Liên hoa yêu cốt - Phần V - Chương 10 - 11 - 12
10 Con rối sau màn kịch
Tại Linh Tiêu điện nơi Cửu thiên!
Từ trên ngôi cao, Ngọc Hoàng nhíu mày nhìn xuống vị tiên nữ bị trói đang quỳ trước thềm điện, lòng vô cùng ngạc nhiên.
“Nhẫm Nhiễm, trẫm hỏi ngươi, hai nghìn năm trước vụ thảm án Mai Hoa tiên tử do ngươi làm phải không?” Hồi lâu sau, Ngọc Hoàng mới buồn bã cất lời chất vấn vị tiên nữ xinh đẹp trước mặt.
“Đúng vậy! Nhạc Mai Song do ta giết, Hàn Cốc liên cũng là ta ám hại. Các người có bản lĩnh thì giết ta đi”, nàng tiên tên gọi Nhẫm Nhiễm ngẩng cao đầu, ánh mắt bướng bỉnh mang cả khinh miệt.
“A di đà Phật, Lan Hoa tiên tử sao phải chịu khổ vì kẻ khác như vậy”, Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát ngồi bên cạnh Ngọc Hoàng chắp hai tay vào nhau, ánh mắt hiền từ nhìn xuống Nhẫm Nhiễm đang quỳ phía dưới: “Việc đến nước này, bất kể cô có giấu thế nào cũng đều vô ích. Phật giới đã nắm được hành tung của người đó rồi, tốt nhất cô nên thành khẩn khai báo!”.
“Ha ha.. Vậy sao? Nếu Phật giới đã biết thân phận thật sự của người đó thì các người cần gì phải mất công ở đây truy hỏi ta nữa”, Nhẫm Nhiễm cả cười, đưa ánh mắt sắc nhọn quét qua từng vị thần tiên quanh đó: “Các người không thể nào tra ra được người đó là ai đâu, đừng phí công vô ích nữa!”.
“To gan!”, Ngọc Hoàng tức giận đập mạnh tay xuống long án thư: “Nhẫm Nhiễm, ngươi thân làm một trong năm đại tiên nữ chấp sự của Dao Hoa cung, lại tư thông với người ngoài ám hại đồng môn, tội ác tày trời, còn không biết lấy công chuộc tội”.
“Ngọc Hoàng, Nhẫm Nhiễm thấy vẫn nên đợi Hàn Cốc Liên trở về hãy nói. Ngài đã chờ đợi đến mấy nghìn năm rồi, lại gấp gáp vào lúc này sao?”, Nhẫm Nhiễm cựa quậy, ngồi phịch xuống, nhìn quần tiên vẻ khinh thị cực độ: “Huống hồ ta tự biết hôm nay sẽ phải cam chịu số phận, đã vậy sao không đợi người người đông đủ rồi nói một thể chứ”.
“Ngươi!” Bị Nhẫm Nhiễm làm cho tức đến thất khiếu[6] xì khói, Ngọc Hoàng đứng phắt dậy nắm gọn ngực áo tiên nữ kia, nhấc lên như tóm một con gà: “Đừng tưởng ngươi không nói thì chúng ta sẽ bó tay. Còn khiêu khích nữa, ta sẽ dùng thuật sưu hồn, trực tiếp moi kẻ đó từ trong đầu ngươi ra”.
[6] Thất khiếu: Bảy lỗ trên khuôn mặt.
“Ha… Đâu dễ như ngài nghĩ.” Bị giơ cao lơ lửng, Nhẫm Nhiễm vẫn không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vị vua cõi Trời đang phẫn nộ trước mắt: “Thực lòng nói với ngài, Nhẫm Nhiễm ta vốn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của người đó. Mỗi lần liên hệ với ta, người đó đều dùng thuật truyền âm bí mật, cho nên dù các người có xem thấu đầu óc ta cũng chẳng tìm được đầu mối nào đâu. Ta khuyên các người lúc này hãy quan tâm một chút đến Hàn Cốc Liên thì hơn. Các người tưởng dựa vào pháp lực hiện thời của cô ta là có thể thắng được Tuyết Ly sao? Mảnh sứ oán hận cuối cùng đó chưa bao giờ thích ăn chay, Cốc Liên sẽ không bao giờ còn nhìn thấy mặt trời ngày mai ló dạng nữa đâu!”.
“A di đà Phật!” Bỗng nhiên, từ trên không trung hàng vạn đoá tường vân[7] bung toả, Phật Tổ Như Lai hào quang rực rỡ ngự trên đài sen vàng từ từ hạ xuống đại điện…
[7] Tường vân: Đám mây cát tường, thường là mây để thần tiên cưỡi.
…
Ở cõi phàm trần, một đám sương mù màu lam dần dần nở rộng bao trùm cả bầu trời quanh khu nhà họ Lạc. Trong kết giới, chỉ trừ Lạc Á Phong và Tô Na, tất cả mọi thứ đều chìm vào không gian hư vô.
“Bùm” một tiếng lớn, lớp tuyết phủ dày trên nền đất bắn tung toé lên cao đến hơn ba thước, biến thành muôn vàn tảng tuyết nhọn hoắt lao thẳng đến Hàn Cốc Liên.
“Rầm!” Cốc Liên hai tay bắt chéo trên đầu, nhanh chóng hất ra phía ngoài, lập tức vô số hào quang màu lam lộ lên xoay vòng cuốn những mảnh băng sắc rơi lả tả đầy mặt đất.
“Ha ha… Cốc Liên, bao năm không gặp, pháp thuật của cô tiến bộ nhiều đấy.” Ánh mắt lạnh lùng, Tuyết Ly cất tiếng cười giễu cợt: “Nhớ chiêu Lam vũ hào quang này do chính ta dạy cô nhỉ, cô cũng thật có tiềm năng, lại dám lấy gậy ông đập lưng ông. Có điều dù cô có lợi hại mức nào, thì bây giờ kẻ mang thân xác người phàm như cô cũng chẳng thể là đối thủ của ta!”. Lời vừa dứt, tay áo đỏ liền phất lên, trong tay Tuyết Ly xuất hiện thanh kiếm đỏ rực.
“Xích Ân kiếm!” Hàn Cốc Liên giật mình hớp một hơi khí lạnh, cả người vô thức lùi lại phía sau.
“Hoá ra cô cũng biết Thiên Địa Xích Ân kiếm”, đắc ý nhìn Hàn Cốc Liên lùi mãi về phía sau, Tuyết Ly nhẹ nhàng đưa tay miết lên lưỡi kiếm màu đỏ sậm: “Tương truyền Xích Ân kiếm là binh khí tuỳ thân của nữ vương ma giới thời cổ đại, sau này mất tích trong nhân gian cùng cái chết của bà ta. Cô biết thanh kiếm này chỉ cần chém vào thân người phàm nào thì linh hồn người đó sẽ tan thành tro bụi chứ?”.
“Lạc Á Phong! Mau lấy máu của anh tiêu huỷ chiếc vòng trên tay Tô Na đi! Nhanh!” Mắt vẫn chẳng rời thanh bảo kiếm trên tay Tuyết Ly, tay phải giấu sau lưng của Cốc Liên không ngừng bắt quyết. Cô dùng thuật truyền tải ý nghĩ ra lệnh cho người đàn ông đang sợ đến ngây dại ở một bên.
“A, được!”, Lạc Á Phong lập tức phản ứng lại. Nhân lúc cô tiên áo đỏ phân tâm, anh nhanh chóng cắn đứt cổ tay mình, rồi nhỏ từng giọt máu tươi lên chiếc vòng ngọc trắng muốt.
Những tiếng “lách tách, lách tách” đột ngột vang lên, cùng âm thanh đanh gọn bạo liệt ấy, Yên chi huyết vốn đẹp đẽ hoàn mỹ bỗng chốc nứt vỡ thành trăm nghìn mảnh vụn.
Chỉ nghe “bụp” một tiếng, cả thân người Tuyết Ly trong chớp mắt mất hết toàn bộ sức lực đổ sụp xuống tuyết. Cô quay đầu bàng hoàng như không tin vào mắt mình nhìn người đàn ông vẫn đang hết sức kinh ngạc cách đó không xa: “Vì sao? Sao anh biết cách phá huỷ Yên chi huyết?”.
“Là ta nói với anh ấy.” Chầm chậm bước về phía Tuyết Ly vẫn lộ ánh hung quang, đôi mắt Cốc Liên ngập đầy bi thương ai oán: “Mỗi duyên oan nghiệt giữa hai người đã kéo dài mấy vạn năm rồi, lẽ nào bốn lần chuyển kiếp vẫn chưa đủ để cô thức tỉnh sao? Cô và anh ấy vốn không phải một đôi, dù có kết nghĩa phu thê, hai người vẫn không có kết cục tốt đẹp. Đó chính là báo ứng cho việc cô thay đổi tơ hồng nhân duyên. Việc đã đến nước này, giờ ăn năn hối cải cũng chưa muộn, cô vẫn còn cơ hội quay về Thiên đình. Tỉnh ngộ đi, Tuyết Ly!”.
“Ha ha ha…” Yên lặng nghe cho hết những lời chân thành của Cốc Liên, vị tiên nữ áo đỏ đang cúi đầu xuống thảm tuyết trắng xóa bỗng ngẩng phắt đầu lên, cười lớn, ánh mắt thù hận nhìn người đàn ông không biết nên làm gì cạnh đó: “Á Phong, ngươi có biết hậu quả của việc phá huỷ Yên chi huyết không? Lẽ nào ngươi yêu Tô Na đến vậy? Vì cô ta mà ngươi dám nhận cái chết?”.
“Đúng vậy! Vì chỉ như vậy, cô mới không thể làm hại con tôi. Nó là niềm hy vọng của tôi, tôi không cho phép bất kỳ ai đụng đến nó, cho dù là cô”, Lạc Á Phong cúi xuống bình tĩnh nhìn Nhục Tường Vi đang từ màu trắng chuyển sang đen sì và nhanh chóng lan khắp cơ thể, cùng lúc đó Huyết Tường Vi màu đỏ tươi như máu trên người Tô Na cũng nhạt màu rồi cuối cùng biến mất không một dấu vết.
“Được! Là ngươi tự tìm đến cái chết, đừng trách ta!” Trong cơn phẫn nộ, bàn tay Tuyết Ly bỗng xuất hiện một quả cầu sáng chừng bằng quả trứng vịt, dứt khoát ném thẳng vào người Lạc Á Phong.
“Dừng tay! Tuyết Ly”, Cốc Liên thét lên thất thanh định nhào tới ngăn lại nhưng đã quá muộn. Chỉ thấy quả cầu sáng tức tốc bay vèo đến trúng vào người Lạc Á Phong. Lập tức, những mảnh thịt nho nhỏ lổn nhổn của Nhục Tường Vi tự động bò xuống hệt như những sinh vật sống. Trong chớp mắt, nơi vừa rồi vẫn là một người sống giờ chỉ còn sót lại đống xương ngổn ngang.
“Đáng đời! Đó là kết cục của ngươi vì dám phụ tình ta!” Tuyết Ly cười tàn độc, bàn tay phất nhẹ, lập tức những mảnh vụn đen đầy mặt tuyết cùng đám xương trắng hếu sót lại của Lạc Á Phong biến thành bụi cát tan theo gió.
“Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Đến người mình yêu cũng không bỏ qua…”, tận mắt nhìn thấy tàn tro của Lạc Á Phong tan biến giữa đất trời, Cốc Liên quay người mắng Tuyết Ly đang cười lạnh lẽo.
Bất chợt, cả người Cốc Liên giật bắn, Xích Ân kiếm màu đỏ sẫm đột ngột vút tới như ánh sét bên tai, tàn nhẫn xuyên qua vai trái cô.
“Cô không sao? Sao có thể thế được?”, Cốc Liên kinh ngạc ôm vai bị thương, đôi chân lảo đảo rồi khuỵu xuống tuyết: “Không thể thế được! Yên chi huyết đã không còn, pháp lực của cô đáng lẽ phải tiêu tan mới đúng!”.
“Hàn Cốc Liên, cô tưởng ta dễ bị tổn hại thế sao?” Vạt áo đỏ lay động, Tuyết Ly từ từ đứng dậy, Xích Ân kiếm trong tay chĩa thẳng vào giữa trán Cốc Liên: “Không còn Yên chi huyết, ta vẫn có mảnh sứ oán hận. Chẳng phải cô vẫn luôn muốn biết ai đã làm hại mình ư? Ta nói để cô yên tâm nhắm mắt, không phải làm một oan hồn vất vưởng nhé!”.
“Là ai? Ai đã đưa cho cô mảnh sứ oán hận?” Ánh mắt Cốc Liên dần trở nên mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng mở to đôi đồng tử nhìn đăm đăm vào mảnh sứ màu đen trên mái tóc Tuyết Ly.
“Trên thân kẻ đó toả hương lan hồ điệp tím, cô bảo cô ta là ai nào?”, Tuyết Ly khẽ nheo mắt thích thú nhìn cô gái trước mặt đang mất dần ý thức.
“Lan hồ điệp? Hoá ra là cô ấy, sao có thể như thế”, có được đáp án, Cốc Liên cười khổ, khép đôi mi…
“Cuối cùng cô đã cam chịu số phận? Cũng tốt, để ta tiễn cô đi luôn!”, Tuyết Ly cười u tối giơ thanh Xích Ân trong tay hướng tới cổ Cốc Liên.
Đột nhiên, “bộp” một tiếng trầm thấp, cả hộp sọ vỡ nát, những mảnh não lầy nhầy bắn tung toé ra bốn phía. Mảnh sứ màu đen lặng lẽ rơi xuống nền tuyết trắng, hai gam màu tương phản trông thật bắt mắt: “Bụp”, thi thể đẫm máu đổ ập, nhanh chóng hoá thành cát bụi tan biến.
“Đồ không biết tốt xấu! Hàn Cốc Liên đâu phải người ngươi có thể đụng đến.” Từ trên kết giới, một bóng đen nhẹ nhàng hạ xuống, toàn thân phủ kín bởi lớp áo màu thiên thanh, thậm chí đến khuôn mặt cũng được che lấp, chỉ để lộ đôi mắt màu vàng kim.
Bước dần về phía Cốc Liên, người đó cúi xuống ôm lấy cô gái hơi thở chỉ còn mong manh, tay phải khẽ khàng vuốt lên vai trái đẫm máu. Bất chợt, ánh vàng rực loé lên, vết thương do kiếm đâm trong thoáng chốc đã lành lại như cũ.
“Aizzz … Bao lần chuyển thế, sao vẫn phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy? Khi nào mới học được cách đề phòng người khác đây?” Người áo xanh bực bội lắc đầu, giọng nói rõ ràng của một nam nhân: “Cốc Liên, khi tất cả phong ấn được giải, khi nhớ lại những ký ức bị lãng quên trong hơn năm vạn năm, lúc đó phải nhớ mình vốn dĩ chưa bao giờ thuộc về Thiên giới, hãy quay về!”.
Nam nhân áo xanh một tay bắt quyết, chầm chậm ấn vào dấu thiên linh trên trán Cốc Liên…
11 Màn sương nghi hoặc
“Mị Nhi, nàng xem, nụ sen sắp nở rồi!” Trong Hàn Thiên cốc, người đàn ông dịu dàng vuốt ve nụ lam liên còn dang e ấp, gương mặt tràn đầy yêu thương của cha dành cho con: “Con gái hình như cũng là một đoá sen nghìn cánh giống nàng thì phải”.
“Đúng vậy, nhưng thiếp lại hy vọng Liên Liên lớn lên sẽ giống chàng, người ta đều nói con gái giống cha mà.” Trên cầu trúc cạnh đó, người phụ nữ tuyệt đẹp nhẹ nhàng bước tới, nở nụ cười hạnh phúc sà vào vòng tay ấm áp của chồng: “Sau này đợi Liên Liên tu thành hình người, chúng ta sẽ đưa nó đi ngao du tất cả danh lam thắng cảnh trong thiên hạ, chàng thấy sao?”.
“Được!” Người đàn ông yêu chiều khẽ véo mũi vợ: “Đến lúc đó chúng ta sẽ đi Thái Sơn trước rồi qua Côn Lôn, cuối cùng dạo quanh cõi bồng lai Thiên giới…”.
“Nạp Y La!” Như thể vừa nghe thấy tiếng sét giữa trời quang, người phụ nữ đột ngột đẩy người đàn ông đang ôm mình ra xa, ánh mắt bùng lên cơn giận mãnh liệt: “Sao chàng trước sau vẫn không rời được Phật giới? Đến bây giờ chàng vẫn muốn quay về phải không? Được! Đã vậy chàng đi đi! Đừng tưởng Mị Gia ta không có chàng thì không sống nổi!”.
“Mị Nhi, ta đâu có ý đó!” Người đàn ông hốt hoảng định tiến về phía trước giải thích, nhưng bị một cây bảo kiếm màu đỏ sẫm giữ nguyên tại chỗ.
“Vậy chàng có ý gì? Chàng biết rõ người của Phật giới hận thiếp đến thấu xương, còn muốn thiếp cùng chàng tới Tây Thiên! Y La, rốt cuộc chàng có thực lòng hay không? Thiếp đã vì chàng mà từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, quyền lực địa vị, sao chàng có thể nhẫn tâm đối xử với thiếp như vậy?”, Mị Gia khóc nức lên, muôn vàn giọt lệ rơi xuống như mưa: “Trong lòng chàng, thiếp và Liên Liên lẽ nào không bì được một danh hiệu của Phật giới?”.
“Mị Nhi, sao nàng lại nói ta như vậy? Đúng, trước kia ta là người của Phật giới, nhưng từ khi quen nàng, ta đã đoạn tuyệt mọi quan hệ với sư huynh và hoàn toàn rút lui khỏi Phật giới. Ta thật không hiểu sao nàng cứ mãi ôm chuyện cũ trong lòng như vậy!”, Nạp Y Lan nhíu mày chăm chú nhìn người phụ nữ đang khóc trước mặt.
“Chính vì đã rút lui nên trong lòng chàng, nơi đó mới trở thành vĩnh hằng!”, Mị Gia thét lên ném cây kiếm trong tay xuống đất: “Đi! Chàng đi ngay! Ta không muốn nhìn thấy chàng nữa, quay về Phật giới mà chàng vẫn sớm nhớ đêm thương đi! Ta và Liên Liên không cần chàng nữa!”.
“Nàng thật vô lý quá sức!” Người đàn ông phẫn nộ quay người bước ra khỏi động. Người phụ nữ xinh đẹp sau lưng chỉ biết mở to đôi mắt đầy thù hận, trong khi những giọt nước mắt vẫn cứ lặng lẽ tuôn rơi…
…
“Cốc Liên, tỉnh lại, tỉnh lại mau!” Bên tai vang vọng những tiếng gọi lo lắng, Hàn Cổ Liên chầm chậm mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là gương mặt đầy lo lắng của Bạch Hạo Đan.
“Cung chủ?” Tay Cổ Liên ôm lấy vầng trán đang đau thấu óc, từ từ ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Hạo Đan: “Đầu Cốc Liên đau quá, chắc sắp nổ tung rồi!”.
“Cô cảm thấy thế nào? Có phải vì tiêu hao quá nhiều pháp lực không?” Khuôn mặt Hạo Đan hơi tái, bàn tay đỡ Cổ Liên dần dần lạnh hơn, ôm choàng lấy sinh mệnh mong manh như hoa trước mắt: “Đừng sử dụng pháp lực nữa được không? Lẽ nào cô đã quên kiếp thứ tám mình qua đời bởi tiêu hao quá nhiều năng lượng, dẫn đến cơ thể suy giảm đột ngột, cuối cùng tạo ra tất cả những hỗn loạn đó?”.
“Cung chủ, ngài yên tâm! Lần này Cốc Liên thực sự không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bên vai…” Câu nói còn bỏ dở giữa chừng, Cổ Liên ngạc nhiên sờ lên vai mình, nơi vốn bị Xích Ân kiếm xuyên qua, nhưng giờ đã hoàn toàn lành lặn không chút dấu vết: “Đa tạ Cung chủ đã trị thương cho tiểu tiên”. Lặng đi chốc lát, cô lập tức chắp hai tay, nói lời cảm ơn.
“Cô bị thương ư? Ta không biết điều đó!” Hạo Đan kinh ngạc nhìn Cổ Liên vẻ không hiểu.
“Không phải Cung chủ làm sao?” Lòng tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt Cổ Liên nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.
Nằm lẫn trong lớp tuyết, thanh Xích Ân màu đỏ sẫm lặng lẽ toả hào quang. Mảnh sứ màu đen cũng ngay cạnh đó, còn kết giới màu lam xung quanh thì vẫn nguyên như cũ, mọi thứ dường như chẳng thay đổi chút gì.
“Không đúng! Tuyết Ly đâu?” Bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, Cổ Liên chụp lấy tay Hạo Đan: “Ngài có nhìn thấy Tuyết Ly không?”.
“Không, cô chưa đánh bại được cô ta ư?” Cánh tay bị túm chặt đến phát đau, Hạo Đan nhíu mày: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cô lại ngất đi vậy?”.
“Tiểu.. tiểu tiên chỉ nhớ lúc đó bị Tuyết Ly đâm trọng thương…”, Cổ Liên đưa tay sờ lên chỗ trán đau nhói, nhớ lại tình hình khi ấy: “… Tuyết Ly bảo người làm hại tiểu tiên thân mang hương lan hồ điệp, chắc là Lan Hoa tiên tử Nhẫm Nhiễm!”. Quay sang nhìn Hạo Đan, sau khi nhận được câu khẳng định, cô mới tiếp: “Rồi lúc Tuyết Ly định giết tiểu tiên, tiểu tiên liền ngất đi. Khi tỉnh lại đã nhìn thấy Cung chủ rồi. Có điều vết thương trên vai trái nếu không phải ngài trị giúp thì có thể là ai? Và Tuyết Ly sao lại biến mất không một dấu vết?”.
“Xem ra việc này càng lúc càng kỳ dị. Thôi chúng ta đừng ở đây đoán mò vội, mau lên Thiên đình đã, trời sắp sáng rồi.” Hạo Đan đứng dậy nhặt mảnh sứ oán hận và thanh Xích Ân lên. Bất chợt quay sang nhìn Tô Na vẫn đang hôn mê, khẽ thở dài một tiếng: “Thật không thể tha thứ cho những kẻ tự tạo nghiệp chướng cho mình, chỉ vì mong muốn nhất thời mà phải rơi vào vực điên loạn vĩnh viễn. Đã là người trước sau chẳng ai thoát được chữ ‘dục’, ham tiền tài là dục, mê danh lợi cũng là dục, đắm sắc tình lại càng là dục. Người người biết rõ, sinh ra trên thế gian này mấy ai sống quá trăm năm, sinh thời dù có bao nhiêu tiền bạc địa vị, bao nhiêu mỹ nhân vây quanh, chết đi cũng chẳng hơn gì một bóng ma hư ảo, nhưng nghìn vạn năm nay thật sự thấu hiểu đạo lý đó liệu có mấy người?”.
“Haizzz… Đáng thương cho Lạc Á Phong, vì con mà chết thảm, đứa trẻ này cũng thật bất hạnh”, Cổ Liên thương xót nhìn đám sương đen đang không ngừng nhảy nhót trong bụng Tô Na: “Ác quỷ luân hồi, nộ khí xung thiên, sau này chắc chắn sẽ trở thành đại họa. Nghiệp chướng!”.
“Đi thôi, đây không phải là điều chúng ta có thể can thiệp. Mau mau về Thiên giới!”, Hạo Đan khẽ phất tay áo, bay lên không trung. Bàn tay vừa vẫy, một đám mây hồng hạ xuống, đỡ lấy thân thể trẻ con bé nhỏ của Cổ Liên rồi bay thẳng về phía Cửu Thiên.
12 Nỗi oán hận của Nhẫm Nhiễm
Thiên đình là nơi luôn rạng rỡ muôn vàn cung vàng điện ngọc và kỳ hoa dị thảo, là chốn an lạc xa rời trần thế mà người phàm tục vẫn hằng tưởng tượng, ước ao… Tuy nhiên, chính ở miền đất hoan lac, an tĩnh ấy lại ẩn giấu những tội ác khó lòng tưởng tượng nổi.
Thấy Cổ Liên cùng Bạch Hạo Đan bước vào điện Linh Tiêu, xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xầm bán tán, Lan Hoa tiên tử Nhẫm Nhiễm vốn quỳ trên nền đất bỗng ngạc nhiên đến không thốt nên lời, mở tròn đôi mắt đẹp ngắm nhìn cô bé hoàn toàn lành lặn trước mắt.
“Không thể nào! Cô làm sao đánh được Tuyết Ly mà thậm chí chẳng mảy may thương tích?” Trán Nhẫm Nhiễm nhăn lại, nhìn Cổ Liên cách đó không xa đang đưa đôi mắt lạnh lùng về phía mình với vẻ cực kỳ không cam tâm.
“Cô đâu phải người đứng sau tất cả, Nhẫm Nhiễm.” Cúi xuống gần vị tiên nữ đầy thù hận, Cổ Liên thu lại ánh nhìn: “Cô không có Mê hoặc nhãn, Nhạc Mai Song không phải do cô giết”.
“Đúng vậy! Mai Hoa tiên tử quả thật không phải ta giết, nhưng việc cắm mảnh sứ oán hận vào thân thể mục tiêu được chọn thì đúng là ta làm”, Nhẫm Nhiễm cười nhạt, ánh mắt băng giá hằn lên nỗi oán độc: “Ta hận cô đến mức chỉ mong cô chết không toàn thây, nhưng ông trời không có mắt, chẳng hiểu vì cớ gì mà lần nào cũng để cô bình an vô sự”.
“Ta chưa hề đắc tội với cô, sao cô lại hận ta đến thế?”, Cổ Liên nhíu mày khó hiểu nhìn vị tiên nữ gần như đã phát điên vì thù hận.
“Hàn Cốc Liên, cô đã làm điều gì, trong lòng cô rõ nhất, còn giả bộ bất hạnh cho ai xem!”, Nhẫm Nhiễm ác ý nguyền rủa: “Cô và mẹ cô đều giống nhau. Sinh ra đôi mắt mê hoặc đàn ông rồi dùng nó để dụ dỗ thần tiên trên Thiên giới, thật chẳng biết xấu hổ!”.
“Im miệng, Nhẫm Nhiễm!”, Hạo Đan đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn được nữa, tiến về trước mấy bước mắng vị tiên nữ đang chửi bới ngoa ngoắt: “Toàn những lời lẽ bẩn thỉu! Dao Hoa cung ta sao lại có hạng tiên tử như cô, thật mất mặt!”.
“Ha ha ha… ”, Nhẫm Nhiễm bật cười đau đớn, thanh âm tuyệt vọng mà thê lương: “Cung chủ, rốt cuộc ngài còn bị cô ta mê hoặc đến bao giờ? Lẽ nào ngài chưa từng chú ý đến tâm ý của Nhẫm Nhiễm ta? Vì sao trong tim ngài chỉ có Hàn Cốc Liên? Sao ngài không nhìn Nhẫm Nhiễm đến một lần? Ta có điểm nào không bằng cô ta?”.
“A? Nhẫm Nhiễm, cô lại… lại yêu Cung chủ!”, Cổ Liên hớp một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn Bạch Hạo Đan gương mặt vô cảm bên cạnh.
“Đúng! Ta đối với Cung chủ quả thật chân tình, ngay lần đầu tiên nhìn thấy ta đã yêu chàng rồi. Để khiến chàng chú ý đến mình hơn một chút, ta cố gắng làm thật tốt tất cả những việc chàng giao, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm trang điểm lộng lẫy. Thế nhưng dần dần ta phát hiện: Cho dù gần trong gang tấc, nhưng lòng Cung chủ trước sau chưa từng có ta, và sẽ không bao giờ có!” Những giọt nước mắt cay đắng từ gương mặt kiều diễm của Nhẫm Nhiễm tí tách nhỏ xuống nền. Nàng tiên bị hận thù khống chế giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt Cổ Liên, mắng: “Đều vì cô! Là cô đã trơ tráo quyến rũ Cung chủ, nên chàng mới nhìn mà chẳng thấy ta. Cái đồ quái vật lai tạp nửa tiên nửa quỷ, vốn chẳng thuộc về Thiên giới, sao lại xuất hiện trên Thiên đình? Hàn Cốc Liên, cô không đáng được chết toàn thây!”.
“Nửa tiên nửa quỷ? Là ý gì? Cô nói rõ xem!” Phút chốc, tâm trí Cổ Liên bỗng nháng lên hình bóng người phụ nữ mang tên Mị Gia, người vừa quen lại vừa lạ thường xuất hiện trong giấc mộng của mình. Nỗi sợ hãi không tên bỗng xâm chiếm trái tim, Cổ Liên bất chấp tất cả lao đến tóm lấy cổ áo Nhẫm Nhiễm.
“Ha ha… Hoá ra cô không biết. Xem ra phong ấn trong đầu cô vẫn chưa hoàn toàn được giải”, Nhẫm Nhiễm cười chế giễu, ánh mắt lóe lên tia xấu xa giảo quyệt: “Được, ta nói cho cô rõ. Mẹ cô tên là Mị Gia, thuộc Ma tộc bần tiện, cô cũng không phải được sinh ra trong hồ bảo liên của Như Lai…” Ngước mắt thấy Cổ Liên sững lại, Nhẫm Nhiễm nhân lúc mọi người không để ý, cố gắng dữ dội mở rộng đôi tay, rồi nhanh chóng đứng dậy, một bước nhảy lên lan can bảo điện. Mọi việc xảy ra quá đột ngột nên quần tiên đều không có sự chuẩn bị, chỉ biết giương mắt nhìn Nhẫm Nhiễm từ điện Linh Tiêu gieo mình xuống và chìm vào lục đạo luân hồi. Cơn gió thổi đến dường như vẫn vẳng lại những tiếng cười điên loạn cuối cùng của vị tiên nữ ấy: “Như Lai, ngài tưởng phong ấn của ngài sẽ giữ được bao lâu? Chẳng sớm thì muộn sẽ đến ngày người đó hoá giải được toàn bộ. Đến lúc đó thiên hạ sẽ trở thành địa ngục Tu La khủng khiếp, ta đợi xem các người nát tan bầm giập! Ha ha ha ha…”.
“Như Lai!” Tiếng thét lớn bất chợt vang dội. Cổ Liên khuôn mặt đầy sát khí nâng mình lên không trung tiến về phía Phật Tổ: “Rốt cuộc ngài đã giấu những gì? Cha mẹ của con có phải là Y La và Mị Gia không? Rốt cuộc cái phong ấn mà Nhẫm Nhiễm nói là cái gì?”.
“A di đà Phật, cuối cùng con cũng nhớ ra rồi!” Phật Tổ khẽ run, sau đó thở dài cảm khái: “Không ngờ mục tiêu của người đó lại là phong ấn năm lớp trong đầu con, đúng là lão nạp sơ ý. Phong ấn đã bị bóc ra hai lớp, giờ muốn khắc phục cũng muộn rồi”.
“Lẽ nào con thật sự là con lai giữa thần tiên với ma quỷ như Nhẫm Nhiễm nói?”, Cổ Liên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Như Lai. Cùng lúc đó, trán Phật Tổ bỗng rạng lên hàng nghìn tia sáng vàng rực rỡ chiếu thẳng vào dấu thiên linh trên trán Cổ Liên.
“Cốc Liên, ta muốn con nhớ kỹ: Con là đệ tử có tư chất nhất trong Phật giới, cũng là hy vọng trong tương lai của Như Lai ta. Hay quên tất cả những điều con vừa nghe thấy, giờ vẫn chưa phải lúc để con biết toàn bộ chân tướng sự việc.” Chữ “quên” cực lớn từ miệng Phật Tổ phát ra, tựa như tảng đá nghìn cân đập mạnh trong đầu Cổ Liên, khiến cô thét lên một tiếng trước khi chìm vào bóng đêm.
“Cổ Liên!”, Hạo Đan vội vã lao tới đỡ lấy Cổ Liên trước khi cô ngã xuống: “Phật Tổ, cô ấy không sao chứ?”.
“Yên tâm, Hạo Đan cung chủ, ta chỉ thêm một hàng rào bảo vệ trong đầu Cốc Liên thôi”, Như Lai có chút mệt mỏi tựa người về phía sau: “Có nó, trong vòng mười năm, kẻ đứng sau màn kịch sẽ không thể chạm đến phần còn lại của phong ấn. Nhưng lòng lão nạp vẫn không hiểu, năm đó lúc Thiên giới tiêu diệt yêu nữ Mị Gia không hề có người ngoài nào, sao lại có kẻ biết rõ việc này đến thế?”.
“Những nghi ngờ của Phật Tổ không phải không có lý. Năm đó Thiên giới phái đi mười hai vị thần tướng, khống chế cả bốn phương tám hướng trong một kết giới, tuyệt đối không có khả năng để rò rỉ tin tức ra ngoài.” Phía sau long án thư, Ngọc Hoàng từ từ đứng dậy bước tới trước mặt Hạo Đan, đưa cho anh chiếc gương đồng bé xíu: “Đây là Thông thiên kính của trẫm, ngươi hãy cầm lấy! Trước tiên đưa Lam Liên tiên tử quay về nhân gian, trẫm sẽ phái người theo sát bảo vệ phong ấn trong đầu cô ấy để chắc chắn không xảy ra sai sót gì”.
“Vâng!”, Hạo Đan nhận lấy chiếc gương, quay người bế Cổ Liên rời khỏi Linh Tiêu bảo điện.
“A di đà Phật, xem ra món nợ cũ năm đó bị lật lại rồi. Kẻ có thể phá giải phong ấn của Phật Tổ chắc chắn phải rất tinh thông Phật pháp, nhưng vì sao chúng ta không thể bói ra được sự tồn tại của hắn trong tam giới? Lẽ nào…”, Khổng Tước Đại Minh Vương vẫn im lặng nãy giờ bỗng loé lên một ý nghĩ, liền quay đầu nhìn Như Lai Phật Tổ: “Phật ta có bao giờ nghĩ đến người đó lại không ở trong tam giới mà nhảy ra khỏi ngũ hành, giống như loài Lục Nhĩ Mi Hầu[8]thời Tây Du vậy, ngũ hành tam giới đều không thể bói ra”.
[8] Lục Nhĩ Mi Hầu: Ý nói đến nhân vật Tôn Ngộ Không trong bộ Tây Du ký của Ngô Thừa Ân.
“Ừm, khả năng này có thể. Hiện tại hắn không chịu lộ thân phận thật, vậy chúng ta cứ bất động chờ xem sao.” Ngai sen vàng của Phật Tổ nhẹ nhàng bay lên không trung: “Vẫn phải nhờ Minh Vương ở trần gian chịu khó lưu ý thêm, nếu có động tĩnh gì, hãy lập tức thông báo cho Phật giới. Lão nạp sẽ để hai vị Bồ Tát Văn Thù và Phổ Hiền xuống trần đánh thức chuyển thế của Quan Âm tôn giả, nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau tất cả màn kịch này trước khi phong ấn của Cốc Liên bị giải hoàn toàn”.
“Cung tiễn Phật Tổ pháp chi!”, Đại Minh Vương cúi mình, nhìn theo ngai sen dần biến giữa đại điện…
…
Dưới nhân gian, trên đỉnh núi Côn Lôn, hai bóng người đứng sừng sững trước một phiến đá cực lớn, dưới chân là vực sâu thăm thẳm, bên trên là dải sao băng màu tím vút qua bầu trời đêm, hướng thẳng về phía Hông Kông sà xuống.
“Vực chủ, xem ra Nhẫm Nhiễm đã trốn thoát khỏi sự khống chế của Thiên giới rồi”, chàng trai khoác trên mình tấm áo màu xanh lục đứng bên trái mỉm cười nhìn sang người đàn ông toàn thân phủ kín lớp vải voan màu thiên thanh.
“Đứng dậy, nhưng cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Tạm thời chưa cần quan tâm đến cô ta, nếu sau này cô ta có bất kỳ hành động nào uy hiếp đến tính mạng của Cốc Liên thì ra tay trừ khử cũng chưa muộn”.
“Có điều Như Lai lại tăng thêm một hàng rào bảo vệ trong đầu tiểu thư. Trong khoảng thời gian nhất định, ngài sẽ không thể tiếp xúc với phong ấn đó. Như vậy thời điểm tiểu thư quay về Ma vực e rằng phải lui lại rồi.”
“Dù sao ta cũng đã đợi mấy vạn năm, lại không đợi được thêm mười năm nữa sao?” Người đàn ông khoác áo thiên thanh quay lại, đôi mắt màu vàng kim chiếu thẳng tới người đối diện: “Thanh Lệ, kẻ thù của ngươi đã tìm thấy rồi, phần tiếp theo dành cho ngươi thể hiện đó”.
“Vâng, thuộc hạ sẽ khiến bọn người Nhạc gia phải diệt vong, đoạn tử tuyệt tôn!” Nói câu này, đôi mắt chàng trai tên Thanh Lệ lóe lên những ánh tàn nhẫn.