Biên niên sử Narnia (Tập 7: Trận chiến cuối cùng) - Chương 10
CHƯƠNG 10
Màn kịch trước lều cỏ
Jill cảm thấy có cái gì nhột nhột ở vành tai. Đó là kì lân Jewel đang thì thào vào tai cô bé, với tiếng nói thì thầm của loài ngựa. Nghe xong cô bé gật đầu rón rén quay lại chỗ Puzzle đang đứng đợi. Nhanh nhẹn nhẹ nhàng hết mức, cô bé cắt những sợi dây cuối cùng buộc tấm da sư tử trên người lừa. Chú lừa tội nghiệp không cần thiết phải mang khổ hình sau những gì vượn đã nói. Nếu có thể, Jill chỉ muốn đem giấu tấm da đó đi thật xa nhưng nó lại quá nặng. Điều tốt nhất mà cô bé có thể làm là đá nó vào một bụi cây rậm rạp. Đoạn cô ra hiệu cho Puzzle đi theo mình và cả hai đi đến chỗ các bạn. Đến đây vượn lại nói tiếp:
- Sau sự việc báng bổ này, Aslan... tức là Tashlan giận dữ hơn bao giờ hết. Ngài nói ngài đã quá tốt đối với các ngươi, đêm đêm đến đây để chăm lo các ngươi. Bây giờ thì... ngài sẽ không bao giờ đến nữa.
Tiếng hú, tiếng tru, tiếng gào, tiếng hí của các loài vang lên đáp lại nhưng đột nhiên một giọng rõ ràng tách bạch cất lên kèm với tiếng cười lanh lảnh.
- Nghe cái con già kia nói kìa. Chúng tôi biết tại sao nó không thể mang Aslan quý báu của nó ra. Tôi sẽ cho quý vị biết tại sao. Là bởi vì nó không có Aslan. Nó chẳng có cái quái gì hết ngoài một con lừa già với tấm da sư tử trên lưng. Bây giờ hắn đã mất con vật đó và không biết phải làm gì.
Tirian không thể phân biệt rõ các khuôn mặt phía bên kia đống lửa nhưng chàng đoán đó là Griffle – thủ lĩnh người lùn. Và chàng thêm chắc hơn khi giọng tất cả những người lùn hòa vào với nhau, chế giễu:
- Không biết làm gì! Không biết phải làm gì! Không biết làm!
- Câm ngay! – Rishda thét vang. – Câm ngay, lũ con bẩn thỉu của bùn đất. Nghe ta nói đây, những cư dân Narnia, nếu không ta sẽ hạ lệnh cho đám lính của ta dùng mũi gươm của chúng dạy các người biết thế nào là phép tắc. Ngài Shift đã nói với các ngươi về lừa độc ác. Vì vậy mà các ngươi nghĩ không có Tashlan trong lều ư? Phải vậy không? Hãy coi chừng, coi chừng!
- Không, không, gần như cả đám đông kêu lên.
Nhưng các chú lùn nói:
- Được rồi, tên mọi kia, rồi ngươi sẽ thấy. Tiếp tục đi, con vượn, cho chúng ta xem có gì ở trong lều, trăm nghe không bằng một thấy.
Sau một quãng im lặng ngắn ngủi, vượn lên tiếng:
- Bọn một mẩu chúng bay nghĩ mình khôn ngoan lắm hả? Đừng có đi quá trớn. Ta chưa bao giờ nói các ngươi không thể trông thấy Tashlan. Có ai muốn gặp người không?
Cả đám đông lặng đi. Rồi, gần một phút sau, một con gấu nói với giọng ngập ngừng, bối rối:
- Tôi... tôi không hiểu những chuyện này cho lắm, tôi nghĩ ông nói...
- Ngươi nghĩ! – Vượn đay lại. – Cứ như ai cũng gọi cái có trong đầu ngươi là suy nghĩ ấy. Tất cả hãy nghe đây, bất cứ ai cũng có thể gặp Tashlan, nhưng ngài không ra ngòai này đâu. Các người phải vào trong kia mà gặp.
- Ôi! Xin cảm ơn, cảm ơn! Khoảng một chục cái giọng cùng cất lên. Đó là điều chúng tôi muốn! Chúng ta có thể vào trong lều gặp Tashlan trực tiếp. Bây giờ ngài đã hiền lại và mọi việc sẽ trở lại như cũ.
Bầy chim chíp chíp với nhau, lũ chó sủa gâu lên vì kích động. Chợt bất thình lình vang lên những tiếng ồn, tiếng các con thú đứng lên và một giây sau các con vật lao lên trước, chen lấn nhau cùng đến trước cửa lều.
Nhưng vượn đã hét lên:
- Quay lại! Khẽ thôi! Đừng đi quá nhanh.
Các con vật đứng lại, nhiều con đưa một chân lên cao, có con vẫy đuôi lia lịa và tất cả nghiêng đầu sang một bên.
- Tôi nghĩ ông nói... – Gấu bắt đầu. Nhưng Shift đã cắt ngang
- Ai cũng có thể vào trong nhưng từng người một. Ai vào trước nào? Ngài không nói là cảm thấy dễ chịu trong lòng đâu. Ngài đã liếm môi nhiều lần từ lúc ăn thịt tên vua độc ác đêm hôm kia đấy. Sáng nay ngài cứ gầm gừ suốt thôi. Ta cũng chả dám đi vào lều tối nay đâu, nhưng nếu bọn bay thích thì cứ việc. Ai vào trước nào? Đừng có trách ta nếu người chỉ làm gọn một miếng xơi tái các ngươi hoặc biến các ngươi ra nước bằng ánh mắt khủng khiếp của mình nhé. Đó là việc của các ngươi. Ai vào đầu tiên nào? Hay là một trong những thằng lùn?
- Thôi đi, thôi đi, vào để mà bị giết à! – Griffle cười khẩy. – Làm sao chúng tôi biết ông có gì ở trong đấy?
- Ô hô hô! Vượn kêu lên. – Vậy ra các người bắt đầu nghĩ là có cái gì trong đấy? Cách đây một phút bọn bay còn làm ồn ào lắm kia mà. Cái gì làm cho cả lũ chúng bay hóa câm cả lũ thế kia? Ai vào trước nào?
Đầu tiên những con thú nhìn nhau rồi bắt đầu tránh xa cửa lều. Chỉ còn một vài cái đuôi là vẫn còn ve vẩy. Vượn già lạch bạch đi tới đi lui nhìn chúng chế giễu:
- Ối trời ơi! – Nó cười khùng khục trong cổ. – Ta nghĩ các người nóng lòng muốn gặp mặt Tashlan mà. Cụp hết cả đuôi rồi hả?
Tirian cúi thấp đầu xuống để nghe điều Jill cố thì thầm vào tai chàng.
- Anh có nghĩ là thật sự có một cái gì trong lều không?
- Ai mà biết được. Anh nghĩ có thể có hai tên Calormen cầm kiếm lăm lăm trong tay, mỗi tên đứng một bên.
- Thế anh không nghĩ là có thể... anh biết đấy... có thể đó là con vật kinh khủng mà chúng ta đã thấy sao?
- Tash ư? – Tirian nói. – Không biết trước được điều gì đâu. Nhưng em hãy can đảm lên cô bé, tất cả chúng ta đang ở trong cái móng của một Aslan thật sự.
Rồi một điều hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Ginger nói bằng giọng tưng tửng rành rẽ, cứ như thể nó không hề bị kích động:
- Tôi sẽ vào nếu mọi người muốn.
Tất cả các con vật quay lại, dán mắt vào nó.
- Hãy nhớ đến sự xảo quyệt của bọn chúng thưa bệ hạ. – Poggin nói với vua. – Con mèo trời đánh này đang thực hiện một âm mưu ghê gớm mà lại là một trong những kẻ chủ mưu. Bất cứ cái gì trong lều cũng sẽ không đụng đến nó, tôi thề đấy. Rồi, nó sẽ quay trở ra nói rằng nó đã chứng kiến một điều gì thật kỳ diệu.
Nhưng Tirian không có thời gian trả lời chú lùn. Vượn đã bảo mèo đi trước.
- Hô hố! Ra là một con mèo xấc xược muốn gặp mặt ngài. Được lại đây nào. Tao sẽ đích thân mở cửa cho. Đừng có đổ tội là tao không báo trước nếu ngài làm cho mi sợ đến rụng cả ria mép nhé. Đó là việc của mi, không phải chuyện của tao.
Mèo đứng lên, bước ra khỏi đám đông, đi đứng một cách trang nghiêm và điệu đàng, đuôi dựng lên, không một sợi lông nào không đúng chỗ. Nó cứ đủng đỉnh đi qua đống lửa, gần Tirian đến nỗi từ chỗ chàng đứng với một bên vai dựa vào vách lều có thể nhìn thẳng vào mặt nó. Đôi mắt to xanh lè không hề chớp.
- Cha cha, tỉnh rụi. – Eustace lẩm bẩm. Nó biết rõ không có gì phải sợ mà.
Vượn già vừa cười sằng sặc vừa nhăn mặt, lập cập đi cạnh mèo, giơ một chân trước lên rút gióng ngang và mở cửa. Tirian nghĩ chàng nghe thấy tiếng mèo gừ gừ khi nó đi qua cái cửa tối om.
- Gâu... gâu... geo! – Mèo gào lên với âm điệu thê thảm nhất mà bạn có thể nghe thấy.
Tiếng kêu làm cho tất cả giật bắn cả người lên. Bạn đã từng giật mình thức giấc vì tiếng mèo trên mái nhà vào lúc giữa đêm thì bạn sẽ biết tiếng kêu ấy.
Nhưng tiếng kêu này còn đáng sợ hơn. Vuợn ngã chổng vó lên trời bởi mèo lao ra khỏi cửa như tên bắn. Nếu bạn không biết rõ đó là con mèo bạn có thể nghĩ đấy là một dải ánh sáng màu củ gừng. Mèo phóng qua bãi cỏ về lại chỗ của nó trong đám đông súc vật. Không con thú nào muốn gặp nó trong tình trạng này và bạn có thể thấy những con thú chạy dạt sang trái và sang phải. Mèo vọt tuốt lên một cây cao chạy một vòng rồi chúc đầu xuống dưới đất. Cái đuôi nó xù ra cho đến khi to gần bằng thân hình nó, đôi mắt tròn rực lên ngọn lửa xanh, trên lưng nó tất cả mọi sợi lông đều dựng đứng cả lên.
- Tôi sẵn sàng vặt trụi bộ râu mình, – Poggin thì thào - để biết con quái này đóng kịch hay quả thực nó thấy một cái gì trong đó làm nó sợ đến vãi đái ra thế kia.
- Im lặng nào ông bạn. – Tirian nhắc bởi vì vượn và tên thủ lĩnh người Calormen đang thì thầm trao đổi với nhau và chang muốn biết chúng nói gì. Chàng không nghe được hết trừ một câu lẩm bẩm của vượn: “Ôi cái đầu tôi, cái đầu tôi,” nhưng chàng có cảm tưởng rằng hai tên này cũng bối rối về phản ứng của mèo hệt như chàng vậy.
- Này Ginger. – Thủ lĩnh nói. – Ồn ào như thế là đủ rồi đấy. Hãy bảo cho bọn chúng biết mi nhìn thấy gì đi.
- Ngao... ngao... ngao! – Mèo gào lên.
- Ngươi không còn là một con thú biết nói nữa hay sao? Thủ lĩnh hỏi. – Nếu không thì hãy chấm dứt những tiếng kêu vô nghĩa ấy mà nói cho ra môn ra khoai coi.
Những gì diễn ra tiếp theo thật đáng sợ. Tirian cảm thấy chắc chắn (và cả những người khác nữa) rằng mèo cố gắng nói một cái gì đó nhưng chẳng có gì thoát ra ngoài những tiếng ngao ngao chói tai, vô nghĩa mà bạn có thể nghe thấy từ bất cứ con mèo nào đang hoảng sợ hoặc giận dữ ở sân sau nhà bạn trên nước Anh. Nó càng kêu bao nhiêu thì càng không phải là một con thú được chọn để nói tiếng người bấy nhiêu. Những tiếng kêu bồn chồn và những tiếng gầm gừ ngắt quãng giữa đám thú.
- Coi kìa! Coi kìa! – Giọng một con gấu vang lên. Nó không thể nói được, Nó đã quên mất tiếng nói. Nó trở thành một con thú câm. Coi mặt nó kia.
Ai cũng thấy điều gấu nói là thật. Và một nỗi kinh hoàng khôn tả chụp xuống tất cả những cư dân Narnia này. Bởi vì mỗi con thú đều được cha mẹ chúng nói cho biết từ lúc bé tí cách thức mà Aslan trong buổi đầu hình thành thiên địa đã biến một số thú vật thành những sinh vật biết nói ra sao, sau đó răn đe thêm là nếu chúng không cư xử cho phải phép thì một ngày kia sẽ trở thành những con thú đang thương không có đầu óc, không biết nói như người ta có thể gặp ở những nơi khác.
- Thế là bây giờ điều này đã xảy ra với chúng ta. – Những con thú rên lên.
- Xin hãy rủ lòng thương! Hãy rủ lòng thương! – Bầy thú kêu than. – Hãy cứu giúp chúng tôi và Aslan. Ông, xin ông hãy đi vào nói chuyện với Aslan giúp chúng tôi một tiếng. Chúng tôi không dám... không dám... không dám!
Ginger trèo lên ngọn cây và biến mất trong đám cành lá. Từ đây không ai nhìn thấy nó nữa.
Tirian đứng lặng, một tay đặt lên chuôi kiếm, mái đầu gục xuống. Chàng choáng cả người trước những sự kiện đêm nay. Có lúc chàng nghĩ tốt nhất là cứ rút kiếm ra mà xông vào chiến đấu với bọn Calormen nhưng ngay sau đó chàng lại nghĩ, thôi cứ chờ thêm xem mọi chuyện xoay chuyển ra sao. Và bây giờ lại có một chuyện khác.
- Thưa cha... – Một giọng nói rõ ràng cất lên từ cánh trái đám đông.
Tirian biết ngay đó là một tên lính Calormen bởi vì quân lính không gọi người chỉ huy của mình là “thưa ngài chỉ huy“ mà lại gọi là “thưa cha”. Jill và Eustace không được biết điều này, nhưng sau khi nhìn về hướng này, họ đã trông thấy người vừa lên tiếng bởi vì lẽ tự nhiên họ dễ dàng nhìn thấy những người đứng ở ngòai rìa đám đông hơn là những người đứng giữa đám đông nơi ánh lửa làm cho tất cả trông như hòa vào thành một khối đen đen, nhất là khi bạn đứng ở phía bên này đống lửa. Đó là một người lính trẻ, cao và mảnh dẻ có thể nói là một người đẹp trai theo kiểu kiêu kì, nhưng u uẩn của người Calormen.
- Thưa cha, – anh ta lặp lại một lần nữa với viên sĩ quan chỉ huy, – tôi cũng muốn vào thử xem sao.
- Trật tự, Emeth! – Tên chỉ huy nói. – Ai mượn đến nhà ngươi xen vào chuyện này? Không cần đến một đứa miệng còn hôi sữa dúng mũi vào chuyện này.
- Thưa cha, – Emeth nói, – đúng là tôi còn đầu xanh tuổi trẻ, nhưng tôi cũng mang dòng máu quý tộc và tôi là một kẻ tôn thờ thần Tash. Vì thế...
- Im đi. – Rishda Tarkaan nạt nộ. – Ta không phải là cấp trên của ngươi hay sao? Ngươi chẳng có việc gì liên quan đến cái chuồng kia hết. Bởi vì nó dành cho bọn Narnia.
- Không đâu thưa cha. – Emeth đáp. – Ngài chẳng từng nói rằng Aslan của bọn chúng với Tash của chúng ta là một đó sao? Nếu đó là sự thực thì Tash đang ở trong ấy. Sao ngài có thể nói là tôi không có liên quan gì tới người? Bởi vì tôi vui lòng chết một ngày lần nếu được nhìn vào mặt thần Tash một lần.
- Ngươi là một thằng ngu chẳng hiểu lí lẽ gì cả. – Rishda sẵn giọng. Đây là vấn đề của các đấng bề trên.
Khuôn mặt Emeth đanh lại.
- Nếu vậy, Ashlan và Tash không phải là một phải không? Con vượn kia đã lừa gạt chúng ta.
- Tất nhiên họ là một. – Vượn nói.
- Thề độc đi. – Emeth nói, giọng quyết liệt.
- Ôi trời cao đất dày ơi! – Shift rên rỉ, tôi chỉ mong sao ông trẻ im đi cho tôi nhờ. Cái đầu tôi đang nhức ong ong lên đây này. Được được, để tôi thề.
- Nếu vậy thì thưa cha, – Emeth nói, – tôi nhất định phải vào trong ấy.
- Đồ ngu! – Rishda sủa lên tức tối.
Các chú lùn đồng thanh gào lên:
- Vào đi chàng đen. Tại sao ông không để cho chàng ta vào? Tại sao ông để cho người Narnia vào mà lại cản không cho người của ông vào. Ông có cái gì ở trong ấy mà không muốn cho người của ông bước vào?
Tirian và các bạn của chàng chỉ thấy cái lưng của Rishda Tarkaan nên họ không biết vẻ mặt hắn như thế nào khi hắn nhún vai nói:
- Hãy chứng kiến tôi vô tội trong chuyện cái thằng nhóc ngu ngốc này. Được, vào nhanh lên!
Rồi cũng như Ginger, anh lính Emeth bước qua bãi cỏ nằm giữa ngọn lửa trại và cái lều. Đôi mắt sáng long lanh, khuôn mặt trang nghiêm, một tay đặt lên đốc kiếm và cái đầu ngẩng cao, anh hiên ngang đi vào. Jill cảm thấy mình sắp khóc khi nhìn vào khuôn mặt ấy.
Jewel thì thầm vào tai vua:
- Nhân danh Bờm Sư Tử, tôi gần như đã yêu quý chàng dũng sĩ trẻ này mất rồi mặc cho chàng ta là một tên Calormen. Chàng ta xứng đáng được tôn là thần thánh hơn chính Tash.
- Ước gì chúng biết được có gì đang ở trong đó. – Eustace thầm nói.
Emeth mở cửa bước vào bên trong cái miệng đen ngòm của cái lều, rồi đóng cửa lại phía sau. Chỉ một vài tích tắc trôi qua – nhưng nó có vẻ kéo dài đến vài phút – và cánh cửa lại mở ra lần nữa. Hình nhân trong chiếc áo giáp Calormen loạng choạng bắn ra khỏi cửa lều, ngã bổ ngửa và nằm ngay đơ không nhúc nhích, cánh cửa lại khép lại. Tên chỉ huy bật dậy lao về phía hình nhân, cúi xuống, nhìn chằm chằm. Hắn bật ra một tiếng kêu hãi hùng, đoạn trấn tĩnh lại quay về phía đám đông kêu to:
- Thằng nhỏ ngông cuồng đã có được điều nó muốn. Nó đã được nhìn thấy Tash và đã chết. Tất cả các ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn.
- Chúng tôi biết rồi, chúng tôi biết rồi. – những con thú khốn khổ kêu lên.
Nhưng Tirian và các bạn chàng nhìn chăm chú cái xác một lần rồi lại một lần nữa. Bởi vì họ đứng rất gần nên họ có thể thấy cái mà đám đông ở xa hơn lại cách một đống lửa không thể thấy. Người chết không phải là Emeth. Đây là một người hoàn toàn khác một người già hơn, mập hơn và thấp hơn Emeth rất nhiều lại có một bộ râu rậm đen kịt.
- Hô hô hô! – Vượn cười sằng sặc, hả hê. – Còn ai nữa nào? Có bất cứ ai muốn vào nữa không? À bởi vì tất cả bọn bây đều có gan thỏ đế, tao sẽ chọn kẻ tiếp theo. Mi, con heo đực kia, đến lượt mi đó. Giải nó đến đây, những anh em Calormen. Nó sẽ được gặp mặt Tashlan.
- Hừm. – Heo đực gầm gừ, nặng nề đứng lên. – Được, thì đi! Tôi sẽ có dịp thử cái nanh của mình.
Khi Tirian nhận thấy con thú dũng cảm nhất đã sẵn sàng một cuộc chiến đấu cho sự sống của nó. Bọn Calormen ở gần chàng đã rút mã tấu ra và quân ta sẽ không có một sự giúp đỡ nào thì có một cái gì như bùng cháy trong chàng. Tirian không quan tâm đến chuyện can thiệp vào lúc này đã đúng thời điểm hay chưa nữa.
- Tuốt gươm ra, – chàng nói nhỏ với các bạn, – chuẩn bị cung tên. Theo tôi.
Một giây sau những cư dân Narnia kinh ngạc trông thấy bảy cái bóng nhảy ra trước cửa lều, bốn người trong số họ mặc áo giáp sáng choang. Lưỡi kiếm của vua rực sáng trong ánh lửa khi chàng vẫy lên đầu và kêu lên với một giọng hùng hồn:
- Tôi ở đây, Tirian của Narnia, nhân danh Ashlan sẽ lấy tính mạng mình ra để chứng minh rằng Tash là một kẻ thù xấu xa, vượn là một tên phản bội ghê gớm và tất cả bọn Calormen này đều đáng chết. Hãy đứng về phía tôi, hỡi những cư dân Narnia chân chính. Các bạn sẽ khoanh tay ngồi đợi tên chủ giết từng người một hay sao?