Hãy nhắm mắt khi anh đến (Tập 1) - Chương 10
Chương 10
Trời tối mờ mờ, rừng cây âm u, tĩnh mịch tỏa ra không khí lành lạnh. Đây là khu đất trống ở ngoại ô thành phố. Trên khu đất thấp thoáng bụi cây và cỏ dại, có không ít rác rưởi dồn đọng đã bao năm, không thấy dấu vết của con người.
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đỗ xe trên con đường đất. Hai người xuống xe, đi bộ tới nơi tìm thấy xác nạn nhân. Đâu đâu cũng thấy bóng dáng cảnh sát, mặt đất bị đào bới xới lộn, còn xuất hiện mấy cái hố lớn. Giản Dao vừa ngẩng đầu liền bắt gặp hai người cảnh sát đang đứng dưới một cái hố, cúi thấp người, nhấc lên một chiếc túi nylon màu đen rất lớn. Trên bãi đất trống bên cạnh có mấy chiếc túi tương tự. Cảnh sát đang mở từng túi nylon. Ánh mắt nghiêm túc của bọn họ đều lộ vẻ không đành lòng.
Giản Dao cũng cảm thấy rất đau xót, cô quay mặt đi. Lúc này, Lý Huân Nhiên từ phía trước chạy tới. Gương mặt anh lạnh buốt, khi nói phả đầy làn hơi trắng: “Có tất cả tám người, thi thể bị chặt thành nhiều khúc. Theo phán đoán sơ bộ, cái xác có thời gian tử vong gần đây nhất là một tuần trước. Vì dạo này nhiệt độ tương đối thấp nên xác nạn nhân không bị thối rữa. Thời gian tử vong của những thi thể khác đều từ vài tháng trở lên, người bị giết chết đầu tiên cũng cách đây hơn một năm.”
Trên mặt Bạc Cận Ngôn không một chút biểu cảm, anh cùng Lý Huân Nhiên đi nhanh về phía trước.
Giản Dao dừng bước. “Tôi không qua bên đó.”
Hai người đàn ông cùng quay lại nhìn cô. Bắt gặp sắc mặt tái nhợt của cô, Lý Huân Nhiên gật đầu. “Em lên xe ô tô chờ bọn anh.”
“Vâng.” Giản Dao quay sang Bạc Cận Ngôn. Anh đứng thẳng người, bỏ hai tay vào túi áo khoác, lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt thể hiện anh đã sáng tỏ vấn đề. “Em thấy sợ,
đúng không?”
Giản Dao đáp khẽ: “Tôi không muốn nhìn.”
Bạc Cận Ngôn im lặng vài giây, nói lãnh đạm: “Đây là lúc em giống một người phụ nữ nhỏ bé nhất.”
Lý Huân Nhiên hơi ngẩn người, Giản Dao cũng ngây ra. Nhưng kinh nghiệm mách bảo cô, chắc chắn câu nói tiếp theo không hay ho gì. Quả nhiên Bạc Cận Ngôn cất giọng lạnh lẽo: “Đúng là một bi kịch.”
Giản Dao liếc nhìn anh. “Dù sao tôi cũng không muốn nhìn.” Nói xong, cô liền quay người bỏ đi.
Bạc Cận Ngôn cũng quay người, bình thản đi về nơi phát hiện ra xác chết. Lý Huân Nhiên hơi bất ngờ trước thái độ của hai người. Anh nhìn theo bóng lưng của Giản Dao rồi quay lại, đi theo Bạc Cận Ngôn.
Trời tờ mờ sáng, tầm nhìn cũng rõ hơn.
Bạc Cận Ngôn ngồi xổm xuống đất, đeo găng tay đồng thời quan sát thứ ở trong túi nylon. Lý Huân Nhiên cũng ngồi xuống cạnh anh. Trong túi là những khúc thân người cắt đâu ra đấy, mặt cắt đều đặn, phẳng lì. Tất cả có bảy khúc, bao gồm cả tứ chi và thân thể. Những nạn nhân khác cũng bị cắt tương tự. Lý Huân Nhiên vừa giải thích vừa dùng tay ra dấu trên xác chết: “Căn cứ vào kết quả khám nghiệm sơ bộ của bên pháp y, nguyên nhân gây ra cái chết là bị nghẹt thở. Trên cổ các nạn nhân đều có vết bầm tím. Hung thủ dùng sợi dây thừng nylon thường thấy trên thị trường để siết cổ nạn nhân. Sau đó, hắn dùng một loại dụng cụ sắc bén để cắt rời thi thể họ. Trước mắt, chúng tôi chưa thể phán đoán dụng cụ đó là thứ gì. Ngoài ra, trên người nạn nhân dường như không có bất cứ tổn thương nào khác.”
Một người cảnh sát ở bên cạnh hỏi: “Phó giáo sư Bạc, hôm qua anh cho biết, thi thể nạn nhân phản ánh tiếng nói từ nội tâm hung thủ. Vậy tiếng nói của hắn là gì?”
Bạc Cận Ngôn thong thả trả lời: “Không có xâm hại tình dục, không có hành vi ngược đãi, hành hạ nạn nhân trước hoặc sau khi chết, nạn nhân cũng không bị lấy máu, không bị trúng độc, không bị lấy bất cứ cơ quan nội tạng nào… Hung thủ chỉ làm một việc duy nhất là giết người và cắt xác nạn nhân.”
Lý Huân Nhiên nhìn chằm chằm vào chỗ thi thể. Đúng như Bạc Cận Ngôn nói, trước đó anh đều cho rằng, đám thanh thiếu niên có khả năng bị xâm hại tình dục hoặc ngược đãi rồi mới bị giết chết. Nào ngờ, những điều này không xảy ra, mà hung thủ trực tiếp giết chết nạn nhân.
Người cảnh sát hình sự ở bên cạnh ngập ngừng vài giây, hỏi tiếp: “Ý của Phó giáo sư là hung thủ bắt thanh thiếu niên chỉ với một mục đích giết chết bọn trẻ? Hắn giết người đơn thuần vì hắn muốn? Đây là hành vi trả thù xã hội của hắn hay sao?”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười với ông ta. “Một tên tâm lý biến thái thật sự chẳng bao giờ quan tâm đến xã hội thì làm gì có chuyện hắn trả thù xã hội? Bọn chúng giết người xuất phát từ nhu cầu trong nội tâm, chứ không phải hành vi tự buông thả bản thân.”
Người cảnh sát đờ người, Lý Huân Nhiên cũng nhướng mắt nhìn Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn đứng dậy, dõi mắt về phía chợ nông sản cách đó không xa, đầy vẻ lạnh nhạt và ngạo mạn. “Hung thủ không bày ra bất cứ trò nào khác, ngược lại bớt việc cho tôi. Dấu hiệu hành vi, tiếng nói trong nội tâm và sự hoang tưởng của hắn được ẩn giấu trong quá trình hắn giết người, cắt xác. Hắn làm thế nào để cắt nạn nhân thành từng khúc, dùng loại dụng cụ nào, theo trình tự như thế nào, thủ pháp ra sao… Một khi làm rõ điều này, tất cả sẽ trở nên đơn giản.”
Giản Dao ngồi trong xe ô tô đợi một lúc cũng không thấy Bạc Cận Ngôn quay lại. Lúc trời sáng hẳn mới có một cảnh sát trẻ tuổi chạy đến, nói: “Giản tiểu thư, Phó giáo sư Bạc đã ngồi xe ô tô rời đi rồi, Phó giáo sư bảo cô quay về biệt thự đợi anh ấy.”
Giản Dao cảm thấy hơi kỳ lạ. “Anh ta đi đâu vậy?”
Người cảnh sát trả lời: “Phó giáo sư chỉ bảo đi lấy đồ chứ không nói cho chúng tôi biết cụ thể là đi đâu.”
Đến mười hai giờ đêm, Giản Dao bị đánh thức bởi tiếng động lạ ở bên ngoài. Cô khoác áo khoác, đi dép lê ra khỏi phòng. Tiếng động không vang lên từ phòng ngủ của Bạc Cận Ngôn mà từ căn phòng Giản Dao chưa từng vào nằm ở tận cùng hành lang.
Giản Dao gõ cửa, bên trong vang lên tiếng Bạc Cận Ngôn: “Vào đi!”
Vừa mở cửa, Giản Dao liền ngửi thấy mùi máu tanh. Cô lập tức dừng bước. Căn phòng rất rộng, đèn tuýp chiếu sáng như ban ngày. Bốn bức tường và trần nhà đều trống không, không có một vật trang trí. Nổi bật nhất giữa phòng là Bạc Cận Ngôn. Anh mặc bộ đồ bảo hộ y tế áo liền quần trắng toát, đeo khẩu trang và đội mũ cùng màu, chỉ để lộ đôi mắt đen. Trông anh giống nhân vật bước ra từ Resident Evil[12], lạnh lùng và u ám.
[12] Bộ phim khoa học viễn tưởng - kinh dị Mỹ.
Bên cạnh anh là chiếc bàn kim loại hình chữ nhật, một người đàn ông khỏa thân nằm bất động trên bàn. Sau lưng Bạc Cận Ngôn có năm, sáu cái bàn tương tự, trên bàn cũng có người nằm.
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn Giản Dao. “Tôi còn tưởng em ngủ cho đến khi tôi phá án xong mới tỉnh dậy. Mau thay quần áo rồi lại đây giúp tôi!”
Giản Dao không lên tiếng, cô tựa người vào cánh cửa, đứng bất động. Bây giờ cô mới nhìn rõ, sắc mặt của người đàn ông nằm trên bàn trắng bệch, trên làn da xuất hiện vết ban. Đây là xác chết.
“Anh đang làm gì vậy?” Giản Dao hỏi.
Bạc Cận Ngôn đẩy một cái tủ có bánh xe cao bằng nửa thân người tới gần chiếc bàn kim loại. Trên tủ đặt mấy con dao cầu rất lớn. Anh từ tốn đáp: “Thi thể người thật, mô hình giống người thật, mô phỏng não bộ… Mỗi thí nghiệm chúng ta cần tiến hành trên đó một lần để tìm ra dụng cụ, quy trình và cách thức hung thủ cắt chân tay và thân thể nạn nhân.”
Lúc này, Giản Dao mới chú ý đến mấy “người” nằm trên bàn kim loại ở đằng sau. Làn da họ trông không thật, diện mạo hoàn toàn giống nhau, chứng tỏ đều là người giả. Gần tường đặt mấy chiếc laptop. Chỉ như vậy cũng đủ tạo ra bầu không khí đáng sợ. Giản Dao vẫn đứng nguyên một chỗ. “Cục cảnh sát cũng có nhân viên pháp y, tại sao chúng ta phải tiến hành thí nghiệm?”
Bạc Cận Ngôn cúi đầu tìm con dao sắc, ánh mắt rất chăm chú, thản nhiên trả lời: “Đợi pháp y của cục xin cấp một xác người mới chết, lại đi mua những mô hình cao cấp giống hệt người thật, chắc hung thủ của chúng ta đã giải quyết thêm mấy nạn nhân nữa.”
Giản Dao hỏi: “… Anh lấy đâu ra những thứ này?”
“Tôi nhờ Phó Tử Ngộ kiếm hộ.” Bạc Cận Ngôn đi sang một bên xác chết, ngoảnh đầu nhìn cô. “Lại đây giữ con dao cho tôi.”
Giản Dao nhìn anh vài giây, trả lời: “Xin lỗi, tôi không làm được. Tôi có thể giúp anh gọi cảnh sát đến đây.”
Cô quay người định bỏ đi, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bạc Cận Ngôn từ đằng sau vọng tới: “Điều tra hung án mà tránh xa thi thể chẳng khác nào tiến gần đến sự thật liền nhắm mắt lại.”
Giản Dao cúi đầu, trầm mặc giây lát rồi đi ra cửa. Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Nó có khả năng vẫn còn sống.”
Giản Dao giật mình dừng bước, quay đầu nhìn anh. “Nó?”
“Ừ.”
Giản Dao lập tức hiểu ý anh. “Nó” chính là con trai lão Tiếu, người bảo vệ ở khu tập thể nhà cô, cũng là nạn nhân mất tích cuối cùng. Thời gian tử vong của thi thể mới nhất là một tuần trước, trong khi con trai lão Tiếu mới mất tích bốn ngày.
Giản Dao hỏi nhỏ: “Anh cảm thấy chúng ta có thể cứu cậu bé không?”
Bạc Cận Ngôn vẫn quan sát con dao cầu, trả lời: “Tôi đang cứu.”
Giản Dao rời khỏi “phòng giải phẫu”, quay về phòng ngủ, nằm một lúc. Sau đó, cô ngồi dậy, thẫn thờ nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Cuối cùng, cô hít một hơi sâu, đứng dậy, đi rửa mặt, quả quyết đi tới “phòng giải phẫu”. Căn phòng vẫn không thay đổi, Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn cô, nơi đáy mắt anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, tựa hồ đã sớm đoán ra cô sẽ quay lại.
Giản Dao khoác bộ đồ bảo hộ vào người, đi về phía đối diện Bạc Cận Ngôn, giữ con dao theo yêu cầu trước đó của anh. Cô liếc qua thi thể rồi lập tức nhìn đi chỗ khác.
Bạc Cận Ngôn nói: “Giữ chắc, tôi bắt đầu đây.”
Thấy lưỡi dao nhanh chóng phập xuống, Giản Dao liền nhắm chặt mắt, bên tai cô vang lên tiếng xịch xịch. Cô có thể tưởng tượng hình ảnh đang diễn ra trước mặt mình. Bạc Cận Ngôn cất giọng lãnh đạm mà như có ý cười: “Em sợ gì chứ? Anh ta có động đậy đâu.”
Giản Dao càng nhắm chặt mắt. “Bạc Cận Ngôn! Liệu anh có thể chỉ nói cho tôi biết tôi cần làm gì, đừng nói những lời vớ vẩn khác được không?”
Gần ba giờ sáng, toàn bộ cuộc thí nghiệm mới kết thúc.
Bạc Cận Ngôn nói cần mấy tiếng đồng hồ để quan sát trạng thái của xác chết, đồng thời đợi kết quả mô phỏng trên máy tính thì mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng. Giản Dao lập tức cởi bộ đồ khó chịu trên người, quay về phòng đi tắm.
Sau khi Giản Dao lên giường, cả căn phòng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Cô không tài nào chợp mắt được, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối mờ. Trong đầu cô tự động hiện lên hình ảnh vô tình lọt vào mắt ban nãy. Sống lưng cô lạnh toát, trong phòng như âm u hơn. Giản Dao vốn là người gan dạ, nhưng cô chưa bao giờ trải qua chuyện như trong buổi tối hôm nay.
Giản Dao ngồi bất động một lúc, sau đó cô đứng dậy, mở cửa, thò đầu ra ngoài ngó nghiêng. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy phòng làm việc mở cửa, đèn điện sáng trưng. Cô đi vào, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đang cầm cốc cà phê, chăm chú đọc sách, trước mặt đặt một đĩa cá hồi thái lát. Nghe thấy tiếng động, Bạc Cận Ngôn chỉ liếc nhìn cô rồi tiếp tục đọc sách. Giản Dao ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, tìm một cuốn sách.
Không biết bao lâu sau, Bạc Cận Ngôn đột nhiên đứng dậy. Giản Dao ngẩng đầu, thấy anh thong thả đi đến trước mặt cô.
“Chúc ngủ ngon.” Anh nói.
Giản Dao đáp lại: “Chúc ngủ ngon.”
Đợi anh về phòng ngủ, Giản Dao mới đứng dậy, đi về phòng cô. Tuy nhiên, cô cảm thấy tâm trạng đã dễ chịu hơn. Trở mình trên giường một lúc, cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giản Dao chạy ra mở cửa nhưng bên ngoài không một bóng người, cửa phòng Bạc Cận Ngôn vẫn đóng chặt. Cô bỗng hoảng hốt. Vừa định đóng cửa, cô bất chợt nhìn thấy một thứ đen sì ở dưới đất, không rõ xuất hiện từ bao giờ. Trầm Mặc chậm chạp bò vào phòng cô.
Khi Giản Dao tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời dịu dàng chiếu sáng cả căn phòng.
Trầm Mặc yên tĩnh nằm dưới ánh nắng, đầu và bốn chân thò ra khỏi mai. Đôi mắt nó đen sì, đờ đẫn. Giản Dao xuống giường, ngổi xổm trước mặt Trầm Mặc. Quan sát một lúc, cô giơ tay vuốt ve cái mai của nó, nó lập tức rụt đầu và chân vào trong. Giản Dao đứng dậy, mở cửa phòng, liền nhìn thấy “phòng giải phẫu” đã mở cửa. Bên trong lờ mờ có bóng người.
Giản Dao đánh răng, rửa mặt rồi tới “phòng giải phẫu”. Khi cô vô thức quay đầu, thấy Trầm Mặc đã rời khỏi phòng cô, đang từ từ bò về phòng Bạc Cận Ngôn. Vừa vào cửa, Giản Dao liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn mặc com lê chỉnh tề, đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cô. Những chiếc bàn kim loại có đặt xác chết tối qua giờ trống không. Tâm trạng Giản Dao nhẹ nhõm hơn.
Bạc Cận Ngôn quay người nhìn cô. Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen ngắn và làn da trắng của anh, tựa hồ có quầng sáng nhàn nhạt chuyển động. Điểm nổi bật nhất là đôi mắt đầy ý cười của anh, như hồ nước lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bị anh “chiếu tướng”, trái tim Giản Dao rung lên một nhịp, tâm trạng cô cũng trở nên nhẹ nhõm.
“Cảm ơn con rùa của anh.”
Ý cười trong mắt Bạc Cận Ngôn càng rõ. Nhưng anh thốt ra một câu chẳng liên quan đến câu cô vừa nói: “Hắn tưởng tượng mình trở thành cỗ máy giết người.”
Giản Dao ngẩn người. Bạc Cận Ngôn xoay người, đút hai tay vào túi quần, để lộ thứ ở trên chiếc bàn sau lưng anh. Đó là một con dao cầu đã được cải tạo. Thân dao đen bóng, thẳng tắp, ba lưỡi dao giống hệt nhau được lắp vào rãnh, lưỡi dao tỏa ra ánh sáng lành lạnh. Bạc Cận Ngôn giơ tay, ấn xuống tay nắm ở bên cạnh, ba lưỡi dao đồng thời hạ xuống.
Giản Dao giật mình, trong khi vẻ mặt Bạc Cận Ngôn càng ôn hòa.
“Căn cứ vào số liệu thí nghiệm tối qua…” Anh tháo găng tay, ném sang một bên, nhướng mắt nhìn cô. “Vết thương do lưỡi dao có độ dày và chất liệu này tạo thành gần với xác nạn nhân nhất. Hơn nữa, chỉ khi cả ba lưỡi dao đồng thời hoạt động, mới có thể ăn khớp với tình trạng máu kết đông, thi thể cứng đờ… Chắc em cũng biết, con người không thể nào cùng một lúc sử dụng bằng tay cả ba con dao lớn như vậy.”
Giản Dao hỏi: “Ý của anh là…?”
“Ý của tôi là nhà hung thủ có một “cỗ máy giết người” giống cái này. Hắn bắt nạn nhân nhằm biến bọn họ trở thành vật hy sinh của “cỗ máy giết người”. Đương nhiên, cỗ máy của nhà hắn chắc chắn không có chất liệu tốt và độ chuẩn xác bằng cỗ máy mà tôi chế tạo cả đêm qua.” Thần thái của anh lộ vẻ kiêu ngạo.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi giọng nói của Bạc Cận Ngôn, tim Giản Dao cũng đập nhanh hơn. Cô lờ mờ cảm thấy một sự căng thẳng và xúc động. Cô nhìn chằm chằm lưỡi dao, nói: “Việc vận chuyển dao như thế này được nhà nước quản lý chặt, hung thủ không thể mua trên mạng, cũng không thể vận chuyển bằng xe ô tô đường dài và tàu hỏa. Nơi có thể mua loại dao này ở thành phố chúng ta chắc cũng có hạn, người mua không nhiều. Không biết chừng chúng ta có thể tìm ra dấu vết của hung thủ.”
Bạc Cận Ngôn ngồi xuống ghế, cầm cốc cà phê đặt trên bàn chứa “cỗ máy giết người”, tao nhã đưa lên miệng, uống một ngụm. “Đầu óc em cũng không đến nỗi chậm chạp… Với trí thông minh của hung thủ, nhất định hắn đã lãng phí không ít lưỡi dao mới chế tạo được cỗ máy miễn cưỡng có thể so sánh với cỗ máy của tôi. Em hãy thông báo ngay với đội cảnh sát hình sự, bọn họ có thể bắt đầu làm việc được rồi. Tôi sẽ cung cấp cho bọn họ chân dung chuẩn xác của tên tội phạm. Nếu gặp may, chúng ta có thể cứu sống đứa trẻ cuối cùng.”