Nhật ký thăng chức của thổ thần - Chương 22

Chương 22

Tiểu kim long

“Tức chết đi được! Tức chết đi được!” Ở núi Thúy Bình, Tang Chỉ vừa gào vừa lấy cành cây chọc đông chọc tây. Tối hôm qua, vì để phơi bày chân tướng việc phượng hoàng cao ngạo giả bệnh, tiểu hồ ly đã lấy thân thử nghiệm, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ, kết quả... trộm gà không được lại lỗ mất bao gạo.

Tang Chỉ da mặt mỏng, nghĩ đến dáng vẻ thật thà, bình tĩnh của Tuấn Thúc tối qua liền đỏ mặt, tim đập nhanh, sáng hôm nay nói thế nào cũng không chịu đi làm hồ ly nữ bộc nữa, vậy nên mới đổi công việc với Thất Thủy, Thất Thủy ở nhà chăm sóc phượng hoàng cao ngạo, còn mình thì lên núi hái thuốc.

Nhưng Tang Chỉ ở trong núi cả thời thần, vừa khát vừa mệt mà vẫn không tìm thấy loại thuốc mà Thất Thủy nói. Trong lúc căm phẫn lại nhớ đến việc tất cả những điều này đều do kẻ nào đó giở trò, không kìm được nghiến răng. Tiểu hồ ly lẩm bẩm một mình, nói với cỏ cây, hoa lá: “Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng khốn nạn! Hắn có gì tài giỏi chứ? Nếu có bản lĩnh, bây giờ ngươi ra đây cắn ta đi!”

Vừa nói xong, tiểu hồ ly còn chưa nghe thấy tiếng mình vọng lại thì phía sau vang lên “bụp” một tiếng, hình như... có thứ gì đó rơi xuống. Tang Chỉ kinh hãi, quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì cả. Đang thấy kỳ lạ thì nghe thấy trong bụi cây có tiếng xào xạc, giống như có thứ gì đó đang động đậy.

Tang Chỉ nghiêng đầu, không phải rắn chứ? Thất Thủy từng nói núi Thúy Bình này hình như có rắn độc. Tang Chỉ đảo đảo mắt, chống tay mạng sườn, nói: “Nếu như có rắn càng tốt! Vừa hay để bản công chúa trút giận.”

Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly cất bước đi đến, cầm cành cây gẩy gẩy một hồi, vẫn chẳng thấy có gì. Đang chống cằm suy nghĩ, Tang Chỉ liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng hơi nóng, vô thức ngẩng lên lại thấy ánh vàng lấp lánh khiến người ta không mở nổi mắt. Ngốc nghếch như Tang Chỉ, lúc này mới cảm thấy hơi thở sáng rực tiên khí.

Dụi dụi mắt, Tang Chỉ quay đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt... Một con rồng vàng khá lớn đang bay lơ lửng giữa không trung, mây cuộn xung quanh, cách mình không quá ba thước. Vì thân hình của nó khá lớn, lấp trời che đất khiến cả người Tang Chỉ đều bị che lấp dưới bóng râm của nó. Mà lúc này, từ mũi rồng vàng phun ra hơi nóng, nó nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng chằm chằm, cặp mắt rồng mở to tròn, hình như... rất không thoải mái.

Tiểu hồ ly nuốt nước miếng, bất giác lùi về phía sau: “Rồng? Sao lại có rồng ở đây?” Còn là con rồng tiên thụy bao quanh, vậy đây chắc là Long thần nhỉ? Tang Chỉ ngây ra như khúc gỗ, cằm suýt rớt xuống đất, làm sao có thể?

Núi Thúy Bình thuộc phạm vi quản hạt của trấn Bình Lạc, nếu như ở đây có Long thần cư trú, mình thân làm Thổ thần không thể nào không biết. Vì sao Khế Lạc chưa từng nói tới? Phượng hoàng cao ngạo cũng chưa bao giờ nói luôn.

Tang Chỉ bám vào thân cây, líu lưỡi. Dáng vẻ của nó bây giờ có phải là... rất không vui vì chuyện mình làm phiền nó ngủ không? “Không thể nào! Không thể nào!” Tiểu hồ ly tự dối mình, dối người lắc đầu, nhìn chằm chằm vào rồng vàng, cười: “Nhất định là ta bị phượng hoàng thối tha làm tức đến hồ đồ rồi. Đúng! Tức đến hồ đồ rồi, mở mắt ra nó sẽ biến mất thôi.”

Nói xong, tiểu hồ ly ngốc nghếch nhắm mắt, ngoan ngoãn bấm ngón tay, đếm: “Một, hai, ba...”

Khi Tang Chỉ mở mắt ra, thấy kim long quả thật không phun khí nóng nữa, mà há chiếc miệng rồng lớn, kêu: “Oa oa...” Âm thanh rung động màng nhĩ, cả ngọn núi Thúy Bình cũng chấn động trong tiếng hét của nó. Tiểu hồ ly hoảng loạn, chẳng kịp tìm đường, ôm đầu rơi nước mắt: “Mẫu hậu, cứu con...” Còn chưa dứt lời, trượt chân một cái rồi rơi xuống vách đá...

Cùng lúc đó ở Thanh Ngô cư, Tuấn Thúc đang chăm chú đọc sách, bỗng lông mày hơi nhíu lại, mắt phượng liếc nhìn ra cửa sổ, xuyên qua ánh sáng nhàn nhạt. Thất Thủy ở bên cạnh vừa rót trà vừa hỏi: “Phượng quân sao vậy?”

Nói xong, Tuấn Thúc còn chưa kịp cất tiếng trả lời, Bích Nữ đã phất tay áo, cười nói: “Còn có thể sao chứ? Hôm nay tiểu hồ ly không đến, người nào đó... e là tình cảm nhớ nhung đã vượt ngoài khả năng miêu tả của ngôn ngữ rồi.”

Tuấn Thúc lạnh lùng “hừ” một tiếng, thu lại ánh nhìn, nghiêm túc nói: “Vừa rồi... không sao!”

Thất Thủy im lặng, gãi đầu vẻ không hiểu. Bên này, Bích Nữ hơi ngơ ngác, lại hỏi: “Lẽ nào ngươi cảm ứng được tiểu hồ ly đang xảy ra chuyện?” Cái gọi là huyết khế này, hay chính là ở chỗ đó, chủ tớ hai người đồng tâm, nếu một trong hai người gặp nạn, đối phương sẽ có cảm ứng, liền có thể sử dụng huyết đồ trận, trong nháy mắt đã di chuyển đến bên cạnh người kia.

Tuấn Thúc ngẩng đầu: “Ta vốn cảm ứng được tiểu hồ ly đang rất sợ hãi, nhưng trong thoáng chốc, hình như được kết giới gì đó bảo vệ rồi.”

“Kết giới?” Bích Nữ nhớ đến thời gian trước nhìn thấy lớp sương mỏng màu xanh trên người tiểu hồ ly, nghĩ chắc là có thứ gì đó đang âm thầm bảo vệ Tang Chỉ. Bên này, Thất Thủy gấp gáp nói: “Vậy Tang Chỉ tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì không? Phượng Quân, chúng ta có cần đi cứu tỷ ấy không?”

Bích Nữ xoa xoa đầu Thất Thủy, lắc đầu, dịu giọng nói: “Không sao đâu! Nếu tiểu hồ ly thật sự xảy ra chuyện gì, Phượng quân nhà đệ đã sớm lao đi rồi, hà tất phải đợi ta với đệ nhắc nhở?”

Tuấn Thúc nghe Bích Nữ châm chọc, liền hắng giọng một cách không tự nhiên: “Thất Thủy, bảo Khế Lạc đem sổ sách mấy ngày trước ra đây, ta muốn so sánh tất cả.”

Thất Thủy vâng lời, ra khỏi cửa rồi còn quay lại, do dự: “Ấy... Phượng quân, người mới khỏe hơn một chút, chẳng phải nên nghỉ ngơi thêm sao? Hao phí sức lực thế này...”

Chưa dứt lời, Tuấn Thúc đã lạnh lùng nghiến răng: “Ta hao phí sức lực như thế này là do ai hại?”

Nghe thấy vậy, sống lưng Thất Thủy lạnh toát, chân như mọc rễ, đứng bất động. Bích Nữ lại như người rỗi hơi, cười gian: “Đừng có đẩy hết trách nhiệm cho chúng ta. Cũng không biết ai vô vị như thế này, trêu đùa tiểu hồ ly đến nghiện, giả làm xác chết đã hơn nửa tháng rồi! Ngươi thấy ta nói đúng chứ, Thất Thủy?”

Nhất thời, Thất Thủy đáp phải không được, đáp không phải cũng chẳng xong. Trong lúc khó xử liền lén nhìn Tuấn Thúc một cái, nhưng phát hiện ánh mắt người nào đó lại hướng ra ngoài cửa sổ, hình như... đang đợi ai đó. Thất Thủy và Bích Nữ nhìn nhau, khẽ nói: “Bích Nữ tỷ tỷ, Phượng quân đang đợi Tang Chỉ tỷ tỷ đến?” Đã sốt ruột như vậy, vì sao không đích thân đi đón?

Bích Nữ nghe thấy vậy cũng cười vui, khẽ nói: “Trẻ con thì hiểu cái gì chứ? Cái này gọi là tình ý...” Ngừng một lát rồi lại chống cằm, nàng bổ sung: “Một người không chịu đón, một người không chịu đến, cũng chẳng biết ai sẽ không chịu đựng được trước.”

Tuấn Thúc tuy tâm tư đang để tận đâu đâu, nhưng vẫn còn nửa chiếc tai nghe ngóng động tĩnh bên này. Vốn không muốn để ý đến hai kẻ này nhưng Bích Nữ và Thất Thủy, kẻ xướng người đệm, phiền đến mức Tuấn Thúc bực mình, vứt quyển sách xuống, định đập bàn đứng dậy thì nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến tiếng vang cực lớn, tiếp ngay sau đó chính là tiếng gào thét ồn ào của tiểu hồ ly: “Phượng hoàng cao ngạo, mau cứu mạng!”

Da mắt Tuấn Thúc giật giật, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn sải bước ra cửa, nói: “Công chúa Tang Chỉ, cửa nhà ta không phải để cho nàng đá.”

Tang Chỉ đang lo lắng đến mức đầu óc rối tung, thấy phượng hoàng cao ngạo thì vẫn không kìm được ngơ ngác, chống tay mạng sườn, giận dữ nói: “Được đấy! Quả nhiên ngươi khỏi rồi, còn giả bệnh muốn ta hầu hạ, ngươi... tên...” Tang Chỉ chỉ ngón tay vào mũi Tuấn Thúc, đang nói lại nhớ đến chuyện chính, vỗ vỗ đầu, nói: “Bỏ đi, lát nữa bản công chúa sẽ tính sổ với ngươi. Đi, bây giờ đi đến miếu Thổ thần đã.”

Bích Nữ ở trên tường quay một vòng: “Đến miếu Thổ thần làm gì? Nói chuyện gì mà ta với Thất Thủy không nghe được?”

Tang Chỉ lắc đầu, trong chốc lát cũng không giải thích rõ được, giậm chân nói: “Không phải đâu! Vừa rồi ta gặp phải một con rồng, suýt chút nữa nó đã ăn thịt ta rồi, sau đó... Haizz! Dù gì ngươi cứ đi thì biết!” Nói xong, tiểu hồ ly liền kéo Tuấn Thúc ra ngoài, những hình ảnh vừa rồi vẫn đang lật qua lật lại trong đầu nàng.

Nói ra thì... con rồng này thật sự là một con rồng... ngu ngốc nhất mà Tang Chỉ từng gặp.

Lúc đó, kim long giận dữ gầm rung trời, Tang Chỉ không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách đá, chính vào lúc tiểu hồ ly căng thẳng đến mức quên cả việc đọc đằng vân chú thì được một luồng ánh sáng xanh ấm áp cuốn lấy. Tang Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị luồng ánh sáng ấy đưa lên miệng vực. Nhìn lại lần nữa thì thấy kim long đang cào cào móng vuốt, nhìn nàng chăm chú, dáng vẻ giống như... rất lo lắng rằng mình sẽ ngã chết?

Thấy vậy, Tang Chỉ đột nhiên nhớ ra, lúc bị Chấp Bỉ Phán quan và Mệnh Bạc Thượng quân truy sát, nàng cũng được một luồng ánh sáng xanh cứu, lẽ nào... là con rồng vàng này giúp đỡ? Nghĩ đến chuyện này, tiểu hồ ly vô thức ngước đầu, chỉ thấy rồng vàng duỗi móng vuốt ra, nhẹ nhàng dụi dụi lên đầu tiểu hồ ly. Sự khác biệt cực lớn về thân thể khiến “chiếc vuốt nhẹ nhàng” như thế này vẫn khiến Tang Chỉ mềm nhũn, ngã xuống đất, còn chưa phản ứng lại được thì con rồng vàng này lại cắp nàng lên.

Lúc này Tang Chỉ mới hoàn toàn tỉnh táo, động tác vô thức đầu tiên là: Chạy! Nhưng tiểu hồ ly nào có phải đối thủ của con rồng có khả năng che trời lấp biển này. Chạy chưa được một vòng, tiểu hồ ly đã mệt đến mức thở hồng hộc, quay đầu lại, rồng vàng đang bấm ngón tay, giống như đứa trẻ ngoan lũn cũn đi theo sau.

Tang Chỉ hít một hơi thật sâu, lòng tự tôn bị tổn thương nặng nề. Bà nội nó chứ! Mình chạy bán mạng, kết quả rồng vàng lại cho rằng mình đang... chơi đùa? Tiểu hồ ly xoa xoa mũi, vừa thăm dò vừa từ từ di chuyển một bước về bên trái, mắt của rồng vàng chớp chớp vẻ rất trong sáng, cũng từ từ di chuyển sang bên trái.

“Không phải chứ?” Tang Chỉ thốt lên kinh ngạc, lại cẩn trọng di chuyển về bên phải, thế là... con rồng vàng ngốc nghếch nào đó cũng học rất nhanh, dịch sang bên phải. Tang Chỉ thở phào một hơi, dần dần thấy yên tâm. Yên tâm là vì... hình như con rồng này rất ngốc, không có sức sát thương gì, nhưng nguy là, bây giờ con rồng ngu ngốc này nhắm mắt theo đuôi, nàng phải làm thế nào?

Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Tang Chỉ nói: “Này! Ta tên Tang Chỉ, là cáo chín đuôi của Thanh Khâu quốc. Ngươi... tên là gì?”

“...” Nói xong, kim long không nói gì, chỉ nhìn Tang Chỉ chăm chú, giống như đang suy nghĩ, cũng giống như... chỉ đơn giản là đang ngẩn ra... >0<

Một cáo một rồng nhìn nhau chằm chằm. Kim long chẳng biết vì sao, đột nhiên lại gầm rống rồi bay lên, đau đớn vật lộn trong biển mây, cuối cùng hết sức lực, rơi xuống lần nữa. Tang Chỉ xán đến gần, kim long đã thu nhỏ lại đến kích thước bằng con rắn, cuộn tròn lại, giống như bị thương. Thế là tiểu hồ ly về mặt đạo nghĩa không cho phép từ chối, liền đem con rồng nhỏ quay về miếu Thổ thần. Vốn định đưa nó về xem xét vết thương trước, ai ngờ vừa đưa vào phòng, toàn thân kim long liền phát sáng lấp lánh, Tang Chỉ và Khế Lạc đều không lại gần được, trong lúc bất lực, đành cầu cứu phượng hoàng cao ngạo.

Phượng hoàng cao ngạo bị Tang Chỉ lôi cả đoạn đường đến miếu Thổ thần, nghe nàng kể rõ ngọn nguồn rồi giận dỗi nói: “Ngươi cũng thật tốt bụng, còn cứu nó đưa về đây.” Một câu nói, người nói tâm trí đang tập trung nghe chuyện, không cảm thấy đầy ý ghen tuông, người nghe cũng đang lo lắng cho tiểu kim long nên không để tâm lắm, nhưng lại khiến Thất Thủy ở bên cạnh được một trận nổi da gà, vội vàng lấy hồ tâm kính ra tám chuyện với Bích Nữ: “Bích Nữ tỷ tỷ, tỷ nghe thấy rồi chứ? Phương Quân ghen rồi, thực sự là ghen rất ghê gớm!”

Ở trong gương, Bích Nữ vừa cười vừa giận, chỉ hận mình không thể tận mắt nhìn thấy bộ mặt đó của phượng hoàng cao ngạo, nói: “Thất Thủy đừng có đóng gương, tỷ tỷ ta rất lâu chưa được vui vẻ thế này rồi!”

“Đến rồi!” Bên này, Tang Chỉ mắt sáng lên, nở nụ cười tươi nhìn miếu Thổ thần ở trước mặt, cũng không gọi Khế Lạc mở cửa, một chân đạp cửa, cửa liền tự động mở ra.

“Phượng hoàng cao ngạo, ngươi mau vào đi, nhìn xem con rồng này rốt cuộc thế...” Tiểu hồ ly vừa kéo Tuấn Thúc vừa đi vào trong, nhưng chưa nói hết câu, quay đầu nhìn cảnh tượng trong phòng, liền đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, những lời còn lại nghẹn trong cổ họng, không thốt ra khỏi miệng được nữa.

Sắc mặt Tuấn Thúc cũng tái xanh, hắn phất áo định đi. Thất Thủy nhìn thấy, vô cùng tò mò, đang nói đi vào trong xem thế nào thì nghe thấy Bích Nữ quát: “Thất Thủy, mau giơ cao gương lên một chút, để tỷ tỷ nhìn xem bên trong thế nào rồi!”

Thất Thủy ngoan ngoãn ngẩng đầu, giơ cao gương lên, đang hỏi Bích Nữ cái gì khiến Tang Chỉ và Phượng quân lúng túng như vậy, lại nghe thấy một tiếng “tách”, gương nứt rồi.

Thất Thủy: -_-||| Tỷ tỷ, tỷ có cần phải hưng phấn như vậy không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3