Nhật ký thăng chức của thổ thần - Chương 33 - 34

Chương 33

Bí mật

Quay lại nói từ đầu.

Vốn dĩ Tang Chỉ hôn mê, chẳng mấy chốc bọn ca ca khoa trương đã chạy đến nơi. Mọi người cuống quýt đưa tiểu hồ ly về Thanh Ngô cư, Bích Nữ cẩn thận kiểm tra một lượt rồi nói: “Ngủ say rồi!”

“Ngủ say rồi?” Khế Lạc líu lưỡi. “Bích Nữ đại nhân, người có nhầm không? Lúc chúng ta đưa công chúa Tang Chỉ từ sơn động quay về, người gần như...” Đào thụ tinh ngừng lại, nhìn sắc mặt của phượng hoàng cao ngạo vẫn được coi là tạm ổn, rồi khẽ nói: “Chỉ còn nửa cái mạng.”

Thất Thủy gãi đầu: “Không bị thương, cũng không trúng độc, mạch đập bình thường, thật sự là ngủ say rồi, không phải hôn mê.”

Tuấn Thúc nghe thấy vậy thì nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện lạ liên tiếp xảy ra. Vừa rồi ở trong sơn động, tiểu hồ ly còn đau đến chết đi sống lại, tay chân co rút. Mình phải khó khăn lắm mới giúp nàng ổn định lại, cho rằng Bích Nữ có thể biết được nàng bị làm sao, cuối cùng lại là... ngủ say rồi?

Phượng hoàng cao ngạo nhìn chằm chằm Bích Nữ với ý dò hỏi, Bích Nữ ở trong tường nhún vai bất lực: “Tiểu phượng hoàng ngươi thấy ta giống đang đùa sao? Đứa trẻ đó quả thật không có chút gì là không bình thường, theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, thực ra là do thể lực bị cạn kiệt, mệt quá nên ngủ say rồi.”

“Thể lực bị cạn kiệt... mệt quá...” Ca ca khoa trương ở bên cạnh xoa xoa cằm, như nghĩ ra điều gì đó liền lặp lại lời của Bích Nữ, rồi dùng cánh tay hích hích Tuấn Thúc vẻ mờ ám: “Tiểu đệ, chắc không phải do đệ làm gì đó chứ? Haizz! Làm đến mức ta cũng thấy xấu hổ rồi, chẳng trách vừa rồi ta đột nhiên thấy đỏ mặt, tim đập nhanh, toàn thân run rẩy. Người ta đều nói huynh đệ song sinh tâm linh cảm ứng, đệ và tiểu hồ ly ở trong sơn động... Ôi trời! Đáng ghét quá! Phát triển nhanh vậy sao?”

Những người có mặt trong phòng đều im thin thít. Người nhìn trời thì cứ nhìn trời, người đếm kiến thì cứ đếm kiến, ai cũng coi như chẳng nghe thấy gì, chỉ có Tuấn Ngạn vẫn đang chìm đắm trong thế giới do mình tưởng tượng, sung sướng buôn chuyện đến mức vừa gọi vừa kêu, cuối cùng, đến khi phượng hoàng cao ngạo từ từ ngước mắt, từ từ... nhìn ca ca một cái...

Ánh mắt sâu không thấy đáy, không thể nói rõ là đang hỉ, nộ, ai, lạc, nhưng một ánh nhìn này đã đủ khiến ca ca khoa trương câm tịt. Tuấn Ngạn vân vê gấu áo, tỏ vẻ vô cùng đáng thương: “Đệ nhìn người ta như thế này, người ta sẽ xấu hổ lắm!”

Phượng hoàng cao ngạo coi như không nghe thấy, ánh mắt bình thản lướt một vòng quanh phòng, khẽ lên tiếng: “Huynh đưa Ly Vẫn đi đâu rồi?” Ý trong lời nói rất rõ ràng, giải quyết chuyện trước mắt trước đã, rồi sẽ xử lý chuyện huynh tự coi mình là thông minh, đem nhốt đệ và tiểu hồ ly trong sơn động sau.

“Ấy!” Tuấn Ngạn đưa tay véo cằm, ngẩng nhìn trời. “Để ta nghĩ xem! Sau khi đệ và tiểu hồ ly đi rồi, bọn ta liền đến núi Thúy Bình, vốn dĩ chỉ là cảm thấy vô vị, muốn đi bắt mấy ma vật đưa về hỏi chơi, xem Ma tộc bọn chúng gần đây làm gì thần bí ở gần núi Thúy Bình, kết quả...”

Tuấn Thúc nghiến răng ken két, nắm chặt nắm đấm nói: “Nói vấn đề chính đi!”

“Vấn đề chính?” Tuấn Ngạn tỏ vẻ vô tội, bấm ngón tay. “Vấn đề chính chính là... khi bọn ta đến núi Thúy Bình, không may gặp phải Húc Vương.”

“Húc Vương?” Lần này, đổi lại là đào thụ tinh Khế Lạc há miệng, trợn mắt. “Chính là Húc Vương thống lĩnh Hồ yêu tộc?” Trong truyền thuyết, Húc Vương là hồ vương của Hồ yêu tộc. Ngạo mạn, hung dữ, đừng nói là không thèm nhìn loài người thấp kém, ngay đến tiên giới trong mắt hắn cũng chẳng là gì cả.

Mấy trăm năm trước, Húc Vương đã được liệt là hồ tiên một cách rất vẻ vang, nhưng lại khinh thường cái gọi là thứ bậc của tiên giới, đem sứ giả Tiên tộc ở yêu giới đến đánh cho sống dở chết dở rồi vứt về Thiên cung. Ngọc Đế tuy giận hắn tự phụ, cao ngạo nhưng lại e ngại thế lực của Hồ yêu tộc, lại thấy Húc Vương giúp cho Hồ yêu ở yêu giới yên ổn một phương, không có ý xâm phạm đến hai giới nhân - tiên nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Khế Lạc gãi đầu: “Nhưng nghe nói Húc Vương vẫn luôn ở yêu giới, sao lại đến núi Thúy Bình?”

Tuấn Ngạn thấy sắc mặt đệ đệ càng lúc càng khó coi, cuối cùng có chút vui quá hóa buồn: “Ấy! Cái đó... Trời đất làm chứng, ta thật sự chỉ là muốn cùng Ly Vẫn trừ hại giúp dân, nhưng ai mà nghĩ sẽ bị Ma tộc đánh cho chạy nháo nhác, còn đem cả Hồ tinh của yêu giới đến chứ!”

Phương hoàng cao ngạo cúi đầu, móng tay bấm chặt vào da thịt, chỉ hận là không thể một chưởng đánh bay ca ca song sinh của mình. Thế mới nói, mình đúng là bị sốt thành ra hồ đồ rồi, nên khi đó mới viết thư bảo huynh ấy đến điều tra giúp việc của Ma tộc, bây giờ đã chữa lợn lành thành lợn què, lại còn khiến sự việc càng lúc càng phức tạp.

“Vậy bây giờ Ly Vẫn ở đâu? Có phải là bị thương rồi không?!” Tuấn Thúc mặt nổi đầy gân xanh, không thể giữ được phong độ nữa rồi.

Tuấn Ngạn thu nhỏ thân hình vốn đã được thu nhỏ của mình, run bần bật, nói: “Ta đã thả về miếu Thổ thần rồi! Tuấn Thúc đệ đừng có tức giận mà... Hắn ta thật sự bị thương không nghiêm trọng đâu, ta đã mời Bích Nữ tỷ tỷ xem qua rồi.”

Bích Nữ ở bên cạnh ậm ờ phụ họa, mỉm cười nói: “Thật đấy! Chẳng nghiêm trọng chút nào, chỉ là gãy hai chiếc xương, trên chân mất một miếng thịt, cánh tay trật khớp... Thật sự là không nặng! Ừm... chắc là nằm trăm ngày sẽ khỏi. Ồ, đúng rồi, hắn bị trúng độc nhưng Thất Thủy đã giải rồi, không sao đâu!”

Tuấn Ngạn toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không nghĩ đến việc Bích Nữ sẽ bán đứng mình trắng trợn như vậy, đứng im tại chỗ cho đến khi cảm thấy sống lưng lạnh toát, rồi tiếp tục chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, than vãn: “Tuấn Thúc... đệ đệ tốt...”

“Tuấn Ngạn!” Ca ca khoa trương còn chưa nói xong, Tuấn Thúc đã ngẩng đầu cười tươi. Thấy vậy, Tuấn Ngạn toát mồ hôi. Từ trước đến nay, đệ đệ tính cách lạnh lùng, không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài, bây giờ lại cười vui vẻ thế này...

Tuấn Ngạn lau mồ hôi, nghẹn giọng nói: “Huynh sai rồi, huynh thật sự sai rồi!”

Phượng hoàng cao ngạo xua xua tay, nụ cười vẫn ung dung, thư thái: “Đệ nghe nói huynh có viên đông hải minh châu, mài thành bột làm thuốc chắc là sẽ nhanh hồi phục hơn, huynh tự giao ra đi!”

Dứt lời, sắc mặt Tuấn Ngạn liền thay đổi: “Không phải chứ? Đó là của Thanh Dục muội muội tặng ta làm tín vật...” Hai chữ “đính ước” còn chưa nói ra khỏi miệng, Tuấn Ngạn đã thấy Tuấn Thúc sát khí bừng bừng, một vòng quang ảnh màu đỏ bao quanh người, bàn ghế bên cạnh đều rung lên...

Trong tình cảnh này, Tuấn Ngạn ngơ ngác, lúc này mới chịu thỏa hiệp, xin tha thứ. Đang ồn ào, tiểu hồ ly bỗng ngồi dậy, há hốc miệng rồi kinh hãi kêu lên, thế là lúc này mới có cảnh tượng Tang Chỉ sau khi tỉnh dậy nhìn thấy.

Khi tiểu hồ ly tỉnh táo trở lại, liền đem câu chuyện thấy trong giấc mơ nói cho mọi người nghe, đương nhiên đã lược qua đoạn Tuấn Thúc giả thổ lộ với mình. Nói xong, cả căn phòng im lặng, đến ca ca khoa trương bình thường lúc nào cũng líu lo giờ cũng im thin thít.

Tuấn Thúc xoa xoa cằm, trưng cầu ý kiến lão ca: “Huynh thấy chuyện này thế nào? Yêu vật đóng giả làm đệ kia có thể là mộng yểm quái?”

Ca ca khoa trương lắc đầu: “Mộng yểm quái là hút lấy thần thức của người khác mà sống, nếu thật sự tiểu hồ ly gặp mộng yểm quái, thứ nhất, chúng ta không thể phát giác ra được, thứ hai, tiểu hồ ly trước đó đột nhiên cảm thấy trong lòng sợ hãi mà không lý giải được, thứ ba, mộng yểm quái cũng chẳng có lý do gì để bảo cô ấy cởi dây thừng. Tình huống này ngược lại giống...”

Bích Nữ tiếp lời của Tuấn Ngạn: “Ngược lại giống cơ duyên trùng hợp, vào nhầm kết giới gì đó, muốn để Tang Chỉ giúp hắn giải phong ấn.”

Một lời thức tỉnh người trong mộng!

Tang Chỉ nghe thấy vậy bỗng ngộ ra: “Đúng, khi đó ta phá hỏng mưu kế của yêu vật đó, hắn tức giận muốn giết ta, nhưng vẫn không thể cởi được sợi dây thừng đang trói tay hắn.”

Đào thụ tinh nghe thấy lời này liền xoa cằm, lẩm bẩm: “Phong ấn... lẽ nào có liên quan đến phong ấn của trấn Bình Lạc?”

Tuấn Thúc gõ gõ chiếc quạt, trầm tư hồi lâu mới nói: “Có lẽ cũng đến lúc giải mã bí mật đã ẩn giấu nhiều năm của trấn Bình Lạc rồi.”

Chương 34

Gấu mèo?!

Trấn Bình Lạc là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, nhưng chuyện có một tầng kết giới thần bí bảo vệ trấn chẳng phải là bí mật.

Nhưng vì sao một vùng đất nhỏ bé ở trần gian có kết giới pháp lực cao cường giúp ngăn chặn yêu ma lại không ai biết? Nghe thấy Tuấn Thúc nói như vậy, mọi người đều cho rằng Phượng quân đại nhân thân làm ngự sử phàm giới chắc biết rõ, lúc này muốn giải bí mật trước mặt mọi người nên đều nín thở lắng nghe.

Tang Chỉ tạm thời gạt chuyện không vui của hai người ở trong sơn động sang một bên, hỏi: “Vậy có phải ngươi biết bí mật này không?”

Tuấn Thúc hơi nheo mắt, bình thản nhìn Tang Chỉ một cái, cất tiếng: “Không!”

Mọi người ngã ngửa, Tuấn Thúc lại nói tiếp: “Nhưng mà có một vị đại thần chắc chắn biết.”

Phượng hoàng cao ngạo nói vị đại thần này chẳng phải ai xa lạ, chính là Kê thần Hiền Dụ sống ở gần trấn Bình Lạc. Hiền Dụ pháp lực bình thường nhưng vì tuổi cao nên rất thông hiểu tương lai, quá khứ, nhận được sự kính yêu của người trên Thiên cung, ngay đến Vương Mẫu, Ngọc Đế thấy ngài cũng phải kính nể.

Nhưng Kê thần đại nhân lại không thích xuất đầu lộ diện, nói là thích cảnh tượng gia đình náo nhiệt ở chốn nhân gian, một mình sống ở vùng đất thôn dã gần trấn Bình Lạc. Lúc đầu Tuấn Thúc cũng không gắn kết những chuyện này lại với nhau, nhưng qua mối nguy hiểm trong mộng của Tang Chỉ, phượng hoàng cao ngạo lại thầm tính toán.

Đầu tiên là Ma tộc rục rịch hành động, tiếp đó là Hồ yêu vương Húc Vương bỗng xuất hiện gần đây, cùng lúc đó Tang Chỉ lại bị đưa vào mộng ác... Có phải là Ma tộc tìm thấy chỗ yếu trong kết giới bảo vệ trấn Bình Lạc, muốn tập trung tấn công nên mới dẫn đến một loạt những rắc rối này? Còn sợi dây thừng trong mộng mà Tang Chỉ suýt chút nữa cởi... có phải chính là điểm phong ấn của trấn Bình Lạc không?

Mọi người cùng bàn bạc rồi quyết định đi gặp Kê thần, dù ngài có biết về chuyện này hay không nhưng có chút phòng bị vẫn hơn. Khi sắp đến nhà Hiền Dụ, tiểu hồ ly lại hối hận.

Thân làm hồ ly, Tang Chỉ lấy sự nghiệp bắt gà làm vinh dự và quyết tâm sẽ ngày càng tiến xa trên con đường này. Cho nên bảo nàng đường đường là hồ ly mà đi thỉnh giáo gà... Tang Chỉ nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Thế là đến cửa nhà Hiền Dụ, tiểu hồ ly liền kiếm cớ nói là đi tiểu, Tuấn Thúc và ca ca khoa trương đi cùng thấy vậy, hiểu rõ tính khí của tiểu hồ ly, không bóc mẽ nàng mà để cho nàng đi.

Tang Chỉ đi dạo loanh quanh gần đó, đang vô cùng buồn chán đợi phượng hoàng cao ngạo và ca ca khoa trương đi ra thì thấy một vật thể tròn vo, lông lá xồm xoàm ở cách đó không xa đang kéo thứ gì đó đi về phía mình.

Tiểu hồ ly nhìn lại, chỉ thấy một dã thú gần giống mèo đang kéo con gà mái béo tốt đi đến, lông nó màu đen trắng, trên đỉnh đầu béo tròn xoe có hai chiếc tai tròn, trông rất đáng yêu. Tên đó vốn đã nhỏ, lại kéo con gà mái to gấp đôi mình, dáng vẻ hì hục trông rất vui mắt. Tang Chỉ vốn đang buồn chán, thấy cảnh này thì lòng ham chơi lại nổi lên, cười gian hai tiếng rồi nhảy ra, chặn đường tiểu quái vật.

Tiểu công chúa Tang Chỉ chống tay mạng sườn, dáng vẻ lấy lớn ức hiếp nhỏ, bĩu môi nói: “Hay gớm, tiểu quái vật ở đâu ra? Không biết đây là địa bàn của Kê thần đại nhân sao? Ngươi lại dám sát hại đồng loại của ngài trên chính địa bàn của ngài, nên coi là tội gì đây?”

Dứt lời, tiểu hồ ly cúi đầu nhìn, nào có còn bóng dáng của tiểu quái vật, người ta vốn không nhìn Tang Chỉ, tiếp tục đi về phía trước. Lòng tự tôn của Tang Chỉ bị tổn thương, nàng nhảy đến trước mặt tiểu quái vật thị uy, giẫm chân lên con gà mái, nói: “Mèo béo, không được đi!” Ngừng lại một lát, tiểu hồ ly cong mắt, cười hì, nói: “Để đồ lại, bản công chúa sẽ cho ngươi đi.”

Nói xong, Tang Chỉ còn chưa khôi phục được thần phách, liền loạng choạng. Trong chớp mắt, mèo béo đã xách gà mái tiếp tục đi về phía trước.

“Tức chết đi được! Tức chết đi được!” Tang Chỉ giậm chân. “Chỉ là một con mèo béo mà cũng dám ức hiếp bản công chúa. Bản công chúa cắn chết ngươi!” Nói xong, tiểu hồ ly liền khua khua ngũ trảo, lao về phía mèo béo, đến khi xông lên lại thấy móng vuốt trống không, mèo béo đã vòng ra phía sau Tang Chỉ.

Tang Chỉ á khẩu. Tốc độ nhanh như thế này, thậm chí đến cái bóng cũng không nhìn thấy, nó rốt cuộc là yêu quái phương nào? Tiểu hồ ly há miệng ngạc nhiên, chỉ vào tiểu quái vật, run rẩy nói: “Mèo béo ngươi...”

Chưa nói xong, tiểu quái vật trợn tròn cặp mắt đen, quay người mắng: “Ta đây có họ có tên, tên Gấu Ma (Mèo)! Ngươi mới là Ma (Mèo) Béo! Phúc (Hồ) Ly béo!”

Tang Chỉ: =_=

Tiểu... tiểu... quái vật này, à không, là gấu mèo, lại còn nói một câu giọng Tứ Xuyên chuẩn, đây rốt cuộc là loài yêu quái nào? Vì sao mình chưa từng gặp? Tiểu hồ ly kinh ngạc trước hàng loạt điểm kỳ lạ của gấu mèo đến mức đứng ngẩn ra, còn gấu mèo kia đã tìm được vị trí thích hợp đặt con gà mái xuống, nhặt mấy cành cây nhỏ thử khả năng bén lửa, rồi quay lại, nói: “Phúc (hồ) ly béo, mau đến nướng gà cho gia gia, gia gia thưởng cho ngươi chiếc mồng gà!”

Tang Chỉ: >_< Ngươi mới là phúc hồ ly béo, cả nhà ngươi là phúc hồ ly béo!

Nửa thời thần sau, tiểu hồ ly đã không còn nhớ thù cũ, ngồi xuống cùng gấu mèo, tương thân tương ái gặm mồng gà. >0<

Tang Chỉ đã lâu chưa được ăn gà, hôm nay được ăn thoải mái nên tâm trạng cũng sảng khoái hơn nhiều, không kìm được hiếu kỳ hỏi gấu mèo: “Gan của ngươi lớn thật đấy! Dám trộm gà trong địa bàn của Kê thần, không sợ ngài ấy sẽ tìm ngươi tính sổ sao?”

Gấu mèo chẳng thèm nghĩ, lừ mắt nói: “Ai bảo tên khốn nạn đó nuôi gà béo nhất, ngon nhất chứ? Chẳng phải hắn muốn bồi dưỡng cho con cháu đời sau một chút sao? Haizz! Sau này ông đây sẽ trả lại cho hắn.”

Tang Chỉ nghe thấy vậy liền kinh ngạc, gà ăn vào bụng rồi còn có thể trả lại sao? Trả lại thế nào?

Gấu mèo “hừ hừ” nói: “Sau này đến ị trước cửa nhà hắn, trả lại cho hắn!”

Tiểu hồ ly tròn mắt ngạc nhiên, đang muốn nói gì đó thì thấy ca ca khoa trương vừa đi ra vừa mắng chửi, phía sau đương nhiên là Tuấn Thúc vạn năm mới thấy mặt méo xệch một lần. Khi ca ca khoa trương đến gần, Tang Chỉ mới nghe thấy hắn kêu la: “May cho hắn là Tuấn Thúc đệ tính khí tốt. Đây là Kê thần gì chứ? Đúng là đồ ngạo mạn, dám bảo công tử Phượng tộc ta đi bắt tên bắt trộm gà cho ông ta, không bắt được tên trộm gà thì không nói chuyện gì hết. Tên trộm gà này...”

Tuấn Ngạn đang nói thì dừng lại, quay sang nhìn Tang Chỉ, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn giọng. Một bên là lửa cháy đùng đùng, một bên là tiểu hồ ly đang cùng con mèo béo (?), mỗi người ôm một chiếc đùi gà bóng mỡ gặm sung sướng.

Bị bắt quả tang tại trận, thực ra tiểu hồ ly cũng rất lúng túng, nhe răng cười, nói: “Hi hi! Ca ca khoa trương, huynh có muốn cùng ăn không?”

Tuấn Ngạn hiếm khi bị hỏi đến mức mặt nổi đầy gân xanh, phượng hoàng cao ngạo từ trước đến nay luôn lạnh lùng cũng trừng mắt: “Xem ra... tên trộm gà chúng ta phải tìm đang ở đây.”

---- Tên trộm gà ----

Tang Chỉ thấy mắt phượng hoàng cao ngạo chợt lóe sáng, sợ hắn sẽ làm tổn thương người bạn mới của mình, vội vàng đến chắn trước mặt Tuấn Thúc, nói: “Thực ra, so với bắt tên trộm gà, ta còn có một biện pháp tốt hơn.”

Tuấn Thúc nhướn mày, mắt vẫn dán lên người gấu mèo không rời: “Ồ?”

Gấu mèo thấy vậy lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Muốn bắt thì đến bắt đi, nếu như ngươi bắt được gia gia ta...”

Tiểu hồ ly đảo đảo cặp mắt xảo quyệt, cười gian, nói: “Ừm, bắt gà chắc chắn là vui hơn so với bắt tên trộm gà. Hay là thế này đi, ta đi bắt gà cho gấu mèo, gấu mèo ngươi ăn no rồi thì đi tự thú, có được không?”

Lời vừa nói xong, ca ca khoa trương với khuôn mặt biểu cảm kiểu “giúp phạm nhân vượt ngục, sau đó lại khuyên hắn đi tự thú” nhìn chằm chằm Tang Chỉ, cười nói: “Tiểu hồ ly muội cũng được đấy, biện pháp hay thế mà muội cũng nghĩ ra được?”

Gấu mèo nghe thấy vậy thì khịt mũi: “Tên bủn xỉn Hiền Dụ này, chẳng phải ta chỉ ăn của hắn hai con gà thôi sao? Tên nhỏ mọn! Haizz! Các ngươi đến đây chẳng phải để nghe ngóng về kết giới của trấn Bình Lạc sao? Chỉ cần bắt cho ta đồ ăn đủ trong một tháng, gia gia ta sẽ nói cho các ngươi!”

Nghe xong, phượng hoàng cao ngạo đột nhiên lạnh mặt: “Làm sao ngươi biết chúng ta đến vì cái gì? Rốt cuộc ngươi là ai?” Dứt lời, quạt của Tuấn Thúc đã hướng đến giữa cổ của gấu mèo, nhưng gấu mèo chẳng hề cử động, khi quạt đưa đến trước mặt, nó đã né sang một bên, thản nhiên gặm đùi gà.

Tuấn Thúc thấy lạ, trong lòng thầm nghĩ thân thủ thật nhanh, đang muốn tấn công tiếp thì bị ca ca khoa trương kéo cánh tay lại, khẽ nói: “Lão đệ, đừng hành động vội. Đệ có nghĩ, Kê thần bảo chúng ta bắt tên trộm gà chính là ngầm ám thị cho chúng ta đi tìm con gấu mèo này?”

Tuấn Thúc nghe thấy vậy thì không đánh nữa. Bên này Tang Chỉ cũng nhìn ra đầu mối, cười hì hì, nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi! Ta đi bắt gà, để các ngươi thấy được bản lĩnh của công chúa Tang Chỉ!”

Thế là, sau một tuần hương, Tang Chỉ xách một xâu gà mái lớn nhỏ mang về. Gấu mèo nhìn thấy thì gật đầu, nói: “Ừm, không tồi! Không tồi! Được rồi, bây giờ gia gia tâm trạng rất tốt, sẽ nói cho các ngươi nghe. Thực ra hôm đó, phúc (hồ) ly béo nhìn thấy trong mơ không phải là mộng yểm quái, mà là cửa phong ấn của trấn Bình Lạc. Năm đó, để điểm phong ấn này không bị tìm thấy, ta liền cùng Kê thần tạo ra giấc mộng, đem khóa lại trong mộng. Nhưng ngày tháng qua đi, giấc mộng này vốn dĩ là vô hình vô ảnh, nhưng nó lại có nhân hình, có hồn phách và tư tưởng, bắt đầu muốn thoát khỏi mộng cảnh.”

“Hôm đó, cơ duyên trùng hợp nên đã gặp ta ở trong mộng”, Tang Chỉ tiếp tục nói. “Hắn liền tạo ra mộng cảnh thuộc về ta, để lừa ta giúp hắn giải phong ấn.”

Gấu mèo gật đầu: “Đại khái là như vậy.” Nói xong, nó liền kéo xâu gà định rời đi.

Tiểu hồ ly thấy vậy vội vàng chặn đường, nói: “Vậy bây giờ phải làm thế nào? Ta có thể vào được mộng cảnh đó, chứng tỏ người khác cũng có thể vào? Nhỡ có ai đó không cẩn thận, mở phong ấn ra thì phải làm thế nào?”

Tang Chỉ nói xong, gấu mèo chẳng thèm ngẩng đầu: “Ngươi hỏi ta, ta phải hỏi ai đây?!” Sau đó, chớp mắt cái nữa, đến xâu gà kia cũng đã mất tăm mất tích, không thấy bóng dáng đâu.

Tuấn Thúc đứng nhìn từ xa, thở dài nói: “Xem ra trấn Bình Lạc sắp phải trải qua một đợt sóng gió rồi!”

Ca ca khoa trương chắp tay sau lưng: “Nghe đồn Long thần Tử Trạch từng giao đấu với Ma tộc, ông ấy lại là nguyên lão của Tiên tộc, từng tham gia đại chiến tam giới, chưa biết chừng chuyện của trấn Bình Lạc ông ấy cũng biết. Chỉ là hai tộc Long - Phượng chưa bao giờ có quan hệ qua lại...”

Tuấn Ngạn nói đến đây thì không nói nữa. Vì chuyện chức ngự sử phàm giới mà quan hệ giữa hai tộc Long - Phượng đã xấu mấy trăm năm nay, bây giờ vì chuyện của Thổ thần, phải đi nhờ vả người ta như thế nào đây? Hai huynh đệ nghĩ đến đây thì quay sang nhìn nhau, đang không biết làm thế nào thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói yếu ớt: “Để ta đi nhé!”

Tuấn Thúc, Tuấn Ngạn cùng lúc quay đầu, thấy người vừa đến thì đều ngơ ngác. Ca ca khoa trương gãi đầu: “Tang Chỉ muội...”

Chưa dứt lời, tiểu hồ ly đã chen ngang: “Ta vốn muốn đợi sau khi vết thương của A Ly khỏi rồi đưa hắn về Long Cốc. Hai người nói đúng, sau này trấn Bình Lạc phải trải qua một trận sóng gió như thế nào còn chưa biết, A Ly ngốc nghếch ở lại Long Cốc sẽ an toàn hơn.”

Nghe thấy vậy, phượng hoàng cao ngạo từ từ nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt tái xanh, không thốt ra được nửa câu. Sao lại ngốc như thế chứ? Hắn vốn cho rằng hiện tại Tang Chỉ bình thường với hắn là vì bù đắp sự việc hôm đó xảy ra trong hang động, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể tha thứ cho hắn sao?

Thấy Tuấn Thúc trầm mặc, ca ca khoa trương cũng cảm thấy không bình thường, dùng sức kéo áo Tuấn Thúc, nhưng đối phương chẳng có phản ứng gì. Tang Chỉ cúi đầu nói tiếp: “Phượng hoàng cao ngạo, ngươi từng đồng ý với ta, thả ta rời khỏi trấn Bình Lạc, lời hứa này còn tính không?”

“...” Im lặng hồi lâu, cuối cùng Tuấn Thúc cũng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”