Thú phi - Chương 023 - 024

Chương 23 – Xuất phủ

“Đi, tới ám lao!” Độc Cô Tuyệt đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng ném lại một câu rồi quay lưng đi thẳng, Sở Vân vội vã đuổi theo sau lưng.

Ám lao là một bộ phận bí mật thuộc Độc Cô Tuyệt, được tạo ra chính là cho đám gian tế, trọng phạm. Đã vào ám lao, chỉ có thể phun ra toàn bộ bí mật, kết cục tử tế là hoàn toàn không tưởng.

Ả cung nữ giả hạ độc hai ngày trước đã bị áp giải tới đó, có điều ả ta khoá mõm khá chặt, hai ngày rồi mà còn chưa chịu khai ra kẻ đứng sau lưng chỉ đạo là ai. Vốn Độc Cô Tuyệt không cần tự mình đến đó, có điều hiện giờ trong phủ lại mò đến mấy kẻ hắn ta không vừa mắt. Hắn mà không bỏ đi, với thân phận của những kẻ đó, hắn không thể không ra gặp mặt. Điều này thật sự đáng ghét, thà là đến ám lao xử lý tội phạm còn dễ chịu hơn mấy cô ả õng ẹo kia.

Mặc Ly thấy Độc Cô Tuyệt tỉnh bơ dứt khoát bỏ chạy lấy người, không khỏi quay sang nhìn Vân Khinh.

Cô mỉm cười vuốt ve Điêu nhi, từ tốn nói. “Điêu nhi, hiếm khi có dịp tới kinh đô nước Tần. Chúng ta cũng nên dạo quanh thăm thú chứ nhỉ.” Nói rồi cô ôm lấy Điêu nhi đứng lên, cũng tỉnh bơ dứt khoát không kém quay người bỏ đi.

Vân Khinh vốn không thích gặp gỡ người khác, đặc biệt là những kẻ tâm địa khôn lường. Nhân vật chủ yếu là Độc Cô Tuyệt còn có thể bỏ đi, nhân vật làm nền như cô sao lại không thể chứ. So với việc phí thời gian ngồi đó tán hươu tán vượn đối phó với mấy cô công chúa ấy, chi bằng xuất phủ đi dạo loanh quanh, thăm thú cảnh sắc Khánh thành còn hơn.

Mặc Ly nghe thấy thế, không khỏi nín lặng. Người nào người nấy thi nhau bỏ chạy lấy người, thật là hết nói nổi cả Vương gia nhà mình lẫn Vân Khinh cô nương. Nhưng rồi anh ta cũng đành phải quay lại bẩm báo. Công chúa thì đã sao chứ, không cần nể mặt thì sẽ không nể mặt.

Kinh thành Tần quốc, mười dặm phồn hoa, nhìn quanh đều có thể nhìn thấy mặt đường lát đá xen lẫn với tường thành lầu gác chen chúc, khiến người ta có một cảm giác thô kệch khó lòng tưởng tượng nổi. Đình đài lầu gác, đường xá chợ búa cửa hàng tửu quán, nơi nơi đều mang nét cổ kính pha với nét rêu phong xù xì do dòng thời gian mài giũa, giản dị hào phóng, mà vẫn không kém phần nghiêm túc trang trọng. Trên đường phố, mỗi người nam người nữ đang cất bước qua lại, ai nấy ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, nhưng từ trong mỗi người đều toát ra một vẻ anh dũng khó bì. Cái vẻ ấy, được toả ra từ tận trong xương cốt người của Tần quốc, nên có thể nói, nước Tần anh dũng thiện chiến, là do từng người dân từ nhỏ tới lớn mà thành.

“Không được ăn nữa. Ăn nhiều quá đi, nhìn cái bụng nhỏ của mi xem, tròn ủm rồi còn gì?” Vân Khinh đứng cạnh một sạp hàng bán thịt nướng đơn sơ bên đường, nhìn Điêu nhi giờ đang ngồi chồm chỗm giữa sạp mà hết nói nổi.

Đặc điểm của nước Tần là chuộng võ và thích ăn những đồ muối dầm nướng sấy. Trên đường phố đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đủ các sạp các gánh bán thịt gà rừng, dê núi, trâu bò nướng. Trên cái bếp than lớn, đám động vật này làm sạch nhưng không lột da vặt lông được để lên. Khi thịt đã chín mới bỏ ra đem lột da, moi sạch các loại hương liệu gia vị trước đó đã nhồi vào bụng. Thế nên hương vị thịt nướng thật sự rất ngon.

Điêu nhi quay sang chít chít với Vân Khinh mấy tiếng, rồi lại cúi đầu dán chặt đôi mắt nhỏ tròn vo vào một chú gà rừng bóng mượt mỡ màng bên cạnh. Nhìn dáng vẻ của nó này, chao ôi…

“Thôi đi nào, thích thì mai ta lại mang mi ra đây ăn tiếp.” Vân Khinh lắc đầu bật cười, vẻ thật không biết làm sao, nhóc chồn này tham ăn quá đi. Cô vừa nói vừa bước lại gần ôm lấy Điêu nhi.

Mặc Ngân vốn đi theo Vân Khinh ra ngoài dạo chơi, giờ chỉ biết đứng đó xoa xoa vùng giữa hai bên lông mày mà rằng. “Thật tại hạ chưa bao giờ thấy chú chồn nào thông minh lanh lợi như thế này.” Quả là nó dường như nghe hiểu tiếng người vậy, tuy là ngoài Vân Khinh cô nương không ai có thể chỉ huy nó được.

Vân Khinh nghe vậy mỉm cười. “Điêu nhi vốn thông minh mà.” Cô vừa nói vừa vuốt ve Điêu nhi, mà trong lúc này chú chồn nhỏ vẫn không quên ngoảnh đầu đắm đuối âu yếm nhìn cái sạp thịt nướng không nỡ bỏ đi. Nói rồi Vân Khinh quay sang chủ sạp thịt. “Ông chủ à, tính tiền.”

“Không cần trả, không cần trả. Vân Khinh tiểu thư và chồn con thích ăn là tốt rồi… Này đây, đây là thịt lợn rừng lão vừa mới nướng, Điêu nhi mà thích thì cứ mang theo một ít cho nó ăn.” Ông chủ quán cao to quê mùa cười sảng khoái, nói cũng đầy sảng khoái.

Vân Khinh nghe vậy giật mình ngạc nhiên. “Ông nhận thức ta sao?”

Ông chủ nọ cười ha hả mà rằng. “Cả Khánh thành này ai lại không nhận ra Vân Khinh tiểu thư chứ, một người một chồn cùng đi với nhau, là dấu hiệu dễ nhận ra mà. Hôm nay sạp lão được tiểu thư và Điêu nhi ghé thăm ăn uống là vinh hạnh cho lão lắm đó.” Vừa nói ông ta xoa tay cười vang, vô cùng khoái trá.

Đúng lúc đó, có ba gã đàn ông vừa vặn đi ngang qua sạp bán thịt, nghe thấy ông ta nói thế, một trong ba người bỗng quay lại liếc Vân Khinh một cái, rồi lại nhanh chóng quay lại đi tiếp, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở khúc ngoặt tiếp theo.

Vân Khinh nghe xong chỉ lắc đầu cười, biết thế này mình đã không đi dạo phố.

“Tôi đã bảo chính là Vân Khinh tiểu thư mà lại, huynh còn cứ cãi, giờ thì sáng mắt ra chưa?” Một người đàn ông còn khá trẻ đang ăn thịt bỗng vô cùng kích động quay sang nhìn một người khác bên cạnh.

“Trời ơi trông cô ấy xinh quá…”

“Huynh biết cái gì mà nói, thế không gọi là xinh, mà phải là… phải là… nói thế nào nhỉ…”

“Vân Khinh tiểu thư sao…”

Chỉ thoáng chốc, bao nhiêu người đang đứng quanh đó liền ồn ào bàn tán, vẻ mặt kích động có, hưng phấn có, kiểu gì cũng có đủ. Vân Khinh thấy vậy chỉ mỉm cười gật đầu với mọi người đang nhìn mình. Lập tức ai nấy sung sướng nhảy dựng, rồi đều đáp lễ đầy thân thiện hớn hở xen lẫn chút sùng bái.

“Cám ơn món thịt nướng của ông chủ vậy, Vân Khinh từ chối lại thành bất kính.” Vân Khinh thấy mọi người như thế, liền quay sang gật đầu cảm tạ ông chủ rồi ôm Điêu nhi định bỏ đi. Cô vốn không thích bị người khác nhòm ngó quá nhiều, bản tính cô vốn ưa sự tĩnh lặng.

Thân hình Vân Khinh còn chưa kịp quay đi hẳn, bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Một đàn chừng năm sáu con ngựa giống Đại Uyển(*) khá tốt đang sải vó lồng lên chạy như điên thẳng tới chỗ Vân Khinh đang đứng. Con nào con nấy đôi mắt đỏ bừng, đi tới đâu hỗn loạn tới đó, tốc độ như chớp giật, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt cô.

(*) Đại Uyên hoặc Đại Uyển: Tên một nước thuộc Tây Vực đời nhà Hán, theo địa lý hiện nay thì thuộc vùng Trung Á. Đại Uyển nổi tiếng vì có nhiều giống ngựa hay. Tương truyền Hán Vũ Đế nghe đồn ngựa Đại Uyển rất tốt, bèn sai sứ thần mang vàng bạc tới đổi. Có điều trong quá trình thỏa thuận hai bên không đồng nhất ý kiến, không những ngựa không đổi được mà sứ thần cũng bị giết. Vũ Đế giận dữ bèn dăm lượt sai quân đi đánh Đại Uyển, cuối cùng giết đại vương nước này rồi sát nhập Đại Uyển vào lãnh thổ.

“Chạy mau…”

“Cứu tôi với…”

Tất cả đám thực khách cạnh quán bán thịt nướng lập tức hoảng hốt rú lên, ai nấy đều ù té chạy trốn. Mà Điêu nhi vốn vẫn đang say đắm nhìn con gà rừng nướng trên sạp, giờ bỗng ngẩng phắt lên không biết nhìn thấy cái gì ở tít đằng xa rồi giãy người một cái chạy mất, chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Mặc Ngân vẫn đứng cạnh Vân Khinh giờ lập tức tung người tránh ra, đồng thời bảo cô. “Tránh mau.” Khinh công của Vân Khinh không phải anh ta chưa chứng kiến, việc này với cô chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng Vân Khinh vẫn đứng nguyên tại chỗ không tránh né, vì ngay sau lưng cô còn một người phụ nữ và một cô bé con. Nếu giờ cô tránh ra, hai người kia sẽ gặp nguy hiểm mất. Hai người làm sao có thể chạy thoát khỏi vó lương câu kia được.

Ngựa bỗng hí vang, thớt ngựa có màu lông đen nhánh với đôi mắt đỏ rực đang dẫn đầu bỗng lồng lên. Hai chân trước tung cao, thân h́ình gần như thẳng đứng, khí thế dũng mãnh như sấm vang chớp giật, như thể sẵn sàng đạp nát bấy tất cả những chướng ngại vật cản đường trước mắt.

Mà ngay trước hai móng ngựa hung hăng ấy, là một Vân Khinh thong dong đứng nguyên tại chỗ, tà áo xanh thướt tha(*), sừng sững nổi bật.

(*) Nguyên văn là thanh sam青衫. Từ này có khá nhiều nghĩa ngoài nghĩa đen là áo xanh: quần áo đơn sơ giản dị; dáng vẻ thoát tục của thần tiên, trang phục của tước quan tước hầu… Ở đây khá là khó chọn một từ đầy đủ sự chơi chữ như thế, vì Vân Khinh vừa ăn mặc giản dị, vừa được truyền tụng là thần tiên giáng trần, nên Lãnh Vân chỉ để nguyên là tà áo xanh thướt tha.

Mọi người xung quanh la hét chói lói, đôi vó ngựa kia chỉ cần đạp xuống, người thiếu nữ thanh thoát phiêu dật kia hẳn sẽ tan xương nát thịt. Có một nam tử thân hình cường tráng múa thanh đại đao hô vang chạy tới. Người Tần vốn đầy nhiệt huyết. Nhưng không ai chú ý đến bàn tay của Vân Khinh đã đặt sẵn trên cây cổ cầm đeo bên hông, và cũng không ai chú ý đến Mặc Ngân vẫn đứng cạnh Vân Khinh vẫn không hề ra tay.

Trong tiếng gào thét dậy đất, thớt ngựa điên cuồng dường như chuẩn bị đạp xuống người Vân Khinh, bỗng nhiên có tiếng rít mạnh vang lên giữa không trung. Một mũi tên sắc nhọn như rạch mây phá gió lao tới, cắm thẳng vào giữa trán con tuấn mã màu đen kia. Mũi tên kia mạnh tới mức con tuấn mã đang đà lồng lên phía trước cũng bị đẩy bật ngã ngửa ra sau, lộn một vòng trên không trung rồi mới ngã rầm xuống đất.

Mà khi ấy, ở phía chân tường thành cách đó khá xa, người đàn ông khi nãy vừa đi lướt qua người Vân Khinh và liếc mắt nhìn cô, giờ thấy tình cảnh này lập tức cau có mặt mày, không nhìn tiếp mà nhanh chóng quay người bỏ đi.

Chương 24 – Có phát hiện

Lại nhắc lại, con ngựa đen chạy đầu ngã ngửa ra sau. Nét mặt Vân Khinh chỉ hơi nhúc nhích hầu như không thay đổi biểu tình. Mấy ngón tay tưởng như vô tình đặt trên dây đàn cũng lơ đãng rụt lại.

Tiếng gió rít gào vun vút qua người cô, bốn mũi tên dài vụt qua thân người Vân Khinh, rin rít xé gió mà bay tới cắm thẳng vào bốn thớt ngựa điên tiếp theo, mũi nào mũi nấy trúng ngay giữa trán, đâm sâu vào tận tới đuôi.

Tiếng ngựa hí đầy tuyệt vọng vang dội khắp con đường, càng làm cho không khí chung quanh vốn vắng lặng càng thêm vắng lặng.

Người người ai nấy vừa rồi còn sợ hãi hốt hoảng là thế, giờ cơn nguy hiểm đã qua lập tức phản ứng thật là nhanh. Tiếng hoan hô trầm trồ ngợi khen bỗng chốc ồn ào náo nhiệt.

Vân Khinh nhìn lướt qua xác mấy thớt ngựa chết trước mặt, gương mặt phảng phất một nụ cười nhàn nhạt. Cô quay đầu lại nhìn về phía người vừa ra tay. Cách đó không xa sau lưng cô, có ba con ngựa đứng nguyên đó. Người cưỡi ngựa đứng đầu khoảng hai ba chục tuổi, mặc một bộ áo vải thô màu xanh, mái tóc dài đen tuyền đươc túm lại lỏng lẻo sau gáy khiến cho anh ta mang một vẻ phớt đời. Tay anh ta đang phe phẩy một tấm quạt xếp màu trắng, nét mặt biếng nhác, mà nét cười trên môi như có như không đang hướng về cô. Cùng với vẻ anh tuấn sáng ngời là một bộ dáng bất cần đời rõ rệt. Sau lưng anh ta hai người đứng hai bên giờ đang thu lại hai cây trường cung, ai nấy đều mày thanh mắt sáng, nhưng bất ngờ nhất lại chỉ là hai thiếu niên mang dáng vẻ trẻ con hơn mười tuổi. Cậu đứng bên trái có vẻ mặt hớn hở đang ngoác miệng cười, còn cậu bên phải lại lạnh lùng nghiêm nghị thậm chí hơi tàn nhẫn. Mỗi người mỗi vẻ hoàn toàn đối lập nhau.

Người qua đường xung quanh cũng nhìn về phía đó, khi thấy rõ dung mạo ba người, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng. Chỉ có Vân Khinh không hề biểu lộ gì trên mặt mà chỉ nhã nhặn nhẹ nhàng khom người hướng về phía họ. “Đa tạ.”

“Không có gì, giúp người cho vui ấy mà!” Gã thiếu niên mặt mày tươi rói liền phẩy tay nói với giọng đầy bất cần, như thể vừa rồi hai người vừa mới bắn chết một con gà chứ không phải một đàn ngựa điên cuồng phi tới, nhẹ nhàng ung dung tới mức khiến người ghen tị.

Mọi người vây quanh không khỏi ồ lên kinh sợ. Mà ba kẻ kia cũng thản nhiên không quan tâm đến sự sùng bái của mọi người lẫn những ánh mắt khâm phục, lập tức ra roi giục ngựa chạy tới. Khi tới gần, gã nam tử nãy giờ vẫn đang phe phẩy chiếc quạt trong tay đầy thờ ơ vừa cười vẻ biếng nhác, vừa khẽ gật đầu với Vân Khinh giờ đang khẽ bước nhường đường. Vân Khinh cũng lễ phép gật đầu lại. Rõ ràng ba người kia không có ý định dừng lại bắt chuyện, càng không nghĩ cứu người cần được trả ơn. Vân Khinh nhìn rõ tâm tính của họ, thế nên mới mỉm cười tránh đường.

Giây phút đi lướt qua nhau, bỗng khóe mắt nam tử kia liếc thấy chiếc cổ cầm đeo bên hông Vân Khinh, đôi môi anh ta bỗng nhếch lên một chút, ánh mắt lóe lên nhìn cô rồi nói với giọng chỉ đủ hai người nghe. “Âm công, xem ra không chừng chúng ta nhiều chuyện xen ngang cũng nên…”

Vân Khinh thấy nam tử kia chỉ liếc mắt đã nhận ra cây cổ cầm cô vẫn mang theo là vũ khí để sử dụng âm công chứ không phải một cây cổ cầm thông thường, trong lòng bỗng chốc hơi giật mình. Người không am hiểu âm công cặn kẽ thực khó mà nhận ra nhạc khí như thế, rốt cục người kia là người thường hay không phải người thường… Có điều cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười nhã nhặn. “Vẫn là đa tạ ra tay.”

Một câu nói ung dung lễ phép, vừa không để lộ ra liệu cô có biết âm công hay không, mà cũng chẳng phản đối lời của người nọ. Thái độ lập lờ thế nào cũng được này, không khác gì một đầm nước sâu thẳm đầy bí hiểm.

Người kia bỗng ngửa mặt cười to, hai chân khẽ thúc vào bụng ngựa khiến tuấn mã bắt đầu sải vó, hai thiếu niên kia cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Ba người như một làn gió mát, khẽ xáo động không gian rồi biến mất, chỉ để lại ba bóng lưng thấp thoáng.

“Lợi hại thật.” Mặc Ngân cũng bước lại gần, vừa nhìn theo bóng dáng ba người kia vừa nói với Vân Khinh.

Vân Khinh gật đầu, cô hiểu ý Mặc Ngân là chỉ võ công của hai thiếu niên kia. Chỉ trong nháy mắt năm mũi tên đã được bắn ra, vừa chuẩn xác, mà lực đạo lại mạnh mẽ tới vậy, dĩ nhiên hoàn toàn xứng đáng hai chữ lợi hại. Có điều cái gật đầu của cô là dành cho gã nam tử kia, người đó, nhất định là một cao thủ.

“Có điều Vương gia nhà tại hạ còn lợi hại hơn, năm thớt ngựa điên kia không cần hai lần mới bắn được năm mũi tên, mà một lần giương cung năm mũi tên cùng bắn, uy lực tuyệt đối không thua kém hai đứa bé kia!” Mặc Ngân nói nói một hồi lại không thể không quay lại so sánh ca ngợi chủ nhân của mình.

Vân Khinh nghe vậy liền mỉm cười. Sự lợi hại của Độc Cô Tuyệt dĩ nhiên cô đã từng chứng kiến rồi. Thế rồi cô quay đầu nhìn quanh để tìm Điêu nhi khi nãy chạy đâu chẳng biết.

Mặc Ngân thấy Vân Khinh đảo mắt tìm kiếm, liền nhỏ giọng thốt. “Đừng nhìn. Kẻ xuống tay đã chuồn rất nhanh, tại hạ ấy vậy mà lại chưa kịp tra tới.” Y vừa nói vừa mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có năm cây ngân châm nhỏ xíu.

Mấy thớt ngựa nổi điên phi như bay tới là y đã biết có chuyện không ổn, kiểm tra xung quanh chán chê mà lại không thể cảm giác nổi một chút sát khí nào. Trong lúc mọi người bị ba kẻ đã bắn tên cứu trợ kia thu hút sự chú ý, y cũng đã nhanh chóng tìm thấy mấy cây ngân châm đâm vào đầu đám ngựa điên kia. Có thể đi theo Độc Cô Tuyệt, không hề có người nào kém cỏi vô năng cả.

Vân Khinh thấy thế, trong chớp mắt đã hiểu rõ mọi chuyện. Đám ngựa điên lên là do có người gây ra, mà lại là nhằm vào cô nữa sao? Cô đâu có kẻ thù nào? Lập tức Vân Khinh trầm ngâm nhíu mày.

“Tại hạ thấy chi bằng chúng ta lại đi dạo một chút xem sao?” Mặc Ngân thấy Vân Khinh im lặng, bỗng nhiên mở miệng đề nghị.

Vân Khinh ngẩng lên liếc nhìn y một cái, mà y cũng nhanh chóng đánh mắt ra hiệu cho cô. Đã có người muốn nhằm vào cô, có một lần tự nhiên sẽ có lần thứ hai. Mà nếu hai người tiếp tục đi dạo loanh quanh, sẽ có thể cho kẻ ném đá giấu tay kia thêm cơ hội. Phải biết rằng Vân Khinh cũng không phải một cô gái chân yếu tay mềm trói gà không chặt mà chính là thâm tàng bất lộ, hai người họ chưa chắc đã gặp nguy hiểm.

Vân Khinh hiểu ý của Mặc ngân, tập trung suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên cô cười khẽ. “Không cần, Độc Cô Tuyệt ở chỗ nào?”

Mặc Ngân ngạc nhiên, hồi nào giờ Vân Khinh cô nương chưa từng quan tâm Vương gia nhà y ở đâu, vậy sao giờ lại…

Vân Khinh thấy Mặc Ngân không hiểu ra sao, liền vừa bước tránh ra khỏi năm xác ngựa tiến về phía trước để tránh khỏi đám quần chúng vây quanh, vừa khẽ nói. “Ta chưa hề có thù oán với ai, nên thiết tưởng ngoại trừ lần này làm hỏng chuyện lớn của người ta, e là không có ân oán gì khác.”

Lời nói giản đơn đạm mạc, nhưng Mặc Ngân là người thông minh lập tức hiểu ra người đánh lén Vân Khinh là ai. Khóe môi y thoáng chốc cong lên một nét cười đầy tàn nhẫn. “Đi theo tại hạ.”

Vừa nói xong, hai người đồng thời nhìn thấy Độc Cô Tuyệt đang đứng cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực dựa vào tường. Trên mặt hắn tuy vẫn đeo mặt nạ, nhưng nụ cười lạnh lẽo ác nghiệt trên môi cũng đã đập thẳng vào mắt Vân Khinh. Cô cùng Mặc Ngân liền bước tới gần, chỉ thấy Sở Vân luôn đi theo Độc Cô Tuyệt mỉm cười. “Không sợ chúng tới, chỉ sợ chúng không tới. Vương gia vốn là đang để cho họ không gian rộng rãi đặng tiện bề ra tay đó mà.” Vừa dứt lời Vân Khinh và Mặc Ngân cũng đã hiểu rõ. Hóa ra Độc Cô Tuyệt chính là đang chờ dịp này đây.

Có điều Độc Cô Tuyệt nãy giờ vẫn dán mắt chằm chằm ngó Vân Khinh không lên tiếng, giờ trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia lạnh lẽo, giọng nói trầm trầm đầy vẻ giận dữ cũng bật thốt. “Ngươi bớt trêu hoa ghẹo nguyệt cho ta, không được cười với người ngoài!”

Sở Vân cùng Mặc Ngân nghe rồi đều ngẩn ra. Hai người liếc nhau một cái rồi vội quay đi. Câu nói này…

Chỉ có Vân Khinh liếc Độc Cô Tuyệt một cái rồi dứt khoát phớt lờ hắn. Gã này lảm nhảm linh tinh cái gì không biết.

“Đi!” Vân Khinh lập tức quay người định đi hướng một con đường nhỏ khác. Có điều chưa kịp quay hết, một bóng đen thùi nhỏ xíu đã lao vọt tới. Điêu nhi thoăn thoắt chạy trên mặt đất, đến nơi dậm chân một cái lấy đà nhảy lên lộn một vòng trên không rồi rơi vào vòng tay của Vân Khinh, trong miệng ngậm một khối gỗ hình cá kỳ quái màu đen, trang sức không ra trang sức mà con dấu cũng chẳng phải con dấu.

“Cái gì thế này?” Vân Khinh ngạc nhiên thốt.

Độc Cô Tuyệt còn đang cáu kỉnh cau có vì Vân Khinh không thèm để ý đến mình thì thấy Điêu nhi ngậm một thứ kỳ quái chạy tới. Hắn lập tức vươn tay ra đón lấy rồi nhìn nhìn nghĩ ngợi một chốc. Bỗng nhiên nét mặt hắn rạng rỡ hẳn lên, khóe môi cũng không nhịn được mà cong cong lên đầy tà ác, ánh mắt lộ ra vẻ khát máu. Vân Khinh biết, Độc Cô Tuyệt đã có phát hiện rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3