Pháo đài số - Chương 045 - 046 - 047 - 048

Chương 45

David Becker lang thang trên phố Avenida del Cid và cố gắng sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu mình. Những cái bóng im lặng đang nhảy múa trên những viên đá cuội dưới chân anh. Hơi men rượu Vodka vẫn còn trong anh. Không thể tập trung suy nghĩ. Tâm trí anh lại quay trở về với Susan. Tự hỏi không biết cô đã nhận được tin nhắn qua điện thoại chưa.

Ở phía trước, một chiếc xe buýt Seville Transit phanh rít lên trước bến đỗ. Becker ngước nhìn lên. Các cánh cửa xe mở ra, nhưng không có ai xuống xe cả. Động cơ diesel của chiếc xe lại gầm lên và bắt đầu hoạt động, nhưng ngay khi chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, có ba thanh thiếu niên chạy ra từ trong một quán bar và đuổi theo xe, gào thét và vẫy tay. Chiếc xe đi chậm lại, ba người này đuổi kịp và vội vã lên xe.

Ở phía sau họ khoảng 30 thước, Becker nhìn theo với vẻ ngờ vực ánh mắt anh đột nhiên nhìn thấy một điều mà anh không thể tin được. Một sự việc hiếm thấy.

Mình đang gặp ảo giác.

Nhưng khi những cánh cửa xe mở ra, và những đứa trẻ đứng quanh cửa lên xuống, Becker lại nhìn thấy sự việc này. Lần này thì anh chắc chắn là thật. Rõ ràng là dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường nơi góc phố, anh đã nhìn thấy cô gái ấy.

Những người khách đã leo lên xe, và động cơ xe lại khởi động chuyển bánh. Becker chạy thật nhanh, son môi màu đen, ánh mắt hoang dại và mái tóc đỏ… Với ba màu riêng biệt: đỏ, trắng và xanh.

Ngay khi chiếc xe buýt bắt đầu chuyển bánh, Becker lao xuống đường phố trong làn khói đầy khí carbon dioxyt.

- Đợi đã nào! - anh gọi và đuổi theo xe.

Đôi giày da thuộc mềm của Becker lướt nhanh trên vỉa hè. Mặc dù vậy, sự linh hoạt thường có ở anh lúc này không còn nữa; anh bị mất thăng bằng. Não bộ của anh không kiểm soát được đôi chân.

Anh thầm nguyền rủa người phục vụ quầy rượu và cảm giác chuếnh choáng này.

Chiếc xe buýt chạy bằng động cơ đời cũ, và may mắn cho Becker là thời gian sang số đầu tiên của chiếc xe khá lâu và nặng nhọc. Khoảng cách giữa anh và chiếc xe đã được thu hẹp dần. Anh cần phải bắt kịp chiếc xe trước khi nó sang số!

Cặp ống bô của xe xả ra một đám khói dày đặc khi người lái xe chuẩn bị sang số hai. Becker cố gắng gia tăng tốc độ. Khi anh chạy đến ngang với thanh chắn an toàn phía sau của xe, Becker nhoài người về bên phải, chạy đến sát chiếc xe. Anh trông thấy các cửa sau của chiếc xe - và giống như tất cả các xe của hãng Seville, các cửa này đều được mở rộng: một kiểu điều hoà rẻ tiền.

Becker tập trung nhìn vào phía các cánh cửa mở và không chú ý đến cảm giác nóng bỏng ở chân mình. Lốp xe chạy ngay bên cạnh anh, cao bằng vai anh và rít lên mỗi lúc một lớn. Anh nhào mình về phía cửa xe, nhưng bị trượt tay nắm và gần như mất thăng bằng.

Anh cố lao mình mạnh hơn nữa. Ở phía dưới gầm xe, các khớp ly hợp kêu lạo xạo khi người lái xe chuẩn bị sang số.

Anh ta đang sang số! Không kịp mất rồi!

Nhưng khi các khớp nối động cơ bắt đầu tách rời để chuyển sang số lớn hơn thì chiếc xe bỗng nhiên dừng lại nhẹ nhàng. Becker bị lao lên theo đà dừng. Ngay khi các đầu ngón tay của anh đang cuộn tròn quanh tay nắm cửa xe thì các khớp động cơ lại nối với nhau. Vai của Becker gần như bị rời ra khi chiếc xe đi tiếp, hất anh lên sàn xe.

David Becker nằm bẹp ngay bên trong ô cửa của xe. Vỉa hè lúc này lao vụt đi ở phía dưới, cách anh có vài inch. Anh đã tỉnh hẳn cơn say. Chân và vai đau nhừ. Chới với, anh đứng dậy, cố gắng giữ thăng bằng và leo vào bên trong chiếc xe đã đông người. Trong đám đông kia, cách đó vài ghế ngoi là ba thứ màu tóc nổi bật: đỏ, trắng, và xanh. Tìm thấy rồi!

Tâm trí Becker giờ chỉ còn hình ảnh của chiếc nhẫn, chiếc máy bay Learjet 60 đang đợi sẵn phía cuối của những hình ảnh ấy là Susan. Khi Becker đến gần chỗ cô gái ngồi và đang phân vân không biết nên nói gì thì chiếc xe đi vào vùng ánh sáng của một ngọn đèn đường. Khuôn mặt của cô gái trong khoảnh khắc hiện lên.

Becker lặng người. Mặt của người này có râu rậm. Đấy không phải là một cô gái, mà là một gã thanh niên. Môi trên của gã có đính một cái khuyên bạc, gã mặc áo khoác ngoài bằng da màu đen và không mặc áo sơ mi.

- Muốn gì hả? - gã khàn giọng hỏi, giọng New York.

Sững sờ, Becker nhìn vào đám hành khách trên xe buýt. Tất cả bọn họ đều ăn mặc kiểu Punk. Ít nhất một nửa trong số họ đều có mái tóc đỏ, trắng và xanh.

- Anh kia! - Người lái xe hét lên.

Becker quá choáng váng đến mức chẳng nghe thấy ông ta gọi.

- Này anh kia! - người tài xế rít lên - Ngồi xuống đi!

Becker đờ đẫn quay mặt về phía gương mặt đang giận dữ kia trong gương chiếu hậu. Nhưng ông ta đợi đã quá lâu rồi.

Điên tiết, người tài xế dậm mạnh phanh xe. Becker bị hất tung người lên. Anh định ngồi vào ghế nhưng không kịp. Ngay lập tức, anh bị hất văng người lên trên không rồi ngã sóng xoài ra sàn xe cứng nhắc.

Trên đường phố Avenida del Cid, một người bước ra từ bóng râm. Hắn ta chỉnh lại cặp kính gọng kim loại và theo chiếc xe đã rời bến. David Becker đã trốn thoát, nhưng sẽ không trốn được lâu.

Trong số tất cả những xe buýt ở Seville, Becker đã lên chiếc xe tồi tàn số 27.

Xe số 27 chỉ có một điểm đến.

Chương 46

Phil Chartrukian dập mạnh ống nghe xuống. Máy của Jabba báo bận; và báo tín hiệu chờ. Các cuộc gọi chờ là một mánh lới quảng cáo do ATKT đưa ra để tăng lợi nhuận bằng cách kết nối tất cả mọi cuộc gọi; dòng nhắn đơn giản "Tôi đang bận với một đường dây khác, tôi sẽ gọi lại cho bạn sau" mang lại cho các công ty điện thoại hàng triệu đôla mỗi năm. Việc Jabba từ chối các cuộc gọi chờ là cách ông ta phản đối trong im lặng yêu cầu của NSA đề nghị ông luôn mang bên mình chiếc điện thoại di động đề phòng trường hợp khẩn cấp…

Chartrukian quay lại và nhìn về phía Crypto vắng lặng. Tiếng máy phát điện ở phía dưới mỗi lúc một lớn hơn. Anh cảm thấy thời gian dường như trôi nhanh quá. Anh biết mình có lệnh phải đi về, nhưng ngoài tiếng ồn dưới tầng nhà Crypto, trong đầu anh còn vẳng lên phương châm hành động của nhân viên an ninh hệ thống:

Hành động trước, giải trình sau.

Trong thế giới bảo mật vi tính đầy biến động này, chỉ cần một giây chậm trễ cũng can hệ đến việc bảo vệ được các bí mật của mạng vi tính hoặc để các bí mật ấy bị xâm phạm. Hiếm khi người ta có thời gian giải thích cho một phương cách phòng vệ trước khi thực hiện phương cách ấy. Các nhân viên an ninh hệ thống được trả lương hậu hĩnh nhờ chuyên môn nghiệp vụ và bản năng nghề nghiệp này của họ.

Hành động trước, giải trình sau. Chartrukian đã biết mình phải làm gì. Anh cũng đã biết là khi mọi chuyện đã kết thúc, hoặc là anh sẽ là một người hùng của NSA, hoặc là anh sẽ gia nhập vào đội quân thất nghiệp.

Cỗ máy giải mã vĩ đại này đã nhiễm virus rồi - về điều này, anh chắc chắn. Và trong hoàn cảnh này, chỉ có một cách khả thi. Đó là tắt nó đi.

Chartrukian cũng biết là chỉ có hai phương án để tắt TRANSLTR đi. Phương án thứ nhất là ra lệnh từ thiết bị đầu cuối ở phòng ngài chỉ huy. Nhưng phòng này đã bị khoá mất rồi, có vẻ không khả thi lắm. Còn cách thứ hai là dùng công tắc tắt - mở bằng tay ở tầng ngầm phía dưới tầng Crypto.

Chartrukian nuốt nước miếng một cách khó khăn. Anh ghét tầng hầm. Anh mới xuống đó có một lần vào thời gian thực tập ở đây. Nó giống như một thế giới hoàn toàn khác với hằng hà sa số những mê cung lối đi, những ống dẫn khí Freon và nằm ở độ cao chóng mặt: Hơn 40 mét thẳng xuống các máy phát điện ở phía dưới.

Đấy là nơi anh không hề muốn tới, và cũng không muốn đối mặt với Strathmore. Nhưng công việc là công việc. Ngày mai họ sẽ phải cảm ơn mình, anh vẫn phân vân không dám chắc làm thế có đúng không.

Hít một hơi thật sâu, Chartrukian mở chiếc tủ kim loại của người chỉ huy an ninh hệ thống. Trên giá để các bộ phận vi tính chưa lắp ráp, ở đằng sau một bộ truyền thông và thiết bị kiểm tra mạng nội bộ (LAN) có giấu một cái chén của nam sinh trường Stanford. Anh không đụng đến chiếc chén này mà với vào phía trong và lôi ra một chiếc chìa khoá Medeco.

- Hay ho thật - anh làu bàu - Quan chức an ninh hệ thống mà không cần biết đến bảo mật.

Chương 47

- Một mật mã một triệu đô la á? - Midge cười khi đi cùng Brinkerhoff quay trở lại hành lang - Hay đấy chứ nhỉ?

- Tôi thề với bà đấy! - anh nói.

Mụ nhìn anh ngờ vực.

- Anh đừng có mà lấy cớ để lừa lột quần áo tôi ra đấy?

- Ôi! Midge, Tôi không bao giờ làm vậy cả! - Anh nói một cách nghiêm túc.

- Thôi, tôi tin rồi, Chad. Đừng nói nữa.

Nửa phút sau đó, Midge đã ngồi lên ghế của Brinkerhoff và đọc bản báo cáo Crypto.

- Thấy chưa - anh nói, nhoài về phía bà ta và chỉ vào con số đáng ngờ - Số tiền chi phí cho giải mã này? Một triệu đôla đấy!

Midge cười tủm tỉm.

- Có vẻ con số này hơi cao nhỉ?

- Ừ đúng rồi - Brinkerhoff rên rỉ - Chỉ hơi cao thôi.

- Có vẻ như là một phép chia cho 0 thì phải.

- Cái gì cơ?

- Phép chia cho 0 - bà ta nói và rà soát lại phần còn lại của trang dữ liệu - Số tiền chi phí cho việc giải mã được tính theo kiểu phân số - các mật mã đã được giải ra chia cho tổng…

- Thì tất nhiên là thế - Brinkerhoff gật đầu một cách vô thức và cố gắng không nhìn vào giữa hai đùi của Midge.

- Khi mẫu số bằng không - Midge giảng giải - thương số là vô cực. Các máy vi tính rất kỵ vô cực, cho nên chúng đánh bằng một dãy các số chín - Mụ chỉ vào một cột khác - Anh thấy chưa?

- Vâng, rồi - Brinkerhoff nhìn vào tờ giấy một lần nữa.

- Đây là dữ liệu thô sản phẩm của ngày hôm nay. Hãy xem số mã được giải.

Brinkerhoff cẩn thận nhìn theo ngón tay của mụ đặt vào cột số:

SỐ MÃ ĐƯỢC GIẢI = O

Midge gõ gõ vào con số.

- Đúng như là tôi nghi ngờ. Mẫu số là 0.

Brinkerhoff nhíu mày.

- Thế có nghĩa là mọi việc vẫn ổn cả à?

Mụ nhún vai:

- Như thế chỉ có nghĩa là chúng ta đã chưa giải được mật mã nào trong ngày hôm nay cả. TRANSLTR có lẽ đang trong thời gian tạm nghỉ.

"Tạm nghỉ" - Brinkerhoff nhìn với vẻ ngờ vực. Anh ta đã ở bên cạnh giám đốc đủ lâu để biết là "'tạm nghỉ" không nằm trong vốn từ ưa thích của ông ta - đặc biệt là với TRANSLTR. Fontaine đã chi 2 tỷ đô la cho cỗ máy giải mã vĩ đại này, và ông ta tất nhiên muốn được trả công xứng đáng với số tiền đã bỏ ra. Mỗi một giây phút TRANSLTR tạm ngừng hoạt động là tiền của ông ta đang bị phung phí.

- À, nhưng Midge ơi. - Brinkerhoff nói - TRANSLTR không có quãng tạm nghỉ nào cả. Nó hoạt động suốt ngày đêm mà. Bà biết điều đó chứ.

Bà ta nhún vai.

- Có thể Strathmore đêm qua không ở lại chuẩn bị cho máy chạy vào cuối tuần cũng nên. Ông ta chắc biết Fontaine đi vắng nên chuồn đi câu cá rồi.

- Thôi nào, Midge - Brinkerhoff nhìn mụ với ánh mắt phẫn nộ - Để ông ta yên.

Việc Midge Milken không thích Trevor Strathmore là hoàn toàn rõ ràng. Strathmore từng cố gắng thực hiện một hành động vận động quân sự xảo quyệt nhẳm viết lại chương trình Skipjack, nhưng ông ta đã thất bại. Mặc dù Strathmore đã có ý định liều lĩnh như thế, NSA vẫn đối xử không tệ với ông ta. Phía EFF đã nắm được phần lợi thế. Fontaine đã mất đi sự tín nhiệm của Quốc hội, và tệ hại nhất là nhiều hoạt động nặc danh của NSA đã không còn được giữ bí mật. Bỗng nhiên có rất nhiều người nội trợ ở Minnesota than phiền với America Online and Prodigy - một tổ chức cung cấp dịch vụ mạng là NSA có thể đã lén đọc thư điện tử của họ - vì NSA đã từng chê bai một công thức bí mật về cách làm khoai lang tẩm đường.

Sai lầm ngớ ngắn của Strathmore đã khiến NSA phải trả giá, và Midge thấy mình cũng phải chịu trách nhiệm - không phải vì đáng ra bà ta phải biết trước ngài chỉ huy sẽ phải chịu hậu quả; mà vì một hành động trái phép đã được thực hiện sau lưng giám đốc Fontaine, và Midge lại được trả lương để ngăn chặn điều đó.

Chính thái độ thờ ơ, không can thiệp của Fontaine khiến ông ta dễ bị nghi ngờ và vì thế làm Midge lo lắng. Nhưng ông giám đốc cũng đủ khôn ngoan và kinh nghiệm để trọng dụng nhân tài và đó cũng chính là cách mà ông ta trọng dụng Trevor Strathmore.

- Midge, bà biết rõ là Strathmore không phải là người bê trễ công việc mà? - Brinkerhoff nói - Ông ta điều hành TRANSLTR cực kỳ cần mẫn đấy.

Midge gật đầu. Từ trong đáy lòng, mụ cũng biết là buộc tội Strathmore trốn tránh công việc là vô lý. Ông ta cũng tỏ ra rất cần mẫn như bọn họ - cống hiến hết mình. Ông ta chịu đựng tất cả mọi tai hoạ trên thế gian này như một nỗi thống khổ của bản thân.

Kế hoạch Skipjack của NSA chính là phát kiến của Strathmore - một nỗ lực lớn lao nhằm thay đổi thế giới. Nhưng chẳng may, cũng giống như bao cuộc thập tự chinh thần thánh khác, chiến dịch này của ông đã kết thúc trên cây thập giá.

- Được rồi - mụ đồng ý - Có vẻ tôi hơi khắt khe với ông ta một chút.

- Hơi thôi à - Brinkerhoff nhíu mày lại - Strathmore có cả một đống file dữ liệu dài hàng dặm. Ông ta chắc chắn không có ý định cho TRANSLTR nghỉ cả đợt cuối tuần đâu.

- Được rồi, được rồi - Midge thở dài - Là lỗi của tôi - Mụ nhíu mày và bối rối không hiểu vì sao TRANSLTR cả ngày rồi mà không giải được một mật mã nào.

- Để tôi kiểm tra thật tỉ mỉ mọi thứ xem sao? - mụ nói, và bắt đầu xem lại bản báo cáo. Mụ xác định vị trí các dữ liệu cần tìm và xem xét các con số. Sau một lúc, mụ gật đầu - Anh đúng rồi, Chad ạ. TRANSLTR vẫn hoạt động bình thường. Những số liệu thậm chí vẫn còn lưu lại trong máy. Từ nửa đêm hôm qua, cái máy đã chạy với công suất nửa triệu kilowat/ giờ.

- Thế con số đó mang đến cho chúng ta những gì?

Midge lúng túng:

- Tôi cũng không biết. Lạ thật đấy.

- Bà có muốn xem lại dữ liệu không?

Mụ chằm chằm nhìn Brinkerhoff với vẻ không bằng lòng. Có hai điều không bao giờ nên hỏi Midge. Một trong hai điều ấy là về dữ liệu của mụ ta. Brinkerhoff đợi chờ trong khi Midge xem xét các con số.

- Hừ - Cuối cùng mụ lắm bẩm - Thống kê của ngày hôm qua có vẻ ổn: 237 mật mã được giải. MCD là 874 đôla. Thời gian trung bình để giải một mật mã là khoảng hơn sáu phút. Các nguyên liệu tiêu dùng ở mức trung bình. Mật mã cuối cùng được đưa vào TRANSLTR - Mụ dừng lại.

- Cái gì thế?

- Vui thật. Mụ nói - File dữ liệu cuối cùng trong hàng dữ liệu của ngày hôm qua chạy vào lúc 11:37 đêm.

- Thì sao?

- Thế thì, TRANSLTR cứ sáu phút giải một mật mã hoặc hơn thế. File dữ liệu cuối cùng của ngày hôm ấy thường thường chạy gần với thời điểm nửa đêm hơn. Chắc chắn file lần này không như vậy. - Midge bỗng nhiên dừng lại và thở gấp.

Brinkerhoff giật mình.

- Cái gì cơ?

Midge dán mắt nhìn vào những gì đọc được mà không thể tin nổi.

- File này, file mà được đưa vào TRANSLTR đêm qua ấy?

- Ừ, sao?

Nó vẫn chưa được giải mã. Thời gian được đưa vào máy của nó là 23:37:08 - nhưng nó không nhập thời gian giải mã - Midge vò chiếc khăn mùi xoa - Cả hôm qua hoặc hôm nay!

Brinkerhoff nhún vai.

- Biết đâu bọn họ đang chạy một chương trình chẩn đoán khó?

Midge lắc đầu.

- Mười tám tiếng đồng hồ đằng đẵng ư - Mụ dừng lại - Không phải đâu. Ngoài ra, dữ liệu hàng còn cho biết rằng đó là một file từ bên ngoài. Chúng ta nên gọi cho Strathmorre thôi.

- Gọi về nhà - Brinkerhoff nuốt khan - Vào đêm thứ Bảy như thế này à?

- Không - Midge nói - Nếu đúng như tôi biết về Strathmore, thì ông ta là người giỏi trong lĩnh vực này. Tôi đánh cuộc là ông ta ở đây. Tôi linh cảm thế. – Những linh tính của Midge cũng là điều thứ hai mà không ai nên nghi ngờ - Nào - mụ nói và đứng dậy - Chúng ta hãy thử xem liệu tôi có đúng không?

***

Brinkerhoff đi theo Midge đến phòng làm việc của mụ. Đến nơi, mụ ngồi xuống và bắt đầu gõ bàn phím của Anh Cả giống như một nghệ sĩ đánh đàn ống tài ba.

Brinkerhoff dán mắt vào các màn hình video quay cận cảnh trên tường, tất cả các màn hình đều bị đóng khung với cùng dấu niêm phong của NSA.

- Bà định nhúng mũi vào Crypto à? - Anh lo lắng hỏi mụ.

- Không - Midge trả lời - Giá mà tôi làm được thế, nhưng Crypto hoạt động kín. Không ghi hình, không ghi âm, chẳng gì cả. Ngoài mệnh lệnh của Strathmore. Tất cả những gì tôi có là số liệu thống kê tiếp cận với cỗ máy TRANSLTR về cơ bản. May mà chúng ta còn có được bấy nhiêu đấy. Strathmore muốn rằng tất cả về Crypto đều được biệt lập, nhưng Fontaine kiên quyết bảo vệ những nguyên tắc cơ bản.

Brinkerhoff lúng túng nhìn.

- Crypto không có ghi hình à?

- Để làm gì - mụ hỏi mà vẫn nhìn vào màn hình - Không lẽ anh và Carmen muốn làm chuyện vụng trộm?

Brinkerhoff lầu bầu trong miệng.

Midge gõ thêm một vài phím khác.

- Tôi đang kéo khối thang máy trước cửa phòng Strathmore lên - Mụ xem xét màn hình một lúc và sau đó gõ nhẹ đốt tay lên bàn. - Ông ta đang ở đây - Mụ nói một cách đơn giản - Ông ta đang ở ngay trong Crypto vào lúc này. Hãy nhìn này. Hãy nói về những tiếng đồng hồ vừa qua - Ông ta đi vào sáng sớm ngày hôm qua, và từ lúc đó, cái thang máy của ông ta vẫn không hề nhúc nhích.Tôi không thấy thẻ từ của ông ta ở cửa chính. Do đó, chắc chắn ông ta đang ở đây.

Brinkerhoff thở phào nhẹ nhõm.

- Vậy thì, nếu Strathmore đang ở đó tức là mọi chuyện vẫn ổn cả à, đúng không?

Midge đăm chiêu một lúc.

- Có lẽ vậy - cuối cùng mụ quả quyết- Có lẽ thôi à? Chúng ta nên gọi ông ta và kiểm tra lại thật kỹ càng.

Brinkerhoff rên rỉ:

- Midge à, ông ta là phó giám đốc đấy. Tôi chắc chắn là ông ta có thể kiểm soát tình hình mà. Chúng ta không cần phải lo bò trắng răng.

- Ồ thôi nào, Chad! Đừng có trẻ con thế. Chúng ta chỉ là đang làm việc của mình thôi mà. Chúng ta phát hiện thấy sự bất bình thường trong bảng thống kê và chúng ta đang bám theo nó. Hơn nữa - mụ nói thêm - Tôi muốn nhắc nhở Strathmore rằng Anh Cả luôn dõi theo ông ta. Và muốn ông ta phải thật thận trọng trước khi dự định làm gì liều lĩnh và nguy hiểm để bảo vệ thế giới này.

Midge nhấc ống nghe lên và quay số.

Brinkerhoff lo lắng:

- Bà thực sự cho là quấy rầy ông ta à?

- Không phải tôi sẽ quấy rầy ông ta - Midge nói và quăng ống nghe về phía Brinkerhoff - Mà là anh.

Chương 48

- Gì cơ… - Midge nói lắp bắp với vẻ ngờ vực - Strathmore bảo là dữ liệu của chúng ta là sai à?

Brinkerhoff gật đầu và gác máy.

- Strathmore phủ nhận là TRANSLTR chỉ giải mã một tệp mật mã trong suốt 18 tiếng đồng hồ à?

- Ông ta tỏ ra khá bình thản với mọi việc - Brinkerhoff tươi cười và thấy hài lòng vì mình là người đã nghe máy - Ông ta đảm bảo với tôi là TRANSLTR vẫn làm việc bình thường. Ông ta cũng nói là cái máy vẫn cứ sáu phút giải xong một mật mã như chúng ta đã nói và cám ơn tôi vì đã kiểm tra giúp ông ta.

- Ông ta nói dối đấy - Midge ngắt lời - Tôi quản lý những con số thống kê Crypto này hai năm rồi. Chưa bao giờ sai cả.

- Thì điều gì cũng có thể xảy ra mà - anh nói vu vơ.

Ánh mắt bà ta có vẻ không bằng lòng.

- Tôi đã chạy thử tất cả các dữ liệu hai lần rồi đấy.

- Thì bà cũng biết người ta nói gì về máy vi tính rồi đấy. Một khi đã sai là sai có hệ thống.

Midge xoay người lại mặt đối mặt với anh.

- Không phải trò đùa đâu, Chad ạ! Phó giám đốc nói dối một cách trắng trợn. Và tôi muốn biết lý do!

Brinkerhoff đột nhiên ước gì mình đã không gọi bà ta quay lại. Cú điện của Strathmore đã gợi lên tính hiếu thắng trong mụ. Kể từ vụ Skipjack, bất cứ khi nào Midge linh cảm rằng có một điều đáng ngờ nào đó đang diễn ra, mụ sẽ chuyển từ nửa đùa nửa thật thành rất nghiêm túc. Không có gì có thể ngăn cản mụ tìm ra căn nguyên của sự việc.

- Midge à, rất có thể dữ liệu của chúng ta sai mà - Brinkerhoff nói quả quyết - Ý tôi là làm sao tưởng tưởng nổi một tệp tin được xử lý suốt mười tám tiếng đồng hồ cơ chứ, chưa từng có. Thôi đi về đi. Muộn rồi đấy.

Mụ nhìn anh với ánh mắt ngạo mạn và ném bản báo cáo lên bàn.

- Tôi tin vào dữ liệu. Linh tính mách tôi bảo rằng dữ liệu là đúng.

Brinkerhofí cau mày. Thậm chí cả giám đốc cũng không còn nghi ngờ linh tính của bà ta nữa - Bà ta có một thói quen kỳ lạ luôn cho mình là đúng.

- Có chuyện gì rồi - mụ khẳng định - Và tôi định tìm hiểu xem nó là cái gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3