Nhật ký thăng chức của thổ thần - Chương 31 - 32

Chương 31

Thổ lộ

Nghe thấy vậy, Tang Chỉ bỗng ngơ ngác, người cứng đờ. Cắn chặt môi dưới, những suy nghĩ trong đầu tiểu hồ ly giờ đã rối thành một mớ. Phượng hoàng cao ngạo nói vậy là có ý gì? Cái gì thật, cái gì giả? Có lẽ nào... mình nghe nhầm, hoặc là... hiểu nhầm ý?

Trong chốc lát, Tang Chỉ chẳng biết phải làm thế nào, bàn tay nắm chặt rất lâu mới dám chạy đến hỏi: “Ngươi... ngươi nói gì?”

Phượng hoàng cao ngạo hắng giọng, không quay mặt lại, nói: “Không có gì!”

Nghe thấy vậy, trong lòng tiểu hồ ly bỗng trống trải, đột nhiên có cảm giác mất phương hướng, suy sụp cúi đầu nhưng vẫn có chút không cam tâm... Sao lại nói không có gì, vừa rồi rõ ràng nghe thấy phượng hoàng cao ngạo nói... Hắn nói... Làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?!

“Không đúng!” Hét lên một tiếng, Tang Chỉ hùng hổ nhảy đến trước mặt Tuấn Thúc, thở hổn hển, giậm chân, lắc đầu: “Rõ ràng ngươi vừa nói xong, ta nghe thấy mà, ngươi nói không phải đùa, mà là thật! Có phải...” Mắt Tang Chỉ vô cùng trong sáng, nhìn chăm chú Tuấn Thúc đang có chút thất thần, lẩm bẩm: “Có phải là...”

“Có phải là ngươi thật sự thích ta không?” Mấy từ này vẫn chưa nói ra khỏi miệng thì phượng hoàng cao ngạo đã nghiến răng, trầm giọng: “Phải!”

Hình như nhận sự cổ vũ của Tang Chỉ, hai tay Tuấn Thúc khóa chặt lấy vai của tiểu hồ ly, hùng hồn nói: “Ta là tên ngốc, tự làm tự chịu! Rõ ràng là lừa nàng đến trấn Bình Lạc, muốn giày vò nàng, ức hiếp nàng để báo thù, nhưng nàng ngốc nghếch như vậy, luôn gây tai họa. Ta còn ngốc hơn, hết lần này đến lần khác giúp nàng... Sau này ta dần dần phát hiện ra... ta thích nàng.”

Ba chữ: “Ta thích nàng” này nói ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng chỉ như thế cũng đủ khiến Tang Chỉ tròn mắt kinh ngạc, há hốc miệng không biết nói gì. Một giây trước, chính nàng muốn phượng hoàng cao ngạo nói vậy, nhưng đến khi đối phương thật sự thổ lộ, nàng lại chẳng biết nên làm thế nào. Nuốt nước miếng, Tang Chỉ nhìn Tuấn Thúc, mặt đối phương gần trong gang tấc, tay hắn vẫn đặt trên vai hàng, kiên định khiến người khác an lòng.

Những lúc như thế này, rốt cuộc nên phản ứng như thế nào? Nói gì, làm gì mới là tốt nhất, thích hợp nhất? Trong chốc lát, Tang Chỉ vốn chưa từng trải qua tình yêu bị làm cho rối loạn, trong đầu lặp đi lặp lại ý nghĩ: “Phượng hoàng cao ngạo lại thích ta”, nhưng đột nhiên lại nhớ đến chuyện gì đó, môi run run, lên tiếng: “Nhưng mà... nhưng mà ta và A Ly đã có hôn ước...”

Tiểu hồ ly nói ra câu này, không hẳn chỉ là kể lể, sự thật phượng hoàng cao ngạo thích nàng khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, liền trưng cầu ý kiến ngay trước mặt đối phương: “Chàng thích ta là điều rất tốt, nhưng ta đã có hôn ước, phải làm thế nào đây?”

Tuấn Thúc nghe câu này như bị giội một chậu nước lạnh, thấu vào tận trong tim. Có hôn ước với A Ly cũng chính là nói, tiểu hồ ly đã có sự lựa chọn giữa hắn và A Ly? Trong lúc sấm vang chớp nổ, sự thất vọng trong đáy mắt Tuấn Thúc bỗng lóe lên rồi biến mất, sau đó, trên mặt hắn hiện lên ý cười bỡn cợt, khinh đời giống như ca ca khoa trương: “Rất tốt!”

Tang Chỉ chớp mắt: “Cái gì rất tốt?”

Tuấn Thúc thả Tang Chỉ ra, lùi lại một bước, cười nói: “Biểu hiện vừa rồi rất tốt!”

“Là ý gì?” Tang Chỉ cau mày, vẫn chưa hiểu rõ tình hình. “Phượng hoàng cao ngạo, ngươi cười cái gì?”

Tuấn Thúc cắn răng, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Điều thứ bảy, quyển thứ nhất thủ quy của Thổ thần có ghi, trong thời gian đương nhiệm, Thổ thần không được bàn đến chuyện hôn nhân, cưới gả, càng không được từ bỏ chức vụ vì chuyện yêu đương, biểu hiện vừa rồi của nàng rất tốt.”

Trời - xanh - nổi - sấm!

Trong chốc lát, Tang Chỉ không biết rốt cuộc là thế nào nữa, chỉ cảm thấy ngực đau nhói, giống như có thứ gì đó muốn nổ tung trong tim. Phượng hoàng cao ngạo nói vậy là có ý gì? Vừa rồi là kiểm tra mình sao? Giống như với Thố Tử tiểu tiên, hắn đang dùng mỹ nam kế để thử mình, xem mình có bị cắn câu hay không, có xứng làm Thổ thần hay không? Cho nên, vừa rồi chẳng qua chỉ là đang diễn kịch. Từ đầu đến cuối, hắn và ca ca bất lương phối hợp để... trêu đùa mình?

Tang Chỉ lạnh toát sống lưng, mắt đã ươn ướt, mũi cay cay, trong lòng tràn ngập cảm giác chua xót, nhưng không nói rõ được là cảm giác gì. Phượng hoàng cao ngạo đùa giỡn mình, trêu đùa mình cũng chẳng phải một, hai lần, nhưng sao lần này lại buồn bã như thế, khó chịu như thế? Quá đáng... thật sự quá đáng!

Tiểu hồ ly chớp chớp mắt, nước mắt đã chảy ra. Tuấn Thúc thấy vậy thì hoàn toàn rối loạn. Vừa rồi hắn cứng họng nói thế là muốn cứu vãn chút thể diện, hắn vốn cho rằng nếu nói vậy, tiểu hồ ly chắc chắn sẽ không biết làm gì giống như lúc bình thường, nhảy lên đánh đấm hắn, nhưng chưa từng nghĩ...

Sắc mặt phượng hoàng cao ngạo tái đi, sự thông minh, tài trí bình thường đều không dùng được nữa rồi, giọng run run: “Tang Chỉ...” Đưa tay ra, hắn muốn lau những giọt nước trên mặt tiểu hồ ly, nhưng còn chưa chạm được vào đối phương, Tuấn Thúc đã thấy trước mắt lóe lên một cái...

Bốp!

Tiếng vang lảnh lót, Tuấn Thúc quay đầu lại, chỉ cảm thấy má phải bỏng rát, còn Tang Chỉ thì khóc không thàng tiếng: “Tuấn Thúc, ngươi là tên khốn nạn!” Nói xong, tiểu hồ ly liền chạy ra ngoài. Lúc này, Tang Chỉ chẳng nghĩ ngợi gì cả, chẳng muốn nói gì, chỉ muốn rời thật xa chỗ này! Ngay lập tức!

Cảm giác đau đớn và thất vọng của việc bị đẩy từ trên đỉnh xuống đáy vực sâu đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể, Tang Chỉ đã mất đi lý trí, hoàn toàn quên mất chuyện kết giới trước cửa sơn động. Ngược lại, Tuấn Thúc thì như bị đóng đinh tại chỗ, một giây trước khi tiểu hồ ly bị kết giới đánh bật trở lại, liền tóm lấy tay đối phương.

Tang Chỉ lại không hiểu được chuyện này, một tay đẩy Tuấn Thúc ra. Đến trước kết giới khoảng một thước thì dừng lại, ánh mắt lãnh đạm: “Tuấn Thúc, đừng để ta càng ghét ngươi!”

Đừng để ta càng ghét ngươi, càng ghét ngươi, càng ghét...

Chỉ một chữ “càng” mà Phượng quân đại nhân đứng trước thiên quân vạn mã chưa bao giờ rút lui sụp đổ, đứng bất động, tay nắm chặt thành nắm đấm. Đừng để ta càng ghét ngươi! Quả nhiên trong mắt Tang Chỉ, nàng lại... ghét mình như vậy? Cũng đúng, mình lừa nàng hạ phàm, hại nàng phải thức khuya dậy sớm, hại nàng ký huyết khế với mình, hại nàng... Làm sao nàng có thể không hận mình, ghét mình chứ? Sao còn hy vọng nàng có tình cảm với mình?

Tuấn Thúc tự cười hai tiếng lạnh lùng, giọng nói khàn đi: “Được, ta không qua đó, nàng cũng đừng đến cửa động, kết giới của ca ca ta có khả năng tấn công, sẽ làm nàng bị thương đấy.” Nói xong, hắn tránh vào một góc, khoanh chân ngồi xuống, không nói gì nữa.

Tang Chỉ thấy vậy, cũng run rẩy, ôm gối ngồi xuống. Nàng nghĩ mãi mà không ra, hai người rõ ràng đang cùng ở trong một hang động kín mít, chật hẹp, nhưng lại giống như cách xa mười vạn tám nghìn dặm, rõ ràng hai ngày trước còn ôm hôn nhau, lúc này mỗi người lại ôm tâm sự riêng. Đầu óc đang rối bời, hy vọng đêm nay sẽ qua nhanh, ngực dội lên cơn đau đớn chẳng biết từ đâu, không kìm nén được, tiểu hồ ly đưa tay ôm lấy ngực, cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ. Tang Chỉ cắn chặt răng, trán đầy mồ hôi.

Bụp! Bụp! Lại hai lần nữa, nỗi đau đớn như lưỡi dao cắt vào tận xương cốt khiến tiểu hồ ly không chịu đựng nổi, co quắp rồi đổ xuống đất, rên rỉ: “Á... á...!”

“Tang Chỉ!” Tiểu hồ ly đau đến mức tai cũng mất linh, trước mắt giống như có một màn sương trắng mông lung bao phủ. Nhưng vào một khắc trước khi hôn mê, Tang Chỉ lại cảm nhận được, mình ngã vào lòng của người nào đó. Rất ấm áp...

---- Sự hiểu nhầm ấu trĩ ----

Sau khi ngất đi một lát, lúc tỉnh lại, cơn đau đớn trong ngực không hề giảm bớt, trán nổi đầy gân xanh, cơn đau khiến Tang Chỉ hôn mê. Lần đầu tiên Tang Chỉ mở mắt, lọt vào mắt nàng chính là khuôn mặt đẹp trai bình thường không thân thiết, không lạnh lùng của phượng hoàng cao ngạo.

Trí nhớ thoáng tràn về trong đầu, nhìn lên đỉnh sơn động, những phiến đá phủ đầy rêu, Tang Chỉ khó chịu nghiêng đầu sang một bên, lúc này mới ý thức được mình đang gối lên chân của Tuấn Thúc, hơn nửa người cũng được hắn ôm trong lòng, toàn thân ấm áp, nhưng trái tim chẳng biết vì sao lại thấy lạnh lẽo.

Thử cử động một chút, nhưng Tang Chỉ cố chống người ngồi dậy thì lại bị Tuấn Thúc ấn nằm xuống chân, quát: “Đừng cử động!”

Trong lúc giãy giụa, Tang Chỉ phát hiện tay của hai người vẫn luôn nắm chặt, lớp sương mờ ảo bao phủ di chuyển qua lại giữa hai bàn tay, từng luồng khí ấm từ lòng bàn tay chạy thẳng đến tim, giống như... phượng hoàng cao ngạo đang truyền chân khí cho mình. Da mắt tiểu hồ ly giật giật, vô thức cụp mắt, Tuấn Thúc muốn lấy phương thức độ chân khí để nàng dễ chịu hơn?

Trong tim tiểu hồ ly trào lên từng gợn sóng nhỏ, cảm giác chua, cay, đắng, ngọt không nói được thành lời. Phượng hoàng cao ngạo lúc thì đối xử với nàng tốt hết mực, lúc lại nghĩ đủ mọi cách để trêu đùa nàng, người tốt, người xấu gì cũng diễn hết, rốt cuộc hắn muốn làm gì?!

“Bỏ ra!” Nghĩ đến chuyện Tuấn Thúc vừa đùa cợt mình, Tang Chỉ tức giận mà chẳng còn chút sức lực. Thấy vậy, Tuấn Thúc càng nắm chặt bàn tay của tiểu hồ ly, ngữ khí dịu dàng chưa từng có: “Có thấy đỡ hơn chút nào không?”

Tang Chỉ không nói, chỉ là bàn tay nhỏ bé không còn muốn thoát khỏi tay đối phương nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn. Nhưng cảm giác đau đớn vẫn không ngừng giày vò tiểu hồ ly, giống như Tuấn Thúc truyền cho nàng càng nhiều tiên khí, cơ thể lại càng khó chịu.

Ánh mắt Tuấn Thúc dịu dàng, hình như cũng nhìn ra sự khó chịu của tiểu hồ ly, thấy trong mắt nàng tích tụ một màn sương mỏng, liền nói: “Đừng lo lắng, ta đã dùng thuật thiên lý để liên lạc với Tuấn Ngạn rồi, chẳng mấy chốc huynh ấy sẽ đến phá kết giới. Đến lúc đó ta sẽ đưa nàng về tìm Bích Nữ.”

Tang Chỉ nằm cuộn tròn trong lòng phượng hoàng cao ngạo, giằng co không được, mà không giằng co cũng chẳng xong: “Phượng hoàng cao ngạo, rốt cuộc ngươi... muốn ta như thế nào?”

Đột nhiên thổ lộ là ngươi, đột nhiên nói đây là bài kiểm tra với Thổ thần cũng là ngươi, truyền chân khí, quan tâm chăm sóc ta cũng là ngươi, dùng mỹ nam kế, trêu ghẹo, đùa cợt ta cũng là ngươi... Hít một hơi thật sâu, Tang Chỉ lấy lại dũng khí, ngẩng đầu, mắt long lanh, nghiêm túc nhìn Tuấn Thúc, hé răng như muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy ngực đau dữ dội, cổ họng có vị tanh lợm, rồi phụt nôn ra máu tươi.

Tuấn Thúc nhất thời hoảng loạn, nhanh chóng hợp bốn tay lại, đem chân khí liên tục truyền cho tiểu hồ ly để chế ngự cơn đau đớn. Nhưng ngay sau đó, tiên khí bị phản tác dụng, tiểu hồ ly khóc thành tiếng, trán cũng toát mồ hôi lạnh, hơi thở yếu ớt như muốn ngất đi. Tuấn Thúc không bắt được mạch, không dám độ chân khí bừa bãi nữa, đành cất lời để phân tán sự chú ý của nàng: “Tang Chỉ, cố gắng kiên trì thêm chút nữa. Một lát thôi là bọn Tuấn Ngạn và Khế Lạc sẽ đến.”

Lúc này, Tang Chỉ đau đến mức như bị kim đâm vào tim, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, lời Tuấn Thúc nói cũng chỉ là những tiếng ong ong, vô thức lắc đầu rồi muốn ngã xuống, nhưng được Tuấn Thúc giữ lại, cắn chặt răng đỡ nàng lên.

“Tang Chỉ, nàng còn nhớ khi mới đến trấn Bình Lạc nàng đã nói gì không? Nàng nói, sẽ có một ngày quay trở lại Thanh Khâu quốc, đưa thiên binh thiên tướng đến tìm ta báo thù!” Giữ chặt Tang Chỉ, Tuấn Thúc thấy nàng đã nhắm mắt muốn ngủ, bất ngờ quát lớn: “Tang Chỉ, nàng có nghe thấy không?!”

Tiểu hồ ly bị quát như thế, quả nhiên lấy lại chút ý thức, gắng sức chống đỡ, cau mày lại: “Ồn quá!” Nói xong, lại gật đầu muốn ngủ. Tuấn Thúc biết Tang Chỉ đã đến giới hạn của sự chịu đựng rồi, nhưng cũng hiểu rất rõ nếu lần này ngủ e rằng sẽ nguy to, cuối cùng, đành nghiến răng nói: “Tang Chỉ, nàng kiên trì một chút nữa thôi! Nếu... nếu qua được đêm nay thì ta sẽ giải phong ấn trên người nàng, thả nàng đi.”

Nghe thấy vậy, Tang Chỉ quả nhiên giật mình, thần trí tỉnh táo hơn nhiều, dùng ánh mắt khó tin nhìn Tuấn Thúc, lẩm bẩm: “Ngươi nói gì?”

“Ta nói...” Tuấn Thúc xa xăm nhìn Tang Chỉ, cuối cùng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, trầm giọng: “Ta không muốn nàng làm Thổ thần nữa, ta sẽ thả cho nàng rời khỏi trấn Bình Lạc.”

Chương 32

Mối nguy hiểm

Tiểu hồ ly tỉnh lại một lần nữa thì phát hiện mình đang nằm trong căn phòng gỗ xa lạ. Nhìn qua một lượt thì thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ đơn giản và một bộ bàn ghế gỗ. Tang Chỉ không còn cảm giác đau đớn nữa, nhưng toàn thân mệt mỏi rã rời, tay chân mềm nhũn. Từ từ ngồi dậy, đúng lúc có người vén rèm đi vào. Người đến là một cô nương khoảng mười tám, mười chín tuổi, xinh tươi, trẻ đẹp, nhìn cách ăn mặc thì đoán chắc là con gái một gia đình nhà nông gân đây. Nữ nhân bưng thuốc đến, thấy Tang Chỉ đang từ trên giường ngồi dậy, vội vàng đặt thuốc xuống rồi chạy đến đỡ nàng, liên tục than phiền: “Sao cô nương đã dậy rồi? Không ngủ thêm lát nữa sao?”

Tang Chỉ lắc đầu: “Đây là đâu?”

Nữ nhân nghe thấy vậy thì dùng cặp mắt đen long lanh nhìn Tang Chỉ một lượt, lúc này mới cười, nói: “Chỗ này là đỉnh núi Thạch Quái, ta và cha ta thỉnh thoảng lên núi săn bắn nên dựng căn nhà gỗ này. Hôm nay đang chuẩn bị trở về thôn thì gặp cô nương và tướng công nhà cô.”

“Tướng công ta?” Tang Chỉ lẩm bẩm thì thấy nữ nhân gật đầu, nói: “Đúng vậy, hai cha con ta gặp vợ chồng cô ở gần chỗ này, tướng công cô nói hai người lên núi chơi gặp phải gấu hoang, khi chạy trốn, cô bị thương, nên mới ngất đi.” Ngừng lại một lúc, nữ nhân vỗ vỗ lên trán Tang Chỉ: “Sao vậy? Cô nương không nhớ gì sao?”

Tiểu hồ ly nhíu mày, những hình ảnh trước khi hôn mê bỗng tràn về trong đầu, đoán rằng “tướng công” mà cô gái nói là phượng hoàng cao ngạo, vội vàng hỏi: “Vậy phượng... tướng công nhà ta bây giờ ở đâu?”

Cô gái toét miệng cười trêu, không trả lời lại còn đùa Tang Chỉ: “Tình cảm của hai người thật tốt!” Lời nói này khiến tiểu hồ ly đỏ mặt tía tai, sau đó mới nghiêm túc nói: “Cô yên tâm đi, anh ta đang ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Cô uống thuốc trước đi, đợi lát nữa ta đưa anh ta đến gặp cô.”

Lời vừa buông, hai người liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nam nhân gọi: “Nhị Nữu!” Cô gái nghe thấy, liền nói: “Cha ta gọi ta đấy. Cô ở đây nghỉ ngơi đi nhé!” Nói xong, cô gái vén rèm rời đi. Tang Chỉ ngồi ở đầu giường, suy nghĩ linh tinh, vì vừa tỉnh dậy nên đầu óc vẫn chưa linh hoạt lắm.

Phượng hoàng cao ngạo đưa nàng xuống núi, gặp hai cha con người phàm này, liền nói dối bọn họ là vợ chồng để ở nhờ? Không đúng, rõ ràng Tuấn Thúc đã nói mình không mở được kết giới đó, vậy hai người bọn họ xuống núi bằng cách nào? Ca ca khoa trương đâu? Khế Lạc, Thất Thủy đâu? Bọn họ đều không đến sao?

Tiểu hồ ly càng nghĩ càng thấy không bình thường, cố gắng chống đỡ để xuống giường đi tìm phượng hoàng cao ngạo, nhưng không may tay vừa chạm đến bát thuốc đã làm nó đổ ra bàn. Tang Chỉ cuống quýt lấy khăn tay ra lau, nhưng lau được một nửa, nhấc chiếc khăn tay lên nhìn thì vô cùng kinh hãi, chiếc khăn tay vốn trắng như tuyết giờ lại từ đen chuyển qua tím, rồi dần dần xanh thẫm...

Trước khi Tang Chỉ đến trấn Bình Lạc làm Thổ thần, công chúa Họa Thường lo lắng cho sự an nguy của con gái, nên đặc biệt tặng cho nàng chiếc khăn tay này, dặn dò phải luôn mang theo bên người. Chiếc khăn tay tưởng như chẳng có gì khác biệt so với những chiếc khác, nhưng thực ra nó có thể phân biệt tính chất của các loại dịch thể. Tiểu hồ ly nhìn chiếc khăn tay đang có màu tím đỏ, tay hơi run rẩy, điều này rõ ràng đang nhắc nhở nàng trong thuốc có độc!

Tang Chỉ kinh hãi dựng tai lên, liền nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng nói chuyện của hai cha con nhà nọ.

“Cha, con đã bảo cô ta uống thuốc, chắc chắn là không có trở ngại gì lớn đâu.”

“Suỵt! Vẫn nên cẩn thận một chút! Đề phòng cô gái này vẫn chưa hôn mê.”

“Sợ gì chứ? Nhìn dáng vẻ bệnh tật, yếu ớt của cô ta thì thấy cô ta chẳng có gì khó đối phó. Nam nhân kia khó đối phó như vậy mà chẳng phải chúng ta cũng bắt được rồi sao?”

“Ừm, đợi lát nữa sẽ đem nấu chín bọn chúng cho đệ đệ con ăn, có lẽ còn có cơ hội hoàn hồn!”

“Cha yên tâm, con đã trói nam nhân đó ở hậu viện...”

Trong thoáng chốc, Tang Chỉ nghe mà thấy kinh hãi đến líu lưỡi, biết là lúc này vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn phải bình tĩnh, tự nói với mình không được rối loạn, không được hoảng hốt. Hai người (yêu?) này đến phượng hoàng cao ngạo cũng có thể đốn ngã, chứng tỏ thực lực không thể xem thường, nhất định phải dùng mưu kế. Nhưng bây giờ nên làm thế nào?

Tiểu hồ ly đầu óc rối như tơ vò, trong lúc hoảng hốt đột nhiên nghĩ đến Nhị Nữu vừa nói đã trói nam nhân kia ở hậu viện. Đúng! Cứ cứu phượng hoàng cao ngạo ra trước rồi hẵng nói. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ gỡ một quả huyết chuông trên chuông vàng xuống, niệm chú kết thật chặt lên cửa, bảo đảm rằng trong chốc lát, hai kẻ bên ngoài không thể tấn công được kết giới của chuông, rồi mới loạng choạng chạy đến hậu viện, quả nhiên nhìn thấy Tuấn Thúc bị trói bên bếp lò.

“Phượng hoàng cao ngạo!” Tang Chỉ kinh hãi gọi lớn, nhào vào lòng Tuấn Thúc, vừa nói vừa nức nở: “Sao lại... như thế này?”

Khuôn mặt Tuấn Thúc nhếch nhác, khóe miệng còn có vết máu, xem ra thật sự là đã đại chiến một trận với cha con nhà kia. Tang Chỉ khóc: “Sao lại như thế này?”

Tuấn Thúc lắc lắc đầu, nói chuyện mà cũng phải tốn rất nhiều sức lực: “Ta phát hiện ở một đầu khác của sơn động có lối ra, không đợi được bọn Tuấn Ngạn đến nên đưa nàng ra ngoài trước, không ngờ lại bị hai cha con hỏa liên thụ yêu này đánh lén, rồi bị bắt đến đây.”

Tang Chỉ chớp chớp mắt, nửa hiểu nửa không: “Hỏa liên thụ yêu? Lẽ nào hai cha con chúng là người thân của hỏa liên thụ yêu chúng ta đã gặp ở trong động kia?” Chẳng trách vừa rồi nghe thấy Nhị Nữu và phụ thân nói gì mà thay đệ đệ báo thù, nấu chín bọn họ để chiêu hồn... Lẽ nào là bởi ca ca khoa trương bắt thụ yêu vào trong sơn động, hai cha con nhà này vẫn luôn lẩn trốn ở gần đó để cứu yêu tử, kết quả là không cứu được yêu tử, lại tận mắt nhìn thấy nó chết thảm, nên giờ mới xảy ra chuyện này?

Tiểu hồ ly đang nghĩ ngẫm, liền nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng động cực lớn, biết là cha con thụ yêu đã phá được kết giới của huyết chuông, sợ đến mức ngơ ngẩn cả người.

“Mau! Giúp ta cởi dây thừng.” Nghe thấy Tuấn Thúc nói vậy, Tang Chỉ mới bừng tỉnh, xông đến chuẩn bị cởi dây thừng thì bị một đường ánh sáng màu xanh đánh bật lại.

Phượng hoàng cao ngạo và Tang Chỉ đều kinh hãi, nhìn lại thì thấy ánh sáng màu xanh đã hóa thành một thiếu nữ áo xanh đứng trước mặt hai người.

---- Bí ẩn trùng trùng ----

Tang Chỉ nhìn thẳng vào nữ nhân xinh đẹp đang đứng trước mặt, trong lòng có cảm giác vô cùng kỳ lạ, không kìm được, líu lưỡi nói: “Ngươi là ai?” Vì sao đạo quang vừa rồi lại giống như đạo quang đã từng cứu mình hai lần đến vậy?

Thiếu nữ áo xanh nghe thấy vậy, vội vàng lắc đầu, chỉ khẽ quát: “Tang Chỉ chớ nhập ma chướng, không được cởi dây thừng này!”

Tuấn Thúc thấy vậy, mím chặt đôi môi mỏng, không nói gì. Tiểu hồ ly nhất thời chẳng biết làm thế nào, vô thức lùi lại phía sau, lẩm bẩm: “Ý ngươi là gì? Làm sao ngươi biết tên của ta?”

Thiếu nữ áo xanh không đáp, chỉ vội nói: “Đây không phải Tuấn Thúc thật, đây cũng chẳng phải là núi Thạch Quái gì, Tang Chỉ người đang ở trong mộng đó!”

“Trong mộng?” Tiểu hồ ly mở to mắt, lại căng thẳng lùi về phía sau, phượng hoàng cao ngạo trước mặt trở nên mơ hồ, nhìn không rõ ràng lắm: “Làm sao ta có thể ở trong mộng?”

Thiếu nữ áo xanh đến bên cạnh Tang Chỉ: “Đây đều là ma chướng, nhất quyết không được cởi dây thừng cho người này, nếu không nó sẽ ra ngoài gây hại cho tam giới.”

“Tang Chỉ cẩn thận!” Đúng vào thời khắc nữ tử áo xanh kéo Tang Chỉ lại, Tuấn Thúc đột nhiên lên tiếng. Tiểu hồ ly sợ đến mức nhảy bật ra, tránh xa nữ tử áo xanh và Tuấn Thúc một khoảng, tạo thành thế đứng kiềng ba chân, rồi quát lớn: “Ngươi đừng có lại đây!”

Là ác mộng hay là hiện thực, Tang Chỉ nhất thời choáng váng, không phân biệt rõ ràng được. Ngoài cửa, tiếng của chiếc chuông càng lúc càng lảnh lót, càng lúc càng kịch liệt, nhắc nhở chủ nhân rằng kết giới sắp bị công phá. Tang Chỉ nhắm mắt, biết thời gian không còn nhiều, liền hạ quyết tâm, nói: “Được! Phượng hoàng cao ngạo ngươi nói ngươi là thật, ngươi dựa vào cái gì để chứng minh?”

Tuấn Thúc nghe thấy vậy thì hơi khép mắt lại, hai hàng mi lay động rồi khẽ nói: “Lúc ở trong sơn động chỉ có hai chúng ta, lời ta nói người khác không thể biết được. Khi đó ta nói, ta thổ lộ với nàng chẳng qua chỉ là để kiểm tra nàng, thực ra... đều là giả. Ta... thích nàng.”

Ting!

Dứt lời, sợi dây đàn trong tim tiểu hồ ly cũng căng lên và đứt theo. Đây là Tuấn Thúc, là Tuấn Thúc thật. “Phượng hoàng cao ngạo!” Tang Chỉ vừa chạy về phía Tuấn Thúc vừa gọi. Nữ tử áo xanh thấy vậy vô cùng kinh ngạc, chặn Tang Chỉ lại, nói: “Tang Chỉ, không được đi! Hắn là người do chính bản thân người hư cấu ra, đương nhiên hiểu rõ tất cả những gì người nghĩ. Ký ức của người hắn đương nhiên cũng biết, hắn không phải Tuấn Thúc. Tuấn Thúc vẫn ở bên ngoài...”

Lời còn chưa dứt, Tang Chỉ đã thô lỗ đẩy nữ tử áo xanh ra, mắt mở to nhìn người kia chằm chằm: “Ngươi nói bậy! Đây chính là Tuấn Thúc!”

“Tang Chỉ!” Nữ tử áo xanh thấy không ngăn được tiểu hồ ly, đành ra chiêu thức hiểm, nhân lúc tiểu hồ ly nhào lên phía trước, liền kéo chiếc chuông vàng ở thắt lưng nàng. Tang Chỉ bị giữ lại, chuông vàng phát ra tiếng kêu lảnh lót khiến nàng run rẩy, thần trí như được khôi phục, ánh mắt trong sáng nhìn nữ tử áo xanh.

Nữ nhân lắc đầu: “Tang Chỉ chớ bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc. Người và Tuấn Thúc có quan hệ huyết khế, bây giờ hãy khởi động trận huyết đồ, nếu hắn là Tuấn Thúc thật, đương nhiên sẽ có cảm ứng.”

“Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến?” Tang Chỉ nói xong, ngẩng lên thì thấy Tuấn Thúc biến ra tướng mạo méo mó, thân hình vặn vẹo, giọng nói thấp trầm, u ám: “Yêu nghiệt ở đâu đến, dám phá hoảng chuyện tốt của bản tọa?!”

Dứt lời, yêu vật kia liền duỗi cánh tay đang bị trói ra, tóm lấy cổ nữ tử áo xanh. Nữ tử áo xanh thoắt cái quay người, đẩy Tang Chỉ ra ngoài. Chuông vàng lại lần nữa kêu “ting tang”, tiểu hồ ly muốn kêu gào mà không ra tiếng, vật lộn rất lâu cuối cùng cũng ngồi dậy được.

“Á... á...!” Một tiếng thét rát cổ bỏng họng vang lên, Tang Chỉ thở hổn hển ngước mắt. Bọn Khế Lạc, Thất Thủy đang nhìn nàng chằm chằm, bên trái, hai huynh đệ song sinh thì sắc mặt tái xanh. Tiểu hồ ly còn chưa kịp nói gì thì thấy ca ca khoa trương vừa gãi tai vừa nói: “Tiểu hồ ly muội thực sự là... tỉnh rồi thì tỉnh, có cần phải kích động như thế không?”

Cuối cùng cũng... tỉnh rồi.