Chi hương như tô - Chương 41

Chương 41: BỘC LỘ BỘ MẶT HUNG ÁC

Lang Chuẩn tiến tới một bước, che chở cho thê tử, “Không được tới đây!”

Ánh mắt Đông Thiên Vân lạnh nhạt xuyên qua hắn, nhìn thẳng vào “Hương Tô” đang trốn tránh phía sau hắn, Lang Chuẩn với dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu rút bội kiếm ra, tay lại đang run nhè nhẹ. Đông Thiên Vân vung ống tay áo lên, Lang Chuẩn bỗng bị sức mạnh mãnh liệt của chàng đẩy sang một bên. “Hương Tô” thấy mình không thể không đối mặt với Đông Thiên Vân. Ngược lại nét mặt bởi vì đã quyết định dứt khoát nên bình tĩnh lại. Nàng niệm chú ngữ, hai tay áo giơ lên che khuất khuôn mặt, tay áo mở ra. Đã lộ ra diện mạo vốn có, tuy rằng sắc mặt trắng nhợt, nhưng cũng là một khuôn mặt mỹ lệ kiều mỵ.

“Ta là con gái nhỏ của Hồ vương, Hồ Thần.” Nàng cắn chặt răng, rút Hạc Vũ Trâm ra khỏi mái tóc, và Chi Hương Lăng dâng lên cho Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân nhìn một lúc lâu vẫn không nhận lấy, mà nhìn đến thất thần.

“Vì sao?” Chàng nhìn Hồ Thần, nếu như nàng ta là con gái của Hồ vương, biến thành hình dạng giống Hương Tô như đúc thì cũng chẳng khó khăn gì, nhưng. . . “Làm sao có linh huyết của ta?” Cũng bởi vì trên người nàng ta có linh huyết của chàng, cho nên chàng cẩn thận mấy cũng có sai sót nhận định nàng ta chính là Hương Tô.

Hồ Thần không trả lời ngay, khép mắt suy nghĩ một lát, Đông Thiên Vân cũng không thúc giục nàng ta. “Là. . . Xích Lâm” Hai mắt Hồ Thần run sợ, ngẩng đầu nhìn thẳng Đông Thiên Vân, khó nhất chính là nói ra tên của người đứng sau lưng mình, giờ đã nói ra rồi, cuối cùng nàng cũng không cần thiết do dự hoặc nửa che nửa giấu. “Là nàng ta! Biết ngài sắp từ U Hà trở về, dùng lửa Hạo Thiên thiêu chết Hương Tô, linh huyết của ngài bị lửa Hạo Thiên luyện thành huyết châu, nàng ta gộp chung với hai thứ này đưa cho ta, muốn ta đóng giả Hương Tô, khiến cho ngài triệt để tuyệt vọng.” Hồ Thần nói một hơi, giống như là phun ra rất nhanh, hoặc giống như sợ mình gián đoán, sẽ không có dũng khí bắt đầu lại.

Đông Thiên Vân nhìn nàng ta, không hề phản ứng, giống như không không nghe thấy lời nói của nàng ta.

Hồ Thần một hơi nói hết toàn bộ bí mật, tĩnh lặng nhìn Đông Thiên Vân, không nghĩ đến chàng có biểu hiện như vậy, chàng chỉ nhìn chằm chằm nàng ta.

Lang Hoài đi tới, lo lắng đỡ lấy Hồ Thần, sau một lúc, Đông Thiên Vân mới nói nhỏ: “Ngươi nói. . . Hương Tô đã chết?”

Hồ Thần lộ ra vẻ mặt buồn bã, cuối cùng nàng cũng có thể nói ra câu nói này, “Hương Tô bởi vì vẫn chờ đợi ngài, bị Xích Lâm giết chết, nàng ấy không có phản bội ngài.”

Đông Thiên Vân lại nhìn nàng ta một hồi. Bình tĩnh đến gần như mờ mịt, đột nhiên chàng xoay người rời đi, chớp mắt liền biến mất trong màn đêm dày đặc.

Lang Chuẩn thở dài, “Hắn đi như vậy, có phải là. . . buông tha cho chúng ta hay không?”

Hồ Thần lắc đầu, “Hắn chỉ là nhất thời đau lòng cực điểm, chẳng quan tâm tính sổ với chúng ta, sớm muộn gì cũng trở lại thôi.”

Lang Chuẩn thương yêu vuốt ve mái tóc dài rối tung của nàng bởi vì vừa rồi nàng đã rút Hạc Vũ Trâm xuống, “Cho dù như thế nào, cũng đến kết thúc cuối cùng. Sau này chúng ta có thể an tâm cùng ở một chỗ, đến một nơi không ai tìm được chúng ta, không bao giờ quan tâm đến những chuyện khiến cho lòng người phiền não nữa.”

Hồ Thần không có trả lời, không phải nàng không đồng ý, mà là nàng không đơn thuần như Lang Chuẩn

Một bóng dáng phong lưu phóng khoáng từ sau cửa điện đi đến, đèn lồng màu đỏ soi sáng gương mặt của hắn. Cũng không khiến cho người ta cảm giác có nửa phần không khí vui mừng. Hắn đang mỉm cười. Vì sao sâu trong đôi mắt ấy, lại giống như phù chú đòi mạng.

“Ta đã làm theo lời nói của ngươi, vạch trần bí mật của Xích Lâm. Được rồi chứ?” Hồ Thần lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng nói có chút khinh thường. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nam nhân từng khiến cho nàng si mê này, trong mắt nàng lại trở nên xấu xí như vậy.

Úc Mộc đã đi đến nơi cách bọn họ năm sáu bước, Lang Chuẩn còn miễn cưỡng hơi mỉm cười với hắn.

“Tiểu Hồ Thần, ngươi thông minh như vậy, còn chưa đoán được kết cục của mình sao?” Úc Mộc dùng Bích Tỉ Như Ý trong tay chỉ chỉ nàng, thật sự giống như khen nàng.

Hồ Thần âm thầm cắn chặt răng, “Ngươi từng đồng ý, ta khai ra Xích Lâm, ngươi sẽ thả ta và Lang Chuẩn rời khỏi đây!”

Úc Mộc cười. Nụ cười tuấn mỹ ôn hòa trong mắt Hồ Thần nhìn thấy chỉ là dối trá và đáng ghét. “Một người biết quá nhiều chuyện, thường không có kết cục tốt. Tiểu Hồ Thần, muốn trách thì hãy trách vận may của ngươi không được tốt!”

Lúc này Lang Chuẩn mới chậm chạp hiểu ra kêu lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời? Ngươi là thái tử Thiên Tộc. Tương lai sẽ làm Thiên Đế! Như thế nào lại có thể lật lọng không hề đạo nghĩa như vậy!”

Úc Mộc nghe xong cười ha ha, “Câu nói này thật xuôi tai, con chim yến nhỏ à, chính vì ta muốn trở thành Thiên Đế, hôm nay mới không thể không khiến cho các ngươi vĩnh viễn ngậm miệng. Nói ra... vẫn thật có chút xin lỗi.” Hắn nhíu mày, ngoài miệng nói như vậy, vẻ mặt không có chút áy náy.

Lang Chuẩn bị sự vô sỉ của hắn chọc giận, rút bảo kiếm ra chỉ Úc Mộc, “Trước đây ngươi đã đồng ý với ta, chỉ cần ta cùng Hồ Thần diễn xong vai diễn này ngươi sẽ buông tha phụ thân ta, thả ông ấy ra khỏi địa lao của Thiên Cung! Ngươi. . . Ngươi. . .”

Úc Mộc căn bản không xem hắn vào mắt, “Yến tộc nhiều thế hệ bị người bắt nạt, thì ra chính là do ngươi và phụ thân ngươi đều đần độn như vậy.”

Hồ Thần trầm tĩnh nhìn hắn, cho đến nay, nàng đã không có bất kỳ từ ngữ nào để hình dung nam nhân này. Có lẽ hắn nói dúng. Nàng không gặp may, từ lúc bắt đầu nghe theo sự điều khiển của hắn dẫn Hương Tô ra khỏi kết giới, hắn đã giữ trong lòng cái ý định muốn giết nàng diệt khẩu. Sự cuồng dại của nàng khiến cho nàng khổ luyện thiên diện thuật, đối với hắn mà nói nàng đã có giá trị lợi dụng mới nên sinh mệnh của nàng mới được kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa. Nhưng nàng cảm thấy mình cũng gặp may, rốt cục nhìn thấu nội tâm lạnh lùng lại tàn nhẫn của hắn, trong trò lừa bịp xấu xa này, tình cờ gặp Lang Chuẩn.

Lang Chuẩn còn muốn vung kiếm chém Úc Mộc, bị Hồ Thần giữ chặt.

Nàng mỉm cười với hắn. “Vô dụng thôi.” Nàng nắm lấy tay của hắn, “Chúng ta. . . sẽ không bao giờ xa nhau.”

Hốc mắt Lang Chuẩn đỏ lên, cảm thấy khóc lóc trước mặt nữ nhân mình yêu mến rất mất khí khái trượng phu, nàng cũng có thể thản nhiên đối mặt với sự sống chết như thế, sau hắn lại có thể sợ bóng sợ gió, khiến cho kẻ khác xem thường. Hắn cũng cười, chỉ nói: “Được.”

Úc Mộc nhạo báng lại khinh thường nhìn bọn họ, đối với hắn mà nói, không hề có năng lực phản kháng thì dứt khoát buông bỏ tất cả như bọn họ hoàn toàn khiến cho hắn xem thường.

“Thật khiến cho người ta cảm động.” Úc Mộc cười lạnh, “Các ngươi đều đã chuẩn bị xong rồi, ta sao có thể không đưa tiễn các ngươi một đoạn.”

Buồn bực dao động Bích Tỉ Như Ý, lúc này, Đông Thiên Vân chậm rãi từ ngoài cửa điện đi tới, chàng không nói gì, nét mặt không đổi nhìn Úc Mộc.

Trong chớp mắt Úc Mộc có chút hoảng loạn, hắn không ngờ chàng lại trở về đấy nhanh như vậy. “Đông Thiên Vân? Bọn họ lừa dối khiến cho ngươi đau khổ như vậy, ta trút giận thay cho ngươi.”

Hồ Thần và Lang Hoài nghe xong, lại không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười mỉa mai, vừa rồi Lang Chuẩn còn có chút e ngại hắn, lúc này lại đặc biệt khinh miệt sự giả dối và nhát gan của Úc Mộc.

Úc Mộc bị tiếng cười của bọn họ kích động thẹn quá hoá giận, khẽ thúc giục Như Ý, trực tiếp đánh về hướng Hồ Thần.

“Đinh” một tiếng, Đông Thiên Vân dùng bao kiếm của Cô Vấn ngăn trở sát khí ào ạt của Như Ý. Hồ Thần và Lang Chuẩn tìm được đường sống từ trong chỗ chết, đều có chút không thể tin mà nhìn Đông Thiên Vân, nghĩ không ra vì sao chàng lại ra tay cứu bọn họ.

“Lợi hại” Đông Thiên Vân lãnh đạm nói với Úc Mộc, “Kỹ xảo vụng về của ngươi mà ta còn nhìn không ra được nữa sao.”

Úc Mộc nhíu mày, nghiêm khắc nhìn chàng.

Đông Thiên Vân thu hồi Cô Vấn, “Có lẽ ngươi không biết, lúc trước ta phong ấn Tỉ Luyện dưới núi Linh Trạch, phong kín một đạo ấn kết, chỉ có Bích Tỉ Như Ý của ngươi mới có khả năng cởi bỏ.”

Sắc mặt Úc Mộc hơi động, có vẻ cực kỳ bất ngờ.

“Thứ mà từ trước đến giờ ngươi mơ ước, chẳng qua chỉ là thanh kiếm Cô Vấn này.” Đông Thiên Vân cũng nhìn hắn, “Kỳ thật ngươi có thể trực tiếp nói, không cần dùng nhiều tâm tư như vậy. Lúc ở Tù Long cốc, ngươi chẳng hề thật lòng muốn bắt U Nguyệt đi lấp Phong Nhãn, mà ngươi hi vọng gây nhiễu loạn ở Phong Nhãn, cướp Cô Vấn.

Ta không đoán sai, lúc trước ngươi có thể tra xét ra Thần Nông Đỉnh ở Tù Long cốc, cũng biết có Phong Nhãn ở đó, nhưng mà ngươi bày ra ván cờ này. Ngươi trợ giúp Xích Lâm giấu giếm, cũng là muốn cho ta nhanh chóng đến Tù Long cốc.”

Úc Mộc không nói, lông mi từ từ hạ xuống.

“Bây giờ ngươi lại vạch trần tội ác của Xích Lâm, làm ta và nàng ta hoàn toàn cắt đứt, không cách nào khôi phục lại tiên nguyên.” Đông Thiên Vân mỉm cười, “Ngươi thừa biết, giữa Xích Lâm và U Nguyệt, ta chọn U Nguyệt.”

Úc Mộc nghe xong thì cười lạnh mấy tiếng, “Cửu U cung chủ, ngay từ đầu ngươi đã biết tất cả, lại không có nói ra, cũng là muốn lợi dụng ta, không có Bách Tỉ Như Ý của ta, ngươi cũng chưa hẳn bình an đi vào cốc Tù Long, ngươi cũng muốn lừa gạt Xích Lâm, để được nàng ta giúp đỡ? Ngươi tốt hơn ta ở chỗ nào?”

Đông Thiên Vân nghe xong, cũng không có tức giận, ngược lại nở nụ cười, “Ta khác xa ngươi, ta đã từng muốn đối xử thật lòng với Xích Lâm.”

Úc Mộc không lên tiếng, Đông Thiên Vân đặt Cô Vấn lên bàn bát tiên, “Vẫn câu nói ấy, cầm lên được, ta sẽ đưa nó cho ngươi!”

Sắc mặt Úc Mộc trắng bệch, hai vai không ngừng run rẩy, không giống như kích động cũng không giống như có phong thái nam nhân, hắn nhìn chằm chằm Cô Vấn, trong mắt rõ ràng không có tơ máu, lại khiến cho người ta cảm thấy hai mắt hắn đã đỏ lên. Đông Thiên Vân nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên Hương Tô gặp Úc Mộc liền không thích hắn, bởi vì trước mặt ba thanh tàn kiếm hắn đã lộ ra sắc mặt tàn ác tham lam. Lòng của chàng đau đớn như bị Cô Vấn cắt, cô gái mỹ lệ cười nói rôm rả ấy, cô gái đau buồn, cô đơn chờ hắn chàng bên bờ sông U Hà. . . đã chết! Khi nghe Hồ Thần nói ra sự thật. Thậm chí chàng chẳng quan tân đến việc hận Xích Lâm, chỉ là trong lòng thẫn thờ lặp lại lời nói của Hồ Thần: Hương Tô đã chết.

Thậm chí chàng cũng không biết làm thế nào mà mình ra khỏi núi Thu Yến, chàng chỉ cảm thấy trái tim sắp nổ tung bởi nỗi đau đớn không nói nên lời.

Chàng muốn đi tìm nàng, Hương Tô vẫn chờ đợi chàng trở về, chàng đã trở về, nàng đang ở đâu? Đứng trên đụn mây, gió đêm sắc lạnh, chàng giật mình, lại càng rơi vào chốn mờ mịt, trên trời dưới đất, Thần Ma Tam Hoàn, chàng phải đi đâu để tìm được nàng?

Đông Thiên Vân đột xuất phun ra một ngụm máu tươi, Hồ Thần và Lang Chuẩn đều kinh ngạc nhìn chàng, không biết chàng thế nào lại bị thương. Đông Thiên Vân lau giọt máu còn đọng lại trên khóe miệng, chính mình cũng phân không rõ có phải thật sự Cô Vấn đang cắt vào trái tim chàng, tóm lại. . . đau đớn đến độ ngay cả chàng cũng chống đỡ không nổi.

Úc Mộc nhìn chằm chằm Cô Vấn, căn bản không phát hiện đến sự khác thường của Đông Thiên Vân. Cuối cùng hắn cũng nhanh chóng ra tay, trong mắt phát ra ánh sáng giống như kẻ điên cuồng. Cô Vấn không hổ là thiên kiếm từ buổi sơ khai. Ngón tay Úc Mộc còn chưa chạm vào chuôi kiếm, nó đã không phục leng keng rung động, kiếm khí lạnh lùng, Úc Mộc khẽ kêu vội rút ngón tay lại. Hắn nhìn Cô Vấn kiếm, đột nhiên cười lớn, sau khi cười xong chậm rãi lộ ra nét mặt hung ác. “Súc sinh! Năm đó ngươi là bội kiếm của tổ tiên ta, bây giờ không nhìn nhận chủ cũ còn vô sỉ đả thương ta, thật khiến cho người khinh thường!”

Đông Thiên Vân cầm lấy Cô Vấn, lời nói của Úc Mộc đáng cho người ta chế giễu, nhưng chàng không cho phép hắn vũ nhục Cô Vấn. Đông Thiên Vân lạnh lẽo nhìn Úc Mộc, Úc Mộc theo bản năng bị chàng làm cho chấn động, sau khi tỉnh ngộ cực kỳ xấu hổ giận dữ.

“Đông Thiên Vân, ngươi đã chịu cho ta thử, đã sớm biết được ta sẽ cầm không nổi.” Úc Mộc bình tĩnh nói ra cảm xúc của mình, khôi phục mấy phần ngữ điệu bình thường, “Nhưng mà không sao cả! Thanh kiếm này vốn thuộc về Thiên Tộc, cho dù khiến cho nó bị phong ấn hoang phế một lần nữa, cũng sẽ không cho ngươi cầm nó diễu võ dương oai!”

Đông Thiên Vân giống như không nghe thấy lời nói của hắn.

Úc Mộc đã sớm đề phòng Đông Thiên Vân giết hắn, vừa nói vừa lui ra phía ngoài điện, lúc trên đụn mây mới lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Thế nhưng đã bị vạch mặt, Thiên Tộc cũng không cần quan tâm gì nữa mà đoạt lấy Côn Vấn từ trong tay ngươi! Ngươi không có hy vọng khôi phục lại tiên thể, chỉ bằng ngươi một kẻ nửa tiên nửa ma không thuần tu vi, chỉ có con đường chết!”

Cuối cùng Đông Thiên Vân cũng có phản ứng, chỉ là cực kỳ xem thường ‘hừ’ lạnh một tiếng, Úc Mộc phẩy tay áo bỏ đi.

Sắc mặt Hồ Thần và Lang Chuẩn xám tro nhìn Đông Thiên Vân, trước mặt của chàng, bọn họ chẳng qua chỉ là cá nằm trên thớt, nhưng mà chết trong tay chàng còn tốt hơn chết trong tay tên tiểu nhân Úc Mộc.

“Các ngươi đi đi.” Đông Thiên Vân nói, Hồ Thần và Lang Chuẩn đều bất động, giống như là không hiểu lời nói của chàng.

Một lát sau Hồ Thần mới lắc đầu, “Ngài thả chúng ta đi?”

Đông Thiên Vân khẽ gật đầu, người yêu nhau có thể ở cùng một chỗ, nhìn chung cũng là chuyện tốt, chàng giương mắt nhìn Hồ Thần. Hi vọng từ trên gương mặt nàng ta có thể nhìn thấy mấy phần bóng dáng của Hương Tô. . . Hoàn toàn xa lạ, cô bé này đồng loã với Úc Mộc và Xích Lâm, nhưng nàng ta cũng chỉ bất đắc dĩ, chàng không cách nào oán hận nàng ta, bởi vì vô số đêm, hắn nhìn thấy là nàng ta hóa thành Hương Tô hạnh phúc với Lang Chuẩn. Thậm chí chàng hi vọng, bí mật này vĩnh viễn không bị vạch trần, khiến cho nàng ta vĩnh viễn trở thành Hương Tô, chí ít chàng có thể nhìn thấy nàng sống hạnh phúc.

Lang Chuẩn và Hồ Thần nơm nớp lo sợ đi mấy bước, nghe Đông Thiên Vân nói thật nhỏ: “Đứng lại.” Hai người suy sụp cười khổ, quả nhiên vẫn không thoát khỏi kết cục phải chết, cũng tốt, xem như bọn trả nghiệp báo.

“Để lại Trầm Tinh Phiến và Chi Hương Lăng.”

Lúc này Hồ Thần mới giật mình, bởi vì khẩn trương nàng vẫn nắm chặt hai vật này trong tay. Nàng trịnh trọng đưa hai vật này cho Đông Thiên Vân, đây là đồ vật mà cô gái chàng yêu để lại trên thế gian này, Đông Thiên Vân yên lặng nhìn, động tác nhận lấy đồ vật chầm chậm mà nặng nề, Hồ Thần nhìn thấy, lại nảy sinh lòng thương xót và cực kỳ hâm mộ, thương hại chàng mất đi người mình yêu, cực kỳ hâm mộ cô gái được chàng yêu sâu sắc như vậy.

Cung điện rộng lớn chỉ còn lại mình Đông Thiên Vân, đèn lồng đỏ rực cũng không thể xua tan hết sự cô tịch và thê lương tràn ngập khắp cả tòa cung điện rộng lớn, Đông Thiên Vân nhìn Chi Hương Lăng và Trầm Tinh Phiến trong tay mình, ngón tay căng thẳng, lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, lây nhiễm màu máu lên dải lụa và trâm, vô cớ khiến cho người ta cảm thấy ưu thương vỡ nát.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3