Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Chương 43 - 44

Chương 43: Đau Đớn Trí Mạng

Mấy trăm ánh mắt cùng
nhau nhìn về phía Liêu Bắc Bắc, có cảm động, có phấn khích, dĩ nhiên cũng không
thiếu đố kỵ mà cắn khăn tay.

Liêu Bắc Bắc thừa nhận,
sinh thời không có xuất hiện người đàn ông thứ hai tiêu tiền như nước vì cô như
vậy, rất khoe khoang, nói không có một chút phản ứng đây là lời nói dối tuyệt
đối, nếu như mấy tháng trước Đường Diệp Hoa tỏ tình với cô, cô không chút do dự
nào tiếp nhận anh, thậm chí còn lã chã rơi lệ nhào vào trong ngực anh, nhưng mà
bây giờ, cô không thể bởi vì nhất thời cảm động mà làm trái với tâm ý.

Dĩ nhiên, cô sẽ không để
cho Đường Diệp Hoa ở trước mặt công nhân viên khó xử, cho nên, cô thoáng nhìn
đất trống phía sau, cắn răng dậm chân tại chỗ một cái, lắc lư tại chỗ hai cái,
vừa trợn tròn mắt, chỉ nghe "ầm" một tiếng, cô hung hăng ngã trên
đất.

Mẹ ơi. Eo của cô......

"Ôi trời, Liêu Bắc
Bắc hưng phấn quá độ mà ngất đi rồi."

Lời này vừa nói ra, sắc
mặt Đường Diệp Hoa đột biến, anh đem một bó hoa hồng to nhét vào trong tay
người bên cạnh, chạy vào cửa lớn ký túc xá.

Đồng thời, bên ngoài ký
túc xá giống như nổ tung, đang ở trong phòng vẽ tranh Đường Diệp Trạch mơ hờ
nghe thấy nội dung trong lúc họ nói chuyện với nhau, anh bỏ lại bản vẽ, vội vã
mở cửa phòng.

Liêu Bắc Bắc biết thế,
thân thể chợt nhẹ, thật giống như được người khác ôm ngang ngực, nhưng mà cô
muốn giữ vững trạng thái bất tỉnh. Cô quyết định, bấm cô véo cô cũng không
tỉnh, lúc nào rời khỏi chỗ này thì tỉnh.

Thời điểm Đường Diệp
Trạch lao ra khỏi cửa phòng chạm mặt với Đường Diệp Hoa, nhưng mà, Đường Diệp
Trạch cũng không dừng lại chân cứ như vậy lao tới bệnh viện đi qua người anh
trai mà cũng không biết.

Đường Diệp Hoa giơ đôi
cánh tay như cũ, nhìn về phía cửa thang máy khép lại, rồi cúi đầu nhìn hai tay
trống vắng, không khỏi nhớ lại mọi thứ. Ở nơi này một giây đồng hồ lúc trước,
anh thật không có nhìn ra em trai thích Liêu Bắc Bắc, cũng cảm thấy Liêu Bắc
Bắc vẫn do dự không ngừng, cho nên anh mới trợ giúp Liêu Bắc Bắc đưa ra quyết
định, chẳng lẽ anh cũng có lúc phán đoán sai?

......

Chỉ chốc lát sau, Liêu
Bắc Bắc nằm ngang ngay đơ ở phía sau chỗ ngồi, cô nghe thấy được tiếng động cơ
khỏi đậu, sợ là Đường Diệp Hoa nhìn qua gương chiếu hậu tình huống của cô, cho
nên cô im lặng, thậm chí lông mi cũng không dám động -, đừng nói tới hí mắt
quan sát người bên trong xe.

Cô âm thầm phỏng đoán,
Đường Diệp Hoa hẳn là tính toán đưa cô đi bệnh viện, vậy thì chờ sau khi đến
bệnh viện sẽ cùng anh ta thành thật nói chuyện một chút.

Song, làm cô không nghĩ
tới chính là, cô nghe được tiếng Đường Diệp Trạch lẩm bẩm tự nói chuyện cũ.

Xe chạy ở trên đường phố
yên tĩnh, Đường Diệp Trạch mắt nhìn phía trước, đối mặt với đêm tối cô tịch,
khóe miệng nhếch lên.

"Lúc anh lần đầu
tiên thấy em, em chỉ có mười ba tuổi, anh lúc ấy đứng ở phía sau em, nhìn không
thấy ngũ quan của em, chỉ chú ý tới mái tóc đen nhánh của em. Khi đó em buộc
tóc thành hai bím, cài lên quả cầu màu đỏ, đi trên đường đuôi sam theo bước
chân lắc lư, anh nghĩ thầm, cô bé này thật vui vẻ, thật hâm mộ cô ấy không có
phiền não..."

Anh một tay cầm tay lái,
một tay để lên cửa sổ xe, quay đầu lại đưa mắt nhìn, Liêu Bắc Bắc thì không
nhúc nhích nằm ở chỗ ngồi phía sau, chuyện xưa kinh tâm động phách như vậy, bất
kể thế nào cô cũng muốn nghe đến cuối cùng.

Đường Diệp Trạch hơi dẫm
chân ga, một tay cởi áo ngoài xuống, đem áo ngoài che ở trên người cô, sắc mắt
lộ vẻ lo âu.

"Sau này, anh lại
trong lúc vô tình nghe được nội dung em cùng bạn học nói chuyện với nhau, em
nói em thích nam sinh đeo mắt kính, khiến cho anh chỉ một lần nghe qua, lại
không nghĩ rằng sẽ bắt đầu cố ý phá hư thị lực, có thể nằm đọc sách tuyệt không
ngồi, không bao lâu, anh liền đeo mắt kính, nhưng mà em cũng không chú đến anh,
anh lại đang nghĩ, như thế nào mới có thể khiến cho em chú ý tới anh đây?"
Đường Diệp Trạch đối với bản thân bắt đắc dĩ cười cười, "Cho nên anh liền
mang thùng thuốc màu chạy đến bên ngoài tường trường học vẽ loạn một bức tranh,
nghe nói tất cả bé gái đều thích truyện cổ tích, anh liền mang những nhân vật
trong truyện cổ tích vẽ lên, thứ nhất là tặng, thứ hai... Hi vọng mẹ sẽ giống
như người đẹp ngủ say trong truyện cổ tích, chẳng qua là tạm thời ngủ thiếp
đi...."

Nhắc tới mẹ, trong lòng
Đường Diệp Trạch giống như bị một tảng đá lớn đè lên: "Thật ra mẹ cưng
chiều anh trai hơn, dù sao anh trai là con lớn, cho nên anh trai đối với mẹ
cũng lệ thuộc vào nhiều hơn, ngược lại anh lại không giống anh trai ngày ngày
dán lấy mẹ, dĩ nhiên, thỉnh thoảng anh cũng khó chịu, cùng anh trai đánh nhau
đoạt tình thương của mẹ. Mẹ mỗi lần thấy anh cùng anh trai đánh nhau, sẽ giống
như cô gái nhỏ ngồi ở một bên khóc lớn. Năm đó, mẹ chỉ có hai mươi bốn tuổi. Mẹ
trước lúc gả cho ba liền sinh anh trai, mặc dù trưởng bối Đường gia cố gắng
phản đối, nhưng ba vẫn cưới mẹ vào cửa. Sau mẹ nói với anh, ba không phải vì
yêu bà mới cưới bà làm vợ, mà là ba không cho phép cốt nhục của mình danh bất
chính, ngôn bất thuận sống ở trên thế giới này. Có lẽ, mẹ cho là anh tuổi còn
nhỏ nghe không hiểu hàm ý trong đó, không sai, lúc ấy anh cái hiểu cái không,
nhưng mà anh nhớ kỹ lời nói đó, chờ sau khi lớn lên, dĩ nhiên là đã hiểu.

Mẹ đem tất cả những gì
bất mãn về ba nói cho anh nghe, đối với anh trai lại một chữ cũng không đề cập
tới, đối với người một chút cũng không biết rõ những sự tình kia, không biết
gia đình vốn nhìn như hạnh phúc mỹ mãn thật ra đã sớm chia năm xẻ bảy."

Đường Diệp Trạch than
thở một tiếng, cúi đôi mắt đau lòng xuống: "Cuối cùng có một ngày, anh tức
giận nói, mẹ, con không muốn nghe, mẹ đi nói với ba đi, người không cần mẹ là
ông ấy, là ông ấy."

"Anh vĩnh viễn nhớ
được vẻ mặt ngay lúc đó của mẹ - hai mắt đẫm lệ, tuyệt vọng. Bà ấy cho là anh
là con trai hiểu bà nhất, nhưng anh dùng lời lạnh lùng nhất đẩy bà vào tuyệt
cảnh, trong ngày đó, mẹ mang theo bi thương xa rời anh..."

"Két ---" phút
chốc thắng gấp, xe dừng ở giữa đường, Đường Diệp Trạch khom lưng đỡ trước tay
lái, hay tay đè thật chặt huyệt thái dương, vài giọt nước mắt ấm nóng, dần dần
thấm ướt lông mi của anh.

Theo quán tính, mặt Liêu
Bắc Bắc đụng vào sau ghế dựa đằng trước, cô tung mình ngồi dậy, ngay sau đó,
hai tay xuyên qua ghế lái, hai cánh tay ôm lấy Đường Diệp Trạch, nước mắt cũng
rơi lã chã xuống, miệng của cô vừa lo lắng cũng tức giận.

"Anh tỉnh lại Đường
Diệp Trạch. Đây không phải là lỗi của anh, mặc dù ngày đó anh không nói gì, mẹ
của anh cũng không phải sẽ xuống biển sao? Đây chỉ là bất hạnh trùng hợp."

Liêu Bắc Bắc cuối cùng
đã hiểu, anh nhận định là mình hung thủ hại chết mẹ, nhưng khi đó anh chẳng qua
là đứa trẻ mười tuổi mà thôi, nhưng phải gánh chịu gông xiềng nặng nề trong
suốt mười sáu năm qua.

Đường Diệp Trạch cau
mày, đầu anh đau vô cùng, mỗi lần hít thở đều phải dùng toàn lực.

Liêu Bắc Bắc chen đến
ghế lái phụ, nắm bả vai Đường Diệp Trạch, mặc kệ anh mất hứng, cô chính là muốn
để anh nhìn thẳng mình, phải để cho anh nhận rõ một sự thật, chỉ sợ anh dưới
cơn nóng giận tát mình một cái bạt tai cô cũng muốn nói.

Cô nhìn chăm chú vào đôi
mắt đã ửng đỏ cùng đôi môi đã bị hàm răng cắn phát tím lên của anh, gằn từng
chữ nói: "Anh nhìn em đi. Anh hãy nghe em nói.  Người thực sự
khiến mẹ anh tuyệt vọng không phải con trai ruột của bà. Mà là chồng của
bà."

Sau khi nghe xong, Đường
Diệp Trạch không lộ ra vẻ tỉnh ngộ hay là kinh ngạc mà trở nên ưu thương hơn.

"Tại sao muốn nói
ra?" Anh mệt mỏi nhìn Liêu Bắc Bắc. Đây chính là đáp án, mỗi khi anh muốn
vì chuyện mà này mà trốn tránh trách nhiệm, hung thủ chính là cha ruột của anh,
cũng là người thân nhất, nếu như anhkhông chịu phần trách nhiệm này, có thể kêu
người nào tới chịu đây?

Liêu Bắc Bắc giờ phút
này bỗng giật mình vì lời nói đó, cô lắc đầu: " Em không phải là ý kia. Em
muốn nói, hung thủ không phải là anh, cũng không phải là ba ba của anh, mẹ của
anh chết cũng bởi vì ngoài ý muốn...."

"Tất cả mọi người
cho là mẹ chết bởi ngoài ý muốn, chỉ có anh biết, mẹ chết vì...tự sát..."

"Tự ... sát?
." Liêu Bắc Bắc ngây người như phỗng.

"Mẹ đã sớm có ý
niệm buông xuôi bản thân trong đầu, anh biết rất rõ ràng còn nói với bà những
lời kia."

Đường Diệp Trạch vô lực
nói, "Mẹ mang theo anh cùng anh hai đi du lịch các quốc gia, cũng không
phải là bản thân yêu thích, mà là không cách nào đối mặt với ba khi ông mang
đàn bà về nhà ngủ. Anh là con trai của bà, không những không thể thông cảm với
nỗi khổ của mẹ, thậm chí đem bà đẩy vào tuyệt lộ..."

Từ từ, anh cúi xuống
thân người, cho đến khi trán chạm được vào đầu vai Liêu Bắc Bắc, anh đem gương
mặt chôn ở giữa hai vai cô, chuyện cũ giống như một cơn hồng thủy, đánh về phía
anh, khiến cho anh đau tận xương cốt.

Liêu Bắc Bắc nhìn đỉnh
đầu của cô, mềm mại vuốt tóc của anh, thấy anh tìm mọi cách hành hạ mình, cô
lại không thể giúp anh xua đi bi thương, làm sao bây giờ? Cô làm thế nào để
giải cứu một người đàn ông mỗi ngày đều sống trong sự tự trách đau khổ?

"Đúng rồi. Thì ra
chúng ta đã biết lâu như vậy, tại sao không nói cho em biết? Điều bí mật anh
nên sớm nói, chẳng lẽ chuyện này anh cũng tính toán chôn là đáy lòng sao? Ngu
ngốc..." Liêu Bắc Bắc cúi xuống, nghiêng đầu dán trên đầu anh, cô cười dịu
dàng, "Nếu như em đoán không sai, anh chính là tiểu nam sinh đeo mắt kính
luôn trêu chọc khiến em vui vẻ. Em cũng nói cho anh một bí mật, lúc ấy em rất
hối hận không hỏi tên của anh..."

Giờ phút này Đường Diệp
Trạch không có quá nhiều khí lực để giải thích, anh thở ra một hơi, sâu kín
nói: "Anh thật không biết em đã tỉnh lại, nhắc tới chuyện cũ, chỉ muốn
trần thuật một sự thật, trong ngày anh thống khổ nhất, anh đem toàn bộ tinh lực
chuyển dời trên người em, nhìn em cười, anh sẽ tạm thời quên mất phiền đó, lúc
ấy quả thật làm nhiều việc ngốc, rồi lại làm không biết mệt..."

Bí mật che dấu nhiều
năm, không những trong một thời gian được nói ra, là vì gió đêm quá lạnh hay vì
anh không muốn mất đi cô gái này, đã không thể nào suy xét.

Nghe thấy giải thích,
Liêu Bắc Bắc cảm thấy vui buồn lẫn lộn, vui chính là, cô thành công dời đi sự
chú ý của anh, buồn chính là, anh cố ý tránh trọng điểm.

Nguyên nhân trọng chuyện
này cô đại khái hiểu, anh vì suy nghĩ cho Đường Diệp Hoa, mất đi mẹ, anh không
cho phéo mình làm tổn thương người thân, anh sợ.

Trừ cảm giác chịu tội
trầm trọng, thực ra thì căn bản Đường Diệp Trạch cũng không có bệnh tâm lý, cái
gọi là phong bế, chẳng qua là khi anh còn nhỏ sâu trong lòng tự nhủ "nói
ít sai ít", chữ viết có thể châm chước, bút vẽ có thể vẽ ra trăm cảnh, chỉ
cần không buộc anh phải đối chọi gay gắt bằng ngôn ngữ, chính là phương thức
giảm bớt áp lực tốt nhất với anh.

Liêu Bắc Bắc biết được
chân tướng, ngoài bi thường còn có một phần vui sướng, đủ dấu hiệu chứng minh
Đường Diệp Trạch đối với mình khó mà quên, cho nên anh không phải thừa nhận
trong lòng sự vui thích, dĩ nhiên, cô sẽ không buộc anh chính diện tỏ rõ thái
độ với mình, lần này ra, cô muốn trên mặt trận tình cảm làm nữ cường...

Truy ngược, hạ gượng,
tiếp chiêu đi, Đường Diệp Trạch.

Chương 44: Không làm bà xã của tôi, lại làm em dâu, cô
gái này thật độc ác.

Liêu Bắc Bắc biết Đường
Diệp Trạch tâm tình không tốt, ngồi trong xe cùng anh một lúc lâu, cho đến khi
cô đoán lúc này người trong ký túc xá căn bản nằm ngủ say, lúc này mới lén lén
lút lút trở về túc xá.

Sao, lúc cô mở cửa
phòng, thấy Đường Diệp Hoa an vị ở trên giường của cô.

"Em mới vừa rồi là
làm bộ té xỉu sao?" Đường Diệp Hoa đi thẳng vào vấn đề, lời nói nghiêm
túc.

"..." Liêu Bắc
Bắc dựa vào cạnh cửa, bước tiến lên một bước, tiện tay khép lại cửa phòng.

Đường Diệp Hoa thấy cô
cúi đầu xuống ngón tay túm góc quần áo, nhưng vẫn không lên tiếng, cho nên đứng
dậy, Liêu Bắc Bắc theo bản năng lui về phía sau một bước, lại phát hiện phía
sau chính là vách tường, đã mất đường thối lui.

"Nói chuyện
đi." Đường Diệp Hoa nói năng thô lỗ.

Liêu Bắc Bắc co bả vai
lại, vốn không định lên tiếng cô lại càng lắp bắp không biết nói cái gì chi
phải.

Đường Diệp Hoa nắm lấy
cánh tay của cô, kéo cô đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra chỉ xuống dưới, khó có
thể tin nói, "9999 đóa hoa hồng, một lời cũng không đổi được sao?"

Liêu Bắc Bắc liếc một
cái, nến đã sớm tắt hết, một bó hoa hồng chập chờn trong gió, gió thổi biển hoa
loạn xạ, tán loạn một bờ cái mênh mông nhiễm đỏ.

"Em nhìn những bông
hoa kia, có giống vô số binh sĩ tử trận?" Đường Diệp Hoa buông cánh tay
xuống, hít sâu một hơi, sau đó nói đều đều, "Được rồi, đại trượng phu cầm
được thì cũng buông được, cứ như vậy đi..." Vừa nói, anh không do dự đi về
phía cửa phòng cất bước rời đi.

"Cám ơn." Lời
của Liêu Bắc Bắc khiến bước chân anh dừng lại.

Đường Diệp Hoa cũng
không có quay đầu lại, mà là nghiêng mặt qua gò má, cười tự giễu nói: "Tại
sao không phải là 'thật xin lỗi'?"

Sau một lát Liêu Bắc Bắc
trầm mặc, cẩn thận nhích tới gần Đường Diệp Hoa, cho đến khi đến vị trí phía
sau anh, dừng chân, mang theo sự có lỗi thật nhiều cúi người tư thế chào nói:
"Cám ơn anh đã cho em có một giấc mộng làm công chúa, nhưng đến cuối cùng
em không phải công chúa, ai thích hợp với anh hơn, anh so với bất kỳ ai cũng rõ
ràng hơn, anh là người đàn ông tự tin, về điểm này thật không cần nghi ngờ. Mà
là em là một cô gái vô cùng tự ti, ở trong mắt trong lòng em hình tượng của anh
là ông chủ cao cao tại thượng, em vô lực thay đổi mối quan hệ này. Mặc dù cuối
cùng chúng ta không thể trở thành tình nhân, nhưng em rất muốn từ đáy lòng cám
ơn anh, cám ơn anh để cho em thấy em cũng không phải là cô gái tồi tệ."

Đường Diệp Hoa khẽ ngẩng
đầu lên, thu mắt lại điều chỉnh tâm tình, tận lực bình tĩnh nói chuyện:
"Còn có lời muốn nói sao?"

"Có." Liêu Bắc
Bắc đi tới bên cạnh anh, cúi chào thật sâu lần nữa, lấy hết dũng khí nói, "Hiện
tại em sẽ nói với anh một tiếng 'thật xin lỗi', mấy giờ trước khi anh xuất
hiện, em đã xác định người mình thích là ai. Nhưng chuyện này em chưa nói cho
anh ấy biết, là em đơn phương. Anh hiểu ý của em, anh có thể tha thứ cho em
sao?"

Đường Diệp Hoa châm một
điếu thuốc, rít hai hơi, tiện đà một tay bắt chéo eo, xoay người, giống như một
đứa trẻ cáu kỉnh ngửa đầu nheo mắt lại, tự phán đoán nói: "Hiểu, dĩ nhiên
hiểu. Không làm vợ của anh lại muốn làm em dâu, em thật là một cô gái độc
ác."

Liêu Bắc Bắc nhìn không
ra anh là đang tức giận hay là trêu đùa, tóm lại thoáng nhìn cái vẻ mặt của quỷ
dị của cùng giọng nói của anh chuẩn bị hôn mê rồi.

"Em không có hy
vọng xa vời gả cho Đường Diệp Trạch... Anh ấy còn chưa chấp nhận em... Nếu như
trong lòng anh không thoải mái mắng em là được, không nên bởi vì em là một
người ngoài mà ảnh hưởng đến tình cảm anh em giữa các anh, em xin anh
đấy." Liêu Bắc Bắc biết mình nói như vậy rất quá đáng, nhưng mối quan hệ
phức tạp rắc rối này khiến cô phải làm thế, không thể vì yếu tố bên ngoài mà bỏ
qua - khát vọng cô có được tình yêu.

Nếu như một ngày ngay cả
nghĩ cũng không dám nghĩ, thì khoảng cách thành công đâu chỉ là xa ngàn dặm
đây.

Làm người được hai mươi
mấy năm, đổi lấy giờ khắc kiên định tín nhiệm như thế, cô cho là rất đáng.

Đường Diệp Hoa nghiêng
đầu, đưa mắt nhìn đôi mắt cô, cô chưa bao giờ kiên định giống như bây giờ, thì
ra là anh thật nhìn lầm Liêu Bắc Bắc, cho là cô là cô gái nhỏ nhẫn nhục chịu
được, thật ra khi cố chấp cũng rất đáng sợ.

Một lúc lâu, Đường Diệp
Hoa rít một hơi, khói thuốc bỗng nhiên nhả ra ngoài: "Anh rất muốn biết,
bại bởi ai anh cũng không phục, nhưng bại bởi Diệp Trạch anh tâm phục khẩu
phục..." Anh dụi tắt tàn thuốc, vỗ nhẹ gương mặt Liêu Bắc Bắc một chút,
gương mặt vốn cũng ngắc cũng có thêm chút nhu hòa, anh cười nói, "Anh vẫn
một mực nghĩ, trừ em trai, thế giới này sao có thể có ngươi đàn ông so với anh
ưu tú hơn? Là em thật tinh mắt."

Liêu Bắc Bắc tất nhiên
phản ứng không kịp, cô ngây ngốc, rụt rè hỏi: "Anh thật không tức giận
sao?"

"Bất mãn thì có thể
như thế nào? Lời nói em khẳng định không thích nghe..., Diệp Trạch là người anh
không yên lòng nhất trên đời này, nếu như cậu ấy có thể nhận được hạnh phúc,
cho dù anh giảm thọ mười năm cũng không nói một lời, huống chi là phụ nữ."

Đường Diệp Trạch vì anh
mà suy nghĩ đồng thời anh trai là anh cũng suy nghĩ hết thảy, thiếu một cái gối
đầu giường thường xuyên ồn ào, nhưng mà máu mủ tình thâm như tay chân, bất cứ
thứ tình cảm nào cũng không thể vượt qua.

Sau khi nghe xong, đầu
tiên Liêu Bắc Bắc cảm thấy lỗ mũi ê đẩm, sau đó cô cười ngọt ngào, thật tốt
quá, chỉ cần Đường Diệp Hoa sẽ không đem đầu giáo chuyển hướng về Đường Diệp
Trạch, Liêu Bắc Bắc căn bản không cần lòng tự ái cùng hình tượng gì đó..

"Thích nghe thích
nghe, phụ nữ như quần áo nha, hắc hắc ——"

"...." Khóe
miệng Đường Diệp Hoa giật giật, anh có chút dở khóc dở cười.

"Ông chủ, em xin
chuyển xuống bộ phận bán hàng, em muốn mỗi ngày đều dính lấy Đường Diệp
Trạch." Liêu Bắc Bắc giơ tay báo cáo.

"Này. Em hơi chút
quan tâm đến tâm tình của người thất tình có được hay không? Em làm như anh
thật làm bằng sắt ý?"

Đường Diệp Hoa búng lên
cái trán của cô, cười đến bất đắc gì mà vô lực. Anh tự nhận là phản ứng
này vượt qua thái độ thường có của anh, đó chính là đêm trước anh quyết định tỏ
tình với Liêu Bắc Bắc, anh còn đang tìm cho mình đường lui, nếu như thất bại
coi như xong, mà em trai Diệp Trạch, vẫn thủy chung không tiến cũng không buông
tha cho, mặc dù phương thức theo đuổi phụ nữ tiêu cực một chút, ngốc một chút,
nhưng mà hẳn là cậu chưa từng tìm cho mình bất kỳ đường lui, một con đường đi
tới cuối, em cứ đi, tôi sẽ không quấy rầy em, nhưng sẽ vẫn ở bên cạnh em.

Thua, vì "tính nhẫn
nại" này - Đường Diệp Hoa anh liền thua.

Lúc này, Đường Diệp Hoa
nhận được một tin nhắn ——

Vương Tuyết Mạn: Này. Nghe
nói anh bị cự tuyệt rồi, cô ấy không muốn anh, em muốn anh, nhanh lên một chút
gục đầu vào ngực em đi, anh yêu.

Đường Diệp Hoa liền trực
tiếp trả lời điện thoại: "Cô nghe ai nói ?"

Vương Tuyết Mạn thổi
thổi móng tay, bắt đầu nói: "Còn phải nói gì nữa sao, hiện tại em đứng
trước cửa tầng dưới công ty của mấy người, chung quanh những bông hoa hồng nửa
tàn nửa còn vừa vặn tôn lên vẻ như hoa như ngọc của em đây... Em đã thông qua
mạng internet nội bộ thông báo với nhân viên Đường Thị của anh, mới vừa rồi chỉ
là một màn diễn tập, thật ra thì đối tượng tỏ tình chính là em mà không phải
Liêu Bắc Bắc. Hiện tại đâu rồi, trong tay của em còn đang cầm bó hoa hồng xanh
anh muốn tặng cho cô gái khác, này, dù là trong áo hay chăn mặt mũi của em đều
cho anh rồi, nếu anh dám không lập gia đình với em, em liền thiến anh."

Đường Diệp Hoa bước
nhanh đi về phía bên cửa sổ, Vương Tuyết Mạn xuất hiện rõ ràng ở dưới tầng, cô
đang mặc lễ phục dạ màu trắng, đứng ở bên trong bách hoa, ưu nhã hướng về phía
anh vẫy tay.

"Cô theo dõi
tôi?"

"Phi. Nhà em vốn là
nhà cung ứng hoa lớn nhất, anh mua toàn bộ hoa hồng của thành phố, em không
muốn biết cũng khó khăn. Còn chưa cút xuống hướng em cầu hôn? Chiếc nhẫn em
cũng thay anh chuẩn bị xong, anh nào đi anh đi nơi nào tìm được cô vợ chu đáo
như em đây?" Vương Tuyết Mạn dí dỏm nháy mắt mấy cái, cô cùng Đường Diệp
Hoa tuyệt đối là cùng một loại người, tình yêu có lẽ quan trọng, nhưng mà quan
trọng hơn là tâm mình - trầm mê trong niềm vui khiêu chiến, nhưng cũng không có
bắt buộc mình làm những chuyện trái với tâm ý.

Liêu Bắc Bắc thấy thế
cũng ngây ngốc khóc lên, cô khép hai tay lại làm thành cái loa hô to về phía
Vương Tuyết Mạn: "Vương tiểu thư tôi thật sùng bái cô, cô là người phụ nữ
xinh đẹp nhất có mị lực nhất mà tôi đã thấy."

Vương Tuyết Mạn rất tự
nhiên, làm động tác tay chớ có lên tiếng, mặt hướng Đường Diệp Hoa móc móc ngón
tay, nếu như gả cho Đường Diệp Hoa, cuộc sống của bọn họ nhất định rất đặc sắc
- ngày ngày đấu võ mồm, ha ha.

"Nhanh đi ông chủ,
không nên bỏ qua cô gái rộng lượng như vậy." Liêu Bắc Bắc so với Đường
Diệp Hoa còn phấn khởi hơn.

"Ba" một
tiếng, Đường Diệp Hoa gấp điện thoại di động, cô gái này thật là. Anh phối hợp
nở nụ cười.

Chỉ một lát sau, Đường
Diệp Hoa đi tới trước mặt Vương Tuyết Mạn, Vương Tuyết Mạn che dấu thần thái tự
tin, khẽ cụp mắt xuống, - mặt làm vẻ thẹn thùng.

"Còn giả trang thục
nữ sao?"

Vương Tuyết Mạn cố ý chu
cái miệng nhỏ nhắn làm nũng nói: "Người ta muốn ngoại hình nhu tình như
thiếu nữ, thực ra tâm lý biến đổi." Vừa nói, cô phi một cái ôm cổ Đường Diệp
Hoa, Đường Diệp Hoa thì theo bản năng nâng hai chân của cô lên, không đợi anh
mở miệng chỉ trích, cô đã hôn môi của anh, "Đừng thấy giờ anh càn rỡ, anh
tin không, cuối cùng có một ngày em sẽ khiến anh quỳ gối dưới váy ngắn của
em."

Đường Diệp Hoa chăm chú
nhìn ngũ quan tinh xảo xinh đẹp trước mắt, khóe miệng không tự chủ nhếch lên:
"Không tin."

"Muốn thử sao?
" Cô nhướn mày.

"Sợ cô rồi."

Cho nên, anh lấy chiếc
nhẫn trong hộp Vương Mạn Tuyết chọn cho mình ra, không khỏi thấy buồn cười:
"Cô thật là một đóa hoa tuyệt thế, còn có tự mua cho mình chiếc nhẫn cầu
hôn nữa?"

Vương Tuyết Mạn khinh
thường hừ một tiếng: "Vậy thì sao? Đeo nhẫn là em không phải anh, em sợ
anh chọn kiểu đắt tiền nhưng em không thích."

"....." Đường
Diệp Hoa chậm rãi chớp mắt mấy cái, cô gái này quả thật rất đặc biệt.

Liêu Bắc Bắc đứng ở phía
trước cửa sổ vỗ tay, chân thành chúc phúc cho đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này.

Chúng ta luôn quên mất
người thật lòng đối đãi với mình, rồi lại mang tình yêu cho một người khác...
một người không hiểu được và quý trọng chúng ta, tất cả mọi người đều phạm cùng
một sai lầm, chỉ trong mong một bóng hình theo mình, thật ra là người quen
thuộc bên mình.

Nghĩ được như vậy, Liêu
Bắc Bắc chuồn ra túc xá, bước chân thật nhanh chạy lên tầng cao nhất, không
biết Đường Diệp Trạch đã ngủ chưa, nếu như chưa ngủ, cô sẽ nấu cho anh bữa ăn
khuya, nếu như đã ngủ, cô cũng đi ngủ.

"Cốc cốc cốc",
cô gõ cửa vài cái, phát hiện cửa phòng không có khóa, cho nên nhẹ nhàng đi vào.

"Đường Diệp Trạch,
anh ở đâu?"

Chỉ nghe được
"bịch" một tiếng, trong bóng tối truyền đến tiếng giá sách đổ xuống
đất, lần này Liêu Bắc Bắc mở to mắt, vội vàng tìm kiếm công tắc bật đèn, nhưng
mà cô ấn mấy cái cũng không có bật sáng, cho nên cô đành bò trên mặt đất,trong
không gian đưa tay cũng không thấy được năm ngón tìm kiếm nơi tiếng động phát
ra.

"Đường Diệp trạch,
là em, Liêu Bắc Bắc... Anh làm sao vậy?"

"Đi ra ngoài. Mau
đi ra." Trên trán Đường Diệp Trạch toát ra từng giọt mồ hôi hột lớn, thần
trí của anh đã có chút không thanh tỉnh rồi.

Anh ngã lệch một bên
cũng không rõ vị trí, chỉ nhớ sau khi anh uống xong một chén Whiskey, không
hiểu sao cảm thấy toàn thân nóng ran.

Cùng lúc đó, Phạm Phỉ đi
tắm thơm tho, quấn khăn tắm, đang chuẩn bị lẻn vào phòng ngủ Đường Diệp Trạch,
cô ta biết Đường Diệp Trạch có thói quen trước khi đi ngủ uống một chén rượi
mạnh, cho nên cô ta không lo lắng bỏ xuân dược vào Whiskey thì không có cách
nào đưa vào trong cổ họng Đường Diệp Trạch.

Thời gian không sai biệt
lắm, cô ta sẽ đi ngay bây giờ để giải cứu dục hỏa đang đốt người của Đường Diệp
Trạch.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3