Liên hoa yêu cốt - Phần VII - Chương 09 - 10
9 Ảo tưởng của cô giúp việc
Tiểu Lan là cô gái trẻ đến từ nông thôn, và cũng giống như đại đa số những cô gái cùng tuổi khác, cô cũng thích quần áo đẹp, mỹ phẩm cao cấp và các món trang sức đắt tiền quý giá. Cô thường mơ ước một ngày nào đó mình sẽ trở thành bà lớn người đeo đầy vàng bạc, tay ôm con vật cưng từ ô tô sang trọng bước vào nhà. Thế nhưng, đối với người xuất thân từ gia đình không mấy giàu có như cô, mơ ước này có lẽ chỉ là một ước vọng hão huyền.
Học xong cấp ba, nhờ một người họ hàng xa, may mắn tới Hồng Kông làm thuê, Tiểu Lan đùng một cái được mở rộng tầm mắt. Nơi đây đâu đâu cũng là những khu kiến trúc đồ sộ với vô số tòa nhà cao vút, như thể người nào cũng là triệu phú tiền giắt đầy người vậy. Thậm chí cô còn chẳng biết những loại hoa quả bọc nilon trong suốt bày ở siêu thị gọi là gì nữa. Trong suy nghĩ của cô, cái thành phố Hồng Kông to lớn phồn hoa này thật sự rực rỡ như một thiên đường giữa chốn nhân gian.
Giúp việc cho nhà họ Lăng hoàn toàn là một bất ngờ ngoài dự kiến của Tiểu Lan. Nếu không tốt bụng dìu đỡ bà cụ Lăng sơ ý ngã bên đường thì cô đã chẳng thể xuất hiện trong căn biệt thự sang trọng này, càng không thể quen biết vợ chồng Lăng Khải Dương. Trong ấn tượng của Tiểu Lan, Hà Tĩnh Vũ là người đàn bà vô dụng, ngoài khuôn mặt có chút nhan sắc và khả năng tiêu tiền xuất thần ra thì cô thực sự không thấy người đàn bà đó có gì hơn mình. Chính vì thế, lúc đầu cô cũng cảm thấy có phần nào phẫn nộ. Cùng là đàn bà như nhau, vậy mà dựa vào cái gì đồ bỏ đi ấy lại được ngồi mát ăn bát vàng, tiêu tiền như nước, còn mình thì đầu tắt mặt tối từ sáng tới khuya, một tháng cũng chỉ được tám trăm đồng tiền công. Ông Trời thật quá bất công!
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng bề ngoài cô vẫn vờ tỏ ra tốt bụng. Vốn thông minh lanh lợi, mới đến chưa tới hai ngày, Tiểu Lan đã hiểu rõ tính cách chủ nhân. Trong nhà này chỉ cần nịnh cho bà già kia vui là cô có thể ở lại nhà họ Lăng lâu dài. Ngoài ra, với sự tán tỉnh kín đáo của ông chủ, cô không những biết mà còn rất muốn câu kéo người đàn ông giàu có ấy, song vướng bà chủ đa nghi hay dò xét, cô chẳng dám trực tiếp bước qua ranh giới mỏng manh, mọi thứ đều phải đợi thời cơ thích hợp. Tiểu Lan tin chỉ cần có cú hích ban đầu, mình nhất định sẽ tóm được Lăng Khải Dương, thuận lợi rũ cánh biến thành phượng hoàng kiêu sa.
Cuối cùng thời cơ đã đến, bà lão Lăng vì vụ cái váy mà đuổi Hà Tĩnh Vũ ra khỏi cửa, Tiểu Lan ngầm theo dõi mọi chuyện mà vui như mở cờ trong bụng. Chẳng phải vật đổi sao dời đó sao? Phần tiếp theo đến lượt cô cầm cờ rồi! Sau khi cẩn thận khéo léo nịnh bà già và đứa con trai nhỏ nhà họ Lăng ngủ say, Tiểu Lan liền nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo và rũ mái tóc xõa, để lộ thân hình hoàn mỹ trước đôi mắt người đàn ông đang ẩn mình nơi bóng tối, cố ý vờ như không chú ý để cánh cửa mở hé. Trong những tiếng thở hổn hển ngày càng rõ, cô điềm nhiên xối nước lên người và vuốt ve bộ ngực trắng trẻo tròn đầy…
Thế nhưng, cánh cửa sau lưng vẫn chẳng hề mở ra như cô mong đợi. Thời gian trôi qua thật lâu, hơi thở gấp gáp nơi cửa phòng cũng đã bình tĩnh trở lại, tiếng bước chân nhẹ đến mức gần như không nghe thấy gì cứ dần xa.
Chẳng lẽ vì mình không có sức hút? Thiếu nữ bực bội nghĩ, vốn là cô gái còn trong trắng, phô ra hết cho đàn ông ngắm nghía bao lâu như vậy đã là hạ mình lắm rồi, lẽ nào còn muốn cô nửa đêm mò vào giường anh ta như một con điếm rẻ tiền mới đạt được mục đích thầm kín hay sao? Cô không làm được, thật sự không làm được!
Trằn trọc cả đêm không sao ngủ nổi, sáng hôm sau Tiểu Lan dậy rất sớm, bơ phờ chán nản xách làn ra khỏi nhà, nhưng không ngờ lại gặp Hà Tĩnh Vũ cả đêm không về. Cô thiếu nữ lòng ghen rừng rực song chỉ đành nghiến răng, sao cô ta còn không chết đi cho xong! Trong bụng chửi mắng thậm tệ là vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ thiện lương trung thực, cuống quýt chạy về ngôi biệt thự.
“Anh Lăng! Anh Lăng!” Cố ý kêu lên thất thanh đánh thức ông chủ. Thấy khuôn mặt sa sầm của bà cụ, Tiểu Lan thầm cười gian trá: “Anh Lăng, chị Tĩnh Vũ lên cơn sốt cao, mau đi với em!”. Một tay kéo tay người đàn ông, ánh mắt đồng thời liếc tới bà già đang bắt đầu nổi cơn giận đùng đùng dưới nhà, khóe môi cô bất giác cong lên: Lại có trò vui để xem rồi!
Quả nhiên, sau khi bị bà lão Lăng ác ý móc máy mấy câu, bà chủ ốm yếu liền được đưa vào bệnh viện. Cẩn thận rửa sạch mấy thứ hoa quả bà cụ thích ăn, Tiểu Lan cảm thấy thời thế giúp mình mua chuộc lòng người rồi.
“Anh Lăng, hút ít thuốc một chút, không tốt cho sức khỏe đâu.” Nhìn thấy người đàn ông vừa về đã buồn bã hút thuốc, cô gái liền ân cần đưa tới cái gạt tàn, nhân cơ hội lướt nhẹ ngón tay qua lòng bàn tay Lăng Khải Dương đầy khiêu khích.
“Khải Dương, cháu xem Lan Lan mới quan tâm cháu làm sao, hơn cô vợ của cháu cả trăm lần.” Cũng chẳng biết tình cờ hay cố ý mà vào lúc đó bà lão Lăng từ trong phòng bước ra, nhìn thấy cảnh đó khiến cô sướng như mở cờ trong bụng.
Vụt đỏ bừng mặt, Tiểu Lan e lệ kiếm cớ bỏ chạy vào bếp, dựa người lên tường mà lòng mừng quýnh lên. Thân xác ở đây nhưng tâm tư thì vẫn bay lượn tận ngoài phòng khách, cô lén liếc mắt nhìn trộm bà già đang nhỏ to gì đó với cháu, còn Lăng Khải Dương thì ánh nhìn sắc tình lộ rõ đến tận xương tủy, cô biết những ngày tươi đẹp của mình chẳng còn xa nữa…
…
Không khí trong nhà khác đi rồi!
Đó là điều Hà Tĩnh Vũ cảm nhận được bên bàn ăn vào ngày đầu tiên xuất viện. Trước kia bất kể bà nội có làm ầm thế nào cũng chưa từng xuất hiện cục diện này, nhưng bây giờ…
Khẽ chau mày, người đàn bà khó hiểu nhìn đám “người một nhà” đang vô cùng vui vẻ trước mắt. Bà lão Lăng ngồi ở vị trí chính giữa, bên trái là đứa chắt Man Man bà yêu quý nhất, bên phải là chồng mình Khải Dương, còn vị trí bên cạnh chồng vốn thuộc về nữ chủ nhân thì hiện tại lại lù lù xuất hiện cô giúp việc mới đến.
“Cô còn đứng đần ra đấy làm gì? Đợi bà già này mời cơm nữa chắc?” Những lời trách cứ hà khắc đánh thức Hà Tĩnh Vũ đang chìm đắm trong trạng thái bần thần. Người phụ nữ lặng lẽ ngồi vào vị trí còn lại bên bàn, im lặng trệu trạo nhai bữa ăn khó nuốt.
“Nào, Man Man ăn đùi gà đi, để cụ gắp cho!” Bà lão đứng dậy gắp từ chiếc nồi đặt giữa bàn ăn ra cái đùi gà, ân cần đặt vào bát đứa chắt: “Khải Dương, cháu cũng ăn đi! Lan Lan ăn đi!”. Tiếp tục cười híp đôi mắt, bà lão Lăng nhiệt tình mời mọi người.
“Bà ơi, bà ăn cái này đi.” Nhanh tay gắp miếng ức gà vào bát bà lão, Tiểu Lan cười đến không biết trời đất là gì: “Người ta bảo người cao tuổi không ăn thịt thì không khỏe mạnh được, bà nên ăn nhiều hơn một chút!”.
“Được, được! Con bé này ngoan ngoãn, thật biết thương người.” Bà lão vui vẻ há miệng nhai, trong lòng ngọt tựa uống mật: “Ai mà lấy được cháu thì đúng là phần đời còn lại có phúc lớn”.
“Bà, bà lại thế rồi.” Ửng hồng đôi má, cô thiếu nữ ngượng nghịu cúi đầu.
“Bà nội, chị Tiểu Lan tốt như vậy, hay để bố cưới chị ấy đi!” Bỗng nhiên, Lăng Man Man đang gặm đùi gà thốt lên một câu khiến cả nhà lặng phắc.
“Man Man! Con nói gì vậy?” Hết sức chấn động bởi câu nói bất ngờ của con trai, Hà Tĩnh Vũ tiêu tan toàn bộ lý trí, thình lình đưa tay tát đánh “bốp” một cái vào mặt Man Man, khiến nó khóc tướng lên “oa oa”.
“Cô điên à? Sao dám đánh con trai tôi?” Tận mắt chứng kiến khuôn mặt đứa con trai yêu quý hằn lên vết đỏ lớn, Lăng Khải Dương giận dữ giơ tay đánh thẳng vào mặt vợ.
“Đánh! Chỉ giỏi đánh.” Ôm lấy đứa chắt đang khóc thút thít, bà lão Lăng tức đến đỏ lừ đôi mắt: “Cái đồ bệnh dịch nhà cô, dựa vào đâu mà dám đánh Man Man của chúng ta!”.
“Anh Lăng, đừng đánh nữa!” Cố sống cố chết kéo tay người đàn ông, Tiểu Lan nhìn người đàn bà tóc tai rối bời thê thảm: “Chị Tĩnh Vũ, sao lại đến mức ấy? Man Man mới tí tuổi đầu, đâu hiểu gì mà chị nỡ đánh nó!”.
“Hừ, con hồ ly tinh vô liêm sỉ! Ở đây có chỗ cho mày nói sao?” Hà Tĩnh Vũ nhổ mạnh vào mặt cô giúp việc, hằm hằm chửi bới: “Tư thông với chồng người làm bậy, mày còn mặt mũi mà ngẩng lên với đời à?”.
“Cút!!” Tiếng thét lớn bỗng vang lên, phát ra từ miệng bà lão Lăng đang tức giận đến toàn thân run lẩy bẩy. Lật đổ bàn ăn khiến toàn bộ bát đĩa bên trên rơi xuống đất vỡ tan, bà lão chỉ thẳng mặt Hà Tĩnh Vũ mắng lớn: “Nhà họ Lăng chúng ta không có loại dâu con tồi tệ như cô. Khải Dương, cháu còn đứng đờ ra đó làm gì? Đuổi ngay loại đàn bà này đi cho ta!”.
“Nghe bà nội nói chưa? Cô mau cút đi!” Người đàn ông không nói lằng nhằng, túm ngay cổ áo vợ, vừa đẩy vừa xô ra khỏi nhà.
“Rồi các người sẽ gặp báo ứng!” Cánh cửa nhanh chóng đóng sập sau lưng, người đàn bà vừa khóc vừa điên cuồng đập lên cánh cửa.
Trên bãi cỏ cách đó không xa, Cổ Liên và Lam Úy khẽ thở dài rồi từ từ rời đi…
10 Sợ hãi! Sự xuất hiện của những xác chim
Hai ngày sau, nhà họ Hàn được đón tiếp một vị khách không mời mà đến. Ngồi trên chiếc ghế bành phòng khách, Cổ Liên nhìn chăm chăm tách trà đen đậm đặc cô Tuệ vừa bưng lên.
“Thầy Bạch, lâu lắm rồi mới thấy thầy ghé qua chơi. Có phải Liên Liên đã làm gì khiến thầy tức giận không?”, cô Tuệ cười, bưng tách trà đặt trước mặt Bạch Hạo Đan.
“Cô Tuệ, sao lại nói thế ạ! Liên Liên thông minh như vậy sao có thể khiến người khác tức giận chứ.” Hạo Đan lịch sự trả lời, rồi khẽ khàng cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Vậy trưa nay thầy phải ở đây ăn cơm nhé, lâu lắm hôm nay bà chủ mới ở nhà. Để tôi đi làm mấy món thầy thích ăn, Liên Liên tiếp thầy Bạch nhé!” Cô Tuệ quay người, vui vẻ bước về phía nhà bếp.
“Chắc Cung chủ cũng biết tự ý xuống trần vì việc riêng là tội gì chứ?” Thấy cô Tuệ vừa khuất, Hàn Cổ Liên lập tức lạnh mặt, đôi mắt sắc sảo lóe lên những tia băng giá: “Đừng tưởng có địa vị tôn quý trên Thiên giới, ngài có thể làm gì tùy thích, để Ngọc Hoàng biết được, ngài tự chịu đấy”.
“Cốc Liên, cô có thể quay về không?” Hơi cúi đầu xuống, giọng Bạch Hạo Đan nhuốm màu cô đơn pha lẫn cay đắng: “Lần này xuống trần ta thực sự là bất đắc dĩ. Gần đây Phật Tổ đã biết rõ thân phận của kẻ bí ẩn kia, chỉ là vẫn bất lực đối với hắn mà thôi”.
“Ồ! Hắn là ai mà có khả năng khủng khiếp như vậy?” Cổ Liên kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Mấy ngày trước, Phật Tổ Như Lai chiêm niệm tam giới, thả hồn chu du ra ngoài Thiên giới nghiên cứu và lĩnh ngộ Phật pháp. Sau đó giữa biển ảo hình, ngài ấy đã nhận ra chân tướng mọi việc năm xưa: Không ngờ mẹ cô lại giấu một nhân vật chủ chốt ở Ma vực. Cũng chính vì muốn bảo vệ hắn, Mị Gia sợ cô năm đó còn nhỏ dại sẽ làm lộ hành tung của hắn, nên đã đem oán hận trong mình truyền sang thân cô. Lý do cho việc này là bởi bà ấy biết Phật Tổ sẽ không trợn mắt đứng nhìn cô bước vào Ma đạo, nhất định phải phong ấn ký ức của cô. Làm như vậy sẽ chẳng có ai biết về sự tồn tại của kẻ bí ẩn đó”.
“Vậy thân phận của hắn rốt cuộc là gì?” Trái tim nhói lên từng cơn, đôi tay Hàn Cổ Liên bấu chặt lấy đệm ghế sô pha. Là như vậy sao hả mẹ? Mẹ thật sự vì nguyên nhân đó mà ném con cho Như Lai sao?
“Thân phận thật của người đó Phật Tổ không nói rõ. Ngài ấy chỉ bảo ta: Người đó là cô, cô là người ấy, hai người vốn chỉ là một.” Bạch Hạo Đan nghi hoặc nhắc lại lời Thích Ca Mâu Ni, rồi nhìn cô bé ngồi đối diện với đôi mày càng nhíu chặt hơn.
“Lời của Như Lai là ý gì? Cái gì gọi là Cốc Liên với hắn vốn chỉ là một người?” Nhìn chằm chằm Dao Hoa cung chủ vẻ khó hiểu, Cổ Liên dường như muốn có thêm đáp án từ phía người đối diện.
“Phật Tổ chỉ nói vậy, đến giờ ta vẫn chưa hiểu dụng ý trong lời nói của ngài ấy.” Nhẹ nhàng đứng dậy, bước tới và ngồi xuống cạnh cô bé đang trầm tư, Bạch Hạo Đan nhìn Cổ Liên chăm chú: “Cổ Liên, nếu ta nhường ngôi vị Dao Hoa cung chủ cho cô, cô có chịu trở về Thiên đình không?”.
“!” Giật nảy mình, không thể tin nổi lời vừa nghe, Hàn Cổ Liên tròn xoe đôi mắt nhìn chàng trai anh tuấn trước mặt: “Sao Cung chủ lại nói những lời này? Lẽ nào ngài cho rằng Cốc Liên không về Thiên giới nữa?”.
“Đương nhiên bây giờ cô sẽ ngạc nhiên, nhưng Phật Tổ nói qua đêm nay khi tầng phong ấn thứ tư được mở, cô sẽ không bao giờ chịu về nữa.”
Hạo Đan từ từ cụp đôi mắt, biểu hiện pha chút bi thương: “Lần này lén xuống hạ giới, ta chỉ muốn hỏi, nếu để cô làm Dao Hoa cung chủ, liệu cô có thể hồi tâm chuyển ý không?”.
“Ngài về đi, Cung chủ! Như Lai bốc quẻ thiên cơ chưa bao giờ có sai lệch. Nếu ngài ấy đã nói vậy thì nhất định vì chân tướng sự thật vượt qua cả phạm vi mà tiểu tiên đã dự liệu. Đến lúc đó có khi lòng Cốc Liên sẽ bị thương đến tan nát. Nếu thật sự như vậy, thử hỏi tiểu tiên sao có thể về Thiên đình.” Đưa tay ôm lấy mắt, Cổ Liên mệt mỏi tựa người vào thành ghế sô pha. Chân tướng sự việc liệu có thể tàn nhẫn đến mức nào đây? Cô thật sự không biết liệu mình có thể tiếp nhận hiện thực tàn nhẫn sắp tới?
Lúc lâu sau, khi Cổ Liên mở đôi mắt đen màu đêm tối ra, cả phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình cô và tách trà vẫn còn hơi nóng…
…
Cùng thời gian ấy, Hà Tĩnh Vũ đang đau khổ nằm trên giường khách sạn. Cô co người trong chiếc chăn dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương. Ở Hồng Kông, cô không có người thân, người bác cư ngụ gần chỗ cô nhất cũng ở tận một thôn nhỏ chẳng rõ tên nơi ngoại thành Quảng Châu, quá xa! Mà nước xa làm sao cứu được lửa gần?
Vùi đầu trong gối lặng lẽ khóc, người phụ nữ tủi thân đến cùng cực. Từ lâu cô đã sớm nhận ra con nha đầu Tiểu Lan chẳng hề đơn giản. Chỉ riêng tài thu phục lòng người của cô ta đã là điều Hà Tĩnh Vũ không sao làm được. Cô không cam tâm, không thể cam tâm thua một con khốn mọi rợ, một con tiện nhân miệng còn hôi sữa bày trò quyến rũ đàn ông. Cô càng không cam tâm để chồng vô duyên vô cớ hất mình đi hòng rảnh tay thông dâm với người đàn bà khác. Anh ta phải biết sở dĩ hai người có được ngày giàu có hôm nay cũng nhờ không ít công lao của mình chứ.
Cứ như vậy, Hà Tĩnh Vũ càng nghĩ càng tủi thân, càng tủi thân lại càng khóc lớn. Đến tận khi trời tối mịt, khóc nhiều mệt quá cô mới dần chìm vào giấc mộng mơ màng.
“Ha ha ha… Thế nào Hà Tĩnh Vũ, bây giờ đã nếm đủ mùi cay đắng vợ chồng đang hạnh phúc tự nhiên bị người khác phá ngang chưa?” Không biết bao lâu sau, từ trong bóng tối âm u bỗng vang lên một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cô bừng tình khỏi giấc ngủ say.
“Man Man, con đó à?”
Hà Tĩnh Vũ sờ soạng khắp nơi trong bóng tối, cố tìm nút bật đèn đầu giường, nhưng bàn tay vô tình chạm vào thứ gì đó cứng ngắc, trơn tuột và lạnh lẽo: “Á…”.
Tiếng la hét chói tai vang lên xé toang màn đêm, ánh đèn vàng nhợt nhạt bên trên bỗng sáng lòa chiếu rõ mọi thứ trên giường. Đó là hai bộ lông chim đẫm máu còn dính thêm cả thịt lẫn lộn. Chúng nằm yên lặng song song bên nhau thầm đầy máu ra vỏ gối.
“Cứu tôi với! Có ma!” Người đàn bà kêu lên thất thanh, muốn chạy nhưng chân cứ nhũn ra, run lẩy bẩy lùi sát vào góc tường.
“Thế nào, nhớ ra đây là gì nhanh thế à?” Một giọng cười lạnh lẽo vang dội từ bốn phương tám hướng căn phòng, rồi hai đứa trẻ chầm chậm bước tới từ bóng tối.
“Man… Man.” Mồ hôi lạnh rịn ra thấm ướt váy áo, Hà Tĩnh Vũ sợ hãi nhìn con trai vốn rất hoạt bát đáng yêu của mình, giờ bỗng nhân đôi lên thành hai đứa y hệt nhau, lúc này đang mỉm cười nhìn mình với đôi mắt khát máu nhất mà cô từng biết…