Biên niên sử Narnia (Tập 7: Trận chiến cuối cùng) - Chương 07

CHƯƠNG 7

Chuyện về những người lùn

Hai người lính Calormen dẫn đầu nhìn thấy một người mà họ cho là một Tarkaan hoặc là một chúa đất có hai thị đồng có vũ trang theo hầu bèn dừng lại đưa mũi giáo lên cao quá đầu làm động tác chào.

- Ổ, thưa đại nhân, - một người nói, - chúng tôi áp giải bọn “người một mẩu” này đến Calormen để bọn chúng làm việc trong các hầm mỏ của Tisroc (Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế).

- Nhân danh thần Tash vĩ đại, bọn chúng là những kẻ biết vâng lời. – Tirian nói, đoạn chàng bất thần quay lại nhìn những người lùn.

Có vào khoảng ba bốn người trong số họ có mang theo đuốc và dưới ánh sáng rừng rực của những ngọn đuốc chàng có thể thấy những khuôn mặt râu ria nhìn chàng với vẻ lầm lầm, dữ tợn.

- Có phải Tisroc đánh một trận lớn và đã chinh phục được đất đai của các người không? Có phải vì thế mà các người nhẫn nhục chịu chết trong các mỏ muối ở Pugrahan không? – Tirian hỏi.

Hai người lính Calormen nhìn chàng vẻ kinh ngạc còn những người lùn thì đồng thanh đáp:

- Đó là lệnh của Aslan. Lệnh của ngài. Ngài đã bán chúng tôi đi. Chẳng lẽ chúng tôi lại có thể quay giáo lại chống lại ngài.

- Thực ra là Tisroc! – Một người nói thêm, nhổ nước bọt xuống đất. – Tôi cũng muốn thử xem ông ta là người thế nào.

- Câm mồm, lũ chó! – Tên chỉ huy quát.

- Nhìn đây, - Tirian nói, đẩy Puzzle về chỗ có ánh sáng. – Tất cả là một sự dối trá. Aslan không hề đến Narnia. Các ông đã bị vượn lừa dối. Đây là con vật lão ta mang từ trong lều ra để cho các người gặp. Đấy, nhìn cho kĩ đi!

Cái mà những người lùn đang nhìn – bây giờ họ có thể nhìn ở cự li gần – chắc chắn cũng đủ làm cho họ tự hỏi mình làm sao lại để bị lừa một cách ngớ ngẩn như vậy. Tấm da sư tử nhăn nheo, rúm ró lúc này chỉ bám một phần vào lưng lừa và độn lên một cục to tướng trên lưng chú. Miếng da đầu sư tử, ngoài việc trật sang một bên, lại còn bị kéo hếch ra sau và ai cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt lừa hiền lành, ngốc nghếch lấp ló sau cái miệng sư tử. Một vài cọng cỏ còn dính bên mép lừa bởi vì chú đã tranh thủ nhấm nháp một vài búi cỏ non trong lúc bị giải đi.

Lúng túng trước cái nhìn của mọi người, chú lí nhí nói:

- Không phải lỗi tại tôi, tôi ngu lắm. Có bao giờ tôi nói là mình thông minh đâu.

Trong vòng một giây tất cả những người lùn chằm chằm nhìn Puzzle, miệng há hốc ra vì không biết phải nói gì, rồi một trong những tên lính kêu to:

- Đại nhân có bị điên không đấy? Ông đang làm việc cho bọn nô lệ phải không?

Người kia thì quát lên.

- Thật ra ngươi là ai? – Cả hai ngọn giáo vừa đưa lên chào lúc nãy bây giờ đã hạ xuống sẵn sàng hành động.

- Mật khẩu? – Viên chỉ huy nói.

- Đây là mật khẩu của ta. – Vua vừa nói vừa tuốt gươm ra. – Khi buổi ban mai bắt đầu là lúc trò lừa bịp phơi ra ánh sáng. Bọn tà ma ngoại bang kia, ta chính là vua Tirian ở Narnia đây, đỡ đòn đi.

Chàng lao đến chỗ tên chỉ huy nhanh như một tia chớp. Eustace đã rút kiếm sẵn sàng, khi thấy vua làm thế cũng chạy bổ đến chỗ người còn lại. Khuôn mặt cậu tái xanh nhưng tôi không đổ lỗi cho cậu đâu. Cậu có cái may mắn mà một số người ra trận lần đầu thỉnh thoảng cũng có được. Cậu đã quên tất cả kiếm pháp mà Tirian đã dạy cậu hồi chiều, cứ vung kiếm loạn lên chả theo quy luật nào cả (thực tình tôi cũng không dám chắc là có phải có lúc cậu nhắm tịt mắt lại đâm chém như điên không) rồi trước sự kinh ngạc của mình, cậu thấy tên lính Calormen đã nằm xuống dưới chân cậu, chết tự lúc nào. Mặc dù đây là một sự nhẹ nhõm đồng thời nó cũng làm cậu sợ run hết cả người. Cuộc đấu kiếm của vua kéo dài thêm một hoặc hai giây nữa rồi chàng cũng kết liễu kẻ thù và kêu lên với Eustace: “Còn hai tên nữa.”

Nhưng các chú lùn đã giải quyết hai tên còn lại, chẳng còn kẻ thù nào nữa.

- Đánh giỏi lắm, Eustace. – Tirian kêu lên, vỗ lưng cậu bé. – Bây giờ thì hỡi những người lùn, các bạn được trả tự do. Ngày mai tôi sẽ đưa các bạn đi giải phóng cho tất cả những người Narnia bị giam cầm. Aslan muôn năm.

Nhưng hóa ra mọi chuyện lại không như chàng nghĩ. Cố gắng yếu ớt của một vài chú lùn (chừng dăm người) mau chóng dập tắt, những người khác vẫn mặt mày cau có, khó đăm đăm, nhiều người một mực im lặng.

- Họ không hiểu sao? – Jill nôn nóng. – Các người gặp chuyện gì vậy? Các chú không nghe hoàng thượng của mình nói gì sao? Tất cả đã qua rồi. Mọi người có thể quay về với cuộc sống bình thường, Vượn không còn tác yêu tác quái ở Narnia nữa. Các chú lại có thể sống vui vẻ. Tại sao không ai tỏ vẻ sung sướng trước tin này vậy?

Im lặng kéo dài chừng một phút, một người lùn trông không có vẻ gì dễ mến với mái tóc và bộ râu đen kít lên tiếng:

- Vậy cô là ai, thưa tiểu thư?

- Cháu là Jill, chính là Jill đã cứu vua Rilian ra khỏi yêu thuật và đây là Eustace cũng đã làm điều đó – chúng cháu từ một thế giới khác quay lại đây sau mấy trăm năm. Aslan đã đưa chúng cháu đến.

Những người lùn đưa mắt nhìn nhau cười, nhưng là những cái nhếch mép giễu cợt, không vui vẻ cũng không thiện chí.

- Được rồi, - người lùn đen tên là Griffle nói, - tôi không rõ mọi người nghĩ như thế nào, nhưng tôi thì cảm thấy tôi đã nghe về Aslan như thế là quá nhiều, đủ cho cả phần đời còn lại.

- Đúng thế, đúng thế – Những người khác gầm gừ theo – Tất cả đều nằm trong một âm mưu, một âm mưu hoàn hảo.

- Các ông nói thế nghĩa là sao? – Tirian hỏi – Trong khi chiến đấu chàng không hề tái mặt đi nhưng bây giờ thì đúng là chàng tái mặt đi dù không thể nhìn thấy điều đó dưới ánh đuốc. Chàng đã tưởng rằng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp không ngờ tất cả hóa ra một giấc mơ tồi tệ.

- Chắc các người nghĩ chúng tôi chỉ có đất sét trong đầu. – Griffle nói tiếp. – Chúng tôi đã bị cho vào tròng một lần rồi, bây giờ các ngươi lại muốn cho chúng tôi vào tròng một lần nữa sao. Coi đây, chúng tôi không tin vào những truyện cổ tích về Aslan nữa. Coi hắn xem! Một con lừa già nua thảm hại với đôi tai dài ngốc nghếch?

- Lạy trời, các ông làm tôi muốn điên lên. – Tirian nói. – Có ai trong chúng tôi nói đây là Aslan không? Đó là cái mà vượn âm mưu dựng lên một Aslan giả. Các ông hiểu không?

- Riêng tôi thì cho rằng các người giả vờ còn tài hơn. – Griffle đáp. – Không, cảm ơn. Chúng tôi đã bị lừa một lần rồi, không muốn bị dối gạt thêm một lần nữa.

- Tôi không làm thế. – Tirian giận dữ kêu lên. – Suốt đời tôi đã phụng sự cho một Aslan chân chính.

- Thế ông ta đâu? Ông ta là ai? Chỉ ông ấy cho chúng tôi xem đi.- Vài chú lùn nhao nhao lên nói.

- Các ngươi nghĩ ta bỏ ngài vào trong túi áo hay sao hở đồ ngốc kia? – Tirian càng lúc càng điên tiết. – Ta là ai mà có thể làm cho Aslan xuất hiện theo lệnh của mình. Người không phải là một con sư tử được thuần hóa.

Nhưng vừa nói xong thì vua Tirian đã nhận ra là mình đã đi một bước sai lầm. Những người lùn lập tức lặp lại: “Không phải là một con sư tử thuần hóa, không phải là một con sư tử thuần hóa” như một lời chế giễu.

- Đó là điều người ta đã nhai đi nhai lại với chúng tôi bao lâu nay. – Những người lùn nói.

- Các ông không tin là Aslan có thật ư? – Jill hỏi. – Nhưng chính tôi đã gặp Aslan và ông đã đưa chúng tôi đến đây từ một thế giới khác.

- A ha! – Griffle nói, cười nhăn nhở. – Đó là cô nói nhé, họ đã dạy cô nói tất cả những chuyện như vậy. Chỉ nói như con vẹt thôi phải không?

- Đồ vô lại, - Tirian kêu lên, - ngươi dám nói rằng cô ấy là một kẻ dối trá sao?

- Ông cứ việc giữ lấy cái lưỡi có học của ông mà dùng. – Người lùn đốp chát. – Về phần mình, chúng tôi nghĩ cũng chẳng cần một ông vua làm gì – kể cả khi ông thật sự là Tirian, huống hồ trông ông chẳng giống một ông vua tí nào. Chúng tôi sẽ tự chăm sóc cho quyền lợi mình kể từ giờ phút này và không cần phải bỏ mũ ra chào bất cứ ai. Cứ đợi đấy mà xem.

- Đúng vậy. – Đám người nhao nhao lên. – Chúng tôi sẽ làm chủ đời mình từ đây. Không còn Aslan, không còn vua, không còn những câu chuyện trẻ con ngây ngô về thế giới khác. Người lùn vẫn là người lùn, thế thôi.

Nói xong họ đứng vào vị trí và sẵn sàng hành quân quay lại nơi họ đã từ đó ra đi.

- Những tên quỷ lùn! – Eustace kêu lên. – Các người không định cảm ơn vì đã thoát khỏi những mỏ muối hay sao?

- Ôi, tôi đây biết tỏng mọi chuyện rồi. – Griffle ngoái đầu lại nói. – Các người toan tính lợi dụng chúng tôi, đó là lí do tại sao các người cứu chúng tôi. Các người cứ việc chơi trò của mình. Nào anh em hãy đi theo tôi.

Đám người lùn hát một khúc hát nghe rất lạ theo nhịp trống thùng rồi từ từ họ lẫn vào trong màn đêm.

Tirian và các bạn chằm chằm nhìn theo họ. Sau đó chàng chỉ nói một câu cụt lủn: “Đi” và họ tiếp tục cuộc hành trình.

Đó là một đám diễu hành câm lặng. Puzzle cảm thấy hổ thẹn mà chú ta cũng không thật hiểu những chuyện vừa diễn ra nữa. Jill thì ngoài việc bất bình với đám người lùn còn chịu tác động của chiến công của Eustace nên cảm thấy gần như e dè. Còn Eustace, cậu thấy tim mình vẫn đập thùm thụp sau sự việc vừa rồi. Tirian và Jewel im lặng đi bên nhau ở phía sau. Một cánh tay của vua đặt lên vai kì lân và thỉnh thoảng nó lại dụi dụi cái mũi mềm mềm vào má nhà vua. Họ không định an ủi nhau bằng lời. Không dễ gì nghĩ ra được những lời có sức động viên nhau vào lúc này.

Tirian đã không lường được một điều: hậu quả của việc vượn dựng lên một Aslan giả mạo lại có thể làm cho người ta không tin vào Aslan thật nữa. Thế mà chàng đã tin chắc là những người lùn sẽ đứng về phía chàng ngay lúc chàng vạch ra cho họ biết là họ đã bị lừa như thế nào. Chàng còn dự tính vào đêm hôm sau sẽ triệu tập mọi người lên đồi, chỉ Puzzle cho cả bàn dân thiên hạ thấy. Sau đó cả con người lẫn muông thú sẽ quay lưng lại với vượn, có thể là sau một vụ choảng nhau với người Calormen… Chàng đã chắc chắn rằng toàn bộ vụ việc này sẽ khép lại, sẽ qua đi. Nhưng có vẻ như vào lúc này chàng không dám chắc vào điều gì. Có bao nhiêu cư dân Narnia có thể quay lưng lại như người lùn?

- Hình như có ai đi theo chúng ta, tôi nghĩ thế? – Tiếng kì lân phá vỡ sự im lặng.

Họ dừng lại, nghe ngóng. Đúng quá rồi, có tiếng chân bước gấp sau lưng họ.

- Ai đấy? – Vua quát hỏi.

- Là tôi, thưa bệ hạ! – Một giọng đáp lại. – Tôi, chú lùn Poggin. Tôi đã cố hết sức để rời khỏi họ. Tôi đứng về phía bệ hạ, về phía Aslan. Nếu bệ hạ có thể đặt một thanh kiếm của người lùn vào bàn tay tôi, tôi sẽ sung sướng vung nó về đúng hướng trước khi mọi việc an bài.

Mọi người vây quanh Poggin, đón mừng chú, khen ngợi chú, vỗ vỗ lên lưng chú. Tất nhiên một chú lùn không làm nên một sự khác biệt lớn lắm nhưng mọi người cũng cảm thấy phấn chấn hơn. Cả nhóm đã vui hẳn lên. Nhưng niềm vui của Jill và Eustace kéo dài không lâu, bởi vì chúng ngáp đến sái cả quai hàm và quá mệt mỏi để nghĩ đến bất cứ một cái gì khác ngoài cái giường.

Đó là thời khắc nhiệt độ xuống thấp nhất, nhưng thật may trước khi trời sáng họ đã về đến chỗ trú ẩn. Giá như có một bữa ăn đang đợi sẵn, họ sẽ vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Nhưng vừa mệt mỏi vừa buồn chán, không ai nghĩ đến chuyện đó. Họ uống nước suối, khoát nước lên rửa mặt rồi nhảy vào giường nằm, chỉ trừ Puzzle và Jewel cả hai đều nói rằng ở bên ngoài chúng cảm thấy thoải mái hơn. Điều này xem ra cũng có lý bởi vì một con kì lân to lớn và một con lừa già béo núc ních ở trong căn phòng nào đó bao giờ cũng tạo ra một cảm giác chật chội.

Giống người lùn Narnia cao chưa đầy một mét nhưng chiều cao của họ lại tỉ lệ nghịch với sức khỏe và sự chịu đựng dẻo dai của họ vì thế Poggin, mặc dù có một ngày mệt nhọc và một đêm hầu như không được ngủ vẫn trở dậy trước mọi người, tươi tỉnh như không. Chú lập tức lấy cây cung của Jill đi ra ngoài bắn được một cặp bồ câu rừng. Rồi chú ngồi làm lông ở ngay ngưỡng cửa, vừa làm vừa trò chuyện với Puzzle và Jewel. Chú lừa trông đã có vẻ khá hơn trước nhiều. Jewel là một con kì lân, một sinh vật cao quý và tinh tế nhất trong số các loài vật – đã tỏ ra rất tử tế với chú lừa. Nó nói với chú về những vấn đề cả hai đều thông hiểu như cỏ non, đường phèn và việc chăm sóc móng vuốt.

Khi Jill và Eustace ra khỏi tháp vừa ngáp vừa dụi mắt thì cũng đã quá mười giờ rưỡi. Chú lùn chỉ cho hai đứa bé nơi có mọc loài cỏ Narnia có tên là lương thảo, khá giống với một loài rau dại mọc ở ta nhưng khi được chế biến thì có vị thơm ngon hơn nhiều. (Cũng cần có thêm một chút bơ và tiêu để làm cho món đó trở nên hoàn hảo nhưng họ lại không có mấy thứ đó). Thế là với một hai thứ rau nữa họ nấu một nồi hầm thập cẩm để ăn sáng hay ăn trưa tùy theo cách bạn gọi.

Tirian xách rìu đi ra xa một chút, ra tận ngoài bìa rừng và quay lại với một ôm củi. Trong lúc nồi hầm sôi sùng sục trên bếp - việc nấu nướng xem ra lâu và nhiêu khê quá, nhất là càng lúc nó càng dậy lên một mùi thơm ngào ngạt làm ruột gan bạn cứ cồn cào lên hết.

Vua tìm được một bộ trang phục và vũ khí vừa vặn với Poggin bao gồm cả áo giáp, mũ trụ, khiên, kiếm, thắt lưng và dao găm. Sau đó chàng kiểm tra lại kiếm của Eustace và thấy cậu ta cứ để nguyên thanh kiếm như thế cho vào bao ngay sau khi giết chết tên lính Calormen. Chàng quở trách cậu bé về chuyện đó, đoạn rửa sạch kiếm và mài cho sáng loáng lên.

Trong lúc đó Jill đi ra đi vào không yên, lúc thì khuấy nồi hầm, thỉnh thoảng lại nhìn lừa và kì lân với ánh mắt ghen tị khi thấy chúng gặm cỏ với vẻ mãn nguyện. Buổi sáng ấy không biết bao nhiêu lần cô bé ước gì mình có thể ăn được cỏ.

Sau khi bữa ăn được dọn đi, mọi người đều no căng bụng, ba người cùng chú lùn ra cửa ngồi. Những con vật bốn chân nằm khểnh bốn vó trước mặt họ. Chú lùn (được sự cho phép của Jill và Tirian) mồi lửa vào tẩu thuốc và nhà vua trẻ nói:

- Nào ông bạn Poggin, có vẻ như anh biết nhiều tin tức về kẻ thù hơn là chúng tôi. Hãy nói cho chúng tôi nghe những điều mà anh biết. Đầu tiên, người ta nói gì về việc tôi bỏ trốn?

- Thưa bệ hạ, quả là một âm mưu tinh vi mà người ta có thể nghĩ ra được. Phải, con mèo Ginger đã kể lại và bịa đặt ra hầu hết mọi dữ kiện. Phải Ginger, thưa bệ hạ, là một con mèo ma mãnh nhất hạng, sao loài mèo lại nảy nòi ra những tên đểu đến thế nhỉ. Nó kể rằng nó đã đi qua cái cây mà bọn Calormen độc ác đã trói đứng bệ hạ. Nó nói (xin bệ hạ bỏ qua cho) rằng bệ hạ kêu khóc, chửi bới và nguyền rủa Aslan “bằng những từ mà tôi không dám lặp lại”. Ấy nó đã nói thế với dáng điệu thật như đếm. Bệ hạ cũng biết cách thức một con mèo tiến hành khi nó có một âm mưu nào đó. Tiếp đó Ginger nói rằng Aslan bất thần xuất hiện cùng với một tia chớp lóe lên và chỉ một miếng đã nuốt trọn bệ hạ vào bụng. Loài vật nghe vậy con nào con nấy đều sợ run bần bật, có vài con còn ngất xỉu tại chỗ. Tất nhiên vượn được thể lên lớp. Nó nói rằng đó là cái cách Aslan đối xử với kẻ nào tỏ lòng bất kính đối với ngài. Hãy để cho chuyện xảy ra với vua làm bài học nhắc nhở muôn loài. Những sinh vật yếu đuối kêu khóc, rên rỉ và nhất loạt nói chúng sẽ nghe theo lời Aslan. Kết quả là việc bệ hạ trốn thoát không làm cho muôn loài nghĩ là vua vẫn còn có những người bạn trung thành giúp đỡ mà chỉ làm cho họ sợ hãi hơn, nhất nhất phục tùng vượn.

- Thật là một kế sách nham hiểm vô cùng. – Tirian nói. – Con mèo Ginger này có thể là đồng đảng của vượn.

- Tình thế sẽ trở nên khó kiểm soát hơn nếu quả thực vượn có một đám quân sư. – Chú lùn đáp. – Bệ hạ thấy đấy, vượn chẳng qua chỉ là một kẻ bù nhìn. Bây giờ tôi tin là âm mưu chủ yếu được thực hiện bởi Ginger hoặc Rishda, đó là tên của thằng chỉ huy người Calormen. Tôi nghĩ những điều Ginger tung ra trong đám người lùn chúng tôi chủ yếu là để xúc xiểm khiến cho việc trở về của bệ hạ thêm phần ám muội, khả nghi.

Để tôi giải thích rõ hơn. Sau cuộc họp mặt khủng khiếp diễn ra vào lúc nửa đêm hôm kia, tôi đã đi về nhà được một đoạn thì phát hiện mình bỏ quên cái tẩu thuốc. Đó là một vật bất li thân giống như một người bạn cũ vậy, thế là tôi quay lại tìm. Nhưng trước khi tôi quay lại chỗ mình ngồi ban nãy (ở đấy tối như hũ nút) tôi nghe thấy có tiếng mèo miu miu và giọng một tên Calormen nói : “Ở đây… nói khẽ thôi,” thế là tôi đứng phắt lại như bị đóng đinh tại chỗ. Phải, đó chính là Ginger và Tarkaan Rishda như người ta gọi hắn.

- Thưa ngài Tarkaan cao quý, - mèo nói với cái giọng ngọt nhạt của nó, - tôi chỉ muốn biết chính xác tại sao hôm nay cả hai chúng ta lại nói Aslan không có ý nghĩa gì hơn thần Tash.

- Còn phải nghi ngờ gì nữa hả con mèo khôn ngoan nhất kia ơi, mèo đã hiểu đúng ý của tôi đấy.

- Ý ông muốn nói, cả hai đều không thật?

- Tất cả những người thông thái đều hiểu điều đó. – Tarkaan đáp.

- Nếu vậy, chúng ta có thể hiểu ý nhau. Mèo rừ rừ nói. – Không biết ông có nghĩ như tôi không, chứ tôi bắt đầu chán con vượn này rồi đấy.

- Một con vật tham lam, ngu ngốc nhưng chúng ta vẫn phải dùng nó trong thời điểm này. Mèo và tôi, chúng ta hãy âm thầm dàn dựng mọi chuyện và để cho vượn thực hiện mưu đồ của chúng ta.

- Phải đấy, như thế tốt hơn, - mèo nói, - hãy để cho một vài cư dân Narnia thông minh hơn tham gia vào liên minh của chúng ra, từng người từng người một. Những con thú thật sự tin vào Aslan có thể quay lưng lại bất cứ lúc nào và sẽ là như thế, nếu vượn đủ ngu ngốc làm bại lộ âm mưu của nó. Nhưng với những kẻ chẳng quan tâm đến cả Tash lẫn Aslan, thì chúng chỉ chú ý đến quyền lợi và phần thưởng mà Tisroc có thể ban cho. Một khi Narnia đã trở thành một tỉnh của Calormen thì mọi việc sẽ chắc chắn hơn.

- Chú mèo thật thông tuệ. – Tên chỉ huy trầm trồ. – Nhưng dù chọn ai cũng phải hết sức cẩn trọng.

Trong khi chú lùn kể chuyện, thời tiết dường như có gì thay đổi. Mặt trời vẫn chói chàng trên nền trời sáng nhưng Puzzle lại rùng mình ớn lạnh. Jewel ngẩng đầu lên bồn chồn. Jill ngước mắt nhìn trời.

- Có một đám mây. – Cô bé nói.

- Sao bỗng dưng trời lại lạnh thế nhỉ? – Puzzle nói.

- Cũng đủ lạnh đấy, nhân danh sư tử! – Tirian nói, đấm hai tay vào nhau. – Kinh khủng quá! Nghe có mùi hôi thối quanh đây có phải không?

- Phù! – Eustace hít hít nói. – Có cái gì như mùi xác chết. Có một con chim chết ở đâu đây. Tại sao trước đó chúng ta không ngửi thấy nhỉ?

Với một cử chỉ đột ngột, Jewel tung vó lên chĩa cái sừng nhọn trên đầu về một phía.

- Nhìn kìa! – Nó kêu lên. – Nhìn kìa!

Cả sáu người bọn họ đều nhìn và trên tất cả các khuôn mặt đều lộ một vẻ sợ hãi tột cùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3