Nhật ký thăng chức của thổ thần - Chương 26 - 27

Chương 26

Hôn

Tang Chỉ đặt biệt danh cho Tuấn Thúc là phượng hoàng cao ngạo, thực ra vì không còn từ nào thích hợp hơn. Tuấn Thúc thực sự là con phượng hoàng cao ngạo đến tận trong xương cốt, mà từ khi sáng lập trời đất, thiên cổ xa xôi đến giờ chỉ có một.

Tiểu hồ ly đến Thanh Ngô cư, ríu rít nói chuyện với Thất Thủy và Bích Nữ, Tuấn Thúc nửa tỉnh nửa mê, thần trí đã tỉnh mà thân thể vẫn ngủ. Trong lúc đó, phượng hoàng cao ngạo nghe thấy Tang Chỉ lúc thì ồn ào, lúc lại thấp thấp giọng nói gì đó, tuy nghe không rõ lắm nhưng trong lòng cũng được an ủi rồi.

Ai biết được trong lúc hôn mê thì lại nghe thấy tiểu hồ ly kinh hãi hét lên: “Phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng khốn nạn! Ngươi tỉnh lại cho ta! Bây giờ hãy nói rõ ràng cho ta...”

Giật mình một cái, Tuấn Thúc mở mắt, khạc ra máu tanh ngọt trong cổ họng nhưng trong lòng lại chẳng có cảm giác gì... Mình đã thế này rồi, Tang Chỉ còn gào lên làm loạn, chẳng qua chỉ là đánh rồng con ngốc nghếch mấy phát, rạch mấy đường chẳng hề hấn gì, vậy mà nàng đã đau lòng như thế này rồi? Còn nhìn mình xem, bị nàng làm bị thương đến phát sốt, vậy mà nàng lại chẳng thèm để ý.

Nghĩ đến đây, phượng hoàng cao ngạo cảm thấy tận đáy lòng có đám lửa cháy bập bùng, tức đến buồn bực, khó chịu, dứt khoát nằm trên giường không động đậy. Bích Nữ cười, bảo Tang Chỉ chăm sóc hắn, mặt tiểu hồ ly lại đầy vẻ khó xử, kinh ngạc, ở cùng với hắn mà đau khổ đến thế này sao?

Tuấn Thúc nhíu mày suy nghĩ, nỗi buồn kết thành một khối. Từ khi nào quan hệ của hắn với Tang Chỉ lại tệ thế này? Hay là... từ lúc bắt đầu đã không tốt? Đúng, hắn thừa nhận mình tính kế hãm hại Tang Chỉ, để nàng phải làm Thổ thần, kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất không linh.

Nhưng mà... nàng gây ra bao nhiêu tai họa lớn nhỏ, đâu có lần nào không phải hắn giải quyết giúp? Những việc công vụ của Thổ thần, tiểu hồ ly không biết cách ứng phó, có lần nào mà không phải hắn sai Khế Lạc lặng lẽ mang đến cho mình phê chuẩn? Những chuyện lớn nhỏ của trấn Bình Lạc, có chuyện nào không phải do hắn chỉ dạy Tang Chỉ làm?

Nói là ở lại trấn Bình Lạc để giám sát tiểu hồ ly, thực ra hắn như bà mẹ đang chăm lo cho đứa con nhỏ... Bây giờ lại xuất hiện một con rồng lai lịch bất minh, Tang Chỉ liền lờ luôn hắn! Tuấn Thúc càng nghĩ càng bực, nắm tay cũng từ từ siết chặt, bỗng cảm thấy có tấm khăn lụa khẽ lau trên trán. Ngước mắt nhìn, lại là khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của tiểu hồ ly, đôi môi anh đào hơi hé mở, dịu dàng nói: “Vết thương...ừm... còn đau không?”

Tuấn Thúc hít một hơi thật sâu, trong đầu lại đột nhiên lóe lên cảnh tượng Tang Chỉ thay áo, lau miệng cho Ly Vẫn, tên bất lương nào đó diễn trò mất ký ức đang ôm ấp Tang Chỉ, tay vô thức giữ lấy bàn tay kia, nghiến răng nói: “Đừng chạm vào ta!”

Bàn tay nhỏ vẫn đặt trong lòng bàn tay hắn rõ ràng run run, lòng phượng hoàng cao ngạo lại đau đớn như bị xé rách. Lúc đang tự hỏi rốt cuộc mình làm sao rồi thì lời nói ghen tuông đã buột ra khỏi miệng. Quả nhiên, hắn đang đố kỵ với Ly Vẫn!

Hắn ký huyết khế, dùng mỹ nam kế... làm nhiều việc như vậy mà tiểu hồ ly vẫn chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, còn con rồng con ngốc nghếch kia chẳng làm gì cả, chỉ với cặp mắt ngây thơ đã làm tiểu hồ ly tin!

“Được! Được! Phượng hoàng cao ngạo, ta nhớ rồi!” Tang Chỉ gầm lên. Tuấn Thúc lúc này mới tỉnh lại, thấy tiểu hồ ly cất bước muốn đi, trong lúc cấp bách, trong đầu hiện ra rất nhiều suy nghĩ kỳ quái: Không thể để nàng đi! Giữ lấy nàng, không được để Ly Vẫn lại có cơ hội lợi dụng nàng nữa! Ly Vẫn đáng chết, Ly Vẫn nguy hiểm, dám giả vờ mất ký ức, giả vờ lương thiện... Dựa vào cái gì mà hắn có thể ôm ấp tiểu hồ ly, còn mình thì không thể? Dựa vào cái gì mà hắn có thể sống ở miếu Thổ thần, bám chặt lấy Tang Chỉ? Tiểu hồ ly là của mình!

Trong lòng phượng hoàng cao ngạo gào thét tuyên bố chủ quyền xong, thân thể đã mạnh hơn ý thức ôm chặt lấy Tang Chỉ, môi cũng dính lên môi đối phương, trong chốc lát, sự ấm áp đã lấp đầy trái tim. Môi của tiểu hồ ly mềm mềm, thơm thơm, hình như... còn có cả chút ngọt ngào. Tuấn Thúc theo bản năng mơn man cắn liếm, răng lợi chạm nhau, làn da tiếp xúc, tiếp đó còn chưa biết đủ, liền duỗi lưỡi muốn công thành chiếm đất.

Bên này, Tang Chỉ sớm đã bị dọa cho không còn ý thức nữa rồi. Nhân lúc Tuấn Thúc hơi thả mình ra để cho hai người có thể hít thở, tiểu hồ ly thở hổn hển, nghẹn giọng nói: “Phượng hoàng cao ngạo! Ngươi... ngươi...” Lời còn chưa nói xong, Tuấn Thúc đã ôm lấy tiểu hồ ly, ép cả người lên người nàng, hai người cùng đổ xuống giường. Nụ hôn ngày càng mạnh mẽ.

Tuấn Thúc nhắm mắt, vì vẫn đang sốt nhẹ nên mặt đỏ hồng, dùng hết sức cắn Tang Chỉ. Nóng, rất nóng! Tang Chỉ đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy hơi thở của phượng hoàng cao ngạo nóng đến khác thường. Đâu chỉ có môi, trán, lưỡi đều nóng, nhất định là hắn sốt đến hồ đồ rồi, nên mới...

Tang Chỉ càng nghĩ càng thấy xấu hổ, đến mình cũng bị làm cho toàn thân nóng rực. Trong lúc hoảng loạn, đang đắn đo xem nên làm thế nào thì cảm thấy một con rắn nhỏ, trơn láng trườn vào miệng mình, vượt qua chướng ngại, trượt qua răng lợi, cuối cùng bắt được đinh hương, cùng nó quấn quýt vui thích.

“Á!” Tiểu hồ ly răng miệng không phân biệt rõ ràng, nhưng Tuấn Thúc lại hôn hít, cắn, nhai như đang phát điên. Hơi thở nam tính quen thuộc mà xa lạ phả vào mặt Tang Chỉ. Hai người môi kề môi, sự ấm áp đang bao bọc trong tim, chát chát nhưng ngọt ngọt.

Nhưng mà với cách thức bá đạo, điên cuồng như thế này, phượng hoàng cao ngạo có làm miệng mình sưng lên không? Hai người lăn qua lăn lại trên giường lâu như vậy, hắn như sợ mình chạy mất nên tóm chặt lấy cổ tay mình, vừa rồi tâm trí chỉ chú ý đến môi nên cũng không cảm thấy được, ừm... hình như có chút đau, xem ra cũng bị bóp đến sưng tím rồi.

Đầu óc Tang Chỉ đang suy đi tính lại, cuối cùng quay trở về chỗ cũ. Đợi chút, rốt cuộc mình đang làm gì? Phượng hoàng cao ngạo sốt đến hồ đồ rồi, mình cũng... hồ đồ theo rồi sao? Cùng lúc đó, Tuấn Thúc cũng thả Tang Chỉ ra, tay phải nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc bị rơi ra của tiểu hồ ly, khẽ gọi: “Tang Chỉ!”

Cặp mắt mê ly, mày liễu như mây, tiểu hồ ly nhìn cặp mắt của Tuấn Thúc, giống như có lực hút, bất giác bị đối phương thu hút, chẳng trách lúc đầu Thố Tử tiểu tiên lại dễ dàng nghe lời hắn như vậy. Phượng hoàng cao ngạo biết yêu thuật, đúng vậy, nhất định là biết yêu thuật! Cho nên mình mới tim đập thình thịch, cảm giác tứ chi mềm nhũn...

“Á... á...!” Tang Chỉ càng nghĩ càng đau đầu, ôm lấy đầu hét. Tang Chỉ ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao rồi? Lẽ nào ngươi cũng sốt rồi? Bị phượng hoàng cao ngạo truyền bệnh rồi?

Tuấn Thúc thấy vậy, cũng không kìm được nhíu mày, duỗi tay ra như muốn chạm vào gò má Tang Chỉ, nhưng tiểu hồ ly đã một tay đẩy hắn ra rồi chạy bán sống...

Chương 27

Tâm sự

Mấy ngày liền, Tang Chỉ trốn trong miếu Thổ thần, không chịu ra ngoài gặp người khác. Vấn đề đương nhiên xuất phát từ... nụ hôn kia.

Thực ra, so với giận phượng hoàng cao ngạo, tiểu hồ ly lại giận bản thân mình hơn. Khi đó phượng hoàng cao ngạo sốt đến hồ đồ, xem ra chỉ là muốn tìm cái gối ôm, vừa khéo mình đang ở trước mặt hắn, cho nên hắn mới thuận theo đó nhào đến mà ép mình.

Nhưng mà... nhưng mà... Quan trọng nhất chính là cái “nhưng mà” này, phượng hoàng cao ngạo lúc đó đang phát sốt, tùy tiện bắt giữ người rồi vừa ôm vừa hôn. Nhưng mình thì sao? Khi đó mình rõ ràng rất tỉnh táo, còn hừng hực khí thế muốn tìm Tuấn Thúc báo thù, nhưng hắn vừa nhào đến đầu óc mình đã trống rỗng, khi hắn hôn mình, mình cũng không phản kháng, thậm chí còn có chút xấu xa muốn hưởng thụ, vì sao lại như thế chứ?

Đáp án được miêu tả sinh động, nhưng tiểu hồ ly lại lựa chọn chạy trốn. Ừm, nhất định là mình bị nhiễm bệnh của phượng hoàng cao ngạo rồi, khi đó đầu óc cũng choáng váng nên mới không làm chủ được mình trước mỹ sắc, để mặc cho phượng hoàng cao ngạo hôn. Nghĩ đến cảnh tượng khi đó, Tang Chỉ lại không kìm được, mặt đỏ ửng. Tuy hiểu rõ lúc đó phượng hoàng cao ngạo đang hôn mê, nhưng cảm giác răng môi tiếp xúc với hắn lại mọc rễ trong đầu nàng, làm thế nào cũng không xua đi được, đêm đêm xông vào giấc mơ của nàng.

Lẽ nào... nàng cũng giống những tiên nữ kia, cũng thích phượng hoàng cao ngạo rồi?!

“Không đâu! Không đâu!” Suy nghĩ này vừa lóe lên, Tang Chỉ liền nhảy lên khỏi giường, kêu la: “Ta chưa từng thích phượng hoàng cao ngạo! Trước đây nhìn trộm hắn tắm cũng là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn! Ta tuyệt đối không thích phượng hoàng cao ngạo...”

Dứt lời, Tang Chỉ mới ý thức được mình đang hét cái gì, đúng là chưa khảo đã xưng, liền bịt miệng lại, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, nhìn quanh một vòng, may là trong phòng không có người. Đang dần yên tâm thì thấy trong nhà truyền đến tiếng sột soạt, tiểu hồ ly kinh hãi, không kìm được, nghiêm giọng nói: “Ai?!”

Lúc đó mới thấy từ trong phòng thò ra cái đầu của rồng con ngốc nghếch, khuôn mặt nhem nhuốc, không rõ là dính thứ gì, tay để sau lưng, không biết đang cầm thứ gì. Tang Chỉ thấy vậy thở phào một cái, vẫy tay tay ý bảo rồng con ngốc nghếch đến chỗ mình. Những ngày qua, Tang Chỉ làm ổ trong nhà, tuy bỏ bê công việc của Thổ thần khiến tiểu trợ lý Khế Lạc mệt đến mức phải khóc lóc kêu trời nhưng mà đối với rồng con ngốc nghếch, tiểu hồ ly lại phí nhiều tâm tư.

Từ dạy những thứ như mặc áo thế nào, nói chuyện ra sao, tắm rửa thế nào... rồng con ngốc nghếch cũng không đến nỗi ngốc quá, chẳng mấy chốc đã làm được. Bây giờ tuy nói chuyện vẫn còn hơi lắp bắp, trí tuệ như của trẻ con, nhưng cũng không có trở ngại gì quá lớn.

Rồng con ngốc nghếch với thân hình cao to của một người trưởng thành, lật giống như trẻ con chạy đến trước mặt Tang Chỉ, chớp chớp cặp mắt đen láy, giơ hai bàn tay từ sau lưng ra, nói: “Màn thầu.”

Tiểu hồ ly thấy vậy cười thành tiếng: “Lại ăn trộm được ở đâu?” Thời gian này, rồng con ngốc nghếch thấy Tang Chỉ làm ổ trong phòng, cũng đoán được Tang Chỉ không vui, không phải trộm màn thầu thì là hái quả của nhà người khác mang về cho nàng ăn. Lúc mới đầu tiểu hồ ly vẫn còn cẩn thận dạy bảo, như thế này là không đúng, trộm đồ là không tốt, nhưng rồng con ngốc nghếch có nghe nhưng không nghĩ, chẳng mấy chốc đã quên hết những lời này. Lâu dần, Tang Chỉ nói đến mỏi miệng, cuối cùng chẳng thèm nói nữa.

Rồng con ngốc nghếch lắp bắp giải thích: “Ăn màn thầu rồi... không đói, sẽ không buồn nữa.” Hóa ra là suy nghĩ ngây thơ của trẻ con, Ly Vẫn mất ký ức ngốc nghếch cho rằng, mấy ngày nay tiểu hồ ly không vui là bởi vì đói, vậy chẳng phải rất đơn giản sao, mình chỉ có sức lực, đi trộm chút đồ ăn cho tiểu hồ ly chẳng phải là được rồi sao?

Tang Chỉ thấy ánh mắt chờ đợi của rồng con ngốc nghếch, trong lòng ấm áp, cũng không hỏi lai lịch của chiếc màn thầu nữa, nhận lấy ăn từng miếng, từng miếng lớn. Quả nhiên, rồng con ngốc nghếch thấy vậy, mắt cong lên, sáng lấp lánh làm rung động lòng người. Tang Chỉ cười, nghèn nghẹn nói: “Cứ gọi mãi ngươi là rồng con ngốc nghếch cũng chẳng phải là biện pháp, ừm... phượng hoàng cao ngạo nói ngươi là Ly Vẫn gì đó, Ly Vẫn, Ly Vẫn, ai lại đặt cho ngươi cái tên đọc mỏi miệng thế này, cứ gọi ngươi là A Ly được rồi!”

Rồng con ngốc nghếch nghe thấy, mắt càng sáng hơn, gật đầu cười: “A Ly! Ta thích A Ly!

Tang Chỉ bị lây nhiễm cảm xúc của A Ly, mây sầu cũng tiêu tan bớt, nói: “Chỉ là bây giờ ngươi đang bị thương nặng, hoàn toàn mất đi ký ức, trí tuệ giống như trẻ con... Ta và phượng hoàng cao ngạo làm ầm lên như thế này cũng không có cách nào tra ra được nhà ngươi ở đâu. A Ly, ngươi còn nhớ chuyện trước khi mình bị thương không?”

Nghe thấy vậy, rồng con ngốc nghếch ngơ ngác một hồi, cặp mắt đẹp đẽ hơi nheo lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang trầm tư. Rất lâu sau, môi mỏng hơi mím, rồng con ngốc nghếch đột nhiên đứng dậy, kinh hãi nói: “Núi Thúy Bình!”

Tang Chỉ bị A Ly dọa cho giật mình, kinh hãi một lát mới nói: “Ta biết ngươi bị thương ở núi Thúy Bình, ta còn nhặt được ngươi ở đó mà! Ý ta muốn hỏi là...”

Chưa nói xong, A Ly đã chạy như bay ra ngoài. Tiểu hồ ly líu lưỡi, cuối cùng kinh hãi hét lên: “A Ly!”

---- Có chuyển biến ----

Rồng con ngốc nghếch điên cuồng chạy đến núi Thúy Bình. Trong đầu, những hình ảnh đứt quãng vẫn lóe lên, mây, sương, Long thần, máu chảy, còn cả... Ma tộc đang nhe răng múa vuốt. Không sai! A Ly nhớ, đám quái vật tướng mạo hung ác kia gọi là Ma tộc. Không nhớ đến núi Thúy Bình như thế nào, không nhớ mình tên là gì, nhưng đột nhiên dưới sự nhắc nhở của tiểu hồ ly mà rồng con ngốc nghếch nhớ lại trận ác chiến ở núi Thúy Bình hôm đó.

Bản thân mình hóa thân thành kim long, bay quanh quẩn một hồi trên mây, vẫn không phải là đối thủ của bọn chúng, cho đến khi bị trọng thương ngã xuống. Cảnh tượng trước khi bị thương rõ ràng hiện ra trước mắt, bản thân mình dồn hết sức lực vào đòn phép thuật cuối cùng, nằm trên mây cố gắng để không rơi xuống, một nam nhân che mặt, đi ủng cao bước đến trước mặt, ánh mắt mập mờ, cuối cùng một chân đá mình xuống... Không hiểu vì sao, cũng không biết mình muốn làm gì, Ly Vẫn chạy cả đoạn đường về hướng núi Thúy Bình. Tận đáy lòng có một giọng nói luôn vang lên, phải đến núi Thúy Bình! Có nguy hiểm! Phải nhanh chóng đến núi Thúy Bình bảo vệ trấn Bình Lạc!

Tiếng gọi của Tang Chỉ vẫn ở phía sau: “A Ly! A Ly! Đợi chút...”

Tiểu hồ ly dừng bước chân nặng như chì lại, ôm ngực thở dốc, không đuổi được rồng con ngốc nghếch, tên này sao mà chạy nhanh còn hơn cả chuột. Lau mồ hôi trên trán, Tang Chỉ còn đang do dự xem nên tiếp tục đuổi theo hay quay về đi tìm phượng hoàng cao ngạo nhờ giúp đỡ, liền cảm thấy một luồng gió lạnh thổi đến, mạnh đến mức không thể mở mắt ra.

“He he!” Tiếng cười lạnh khiến người ta dựng tóc gáy từ phía trên vọng đến. Tiểu hồ ly dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn, lời mắc nghẹn trong cổ họng không thốt ra được. Phía trước, một người mặc chiếc áo choàng lụa màu lửa đỏ, lửa đó giống như có sinh mệnh, vây quanh toàn thân, gợi cảm nhảy múa, miếng bạch ngọc đeo ở thắt lưng không có gió tự lay động, vạt áo rộng bay bay, tóc đen rủ xuống vai, trâm ngọc cài lệch.

Rõ ràng vẫn là Tuấn Thúc của trước kia, tướng mạo, thân hình, đầu tóc không có gì thay đổi, nhưng thần thái lại khác biệt như đó là hai người... Chỉ thấy hắn có khuôn mặt như hoa đào lại cười nụ cười ma mị, mắt như nước hồ thu nhưng lại đầy hàm ý, tuy là nam nhi nhưng thân hình lại duyên dáng hơn nữ nhân, còn nụ cười xấu xa nơi khóe miệng kia lại như thêm vào mấy phần thù địch.

Trong thoáng chốc, Tang Chỉ nhìn đến đần mặt ra, mãi mới nói được một câu: “Phượng... phượng hoàng cao ngạo?”

Tuấn Thúc liếc mắt nhìn Tang Chỉ một cái, nói: “Phượng hoàng cao ngạo? Ừm, cũng là cái tên hay!”

Tiểu hồ ly chớp mắt, phượng hoàng cao ngạo làm sao vậy? Bị sốt đến hồ đồ rồi sao? Sao mà đến... biệt hiệu mình đặt cho hắn cũng quên rồi? Tang Chỉ vỗ vỗ đầu, nghĩ đến chuyện trước mắt lại nói: “Không nói chuyện này vội! Rồng con ngốc nghếch phát điên chạy mất rồi, ngươi mau giúp ta đi tìm nó về đây.”

Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc nhướn mày: “Hử? Rồng con ngốc nghếch?”

Tang Chỉ giậm chân, vô cùng sốt ruột: “Tuấn Thúc ngươi có phải là thật sự sốt đến hồ đồ rồi không? Rồng con ngốc nghếch chính là Ly Vẫn đó! Vừa rồi, hắn đột nhiên...” Lời chưa nói xong, Tuấn Thúc liền vẫy tay áo một cái, miếng ngọc giống như có sinh mệnh bay ra phía sau rồi thu về trong chốc lát, A Ly đã bị miếng ngọc này trói chặt, nặng nề vứt xuống mặt đất.

Tuấn Thúc nắm lấy tay áo, cất giọng ngạc nhiên: “He he, thật sự là Ly Vẫn. Sao rồi? Đánh nhau với Ma tộc, lại bị thương thành như thế này sao?”

Tang Chỉ cảm thấy phượng hoàng cao ngạo hôm nay vô cùng kỳ lạ, nhưng lúc này chẳng để ý được nhiều như vậy, gập người xuống nhìn rồng con ngốc, và thấy ánh mắt đối phương sáng rực, đứng dậy nghiến răng nói: “Để ta đến núi Thúy Bình, có nguy hiểm!”

Tuấn Thúc chậm rãi, thong thả nói: “Đương nhiên có nguy hiểm, nếu không ta đến đây làm gì?”

Ly Vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng Tuấn Thúc đã nhanh hơn một bước, nói tiếp: “Nếu bây giờ ngươi đi chẳng khác nào tự tìm cái chết, ở lại trấn Bình Lạc thì tốt hơn.”

Tiểu hồ ly nghiêng đầu, cuối cùng vẫn nghi hoặc hỏi: “Tuấn Thúc, ngươi làm sao vậy?” Bình thường, nếu hắn không mặc áo trắng thì là áo xanh, chỉ cần thấy màu sắc tươi tắn là lại không kìm được nhíu mày, nhưng hôm nay lại mặc toàn màu đỏ, ngọn lửa đó giống như có sinh mệnh, cứ cuốn qua cuốn lại, rối mắt mà đẹp đẽ, nhưng...

Tang Chỉ gãi đầu: “Ngươi có phải là bị sốt đến hồ đồ rồi không? Ngươi...” Tiểu hồ ly đắn đo một hồi, lẩm bẩm: “Lẽ nào sốt đến mức biến hành người hai nhân cách rồi? Chẳng trách hôm đó lại hôn ta.”

“Ồ?” Tuấn Thúc nghe thấy vậy, thoắt cái đã đến bên cạnh tiểu hồ ly, chiếc áo lửa cũng ảo hóa thành áo đỏ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, cao giọng nói: “Hôn ngươi? Hai người lại phát triển nhanh như thế này ư? Là hôn thế nào?” Nói xong, phượng hoàng cao ngạo liền cong mắt phượng, vẻ mặt đầy mờ ám xán đến gần Tang Chỉ, lẩm bẩm: “Có phải như thế này...”

Tuấn Thúc vừa nói vừa kề lên người Tang Chỉ, tiểu hồ ly toàn thân run rẩy, bỗng có một thanh kiếm kề lên cổ Tuấn Thúc, chủ nhân của nó lạnh lùng nói: “Tránh xa nàng ra một chút!”

Tang Chỉ vô thức quay đầu lại, rồi không kìm được mở to cặp mắt. Người đó áo trắng, tóc đen, toàn thân toát ra hơi thở lạnh. Người cầm kiếm kề lên cổ Tuấn Thúc, tướng mạo giống hệt... giống hệt... Tuấn Thúc...

Lẽ nào, phượng hoàng cao ngạo bị nụ hôn đó biến ra người thứ hai rồi?