Pháo đài số - Chương 101 ---> 107

Chương 101

David Becker chưa bao giờ cầm súng, nhưng lúc này anh đang có một khẩu trong tay. Người Hulohot vẫn cuộn tròn trong bóng tối trên cầu thang Giralda. Becker dí nòng súng vào thái dương kẻ địch và cẩn thận ngồi thấp xuống. Chỉ cần lên đạn và bóp cò.

Nhưng khẩu súng của Hulohot đã lên đạn sẵn. Trong nháy mắt, viên đạn đã kết liễu cuộc đời Hulohot.

Becker buông súng rồi đổ vật xuống sàn. Bao lâu rồi mới có lúc anh lại muốn được khóc to lên. Nhưng phải cố ghìm lòng. Còn khối thời gian để làm điều đó. Đã đến lúc trở về nhà. Anh cố đứng lên, song chưa thể đi được vì quá mệt mỏi. Kiệt sức, David ngồi nghỉ một lúc lâu trên sàn cầu thang đá.

Lơ đãng, anh xem xét cái xác đang nằm cạnh đó. Đôi mắt của tên sát nhân bắt đầu đờ đẫn dần và như nhìn vào cõi vô định. Có vẻ cặp kính của hắn vẫn nguyên vẹn. Becker nghĩ đây là một cặp kính bất thường, có một dây kim loại nối từ tai mắt kính xuống một cái hộp nhỏ dắt ở thắt lưng. Anh thấy nó khác những chiếc kính bình thường, song cũng không còn đủ sức để xem xét thêm nữa.

Ngồi trên bậc cầu thang và miên man suy nghĩ, Becker đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay. Mắt anh vẫn đủ tinh tường để đọc dòng chữ khắc trên đó. Đúng như Becker suy đoán, chữ viết không phải là tiếng Anh. Nhìn chăm chú những ký tự được khắc trên mặt nhẫn một lát rồi ảnh chau mày nghĩ: Vật này có đáng để đổi lấy một sinh mạng không?

Khi Becker bước ra khỏi tháp chuông Giralda ánh nắng buổi trưa thật chói chang. Vết thương hai bên sườn không đau như trước nữa, thị lực cũng trở lại bình thường. Song anh vẫn choáng váng.

Becker đứng lại một lát và ngửi hương hoa cam. Rồi anh chậm rãi đi qua hành lang.

Khi Becker đang sải bước ra khỏi pháo đài, một chiếc xe tải thình lình tiến đến, đỗ lại bên cạnh anh. Hai người trong xe nhảy ra ngoài, họ đều mặc quân phục và còn rất trẻ. Họ tiến tới gần Becker với dáng vẻ cứng đơ như chiếc máy đã được gài sẵn chương trình hoạt động. Một người hỏi:

- Có phải David Becker không?

Becker dừng lại, ngạc nhiên vì họ biết tên anh. Becker hỏi:

- Các anh là ai?

- Hãy đi theo chúng tôi, ngay bây giờ!

Có điều gì đó khiến David Becker nghi ngờ cuộc gặp gỡ này.

Suy nghĩ ấy khiến đầu óc anh lại quay cuồng. Anh lùi lại. Người thấp hơn ném cho Becker một cái nhìn sắc lạnh. Anh ta nói:

- Lối này, ông Becker, đi ngay.

Becker quay đầu toan chạy, nhưng anh vừa nhấc chân thì một trong hai người đã rút súng ra. Becker cảm thấy ngực đau dữ dội, rồi cơn đau lan lên tận đỉnh đầu. Những ngón tay anh cứng đơ lại, rồi anh ngã xuống. Một giây sau, chỉ còn là màu đen bao phủ.

Chương 102

Strathmore xuống đến nền tầng máy TRANSLTR, xuống khỏi chiếc thang hẹp và lội bì bõm trên nền nhà lõng bõng nước. Chiếc máy tính khổng lồ đang rung dữ dội. Hơi nước mù mịt, ngưng đọng thành những giọt lớn và rơi xuống như mưa. Còi báo động rú như sấm dậy.

Ông nhìn chiếc máy phát điện chính đã ngừng hoạt động. Xác của Phil vẫn đó, nằm vắt trên cánh quạt tản nhiệt. Quang cảnh nơi này chẳng khác gì một màn trình diễn dạ hội hoá trang.

Strathmore thấy tiếc về cái chết của Phil, nhưng đó chỉ là một tai nạn rủi ro. Chính anh ta đã buộc ông phải hành động như vậy.

Khi anh nhân viên an ninh hệ thống lao xuống cầu thang, luôn miệng khẳng định có virus xâm nhập, Strathmor đã chặn anh ta lại ở ngay chân cầu thang và cố giải thích mọi chuyện. Nhưng Phil nhất định không chịu tin: "Có virus, tôi sẽ gọi Jabba". Phil cố lao về phía trước, ngài chỉ huy cố chặn lại. Đầu cầu thang thì quá chật hẹp, mào chắn lại thấp. Mỉa mai thay, Phil đúng, đó chỉ là một con virus mà thôi. Cú ngã thật đáng sợ. Một tiếng thét kinh hoàng vang lên chỉ trong vòng một khoảnh khắc rồi lập tức im bặt. Nhưng cái mà ngài chỉ huy Strathmore nhìn thấy ngay sau đó còn hãi hùng hơn gấp nhiều lần. Từ một góc tối dưới chân cầu thang. Greg Hale đang ngước nhìn lên, vẻ mặt đầy kinh hãi. Đó chính là khoảnh khắc ông quyết định Greg Hale phải chết.

TRANSLTR kêu răng rắc. Strathmore bắt đầu quay ra xem xét cỗ máy. Phải cắt hẳn nguồn điện. Ông có thể thấy rất rõ thiết bị ngắt mạch vòng nằm ở bên kia máy bơm khí freon, bên trái thi thể của Phil. Strathmore biết chỉ cần kéo chiếc cần lên là mọi nguồn điện trong Crypto bị ngắt hoàn toàn. Vài giây sau những máy chính sẽ lại tiếp tục hoạt động, toàn bộ thiết bị làm lạnh sẽ trở lại bình thường và TRANSLTR sẽ an toàn.

Nhưng khi Strathmore định gạt cầu dao, ông nhận ra còn một trở ngại cuối cùng nữa: thi thể của Phil vẫn nằm vắt trên cánh quạt của một máy tản nhiệt. Tắt và bật lại máy chính chỉ gây thêm sự cố về điện nữa. Phải chuyển cái xác đó đi. Strathmore túm cổ tay Phil lôi ra. Xác Phil đã cứng đơ lại. Toàn bộ nước trong cơ thể đã bay hơi hết, cái xác lúc này đã khô đét lại. Ngài chỉ huy nhắm mắt lại, nắm lấy cổ tay xác chết rồi lôi ra. Cái xác xê dịch vài inch.

Strathmore cố hết sức lôi mạnh hơn nữa. Bỗng nhiên cái xác lộn về phía sau. Strathmore chới với rồi ngã nhào xuống cửa buồng máy.

Ông kinh hãi nhìn bàn tay mình. Trong tay ông là cánh tay của Phil đã long rời khỏi cơ thể.

Trên lầu, Susan vẫn tiếp tục chờ đợi. Cô ngồi trên ghế trong Node 3, người tê dại. Xác của Hale ngay dưới chân cô. Susan không thể tưởng tượng được ngài chỉ huy sẽ đi lâu như vậy. Cô cố gắng không nghĩ tới David nhưng vô ích. Lời của Hale như những lưỡi dao găm vào trái tim cô. "Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của David".

Susan nghĩ mình sắp phát điên mất.

Cô định chạy xuống Crypto thì Strathmore đã cắt nguồn điện.

Chỉ còn bóng đêm và sự im lìm bao trùm. Còi báo động im bặt và các màn hình trong Node 3 tắt ngấm. Trong bóng tối, không còn nhìn thấy xác của Greg Hale nữa, Susan sợ hãi co cả hai chân lên đi văng. Cô quấn chiếc áo khoác của Strathmore quanh mình.

Bóng tối tĩnh mịch bủa vây lấy cô.

Susan chưa bao giờ chứng kiến không khí tĩnh mịch đáng sợ như vậy ở Crypto. Thường thì luôn có tiếng máy kêu rền rĩ. Nhưng giờ đây dường như chỉ có tiếng thở dài thất vọng của một cỗ máy khổng lồ, tiếng lách tách nổ, tiếng quạt gió dần dần nhỏ đi. Susan nhắm mắt và cầu nguyện cho David. Cô cầu xin Chúa lòng lành che chở, bảo vệ người cô yêu.

Vốn không phải là một con chiên ngoan đạo, cô chưa bao giờ tin rằng Chúa sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của mình. Nhưng lúc này, trong tâm trạng bất an, cô cần một chỗ dựa tinh thần. Bỗng nhiên cảm thấy có cái gì rung nhẹ ở ngực làm cô giật nảy mình.

Susan đặt tay lên ngực tự trấn an. Một lát sau cô hiểu ra đó không phải bàn tay của Chúa mà là vật gì đó trong túi áo khoác của ngài chỉ huy Strathmore. Ông đã đặt chế độ rung cho chiếc máy nhắn tin hiệu SkyPager. Có người vừa gửi cho Strathmore một tin nhắn.

Dưới đó 6 tầng nhà, Strathmore đang đứng cạnh thiết bị ngắt mạch vòng. Toàn bộ Crypto tối đen như mực. Ông tận hưởng bóng đêm một lúc. Có tiếng ống thoát nước đang chảy. Một cơn bão đã xảy lúc nửa đêm. Strathmore ngửa đầu ra sau cho nước mưa rơi xuống mặt để rửa trôi tội lỗi của mình. Mình sẽ không bị đánh bại.

Ông ta quỳ xuống và rửa thật sạch mùi thịt của Phil ám vào bàn tay.

Giấc mơ về Pháo Đài Số của Strathmore đã không thành, ông có thể chấp nhận thực tế đó. Thứ duy nhất quan trọng với Strathmore bây giờ là Susan. Lần đầu tiên trong đời, ngài chỉ huy nhận ra Tổ quốc và vinh quang không phải là tất cả. Tình yêu cũng là một phần tất yếu và không thể thiếu được. Ông đã hy sinh tuổi thanh xuân cho Tổ quốc, và danh dự. Ông đã sống khắc kỷ suốt bao nhiêu năm. Nhưng để được cái gì chứ? Để chứng kiến một gã giảng viên oắt con cướp đi giấc mơ của mình sao? Strathmore đã chăm sóc Susan, bảo vệ cô. Ông ta đã mong chinh phục được cô. Và bây giờ cuối cùng thì ông ta sẽ có được cô. Susan có thể cần đến bờ vai của ông. Khi Susan đau khố tột cùng, vô vọng vì mất mát, thì ông sẽ kịp thời xuất hiện để chứng minh cho cô thấy rằng tình yêu sẽ chữa lành mọi vết thương.

Danh dự, Tổ quốc, Tình yêu. David Becker sắp chết vì cả ba thứ đó.

Chương 103

Ngài chỉ huy chui lên từ cửa tang hầm như thể một người vừa từ cửa tử chui lên. Mặc dù quần áo sũng nước, nhưng bước chân ông vẫn rất nhẹ nhàng. Strathmore tiến đến Node 3, đến bên Susan tình yêu của ông, tương lai của ông.

Crypto đã sáng trở lại. Freon lại đang chảy xuống TRANSLTR như một dòng máu mang đầy dưỡng khí. Strathmore biết rằng chỉ vài phút nữa chất lỏng làm lạnh sẽ tràn xuống tầng hầm và những bộ vi xử lý ở bên dưới sẽ không bốc cháy. Cho rằng mình đã hành động kịp thời, Strathmore thở phào tự đắc, không hề biết rằng ông ta đã quá muộn mất rồi.

Ta là kẻ bất diệt, Strathmore nghĩ. Phớt lờ lỗ hổng ở Node 3.

Ông tiến tới cánh cửa điện, cánh cửa tự động mở ra. Strathmore bước vào phòng.

Susan đứng đó, mình vẫn khoác chiếc áo của ông, toàn thân ướt sũng, mái tóc rối bù. Trông cô như một nữ sinh năm thứ nhất vừa bị gặp mưa, còn Strathmore tưởng như mình là sinh viên năm cuối mang áo che mưa đến cho cô. Lần đầu tiên sau nhiều năm Strathmore thấy mình trẻ lại, và giấc mơ cửa ông giờ đang sắp thành hiện thực.

Nhưng khi tiến lại gần Susan, ông thấy mình đang nhìn vào ánh mắt của một người hoàn toàn xa lạ. Ánh mắt thật lạnh lùng, không còn thấy ánh nhìn trìu mến mọi khi nữa. Cô đứng bất động như một pho tượng, mắt đẫm lệ.

- Susan?

Một giọt nước mắt đang lăn xuống gò má run ray.

Strathmore hỏi gặng:

- Susan, chuyện gì vậy?

Máu của Hale đã chảy thành một vũng lớn trên sàn. Strathmore nhìn cái xác một cách lo lắng, rồi lại nhìn Susan. Liệu cô ấy có biết không? Không thể nào. Strathmore đã rất cẩn trọng, không có gì sơ suất:

- Susan? - Ông tiến lại gần - Có chuyện gì vậy?

Susan vẫn không nhúc nhích.

- Em lo lắng cho David đúng không?

Môi cô mấp máy, nhưng vẫn chưa thể cất thành lời. Ông bước lại gần hơn, định chạm vào người cô, song lại do dự. Cái tên David rõ ràng đã tác động mạnh đến tâm trạng đau khổ của Susan. Đầu tiên chỉ là một cơn rùng mình, là sự run rẩy. Rồi dường như những đau khổ chợt trào lên trong lồng ngực của cô. Susan mấp máy môi muốn nói, nhưng không một âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng.

Không một lời nào.

Vẫn chằm chằm nhìn Strathmore với ánh mắt băng giá, cô rút từ trong túi áo ra một vật rồi giơ cho ông xem, cánh tay run rẩy.

Strathmore nhìn xuống, tưởng đó là khẩu Beretta. Khẩu súng vẫn ở trên sàn, nằm gọn trong tay Hale. Còn Susan đang cầm một vật nhỏ hơn. Ông nhìn nó và trong giây lát hiểu ra tất cả.

Strathmore nhìn trân trối. Thời gian nặng nề chậm chạp, không gian im lìm đến mức ông có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập.

Một vị anh hùng bao năm nay đã hạ gục vô số tên khổng lồ giờ chỉ trong chốc lát đã gục ngã. Ông đã bị hạ gục bởi chính tình yêu và chính sự ngu ngốc của mình. Ông đã nghĩa hiệp đưa chiếc áo khoác cho Susan, cùng với chiếc áo là thiết bị nhắn tin cá nhân của mình.

Giờ đến lượt Strathmore như hoá đá. Tay Susan run rẩy. Chiếc máy nhắn tin rơi xuống cạnh chân Hale. Mắt Susan mở to đầy kinh ngạc và ngỡ ngàng, một ánh mắt Strathmore không thể nào quên.

Gạt ông sang một bên, Susan lao ra ngoài.

Ngài chỉ huy không cản đường, cúi xuống và nhặt chiếc máy nhắn tin lên. Không có tin nhắn mới, vậy là Susan đã đọc hết.

Strathmore xem từng tin trên danh mục.

MỤC TIÊU: ENSEI TANKADO THANH TOÁN XONG.

MỤC TLÊU: PIERRE CLOUCHARDE- THANH TOÁN XONG.

MỤC TIÊU: HANS HUBER- THANH TOÁN XONG.

MỤC TIÊU: ROCIO EVA GRANADA- THANH TOÁN XONG.

Nhiều tin nhắn quá, ông ta bỗng thấy rùng mình. Mình sẽ giải thích, rồi Susan sẽ hiểu và tha thứ bởi tất cả cũng chỉ vì danh dự và Tổ quốc.

Nhưng vẫn còn một tin nữa ông chưa đọc - tin nhắn mà không lời lẽ nào có thể giải thích nổi. Run rẩy, ông đọc tin nhắn mới nhất MỤC TIÊU: DAVID BECKER - THANH TOÁN XONG.

Strathmore lắc đầu tuyệt vọng, giấc mơ đã tan thành mây khói.

Chương 104

Susan chạy ra khỏi Node 3.

MỤC TIÊU: DAVID BECKER - THANH TOÁN XONG

Như trong cơn ác mộng, Susan chạy về phía cửa chính. Giọng Hale vẫn văng vẳng bên tai: "Susan, Strathmore sắp giết tôi. Ông ta yêu cô tha thiết".

Chạy đến cửa chính, Susan đập tay tuyệt vọng lên bàn phím.

Cửa vẫn đóng, cô lần nữa cố gõ trên bàn phím nhưng cánh cửa quay vẫn không nhúc nhích. Susan gào lên trong câm lặng, mất điện nên mã số đã bị huỷ. Cô vẫn không thể thoát ra được. Bỗng nhiên hai cánh tay từ đằng sau ôm quàng quanh thân thể rã rời của Susan. Một cảm giác quen thuộc nhưng thật ghê tởm.

Cánh tay này không có sức mạnh của một con thú như cánh tay của Hale, nhưng có có sức mạnh của sự tuyệt vọng, của một ý chí cứng như thép. Susan quay lại. Khuôn mặt con người này đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Một vẻ mặt cô chưa từng nhìn thấy.

- Susan - ông ôm lấy cô, van nài - Hãy để tôi giải thích.

Cô cố thoát ra khỏi vòng tay ấy thì ngài chỉ huy càng giữ chặt hơn.

Susan muốn kêu thét lên, nhưng không cất nối nên lời. Cô muốn chạy, nhưng bị hai cánh tay rắn như thép kìm giữ, níu cô lại.

Ông ta thì thầm:

- Tôi yêu em, tôi mãi yêu em.

Susan thấy lòng đau quặn thắt.

- Hãy ở lại với tôi.

Đầu óc ông quay cuồng bởi những hình ảnh ghê rợn: đôi mắt xanh của David nhắm lại lần cuối, thi thể Hale đẫm máu trên sàn, xác Phil gãy rời và bốc cháy dưới tầng hầm.

- Nỗi đau sẽ qua đi, rồi trái tim em sẽ ấm lại tình yêu thương.

Không một lời nào lọt được vào tâm trí Susan.

- Hãy ở lại với tôi - Giọng nói tiếp tục van nài - Tôi sẽ chữa lành vết thương lòng của em.

Cô cố dãy dụa, nhưng vô ích.

- Tôi làm vậy là vì hai ta, hai chúng ta sinh ra để yêu nhau, tôi yêu em - Những lời ấy cứ tiếp tục tuôn trào như thể chúng đã bị kìm nén từ lâu lắm rồi - Tôi yêu em, yêu em.

Đúng lúc đó, cách họ ba mươi thước, có tiếng rít man rợ như thể muốn bác bỏ lời tỏ tình đầy tội lỗi của Strathmore. Ngay sau đó, TRANSLTR phát ra một âm thanh ghê rợn và khủng khiếp. Một thứ âm thanh họ chưa nghe thấy bao giờ, nghe như tiếng một con quái vật mình rắn đang phun phì phì dưới hầm. Chất freon dường như đã không xuống hầm kịp thời.

Ngài chỉ huy buông Susan ra, quay về phía chiếc máy tính trị giá 2 tỷ đô la. Mắt trợn tròn kinh hãi, ông ta vò đầu, hét to:

- Không! Không!

Cả toà nhà sáu tầng bắt đầu rung chuyển, Strathmore loạng choạng từng bước tới gần rồi khuỵu gối xuống như kẻ tội đồ đang quỳ trước cơn thịnh nộ của Chúa Trời. Nhưng vô ích. Dưới tầng hầm, những bộ vi xử lý cấu tạo bằng chất Titan và Stronti bắt đầu bốc cháy.

Chương 105

Một quả cầu lửa phóng lên lướt qua 3 triệu con chip điện tử phát ra một thứ âm thanh kinh hoàng. Tiếng răng rắc của một khu rừng đang cháy, tiếng rít của bão lốc, tiếng la ó của một cô gái làng chơi đang giận giữ, tất cả đều bị nén lại trong thân máy. Giống như hơi thở của một con quái vật đang giãy dụa trong một cái hang bị bịt kín miệng, đang vùng vẫy tìm lối ra. Strathmore vẫn đang quỳ trên sàn, luồng âm thanh kinh khủng đó dội thẳng vào tai. Chiếc máy tính đắt nhất thế giới sắp trở thành đống sắt vụn cao tám tầng.

Chậm chạp, Strathmore quay lại nhìn Susan đang đứng như hoá đá cạnh cửa chính của Crypto. Ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của Susan. Trong ánh sáng rực của lửa huỳnh quang, Susan dường như vẫn toả ra một thứ ánh sáng lung linh của riêng mình. Nàng đúng là một thiên thần, ông nghĩ. Ông cố kiếm tìm ánh sáng của thiên đàng trong đôi mắt ấy, nhưng chỉ nhìn thấy cái chết. Cái chết của niềm tin. Tình yêu thương và sự kính trọng đã biến mất hoàn toàn. Ngài chỉ huy biết nguồn động lực bấy lâu nay thúc đẩy mình phấn đấu giờ đây đã chết.

Strathmore sẽ không bao giờ giành được tình yêu của Susan. Không bao giờ nữa. Cảm giác cô đơn trống trải lúc này như muốn nuốt chửng toàn bộ con người ông.

Susan đờ đẫn nhìn về phía cỗ máy TRANSLTR. Cô biết rằng ngọn lửa bị hãm trong các bức tường xi măng sẽ vụt lên theo đường ống đó lan nhanh lên phía trên. Cô có cảm giác ngọn lửa đang tiến lại rất gần, càng ngày càng to hơn vì được tiếp thêm ôxy từ các con chip bốc cháy. Ngọn lửa đang cháy nhanh hơn. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Crypto sẽ bị thiêu rụi.

Ý trí Susan mách bảo cô chạy đi, nhưng ý nghĩ về cái chết của David vẫn tác động mạnh đến tâm trạng cô. Susan tưởng như mình đang nghe thấy giọng nói của David, giục cô thoát khỏi nơi kinh hoàng này, nhưng biết chạy đi đâu bây giờ. Crypto lúc này chẳng khác gì một ngôi mộ kín mít. Nhưng với Susan điều đó không đáng sợ nữa. Ngay cả cái chết cũng không thể làm cô sợ hãi. Chết đi rồi sẽ không thấy đau đớn nữa, và cô sẽ được ở bên David.

Toàn bộ Crypto bắt đầu rung chuyển mạnh như cơn giận dữ của con quái vật biển đang lồng lơn muốn thoát khỏi đại dương. Giọng David lại tiếp tục vang lên: "Chạy! Chạy đi Susan!"

Strathmore đang tiến về phía Susan, một khuôn mặt xa lạ, đôi mắt xám ánh lên sự chết chóc. Strathmore, vị anh hùng mà cô từng ngưỡng mộ chỉ là một kẻ sát nhân. Ông ta ôm chặt cô, hôn lên má Susan và van nài:

- Hãy tha thứ cho tôi!

Susan cố đẩy ra nhưng ông ta càng siết chặt hơn.

TRASNLTR bắt đầu rung chuyển như một quả tên lửa đang chuẩn bị lao vút ra khỏi bệ phóng. Mặt sàn của Crypto cũng rung lên, Strathmore giữ cô chặt hơn:

- Hãy ôm tôi đi! Susan, tôi cần em.

Susan bỗng cảm thấy một nguồn sức mạnh trỗi dậy trong từng đường gân thớ thịt, giọng nói của David vẫn tiếp tục vang lên: "Em yêu, hãy ra khỏi đây mau". Cố hết sức bình sinh, cô vùng ra khỏi cánh tay của Strathmore. Tiếng gầm rú phát ra từ TRANSLTR đã trở nên đinh tai nhức óc. Ngọn lửa đã lan tới Crypto.

Giọng nói của David như đã truyền cho Susan một nguồn sức mạnh phi thường và đang dẫn đường chỉ lối cho cô. Susan lao qua sàn của Crypto, vụt qua lối đi hẹp dẫn tới cầu thang dành riêng cho Strathmore. Sau lưng cô, cỗ máy TRANSLTR gầm gào như sấm dậy.

Khi những con chip điện tử cuối cùng đã bị gãy rời ra, một nhiệt lượng lớn toả ra từ tầng hầm, bụi và mảnh gốm vụn bốc cao 30 foot. Ngay lập tức luồng ôxy ở Crypto tràn vào lấp đầy khoảng chân không rộng lớn.

Susan đã chạy lên đầu cầu thang và kịp túm vào tay vịn trước khi luồng hơi nóng cuồng nộ kịp cuốn cô vào. Cô loạng choạng, và nhìn thấy ngài phó giám đốc đang ngước lên nhìn cô từ tít phía dưới, bên cạnh TRANSLTR. Xung quanh ông ta là bão táp khủng khiếp nhưng sâu trong đôi mắt lại là một sự bình yên lạ kỳ. Môi ông mấp máy và thốt ra lời cuối cùng trong cuộc đời: "Susan".

Luồng khí trời thổi vào TRANSLTR khiến cho ngọn lửa bùng lên. Trong nháy mắt, ngài chỉ huy Trevor Strathmore chỉ còn là một cái xác cháy khô một huyền thoại.

Khi luồng hơi ập vào người Susan, cô bị đẩy về phía sau đến 15 feet, văng vào tận trong văn phòng của Strathmore. Tất cả những gì cô có thể nhớ được là một luồng khí nóng khủng khiếp.

Chương 106

Tại cửa sổ phòng họp của giám đốc phía trên mái vòm Crypto xuất hiện ba khuôn mặt, tất cả đều nín thở. Vụ nổ đã làm rung chuyển cả khu liên hợp NSA. Leland Fontaine, Chad Brinkerhoff và Midge Milken cùng nhìn trân trối, sững sờ, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt.

Phía dưới, cách bảy mươi feet. Crypto đang cháy hừng hực.

Mái vòm làm bằng polycacbonat vẫn chưa hề bị ảnh hưởng nhưng phía dưới mái vòm trong suốt đó, lửa đang bốc lên dữ dội. Khói đen cuộn xoáy mù mịt bên trong.

Cả ba cùng nhìn xuống, không nói một lời nào. Cảnh tượng này quá ghê rợn và hãi hùng. Fontaine đứng lặng một lúc. Cuối cùng ông ra lệnh, giọng nói hơi yếu nhưng vẫn vững vàng.

- Midge, hãy điều một đội xuống đó… ngay lập tức.

Trong phòng, điện thoại của Fontaine đổ chuông.

Đó là Jabba.

Chương 107

Susan không biết mình đã bất tỉnh bao lâu. Cảm giác bỏng rát ở cố họng đã khiến cô tỉnh lại. Hoàn toàn mất phương hướng, cô nhìn quanh. Cô thấy mình nằm trên tấm thảm, phía sau một cái bàn.

Nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng là một tia sáng lạ lập loè màu da cam. Không khí sặc mùi nhựa cháy khét lẹt. Căn phòng này không còn là một căn phòng nữa, chỉ còn là một cái hộp bị phá huỷ tan tành. Các tấm rèm đang bốc cháy và các bức tường chất dẻo Plexiglas cũng đang cháy âm ỉ.

Cô nhớ lại tất cả.

David.

Trong nỗi sợ hãi tột cùng, cô gắng đứng dậy. Cô cảm giác không khí đầy hơi độc đang ăn mòn khí quản. Cô loạng choạng lao ra cửa tìm đường ra. Khi vừa bước qua ngưỡng cửa, cô hụt chân xuống một khoảng không vô tận, may thay cô vừa kịp víu lấy khung cửa. Hành lang đã biến mất. Chỉ năm mươi feet phía dưới là một đống đổ nát và kim loại nóng chảy. Cô kinh hoàng liếc nhìn xuống sàn Crypto: Một biển lửa. Ba triệu con chíp silicon tan chảy khi TRANSLTR phát nổ tạo thành một khối nóng chảy như dung nham. Không khí sặc mùi axit cuộn lên. Susan biết đó là mùi cháy của silicon, một loại khí độc chết người.

Lùi lại phía phòng của Strathmore, cô bắt đầu cảm thấy mình yếu dần. Cổ họng cháy rát. Crypto đang chết, mình cũng thế, cô nghĩ.

Trông thoáng chốc, Susan nghĩ đến lối thoát duy nhất còn lại.

Thang máy riêng của Strathmore. Rồi cô hiểu điều đó là không thể; không thiết bị điện tử nào có thể hoạt động bình thường sau vụ nổ khủng khiếp đó.

Nhưng khi đang loạng choạng đi trong đám khói dầy đặc, Susan chợt nhớ đến câu nói của Hale: "Thang máy chạy bằng nguồn điện của toà nhà bên cạnh! Tôi đã xem bản đồ điện rồi mà!". Và Susan tin đó là sự thật. Cô cũng biết rằng đường ống thang máy làm bằng bê tông cốt thép rất vững chắc.

Bị khói đen bủa vây tứ phía, Susan lao vội ra phía thang máy.

Nhưng khi tới nơi cô nhận thấy nút gọi của thang máy đã bị cháy đen. Susan đập tay lên bàn điều khiển đen sì và cánh cửa thang máy một cách tuyệt vọng.

Đột nhiên cô dừng lại, có tiếng vo vo phía sau cửa. Giật mình,

Susan ngước nhìn lên. Dường như chiếc thang máy đang ở ngay đó.

Susan nhấn nút lại lan nữa, và lại nghe thấy tiếng vo vo phía sau cánh cửa.

Và đột nhiên cô nhìn thấy.

Nút gọi không hề chết, nó chỉ bị phủ trong muội đen và bây giờ nó đang sáng lên yếu ớt ngay dưới các ngón tay nhọ nhem của cô.

Có điện!

Tràn đầy hy vọng, cô bấm nút, liên tục liên tục. Có cái gì đó đang hoạt động phía sau cánh cửa. Cô có thể nghe thấy tiếng cánh quạt thông gió bên trong thang máy. Thang máy đang ở đây. Sao cái cánh cửa chết tiệt này không mở ra nhỉ?

Nhìn qua lớp khói đen cô thấy các nút nhỏ của một bàn phím phụ, có đầy đủ các ký tự từ A đến Z. Susan chợt nhớ ra, tuyệt vọng: phải có mật khẩu.

Khói bắt đầu cuộn vào phòng qua khung cửa đã tan chảy. Cô lại tiếp tục đập thình thịch vào cánh cửa thang máy. Nó không chịu mở. Phải có mật khẩu, cô nghĩ, Strathmore không bao giờ nói với mình về mật khẩu này! Lúc này căn phòng đã dày đặc khói silicon.

Susan nghẹt thở, tựa vào cửa thang máy trong tuyệt vọng. Cánh quạt thông gió chỉ cách cô vài feet thôi. Cô đang đứng đó choáng váng cố gắng hít thêm không khí

Cô nhắm mắt lại, nhưng rồi tiếng gọi của David lại vang lên. "Chạy đi, Susan! Mở cửa ra! Chạy mau!". Cô mở mắt mong nhìn thấy khuôn mặt anh, đôi mắt xanh nồng nhiệt, nụ cười tinh nghịch.

Nhưng cô chỉ thấy những chữ cái từ A đến Z. Mật khẩu, Susan nhìn chằm chằm vào bàn phím. Cô không thể tập trung vào chúng được.

Màn hình phát quang ở dưới bàn phím có năm ô trống đang chờ nhập mật khẩu. Mật khẩu gồm năm ký tự, cô nghĩ. Và cô cũng ngay lập tức biết rằng đoán mò mật khẩu là việc không tưởng: hai mươi sáu mũ năm có nghĩa là sẽ có 1 1.881.376 khả năng xảy ra. Và giả sử cô có thể đoán được mỗi trường hợp trong một giây thì cô cũng phải mất mười chín tuần mới thử được hết.

Khi Susan Fletcher nằm trên sàn ngay phía dưới bàn phím, nghẹt thở, cô lại nghe thấy tiếng gọi tha thiết của ngài chỉ huy. Ông ta lại đang gọi: Tôi yêu em, Susan? Tôi đã yêu em từ lâu lắm rồi!

Susan! Susan! Susan!…

Cô biết, ông ta đã chết, nhưng giọng của ông ta vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô nghe tên mình vang lên như một điệp khúc.

Susan… Susan…

Rồi, trong một thoáng ớn lạnh cô chợt nhận ra. Mật khẩu chính là tên mình. Run rẩy yếu ớt, cô cố gắng với lên bàn phím và nhập mật khẩu.

S U S A… N

Không đầy một giây sau, cánh cửa bật mở.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3