Báo ân cái đầu ngươi ý! - Chương 19 - 20
Chương 19: Vậy ngươi ngủ bên trong!
Hứa Tiên vào chùa, hào phóng quyên tiền nhang đèn, còn mua nhang thượng hạng, rồi thành kính quỳ gối trên đệm cói[1], nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Quan Âm đại sĩ, xin Đại sĩ chỉ điểm cho ta khi nào thì mới có thể trở về nhà, là nhà thật sự, người hiểu mà.”
[1] Đệm cói: Còn gọi là bồ đoàn.
... ...
Mặt trời ngả dần về tây.
Hứa Tiên quỳ một mạch đến chiều, trong miệng liên tục nhắc đi nhắc lại câu nói kia. Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Trên TV không phải diễn như vậy sao, người phàm kiên trì thành kính bái lạy không ngừng, cuối cùng thần linh luôn bị cảm động.
Phía trên, Quan Âm nghiến răng nghiến lợi nhìn Hứa Tiên quỳ gối trên đệm, tịnh bình nắm trong tay run rồi lại run. Bạch Tố Trinh khiến hắn nổi trận lôi đình, còn Hứa Tiên thì khiến hắn phát điên. Đôi vợ chồng này, một so với một càng đáng ghét hơn! Nếu như bị Bạch Tố Trinh biết được Hứa Tiên quỳ lạy hắn lâu như vậy mà hắn cũng không có tỏ vẻ gì thì... Quan Âm nghĩ tới đây, trong lòng run lên.
“Thời cơ đến, tự nhiên sẽ trở về.” Hứa Tiên đã niệm tới miệng đắng lưỡi khô, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa hiền lành.
Hứa Tiên đột nhiên mở mắt, chung quanh không có bất kỳ ai. Nàng trong lòng mừng rỡ, nàng hiểu được, Quan Âm hiển linh rồi!
“Đại sĩ, xin hỏi thời cơ là chỉ lúc nào? Cụ thể chút đi.” Hứa Tiên nhìn Quan Âm phía trên, vội vàng thấp giọng hỏi.
Cụ thể chút, cụ thể chút, cụ thể chút...
Khuôn mặt hiền lành của Quan Âm sắp bị bóp méo rồi. Ba chữ kia, thật quen thuộc khiến hắn muốn nhảy từ trên đài sen xuống. Ba chữ đó trong nháy mắt gợi lên kí ức không đẹp của hắn. Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên, hai tên khốn kiếp này...
“Thiên cơ bất khả lộ.” Quan Âm xấu xa nói xong câu này, rồi lại im bặt.
Mặc kệ Hứa Tiên lễ bái thế nào, niệm thế nào, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì nữa.
Hứa Tiên thất vọng thở dài, cố hết sức đứng lên, dấu chấm dấu phẩy (nguyên văn là một cong một thẳng) đi về nhà. Tâm tình xuống thấp khiến nàng cũng không còn tâm chí suy nghĩ kĩ càng, tại sao Quan Âm lại nói ra lời như vậy, Quan Âm tựa hồ đã biết nàng cũng không thuộc về thế giới này. Những điều này, Hứa Tiên trong khoảng thời gian ngắn cũng không có nghĩ tới. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy đầu gối đau nhức, bụng đói, mắt hoa, chỉ muốn nhanh chóng trở về ăn cơm.
Về đến nhà, trời đã tối sầm.
Vừa mở cửa liền thấy Bạch Tố Trinh khoanh tay, lẳng lặng đứng ở đại sảnh.
Hai người nhìn nhau...
Một lúc lâu không ai nói gì. Hứa Tiên nhìn chằm chằm người trước mắt, trong lòng dâng lên một chút đau đớn. Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày nhìn đầu gối Hứa Tiên, hắn đương nhiên nhìn ra tư thế Hứa Tiên bước đi có chút không đúng, đầu gối hình như bị làm sao.
“Đi đâu vậy?” Giọng Bạch Tố Trinh lúc nào cũng như vậy, trong trẻo mà bình tĩnh. Làm cho không ai có thể đoán được mảy may một chút cảm xúc của hắn..
Hứa Tiên thu hồi suy nghĩ của mình, nhe răng lộ ra một nụ cười, ngả ngớn cười hắc hắc nói: “Nương tử ở chỗ này chờ vi phu sao? Mới một buổi chiều không gặp thôi mà đã nhớ rồi à?”
Bạch Tố Trinh lạnh lùng liếc nàng một cái, không nói gì, xoay người đi vào trong.
Hứa Tiên ngượng ngùng sờ sờ mũi, cười khan hai tiếng.
“Ăn cơm đi. Thịt bò dầm tương của ngươi đã làm xong rồi.” Song, một câu nói nhẹ nhàng của Bạch Tố Trinh từ bên trong xa xôi truyền tới.
Mũi Hứa Tiên đột nhiên chua xót, tiếp đó giống như tự mình hành mình hung hăng bóp bóp cái mũi. Hít vào một hơi thật sâu, khóe miệng Hứa Tiên mới hiện lên một nụ cười đau đớn, không thể tiếp tục như vậy. Còn như vậy, mình sẽ chỉ càng lún càng sâu, cuối cùng vạn kiếp bất phục mất.
Vội vã ăn cơm xong, Hứa Tiên đứng lên muốn trở về phòng, Tiểu Thanh ở lại dọn dẹp bàn ăn.
“Ta mệt rồi, về phòng trước nghỉ ngơi đây. Tiểu Thanh, chuẩn bị nước nóng xong thì gọi ta nha.” Hứa Tiên bỏ lại một câu, không dám nhìn Bạch Tố Trinh, giống như bỏ chạy rời khỏi phòng ăn.
“Hứa Tiên làm sao vậy? Là lạ.” Tiểu Thanh thấp giọng nói thầm, nhưng cũng không suy xét đến cùng, tiếp tục dọn bàn.
Bạch Tố Trinh quay đầu nhìn cửa, nơi đó thân ảnh Hứa Tiên đã sớm biến mất. Ngay cả Tiểu Thanh cũng phát hiện được Hứa Tiên không bình thường rồi sao?
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tiên đi ra ngoài, chỉ bắt chuyện qua loa với Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh. Nàng ra ngoài tìm việc làm. Nghĩ tới nghĩ lui nàng cũng chỉ biết trung y, cho nên đang chuẩn bị đi tiệm thuốc làm việc. Nhưng nàng lại không muốn đến Tế Nhân Đường. Ánh mắt Ngô Ngọc Liên ngày đó nàng đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Tìm qua vài tiệm thuốc, cuối cùng mới quyết định chọn một tiệm thuốc nho nhỏ. Chưởng quỹ ở đây là một ông lão hơn năm mươi tuổi, họ Tần, ông và bạn già (ý chỉ thê tử) cùng nhau tiếp quản gian tiệm thuốc này, hai người không có con nối dòng. Vốn không có ý định nhận người, chẳng qua gần đây chưởng quỹ cảm thấy thân thể mình đã không còn linh hoạt nữa, lại thấy Hứa Tiên hiểu biết thông thạo, người cũng chịu khó, tiền công đòi cũng không nhiều, nên lưu lại nàng.
Cứ như vậy, Hứa Tiên ở lại tiệm thuốc có tên Hoà Nhân Đường này. Ngày ngày, nàng vừa làm học đồ vừa ngồi xem bệnh. Người đến khám bệnh hốt thuốc mặc dù không nhiều lắm, nhưng Hứa Tiên đều tiếp đón thỏa đáng, đúng bệnh hốt thuốc. Chưởng quỹ vẫn ở bên cạnh giám sát, thấy như thế, thì vô cùng vừa lòng.
Trước khi đi, hai vợ chồng chưởng quỹ còn nhiều lần dặn dò Hứa Tiên bảo nàng ngày mai đến sớm một chút.
Về đến nhà, Hứa Tiên vẫn như cũ cùng Tiểu Thanh đấu khẩu, đùa giỡn Bạch Tố Trinh một chút, rồi ăn cơm trở về phòng ngủ. Trên mặt thoạt nhìn không có gì, nàng vẫn là bộ dạng tuỳ tiện bất cần kia, nhưng Bạch Tố Trinh cảm giác được, cảm thấy Hứa Tiên cùng trước kia có chút bất đồng.
“Tiểu Thanh, đệ có cảm thấy Hứa Tiên có chút khác thường hay không?” Bạch Tố Trinh khẽ do dự, rồi cuối cùng phun ra một câu như vậy.
“Khác thường?” Tiểu Thanh ngừng lại động tác trong tay, đứng tại chỗ, đôi mắt lòng vòng xoay chuyển, suy tư rồi nói, “Huynh nói, đệ cũng thật cảm thấy nàng có chút khác lạ. Thật giống như đang lẩn tránh đại ca huynh đó.”
Bạch Tố Trinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chợt cảm thấy nhiệt độ chung quanh có chút giảm xuống rồi, khóe miệng run run, ngượng ngùng nói: “Có lẽ là đệ ảo giác rồi. Đệ bưng bát vào trong đã.” Tiểu Thanh nói xong liền nhanh như chớp chạy về phía phòng bếp.
Bạch Tố Trinh ngồi một mình ở phòng ăn, nghĩ tới lời Tiểu Thanh nói, trầm tư.
Lúc này Hứa Tiên lại ngồi ở trước cửa sổ ngẩn người, buổi tối ở cổ đại chẳng có gì để tiêu khiển, nàng tới thế giới này lâu như vậy, dần dần cũng thành thói quen trời tối liền chạy ngay lên giường ngủ. Nhưng gần đây thế nào cũng ngủ không được.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hứa Tiên đứng lên, vừa mở cửa ra thấy là Bạch Tố Trinh, liền ngây ngẩn cả người. Nàng còn tưởng là Tiểu Thanh tới đưa nước nóng.
“Làm sao vậy? Có việc à?” Hứa Tiên có chút chột dạ rời ánh mắt của mình, không nhìn Bạch Tố Trinh.
“Vợ chồng không phải là nên ngủ cùng nhau sao?” Bạch Tố Trinh lại phun ra một câu như vậy.
Hứa Tiên há hốc mồm, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh kia của Bạch Tố Trinh. Đây là ý gì? Sau khi tới Cô Tô không phải bọn họ vẫn đều phân phòng ngủ sao? Hôm nay hắn lại trúng gió cái gì a?
Không để ý tới Hứa Tiên đang ngẩn người, Bạch Tố Trinh đẩy cánh tay chặn trên cửa của Hứa Tiên ra, trực tiếp đi vào, ngồi trên băng ghế trong phòng.
“Cái kia, Tiểu Bạch, ngươi sao vậy?” Hứa Tiên lúc này mới lấy lại tinh thần, xoay người nhìn Bạch Tố Trinh thản nhiên ngồi ở đó.
“Ngươi gần đây rốt cuộc làm sao thế?” Bạch Tố Trinh không đáp hỏi ngược lại.
“Ta?” Hứa Tiên sửng sốt, tiếp theo nhếch miệng cười cười, “Ta không làm sao a. Tiểu Bạch ngươi hỏi thật kỳ quái a, ta rất khỏe mà. Ăn ngon ngủ kĩ, thân thể tráng kiện, tinh thần phơi phới.” Hứa Tiên nói xong còn gập cánh tay lại, vỗ vỗ bắp tay không chút cơ bắp nào.
Bạch Tố Trinh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của Hứa Tiên.
Hứa Tiên líu lo một lúc lâu, mà Bạch Tố Trinh vẫn bất vi sở động như cũ. Dưới ánh mắt sáng như đuốc kia của hắn, Hứa Tiên bại trận, cuối cùng ngồi xuống không lên tiếng nữa.
Hứa Tiên không nói, Bạch Tố Trinh cũng không hỏi, chỉ sừng sững ngồi đó, không có ý rời đi.
Nhất thời, trong phòng một mảnh yên lặng đến quỷ dị.
Ban đêm, Hứa Tiên rửa mặt rồi bò lên giường ngủ, Bạch Tố Trinh cũng bình tĩnh lên giường. Hứa Tiên dịch rồi lại dịch vào phía trong, cứ dịch như vậy.
“Ngươi muốn dán lên tường sao?” giọng Bạch Tố Trinh lại có một chút khôi hài.
“Vậy ngươi ngủ bên trong đi!” Hứa Tiên tức giận bò dậy, làm cái gì nha, hôm nay lại chạy tới cùng mình ngủ. Cũng là hắn gây ra, còn dám cười mình. Hứa Tiên bò dậy, muốn bò qua người Bạch Tố Trinh. Ai ngờ, vừa qua được một chân, Bạch Tố Trinh lại vươn tay túm cánh tay của nàng, rồi nhẹ nhàng kéo một cái, cả người Hứa Tiên liền dán toàn bộ lên người hắn.
“Làm, làm gì thế?” Hứa Tiên tâm hoảng ý loạn, giãy giãy, chỉ cảm thấy mặt của mình nóng đến có thể rán trứng rồi.
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Bạch Tố Trinh không buông tay, ngược lại lực đạo cầm cổ tay nàng càng mạnh hơn.
Hứa Tiên vẫn xoay tới xoay lui.
“Đừng động.” Bạch Tố Trinh trầm giọng nói.
Hứa Tiên sửng sốt, lúc này mới không xoay nữa, gục ở trên người Bạch Tố Trinh, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Cái tư thế này, thật là vô cùng mập mờ nha...
“Ngươi đang giận ta sao?” Bạch Tố Trinh khẽ nhăn lại cặp lông mày xinh đẹp, có chút không xác định hỏi, “Chuyện con cóc tinh kia, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
“Không phải là chuyện này.” Hứa Tiên có chút ảo não nói, rồi quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt trong suốt của Bạch Tố Trinh.
“Vậy thì vì cái gì?” Bạch Tố Trinh vươn tay đem mặt Hứa Tiên quay lại, nghi ngờ hỏi.
Hứa Tiên cảm nhận được nhiệt độ trên tay Bạch Tố Trinh, mặt càng nóng hơn, lắc lắc đầu hất tay Bạch Tố Trinh ra. Song Bạch Tố Trinh lại ngang ngạnh, không chịu buông tay.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hứa Tiên tức giận hô lên.
“Muốn biết ngươi đang nghĩ cái gì.” Bạch Tố Trinh giọng nói rất chân thành.
“Cái này rất quan trọng với ngươi sao?” Hứa Tiên tức giận hỏi.
“Không sai.” Bạch Tố Trinh bật thốt lên, dứt lời, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hứa Tiên sửng sốt, cau mày nhìn Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh cũng trầm mặc, nhìn vào mắt Hứa Tiên.
“Tiểu Bạch, ngươi tên khốn kiếp này, đồ khốn kiếp.” Một hồi lâu, Hứa Tiên lại đột nhiên hét lên một câu như vậy.
Bạch Tố Trinh lúc này cũng ngây ngẩn cả người: “Ngươi mắng ta?”
“Ta mắng ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không khốn kiếp? Ngươi làm ta thích ngươi, còn ngươi thì không thèm đếm xỉa, lại còn giả mù sa mưa (giả bộ) tới hỏi ta làm sao, ta không nói ngươi còn như vậy... Hu hu hu, ngươi không phải tên khốn kiếp thì là cái gì? Ngươi không thích ta thì đừng đối với ta tốt như vậy, ngươi không thích thì ta đừng quan tâm ta như thế...” Hứa Tiên đầu tiên là tức giận mắng, sau đó bắt đầu khóc lên, càng khóc càng hăng, cuối cùng trực tiếp trả thù đem nước mắt nước mũi toàn bộ xoa lên y phục trước ngực Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh sững sờ nhìn Hứa Tiên khóc lóc kể lể, cứ như vậy sững sờ nhìn. Nghe những lời này của Hứa Tiên, trong lòng hắn trừ chấn động, còn có một chút cao hứng không kiềm chế được. Trong nháy mắt, khuôn mặt đầy nước mắt của Hứa Tiên dường như hung hăng đâm trúng nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng hắn.
“Ngươi, làm sao, lại cảm thấy ta không thích ngươi...” Đang lúc Hứa Tiên khóc đến sắp bất tỉnh, thì bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp mát lạnh kia của Bạch Tố Trinh.
Hứa Tiên bỗng nhiên dừng khóc, nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Trinh phía dưới. Thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, hơn nữa trên mặt Bạch Tố Trinh vẫn không có biểu tình gì, khiến Hứa Tiên cảm thấy lời nói mới rồi là một loại ảo giác của nàng. Nhưng nàng biết, đó tuyệt đối không phải ảo giác, tuyệt đối không! Nói như vậy Tiểu Bạch cũng thích mình? Thật đúng như vậy sao, là như vậy sao! Trong lòng Hứa Tiên dâng lên hi vọng.
“Nhưng là, nhưng là nếu ta không phải Hứa Tiên, thì ngươi cũng sẽ không thích. Ngươi thích chẳng qua là để báo ân kia thôi.” Sau một khắc, Hứa Tiên nghĩ đến đây, khóc càng to hơn rồi.
“Có phải ân nhân hay không không liên quan!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bạch Tố Trinh mang theo một chút tức giận.
Oanh ——
Hứa Tiên nhất thời cảm thấy trong đầu có cái gì nổ tung.
“Ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì?” Hứa Tiên một phát bắt được cổ áo Bạch Tố Trinh, mắt chữ a mồm chữ o hỏi.
“Không nói gì cả.” Bạch Tố Trinh đứng dậy, nhàn nhạt nói một câu. Hứa Tiên từ trên người Bạch Tố Trinh lăn xuống, thiếu chút nữa lại dán lên tường.
“Vậy là ngươi thích ta? Có đúng hay không?” Hứa Tiên bò dậy, hướng về phía Bạch Tố Trinh vội vàng hỏi.
Bạch Tố Trinh trầm mặc, không nói gì. Sau đó chán ghét nhìn y phục dính đầy nước mắt nước mũi trên người mình, trực tiếp cởi bỏ quần áo. Lộ ra thân thể thon dài đẹp mắt.
Hứa Tiên ở phía sau nhìn tấm lưng trần của Bạch Tố Trinh, cứng đờ người lại.
Chương 20: Ngày hôm qua huynh nói thích ta.
“Huynh, huynh muốn làm gì?” Hứa Tiên rụt người vào trong, run run nhìn Bạch Tố Trinh. Muốn làm gì đây? Làm gì? Chẳng lẽ kế tiếp sẽ có sự kiện xxoo (chỉ việc quan hệ nam nữ)? Đừng a, người ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng đâu. Cái này quá đột ngột rồi, hơn nữa thân thể này mới bao nhiêu tuổi a, nếu xxoo quá sớm, sẽ gây tổn hại cho thân thể đó. Trong lòng Hứa Tiên rối rắm một hồi, có thể coi là bách chuyển thiên hồi được rồi.
Có điều, vóc người Tiểu Bạch này thật là đẹp nha. Hứa Tiên theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, nhìn thân thể xích lõa của Bạch Tố Trinh. Quả nhiên là muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân hình có thân hình mà...
Song Bạch Tố Trinh quay đầu, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hứa Tiên, rồi không để ý tới nàng nữa, trực tiếp nằm xuống, ngủ.
Hứa Tiên trợn tròn mắt, hóa đá tại chỗ.
Không bao lâu sau, tiếng hít thở đều đều của Bạch Tố Trinh vững vàng truyền đến tai Hứa Tiên.
Khóe mắt Hứa Tiên nhảy rồi lại nhảy, ngủ thiếp đi rồi? Tiểu Bạch lại cứ không chịu trách nhiệm như vậy ngủ thiếp đi rồi? Hình như còn chưa nói xong chuyện đâu? Hứa Tiên rối rắm, nàng cảm giác mình sắp xoắn lại thành cái bánh quẩy rồi. Giống như thở phào nhẹ nhõm, lại giống như có chút mất mát. Hứa Tiên nhất thời cũng không biết mình rốt cuộc là cái tâm tình gì nữa.
Chẳng qua, Tiểu Bạch thật thích mình sao? Hơn nữa không liên quan đến mình có phải ân nhân hay không, đúng không? Đúng không? Đúng không? Hứa Tiên không ngừng tự hỏi.
Hứa Tiên hơi hơi bò người qua, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ điềm tĩnh của Bạch Tố Trinh, nghiêng đầu, một lần lại một lần hồi tưởng cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi. Càng nghĩ càng cao hứng, sau đó nhếch miệng ngây ngốc cười không ngừng.
Hôm sau Bạch Tố Trinh vừa mở mắt, liền thấy khuôn mặt tiều tụy của Hứa Tiên, Hứa Tiên mắt thâm quầng vừa thấy Bạch Tố Trinh tỉnh liền nhếch miệng cười nói: “Tiểu Bạch, huynh dậy rồi à.”
“Ừ.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt đáp, định đứng dậy.
“Tiểu Bạch, ngày hôm qua huynh nói là thật sao?” Hứa Tiên ngồi ở trên giường, mắt long lanh nhìn bóng lưng Bạch Tố Trinh hỏi.
“Ngày hôm qua, ta nói cái gì?” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt hỏi ngược lại, không có xoay người.
“Ngày hôm qua huynh nói thích ta, hơn nữa không liên quan đến việc ta có phải ân nhân hay không.” Hứa Tiên vội vàng nhắc nhở.
“Ta nói?” Bạch Tố Trinh nhìn y phục trên mặt đất, vẫn là khẩu khí đối phó nhàn nhạt kia.
“Là huynh nói.” Hứa Tiên có chút nóng nảy.
“Nga, không nhớ rõ.” Bạch Tố Trinh khom lưng cầm lấy y phục, vân đạm phong khinh phun ra một câu như vậy.
“Huynh! Tiểu Bạch, huynh xấu xa, huynh đã nói, huynh đã nói mà.” Hứa Tiên nóng nảy, ở trên giường lớn tiếng kêu lên.
“Đã nói cái gì?” Bạch Tố Trinh đi tới cửa phòng, vẫn không xoay người.
“Huynh đã nói ngươi thích ta, hơn nữa không liên quan đến việc ta có phải ân nhân hay không.” Hứa Tiên lớn tiếng nhắc nhở lần nữa.
“Nga, không nhớ rõ.” Bạch Tố Trinh lại phun ra một câu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Hứa Tiên ngây ngốc ngồi trên giường, nhìn cửa, làm sao lại cảm thấy quay về chủ đề rồi? Hứa Tiên sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn. Giờ mới hiểu ra là Bạch Tố Trinh xấu xa kia trêu chọc nàng. Khốn kiếp, khốn kiếp! Hứa Tiên nghiến răng nghiến lợi tức giận nện gối.
Bạch Tố Trinh cầm y phục, đứng ở hành lang. Phía sau truyền đến tiếng gào thét của Hứa Tiên: “Tiểu Bạch, huynh tên khốn kiếp này, ta chán ghét huynh.” khóe miệng Bạch Tố Trinh cong lên thành một vòng cung, tâm tình đột nhiên rất tốt.
Hứa Tiên nhìn đôi mắt thâm quầng của mình trong gương, nháy nháy mắt, cuối cùng ngây ngô cười. Không phải yêu đơn phương rồi, đúng không...
Ăn cơm xong, Hứa Tiên rầm rì: “Ta đi Hoà Nhân Đường làm việc đây. Cơm tối ta muốn ăn sườn kho tàu.” Nói xong liền nhảy ra cửa.
“Đại ca, tâm tình Hứa Tiên hình như rất tốt nha.” Tiểu Thanh nhìn bóng lưng Hứa Tiên nghi ngờ hỏi.
Bạch Tố Trinh khuỷu tay chống cằm, nhìn thân ảnh Hứa Tiên ở cửa lớn, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên.
Cái này làm Tiểu Thanh kinh hãi rồi, hắn dùng sức nháy mắt rồi lại nháy mắt, không nhìn lầm chứ? Đại ca lại đang cười sao! Thật sự đang cười!
Bạch Tố Trinh tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Tiểu Thanh, nụ cười thoáng cái biến mất, quay đầu nhàn nhạt nhìn về phía hắn.
Tiểu Thanh chợt cảm thấy áp lực chung quanh đột nhiên thay đổi, nhiệt độ giảm xuống. “Đại ca, ha hả, đệ đi giúp Hứa Tiên cho thỏ ăn đây...” Nói xong liền chuồn mất.
Hứa Tiên ngâm nga bừa một ca khúc, đi tới Hoà Nhân Đường. Nàng hôm nay nhìn cái gì cũng đều thấy thuận mắt, làm việc càng tích cực.
“Đừng để mệt quá, Hứa Tiên, tới uống chén trà đi.” Tần phu nhân bưng một chén trà từ hậu đường đi ra, thấy Hứa Tiên đang phân loại dược liệu, liền cười ha ha gọi.
“Ai, làm phiền Tần phu nhân rồi.” Hứa Tiên cười hì hì đi tới, cũng không khách khí, nâng chung trà lên một ngụm uống cạn.
“Uống từ từ thôi, từ từ.” Tần phu nhân cười dài nhìn Hứa Tiên, dặn dò, “Uống quá nhanh cũng không ngon đâu.”
“Hứa Tiên à, tối nay ở lại ăn cơm đi.” Tần chưởng quỹ ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng mời.
“A?” chén trà trong tay Hứa Tiên ngừng lại, xấu hổ cười cười, “Thật ngại quá, nhà có hiền thê đang đợi ta về ăn cơm nữa.”
“Nga, Hứa Tiên ngươi đã thành thân rồi?” Tần phu nhân có chút kinh ngạc hỏi. Vốn bà thấy tuổi Hứa Tiên không lớn, hẳn là còn chưa thành thân mới đúng chứ.
“Đúng vậy, đã thành thân.” Hứa Tiên gật đầu cười.
“Đã vậy, hôm nay ta cũng không ép nữa, hôm nào nhớ mang nương tử ngươi cùng tới ăn cơm nha.” Tần chưởng quỹ cười ha hả nói.
“Nhất định, nhất định rồi.” Hứa Tiên gật đầu.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình Hứa Tiên vẫn rất tốt. Mỗi ngày đi Hoà Nhân Đường khám bệnh, xế chiều trở về mang theo một ít đồ ăn vặt cho Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh. Tiểu Thanh bình phẩm coi cái nào dễ ăn cái nào khó ăn. Đồ nào ngon thì lại bảo Hứa Tiên tiếp tục mang về. Còn Bạch Tố Trinh luôn là bộ mặt không chút thay đổi, ăn xong, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Mà từ sau cái đêm kia, Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên lại phân phòng ngủ. Tiểu Thanh cảm giác được không khí giữa hai người cùng trước kia bất đồng, nhưng rốt cuộc bất đồng ở đâu thì hắn lại không nói ra được. Cảm giác, cảm thấy giữa hai người luôn lưu chuyển một loại hơi thở kín đáo như có như không.
Việc làm ăn của Hoà Nhân Đường, chỉ có thể nói là miễn cưỡng duy trì. Cho tới trưa vẫn không có bệnh nhân nào tới cửa, Hứa Tiên bắt đầu thèm ăn rồi, nói với Tần chưởng quỹ một tiếng, rồi đi ra ngoài, muốn ăn một bát tào phớ ở một quán nhỏ cách đó không xa.
“Ông chủ...” câu nói kế tiếp Hứa Tiên còn chưa nói ra, ông chủ đã nhanh chóng lau bàn, nở nụ cười.
“Vẫn như cũ đúng không?” Ông chủ cười hỏi. Mấy ngày qua Hứa Tiên thường xuyên ghé tới quán của hắn ăn, hai người quen nhau, ông chủ cũng biết khẩu vị của Hứa Tiên rồi.
“Ừm. Hơi cay thôi.” Hứa Tiên gật đầu.
Ông chủ thuần thục múc một bát tào phớ cho Hứa Tiên, rắc gia vị lên, bưng đến trước mặt nàng. Hứa Tiên cầm thìa đang định ăn, thì một cỗ kiệu đi nhanh tới, thấy thế, nàng tay mắt lanh lẹ liền bưng bát tào phớ vọt sang một bên.
“Làm cái gì vậy a?” Hứa Tiên bất mãn thấp giọng hô, mấy người nâng kiệu này làm sao không cẩn thận như vậy?
“Mau tránh ra, phu nhân Tri phủ đại nhân xảy ra vấn đề gì, các ngươi đảm đương nổi sao?” Có hai sai nha mặc quan phục xông tới đỡ kiệu, thì ra là cỗ kiệu đi quá nhanh, tốc độ chạy quá lớn, thiếu chút nữa đụng vào một người đi đường, mất thăng bằng mới vọt tới chỗ Hứa Tiên. Hai tên quan sai kia đang quát lớn người nọ thiếu chút nữa đụng vào kiệu.
Nhìn kiệu vội vàng rời đi, Hứa Tiên bưng bát tào phớ lại ngồi xuống.
“Ai, đã hai ngày rồi, Tri phủ đại nhân thật xem ra là vô cùng sốt ruột rồi.” Ông chủ lau lau cái bàn, có chút cảm thán.
“Làm sao vậy?” Hứa Tiên tò mò hỏi.
“Phu nhân Tri phủ đại nhân khó sinh, tìm bà đỡ khắp toàn thành cũng không sinh được. Sợ là...” Ông chủ than thở lắc đầu. Câu kế tiếp dù không nói ra song Hứa Tiên cũng biết là có ý gì. Chỉ sợ là lành ít dữ nhiều đi.
Phu nhân Tri phủ đại nhân? Tri Phủ Tô Châu Trần Luân? Trong đầu Hứa Tiên hiện lên thân ảnh vị phu nhân hòa nhã thân thiện gặp ở miếu Quan Âm kia. Đã lâm bồn rồi sao? Ở cổ đại, điều kiện chữa bệnh lạc hậu, nữ nhân sinh con, chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan. Thai đôi lại càng cực kỳ nguy hiểm. Nghĩ tới lúc ấy vị phu nhân kia thiện ý khuyên bảo, Hứa Tiên có chút ngồi không yên. Vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không trơ mắt nhìn phu nhân thiện lương kia bỏ mạng, cái này không liên quan tới nội dung phim gì gì đó.
“Ông chủ, trả tiền ngươi này.” Hứa Tiên móc ra hai đồng tiền đặt ở trên bàn, tào phớ cũng chẳng thèm ăn.
“Ai, khách quan, ngươi còn chưa ăn mà.” Ông chủ không hiểu kêu lên.
“Không cần, ta có việc bận phải đi trước.” Hứa Tiên bỏ lại một câu rồi vội vã chạy đi.
Làm sao giúp Tri Phủ phu nhân đây? Hứa Tiên suy tư. Sinh mổ? Chưa nói tới điều kiện hiện tại không cho phép, thời gian gấp gáp, không có biện pháp gom đủ những dụng cụ cần thiết kia, cho dù thật gom đủ rồi, cũng không ai dám dùng phương pháp như vậy. Phương pháp kinh thế hãi tục như thế, sợ là chưa kịp tiến hành, vừa nói ra thôi có khi nàng cũng đã bị cho là yêu nghiệt giam lại chờ xử quyết rồi.
Đi về thử hỏi Tiểu Bạch xem. Trong nguyên tác hình như chính là Bạch Tố Trinh cho Hứa Tiên một viên dược hoàn gì gì đó mới làm cho Tri Phủ phu nhân kia thuận lợi sinh con thì phải. Nghĩ tới đây, Hứa Tiên vội vàng về Hoà Nhân Đường trước, báo nghỉ với Tần chưởng quỹ, rồi chạy thẳng về nhà.
Về đến nhà, vừa mở cửa, Hứa Tiên đã vọt thẳng tới thư phòng, đẩy cửa ra: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.”
“Chuyện gì?” Bạch Tố Trinh ngồi ở trước bàn, nhìn sách trong tay, nhàn nhạt hỏi.
“Cứu người, cứu người. Huynh có thể giúp người ta sinh con không?” Dưới tình thế cấp bách liền vội vàng hỏi.
Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày: “Hoang đường!” Hắn làm sao có thể giúp người ta sinh con? Nói nhăng nói cuội gì đó?
“Vị Tri Phủ phu nhân kia, sinh đôi, hiện tại khó sinh, huynh có biện pháp nào làm cho nàng thuận lợi sinh hạ không?” Hứa Tiên kéo ống tay áo Bạch Tố Trinh, dùng sức lắc lắc, mong chờ nhìn hắn, “Tiểu Bạch, huynh nhất định có biện pháp, có đúng không?”
“Ta là nam nhân. Làm sao biết những thứ này?” Bạch Tố Trinh cau mày, nhưng cũng không giãy khỏi bàn tay kéo ống tay áo hắn của Hứa Tiên.
“Tiểu Bạch, pháp lực huynh cao như vậy, hẳn là có thể mà. Xin huynh đó, cứu vị phu nhân kia đi, nàng là người tốt, thật đó.” Hứa Tiên mong chờ nhìn Bạch Tố Trinh, tiếp tục khẩn cầu.
Bạch Tố Trinh nhìn đôi mắt long lanh của Hứa Tiên, không nghi ngờ chút nào nếu như hiện tại nàng có thêm cái đuôi, nhất định là đang dùng sức ve vẩy.
“Ta quả thật không biết.” Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng than thở. Hắn là một đại nam nhân, làm sao có thể biết mấy cái này.
“Có loại dược thần thông quảng đại nào không, loại ăn một viên là có thể thuận lợi sinh con đó?” Hứa Tiên đương nhiên không dễ dàng hết hy vọng như vậy, tiếp tục truy vấn.
Bạch Tố Trinh lắc đầu.
“A, làm sao có thể...” Hứa Tiên thất vọng kêu ra tiếng, mi tâm ảm đạm, thả ống tay áo của Bạch Tố Trinh ra, bản thân thì đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm, “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Tri Phủ phu nhân thật không còn cách nào cứu nữa rồi? Không thể thế được.”
Bạch Tố Trinh nhìn ống tay áo của mình, chỉ cảm thấy trong nháy mắt Hứa Tiên buông tay ra, trong lòng hắn cũng có chút trống rỗng. Nhìn lại Hứa Tiên ở trong phòng đang lo lắng đi tới đi lui, Bạch Tố Trinh rốt cục nói: “Nàng, rất muốn cứu người kia?”
“Ừ.” Hứa Tiên dừng lại, dùng sức gật đầu.
“Vì sao?” Bạch Tố Trinh tùy ý hỏi.
“Nàng là người tốt. Chủ yếu là, ta cảm thấy được nàng rất tốt.” Hứa Tiên thật tình trả lời. Tình cảnh hôm đó nàng đều nhớ được, đặc biệt là nụ cười thiện ý trên mặt vị phu nhân kia.
Bạch Tố Trinh nghe xong lời Hứa Tiên nói, dừng một chút, chợt xoay người đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” Hứa Tiên đuổi theo.
“Nàng không phải muốn cứu nàng ta sao?” Bạch Tố Trinh hỏi ngược lại.
“Tiểu Bạch, ta biết ngay là huynh có thể cứu nàng mà.” Hứa Tiên vui mừng thấp giọng hô lên.
“Ta không thể.” khẩu khí Bạch Tố Trinh rất bình thản.
“Hả?” Hứa Tiên còn chưa kịp thất vọng, thì Bạch Tố Trinh lại mở miệng.
“Nhưng có người có thể.” Bạch Tố Trinh không cần quay đầu lại cũng biết vẻ mặt Hứa Tiên nhất định rất đặc sắc.
“Tiểu Bạch, huynh, huynh, huynh...” Hứa Tiên chán nản, nói một lượt cho hết thì huynh sẽ chết sao chứ?
Nghe Hứa Tiên phát điên ở phía sau, Bạch Tố Trinh ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt.
Chờ Hứa Tiên theo ra cửa phòng, Bạch Tố Trinh ôm chầm lấy eo nàng, tung người nhảy lên, liền bay lên trời.
“Đi đâu...” Hứa Tiên hỏi.
Bạch Tố Trinh không nói, nhưng rất nhanh Hứa Tiên liền biết. Bọn họ cuối cùng dừng ở phía trước miếu Quan Âm. Mà người chung quanh dường như không nhìn thấy bọn họ, Hứa Tiên hiểu hẳn là Bạch Tố Trinh cũng ẩn thân cho nàng rồi.
Lại tới đây? Chẳng lẽ là đi tìm Quan Âm Đại sĩ hỗ trợ sao? Hứa Tiên nghĩ tới đây cũng bình tĩnh trở lại. Trong nguyên tác, Quan Âm Đại sĩ thế nhưng rất chiếu cố Bạch Tố Trinh. Quan Âm đại sĩ nhất định có thể giúp Tri Phủ phu nhân thuận lợi sinh nở, bởi vì nàng là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn chứ sao.
Nhưng mà, có ai có thể nói cho nàng biết tình huống hiện tại này là chuyện gì xảy ra được không?