưu Phất Lăng mà nói, đây là làn điệu trong lòng quen thuộc nhất, bất kể có nhỏ như thế nào, chỉ cần nàng hát lên, hắn đều có thể nghe được.

Chỉ theo phương hướng gần nhất tiếng ca phát ra mà đi, rất nhiều chỗ căn bản không có đường đi. Rừng cây sinh trưởng rậm rạp, gai của những bụi cây trên đường cắt rách y bào của Lưu Phất Lăng. Vu An muốn sai người dùng đao mở đường, lại bị Lưu Phất Lăng sợ gây ồn ào quả quyết ngăn cản.

Khi nhìn thấy hoàng thượng ngay cả trên cánh tay đều xuất hiện vết máu, Vu An trong lòng sợ muốn chết, “Hoàng thượng, hoàng thượng...”

“Câm miệng.” Lưu Phất Lăng chỉ vừa tập trung nghe tiếng ca, vừa chạy tới phía trước, căn bản không hề lưu ý đến mọi thứ phát sinh trên người hắn.

Vu An trong đầu ngầm oán hận nguyền rủa người cất tiếng hát, ông trời giống như nghe được lời hắn nguyền rủa, tiếng ca đột nhiên biến mất.

Lưu Phất Lăng không thể tin được, đứng nguyên tại chỗ, hết sức lắng nghe, lại không có một chút âm thanh nào, hắn vội vàng chạy lên phía trước, hy vọng có thể trong tiếng gió bắt được thêm phần nào tiếng hát, nhưng ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không có.

“Các ngươi đều cẩn thận lắng nghe.” Lưu Phất Lăng nôn nóng ra lệnh.

Vu An và các thái giám khác chăm chú lắng nghe một hồi, đều lắc đầu tỏ vẻ không nghe thấy gì hết. Lưu Phất Lăng tận lực chạy tới nơi cao hơn, muốn nhìn rõ ràng bốn phía, nhưng chỉ có bóng đêm vô biên vô hạn, im lặng đến ôn nhu, nhưng cũng im lặng đến tàn nhẫn.

Lưu Phất Lăng ngơ ngẩn nhìn bốn phía núi non trùng điệp nối tiếp nhau. Vân Ca, nàng đang trốn ở trong một ngọn núi nào đó sao? Gần như vậy, rồi lại xa như thế.

“Ai biết người đang hát ở phương hướng nào?”

Một thái giám khi còn bé gia đình ở trong núi, cẩn thận suy nghĩ một lúc, mới quay sang nói: “Gió tuy rằng thổi theo hướng Đông Nam, thực ra người hát có thể ở hướng Nam, cũng có có thể ở hướng Đông, còn có tiếng vọng trong sơn cốc làm nhiễu, rất khó xác định chính xác.”

“Ngươi dẫn người dọc theo phương hướng ngươi phỏng chừng đi thăm dò một chút xem.”

Làm xong chuyện duy nhất lúc này có thể làm, Lưu Phất Lăng ảm đạm đứng tại chỗ, thất thần nhìn lên không trung. Bầu trời sao yên tĩnh, thanh phong vô hình. Thiên địa mênh mông, chỉ có hắn một mình đứng trên đỉnh núi.

Trăng tròn có thể soi sáng người ta đoàn viên sao? Hằng Nga tự mình cũng chỉ có thể múa may cùng với hình bóng cô đơn của mình, còn có thể bận tâm tới nhân gian đau thương chia lìa hay vui mừng đoàn tụ sao?

Lưu Phất Lăng đứng bất động, những người khác đến một cử động nhỏ cũng không dám.

Vu An thử thăm dò gọi hai tiếng “Hoàng thượng”, nhưng nhìn Lưu Phất Lăng không có phản ứng gì, không dám lên tiếng nữa.

Thật lâu sau, Lưu Phất Lăng lặng lẽ quay trở lại. Bóng dáng dưới ánh trăng, mặc dù kiên nghị thẳng tắp, nhưng lại thấy cô đơn buồn bã.

Vu An đi theo phía sau Lưu Phất Lăng, đột nhiên hung hăng quạt cho mình một cái tát, bước nhỏ lên phía trước thấp giọng nói: “Hoàng thượng, cho dù có sơn cốc khuếch đại âm thanh, phỏng chừng người hát cũng nhất định ở phụ cận núi Cam Tuyền, có thể sai người điều binh phong tỏa toàn bộ phụ cận đỉnh núi, không cho bất kì người nào ra vào, sau đó tra hỏi từng người một, nhất định có thể tìm ra.”

Lưu Phất Lăng quét mắt nhìn Vu An, bước chân không hề dừng lại, tiếp tục đi tới phía trước. Vu An lập tức lại cho chính mình một cái tát: “Nô tài hồ đồ.”

Nếu gây ra động tĩnh lớn như vậy, nói cho người khác biết chẳng qua là tìm một người ca hát, ba Vương gia kia có thể tin sao? Hoắc Quang, Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương có thể tin sao? Chỉ sợ người còn chưa tìm được, ngược lại trước đem nhóm phiên vương đã sớm rục rịch bức phản.

Lưu Phất Lăng nói: “Ngươi phái người âm thầm đi điều tra nghe ngóng, tra hỏi một lần toàn bộ nữ tử trong Cam Tuyền Cung, lại kiểm tra qua các hộ gia đình sống lân cận đây.”

Lưu Phất Lăng ngồi bên trong xe ngựa, nhưng vẫn đang ngưng thần lắng nghe bên ngoài.

Không có tiếng ca. Âm thanh gì cũng không có! Chỉ có tiếng bánh xe ngựa lăn lên đường núi.

Vân Ca, là nàng sao? Nếu như là nàng, vì sao lại chỉ cách Trường An gần như vậy, cũng không từng tới tìm ta?

Nếu không phải nàng, tại sao lại có thể quen thuộc như vậy?

Vân Ca, tối nay, tiếng hát của nàng là vì sao mà cất lên?

Hết chương 13.