Em vẫn chờ anh - Chương 07
Chương 7: Những xúc cảm lạ kì
Hai người ngồi đối diện nhau trong quán trà cách quán Na làm một đoạn, họ đến đây để tránh sự tò mò và thị phi. Lệ Na không thể chối từ nên cô đành ngồi đây, ngồi đối mặt với người đàn ông này. Người mà cô đã từng yêu say đắm; người khiến cô khắc khoải, đớn đau theo năm tháng.
Đã năm năm rồi. Năm năm, quãng thời gian đằng đẵng. Người vật lộn với những mưu sinh bộn bề của cuộc sống khó khăn, cùng nỗi trăn trở mãi với bóng hình nơi phương trời xa xôi nào. Người thì thảnh thơi với những cô đơn nơi xứ người. Giờ gặp lại, diện kiến trong nhau là những mới mẻ của hiện tại và chút quen quen mơ màng của quá khứ.
Cô chẳng dám nhìn anh. Nhưng vẫn cảm nhận được mồn một thứ sức mạnh cuốn hút ấy, vẫn cảm nhận được mùi hương khiến cô váng vất mỗi phút giây. Hơn cả là một phong thái vượt trội hơn xưa. Khiến Na thấy khoảng cách giữa anh và cô càng thêm nới rộng.
Anh thì chờ đợi từ cô những xúc cảm xao động đầy quan tâm. Bởi anh tin dù cô gái xốc nổi ngày ấy bây giờ đã không còn đam mê, không còn thích thú thì với tính cách của cô mà anh từng hiểu, hay anh nghĩ mình hiểu, cô sẽ không thể coi anh như người vô hình. Nhưng trong khi anh vẫn mải ngắm nghía những đường nét gầy, buồn trên gương mặt người đối diện thì ánh mắt Na lại chẳng hề chú tâm đến anh, cứ phẳng lặng như trôi xa tận đâu. Cô cứ lặng lẽ, dáng vẻ chừng mực từ tốn, đôi tay xếp lên nhau dịu dàng. Thật lâu như vậy. Khiến Vĩnh Uy phải lên tiếng trước:
“Cô thế nào?”
Cô ngập ngừng với giọng nhẹ nhàng: “Tôi… có dạo cũng không ổn lắm. Nhưng giờ thì tốt rồi.”
Bé Bin đang ngồi trên lòng mẹ liền nhảy phắt xuống đất rồi chạy sang phía Vĩnh Uy ngồi, biết ý thằng nhóc, anh nhấc nó lên ngồi bên cạnh mình.
“Ơ, Bin! Con quay lại đây ngay!”
“Cô để thằng bé thoải mái đi!”
Vĩnh Uy ngả ra sau, hai tay đan lại đặt trên gối chân bắt chéo, cử chỉ hết sức tự nhiên, khoáng đạt. Ánh mắt nhìn cô đầy sự cảm thông, tuy trước đây chưa hề yêu người con gái này nhưng dù sao cũng từng “quen biết”. Thấy hoàn cảnh cô ta đổi khác như vậy anh không khỏi chạnh lòng thương cảm. Nhớ lại ngày đó anh cũng khá vô tình. Nhưng biết sao được, tình yêu đâu thể ép buộc.
“Tôi nhớ trước đây cô từng nói gia đình cô rất khá giả. Giờ sao lại làm ở đó? Ba mẹ cô đâu?”
“Họ mất cả rồi.”
“Xin lỗi! Tôi không biết. Chia buồn với cô về chuyện đó. Nhưng… À thôi, tôi cũng không nên khơi lại chuyện cũ!” Anh cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện.
Hai người lại im lặng trong khoảnh khắc.
Ánh mắt Na ngập tràn sự bối rối khi cô nhìn bé Bin ngồi cạnh anh ta, ôi định mệnh thật trớ trêu.
Nhìn sang bé Bin đang mút sữa ngon lành, anh khẽ cười rồi đưa tay quệt nhẹ lên đôi môi dính sữa của thằng bé. “Cô đã lấy chồng rồi? Thằng cu này…”
“Nó là con tôi thôi…” Na cũng không hiểu vì sao mình lại nói câu đó nữa.
Vĩnh Uy trầm ngâm, một câu nói như vậy cũng khiến anh đủ hiểu. “Nuôi con một mình chắc cũng khá vất vả. Nếu có khó khăn gì mà tôi có thể giúp được…”
Lệ Na cắt ngang, giọng nói trở nên gay gắt và khó kìm nén: “Tôi không cần gì cả!”
“Bin! Có thôi đi không? Mẹ có để cho con đói không hả?”
Thằng bé ngơ ngác nhìn mẹ nó.
“Cô sao vậy? Đừng nên khắt khe với thằng bé quá.”
Na gay gắt: “Con tôi không khiến anh bận tâm.” Cô đứng bật dậy, tiến đến bên thằng bé. “Chúng ta đi thôi!”
Vĩnh Uy đứng nhìn theo Lệ Na bế con đi khỏi, đôi mắt thằng bé cứ bám lấy anh. Anh không thể và cũng không tiện ngăn cô lại.
Ngồi lại một mình nơi bàn trà, anh nhếch mép tự cười. Quả là rất khác. Nếu như là trước kia cô ta sẽ không khi nào dám tỏ ra giận dữ hoặc mất bình tĩnh như vậy. Ít ra là trước mặt anh.
***
Hai người phụ nữ, một đứng tuổi, một trẻ trung đều mang vẻ sang trọng kiều diễm khoác tay nhau bước vào cửa hàng thời trang cao cấp.
Người phụ nữ trung niên có mái tóc vấn cao nền nã mà vẫn cao sang, bà mặc bộ đầm ren đen được cắt may tinh tế, tạo nên sự nhã nhặn mà quý phái. Còn cô gái xinh đẹp đi cùng bà diện một bộ cánh mỏng màu hồng phớt.
Những nhân viên của cửa hàng, kể cả quản lý khi nhìn thấy họ đều chạy lại, cúi đầu niềm nở chào hỏi:
“Chào phu nhân, chào cô Kiều Diễm! Lâu lắm rồi mới thấy hai người lại. Dạo này cửa hàng của chúng tôi có thêm rất nhiều mặt hàng mới. Xin mời bà và cô!” Hai nhân viên hai bên dẫn đường cho họ vào gian hàng lộng lẫy bên trong.
Kiều Diễm quay sang tươi cười: “Giờ con sẽ chọn cho bác vài bộ thật ưng ý rồi bác con mình đi ăn nha!”
Bà Ngọc Kim vỗ lên bàn tay cô đang khoác trên tay mình, trách yêu: “Con nhỏ này. Sáng đến giờ vất vả với bác hoài. Hết spa, làm đẹp, giờ lại đi mua sắm.”
“Kìa bác đừng khách sáo với con, con chỉ muốn bác vui thôi. Hi. Mà hay là chốc nữa mình gọi cả anh Uy cùng đi ăn nha bác! Con chỉ lo cho sức khỏe của anh ấy, mải mê công việc nên ăn uống thất thường lắm.” Đôi mắt cô lấp láy đầy ẩn ý.
“Phải rồi, để bác gọi. Cái thằng này, bác đã dặn bao nhiêu lần rồi, đừng có tham công tiếc việc. Phải quan tâm chú ý đến con nhiều hơn. Haizz…”
Vĩnh Uy bước lại chiếc bàn sát bên cửa sổ trông ra hồ, căn phòng ăn sang trọng phản chiếu ánh nắng lấp lánh từ mặt hồ. Nhà hàng được xây nổi trên mặt nước, tạo cảm giác dễ chịu và lãng mạn, nơi thực sự chỉ dành cho những người có tiền.
“Chờ con mãi, ngồi đi!” Mẹ anh chỉ chiếc ghế đối diện.
Kiều Diễm thỏ thẻ: “Anh!”
Vĩnh Uy bật cười khan: “Mẹ và Diễm cứ việc ăn cùng nhau, gọi con làm gì? Con rất bận.”
“Con thì lúc nào cũng bận, chẳng mấy khi về nhà làm mẹ có được thấy mặt mũi con dạo này thế nào.” Bà nhìn sang Kiều Diễm ngồi bên cạnh, ánh mắt chan hòa ấm áp. “Nếu không có con bé Diễm, chắc mẹ chết vì buồn chán mất.”
“Vâng, con biết rồi. Mẹ ăn đi!” Anh dùng dao cắt miếng thịt bò to đặt lên đĩa của mẹ.
“Mẹ định hôm nào tổ chức bữa cơm, chỉ có hai gia đình ta thôi. Cũng phải tính chuyện kết hôn đi thôi. Hai đứa không định cho ta bế cháu ư?”
“Con đã nói với mẹ nhiều lần rồi. Thứ nhất con chưa tính đến chuyện kết hôn, thứ hai… con và Kiều Diễm chưa là gì của nhau cả.”
“Uy! Con…”
Kiều Diễm hơi biến sắc nhưng rồi cô lấy lại tinh thần ngay: “Thôi mà bác, chuyện đó để nói sau cũng được. Mọi người ăn đi ạ!”
Họ lại trò chuyện nhẹ nhàng trong buổi trưa yên ả bên hồ, không khí có phần gượng hơn. Được một lúc bà Ngọc Kim vờ nhớ ra có chuyện đột xuất phải đi để tạo cơ hội cho hai đứa ở lại nói chuyện.
Còn lại hai người ngồi đối diện nhau trong khung cảnh êm dịu, mặt nước lăn tăn gợn sóng, thi thoảng những làn gió nhẹ thoáng qua lan man một mùi hương dễ chịu. Diễm mở lời: “Anh à! Anh đừng nên làm việc gắng sức quá, phải giữ gìn sức khỏe nữa. Dạo này em cũng thấy hơi ngột ngạt, em định tổ chức cho hội chúng ta đi đâu đó nghỉ ngơi, thư giãn một thời gian. Chỉ mấy người thân thiết với chúng mình thôi.”
“Anh đã nói rồi, dạo này anh rất bận!”
“Anh đừng chỉ biết đến công việc thế, để ý đến em một chút không được sao?” Cô đưa đôi tay thon dài nắm lấy tay anh đang đặt trên bàn. “Anh biết rõ tình cảm em dành cho anh mà, sao anh cứ hờ hững thế?”
Vĩnh Uy rút tay lại. “Em cũng biết, anh chỉ coi em như em gái. Tình yêu… không thể miễn cưỡng được!”
“Nhưng tình yêu với anh là thế nào? Đâu có cô gái nào vừa mắt anh. Em tự tin là mình hiểu và hợp với anh hơn bất cứ ai.”
“Em đừng nên tự cho là mình hiểu chuyện. Em đâu có phải là người làm chủ tâm trí và tình cảm của anh?”
“Em tin chắc vào điều đó. Tất cả những người phụ nữ bình thường với anh chỉ là trò chơi qua đường thôi, em không chấp nhặt điều đó. Trái tim anh vẫn vô chủ và nó sẽ hoàn toàn thuộc về em… một ngày không xa!”
“Em không thể quản trái tim anh được. Anh rất không hài lòng khi ai đó muốn áp đặt tương lai của anh, em nhớ cho điều đó. Hơn nữa đâu ai đoán trước được vận mệnh của bản thân sẽ ra sao. Nên chẳng có điều gì là chắc chắn cả.”
***
Trong căn bếp sáng choang với những dụng cụ làm bánh hiện đại và vô số đồ gia dụng sạch bóng, Na nâng đĩa bánh do cô làm trên tay để bà đầu bếp kiểm tra, những chiếc bánh khá đẹp mắt tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của đường sữa.
Bà bếp trưởng nhìn ngắm một hồi rồi nhón lên chiếc bánh cắn thử một miếng, nhân sữa sánh mịn thơm lừng tan chảy trên đầu lưỡi. Bà nhắm nghiền mắt lặng im cảm thức nhưng rồi lại đột ngột mở mắt ra.
“Đây là cái thứ gì hả? Cô vẫn chưa hiểu thế nào là làm bánh à? Đến bao giờ cô mới có thể mở được cửa hàng riêng? Cô định để khách hàng ăn loại bánh này?” Bà ném mẫu bánh còn lại vào đĩa. “Tôi đã nói bao lần rồi, phải tâm huyết, phải thực sự dồn tình yêu và tâm hồn vào chiếc bánh mình làm!”
Lệ Na cúi đầu: “Em xin lỗi! Em sẽ cố gắng hơn nữa ạ!”
Với mong muốn một ngày không xa có thể mở được cửa hàng bánh do mình làm chủ Na luôn cố dành thời gian để học làm bánh. Và cô cũng yêu thích công việc đó, cô muốn tự tay làm ra những chiếc bánh sữa thật thơm ngon. Thế nhưng không hiểu sao những chiếc bánh do cô làm luôn không đạt yêu cầu, mặc dù đã học được khá lâu và luôn dành hết mọi nỗ lực và tâm huyết vào đó.
Đôi tay cầm cây chổi lau lướt mạnh trên sàn bếp, cô vẫn vẩn vơ với những ý nghĩ chán nản. Có lẽ mình không hợp với nghề làm bánh. Nhưng biết đặt mục tiêu gì cho tương lai đây khi học hành không đến nơi, lại chẳng có khả năng gì đặc biệt. Lệ Na lắc mạnh đầu xua đi những ý nghĩ tủi phận.
***
Vĩnh Uy mở cửa bước vào quán, anh đến ngồi chiếc bàn sát tường kính nơi có thể nhìn ra quang cảnh phố xá tinh tươm, sáng trong màu nắng dịu của ngày mới. Ngoảnh nhìn quanh xem cô nhân viên Lệ Na ở đâu. Liếc thấy cô đang ghi thực đơn ở chiếc bàn không xa, anh đánh ngón tay ra hiệu cho cô lại gần.
Lệ Na vô cùng ngạc nhiên khi lại nhìn thấy anh xuất hiện tại đây, cô mạnh chân bước lại, mắt trừng lên hỏi: “Sao anh lại còn đến đây?”
Uy cười thầm trong bụng, ánh mắt anh nhìn cô ra ý giễu cợt như không hiểu rằng vì sao lại có người hỏi một câu ngu ngốc như vậy. “Tại sao tôi không được đến đây?”
Cô ngơ người chưa biết nói sao thì anh đã tiếp lời: “Lần đầu tiên tôi thấy một nhân viên phục vụ tỏ thái độ với khách.”
Uy nhếch môi, hơi cười: “Hay là cô tưởng tôi đến đây vì cô?”
Na ấp úng: “Gì chứ… tôi… Này! Anh đừng có tưởng tượng…” Chưa kịp nói hết câu một thân hình béo tốt lướt đến như cơn bão đẩy cô sang một bên, Na loạng quạng đứng sang bên cạnh, cô còn nghe được tiếng rin rít nói tránh ra của cô bạn.
Mỹ Hà mặt căng tròn hớn hở: “Chào quý khách! Anh muốn dùng gì ạ?”
Anh vẫn nhìn Lệ Na từ lúc thân hình gầy bé của cô bị gạt sang bên, quả là anh đến đây vì cô, vì tò mò với sự kỳ cục của cô. Anh muốn xem nếu lại nhìn thấy anh cô ta sẽ thế nào và Vĩnh Uy hơi bực khi có người xen ngang. Đánh mắt sang Mỹ Hà anh gằn giọng: “Một cốc Cappuccino là được, nguyên chất.”
“Thưa anh, quán của chúng em có rất nhiều loại bánh rất ngon, anh nên thử xem sao. Bánh bò nè, bánh sữa nè, bánh…”
Uy ngắt lời: “Được rồi. Tôi cần thế thôi!”
Mỹ Hà vẫn chưa chịu rời đi. “Không được! Anh nhất định phải thử. Vào quán này mà không ăn thử một chiếc bánh thì không nên sống trên đời làm gì. Ôi những chiếc bánh vui vẻ hạnh phúc…” cô nhắm mắt mơ màng.
Máu nóng bốc lên anh định bỏ đi ngay nhưng rồi kìm lại. “Thôi được, một chiếc bánh.” Sợ cô ta lại vặn hỏi anh nói thêm: “Loại gì cũng được.”
Mỹ Hà vẫn đứng nguyên, cô không hề muốn đi. Vì từ lần nhìn thấy anh cô đã đêm không ăn ngày không ngủ, lúc nào cũng mộng tưởng đến chàng hoàng tử. Không, chàng còn đẹp hơn cả hoàng tử… Hỏi con nhỏ Lệ Na thì nó nhất định không chịu nói. Cô nàng ỏn ẻn, hai tay nắm chặt đặt lên trái tim: “Anh gì ơi! Anh… ăn gì mà đẹp trai thế?”
Vĩnh Uy thở dài, anh đã sắp mất hết kiên nhẫn, không hiểu cái con heo mập ngu ngốc này còn muốn gì nữa đây. Chợt không thấy Lệ Na đâu nữa cả, anh nhìn quanh xem cô đâu.
Hóa ra trong lúc hai người còn đang nói qua lại Na chạy nhanh vào bếp lấy ra những chiếc bánh sữa do cô tự làm. Hừ để cho anh ta ăn những chiếc bánh không ra gì này, xem còn muốn đến đây nữa không.
“Café và bánh của anh đây!” Cô đặt đĩa bánh xuống bàn. Rồi vội kéo tay Mỹ Hà đi.
“Buông ra ngay, cậu làm gì thế!?”
“Cậu thôi đi, định làm phiền khách đến khi nào?”
Uy lắc đầu nhìn theo hai cô gái, chẳng hiểu nổi trò gì thế không biết. Còn lại mình anh với cốc café và những chiếc bánh nhỏ nhắn. Đưa một cái bánh lên miệng cắn thử, anh đưa lưỡi quện vỏ bánh cùng với nhân sữa thơm lừng trộn đều với những viên hạnh nhân giòn tan – cảm nhận được một sự kết hợp khá tinh tế và hài hòa. Vị bánh thơm ngon hòa tan trong những cảm xúc thật lạ lẫm. Vừa man mác buồn, lại có lúc dữ dội nồng nàn, đôi lúc lại quặn lên da diết như hương vị mặn chát của nước mắt. Và cũng đôi khi lại bình lặng, mát lạnh như nước hồ thu.
Vĩnh Uy trân trối nhìn những khối hình tròn trịa, trắng muốt của bánh. Kì lạ, cứ như anh đang nuốt trôi những cảm xúc đa cảm của một con người vậy.
Anh vẫn thả trôi tâm hồn đồng hành cùng những xúc cảm trong chiếc bánh. Trong khi đó hai cô gái lại vẩn vơ tâm trí đến anh. Mỹ Hà đứng từ xa ngắm nhìn anh mà lòng nức lên thổn thức, ôi cả dáng điệu cầm ly café của anh ấy cũng đẹp mê hồn làm sao.
Còn Lệ Na thì đương nhiên rồi, cô không còn tâm tư đâu để làm việc, những suy nghĩ cứ rối mù lên như lạc lối. Bởi người ấy vẫn ở đó, anh ta ở ngay kia. Sự xuất hiện của anh ta luôn khiến cô thấy chới với, toàn bộ thể xác và tâm hồn như không trọng lượng và đang bồng bềnh trên những đám mây.
Vì vậy phải đến khi cô bạn cùng làm vỗ lên vai đến lần thứ mấy cô mới chú ý.
“Vị khách kia gọi cậu.”
Na nhìn theo hướng tay chỉ của bạn, cô lắc đầu: “Không, cô phục vụ anh ta đi!”
“Nhưng anh ta đòi gặp cậu cơ.”
Na đành lại giáp mặt anh ta, chẳng phải cô đã muốn tránh rồi đó sao nhưng vì sao sự việc cứ ngược lại, là do anh ta hay do ý trời. Na đứng im chờ đợi, áp chiếc khay vào bộ váy đồng phục.
“Những chiếc bánh này, do ai làm?” Anh không nhìn cô mà đưa ánh mắt lên những chiếc bánh còn lại trên đĩa.
Ồ, anh ta muốn hỏi về người làm ra những chiếc bánh này. Liệu anh ta cảm thấy thế nào nhỉ? Có lẽ là chẳng ra gì nên mới hỏi vậy. Nghĩ thế nhưng một chút hy vọng vẫn le lói hiện lên trong cô. “Anh thấy bánh có…” cô không dám nói từ ngon, “ăn được không? Mùi vị thế nào? Ưm… anh cảm thấy thế nào…?”
“Tôi hỏi ai làm?”
Lệ Na ngập ngừng, đôi má ửng hồng ngượng ngập: “Là tôi!”
Vĩnh Uy đứng lên đặt tờ tiền mệnh giá lớn lên bàn, trước khi rời đi anh còn hỏi một câu: “Cô có ăn thử những chiếc bánh do mình làm ra không?”
Cô gật đầu xác nhận.
“Vậy thì hãy tự mình cảm nhận lấy!” Nói rồi anh đi khỏi quán.
Vậy là cô hiểu rồi, mặc dù đã biết trước, vì tất cả những người nếm thử đều không thích, nhưng sao vẫn thấy buồn ghê gớm. Anh ta quả là người luôn mang lại sự hụt hẫng lớn cho cô.