Nhật ký ma cà rồng (Tập 1) - Chương 15

Chương 15

Ngay khi rời khỏi nhà Elena, Stefan đi đến khu rừng.

Anh rẽ vào đường “Old Creek,” lái xe dưới bầu trời với những đám mây ảm đạm giăng kín, để đến chỗ đậu xe trong cái ngày đi học đầu tiên.

Rời khỏi xe, anh cố gắng vẽ lại thật chính xác những bước chân của mình đến cánh rừng thưa, nơi mà anh thấy con quạ ngay đấy. Bản năng của kẻ đi săn đã giúp anh, nhớ lại hình dáng của bụi rậm và cụm rễ cây, cho đến khi anh thấy loáng thoáng mấy cây sồi.

Ở đây rồi. Dưới lớp lá nâu xỉn màu, một vài mẩu xương của con thỏ có lẽ là những thứ còn sót lại.

Hít một hơi dài để làm dịu bản thân, rồi tập trung sức mạnh của mình,, phát huy sự tìm kiếm, đòi hỏi sự suy xét.

Lần đầu tiên kể từ khi đến Fell’s Church, anh cảm thấy lời đáp dội lại một cách thoáng qua. Nghe nó có vẻ không rõ và ngập ngừng, và anh không thể định vị được tiếng hồi đáp ở chỗ nào.

Anh thở dài rồi quay đi , và – đứng chết trân.

Damon đứng trước anh, tay khoanh ngang ngực, đi thơ thẩn phía ngược lại cái cây cây sồi lớn nhất. Anh ta trong như thể đã ở đó được vài giờ rồi.

“Vậy nên,” hắn nói với Stefan giọng nặng nề. “Đúng thật đấy. Đã lâu không gặp, em trai.”

“Không lâu như anh nghĩ đâu.” Stefan nhớ cái giọng nói đó - nhẹ nhàng và mỉa mai. “Tao đã bắt được dấu vết của mày nhiều năm rồi,” Damon nói với cái giọng điềm đạm. Hắn phủi chút vỏ cây dính nơi ống tay áo khoác làm bằng da thuộc cũng như trước đây từng làm với cái cổ tay áo có thêu kim tuyến. “Nhưng rồi, mày đâu có biết phải không? À, không, Quyền năng của mày yếu quá mà.”

“Cẩn thận đấy, Damon” Giọng Stefan dịu nhẹ nhưng đầy nguy hiểm. “Cẩn thận tối nay đấy. Tôi đang không muốn khoan dung đâu.”

“Ông thánh Stefan nổi giận à? Tưởng tượng đi. Mày đang lo lắng, tao nghĩ thế, bởi vì những chuyến tham quan của tao vào vùng đất của mày. Tao làm thế vì tao muốn gần mày hơn. Anh em thì nên gần nhau chứ.”

“Anh đã giết người đêm nay. Và anh cố làm tôi nghĩ rằng tôi đã giết.”

“Mày có hoàn toàn chắc là mày không làm không? Co lẽ chúng ta nên cùng thực hiện nó. Cẩn thận!” hắn ta nói khi Stefan tiến tới hắn. “Đêm nay tao cũng chẳng muốn khoan dung đâu. Tao chỉ có một thằng giáo già nhăn nheo dạy lịch sử , còn mày thì có một con bé xinh đẹp.” Cơn giận dữ bùng lên trong lòng Stefan, giống như nó đang tích tụ lại thành một điểm để bùng lên như mặt trời trong sâu thẳm con người anh. “Tránh xa khỏi Elena ngay,” anh nói nhỏ giọng đe dọa đến mức làm Damon phải quay đầu lại một chút. “Tránh xa cô ấy ra, Damon. Tôi biết anh theo dõi cô ấy, quan sát cô ấy. Nhưng không thế được nữa đâu. Đến gần cô ấy lần nữa đi , rồi anh sẽ phải hối tiếc.”

“Mày luôn là đứa ích kỉ. Một tính xấu của mày. Không sẵn lòng chia sẻ thứ nào cả, phải thế không?” Đột nhiên, đôi môi Damon cong thành một nụ cười đẹp thường ngày. “Nhưng may mắn thay, vẻ đáng yêu của Elena càng trở nên tươi tắn hơn. Cô ta không kể cho mày nghe mối quan hệ giữa tao và cô ta? Tại sao, mà ngay lần đầu tiên chúng ta gặp Elena, cô ta gần như là để ý tao ngay lập tức ấy.”

“Dối trá!”

“Ôi, không, em trai yêu quý. Tao không bao giờ nói dối những điều quan trọng cả. Hay ý tao là không quan trọng? Dù thế nào thì, nàng trinh nữ xinh đẹp của mày đã gần như bất tỉnh trên tay tao đấy. Tao nghĩ cô ta thích đàn ông mặc đồ đen.” Khi Stefan nhìn chòng chọc vào hắn ta, cố gắng điều chế hơi thở, Damon thêm vào, giọng rất êm ái, “Mày đã nhìn nhầm cô ta, mày biết mà. Mày nghĩ cô ta đáng yêu và dễ dụ dỗ như Katherine. Cô ta không như mày nghĩ đâu. Cô ta hoàn toàn không phải là mẫu người của mày đâu, anh em trai thánh thiện ạ. Cô ta có tâm hồn và sự nhiệt tình bên trong cô ta mà mày không biết phải làm gì với chúng.”

“Và tôi đoán là anh thì biết chứ gì.” Damon buông tay xuống rồi mỉm cười thật chậm. “Ồ, đúng đấy.” Stefan như muốn lao vào hắn ta, phá tan cái nụ cười đẹp đẽ và kiêu ngạo ấy đi, xé toạc cái cổ họng kia ra. Anh nói , giọng vừa đủ nghe, “Anh đúng một điều. Cô ấy mạnh mẽ, đủ mạnh để có thể đánh bại anh. Và bây giờ cô ấy biết thực sự anh là gì, cô ấy sẽ như thế. Tất cả những cảm nhận của cô ấy về anh hiện giờ chỉ là sự kinh tởm.” Damon nhướng mày. “Có thật cô ta thế không, bây giờ sao? Chúng ta sẽ thấy điều đó thôi. Có lẽ cô ta sẽ thấy rằng bóng tối thực sự là sở thích của cô ta hơn là buổi chạng vạng lờ mờ. Còn tao, ít ra thì có thể thừa nhận sự thật về con người tao. Nhưng tao lại lo về mày, em trai bé nhỏ. Trông mày thật yếu ớt và kén ăn. Cô ta chỉ là trò đùa giỡn thôi, phải chứ?”Giết chết hắn, điều gì đó trong tâm trí Stefan đòi hỏi. Giết hắn, cắn cổ hắn, xé toạc lồng ngực hắn cho máu chảy ra. Nhưng anh biết là đêm nay Damon đã “ăn” nhiều rồi. Cái mùi hương đen tối của anh ta nồng nặc, ngập tràn, và cũng tỏa ra như cái tinh hoa của sự sống mà anh ta vừa lấy.

“Đúng đấy, tao đã uống nhiều lắm,” Damon nói với vẻ thích thú, như thể hắn ta nắm rõ những điều trong tâm trí Stefan. Hắn ta thở dài rồi liếm môi trong sự tưởng nhớ đầy vẻ thỏa mãn. “Hắn nhỏ người, nhưng cái tinh túy trong hắn thật làm ngạc nhiên đấy. Không đẹp như Elena, và dĩ nhiên là mùi không thơm. Nhưng nó luôn làm tao hồ hởi để cảm nhận được dòng máu mới như hét lên trong mày.” Damon tỏ vẻ cởi mở, bước ra xa cái cây và nhìn chung quanh. Stefan cũng nhớ cả cách di chuyển trang nhã này nữa, từng bước điềm tĩnh và cẩn trọng. Hàng thế kỷ trôi qua chỉ trau chuốt thêm dáng vẻ của Damon.

“Nó làm tao cảm giác thích hành động như thế này,” Damon nói, bước hướng tới cây con và cách nó vài yard. Nó chỉ cao khoảng gấp rưỡi hắn, và khi hắn ta bám chặt lấy nó, những ngón tay của hắn ôm không hết thân cây. Nhưng Stefan nhìn thấy hơi thở gấp gáp và những đường cơ bắp hiện lên dưới cái áo sơ mi mỏng đen của Damon, và rồi cái cây bị kéo mạnh rời khỏi đất, nó còn bám rễ lủng lẳng. Stefan có thể ngửi thấy mùi hăng hăng ẩm ướt của đất.

“Dù sao thì tao cũng không thích cái cây này nó ở đây,” Damon nói, và ném nó đi xa nhất mà những hàng cây dày đặc cho phép. Sau đó, hắn cười vẻ thú vị. “Nó cũng làm tao cảm giác thích hành động như thế.”Một sự dịch chuyển mờ mờ, và rồi Damon đi mất. Stefan nhìn quanh nhưng không thấy dấu vết nào của hắn.

“Trên này này, em trai.” Giọng nói xuất phát từ phía trên đầu Stefan, khi anh nhìn lên thì thấy Damon ngồi giữa những tán cây sồi. Có tiếng kêu sột soạt của những chiếc lá vàng nâu, và rồi hắn ta lại biến mất.

“Sau lưng này, em trai.” Stefan lảo đảo người vì cái đập bộp trên vai, không nhìn thấy gì phía sau anh. “Ngay đây này, em trai.” Anh lảo đảo lần nữa. “Không, ở đây cơ.” Điên tiết, Stefan chạy vụt đi theo hướng khác, cố bắt được Damon. Nhưng ngón tay của anh chỉ nắm bắt được không khí.

Đây này, Stefan. Lần này, giọng nói đó đã in trong tâm trí anh, và sức mạnh của nó làm anh lay động đến tận sâu trong cơ thể. Nó mang đến một sức mạnh to lớn để hướng tới ý nghĩ một cách rõ ràng. Thật chậm, anh quay người lại một lần nữa, nhìn Damon quay về vị trí ban đầu, rồi dựa vào cái cây sồi lớn đó.

Lần này, sự vui vẻ trong đôi mắt đen đã phai dần. Nó tối sầm lại và khó hiểu, môi Damon mím chặt lại.

Mày còn cần kiểm chứng nào nữa, Stefan? Tao mạnh hơn mày nhiều trong khi mày chỉ mạnh hơn vài con người đáng thương. Tao cũng nhanh hơn mày và tao có nhiều sức mạnh khác mà mày phải sợ khi nghe thấy. Sức mạnh đã được tôi rèn, Stefan. Tao không ngần ngại mà sử dụng chúng. Nếu mày chống lại tao, tao sẽ sử dụng chúng để đấu với mày.

“Đó là điều để mà anh tới đây sao? Để làm tôi khổ sở?” Tao rất khoan nhượng với mày, em trai ạ. Đã nhiều lần mày là mục tiêu của tao để giết, và tao luôn tha mạng cho mày. Nhưng bây giờ thì khác. Damon rời khỏi cái cây lần nữa và nói to. “Tao cảnh cáo mày, Stefan, đừng chống đối lại tao. Tao đến đây vì gì không là vấn đề. Cái tao muốn bây giờ là Elena. Và nếu mày cố ngăn cản tao bắt lấy cô ta, tao sẽ giết mày.”

“Anh thử đi,” Stefan nói. Một điểm nóng của cơn giận dữ trong anh bùng cháy lên hơn bao giờ hết, giọt nước làm tràn li, cơn nóng giận sáng rực lên như cả thiên hà sao. Anh biết. Bằng cách nào đo, nó đe dọa bóng tối của Damon.

“Mày nghĩ tao không thể sao? Mày chưa bao giờ học được gì cả, phải không, em trai bé bỏng?” Stefan chỉ đủ thời gian để ghi nhận cái lắc đầu nhàm chán của Damon khi có một sự vận động khác không rõ nét và anh cảm thấy có một bàn tay thật mạnh chộp lấy anh. Anh đấu trả ngay tức khắc, rất kịch liệt, cố gắng với tất cả sức mạnh của mình đẩy đôi bàn tay ra khỏi người. Nhưng chúng như làm bằng thép vậy.

Anh đá bất ngờ một cách cáu tức, cố tấn công vào điểm yếu dưới quai hàm của Damon. Cú đánh không được tốt lắm. Cánh tay anh bị trói chặt lại đằng sau, thân người bất động. Anh hiện giờ bất lực như con chim dưới móng vuốt của con mèo lão luyện tinh ranh.

Anh đi tập tễnh vài bước, lấy cái trọng lượng, rồi bất ngờ anh gồng cơ bắp mình lên, cố gắng thoát ra, cố gắng cho một cú trả đòn. Đôi tay độc ác ấy đang siết chặt anh, làm mọi nỗ lực của anh trở nên vô dụng. Thật thảm bại.

Mày luôn cứng đầu như thế. Có lẽ điều đó sẽ làm mày nhận thức ra sai lầm của mày. Stefan nhìn thẳng vào mặt anh mình, gương mặt tái xám như những ô cửa kính nhà trọ đầy sương mù , và trong cả đôi mắt đen sâu thẳm. Rồi anh cảm nhận những ngón tay túm lấy tóc mình, giật mạnh đầu anh xuống, xoay quặt cái cổ họng anh.

Nỗ lực của anh càng mãnh liệt hơn , trở nên điên cuồng hơn. Đừng bực bội thế, một giọng nói hiện ra trong đầu anh, và rồi anh cảm thấy rõ nét từng cơn đau đến từng chân răng. Anh cảm thấy nhục nhã và vô vọng khi là nạn nhân của kẻ thợ săn, của một cuộc đi săn, của sự ảm đạm. Rồi cơn đau trong người rốt cuộc bị bộc lộ ra ngược với ý muốn.

Anh không chịu nhượng bộ, cơn đau dần trở nên trầm trọng hơn, cảm giác như linh hồn mình đang biến mất đi như cái cây con kia. Nó ăn sâu vào anh như những cái xiên lửa, tập trung vào vết lỗ nhỏ ở trong da thịt mình , nơi mà răng Damon cắn sâu vào. Nỗi đau cực độ bùng lên từ quai hàm rồi mà ,và xuống ngực, vai anh. Anh cảm thấy hoa mắt và nhận ra rằng mình đang mất dần đi sự tỉnh táo.

Đột ngột sau đấy, đôi tay đó thả anh ra và anh cảm thấy đang ở mặt đất, trên một cái giường ẩm ướt và đầy lá sồi mục rữa. Hổn hển thở, đau đớn với đôi tay và đầu gối của mình.

“Mày thấy đấy, nhóc em à, tao mạnh hơn mày. Đủ mạnh để tóm lấy mày, lấy máu mày và cả sinh mạng của mày nữa nếu tao muốn. Để Elena cho tao, hoặc tao sẽ làm như thế đấy.” Stefan nhìn lên. Damond đang đứng và cúi đầu xuống, hai chân hơi cách nhau, như kẻ thắng cuộc sắp đạp lên cổ của kẻ thua cuộc. Đôi mắt đen thẳm đang rực lên với niềm vui chiến thắng, và máu của Stefan đang dính trên môi anh.

Nỗi căm thù lấp đầy Stefan, một sự căm thù mà anh chưa từng có trước đó. Nó giống như tất cả sự căm ghét Damon trước kia chỉ như giọt nước rơi đối với đại dương đầy bọt biển. Rất nhiều lần trong cái thế kỉ dài vừa rồi, anh tiếc nuối về những gì mà bản thân đã làm cho anh trai mình, khi anh ước tất cả tâm trí anh thay đổi nó. Bây giờ, anh chỉ muốn làm điều đó lần nữa.

“Elena không phải là của anh” anh nghiến răng, cố thể hiện sự nỗ lực của sẽ làm anh ta phải trả giá. “Và cô ấy sẽ không bao giờ như thế.” Tập trung vào mỗi bước đi, bước từng bước, anh bắt đầu ra đi. Toàn bộ cơ thể anh bị đau, nhưng sự hổ thẹn mà anh cảm thấy còn lớn nhiều hơn là nỗi đau thể xác này. Có một vài chiếc lá ẩm ướt và vụn đất bám vào quần áo anh, nhưng anh cũng chả thèm phủi chúng đi. Anh quyết chí tiếp tục đi, chịu đựng chống lại sự yếu ớt đang phủ lên chân anh.

Mày sẽ không bao giờ biết được đâu em trai.

Stefan không thèm nhìn lại hay trả lời. Anh nghiến răng và vẫn giữ cho chân bước đều. Từng bước. Từng bước một.

Nếu anh ngồi xuống một chốc để nghỉ mệt…..

Lại từng bước, từng bước một. Chiếc xe cách đây không xa. Lá kêu lạo xạo dưới bước chân anh, rồi anh nghe tiếng lá kêu sau lưng mình.

Anh cố gắng di chuyển thật nhanh, nhưng phản xạ của anh như biến mất vậy. Một sự di chuyển bất ngờ cũng là quá nhiều với anh. Bóng tối choán hết anh, thân người anh, tâm trí anh, và rồi anh ngã xuống. Anh té chìm trong bóng đêm hoàn toàn. Rồi sau đó, bỏ cuộc, anh chẳng còn biết gì nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3