Biên niên sử Narnia (Tập 4: Hoàng tử Caspian) - Chương 13
CHƯƠNG 13
Vị vua tối cao
- Bây giờ, - Peter lên tiếng sau khi họ đã ăn xong, - Caspian ạ, Aslan và các cô gái, đó chính là nữ hoàng Susan và nữ hoàng Lucy, đang ở đâu đây, rất gần đây thôi. Chúng ta không biết khi nào ông sẽ hành động. Không có gì phải nghi ngờ nữa đó là việc của ông không phải việc của chúng ta. Trong khi đó rất có thể ông muốn chúng ta làm một cái gì đó trong khả năng của mình. Caspian, cậu nói là chúng ta không đủ thực lực để đụng độ với Miraz trong một trận đánh dàn trận hả?
- Tôi sợ là thế, thưa đức vua. - Caspian nói. Cậu rất ngưỡng mộ Peter vì thế cậu cảm thấy ngượng nghịu thế nào ấy. Thật là một việc vừa hoang đường vừa kỳ diệu khi gặp các vị vua vĩ đại đi ra từ những câu chuyện cổ xưa.
- Vậy thì được lắm. - Peter nói. - Tôi sẽ gửi đến hắn lời thách đấu cho một trận đánh tay đôi. - Đúng là một sáng kiến, trước đấy chưa có ai nghĩ ra điều này.
- Xin hãy để vai trò đó cho tôi. - Caspian nói. - Tôi muốn báo thù cho cha tôi.
- Cậu đang bị thương, - Peter nói, - với lại chẳng phải hắn sẽ cười trước lời thách đấu của cậu sao? Tôi muốn nói tất cả chúng tôi đều nhìn nhận cậu như một ông vua và một chiến binh dũng cảm nhưng hắn sẽ nghĩ cậu là một nhóc con.
- Nhưng tâu bệ hạ, - lửng nói, bác ngồi ngay cạnh Peter và không có lúc nào rời mắt khỏi vị vua tôn quý của mình, - liệu hắn có chấp nhận lời thách đấu của Peter Đại Đế không? Hắn biết hắn có một đạo quân mạnh hơn trong tay kia mà.
- Cũng có thể hắn sẽ không chịu, - Peter đáp, - nhưng phải thử rồi mới biết. Kể cả khi hắn không chấp nhận thì chúng ta cũng sẽ dành ra những giờ quý báu nhất trong ngày, cử những sứ giả truyền đi các thông điệp giữa hai bên. Ít nhất thì chúng ta cũng có thể duyệt lại quân đội và củng cố lực lượng. Tôi sẽ gửi đi lời thách đấu. Thật ra tôi sẽ viết ngay bây giờ. Ông có bút và mực đấy không, ông tiến sĩ?
- Một nhà bác học thì không thể thiếu những thứ đó, tâu bệ hạ. - Tiến sĩ Cornelius hớn hở đáp.
- Tốt lắm, tôi sẽ đọc đây. - Peter nói. Trong lúc đó tiến sĩ trải ra một tấm giấy da, mở một cái nghiên mực bằng sừng và mài bút vào nghiên mực. Peter hơi ngả người ra sau, mắt khép hờ, nhớ lại cái thứ ngôn ngữ mà nó đã từng dùng để viết các văn kiện hoàng gia vào kỷ nguyên Vàng ở Narnia.
- Được rồi. - Cuối cùng nó nói. - Ông đã sẵn sàng chưa, thưa ông tiến sĩ?
Tiến sĩ chấm ngồi bút vào nghiên mực, chờ đợi. Peter đọc cho ông ta viết những câu như sau:
“Ta, Peter, nhờ vào ơn huệ của Aslan, qua sự lựa chọn, theo phong tục tập quán và nhờ vào những chiến công của mình đã trở thành vị vua đứng đầu tất cả những vị vua khác ở Narnia, là hoàng đế của Quần đảo Đơn Côi, chúa tể của Cair Paravel, hiệp sĩ của sư tử - đấng tối cao nay gửi đến Miraz - con trai của Caspian thứ tám, từng là người phụ tá ở Narnia, sau đó đã tiếm quyền - lời chào. Ông viết xong chưa?”
- Narnia gạch ngang lời chào. - Tiến sĩ lẩm bẩm. - Xong rồi, thưa bệ hạ.
- Vậy thì xuống hàng, bắt đầu một đoạn mới. - Peter nói. - Để ngăn cảnh đầu rơi máu chảy và tránh cho tất cả mọi sinh linh những hậu quả chiến tranh với việc bắt lính trên toàn vương quốc Narnia; cũng là niềm vinh hạnh của chúng tôi khi đề cử một người anh hùng mang dòng máu hoàng tộc - nhân danh sự tin cậy của chúng tôi - thách đấu và tuyên bố Caspian chính là vị vua hợp pháp của Narnia nhờ vào sự tín nhiệm của chúng tôi và vào luật định của người Telmarine. Miraz hai lần phạm tội phản bội - một là chiếm đoạt ngôi báu của Caspian với những biện pháp đáng ghê tởm nhất, - ông nhớ gạch nối chữ ghê tởm nhé, - xấu xa nhất - hai là giết hại chính anh ruột của mình - vua Caspian thứ chín, một việc làm cho cả người lẫn thần đều công phẫn. Chúng tôi thách thức và phủ nhận quyền của Miraz nói về một cuộc chiến công bằng và tiến quân đơn phương và gửi lá thư này vào tay người huynh đệ cao quý, đáng mến là Edmund, người đã có thời làm vua ở Narnia, công tước xứ Cột đèn, bá tước miền Viễn Tây, hiệp sĩ tối cao, người mà chúng tôi trao toàn quyền trao đổi với ngài Miraz về các điều kiện của một trận quyết đấu nói trên. Quốc thư được soạn thảo ở đại bản doanh của quân khởi nghĩa ở Gò Đôi, ngày thứ 12 tháng Mái nhà xanh năm đầu tiên đời vua Caspian thứ mười ở Narnia.
- Thế là đủ, - Peter nói, hít một hơi thật sâu, - bây giờ chúng ta cần cử hai người tháp tùng vua Edmund. Tôi nghĩ Khổng Lồ là một này...
- Ông ấy... ông ấy không được thông minh cho lắm, đức vua cũng biết đấy. - Caspian nói.
- Tất nhiên là ông ấy hơi kém đầu óc. - Peter đáp. - Nhưng bất cứ người khổng lồ nào cũng gây một ấn tượng rất dễ sợ chỉ cần người ấy biết giữ im lặng. Với lại việc này sẽ làm ông ta phấn chấn lên đôi chút. Ai sẽ là người còn lại đây?
- Theo ý tôi, - Trumpkin nói, - nếu đức vua cần một người có thể làm kẻ thù khiếp vía chỉ với một cái nhìn thì Reepicheep là người tốt nhất.
- Chắc chắn là thế rồi theo những gì tôi nghe được. - Peter nói với một tiếng cười. - Chỉ hiềm một nỗi là tầm vóc ông ấy lại quá bé nhỏ. Chúng sẽ không thấy một bác chuột cho đến khi ông ấy tới thật gần.
- Vậy thì hãy cử Glenstorm, tâu bệ hạ. - Trufflehunter mau mắn nói. - Chưa có ai dám cười nhân mã.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, hai viên chỉ huy cao cấp trong quân đội của Miraz đi duyệt hàng quân vừa đi vừa xỉa răng vì họ mới ăn sáng xong. Họ nhìn lên và trông thấy từ cánh rừng đi về phía họ là nhân mã và người khổng lồ Wimbleweather mà họ đã từng chạm trán trong các trận đánh; đi giữa hai người này là một người mà họ không biết là ai. Ngay cả những thằng bạn học với Edmund ở trường cũng không nhận ra nó nữa nếu trông thấy nó vào lúc này. Bởi vì Aslan đã phà hơi thở vào người nó trong cuộc gặp gỡ làm cho nó có một vẻ vừa cao quý vừa oai phong lẫm liệt của một vị anh hùng thiếu niên làm cho ai cũng phải nể.
- Chuyện gì nữa đây? - Nhà quý tộc Glozelle hỏi. - Một cuộc khiêu chiến ư?
- Một vụ đàm phán, chắc thế, - ngài Sopespian nói, - coi kìa họ cầm trên tay những cành cây xanh. Họ đến xin đầu hàng.
- Cái người đi giữa nhân mã và khổng lồ kia không có vẻ mặt của một kẻ muốn đầu hàng. - Glozelle nói. - Hắn là ai kìa? Không phải là thằng lỏi Caspian rồi.
- Không phải Caspian. - Sopespian đồng ý. - Chà một chiến binh ác chiến chưa kìa, tôi đảm bảo với ông là dù ở đâu thì bọn phiến loạn cũng muốn có được một người như nó đấy. Nói thật (chuyện này nói nhỏ giữa hai chúng ta thôi nhé) trông nó còn uy nghi và có phong thái đế vương hơn Miraz nhiều. Xem cái áo giáp nó mặc kìa! Không một người thợ rèn nào của chúng ta có thể làm được một cái áo như thế.
- Tôi dám cược con Polemy lông đốm của tôi là hắn mang đến lời thách đấu chứ không phải xin đầu hàng. - Glozelle nói.
- Sao lại có chuyện đó? - Sopespian đáp. - Chúng ta đã nắm kẻ thù trong tay rồi. Đời nào Miraz lại ngốc tới mức mạo hiểm với thắng lợi trong tầm tay trong cuộc tấn công nay mai.
- Ông ta có thể chấp nhận. - Glozelle nói với một giọng thấp hẳn xuống.
- Ở đây tai vách mạch rừng, - Sopespian nói. - Hãy đi xa ra, khỏi tầm tai mắt của những đội binh này. Được rồi, tôi có thể lĩnh hội ý của ngài rồi đấy!
- Nếu vua chấp nhận lời thách đấu, - Glozelle thì thầm, - hoặc ông ta sẽ giết được đối phương hoặc sẽ bị đối phương giết chết.
- Đúng thế. - Sopespian gật gù. - Nếu ông ta hạ được đối thủ chúng ta sẽ thắng trong cuộc chiến này.
- Đã hẳn! Còn nếu không?
- Nếu không chúng ta vẫn có khả năng chiến thắng mà không để Miraz chơi trò ngư ông hưởng lợi. Bởi vì tôi chẳng cần nói ra thì ngài đây cũng biết là Miraz chẳng phải là một vị tướng giỏi giang gì. Và sau đó, chúng ta sẽ ca khúc khải hoàn; không còn bạo chúa ở Narnia nữa.
- Thế ra ý của đức ngài đây là tôi và ngài có thể trị vì mảnh đất này một cách tiện lợi mà không ở dưới trướng của bất cứ một kẻ nào ư?
Khuôn mặt Glozelle có một vẻ rất khó coi.
- Đừng quên rằng chúng ta là những người đầu tiên đặt hắn lên ngai vàng. Và trong suốt bao năm qua hắn ung dung tận hưởng quyền lực, còn bao nhiêu bổng lộc lại nằm ngoài tầm tay ngài và tôi, có phải vậy không? Hắn có biểu lộ lòng biết ơn gì với chúng ta không nào?
- Thôi đừng nói gì về chuyện này nữa. - Sopespian nói. - Coi kìa, họ gọi chúng ta đến lều của vua đó.
Khi hai nhà quý tộc này đến lều của Miraz, họ thấy Edmund và hai người tháp tùng đang ngồi phía ngoài lều thưởng thức bánh ngọt và rượu vang. Sau khi đã chuyển lá thư thách đấu và rút ra ngoài để Miraz có thời gian cân nhắc. Khi hai bên nhìn nhau ở cự ly gần, hai nhà quý tộc người Telmarine nghĩ là cả ba sứ giả đều có vẻ hoảng sợ.
Bước vào trong lều, họ thấy Miraz không trang bị vũ khí gì và đã dùng xong bữa điểm tâm, khuôn mặt ông ta đỏ phừng phừng, trán hằn lên những nếp nhăn cau có.
- Đấy, xem đi! - Vua gầm gừ, ném mảnh giấy da thuộc qua bàn cho họ. - Coi xem lũ ranh con càn rỡ trong những câu chuyện nhảm nhí của nhũ mẫu thằng cháu ta đã gửi gì cho chúng ta.
- Muôn tâu bệ hạ, - Glozelle nói, - nếu người chiến binh trẻ tuổi kia, người mà chính thần gặp ở ngoài lều chính là vua Edmund viết trong thư thì thần không dám gọi hắn là một thằng nhóc trong câu chuyện nhảm nhí của nhũ mẫu mà là một bậc đại hiệp đáng gờm.
- Vua Edmund, chà chà! - Miraz ồ lên. - Khanh tin vào những câu chuyện vớ vẩn của mấy bà nội trợ già về Peter, Edmund và những đứa khác sao?
- Thần tin vào mắt mình, thưa bệ hạ. - Glozelle đáp.
- Được, chuyện này không có mục đích gì, - Miraz nói, - ngoài một lời thách đấu hỗn xược, trẫm cho rằng chỉ có một ý kiến duy nhất giữa chúng ta phải không?
- Tâu bệ hạ, thần cũng nghĩ thế ạ. - Glozelle đáp.
- Đó là cái gì? - Vua hỏi.
- Hợp lý nhất là cứ từ chối, thưa bệ hạ. - Glozelle nói. - Mặc dầu thần chưa bao giờ là một kẻ hèn nhát, thần cần phải nói một cách giản dị là gặp chàng thanh niên đó trong một trận đấu tay đôi là một cái gì đó lớn hơn trái tim thần có thể chịu đựng được. Và nếu (điều này cũng có thể lắm) lại là anh trai của chàng trai này, vua Peter Đại đế, một người còn nguy hiểm hơn, thì thưa bệ hạ, trên đời này... chẳng có ai có thể làm gì được hắn đâu!
- Ôn dịch bắt ngươi đi cho rồi! - Miraz gầm lên. - Đó không phải là lời khuyên mà trẫm cần. Bộ ngươi nghĩ trẫm hỏi ngươi là vì trẫm sợ phải gặp cái thằng Peter này (nếu nó là một thằng đàn ông) ư? Ngươi nghĩ trẫm sợ hắn ư? Trẫm muốn ngươi tham mưu cho trẫm một cách thức giải quyết vấn đề này: với lợi thế của chúng ta hiện nay, chấp nhận lời thách đấu có phải là một việc làm thiếu suy nghĩ không?
- Về vấn đề này thần chỉ có một câu trả lời, tâu bệ hạ, đó là tìm tất cả những lý do chính đáng để đưa ra lời từ chối lời thách thức này. Có bóng dáng của thần Chết trên mặt của hiệp sĩ lạ mặt kia.
- Ngươi lại dám nhắc lại nữa à? - Miraz gầm lên như sấm, bây giờ thì vua thật sự điên tiết. - Có phải ngươi có ý ám chỉ trẫm cũng chỉ là kẻ đớn hèn như ngươi?
- Bệ hạ có thể nói như người muốn. - Glozelle nói, mặt sầm xuống.
- Ngươi ăn nói như một mụ già vậy. - Vua hạ giọng xuống. - Thế còn khanh, khanh sẽ nói gì đây hả Sopespian?
- Tâu bệ hạ, đừng dính đến những chuyện này làm gì. Cái mà bệ hạ nói đến như một sách lược sẽ là một cái gì đến một cách vui vẻ. Nó sẽ tạo cho đức vua những cơ sở tuyệt vời để từ chối mà không gây nên một câu hỏi nào về danh dự hoặc lòng can đảm của bệ hạ.
- Một lũ khi quân phạm thượng! - Miraz hét toáng lên, giậm chân thình thịch xuống đất. - Có phải hôm nay các ngươi bị quỷ ám không? Các ngươi nghĩ là ta mà lại phải kiếm cớ để từ chối ư? Các ngươi có thể gọi thẳng vào mặt ta là một con thỏ đế rồi đấy.
Câu chuyện diễn ra đúng như hai nhà quý tộc này muốn nên họ không nói gì thêm.
- Ta biết rồi, - Miraz nói, sau khi đã nhìn họ trừng trừng thiếu điều làm cho hai con mắt vọt ra khỏi hốc mắt, - các ngươi yếu đuối, đớn hèn, khiếp nhược chẳng có một chút nhuệ khí nào, đã thế các ngươi lại suy bụng ta ra bụng người làm như ta cũng ở cùng đẳng cấp như các ngươi vậy. Tìm có để từ chối! Hay thật! Viện cớ để không đánh! Các ngươi có phải là người lính không đấy? Có phải là dân Telmarine không? Các ngươi có phải là đàn ông không? Và giả sử ta từ chối (vì tất cả lý do cho một kế sách có tính chiến lược và quân sự) hẳn các ngươi sẽ nghĩ và làm cho người khác nghĩ rằng ta sợ. Có phải thế không?
- Không một người nào trong độ tuổi của bệ hạ, - Glozelle đáp, - lại bị bất cứ người lính nào hiểu lý lẽ coi là hèn nhát chỉ vì từ chối một trận đấu với một hiệp sĩ vĩ đại đang ở tuổi trẻ trung sung sức nhất.
- Vì thế ta - một kẻ lú lẫn đã bước một chân xuống mồ cũng là một thằng hèn phải không? - Miraz gầm lên làm rung cả lều vải. - Để ta nói cho các ngươi biết đó là cái gì, các ông quý tộc quý hóa ạ. Thì đấy, với những lời cố vấn đàn bà của mình, các ngươi đã làm được một việc trái ngược với dự tính của mình. Ta đã định khước từ đấy. Nhưng bây giờ thì ta chấp thuận lời quyết đấu. Các ngươi nghe rõ chưa, ta chấp thuận! Ta sẽ không phải xấu hổ vì ma thuật hay sự phản bội đã làm đông dòng máu trong người các ngươi.
- Chúng thần khẩn khoản van xin bệ hạ. - Glozelle nói, nhưng Miraz đã xông ra khỏi lều và hai người có thể nghe ông vua của mình oang oang chấp nhận lời thách đấu của Peter thông qua Edmund. Hai gã quý tộc đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ cười khoái trá.
- Tôi biết hắn sẽ hành động như thế nếu bị đem ra chế giễu một cách hợp lý. - Glozelle nói. - Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên việc hắn bảo tôi là hèn nhát. Hắn sẽ phải trả giá cho chuyện này.
Cả đại bản doanh của vua Caspian xôn xao náo động hẳn lên khi tin tức được truyền đi và các con vật họp nhau hội đàm về vấn đề này. Edmund cùng với một trong những viên đại thần của Miraz đã đánh dấu nơi quyết đấu: đo đạc, đóng cọc và căng dây quanh khu vực này. Hai người Telmarine đứng ở hai góc, một người đứng ở khu vực sân với tư cách là những trọng tài trên trường đấu. Ba trọng tài khác đứng ở hai góc khác và phía bên kia là dành cho Peter Đại đế. Peter vừa giải thích cho Caspian rõ là cậu không chỉ có một mình bởi vì quyền đòi lại ngai vàng là chính đáng và cũng là điều mọi người chiến đấu để giành lại. Chợt vang lên một giọng ồm ồm, ngái ngủ:
- Muôn tâu thánh thượng, xin người! - Peter quay lại, trông thấy người anh cả trong anh em nhà gấu Bulgy. - Nếu bệ hạ hài lòng, thì tôi... tôi là một con gấu.
- Đúng rồi, ông đúng là như thế và là một con gấu tốt nữa, ta không nghi ngờ điều đó. - Peter nói.
- Thưa vâng. - Gấu đáp. - Nhưng cho phép loài gấu được làm một trong những trọng tài biên trên đường đấu là một việc làm đúng nguyên tắc đấy ạ.
- Đừng để ông ta làm thế. - Trumpkin thì thầm với Peter. - Mặc dù gấu rất tốt, nhưng cậu ta sẽ làm cho tất cả chúng ta phải xấu hổ thôi. Hoặc là cậu ta sẽ ngủ gật, hoặc sẽ đứng trước mặt đối phương mà vô tư mút móng chân chùn chụt.
- Nhưng tôi không thể làm khác được, - Peter đáp, - ông ta nói đúng. Loài gấu có cái đặc quyền ấy. Tôi không thể hình dung được là sao điều này vẫn còn được nhớ đến sau bao nhiêu năm qua. Và bao nhiêu thứ khác đã đi vào quên lãng.
- Xin bệ hạ chuẩn y. - Gấu nài nỉ.
- Đó là quyền của ông. - Peter nói. - Ông sẽ là một trong những trọng tài, nhưng ông phải hứa là không được mút móng chân nghe chưa?
- Tất nhiên là không ạ. - Gấu sững sờ đáp.
- Cái gì, ông còn đang mút chùn chụt vào đúng lúc này kia kìa! - Trumpkin ré lên.
Gấu rút móng chân ra khỏi miệng giả vờ như không nghe thấy gì.
- Tâu bệ hạ... - Một giọng the thé cất lên từ dưới đất.
- À ra là – Reepicheep! - Peter thốt lên sau khi nhìn lên cúi xuống, ngó ngược ngó xuôi như người ta vẫn làm khi nói chuyện với một con chuột.
- Tâu bệ hạ, - Reepicheep nói. - Cuộc đời tôi là để phụng sự bệ hạ, nhưng danh dự cá nhân là của tôi. Tâu bệ hạ, Reepicheep tôi là đại diện cho họ nhà chuột - người thổi kèn trumpet duy nhất trong quân đội của đức vua. Tôi những tưởng, chúng tôi được chọn làm sứ giả đưa ra lời thách đấu. Họ nhà chúng tôi rất buồn khổ về chuyện này. Có thể, nếu như tôi được chọn làm một trong những trọng tài thì người của tôi sẽ cảm thấy được bù đắp phần nào.
Một tiếng động giống như sấm rền vang lên ngay ở trên đầu mọi người đúng lúc chuột dứt lời. Chính khổng lồ đã bật ra một tràng cười không lấy gì làm thông minh lắm trước một loài vật dễ thương hơn, có trách nhiệm hơn mình. Wimbleweather đứng nghiêm ngay và trông đứng đắn như một cây củ cải vào lúc Reepicheep khám phá ra tiếng động từ đâu ra.
- Tôi e là việc này không dàn xếp được, - Peter nói, giọng vô cùng nghiêm trang. - Một số người rất sợ chuột...
- Tôi có biết điều đó, thưa bệ hạ. - Reepicheep đáp.
- Và sẽ là không công bằng cho lắm đối với Miraz, - Peter tiếp tục, - khi phải bắt gặp bất cứ cái gì có thể làm nhụt nhuệ khí của hắn.
- Bệ hạ đúng là tấm gương của danh dự, - Reepicheep nói với một cái cúi chào đầy ngưỡng mộ. - Về vấn đề này đúng là chúng tôi có thiển cận quá... tôi nghĩ tôi có nghe thấy một ai đó vừa cười nhạo. Nếu có bất cứ ai đó bày tỏ ý muốn chọn tôi làm đối tượng cho sự khôn ngoan của mình, tôi sẽ sẵn sàng phục vụ - với lưỡi gươm của mình - bất cứ khi nào người ấy có thời gian rãnh rỗi.
Một sự im lặng dễ sợ kéo theo sau lời tuyên bố đó và nó chỉ bị phá vỡ khi Peter lên tiếng:
- Khổng lồ Wimbleweather, gấu và nhân mã Glenstorm là trọng tài chính về phía chúng ta. Cuộc giao đấu diễn ra vào khoảng hai giờ trưa. Chúng ta sẽ ăn trưa vào đúng 12 giờ.
- Em cho là - Edmund nói với anh trai khi cả hai đi tách ra một chỗ, - mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em muốn nói anh có thể đánh thắng Miraz.
- Đó là điều anh sẽ biết được khi chiến đấu với hắn. - Peter đáp.