Hãy nhắm mắt khi anh đến (Tập 2) - Chương 47
Chương 47
Buổi sáng thứ Hai, Phó Tử Ngộ ngồi trong văn phòng tràn ngập
ánh nắng, tay cầm tách cà phê. Việc đầu tiên anh làm là gọi điện cho Bạc Cận
Ngôn.
“Kết quả thế nào rồi?” Phó Tử Ngộ cười, hỏi. “Cậu tỏ tình
thành công không?”
Ở đầu kia điện thoại, Bạc Cận Ngôn đang đứng trước gương thắt
cà vạt, nụ cười nhàn nhạt như cơn gió thoảng. “Cô ấy rất hài lòng về tôi.”
Phó Tử Ngộ phì cười. Tuy anh đã sớm đoán được kết quả này
nhưng chính miệng Bạc Cận Ngôn nói ra, cảm giác chỉ muốn cho ăn đòn.
“Tối nay ăn bữa cơm chúc mừng chứ?” Phó Tử Ngộ nói.
“Ok.”
Sau khi cúp điện thoại, Phó Tử Ngộ gọi điện cho Giản Dao:
“Chúc mừng hai người!”
Tối qua mải đắm chìm trong tình cảm dạt dào, bây giờ Giản
Dao mới phát hiện, trên cổ cô còn lưu lại những dấu hôn đậm nhạt của người nào
đó. Đang đứng trước gương quan sát, Giản Dao nhận được điện thoại của Phó Tử Ngộ.
Cô cười. “Cảm ơn anh, nhờ có anh khích lệ, bọn em mới ở bên nhau.”
Hai người trò chuyện vài câu, Giản Dao đột nhiên hỏi: “Tối
qua, sao tự dưng Bạc Cận Ngôn lại tỏ tình với em?” Lúc nói câu này, trên khóe
miệng cô để lộ ý cười ngọt ngào.
Phó Tử Ngộ cũng mỉm cười.
Hôm cùng Bạc Cận Ngôn ăn cơm, anh từng hỏi vấn đề tương tự,
anh chàng đó trả lời thế nào?
“Bởi vì cậu ấy phát hiện, đối với cậu ấy, em là độc nhất vô
nhị, không thể thay thế. Hơn nữa, cậu ấy có một khao khát mãnh liệt và chân
thành đối với em. Khụ khụ... Đây là nguyên văn lời cậu ấy.”
Gương mặt trắng ngần của Giản Dao lại ửng hồng.
“... Em có thể nhận ra điều đó.” Cô lẩm bẩm.
“Em nói gì cơ?” Phó Tử Ngộ nghe không rõ.
Giản Dao lập tức gạt đi: “Không có gì.”
Giản Dao xuống nhà Bạc Cận Ngôn, gõ cửa hai tiếng như mọi
ngày. Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài. Nhìn thấy cô, gương
mặt anh tràn ngập ý cười vui vẻ giống buổi tối hôm qua.
Giản Dao mỉm cười. “Chào anh!”
Bạc Cận Ngôn cúi xuống nhìn cô. “Chào em yêu!”
Giản Dao hơi chấn động khi nghe cách gọi của anh. Bạc Cận
Ngôn thản nhiên ghé sát hôn cô. Hơi thở mát lạnh của người đàn ông trong buổi
sáng sớm vương vấn trên gương mặt Giản Dao, xâm nhập vào khoang miệng cô.
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng rời khỏi môi Giản Dao, kết thúc nụ
hôn buổi sáng ngắn ngủi. Tựa hồ vẫn còn chưa “đã”, anh nhìn sâu vào mắt cô ở cự
ly gần, đồng thời cất giọng trầm ấm đầy cuốn hút: “Tối nay tiếp tục?”
Giản Dao đỏ mặt. Anh chàng này thật là...
Cô không trả lời, chuyển sang chuyện khác: “Đi thôi, hôm nay
ở cục cảnh sát có rất nhiều việc.”
“Ờ.” Bạc Cận Ngôn bỏ hai tay vào túi quần, đứng thẳng người.
“Em có thể khoác tay anh.”
Giản Dao nghe lời, khoác tay anh. Khóe mắt Bạc Cận Ngôn vụt
qua ý cười hài lòng, Giản Dao cũng tủm tỉm.
Anh thích cô khoác tay anh. Cô cũng rất thích tư thế vai kề
vai, dựa sát vào nhau như thế này.
Ngày đầu tiên sau khi xác lập quan hệ yêu đương, Giản Dao và
Bạc Cận Ngôn ở trong phòng làm việc không có gì khác ngày thường. Bạc Cận Ngôn
hễ bắt tay vào làm việc là ở trong trạng thái yên tĩnh và tập trung. Anh vẫn
không có lòng nhẫn nại ăn cơm, quên cả chuyện để ý đến Giản Dao chứ đừng nói là
hôn cô.
Thực tế, dù sao cũng mới nếm trải tình yêu nên hôm nay thỉnh
thoảng Giản Dao hơi thất thần. Nhưng cô cảm thấy Bạc Cận Ngôn như vậy cũng tốt,
không ôm ôm ấp ấp cô ở văn phòng. So với sự cuồng nhiệt của anh tối qua, Giản
Dao càng khâm phục thái độ chuyên nghiệp của anh vào thời khắc này.
Khi chuông hết giờ làm việc vang lên, Giản Dao đột nhiên có
cảm giác khác lạ, hình như có người đang nhìn cô chằm chằm. Vừa ngẩng đầu, cô
liền bắt gặp ánh mắt của Bạc Cận Ngôn. Theo sự hiểu biết của cô về Bạc Cận
Ngôn, chắc chắn tiếng chuông vừa rồi đã cắt đứt mạch suy nghĩ tập trung cao độ
của anh. Sau đó, Bạc Cận Ngôn điềm nhiên buông tập tài liệu trong tay, đứng dậy,
đi đến bên Giản Dao, cúi xuống hôn cô. Hôn nồng nàn một lúc lâu, cho đến khi mặt
Giản Dao đỏ bừng, anh mới mỉm cười quay về chỗ ngồi, tiếp tục làm việc.
Giản Dao bị hôn đến đầu óc choáng váng nhưng cô chợt hiểu ra
vấn đề.
Anh chàng này không phải không muốn hôn cô mà là nhất thời
quên mất. Một khi bắt đầu công việc, anh sẽ quên hết mọi chuyện, một mình bước
vào thế giới thông minh, cao ngạo, không ai sánh nổi của riêng mình. Vừa rồi đột
nhiên nhớ ra, anh mới lập tức hành động.
Tầm chạng vạng, Phó Tử Ngộ lái xe đến nhà hàng đã hẹn trước.
Đi cùng nhân viên phục vụ vào trong, anh hỏi: “Bạn tôi đã đến
chưa?”
Cô nhân viên phục vụ trẻ tuổi đỏ mặt. “Đã đến một lúc rồi ạ!”
Ban đầu, Phó Tử Ngộ không có phản ứng. Đến khi mở cửa phòng
ăn riêng tràn ngập ánh đèn rực rỡ, anh liền bắt gặp Bạc Cận Ngôn đang ôm Giản
Dao ngồi ở sofa, cúi đầu hôn cô say sưa. Người đàn ông diện com lê chỉnh tề,
còn cô gái mặc bộ váy dài duyên dáng, thướt tha.
Tuy là người có kinh nghiệm tình trường phong phú nhưng vào
thời khắc này, chứng kiến đôi nam nữ trong căn phòng yên tĩnh chìm đắm trong nụ
hôn, Phó Tử Ngộ đột nhiên thấy đỏ mặt thay bọn họ. Hoặc có thể do sự tương phản
quá lớn... Bạc Cận Ngôn hôn phụ nữ là chuyện trước đây anh không bao giờ tưởng
tượng.
Phó Tử Ngộ mỉm cười, ung dung đi vào phòng. Nghe thấy tiếng
động, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cùng ngẩng đầu. Giản Dao liền đỏ mặt, đẩy người
Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn chỉ liếc nhìn Phó Tử Ngộ, gật đầu với bạn rồi cúi xuống
nói với Giản Dao: “Tử Ngộ gọi món, chúng ta tiếp tục.”
Giản Dao kiên quyết đẩy Bạc Cận Ngôn ra, sau đó cô cầm cốc
nước hoa quả, uống một ngụm cho đỡ ngượng ngùng.
Người đàn ông này trong giờ làm việc là phó giáo sư, hết giờ
làm là biến thành cầm thú. Bạc Cận Ngôn trước giờ luôn giữ bộ mặt thờ ơ và lạnh
lùng, thỉnh thoảng mới nhếch miệng cười nhưng nụ hôn của anh vô cùng cuồng nhiệt.
Hơn nữa, anh chẳng cần biết xung quanh có người hay không.
Lúc này, Bạc Cận Ngôn mới quay sang trò chuyện cùng Phó Tử
Ngộ. Tuy nhiên, bàn tay anh vẫn nắm tay Giản Dao, bóp nhẹ, cũng không biết tại
sao anh lại bóp tay cô. Một lúc sau, Bạc Cận Ngôn vào nhà vệ sinh. Phó Tử Ngộ
cười tủm tỉm nhìn Giản Dao. Cô tưởng anh sẽ trêu chọc cô, nào ngờ anh thở dài.
“Bây giờ tốt rồi, anh còn tưởng cậu ấy sẽ cô độc đến già. May có em thích cậu ấy.”
Trong lòng Giản Dao rất ngọt ngào, cô xoay thìa canh trong
bát, cười, nói: “Làm gì có chuyện đó ạ! Trước đây anh từng nói, không ít phụ nữ
thích anh ấy còn gì!”
Phó Tử Ngộ lên tiếng: “Nhưng khiến tên này rung động thật chẳng
dễ chút nào.” Anh chống cằm, cười cười. “Em cẩn thận đấy Giản Dao, một khi động
lòng, Cận Ngôn sẽ nhận định đây là chuyện cả đời.”
Bàn tay cầm thìa của Giản Dao bỗng cứng đờ. “Anh ấy không
nghĩ xa như vậy đấy chứ?” Cô và Bạc Cận Ngôn mới vừa bắt đầu, hơn nữa anh lại
là người tương đối chậm hiểu.
“Ha ha... Anh sẽ chứng minh cho em thấy.” Phó Tử Ngộ nói chắc
như đinh đóng cột.
Một lúc sau, Bạc Cận Ngôn quay về phòng ăn. Anh vừa ngồi xuống
liền nghe Phó Tử Ngộ cất giọng điềm nhiên: “Nhẫn cưới của hai người trong tương
lai chắc chắn sẽ rất hoàn hảo.”
Giản Dao uống trà, lặng lẽ quan sát phản ứng của Bạc Cận
Ngôn. Anh bình thản đáp: “Đó là lẽ dĩ nhiên.”
Phó Tử Ngộ nói tiếp: “Chọn kim cương, mài nhẵn, tìm thợ thủ
công và nhà thiết kế hàng đầu, muốn làm tốt những công đoạn này cần chuẩn bị
trước mấy tháng. Cậu hãy ghi nhớ chuyện này.”
Bạc Cận Ngôn ngẫm nghĩ vài giây, sau đó quay sang Giản Dao.
“Cô ấy là người phụ nữ kĩ tính nhất mà tôi từng gặp, ít nhất phải chuẩn bị trước
một năm.” Anh nhướng mày. “Hừm... Có lẽ nên bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ là vừa.”
Phó Tử Ngộ buông một từ: “Được.”
Giản Dao: “...”
Tâm trạng của những người đang yêu rất giống nhau. Bất kể bạn
mới mười sáu tuổi hay hai mươi sáu tuổi, bất kể tình yêu đến sớm hay muộn, bạn
chỉ muốn ở bên cạnh đối phương, bao lâu cũng không đủ. Dù hai người chẳng làm
gì nhưng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn về đến khu chung cư mới là hơn tám
giờ tối. Bây giờ vẫn chưa quá muộn, Giản Dao không lên tiếng, bởi cô biết Bạc Cận
Ngôn chắc chắn sẽ theo cô lên nhà. Ai ngờ vừa đi về phía thang máy, cô liền bị
anh giữ lại.
“Nếu anh nhớ không nhầm…” Bạc Cận Ngôn nhìn Giản Dao chăm
chú, ánh mắt anh sáng lấp lánh. “Hôm nay em nên dọn xuống sống chung với anh?”
Giản Dao không hiểu. “Em nói thế bao giờ?”
Bạc Cận Ngôn nheo mắt. “Em từng nói, nếu em có bạn trai, hơn
nữa quan hệ không tồi, em sẽ sống chung với anh ta, hai mươi tư tiếng ở bên cạnh
anh ta.” Anh từ tốn nhắc lại câu nói của cô nhiều ngày trước.
Giản Dao không nhịn được cười. Anh nhớ rõ thật đấy.
Lúc bấy giờ cô chỉ viện cớ để từ chối yêu cầu quá đáng của
anh nên mới nói vậy. Bây giờ lại trở thành căn cứ để anh một lần nữa đưa ra đề
nghị không an phận. Giản Dao cắn môi, đứng dưới ngọn đèn, không nói gì nữa. Bạc
Cận Ngôn tiếp tục lên tiếng: “Xin hãy chú ý, anh là bạn trai của em, quan hệ giữa
chúng ta rất tốt, hoàn toàn đạt yêu cầu của em...”
“Được.” Giản Dao nhẹ nhàng cắt ngang lời anh, cô cầm tay anh
lắc lắc. “Hôm nay em sẽ dọn xuống nhà anh.”
Bạc Cận Ngôn hơi ngẩn người, bàn tay đang cầm tay Giản Dao
siết chặt. Sau đó, gương mặt anh bừng sáng. “Tuyệt quá!”
Một tiếng sau.
Bạc Cận Ngôn hai tay xách hai va li đi đằng trước, Giản Dao
tay không, thoải mái đi sau. Nhìn anh vui vẻ bỏ va li của cô vào phòng ngủ, Giản
Dao đột nhiên có cảm giác mãn nguyện. Thật ra, khi nghe anh điềm nhiên thảo luận
chuyện kết hôn với cô ở nhà hàng, trong lòng cô đã dâng trào cảm giác ngọt ngào
và cảm động. Tất nhiên Giản Dao cũng vừa tức vừa buồn cười, nhưng cô không
tranh cãi với anh. Ngộ nhỡ cô nói: “Em đồng ý lấy anh bao giờ?”, buổi tối về
nhà anh lập tức cầu hôn thì sao... Thôi thì mặc kệ anh.
Chỉ có điều, Giản Dao biết rõ, Bạc Cận Ngôn không phải là
người biết đặt ra kế hoạch xa xôi đó. Do Phó Tử Ngộ nhắc đến, anh mới cảm thấy
đây là lẽ đương nhiên. Điều này chứng tỏ trong lòng anh thật sự nghiêm túc với
cô và coi trọng cô. Vì vậy, cô không muốn từ chối anh. Bởi vì đối phương là Bạc
Cận Ngôn nên cô không muốn cự tuyệt đề nghị của anh.
Còn về chuyện có xảy ra quan hệ thân mật hay không, Giản Dao
cảm thấy không liên quan đến vấn đề sống chung. Bạc Cận Ngôn là người đàn ông rất
phong độ, chắc chắn anh sẽ tôn trọng ý nguyện của cô. Vì vậy, việc hai người có
tiến thêm một bước hay không hoàn toàn do cô quyết định.
Thực tế, Giản Dao chưa có kinh nghiệm yêu đương nên cô không
hề hay biết, rất nhiều người phụ nữ cũng có suy nghĩ giống cô. Bọn họ cho rằng
bản thân có thể khống chế, có thể giữ vai trò chủ đạo trong mối quan hệ tình cảm.
Tuy nhiên, bọn họ không biết, một khi hai người sớm tối quấn quýt bên nhau, sẽ
xảy ra tình huống khó kiềm chế bản thân.
Hai người nhanh chóng dọn đồ xong xuôi. Thời gian vẫn còn sớm,
Bạc Cận Ngôn thỏa mãn ôm Giản Dao ngồi ở sofa xem chương trình “Đôi mắt pháp luật”.
Trước đây, thỉnh thoảng Giản Dao cùng anh xem một tập, cô
không thấy có vấn đề gì. Nhưng bây giờ hai người sống chung, lẽ nào bắt cô tối
tối xem phim tài liệu chán ngắt?
Giản Dao giằng điều khiển ti vi khỏi tay Bạc Cận Ngôn. “Đừng
xem chương trình này nữa, em muốn xem phim truyền hình!”
Bạc Cận Ngôn chau mày. “Phim truyền hình đúng là một sự đày
đọa.”
Giản Dao đáp: “Đó là thú tiêu khiển.” Nói xong, cô bắt đầu
chuyển kênh.
Bạc Cận Ngôn nhìn những hình ảnh rối mắt vụt qua trên màn
hình ti vi. Anh định ngăn Giản Dao. Nhưng khi anh cúi đầu, Giản Dao vừa vặn ngước
mắt, kéo áo sơ mi của anh. “Anh bận rộn từ sáng đến tối, buổi tối còn xem phim
tài liệu hình sự làm gì? Anh cũng nên để bộ não nghỉ ngơi một chút.”
Giọng nói của cô vô cùng dịu dàng, ngón tay kéo áo sơ mi của
anh trắng nõn, mềm mại.
“Anh không có hứng thú với mấy trò kiểu này.” Bạc Cận Ngôn
lên tiếng. “Nhưng nếu em cứ năm phút hôn anh một lần, anh có thể cùng em làm bất
cứ việc vô vị nào.”
Hai người xem hết chương trình truyền hình đã là mười một giờ.
Tuy nhiên lúc này, Giản Dao đã ngồi trong lòng Bạc Cận Ngôn.
Anh cúi đầu hôn lên mặt, cổ, tai, bàn tay cô. Hôn xong, anh còn bắt cô hôn lại.
Khi bờ môi Bạc Cận Ngôn rời khỏi làn da Giản Dao, áo sơ mi của
anh xộc xệch, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng rực. Anh cất giọng trầm khàn, dụ dỗ
Giản Dao một cách tự nhiên: “Tối nay ngủ trong phòng anh nhé?”
Giản Dao lập tức đứng dậy. “Không, em đi ngủ đây.”
Giản Dao nằm trên giường, trùm chăn kín nhưng vẫn nghe rõ tiếng
bước chân của Bạc Cận Ngôn, tiếng đóng cửa phòng, sau đó tiếng mở vòi nước. Anh
lại tắm trong bồn ở phòng khách. Anh chàng này quả nhiên không coi cô là người
ngoài.
Giản Dao không định nghe nhưng âm thanh ở ngoài kia cứ tự động
chui vào tai cô một cách rõ ràng. Cô đang bần thần, điện thoại di động bỗng đổ
chuông. Giản Dao với tay lấy điện thoại, là Giản Huyên gọi. Thời gian này em
gái cô đang nghỉ hè ở nhà, qua tết Trung thu mới quay về trường học. Giản Dao mỉm
cười, bắt máy. Hai chị em tán gẫu vài câu, Giản Dao liền cảm thấy em gái có điều
muốn nói nhưng lại thôi.
“Sao thế?” Cô hỏi.
Giản Huyên ngập ngừng vài giây, cuối cùng lên tiếng: “Chị,
anh Huân Nhiên đã tỏ tình với chị chưa?”
Giản Dao sững sờ trong giây lát.