Kỷ nguyên xem mắt - Ngoại truyện 2 phần 2 [Hết]

“Hơ, mọi người biết không, trước đây tao toàn hát nhạc sến, bây giờ bài tao hát, là bài Chúng ta là người Trung Quốc!”.

Cô ấy nói rồi và cô ấy hát thật, mặc dù cô đã cố ý kéo giọng thấp xuống rồi, nhưng mà vẫn kéo được người trong nhà ăn này nhìn về hướng chúng tôi ngồi. Anh Hai “xuỵt” một tiếng, Đặng Linh Linh đá vào chân anh một phát, sau đó nói: “Chị giỏi thật đấy, thật đấy!”.

“Hơ, giỏi cái gì đâu, mọi người nghĩ rằng tao chịu đựng nổi cái cảnh cực khổ ấy hay sao, nói thật nhé, tao chịu không nổi nữa rồi! Cực kỳ cực kỳ chịu hết nổi nữa rồi, tao ở đó ba ngày thôi là đã muốn về, sở dĩ kiên trì được đến bây giờ, không phải là tao có trách nhiệm với mấy đứa trẻ kia đâu, không phải là tao muốn cống hiến cái gì, mà là... tao đang chuộc lỗi, nói cách khác, tao nhất thiết phải dùng cách này mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng tao được.”

La Lợi chẳng thèm giữ ý giữ tứ gì cả, cứ thế nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình, đồng thời còn chìa viết sẹo ngày xưa ra, làm cho chúng tôi nhất thời đều không biết nói tiếp như thế nào nữa. Có điều ngay lập tức, chúng tôi bị thu hút bởi cảnh đẹp nơi đó mà cô ấy miêu tả.

“Mọi người thật sự nên đến đó, ngắm nhìn những ngọn núi, thật đó, đặc biệt là vào mùa thu. Trên một ngọn núi có thể nhìn thấy bốn mùa. Bên dưới cùng là một vạt màu xanh, ở giữa là một vạt màu vàng, màu hồng, lên cao nữa, là một vạt màu trắng, nhìn thấy những cảnh đó, đến bánh bao La Phúc Ký mà tao còn quên cơ mà.”

Chúng tôi cùng bật cười, trong lòng tràn ngập niềm vui, La Lợi đã thật sự quên đi khoảng thời gian ngày xưa rồi. Một bữa cơm mà chúng tôi ăn bốn, năm tiếng đồng hồ liền, ăn mãi cho đến khi khách sạn đóng cửa mới kết thúc. Sau khi ăn cơm, anh Hai và Đặng Linh Linh về trước, tôi và La Lợi thì ở trong khách sạn bình dân ngay bên cạnh - Ngôi nhà cũ của cô vẫn đang cho thuê, mà trước mắt tôi vẫn đang ở quê, trễ như vậy rồi nên không tiện về, hơn nữa, lần này La Lợi trở về là để tận hưởng cuộc sống xa xỉ và sang trọng, cái thành phố bé xíu ấy của chúng tôi không thể nào đáp ứng được nhu cầu ấy của cô.

“Phiêu Phiêu, gần đây mày thế nào?’’

“Thì vẫn vậy thôi.”

“Tao nghe anh Hai nói... Mày vẫn chưa tìm à?”.

“Tìm rồi.”

La Lợi nhìn tôi, tôi đành phải nói: “Thì có nghĩa là chưa tìm thấy người đáng tin tưởng ấy mà, mày cũng biết chuyện này còn phải phụ thuộc vào duyên phận nữa mà, mẹ tao xem bói cho tao rồi, phải đến năm ba mươi tuổi, duyên phận của tao mới đến cơ.”

Tôi nói rồi chường ra khuôn mặt cười ti hí, nhưng lại không chọc được La Lợi cười, cô ấy ngừng một chút, rồi nói: “Có một chuyện, tao nên nói với mày, nhưng mà tao vẫn chưa nói... Cái năm mà tao tự tử ấy, thực ra chẳng liên quan gì tới anh ta cả.”

“La Lợi, mày không muốn nói thật ra có thể không nói mà, có liên quan hay không liên quan đều chẳng quan trọng.”

“Không, rất quan trọng, trước đây tao đã biết là rất quan trọng, nhưng mà tao... tao luôn không thể nào đối diện được với chuyện đó, nhưng mà bây giờ, tao nhất thiết phải đối diện với nó rồi.” La Lợi kiên định nhìn tôi, dưới ánh mắt kiên quyết của cô ấy, tôi đành phải nhượng bộ, cô ấy thở dài một hơi, “Thực ra trong khoảng thời gian đó, tao đều có ý định muốn tự tử. Không chỉ là muốn tự tử, tao còn muốn giết cả Joseph, tao cảm thấy anh ta làm hại tao. Mặc dù tao ngu tao đần tao tự nguyện sa ngã, nhưng mà nếu như anh ta không gợi ý với tao, anh ta không dụ dỗ tao, anh ta không... Thực ra là tao sẽ không như thế đâu.”

“Tao biết mà, tao biết mà.”

“Tao hận anh ta, hận bản thân mình, rõ ràng biết là không nên, nhưng vẫn không kìm lòng được mà hận vợ anh ta, tao luôn không ngừng kiềm chế được mà nghĩ rằng, nếu như không có người đàn bà kia, thì tao sẽ không rơi vào thảm cảnh này. Có nhiều lúc tao còn nghĩ rằng, nếu như người mà anh ta gặp đầu tiên là tao, có khi nào tao đã trở thành vợ của anh ta rồi không? Mặc dù tao biết rõ là sở dĩ tao có thể được ở bên anh ta, một nguyên nhân rất lớn là bởi vì... là bởi vì tao rất giống với vợ anh ta. Bởi vì có vợ anh ta mới có tao, bởi vì có người đàn bà kia, mới có thân phận của tao ngày hôm ấy. Tao bị những mối quan hệ đó dày vò cho đau hết cả đầu, khủng hoảng bất an mà lại...”

Tôi không kìm được vỗ vỗ vào tay cô ấy, cô ấy thở hổn hển: “Không sao nữa rồi, đã qua hết rồi. Thật đó, Phiêu Phiêu, mày không cần phải lo lắng cho tao nữa đâu. Tao không thể nói là đã hoàn toàn quên được con người đó, nhưng mà, anh ta đã không thể nào ảnh hưởng đến cuộc sống của tao được nữa.”

Tôi tin câu nói này, một người đã từng rất quan trọng trong cuộc sống của mình, nếu như cứ thế mà nói rằng đã quên rồi, ngược lại càng chứng minh rằng cô ấy vẫn còn rất để ý.

“Thời gian đó đầu óc tao cứ rối tinh hết cả lên, giống như cái gì cũng không biết hết vậy, mãi cho đến khi tao nhận được cú điện thoại đó...”

“Xin lỗi.” Tôi áy náy mở miệng nói, tôi không hiểu đầu óc tao lúc ấy bị làm sao nữa, tự nhiên lại nghĩ đi gọi điện thoại cho cô ấy.

“Không, chính cú điện thoại ấy đã làm cho tao thức tỉnh. Đột nhiên tao cảm thấy tao phải làm một việc gì đó, nhưng mà lúc ấy đầu óc tao không bình thường lắm, cho nên không phải tao rời bỏ anh ta, không phải rời bỏ môi trường ấy, mà là đi tìm anh ta để muốn chứng minh. Anh ta đương nhiên là an ủi tao, nhưng mà trong quá trình an ủi... thì vợ anh ta bước vào.”

Nói đến đây, La Lợi lại thở dài, chậm rãi nói. Mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ, khi đang còn cảm giác với nhau, nói cách khác, khi vẫn chưa muốn chia tay nhau một cách dứt khoát, khi nói chuyện với nhau vẫn sẽ nói chuyện tình cảm với nhau được. Joseph là cao thủ về phương diện này, khi nhìn thấy tâm trạng của La Lợi không tốt thì dốc hết tâm can an ủi, khi anh ta đang ôm La Lợi trong lòng thì Jannet xuất hiện.

“Ánh mắt của người đàn bà đó chỉ quét qua trên người tao một chút, chỉ một chút thôi, nhưng mà mày biết cảm giác lúc đó của tao như thế nào không? Cảm giác duy nhất chính là, tại sao tao không chết sớm đi một chút? Từ trước đến nay tao chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình hèn hạ đến như thế, cảm thấy bản thân mình vô liêm sỉ đến như thế, cảm thấy bản thân mình không xứng đáng được tồn tại trên thế giới này. Cuối cùng tao cũng đã hiểu được thế nào gọi là có một lỗ nẻ cho mình chui vào đấy rồi, thật đó, thực sự là như vậy. Mà vào lúc ấy, người đàn ông đó lại thể hiện ra cực kỳ bình tĩnh, anh ta đẩy tao ra, nói là việc này anh ta có thể giải thích.”

“‘Anh không biết vì sao cô ta tồn tại ư?’ Đây chính là câu nói của cô ta, mà người đàn ông kia thì lại trả lời như thế nào cơ chứ? Ồ, trả lời rằng ‘Biết chứ, có điều việc này có liên quan gì đâu, chỉ là chơi cho vui thôi mà.’”

Mặc dù đã trôi qua lâu như thế rồi, nhưng nghe thấy câu nói này, tôi vẫn cảm thấy cả người cứng lại, La Lợi túm lấy tay tôi: “Mày biết không? Phiêu Phiêu, ngày đó sở dĩ tao không nói với mày, chính là bởi vì câu nói này đấy.”

“Đây cũng là nguyên nhân vì sao mày vừa tỉnh dậy đã bảo tao phải lấy anh Hai?”.

La Lợi gật gật đầu, ngầm đồng ý với câu nói đó: “Lúc ấy tao nghĩ như vậy thật, hai chúng mình, không thể để cho bọn họ chà đạp như thế được! Có điều mấy ngày hôm nay, tao dần dần hồi tưởng lại, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Ngoại trừ tình tiết tao đi tìm anh ta ra, sự xuất hiện một cách đường đột của Jannet thực ra không hợp tình hợp lý cho lắm. Đúng thế, trong ti vi thường chiếu những cảnh đó thật, nhưng mà trong cuộc sống thực tế mà như thế thật... Phải nói như thế nào nhỉ? Bên ngoài anh ta có thư ký, có trợ lý, những người này hoàn toàn có thời gian phát hiện ra và cảnh báo cho anh ta chứ. Hơn nữa nếu như giống với những gì họ nói thật, thì họ cũng không nhất thiết phải thảo luận việc này trước mặt tao. Cho nên, tao nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất không phải là Lưu Thụy Căn lên kế hoạch này đâu, mà là Jannet, hoặc có thể nói là Joseph. Đương nhiên, có thể không phải là thiết kế, mà là họ đã bị rơi vào một nguy cơ nào đó, thế nên họ hy vọng có thể thông qua tao hoặc là thông qua mày, hóa giải nguy cơ này.”

Tôi không nói năng gì cả, La Lợi lại nói tiếp: “Đương nhiên những suy đoán của tao chưa chắc đã chính xác, nhưng mà tao cảm thấy như thế mới hợp tình hợp lý nhất.”

“Thực ra, cho dù là như thế nào đi chăng nữa cũng đều không quan trọng nữa rồi, thế giới của bọn họ, xét cho cùng là quá xa vời với bọn mình.”

“Nhưng mà Phiêu Phiêu này, mày vẫn còn nhớ anh ấy mà, phải không?”.

Tôi trở nên không tự nhiên, chỉ một ngày hôm nay thôi mà đã có hai người nói với tôi điều này rồi, tôi muốn dời chủ đề qua chuyện khác, nhưng mà La Lợi đã nói: “Cho nên, nếu như có cơ hội, thử nghe xem anh ấy nói gì, cứ cho là tìm cho tao một câu trả lời đi nhé?”.

Tôi không biết phải trả lời La Lợi như thế nào nữa. Thật sự là trong thâm tâm, tôi cũng muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi lại không biết phải làm thế nào để có thể đến bên Lưu Thụy Căn. Ngày hôm sau, tôi cùng La Lợi đi dạo các cửa hàng, mua một đống mỹ phẩm, quần áo, dụng cụ học tập, ba lô và đủ thứ linh tinh mà bọn trẻ có thể cần đến, quẹt thẻ nhiều đến nỗi tim tôi cứ giật thon thót, bản thân La Lợi thì lại chẳng hề để ý chút nào: “Tao không biết là tao có thể kiên trì ở lại đó trong bao lâu, nhưng mà những thứ này tao sẽ mang về cho bọn trẻ.”

Khi nói những điều này, La Lợi nói một cách tự nhiên, tôi lại cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Cho dù ban đầu có xuất phát với mục đích gì đi chăng nữa, nhưng bây giờ cô ấy làm như thế, quả thực là tôi không làm được, quả thực là cũng có thể giúp đỡ được người khác, nói to tát lên một chút, thậm chí là có khả năng thay đổi vận mệnh của một vài người nào đó.

Tôi ở lại thành phố chơi với La Lợi ba ngày, sau đó, cô ấy quay về với đống hành lý vượt ký, cô ấy phải về để chơi với bố mẹ, trước khi đi, đương nhiên là chúng tôi lại tụ tập ăn uống linh đình một bữa, sau đó, Đặng Linh Linh níu kéo tôi ở lại nhưng tôi đã từ chối, bắt xe khách quay trở về.

Chuyến bay của La Lợi vào buổi chiều, khi tôi quay trở về quê thì trời cũng đã bắt đầu nhá nhem tối. Từ trên xe taxi bước xuống, tôi có cảm giác mệt mỏi không nói nên lời. Cái kiểu mệt mỏi này không phải là di chứng của việc điên cuồng đi mua sắm, mà là một kiểu cảm giác mông lung trống rỗng.

Đặng Linh Linh và anh Hai đã đến với nhau, La Lợi cũng đã tìm được cuộc sống mới cho mình. Còn tôi thì sao? Đương nhiên là tôi không thể nói rằng cuộc sống của tôi không tốt, so với trước đây, cuộc sống của tôi đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà, luôn có một cảm giác bập bềnh trôi nổi. Tôi liêu xiêu bước vào sân nhà, đúng vào lúc cúi đầu xuống lục chìa khóa trong túi xách, tôi bỗng nhiên sững người lại.

“Ăn cơm chưa?”.

Giống với lần đầu gặp nhau, người đó mặc một chiếc áo khoác dài màu đen đi đến trước mặt tôi, anh nở nụ cười, thần thái, giọng nói ung dung, nhưng mà trên trán hiện lên chút căng thẳng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi, nhìn đến nỗi tay tôi không kìm được mà run lên.

“Có thời gian... đi ăn với anh một bữa cơm không?”.

Tôi há miệng, đầu óc trở nên trống rỗng, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.

“Cho anh thêm một cơ hội nhé, Phiêu Phiêu!”.

Giọng nói trầm thấp có chút gì đó như thở dài năn nỉ, nước mắt tôi bỗng nhiên chảy ra.

 Hết. 

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

freezeheart_6200 – Đỗ Đan – auduong_yy

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3