Chi hương như tô - Chương 17
Chương 17: NGHI THỨC ĐÍNH ƯỚC
Luồng khí nóng phun ra từ miệng núi lửa rõ ràng có sự thay đổi, Hương Tô nhìn không chớp mắt, dù sao nàng vẫn cảm thấy chớp mắt một cái sẽ bỏ qua mất hình ảnh Quân Thượng quang vinh bay ra. Tiếng bàn luận của những người xung quanh cũng dần dần trầm thấp xuống, mọi người đều hết sức chăm chú nhìn luồng khí nóng đang tắt dần nơi miệng núi. Nhưng rất lâu qua, trên miệng núi cũng không có thấy bóng dáng của Đông Thiên Vân.
“Côn Bằng, Quân Thượng thế nào còn chưa ra?” Hương Tô nôn nóng nhăn mày, không ngừng bóp ngón tay.
Nét mặt Côn Bằng ngưng trọng, Hương Tô nhìn thấy biểu hiện này của hắn, trong lòng càng bất an, tuy rằng giọng nói của hắn rất kiên định: “Quân Thượng sẽ trở về.” Hương Tô vẫn không cảm thấy an ủi chút nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết có phải thật sự là rất lâu, hay là bởi vì chờ đợi mà có vẻ cực kỳ lâu. Các tiên nhân vốn đĩ đang tập trung quan sát bắt đầu xì xào bàn tán, Hương Tô nghe bọn họ nói “Có phải Đông Thiên Vân đã chết trong miệng núi lửa hay không” cảm thấy rất phẫn nộ. Tuy rằng Quân Thượng có không tốt như thế nào, nhưng những người đó nói Quân Thượng không trở về, nàng liền hận không thể dùng một trận gió quạt hết bọn họ đi.
Thác Doanh cùng Úc Mộc vô cùng khẩn trương, Hương Tô gấp đến độ giậm chân vô tình thoáng nhìn qua nét mặt của bọn họ, còn nặng trĩu hơn so với Côn Bằng. Nhìn thấy bọn họ quan tâm Quân Thượng như vậy, Hương Tô có cái nhìn khá hơn một chút đối với bọn họ, Thác Doanh tiến sát bên Úc Mộc muốn nói cái gì đó, lại bị Úc Mộc nhíu mày nâng tay ngăn cấm, hai người nhìn miệng núi đến cả con ngươi cũng trừng lên.
“Nguyên Hậu……” Thanh Tuế tỷ tỷ bên cạnh cũng nhịn không được mở miệng, “Khoảng thời gian này có phải là quá lâu hay không……”
Nguyên Hậu nghe, vẫn còn trầm ngâm chưa trả lời, nhìn hắn hoàn toàn không còn dáng vẻ cười đùa cợt nhả như thường ngày, Hương Tô cảm thấy trái tim bắt đầu không kiềm được mà đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Hiền Tể thấy anh trai chẳng quan tâm quản nàng ta, lén lút đáp mây bay đến bên cạnh Côn Bằng, muốn nói cái gì đó với hắn, nhìn dáng vẻ cố nén lo lắng của hắn thì nhịn xuống, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh hắn.
“Cửu hoàng tử.” tiên nhân đứng trên đụm mây không xa chắp tay nói với Úc Mộc, “Thắng Hoàn Đế Quân vào núi lâu như thế, sợ rằng……”
Hương Tô không biết mình làm sao mà đột nhiên cực kỳ nóng giận, không đợi tiên nhân ấy nói xong lời không may đó liền hét lên: “Ngươi đừng nói vớ vẩn! Quân Thượng sẽ không sao!”
Tiên nhân bị mắng ngẩn người, có vẻ có chút ngoài ý muốn. Thanh Tuế nhíu mày, qua loa để thu xếp mọi chuyện, răn dạy Hương Tô một cách chẳng thành thật lắm: “Không được vô lễ với Lân Diệp thượng tiên.” Hương Tô chớp mắt xuống, rầu rĩ quay đầu, thì ra là thượng tiên, nhưng hắn nói Quân Thượng không trở về, cho dù là Thiên Quân nàng cũng sẽ không xin lỗi!
Lân Diệp lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, “Thứ chó cậy thế chủ! Khi nào đến phiên hạ nhân trong phủ Thắng Hoàn la hét trước mặt ta? Nói không chừng chủ tử của các ngươi đã hóa thành tro, các ngươi còn cắn loạn cái gì?”
Một câu nói kíp nổ làm cho Côn Bằng vốn kềm chế rất lâu phẫn nộ, chỉ thấy hắn bay lên không, nháy mắt hiện ra nguyên hình, lớn tiếng kêu to lao thẳng tới Lân Diệp.
Úc Mộc ‘chậc’ một tiếng, Thác Doanh biết hắn vì trở ngại thân phận nên không ra tay được, lập tức bay vút qua, rút trường kiếm bên thắt lưng ra, hét lên: “Côn Bằng không được làm càn!”
Mắt nhìn thấy Thác Doanh sắp đuổi kịp Côn Bằng, một luồng lửa mạnh đột nhiên phóng tới, Thác Doanh vội tránh, Côn Bằng đã vút qua đỉnh đầu của Lân Diệp, Thác Doanh còn muốn ra tay, vẻ mặt Xích Lâm hung ác đã thúc giục phượng hoàng bay tới hướng hắn. Thác Doanh bất đắc dĩ, không tiến lên nữa, móng vuốt của Côn Bằng quét về phía Lân Diệp, Lân Diệp dùng pháp khí chắn lại, bị luồng gió mạnh trên móng của Côn Bằng bức lui nửa bước, làm đông đảo tiên nhân càng thêm xấu hổ giận dữ, giọng căm hận nói: “Súc sinh, khi nào đến phiên ngươi giao đấu với ta!”
Xảy ra biến động, chúng tiên ngỡ ngàng quan sát, Thanh Tuế và Nguyên Hậu nhìn nhau một cái, hiểu lòng nhau không cần nói thành lời, khoanh tay đứng nhìn. Có Xích Lâm tương trợ, cho dù Thác Doanh ra tay, Côn Bằng cũng tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi.
Lân Diệp bị hai tiểu tiên nhục nhã càng thêm cáu giận, vận mười phần linh lực muốn ra sát chiêu đối phó Côn Bằng. Lúc này núi lửa đột nhiên “Oành” nổ một tiếng, giống như pháo nổ, miệng núi đột nhiên phun ra dòng suối nham thạch nóng đỏ, lại nhanh chóng rơi xuống thân núi, Đông Thiên Vân từ khe hở giữa dòng nham thạch nóng chảy bay ra ngoài, Côn Bằng bất chấp sát chiêu của Lân Diệp, nhanh chóng xoay người ra phía sau nghênh đón Đông Thiên Vân. Toàn thân Đông Thiên Vân còn mang theo khí nóng mãnh liệt, gặp làn không khí ẩm ướt trên mặt biển, hình thành sương mù, nhẹ nhàng tiêu sái đứng vững trên lưng Côn Bằng trong tiếng hò hét. Lúc này sát chiêu của Lân Diệp bổ tới, Đông Thiên Vân nâng tay vung lên một tia sét lửa, một tiếng nổ ‘bùm’, hóa giải sát chiêu của Lân Diệp.
Lân Diệp không nghĩ đến Đông Thiên Vân sẽ trở về vào lúc này, nhất thời không biết làm sao mới tốt, sững sờ nhìn chàng đứng trên lưng Côn Bằng thong thả bay về phía hắn.
Đông Thiên Vân nhìn hắn vài lần, lạnh nhạt nói: “Cho dù ta hóa thành tro tàn, cũng không cho phép người la hét với người của phủ Thắng Hoàn.”
Lân Diệp rùng mình, Úc Mộc biết là không ổn, cất tiếng gọi: “Hạ thủ lưu tình!” Nhưng mà lúc ấy đã muộn, ngón tay Đông Thiên Vân nhẹ bắn ra, một tia sét bắn về phía Lân Diệp, Lân Diệp còn muốn chắn, pháp khí mới chịu một tia sét mà đã nổ tan tành thành nhiều mảnh, tia sét ấy trực tiếp đánh trúng ngực của hắn, trong nháy mắt cả người hóa thành bột mịn, rơi xuống mặt biển.
Sắc mặt Úc Mộc rất khó coi, Đông Thiên Vân dùng đuôi mắt lườm hắn, lạnh lùng nói: “Sau này quản lý cho tốt chó của Thiên Tộc các ngươi.”
Úc Mộc không trả lời.
Chúng tiên vẫn bị chấn động trong cảnh Lân Diệp bị đánh đến hồn phi phách tán như vậy chưa kịp hồi hồn, Hương Tô không thấy Quân Thượng tàn nhẫn chút nào, ngược lại cảm thấy rất hả giận. Nhìn người đứng trên lưng Côn Bằng chậm rãi bay về hướng nàng, mũi nàng đau xót lại khóc. Tiến gần nàng, khí nóng hừng hực trên người Đông Thiên Vân cũng tán không ít, lúc này Hương Tô mới nhìn rõ hình dáng của người kỳ thật có chút chật vật, vạt áo trường bào bị cháy một mảnh, thậm chí mái tóc dài đen nhánh mà nàng âm thầm hâm hộ cũng bị đốt cháy một ít. Người khẽ vươn tay về phía nàng, nàng nhanh chóng gắng sức bắt lấy, lướt nhẹ bước lên lưng Côn Bằng, “Quân Thượng……” tay của người rất nóng, cứ nghĩ đến việc người thiếu chút không trở về, nước mắt ào ào tuôn ra.
“Được rồi, ta đã trở về. …..” Đứng trước cái nhìn của các tiên nhân, Đông Thiên Vân ra vẻ bình tĩnh xoa xoa đầu Hương Tô.
Nghe người nói một câu ‘đã trở về’ bình thường như vậy, đột nhiên Hương Tô liền cảm thấy uất ức đầy bụng, nàng lo lắng nhiều làm chi? Nghe người xấu nói người chết trong núi lửa, nàng đã buồn rất nhiều? Oa oa khóc thành tiếng, chỉ còn thiếu oán trách người nữa thôi.
Đông Thiên Vân bất đắc dĩ nhìn nàng, dáng vẻ khóc lóc sướt mướt thật sự rất đáng yêu, đành phải ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng giống như an ủi nàng, “Hương Tô……”
Nghe người gọi tên nàng, Hương Tô lại chua xót, bình thường cảm thấy người rất đáng ghét, nhưng nếu như người thật sự không trở về, ai cho nàng ăn ngon , ai trút giận cho nàng, ai…… Có thể tê dại gọi nàng như vậy? Đôi tay nàng giữ lấy thắt lưng của người, kiễng chân hôn lên môi của người, nàng thực sự rất cảm ơn người đã bình an trở về.
Đông Thiên Vân đột nhiên xoay đầu đi, nụ hôn ấy nhanh chóng kết thúc, Hương Tô nghi ngờ nhìn một mảnh đỏ ửng trên gương mặt trắng nõn của người, làm sao vậy? Là do bị núi lửa đốt nóng? Nàng lại lo lắng.
Nguyên Hậu cùng Thanh Tuế gần đấy cũng không sợ chết mà phì cười ra tiếng, Đông Thiên Vân hung hăng trừng bọn họ, bất quá trong tình huống này thì hoàn toàn không có hiệu quả.
Nguyên Hậu lại mỉm cười phong tình khắp chốn, “Ai nha, tiểu Vân, làm gì mà ngại ngùng vậy? À, đúng rồi, Tô Bính nhà các ngươi hôm nay rất nổi trội nha, xem ra đã chiêu dụ không ít đào hoa, ta khuyên ngươi nên tiên hạ thủ vi cường, giành chỗ trước đã.”
Sắc mặt Đông Thiên Vân khôi phục bình thường, nhìn Hương Tô lòng trong, “Thật không?”
Nguyên Hậu cười xấu xa nhìn vẻ mặt hiu quạnh của Thác Doanh ở xa xa, gật đầu nói: “Đúng đó.”
Thanh Tuế cầm tay áo che miệng, cười thật giống kẻ trộm, “Các ngươi nhìn kìa, con rắn đỏ nhỏ tức giận đến sắp hộc máu, thực đáng thương.”
Hương Tô víu chặt cánh tay Quân Thượng nhìn nàng ta, cảm thấy bộ dáng Thanh Tuế tỷ tỷ vui sướng khi người gặp họa này thật không có phẩm chất, bất quá nhìn đầu Xích Lâm cũng không quay lại mà điều khiển Phượng Hoàng bay đi, nàng vẫn rất vui vẻ, chí ít nàng ta sẽ không tới quấn quít Quân Thượng nữa, cũng sẽ không giận lây sang nàng.
Đông Thiên Vân thúc giục Côn Bằng, Nguyên Hậu vẫy tay lẳng lơ gọi, “Đi rồi sao? Vội vã đi làm gì vậy?”
Đông Thiên Vân cười như không cười nhìn hắn, “Ta cảm thấy lời đề nghị của ngươi cũng không tệ.”
Nguyên Hậu nhíu mày cười xấu xa, “Hôm nay nguyên khí của ngươi bị tổn hao nhiều, còn làm được hay không đó?”
Đông Thiên Vân chẳng thèm nhìn hắn, thúc giục Côn Bằng bay đi, Hương Tô thò ra khỏi vòng tay của chàng vẫy tay chào tạm biệt hắn và Thanh Tuế tỷ tỷ, Nguyên Hậu còn rất trịnh trọng nói: “Đừng quên. ….. Tiểu Tô Bính còn chưa đến năm trăm tuổi!”
Hương Tô thấy kì lạ ngẩng đầu nhìn Quân Thượng, người lại lạnh lùng nheo mắt, nàng sợ chàng lại gây bất lợi cho Nguyên Hậu Đế Quân, tuy rằng Nguyên Hậu Đế Quân có lúc hơi điên điên khùng khùng, nhưng hắn là người tốt!
Trở về phủ Thắng Hoàn, Côn Bằng dừng ở trước thềm ngọc của Thắng Vân Điện, Đông Thiên Vân kéo Hương Tô tiến vào trong cửa điện. Đây vẫn là lần đầu tiên Hương Tô vào trong Thắng Vân Điện, mở to mắt nhìn bốn phía, Lưu Tô Điện của nàng đều có nhiều thứ tốt như vậy, bảo vật nơi này phải chất cao như núi mới phải? Kết quả có chút thất vọng, bày biện rất có phong cách cổ xưa, ghế lớn bàn lớn, khí phái vẫn là khí phái, vắng vẻ không giống như nơi để ở. Vòng qua bình phong có một bức rèm châu, mắt Hương Tô sáng long lanh quét xung quanh, thì ra nơi này chính là chỗ ngủ của Quân Thượng a. Giường của Quân Thượng rất lớn, trên màn giường là bức tranh sơn thủy màu mực nhạt, trừ mấy viên dạ minh châu, phòng ngủ của Quân Thượng cũng không có bảo vật gì tốt cả. Quân Thượng cũng không có ý muốn dừng bước, vòng qua bên giường đi đến một cánh cửa nhỏ, bên trong còn có căn phòng, Hương Tô cười hì hì, càng đi vào trong có phải càng cất giấu nhiều thứ tốt hay không?
NV: Người ta sắp trao thân cho tỷ đó, tỷ có thấy đó là thứ tốt ko? Hi hi
Ra khỏi cửa thế nhưng chính là hậu viện, nước trên một tòa núi giả không lớn không nhỏ chảy xuống như dòng thác, đổ vào một cái hồ lớn, hồ được xây bởi ngọc thạch màu đen mài bóng, bề mặt ẩm uớt lấp lánh lại không có cảm giác giống như được tạo ra từ đá núi. Nước hồ chắc là suối nước nóng, trên mặt nước quanh quẩn sương mù, Hương Tô phát hiện sương mù cũng bay tứ tán theo làn gió, trên mặt hồ phải có kết giới, ngẩng đầu nhìn kỹ, quả nhiên lá và cánh hoa của cây hoa thụ lộ ra từ phía sau ngọn núi cũng không rơi vào trong hồ được. Hương Tô nhìn thế cũng biết, Quân Thượng thật là người biết hưởng thụ.
Quân Thượng vẫn không nói gì, Hương Tô cho rằng lời nói có chút kì lạ của Nguyên Hậu Đế Quân lúc bọn họ rời đi làm cho Quân Thượng không vui.
Đông Thiên Vân trầm mặc cởi bỏ ngoại bào bị đốt cháy, tiện tay biến ra một cây kéo tinh xảo, quay đầu nhìn Hương Tô, nâng tay, Hương Tô đã được huấn luyện nhận biết được ánh mắt ra hiệu, lập tức lấy lòng nhận cây kéo. Đông Thiên Vân cũng không nói gì, yên lặng ngồi bên hồ hắc ngọc, lưng đưa về phía nàng. Hương Tô ngầm hiểu, ngồi xổm xuống ở phía sau chàng, tỉ mỉ cắt phần tóc bị cháy cho chàng.
“Hương Tô.” Chàng cúi đầu gọi nàng.
“Ừ?” Hương Tô hết sức chăm chú cắt tóc, không chú ý lắm.
“Nàng…… có muốn suốt đời ở cùng một chỗ với ta không?” Ngữ điệu của chàng rất bình tĩnh hỏi.
Hương Tô sửng sốt, tay đang cầm kéo dừng lại, suốt…… cả một đời sao? Cả một đời của bọn họ rất dài, luôn ở bên cạnh nhau? Nàng vẫn còn hạ quyết tâm sau khi người đúc kiếm xong nàng quay về phủ Thanh Tuế mà.
Thấy nàng không trả lời, Đông Thiên Vân chậm rãi xoay người, chàng ngồi vừa lúc nhìn thẳng vào Hương Tô đang quỳ, chàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt nàng. Suýt nữa Hương Tô cầm không được kéo, không rõ là lòng run lên hay là thân thể run lên, khi Quân Thượng nhìn của nàng như vậy, nàng khiếp nhược cảm thấy, nếu người muốn mạng của nàng, nàng cũng đồng ý cho.
“Ừ…… được a……” Kỳ thật nàng còn muốn nói đến một số điều kiện, ví dụ như không được giở tính tình quái gở với nàng, không được tức giận thì làm cho nàng buồn bực, nhưng chữ “được a” vừa mới nói xong, nàng liền bị chàng ôm lấy, còn ngã xuống thềm ngọc đen bên hồ.“Cẩn thận”! Trên tay nàng có kéo đó!
Đông Thiên Vân cũng chẳng nhìn đến, tay vung lên, cây kéo liền từ trên tay nàng trơn tuột xuống, văng ra ‘keng’ rơi xuống thềm đá trơn bóng ở phía xa.
Quân Thượng lại “cảm tạ” nàng, ngược lại Hương Tô cũng không ngoài dự liệu lắm, nhưng người có cần phải đè lên trên người nàng không? Miệng lại bận rộn, nàng có chút hết hơi ! Nàng ‘ừ ừ nha nha’ kháng nghị, Đông Thiên Vân nghe thấy nhưng chỉ có cảm giác cực kỳ kiều mị cuốn hút. Chàng hôn một nữa hồi mới ngẩng đầu, Hương Tô hít thở từng hơi một, nâng lên đùi dùng đầu gối chống vào thắt lưng của chàng, “Quân Thượng, người đừng đè ta nữa, rất khó chịu.”
Đông Thiên Vân cúi đầu cười, “Ta cũng rất khó chịu.”
Hương Tô không phục ‘xuy’ một tiếng, người đang dè lên nàng, khó chịu cái gì nha! Hương Tô phát hiện người lại nhìn nàng như vậy, đôi mắt xinh đẹp ấy lập tức hút hồn phách của nàng vào trong đó, hơn nữa gần như vậy, chóp mũi của hai người cũng sắp chạm vào nhau, nàng chống đỡ không được nha!
“Hương Tô……” Chàng thấp giọng gọi nàng, ngữ khí có chút triền miên, Hương Tô cảm thấy mình lập tức bị tê liệt, này là yêu pháp cái gì? Nàng cũng muốn học! “Nếu như thật sự đã quyết định, vậy phải tiến hành nghi thức đính ước.”
Có nghi thức a…… tay Hương Tô bị chàng dè lại, chỉ có thể ngẩng cằm nhìn trời làm suy nghĩ, “Vậy……” Nàng chuyển mắt xuống, lại nhìn chàng, “Quân Thượng có thể cam đoan cuộc đời này sẽ đối xử tốt với ta, không phát giận với ta, không ám hại ta, không được tức giận thì không cho ta ăn ngon, không cho Xích Lâm lại dùng lửa đốt ta, không cho Côn Bằng dùng mỏ mổ ta……” Nàng hao hết tâm tư, đem văn văn kiện kiện có thể nghĩ ra đền yêu câu ra hết. Rất chuyên chú, cũng không phát hiện Quân Thượng ngồi dậy, ôm nàng tiến vào trong hồ.
Nước trong hồ có chút nóng, còn sâu nữa, Hương Tô cảm thấy bỗng chốc nổi trên mặt nước chân có giẫm cũng không tới đáy, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Quân Thượng.
Quân Thượng mỉm cười, Hương Tô cũng nhịn không được muốn mỉm cười cùng người, “Ừ, đều đồng ý.” Chàng rất vui vẻ nói.
Hương Tô không ngờ hôm nay người lại hào phóng như vậy, nếu như những điều này đều có thể làm được, cả một đời ở bên cạnh người cũng rất tốt! Nàng vui vẻ ra mặt đi “cảm ơn” chàng, lần này chàng không né tránh, ngược lại cắn làn môi của nàng, “Cảm ơn” nàng, mãi đến có chút thở hổn hển mới tách rời nhau.
“Sau này lúc có người, không thể cảm ơn ta như vậy.” Lúc chàng nói, nghiêm mặt tức giận.
Hương Tô gật gật đầu, chàng lại “cảm ơn” nàng, môi răng quấn quýt nói: “Khi chỉ có hai người chúng ta, thì có thể.”
Hương Tô ôm lấy cổ của chàng, nghi ngờ lại nhàn nhã nghịch nước, “Quân Thượng, nghi thức là phải cởi y phục sao?”
Đông Thiên Vân hé miệng mỉm cười, “Đúng a, ta cởi giúp nàng, nàng cởi giúp ta.”
Hương Tô mặt mày hớn hở lần nữa, Quân Thượng cởi y phục của nàng, nàng cũng lột hết y phục của người, cảm thấy rất bình đẳng, không bị áp bức nữa. Trên mặt nước sương mù lững lờ, Hương Tô chỉ nhìn thấy đường nét hoàn mỹ ở cổ và bờ vai của Quân Thượng, sau khi bị hơi nước làm trơn mượt, làn da của Quân Thượng nhìn qua còn đẹp hơn làn da đã ngâm qua nước hồ Thanh Trạch của nàng, nàng nhịn không được mà vuốt ve, cũng muốn cắn một ngụm. Quân Thượng cũng sờ nàng, Hương Tô cảm thấy rất bình thường, cũng học theo người, cũng vê nặn bộ ngực của người, cứng chắc, không nắm được gì hết, chỉ có thể chà sát vuốt ve.
Nàng cảm thấy cổ họng Quân Thượng vang lên tiếng gầm nhỏ, trên người chợt lạnh, người nâng nàng ra khỏi mặt nước, người cũng giẫm trên bậc thang lên bờ hồ, đặt nàng lên thềm ngọc màu đen, Hương Tô có chút không thoải mái, “Lạnh……”
Quân Thượng lại đè lên người nàng, giọng của người cũng hơi khàn đi : “Một lát sẽ nóng. ….. “
Lúc nghi thức bắt đầu, Hương Tô lại lập tức dùng đầu gối đẩy chàng ra, rầm rì lẩm bẩm nói: “Đau……”
Quân Thượng nghe, cuối đầu mỉm cười, xinh đẹp mị hoặc nói không nên lời, người lại “cảm ơn” nàng, thời gian có chút lâu, Hương Tô cảm thấy hô hấp của mình không thông, đầu ốc trống rỗng, đột nhiên bị một cảm giác đau đớn sắc bén đánh úp, nàng oa oa khóc, muốn vặn vẹo vùng thoát lại phát hiện tay chân hoàn toàn bị Quân Thượng áp chế.
“Đây…… đây là nghi thức gì vậy!! “Hương Tô khóc lên án, cảm thấy giống như lại bị lừa.
Trên trán Đông Thiên Vân nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, cười khổ, “Nghi thức vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nhìn xem, chúng ta không phải đang ‘ở một chỗ’ đó sao?”
Chàng nâng thân thể lên, Hương Tô ngẩng cổ nhìn, quả thật là vậy……