Chi hương như tô - Chương 12

Chương 12: KHOANH TAY ĐỨNG NHÌN

Tâm trạng của Đông Thiên Vân rõ ràng rất tốt, cánh tay chống lên lan can nhàn tản nâng quai hàm, đưa tay về hướng Hương Tô: “Sử dụng dải lụa mỏng cho ta xem.”

Hương Tô ngẩn người, dùng dải lụa mỏng? Dùng như thế nào? Có phải buộc nó vào eo?

Đông Thiên Vân không nói gì, rũ hàng lông mi dài, ngốc như vậy, quả nhiên nửa lời nói cũng không hiểu. “Đem linh lực chuyển vào dải lụa mỏng, phất phất.”

Hương Tô giật mình hiểu ra, khẽ gật đầu, nâng tay cầm lấy dải lụa mỏng khoác trên cánh tay, tuy rằng lúc Tử Ngâm Long Nữ cho nàng từng nói là gặp địch có thể làm vũ khí, nàng cảm thấy rất không yên lòng, mềm mại yếu ớt như vậy có thể làm thương tổn ai?

Theo như Quân Thượng nói, nàng đưa linh lực vào dải lụa mỏng, gắng sức vung một cái, quả nhiên dải lụa mỏng quyến rũ lay động, còn bay ra rất nhiều cánh hoa sơn chi thơm ngào ngạt. Hương Tô vui mừng kinh ngạc há hốc miệng, quả nhiên là thần vật, cánh hoa này từ đâu mà tới a? Linh lực của nàng biến hóa thành sao? Nàng dùng chân đá đá những cánh hoa rơi xuống gần nàng, không phải là ảo ảnh, là thật!

Nàng phấn chấn không ngừng múa may dải lụa mỏng, cánh hoa bay bay đầy trời, Hương Tô vui mừng xoay chuyển một vòng. Dải lụa mỏng nhìn đẹp hơn, còn có thể tỏa ra những cánh hoa, mùi hương tràn ngập.

“Chơi đủ chưa?” Tiếng nói của Đông Thiên Vân lạnh lùng, giống như cho Hương Tô một gáo nước lạnh. Trái tim đập mạnh và loạn nhịp của nàng ngừng lại, không hiểu mà nhìn Quân Thượng, bảo bối của nàng có năng lực cao như vậy, làm sao mà hắn không thích? Vừa rồi còn vẻ mặt ôn hoà .“Ngươi định ngăn địch như vậy?” Hắn hình như nghiêm khắc hẳn, Hương Tô chậm chạp không biết nói gì, giống như đã làm chuyện sai đem giấu dải lụa mỏng ra phía sau. Nàng không hiểu, nàng có thể chống kẻ địch gì, đánh nhau không phải còn có hắn và Côn Bằng sao?

“Nhìn kỹ.” Đông Thiên Vân trầm mặt, đi đến trước mặt nàng kéo dải lụa mỏng đi, tùy tay vung ra phía sau – một tia chớp mạnh mẽ xuất hiện, trong nháy mắt đánh gãy cây đinh hương đối diện.

Hương Tô sợ tới mức chân nhuyễn ra, nói đi nói lại, tốt xấu gì cũng cho người ta chuẩn bị chứ! Nàng thương hại nhìn cây đinh hương ủ rũ gãy cành, cảm giác nó cũng là đồng loại.

“Nhớ kỹ chú ngữ!” Đông Thiên Vân trừng nàng, nói ra từng chữ một Ngự Lôi chú ngữ.

Hương Tô bị hắn trừng đến gan mật đều vỡ, căng thẳng không nhớ được gì, tuy rằng tổng cộng chú ngữ chỉ có mười sáu chữ, nàng chỉ có thể lặp đi lặp lại ba chữ đầu. Nàng sợ hãi ngẩng đầu nhìn Quân Thượng, đã chạm phải gương mặt của hắn, Quân Thượng biểu hiện tâm trạng ra nên ngoài không nhiều, nhưng tâm trạng của hắn như thế nào kỳ thật rất dễ đoán. Nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, nói rõ tâm trạng không tệ; Nhíu mày, khóe miệng chếch xuống, thông thường là uy hiếp. Chờ đến lúc không biểu hiện gì, vậy thì tiêu rồi, nhất định có người gặp xui, nếu như lúc này lại nheo mắt, sẽ chết người đó?!

“Ngươi không chăm chỉ tu luyện, gặp phải kẻ địch sẽ dùng sắc dụ [i] như vậy hay là chết.” Hắn lạnh lùng nói, tuy rằng bình dị, Hương Tô cảm thấy đây là một câu mắng. Nói xấu a! Nàng quyết định sắc dụ khi nào? Tuy rằng nàng không biết rõ ràng “sắc dụ” cụ thể là ý chỉ gì, nhưng có tuyệt khẳng định, dính vào chữ “sắc” thì không phải lời hay! Không phải chỉ là không nhớ kỹ câu ngữ chú sao? Cần gì phải dùng từ khó nghe vậy để trách nàng?!

Tiếng chim phượng hoàng hót, Hương Tô đã khắc ghi trong lòng, đột nhiên bầu trời trên đỉnh đầu có tiếng kêu vang, nàng hãi hùng khiếp vía, cố ý tìm một tàng cây để trốn.

Xích Lâm đến phủ mà không thông báo trước, trực tiếp bay lượn trên bầu trời của Thắng Vân Điện, gặp kết giới trên không đáp xuống không được, thúc giục Phượng Hoàng vội vàng kêu vang.

Hương Tô bịt lỗ tai, trong đầu quanh quẩn tiếng chim hót chói tai, nàng bất mãn trừng Quân Thượng, hai vợ chồng này lại đang ầm ĩ cái gì nữa? Cho nàng ta nhanh chóng vào trong kết giới không phải xong rồi sao, chẳng biết làm sao mà giằng co…… Thật sự ồn quá!

Đông Thiên Vân lộ rõ sự tức giận, nhíu mày ném trả lại dải lụa mỏng cho Hương Tô, vận khởi linh lực hướng một ngón tay lên trời, một đường sát khí thẳng đánh trúng vào đầu phượng hoàng, lập tức nó ngừng kêu la, rơi thẳng xuống. Đông Thiên Vân đã mở kết giới phía trên Thắng Vân Điện, phượng hoàng phù phù ngã xuống mảnh đất bằng phẳng dưới bậc thềm, cực kỳ chật vật. Xích Lâm ngồi trên lưng phượng hoàng bị công kích làm cho hơi choáng trong nháy mắt đã đứng dậy, gọi đụn mây từ từ hạ xuống, đầy mặt tức giận.

“Vì sao chàng đánh Tịnh Vũ bị thương?!” Xích Lâm trừng mắt chất vấn, đáng diệu ra vẻ công chúa.

Đông Thiên Vân căn bản không thèm nhìn nàng ta, xoay người ngồi trở lại ghế dựa, ngữ khí sâu lạnh: “Lần sau không thông báo vào cửa, la hét ồn ào trong phủ, trực tiếp đánh chết.”

“Chàng!” Xích Lâm giậm chân, ngẫm lại quả thật là mình thất lễ, Đông Thiên Vân lạnh lùng như vậy là đúng, nàng ta bó tay không có cách nào.

Khí thế của Quân Thượng rõ ràng áp đảo Phượng Hoàng đỏ, trong lòng Hương Tô cũng có chút an tâm, nàng đứng trong dãy hành lang, quá gần Xích Lâm, rất nguy hiểm. Hương Tô khẽ bước chân, từ từ chuyển đến phía sau Đông Thiên Vân.

Xích Lâm không có biện pháp với Đông Thiên Vân, đuôi mắt nhíu lại, “Lại là ngươi!” Nâng một ngón tay, một tia lửa bắn tới, Hương Tô cảm thấy toàn thân cứng đờ, chân không động đậy được. “Các ngươi ở cùng một nơi làm gì?” Xích Lâm lạnh lùng quát hỏi.

Hương Tô vừa quay đầu lại, nhìn thấy sát khí trong mắt Xích Lâm, nhất thời dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lời nói biện giải cũng bị nghẹn trong cổ họng quên nói ra. Nàng nhớ đến lời nói của Hiền Tể, tiên hầu của phủ Thắng Hoàn chết trong tay Xích Lâm không sao đếm hết. Nàng cầu cứu nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Quân Thượng, vợ của mình muốn phát tác, hắn tốt xấu gì cũng phải quản chứ! Vừa rồi phượng hoàng kêu ầm ĩ hắn cũng ra tay, bây giờ Xích Lâm muốn giết người, hắn thế nào còn có thể ngồi vững vàng ở đằng kia làm như không sự chuyện gì vậy?!

“Hừ! Hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!” Ánh mắt của Hương Tô đã hoàn toàn chọc giận Xích Lâm, sự vội vàng cầu cứu trong mắt nàng ta lại nhìn ra thành sự làm nũng bất mãn dùng sắc quyến rũ! Tiểu yêu tinh này còn trông cậy Đông Thiên Vân ra tay sao? Đã sớm cảm thấy nàng ta là cây đinh trong mắt, hôm nay Đông Thiên Vân đả thương Tịnh Vũ của nàng, vậy thì đừng trách nàng đốt con yêu tinh này thành tro bụi!

“Xích Diễm!” [ii] Giọng Xích Lâm căm hận hô to, lòng bàn tay đột nhiên phun ra một ngọn lửa giống như con rồng đỏ, đánh thẳng xuống, Hương Tô bị dọa đến hai chân mềm nhũn, tê liệt tại chỗ.

“Người có cứu ta hay không!” Nàng khàn cả giọng gọi Đông Thiên Vân, cũng không gọi Quân Thượng nữa.

Tiếng “người” này càng làm cho Xích Lâm thêm ghen tuông cực độ, lần nữa thúc giục linh lực, lòng bàn tay tỏa ra ngọn lửa mãnh liệt gấp bội.

Hương Tô là Mộc Linh, cực kỳ sợ lửa, ngọn lửa đỏ rực vây lấy nàng, người đã dọa bị ngốc. Trong ánh lửa, nàng nhìn thấy Đông Thiên Vân vẫn ngồi ở trên ghế, không những không có nửa điểm muốn ra tay, thậm chí còn nhàn nhã uống trà. Mắt của nàng đau xót, nước mắt chảy xuống, cái cảm giác bị vứt bỏ lại cuộn lên trong lòng, lúc nguy cấp, không ai có thể duỗi tay ra cứu giúp.

Nước mắt nhỏ xuống tay nàng, lành lạnh, làm cho nàng rùng mình, tinh thần cũng tỉnh táo, lửa không đốt người nàng! Nàng tinh tế nhìn, tuy rằng bị ngọn lửa bao vây quanh, nhưng quanh thân nàng hình như có kết giới, hoàn toàn đẩy ngọn lửa mãnh liệt ấy ở bên ngoài, thậm chí ngay cả hơi nóng cũng không tiếp cận được nàng. Nàng cúi đầu nhìn dải lụa mỏng trong suốt, xem ra Long Nữ không hề nói quá chút nào, thứ này là thánh phẩm tránh lửa. Tuy rằng trong lòng biết rõ ngọn lửa không làm tổn thương được nàng, Mộc Linh sợ hãi ngọn lửa là bản năng, nàng vẫn yếu ớt tê liệt ngồi trên mặt đất không đứng lên nổi.

Xích Lâm đốt một hồi cũng cảm thấy không đúng, một bàn tay thu lửa lại, nhìn thấy Hương Tô tuy rằng vẻ mặt hoảng sợ, lông tóc lại không bị tổn thương. Xích Lâm nhíu mày, liếc mắt liền nhìn thấy dải lụa mỏng khoác trên hai cánh tay của nàng. Có thể phát ra ánh sáng u lạnh trong lửa đỏ của nàng, chỉ có thể là thánh vảy của Minh Ngư!

Suy nghĩ trong lòng bùng lên ác khí, lúc trước chẳng qua chỉ là hờn dỗi Đông Thiên Vân, lúc này là thật sự nổi giận. “Là chàng lấy vảy Minh Ngư cho nàng ta?!” Nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm nhìn Đông Thiên Vân, mắt cũng sung huyết.

Đông Thiên Vân đặt tách trà lên bàn, loảng xoảng vang lên, “Đúng, thì sao?”

“Cuối cùng chàng có ý gì?!” Ngay cả đồng tử mắt của Xích Lâm cũng đỏ lên.

“Xích Lâm, rốt cuộc ngươi cho ta là người thế nào?” Đông Thiên Vân lộ ra sự tức giận, “Cha con các ngươi rêu rao khắp nơi nói ta và ngươi có hôn ước, rốt cuộc có hay không, trong lòng các ngươi cũng tự hiểu rõ! Đừng làm trò cười như vậy nữa.”

Mắt Xích Lâm đỏ tươi, huyết sắc trên mặt lại nhanh chóng giảm xuống.

“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Nhớ kỹ, đối với ta mà nói, ngươi cùng lắm chỉ là một nữ nhân xa lạ. Hơn nữa……” Hắn trào phúng giương mắt nhìn nàng ta, “Tư sắc rất bình thường.”

Hương Tô muốn nhảy lên che miệng hắn lại! Câu này của hắn chẳng phải là càng đổ thêm dầu vào lửa sao! Tính cách Xích Lâm đã đủ tệ rồi, hắn còn khiêu khích nữa, hắn thì chẳng sao rồi, còn muốn để cho những tiểu tiên vô tội như nàng sống sót hay không?

Xích Lâm tức giận đến toàn thân phát run, “Đông, Thiên, Vân!” Nàng hét lên từng chữ trong tên hắn với giọng đầy căm giận, “Trước đây chàng không đối xử với thiếp như vậy! Là bởi vì nàng ta sao?!” Ngón tay ngọc thon dài kia nhấc lên.

Hương Tô liền biết nàng ta sẽ chỉ nàng! Nàng coi như đã nhìn thấu tính cách của công chúa Hỏa Giới này, không có bản lĩnh thu phục Quân Thượng, thì đổ vào đầu người khác! Chính bởi vì tính cách xấu này của nàng ta nên Quân Thượng không thích, còn gây phiền phức cho người quyến rũ Quân Thượng.

“Hôm nay thiếp sẽ đốt chết yêu nghiệt này!” Xích Lâm nổi giận lên mới giống yêu nghiệt chứ, Hương Tô nhìn hoa văn ngọn lửa giữa hai hàng lông mày của nàng ta giống như con rắn nhỏ, hình như muốn từ giữa khoảng chân mày bay tới cắn nàng. Hương Tô thực muốn kêu than, công chúa a, ngươi có nghe được điểm quan trọng không? Đông Thiên Vân nói hắn căn bản không thích ngươi, cảm thấy diện mạo của ngươi bình thường, ngươi kéo đề tài này sang hướng nào vậy?! Diệt nàng, Đông Thiên Vân cũng không thể thay đổi thái độ, hơn nữa…… hai điều này có liên quan sao?

“Vẩy của Minh Ngư giỏi lắm sao? Hạo Thiên Hỏa!” Xích Lâm nghiến răng nghiến lợi, hai tay đưa ra ra.

Đông Thiên Vân sững sờ một chút, tay đột nhiên nắm chặt, khi hắn phát hiện Xích Lâm chỉ phô trương thanh thế, căn bản phát không có Hạo Thiên Hỏa, mới khôi nét mặt sắc lạnh nhạt, bình thản ngồi đó.

“Đợi đã! Đợi đã!” Hương Tô thét chói tai liên tục xua tay về hướng Xích Lâm, tuy rằng không biết Hạo Thiên Hỏa là khắc tinh của vảy Minh Ngư, nhưng nhìn vẻ mặt của Xích Lâm liền biết nàng ta sắp ra chiêu thức tàn nhẫn. Nàng là Mộc Linh, chịu không nổi một lần nữa bị dọa thiêu sống đâu! “Hiểu lầm, hiểu lầm lớn!” Nàng cất tiếng tạo tình cảm.

Xích Lâm lạnh lùng nheo mắt lại, liều chết nhìn chằm chằm Hương Tô. Không có Hạo Thiên Tháp, kỳ thật nàng cũng không có cách nào giải quyết yêu nghiệt này, chỉ là không muốn mất thể diện trước mặt Đông Thiên Vân mới nói vậy.

“Ta và Quân Thượng……” Hương Tô nhanh chóng chớp chớp mắt, lời này phải nói như thế nào đây? “Ngươi hoàn toàn không cần lo lắng!” Hay là sử dụng lời nói của Hiền Tể, “Quân Thượng cứu mạng ta, tặng cho ta hình người, đối với ta mà nói, như cha như anh!”

“Hừ!” Xích Lâm cười lạnh, “Ngươi là một hạ nhân, dám nói Quân Thượng như cha như anh?” Lời nói tuy cay nghiệt, sát khí lại rõ ràng giảm bớt.

Câu hỏi ngược này làm khó Hương Tô, nàng nhụt chí đứng dậy phủi bụi dính trên mông, “Dù sao ta tuyệt đối an toàn , ngươi……” Rất hận thù Quân Thượng vừa rồi thấy chết không cứu, bây giờ còn lãnh mặt khoanh tay đứng nhìn, nàng thực muốn đem những gì hiểu biết về cung Tử Vi cung nói ra a! Đã sớm cảm thấy Quân Thượng hái hoa ngắt cỏ nơi nơi, không phải người tốt gì! Tử Ngâm Long Nữ đối xử với nàng rất tốt, không thể thất tín bội nghĩa nói ra tên của nàng ấy, còn có một nhóm tiên nữ màu sắc rực rỡ như vậy nữa.

“Ngươi phải biết rõ ràng nên đề phòng ai!” Nàng nhăn mi chỉ điểm, ánh mắt tha thiết. Xích Lâm ngay cả đối thủ cũng không làm rõ, hồ đồ chém giết lung tung, tâm tư đều viết ra mặt, trách không được Quân Thượng lại nghiêm khắc với nàng ta. Nhìn Tử Ngâm Long Nữ người ta đối xử thế nào với Quân Thượng kìa? Ngang ngược không thể thực hiện được đâu!

Hai mắt lạnh của Xích Lâm chợt lóe sáng, đột nhiên nghĩ ra cái gì, “Thì ra là nàng ta!”

Hương Tô nôn nóng nhìn nàng ta, hận không thể hỏi một chút nàng ta nghĩ đến ai, đừng đoán sai, lại làm thương hại người vô tội!

“Đông Thiên Vân, mối nhục hôm nay, Xích Lâm ghi nhớ!” Vốn còn đang hung thần dữ tợn, Xích Lâm nói đến đây, đột nhiên nước mắt lưng tròng, vung tay, xoay người đi đến ôm phượng hoàng còn đang hôn mê, chớp mắt không thấy đâu.

Hương Tô có chút gấp gáp, có phải nàng làm cho vị nữ tiên nào đó rước lấy họa sát thân không? Nàng bất an nhìn Đông Thiên Vân, phát hiện sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.

“Quân…… Quân Thượng……” Kỳ thật nàng rất giận hắn, nhưng mà Xích Lâm nghiến răng nghiến lợi đi như vậy, hắn phải trông chừng chứ!

Đôi môi của Đông Thiên Vân nhếch lên, chẳng thèm nhìn nàng, lập tức xoay người đi vào trong điện, còn ‘rầm’ đóng cửa điện lại, bỏ mặc nàng ở trước điện.

Hương Tô tức giận lắc đầu, nàng mới là người vô tội bị hại nhất chứ? Hắn phát tác cái tính cách gì vậy? Bởi vì nàng chỉ điểm cho Xích Lâm? Ấy cũng là bởi vì hắn nhìn thấy mà không cứu nàng đó chứ!

Dù sao ở chung với hắn thì không có chuyện tốt lành gì! Nhanh chóng thúc giục hắn đúc kiếm, đúc xong nàng vẫn nên về phủ Thanh Tuế thôi! Thanh Tuế tỷ tỷ dù không thể làm chỗ dựa, nhưng lúc cứu Tiểu Hòe lại không chút do dự, vị Thắng Hoàn Đế Quân này còn được xưng uy chấn Tam Hoàn, tiên hầu của mình đều bị Xích Lâm giết chết một đống, thực không phải là chủ thượng tốt!


[i] Sắc dụ =色诱: dùng sắc đẹp để dụ dỗ

[ii] Xích diễm: lửa đỏ

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3