Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Chương 29 - 30
Chương 29: Tôi có thể đưa cho cô một cuộc sống đầy đủ và tốt nhất
Tin nanh này là của Đường Diệp Hoa, nội dung là: buổi tối cùng nhau ăn cơm, nếu như cô ở trong trấn thì đừng rời đi. Diệp Trạch cũng sẽ đến, không cần khẩn trương.
Nước mắt nơi khóe mắt Liêu Bắc Bắc biến mất, cô chưa nói cho Đường Diệp Hoa biết, Đường Diệp Trạch thật ra là bằng hữu của cô, nếu như Đường Diệp Trạch xuất hiện đúng giờ, liền chứng minh anh hôm nay thật bận rộn không rảnh nghe điện thoại, cùng với anh hai tán gẫu sao?
Dĩ nhiên, đây là ý nghĩ lạc quan, nếu như suy nghĩ bi quan, ở trong mắt anh cô không phải là bạn bè cần thiết để giới thiệu......
Liêu Bắc Bắc hít sâu một hơi, thu hồi ý nghĩ xấu, bất kể như thế nào, thấy thì sẽ rõ ràng.
"Nước......" Phan Hiểu Bác vô lực kêu một tiếng xin giúp đỡ, đem cô hoàn toàn kéo về thực tế , cô theo bản năng đứng lên, gọi y tá tới trông chừng anh.
Cô không dám bước vào phòng bệnh nửa bước, càng không cách nào tha thứ cho anh. Anh từng nói thích cô, thậm chí hứa hẹn chăm sóc cô cả đời, rồi ở lúc cô say rượu lại có mưu đồ không tốt với cô, thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Có khi, trực giác của phụ nữ là chính xác, cô đã sớm phát hiện tính tình Phan Hiểu Bác có sự bất ổn, nhưng bởi vì mềm lòng không quyết đoán chia tay, chính sự không quả quyết của cô đã hại mình.
Niếp Niếp nghe được tiếng kêu của chú, thình lình tỉnh dậy, nó vuốt vuốt mí mắt nặng trĩu, từ trên đùi Liêu Bắc Bắc trượt xuống, lảo đảo chạy vào phòng bệnh.
Đồng thời, Phan Hiểu Bác thấy Liêu Bắc Bắc, anh không cảm thấy tội lỗi về chuyện đêm qua, ngược lại cảm thấy cô chính là cắn rứt lương tâm mới đem mình đưa đến bệnh viện tiến hành điều trị. Bởi vì anh từng tỉnh dậy một lần, y tá bảo cho anh biết, là một vị Đường tiên sinh hiến cho anh 800cc máu mới bảo vệ được tánh mạng của anh. Phan Hiểu Bác lúc ấy liền oán thầm nói, nguyên nhân trong chuyện này còn phải nhiều lời sao? Một đôi cẩu nam nữ đang chột dạ.
Quả nhiên, tình yêu nhất thời kích động không phải là bền chắc, anh bây giờ đối với Liêu Bắc Bắc trừ bỏ chán ghét còn có miệt thị.
Phan Hiểu Bác cố hết sức cử động thân thể, có y tá giúp đỡ, trước tiên đem Niếp Niếp ôm lên giường bệnh, phát hiện nhiệt độ đứa nhỏ hơi cao, không khỏi khẩn trương. Y tá cười nói, là vị tiểu thư đứng ở ngoài cửa kia đem cô bé đưa đến bệnh viện, đã tiến hành điều trị hạ sốt.
Sau khi nghe xong, anh trợn mắt nhìn Liêu Bắc Bắc một cái, lạnh lùng nói: "May là cô còn có chút nhân tính, nếu như đứa nhỏ xảy ra chuyện gì không hay, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!"
Liêu Bắc Bắc khó có thể tin, không nghĩ tới thái độ Phan Hiểu Bác lại ác liệt như vậy, làm ơn đi, xin làm rõ ai mới là người bị hại đây?
Nếu như vậy, cô cũng không cần thiết phải lưu lại rồi, ngay lặp tức xoay người rời đi.
Phan Hiểu Bác vốn định xuống giường hỏi cô cho đến cùng, nhưng một trận đau đớn vô tình ập tới, anh tê liệt ngã xuống bên gối. Đàn ông hoa tâm thành nghiện, phụ nữ dĩ nhiên cũng có thể, nhưng nếu như là bản tính phóng đãng, cũng đừng ở trước mặt đàn ông gỉả bộ thục nữ, chân đạp hai con thuyền cũng không phải là vấn đề, nhưng mà đừng cho rằng ai cũng ngu ngốc. Cho nên về chuyện này, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho Liêu Bắc Bắc.
Bảy giờ tối, Đường Diệp Hoa hết bận rộn công việc bấm số điện thoại cho Liêu Bắc Bắc. Đường Diệp Hoa mặc dù đối với Liêu Bắc Bắc có tình cảm, nhưng cách anh nói chuyện trong lúc nhất thời khó thay đổi, ở giọng nói nửa ra lệnh anh muốn Liêu Bắc Bắc ở trong thị trấn đặt một phòng ăn hạng sang , nửa giờ sau anh cùng cô gặp mặt.
Liêu Bắc Bắc nghe anh nói đặt trước chỗ ngồi bốn người sẽ không nhiều hơn. So sánh với Đường Diệp Hoa thì cô hiểu rõ tình huống ở Vạn Điệp thành, cô rất nhanh liền đi tìm một nhà hàng hải sản, khẳng định không tính là xa hoa, chỉ có thể nói chỗ ăn cơm coi như thanh tĩnh, hải sản đều đủ.
Cô chọn hải sản xong, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ đợi hai anh em đến, chỉ có một ngày không gặp, nhưng cô có rất nhiều điều muốn nói với Đường Diệp Trạch, thứ nhất là có liên quan đến vấn đề Phan Hiểu Bác, cô không có chủ kiến; thứ hai là đơn thuần muốn cùng anh tâm sự. Tóm lại, một khi thoát khỏi sự chiếu cố của Đường Diệp Trạch, cô giống như mất đi người tâm phúc, trong lòng bất ổn.
Không đầy một lát, Đường Diệp Hoa bước từng bước vững vàng đi tới trước mặt Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc không tự chủ nhìn về phía sau anh cùng với nơi cửa, khóe miệng tươi cười dần dần biến mất.
"Ngồi đi." Đường Diệp Hoa không chú ý tới nét mặt của cô, vừa ngồi xuống đem một hộp đồ trang sức đeo tay tinh sảo đẩy tới trước mặt Liêu Bắc Bắc.
Liêu Bắc Bắc ngồi buồn bã ỉu xìu bồn chồn, thấy hộp đồ trang sức đeo tay, nhưng không có ý muốn mở ra.
"Không nhìn xem?" Đường Diệp Hoa khẽ nhếch, ngẩng đầu lên.
Liêu Bắc Bắc âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, mở hộp đồ trang sức đeo tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn làm bằng vật liệu gì tạm thời nhìn không ra, nhưng phía trên cái nhẫn này chạm trỗ hoa văn hình như là hoa văn cùng chữ cái tiếng Anh.
"Kane" là tên tiếng Anh của Đường Diệp Hoa, Liêu Bắc Bắc hít sâu một hơi, bất đắc dĩ hỏi: "Xin hỏi, trên người ngài lúc nào cũng đều mang theo mấy chiếc nhẫn có khắc tên ngài, để sẵn sàng đưa cho phụ nữ sao?"
"Làm sao có thể, hẳn là quản gia nhét vào hành lý của tôi, hi vọng tôi đưa cho Vương Tuyết Mạn. Vương Tuyết Mạn là con gái của bạn của cha tôi, tôi cùng cô trong lúc nhất thời trúng tiếng sét." Đường Diệp Hoa cũng không kiêng kỵ gì nói đến vị hôn thê kia, bây giờ nói rõ ràng, tránh cho sau này gặp nhiều phiền toái không cần thiết.
Liêu Bắc Bắc vừa nghe lời này càng cảm thấy không giải thích được, cô đem hộp đồ trang sức đeo tay đẩy qua trả Đường Diệp Hoa: "Nào có ai vừa gặp mặt liền đưa nhẫn? Huống chi cái này vốn không thuộc về tôi."
"Tôi đưa trước cái này, lần sau sẽ là cái của cô." Đường Diệp Hoa không nghĩ tới cô sẽ ghét bỏ cái nhẫn này, nhưng anh chính là muốn mượn cái nhẫn này đem thân phận Vương Tuyết Mạn nói rõ ràng, hiện tại mục đích đã đạt được.
"Đường...... Đường tổng giám đang trên đường đến sao?" Liêu Bắc Bắc không nhịn được vẫn hỏi.
"Cô nói Diệp Trạch? Vẫn còn bận rộn, cả buổi chiều tôi không gặp nó." Đường Diệp Hoa gọi điện thoại, cũng là Triệu Diệu nhận, nói Đường Diệp Trạch vô cớ chơi mất tích cũng không phải là lần một lần hai, đã thấy nhưng không thể trách được.
Liêu Bắc Bắc rũ mắt xuống, cô tương đối thất vọng.
Từ trước đến giờ cô không có tự tin, không xác định được Đường Diệp Trạch có nguyện ý xem cô làm bằng hữu hay không, không có cách nào nói với Đường Diệp Hoa rõ rằng quan hệ của bọn họ không chỉ là cấp trên cấp dưới, hơn nữa . . .
Trong lúc ăn cơm, Đường Diệp Hoa gọi điện thoại không ngừng, cho nên, bữa cơm này ăn được dị thường áp lực.
Sau khi ăn xong, Liêu Bắc Bắc vốn tưởng rằng có thể trở về nhà tập thể ngủ, nhưng Đường Diệp Hoa trực tiếp mang cô về phòng làm việc, công việc điên cuồng như thế nào là anh thế đó, vì muốn đưa ra lý do hoàn chỉnh nhất, chứng minh bãi biển là nguy hiểm, không biết, là phải tiến hành phong tỏa chỗ nguy hiểm lại.
Liêu Bắc Bắc ngồi ở bên cạnh bàn làm việc trước mặt anh, lộp bộp gõ bàn phím. Cô ngáp một cái, chú ý tới nội dung văn kiện, không khỏi nhìn về phía Đường Diệp Hoa, tại sao không để cho chủ nhà tới gần bãi biển? Hoang đường hơn chính là, còn kéo đến nguyên nhân nhà máy năng lượng nguyên tử của nước nào đó bị nổ dẫn đến nhiễm phóng xạ.
"Rót ly cà phê." Anh bỗng nhiên mở miệng nói.
Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, đứng dậy rời đi, bây giờ là thời gian tan tầm, khu làm việc chỉ có hai người bọn họ vẫn như cũ đang bận rộn. Liêu Bắc Bắc nhìn về phía phòng làm việc của Đường Diệp Trạch, nơi đó cũng là một mảnh tối đen.
Cô bưng cà phê đi trở về, đem cà phê đặt vào vị trí mà khuỷu tay Đường Diệp Hoa sẽ không đụng phải, khi chuẩn bị xoay người trở lại chỗ ngồi, mội cái tay lại giữ cô lại.
"Anh đây là......" Liêu Bắc Bắc có chút hoảng hốt. Từ phòng ăn đến phòng làm việc, Đường Diệp Hoa không có cố ý nhắc lại chuyện gặp gỡ, cho nên cô cũng không hỏi nhiều, coi như tối hôm qua anh bị điên, nhưng đang yên ổn sao lại nhiễm bệnh nữa vậy.
Đường Diệp Hoa ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng hốt của cô, thấy buồn cười nói: "Cô sợ tôi phải không?"
Liêu Bắc Bắc thực sự thừa nhận, mím môi, gật đầu.
Phút chốc, Đường Diệp Hoa đứng lên, thuận tay mở thiết bị âm thanh, chốc lát, vũ khúc êm tai quanh quẩn bên trong không gian yên tĩnh, anh phối hợp kéo hai tay Liêu Bắc Bắc, khoác lên vai của mình, không đợi cô hiểu rõ ý đồ của anh, Đường Diệp Hoa đã tiến về trước ba bước, thuận thế đem ca hai đẩy khỏi bàn làm việc.
Anh cũng không có cố ý nhảy một loại khiêu vũ nào, chỉ là theo âm nhạc chậm chạp di chuyển, Liêu Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn Đường Diệp Hoa cao lớn khôi ngô trước mắt, anh vốn cương nghị lạnh lùng, bộ dáng lại thêm chút nhu hòa, những thứ khác không nói, thật sự lớn lên rất đẹp trai.
Thời điểm cô đang sững sờ, thì nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán cô, ngay lập tức kéo cô vào trạng thái không thoải mái.
Cô muốn chạy, Đường Diệp Hoa lại kéo một cánh tay cô, cười cười, nói: "Tôi là người không thích vòng vo, cũng không còn thời gian nói chuyện yêu đương, tôi sẽ nói rõ ràng, tôi thật lòng thành ý, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để kết giao, thử kết hôn ba tháng, có thể bảo đảm với cô, một lòng một dạ cho cô cuộc sống tốt nhất."
"......" Liêu Bắc Bắc bây giờ nghe đến hai chữ "Kết hôn", lỗ chân lông liền dựng lên, càng làm cô khó hiểu chính là, đàn ông bây giờ đều theo đuổi phụ nữ như vậy sao? Động một chút là nhắc tới hôn nhân?
"Không tin tôi là đàn ông chung tình?"
"Không phải, tôi muốn nói, tôi tự biết rõ mình, không rõ ngài tại sao lại muốn đùa giỡn với tôi." Liêu Bắc Bắc vẻ mặt mê mang hỏi.
"Ai nói với em đây là nói giỡn, em không thấy anh đang nghiêm túc sao?" Đường Diệp Hoa hơi lộ vẻ không vui.
Liêu Bắc Bắc lắc đầu, hai tay thoát khỏi bả vai Đường Diệp Hoa, trở về trước bàn làm việc, tiếp tục đánh văn kiện.
Đường Diệp Hoa thì đẩy bàn phím ra, quay người lại ngồi đối diện với cô: "Như thế nào mới có thể làm cho em tin tưởng anh?"
"Nếu như ngài chỉ đơn thuần là vì muốn thoát khỏi Vương tiểu thư, nói thẳng là được rồi." Liêu Bắc Bắc thật cũng không muốn nói ra chân tướng, nhưng Đường Diệp Hoa thật là quá đáng, lại dùng tới hai chữ "Thật lòng", Phan Hiểu Bác cũng đã từng nói không phải sao? Kết quả tất cả đều là nói dối.
Sau khi nghe xong, Đường Diệp Hoa điểm trán cô một cái: "Nếu như anh chỉ vì bỏ rơi Vương Tuyết Mạn, thì cần gì tìm em đóng kịch? Là em đủ thông minh hay em đủ gợi cảm, hoặc em là phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng?"
"Đúng vậy a, cho nên tôi mới cảm thấy kỳ quái." Liêu Bắc Bắc nổi giận đùng đùng kéo bàn phím qua, cô biết mình ngu, nhưng là bị nhìn thấu, cảm giác thật không thoải mái.
Đường Diệp Hoa thấy cô chu cái miệng nhỏ nhắn sinh hờn dỗi, ha hả cười một tiếng, bưng ly nước trên bàn cô, đưa tới cho cô, Liêu Bắc Bắc cũng không đón lấy, đẩy cái ghế ra tìm kiếm tài liệu ở trong ngăn kéo cuối cùng.
"Uy, giờ làm việc, lại không nể mặt sếp."
Liêu Bắc Bắc không dám lớn tiếng phản bác, nói thầm: "Cái gì mà giờ làm việc a, hiện tại cũng đã mười hai giờ rạng sáng rồi."
Nghe cô một nhắc nhở như vậy, Đường Diệp Hoa lúc này mới chú ý tới thời gian, anh lần đầu tiên không có nguyên tắc nói: "Công việc từ đầu đến giờ, tăng lương ngoài giờ, ngày mai nữa sẽ cho em một ngày nghỉ, được không?"
"Công ty không phải là không cho phép nhân viên trong công ty hẹn hò sao? Quy củ là do ông chủ ngài định ra a?"
"Đúng vậy a, anh định ra, nên anh có quyền thay đổi. Nói sau đi, anh cũng có thể khai trừ em, em chuyển chức làm bạn gái của anh là được rồi."
Liêu Bắc Bắc không thể nhịn được tình trạng này nữa, trừng mắt liếc anh một cái, sau đó đứng lên, cầm túi xách, vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi mệt mỏi và buồn ngủ, phải về nhà tập thể ngủ."
Đường Diệp Hoa gọi cô không được, chỉ đành phải đuổi theo bước chân của cô, Liêu Bắc Bắc nghe được tiếng bước chân, bỏ chạy, nhưng cô mang giày cao gót, thật sự chạy không nhanh, vừa chạy đến cửa thang máy đã bị Đường Diệp Hoa bắt được. Liêu Bắc Bắc hơi tức giận, một quyền đánh vào lồng ngực của anh: "Muốn khai trừ thì khai trừ đi, dù sao tôi cũng sẽ không làm bạn gái của anh."
Đường Diệp Hoa biết cô không tin động cơ của mình, cũng không có mấy người phụ nữ sẽ tin tưởng đường đường một ông trùm trong giới bất động sản lại muốn cùng viên chức nhỏ nói chuyện tình cảm thiệt lòng, cho nên, anh muốn thể hiện quyết tâm của mình, bỗng nhiên nắm lấy bả vai Liêu Bắc Bắc, đem cô đẩy tới bên tường, hôn môi cô.
Lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra, một màn này, rõ ràng chiếu thẳng vào mắt của Đường Diệp Trạch.
Chương 30 : Trái tim thủy tinh và những gì vô vọng nhất
Liêu Bắc Bắc đẩy Đường Diệp Hoa ra, chăm chú ngó chừng Đường Diệp Trạch, lại không biết nên nói cái gì.
Đường Diệp Trạch cứng đờ đem ánh mắt từ trên người cô dời đi, đi ngang qua bên cạnh anh hai, tựa như người trong lúc vô tình xông vào, đột ngột xuất hiện, yên lặng rời đi.
Gặp phải tình trạng quẫn bách, Liêu Bắc Bắc trăm miệng cũng không thể bào chữa, lòng tràn đầy uể oải, trong một khắc cô ở nhìn thấy Đường Diệp Trạch, thật ra thì chuyện gì cũng không nghĩ, chỉ hy vọng anh đừng xem mình là loại phụ nữ trăng hoa ong bướm.
"Em trai, không có chuyện gì, anh giới thiệu với em." Đường Diệp Hoa thấy Liêu Bắc Bắc đi vào thang máy, một cước chặn cạnh cửa, tạm thời không phát hiện Liêu Bắc Bắc ngấn lệ.
Đường Diệp Trạch chậm rãi dừng chân, đưa lưng về phía anh trai, nghe không ra tâm tình mở miệng nói: "Em biết cô ấy...... Hôm nào lại nói chuyện, em còn có một ít văn kiện chưa xem." Vừa nói, anh vững vàng bước chân, ngày càng xa, biến mất ở chỗ rẽ trước cửa phòng làm việc của mình.
Liêu Bắc Bắc hướng đến trong thang máy lau nước mắt, Đường Diệp Hoa nghe được thanh âm nức nở trầm thấp, đi vào thang máy, cố gắng xoay người cô lại, Liêu Bắc Bắc giãy dụa không muốn quay đầu. Anh lại cố ý muốn nhìn mặt của cô, đang lúc lôi lôi kéo kéo qua lại, Liêu Bắc Bắc rốt cục nổi giận.
Lần đầu tiên trong đời cô bắt đầu phản kích, đang ở lúc xoay người lại, dùng hết sức hung hăng tát cho Đường Diệp Hoa một bạt tay.
"Tôi chịu đựng đám đàn ông các người tự cho là đúng đủ rồi! Tôi từ chức! Tôi không làm nữa!" Cô đẩy Đường Diệp Hoa ra, lao ra thang máy, giống như điên cuồng chạy đến lối thoát hiểm.
Mà Đường Diệp Hoa hiển nhiên bị một tát này của cô đánh cho có chút mê man, anh nhìn về phía Liêu Bắc Bắc biến mất, giơ lên hai ngón tay đè ép quai hàm, một lúc lâu, bật cười, ngay sau đó, anh nối điện thoại tới bộ phận an ninh, sắp xếp hai gã bảo vệ đứng ở cửa nhà tập thể của Liêu Bắc Bắc, không có mệnh lệnh của anh, Liêu Bắc Bắc chỉ có thể vào chứ không thể ra.
Liêu Bắc Bắc vội vả chạy về nhà tập thể, nhào lên giường, nghĩ đến thái độ lãnh đạm của Đường Diệp Trạch, nước mắt của cô nhịn không được lại chảy ra. Khuya hôm trước, bọn họ vẫn ngồi cùng nhau cùng đi ăn tối, anh còn giúp cô gỡ mai cua, chỉ chớp mắt hai người liền thành người lạ.
Cô khóc sướt mướt lấy điện thoại di động ra, kết nối internet, vốn định phát tiết tâm tình, lại không tự chủ được mở Weibo của Đường Diệp Trạch ra.
Tin tức cuối cùng dừng lại ở buổi tối hôm trước, tổng cộng có hai bài viết.
Bài viết thứ nhất: nhìn cô ngồi lên xe của người đàn ông khác, tay cầm một bông hồng, rất hạnh phúc sao ?
Thời gian cách chừng hai giờ, bài viết thứ hai: Tôi vốn muốn đem bức tranh kia tặng cho cô, nhưng thủy chung không cách nào hạ bút, làm sao bây giờ. . .
Liêu Bắc Bắc nhìn thấy lời văn như vậy càng cảm thấy ủy khuất, hạnh phúc? Đúng vậy, khi đó cô cũng cảm thấy có chút hạnh phúc, nhưng trong nháy mắt, cô thiếu chút nữa chết ở trong tay Phan Hiểu Bác, nếu không phải Đường Diệp Trạch kịp thời chạy tới hiện trường, bọn họ không biết bây giờ sẽ thành cái dạng gì nữa.
Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: tôi rất muốn mặt đối mặt nói một tiếng cám ơn với anh, xem ra không có cơ hội rồi, tôi ở chỗ này nói vậy, có thể trở thành bằng hữu của anh tôi rất hạnh phúc, mặc dù anh không muốn để ý tới tôi nữa【 nước mắt 】【 nước mắt 】【 nước mắt 】, ngủ ngon.
Cùng một thời gian ——
Đường Diệp Trạch ngồi ở trên sân thượng trống vắng, nhìn ra biển phía xa xa trước mắt, gió biển thổi rối tóc của anh, thoáng lạnh. Anh cũng không biết rõ chính mình muốn làm cái gì, hoặc là nói không biết nên như thế nào để cho vẻ này tâm tình bị đè nén rời xa mình.
Cho đến khi ánh rạng đông hiện ra, anh mới trở về bàn làm việc, thấy tin tức Liêu Bắc Bắc lưu lại tối hôm qua, không khỏi nhướng mi, ai nói không muốn cùng cô làm bằng hữu, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Nhị Phụ Đại:【mồ hôi】.
Đường Diệp Trạch vốn tưởng rằng cô đã sớm đi ngủ, không nghĩ tới cô lại còn online.
Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : anh rốt cục đã trả lời tôi! 555(huhuhu)!
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Nhị Phụ Đại: làm sao còn chưa ngủ?
Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : tôi đang đợi anh a, rất nhiều hiểu lầm cần giải thích, không nói ra nghẹn muốn chết rồi, anh có muốn nghe không ?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Nhị Phụ Đại: cô nói đi.
Liêu Bắc Bắc thoáng cái tinh thần tỉnh táo, lau nước mắt nơi khóe mắt, một bụng khổ sở trút ra hết.
Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : Đêm đó tôi uống rượu say, không phải giống như anh nghĩ. Còn anh hai của anh nữa, anh ấy vì muốn thoát khỏi sự dây dưa của vị hôn thê, cho nên mới kêu tôi cùng anh ta đóng giả làm tình nhân. Thật ra, tôi không phải là loại phụ nữ hư hỏng. Anh tin tưởng tôi có được hay không?
Vừa nói, cô vừa khóc, Đường Diệp Hoa quá khi dễ người rồi, cô tính thu thập mọi thứ sẽ rời khỏi địa ốc Đường thị, nhưng mà Đường Diệp Hoa lại an bài hai gã bảo vệ, đem cô giam lỏng ở trong nhà tập thể. Nhân quyền có còn hay không hả?
Liêu Bắc Bắc khóc một trận, thấy Đường Diệp Trạch còn chưa trả lời, cô chỉ đành phải nằm trong chăn, yên lặng khóc nức nở.
Không ngờ rằng, Đường Diệp Trạch đứng ở trước cửa nhà tập thể của cô.
Hai gã bảo vệ dĩ nhiên không dám ngăn cản Đường Diệp Trạch đi, nhưng mà, khi Đường Diệp Trạch biết được hai người này nhận lệnh từ chỗ nào, anh liền biết anh không thể đi vào cánh cửa này.
Cho nên, anh chuyển hướng đến hành lang gấp khúc, chần chờ chốc lát, vẫn là rời đi.
Buổi trưa hôm sau, thời điểm Đường Diệp Hoa cùng Đường Diệp Trạch đang dùng cơm, điện thoại Đường Diệp Hoa vang lên, anh nhìn thoáng qua số điện thoại, cười cười, chuyển điện thoại di động sang trạng thái im lặng.
Đường Diệp Trạch vừa lật xem tạp chí du lịch vừa ăn cơm, anh đối với thức ăn từ trước đến giờ không có yêu cầu, bởi vì ngay cả là sơn hào hải vị, vào trong miệng anh cũng sẽ trở thành không có mùi vị gì.
Đường Diệp Hoa lại nhận được tin ngắn chỉ trích của Liêu Bắc Bắc, vẫn như cũ không trả lời, anh trong lúc vô tình thấy cuốn tạp chí du lịch trong tay em trai, theo thói quen giảng đạo, nói: "Không thể bởi vì mất đi vị giác mà không nói chuyện yêu thương nữa, tranh phong cảnh có thể sinh con cho em sao? Anh mới biết được một cô gái là bạn học của em, gọi là Phạm Phỉ, cô ấy không quản đường xa vạn dặm tới tìm em, khẳng định không chỉ là vì một phần công việc."
"Đang nói chuyện với em đó! Đừng xem nữa." Đường Diệp Hoa một phát thu cuốn tạp chí về, "Em đến tột cùng là xảy ra chuyện gì a, bình thường nói chuyện với em, ít nhất nói ba câu em còn có thể trả lời một câu, hiện tại định giả bộ không nghe thấy sao?"
"Nói cái gì? Đề tài quá nhàm chán." Đường Diệp Trạch mở tạp chí ra, nhấp một miếng nước ấm, dù sao đối với anh mà nói uống cái gì cũng không có tư vị.
Đường Diệp Hoa vừa muốn nói gì đó, điện thoại di động lần nữa vang lên, lần này không đợi anh tắt máy, Đường Diệp Trạch vươn cánh tay ấn xuống nút trả lời: "Là Liêu Bắc Bắc sao? Anh vẫn như vậy ."
Anh hiểu rất rõ cách xử lý vấn đề của đại ca, bất kể đối phương là gấp đến độ lửa cháy đến nơi hay là giận đến nổi muốn nhảy sông tự vận, anh ấy trước sau như một chọn lựa thái độ hờ hững, cuối cùng làm cho đối phương phải thối lui mà cầu xin anh.
Đường Diệp Hoa cười sáng lạng, mở loa điện thoại, trong loa lập tức truyền ra tiếng gầm gừ rất không bình tĩnh của Liêu Bắc Bắc.
"Đường Diệp Hoa! Tôi không từ chức nữa còn chưa được sao? Anh trước thả tôi ra ngoài! Trong nhà tập thể không có nước!"
Quả nhiên, một chiêu này vẫn hữu hiệu như cũ. Liêu Bắc Bắc khát khô cuống họng.
Đường Diệp Hoa cười mà không nói, Đường Diệp Trạch liếc đại ca một cái, cái bộ mặt sắp được như ý thật khiến nhìn anh không vừa mắt, cho nên anh giật lấy điện thoại nói: "Cô chờ tôi, tôi lập tức đi qua."
Đường Diệp Hoa thấy Đường Diệp Trạch đứng dậy, cười nói: "Nè, anh biết em mềm lòng, nhưng em cũng không có thể phá hư kế hoạch của anh a, em có biết Liêu Bắc Bắc cố chấp như thế nào không?"
Anh thật rất bội phục lực nhẫn nại của Liêu Bắc Bắc, trong nhà tập thể đâu chỉ không có nước, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có.
Đường Diệp Trạch dừng chân, thở ra một hơi nhẹ nhõm, muốn nói lại thôi, trực tiếp đi tới cầu thang.
Đường Diệp Hoa cũng không đuổi theo, cũng không tức giận, tính toán thời gian làm sao cũng nên thả ra rồi, Đường Diệp Trạch nguyện ý ra tay cứu giúp vẫn tốt hơn.
......
Đường Diệp Trạch tiện tay đã nắm một chai nước khoáng, đi tới trước cửa nhà tập thể, ra lệnh bảo vệ mở cửa. Cửa vừa mở, Liêu Bắc Bắc liền giống như nghé con được thả ra, cô không rảnh cùng Đường Diệp Trạch chào hỏi, vô cùng lo lắng xông về phòng vệ sinh.
Đường Diệp Trạch đứng ở tại chỗ đợi cô, chỉ chốc lát sau, cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa muốn mở miệng, Đường Diệp Trạch đã đem nước khoáng đưa cho cô, nắp bình đã được mở sẵn.
Liêu Bắc Bắc hít một hơi, một tay giơ bình nước lên ngửa đầu uống, một tay không quên nắm được chéo áo Đường Diệp Trạch, sợ anh lần nữa quay đầu đi.
Trong con ngươi Đường Diệp Trạch luôn là mang theo một chút ưu thương như vậy, giờ phút này thấy cô giống như đứa nhỏ đáng thương thì tinh thần càng thêm chán nản.
"Đói bụng không, đi theo tôi." Vừa nói, anh lửng thững đi về phía trước, tùy ý Liêu Bắc Bắc nắm chặt chéo áo của anh.
Liêu Bắc Bắc cắn miệng bình, nhìn chăm chú bóng lưng của anh, nước mắt không giải thích được trào ra hốc mắt, đợi khi đi tới khúc quanh bậc thang, cô dừng bước, đồng thời, cũng kéo Đường Diệp Trạch lại.
"Làm sao vậy?" Đường Diệp Trạch vừa hỏi vừa quay đầu lại, khi thấy nước mắt trong mắt cô, anh nhướng mi, xoay người đứng đối mặt với cô, cúi người thay cô lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhẹ nói, "Tôi thay anh hai xin lỗi cô, thật xin lỗi......"
Trong nháy mắt Liêu Bắc Bắc nước mắt lưng tròng, cô có rất nhiều lời muốn nói với Đường Diệp Trạch, lại không biết nói từ đâu, có lẽ cô muốn nói nhất, vẫn là câu này.
"Tôi...... Tôi không có câu dẫn anh của anh...... anh tin tưởng tôi được không? Tôi không phải muốn nói tôi có mị lực lớn, anh hiểu ý của tôi không? Tôi chính là, chính là cảm thấy thật khó xử."
"Tại sao không tin?" Anh rất muốn vì cô bày ra vẻ tươi cười, nhưng như thế nào cũng cười không ra.
"Tôi là nói, anh có thể nói với anh của anh một tiếng hay không ? tình trạng trước mắt này của tôi thật không phù hợp để kết giao bạn trai."
Vẻ mặt Liêu Bắc Bắc lộ ra nóng nảy, tối hôm qua cô đã cảnh cáo mình không nên để mọi chuyện lệ thuộc vào sự giúp đỡ của Đường Diệp Trạch, nhưng giờ khắc này nhìn thấy anh, liền không tự chủ được mà xin giúp đỡ.
Nói đến tình trạng trước mắt của cô, trong mắt Đường Diệp Trạch xẹt qua một tia ão não không dễ dàng thấy, trước không nói anh sẽ phụ sự phó thác của cô, Liêu Bắc Bắc tự thân cũng đã chịu không ít thương tổn, là anh không chăm sóc tốt cho cô.
Nghĩ như vậy, anh tựa vào bên tường, xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói: "Tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào việc cô kết bạn, nhưng mà cô cũng đã lớn như vậy rồi, đối phương có phải có ý đồ gì hay không ít nhất cô cũng phải biết . . . , cô cũng không để cho người khác bớt lo a . . ." Anh đối với chuyện đêm đó vẫn tức giận, cố ý mắng cô một bữa, nhưng mà Liêu Bắc Bắc lại vô cùng tự ti.
Liêu Bắc Bắc cúi đầu thật sâu, phụ nữ không biết tự bảo vệ bản thân đáng bị mọi người khi dễ. Cô biết Đường Diệp Trạch là vì lo lắng cho mình, nhưng trái tim mong manh của cô lại bị tổn thương.
Cho nên, cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy chậu hoa lớn đặt ở góc tường, từ nức nở chuyển thành uỷ khuất mà khóc lớn.
"Tôi nào biết anh ta là lưu manh a? Trên mặt anh ta cũng không có viết hai chữ kia a! Ô ô —— tôi vẫn tin tưởng đàn ông đối với con nít có tính nhẫn nại đều là đàn ông tốt, ô ô —— ai biết anh ta bỗng nhiên nổi lên thú tính, anh có biết thời điểm tôi ở bệnh viện nhìn thấy anh ta thì sợ như thế nào không? Anh ta còn một bộ dạng lẽ thẳng khí hùng. Trong lòng tôi đã đủ uỷ khuất rồi . . . Anh của anh còn khi dễ tôi, còn không cho tôi đi nhà vệ sinh; anh còn mắng tôi có mắt không tròng, các ngươi đều không phải là người tốt...... Tôi muốn về nhà...... Ô ô ——"
Cô càng khóc càng lớn, đây là do người nào chọc người nào a!
Thấy thế, Đường Diệp Trạch có chút bất đắc dĩ, anh đứng bên cạnh Liêu Bắc Bắc, cố gắng giúp cô lau nước mắt, Liêu Bắc Bắc lại gạt ngón tay của anh ra, anh lấy khăn tay ra đưa cho cô, Liêu Bắc Bắc tức giận ném xuống đất, lấy chân giậm lên.
Phút chốc, nửa thân trên của Liêu Bắc Bắc nghiêng về phía trước, cô bị anh ôm thật chặc vào lòng.