Thú phi - Chương 027 - 028
Chương 27 – Tương kế tựu kế
Một đêm không có chuyện gì, có điều dường như bắt đầu nổi gió.
Ngày hôm sau, một lời đồn đãi nổ oanh như sấm sét trên bầu trời Khánh thành, thủ đô Tần quốc. Kẻ đứng sau hung thủ ám sát công chúa, quận chúa sáu nước bằng độc dược, đêm qua đã lẻn vào ám lao của Dực Vương định giết người bịt miệng. Có điều do Độc Cô Tuyệt đã sớm lường đến việc này nên không những kẻ đó không giết được gian tế, ngược lại còn để lộ ra manh mối, không ngờ lại là người của Yến quốc bé nhỏ yếu ớt.
Dân chúng nước Tần người người phẫn nộ, một nước Yến nhỏ nhoi mà lại dám ra tay như thế tại Tần đô, quả thật không coi Tần quốc vào đâu cả. Chỉ thoáng chốc, toàn bộ Khánh thành vang lừng tiếng mài đao mài gươm. Mà trừ Yến quốc, sứ giả năm nước còn lại đều chĩa mũi dùi về phía sứ giả Yến quốc, không những khiển trách mà còn đi kèm phẫn nộ. Trong khi đó sứ giả nước Yến tỏ vẻ kinh sợ, nhưng cùng lúc với việc kiên quyết phủ nhận lại cũng phân vân không rõ lắm, vì dù sao chứng cớ mà Độc Cô Tuyệt đưa ra quả thật chính là tín ngưỡng của hoàng gia Yến quốc, nên khó mà nói lại được. Chỉ trong một đêm, bao nhiêu tội danh đều đổ hết lên đầu họ. Tội danh đó nặng nề là thế, nếu quả thật là do họ làm, e là bất kể ra sao, đô thành Yến quốc cũng khó mà ăn nói tử tế được. Dù cho có là đồn đãi vu vơ hay là chứng cớ rành rẽ, e là thanh danh sẽ lan truyền khắp nơi.
Chỉ trong thoáng chốc, gió nổi mây vần, thế cục bảy nước bắt đầu có sự biến hóa.
Trong phủ Dực Vương, Vân Khinh lướt nhẹ tay trên cây cổ cầm, ngắm nhìn hồ nước trong xanh mát lành trước mắt với vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên. Tin tức kia lộ ra sẽ gây ra hậu quả thế nào, thế cục bảy nước có gì biến đổi, những điều này hoàn toàn không nằm trong sự quan tâm của cô. Giờ cô chỉ quan tâm một việc, bao giờ cái gã Độc Cô Tuyệt kia mới tìm thấy bà bà cho cô đây. Ngoài chuyện đó, tất cả những việc khác chỉ là việc ngoài thân hoàn toàn không liên quan tới cô.
“Thu dọn các thứ, đi Yến quốc với ta!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Độc Cô Tuyệt đang rảo bước tới gần Vân Khinh, sau lưng như thường lệ là ba người Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân.
Ánh mắt Vân Khinh đang nhìn hồ nước từ từ thu lại. Cô quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, hơi hơi nhíu mày. “Tại sao?”
Gã họ Độc Cô tới ngồi xuống cạnh Vân Khinh, thò tay gõ gõ xuống chiếc bàn con trước mặt cô, mắt liếc nhìn cái ấm tử sa trên đó. Vân Khinh mặc kệ không thèm để ý, chỉ nhìn Độc Cô Tuyệt đầy nghi hoặc. Vị Vương gia lừng lẫy kia bị bỏ qua lần nữa thế là lại bừng lửa giận trừng mắt nhìn cô.
Sở Vân vừa tới sau lưng hắn ta thấy thế, không nhịn được vừa cười thầm vừa tự tay cầm lên chiếc ấm trà tử sa rót cho Độc Cô Tuyệt một chén trà, miệng nói. “Vừa rồi Bệ hạ có hạ chỉ, việc của Yến quốc nhất định cần có lời giải thích từ chính Yến vương, lệnh cho Vương gia đích thân áp giải Lý quận chúa quay về Yến quốc, tự mình nói chuyện cùng trên dưới nước đó.”
Vân Khinh nghe xong thoáng liếc nhìn Độc Cô Tuyệt đang uống trà nhẩn nha, rồi nhíu chặt đôi lông mày mà nói nhạt. “Ta không có hứng đi chịu chết.”
Tiếng nói lạnh nhạt vang lên, khiến cho Độc Cô Tuyệt đang lửa giận ngập mắt bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn ta ngả người dựa ra sau lưng ghế, khóe miệng nhếch lên thành một nét cười vô cùng yêu diễm, giọng nói cũng cao lên. “Không hổ là người của ta, đủ thông minh!”
Sở Vân đứng cạnh đó cũng tròn mắt nhìn Vân Khinh đầy thán phục gật đầu. “Vân cô nương thật là mẫn tiệp, lại có thể nhìn thấu nội tình bên trong như thế.”
Vân Khinh cũng không vì được Sở Vân tán dương mà kiêu ngạo. Cô khẽ phất cổ tay, cổ cầm tình tang trong trẻo mấy tiếng. Vân Khinh bình thản nhìn mấy dây đàn đang rung lên. “Không phải ta nhìn thấu bên trong, mà là việc này quá đơn giản.”
Giọng điệu tao nhã vang lên, nếu là của người khác nói ra, hẳn sẽ là một biểu hiện của sự cao ngạo kiêu căng. Thế nhưng cùng lời nói ấy phát ra từ miệng Vân Khinh, quả nhiên đó là một chuyện nhỏ, một chuyện đơn giản vô cùng. Đó không phải là cao ngạo, mà quả thật cô nghĩ nó đơn giản như thế, khiến cho người khác không thể cảm thấy chút nào là phản cảm.
“Quả thật là đơn giản.” Trong mắt Độc Cô Tuyệt lóe lên sự tán thưởng, đôi môi cất tiếng mà vẫn mang nét cười, cho thấy rõ là ai đó thật sự đang rất cao hứng.
Cạnh Độc Cô Tuyệt, Mặc Ly, Mặc Ngân nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, giờ chỉ biết liếc nhau, ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên và kinh hãi. Cô gái Vân Khinh này sao lại có thể thông minh tới mức đó chứ.
Hai người theo Độc Cô Tuyệt đã lâu, được Độc Cô Tuyệt chỉ rõ, nên mới hiểu dụng ý khi làm như thế. Tín ngưỡng và bùa hộ thân của Yến quốc tuy là chuyện bí ẩn, nhưng không có nghĩa là người đứng đầu bảy nước không biết tới. Nếu quả thật là Yến quốc ra tay, đám tử sĩ kia có ngu xuẩn cỡ nào cũng nên biết không nên đeo bất kỳ thứ đồ gì có thể để lộ thân phận của mình. Hơn nữa, chúng càng không thể vì Vân Khinh phá vỡ mưu đồ của mình mà lại gióng trống khua chiêng bày trò ám sát giữa ban ngày ban mặt. Như thế đâu phải là tác phong làm việc của tử sĩ của hoàng thất chứ. Rõ ràng chúng muốn khéo léo bày tỏ cho mọi người biết, chính Yến quốc là hung thủ vậy, chứng tỏ được đây là kế vu oan giá họa. Nếu sự việc thành công, vậy thì tốt, còn nếu không thành đã có Yến quốc chịu tội thay. Những kẻ đứng sau giở trò quả là cao tay thật.
Chiêu này lừa được ai chứ sao lừa nổi Độc Cô Tuyệt. Một Yến quốc nhỏ như mắt muỗi làm sao có thể có thủ đoạn lớn như thế được, chắc chắn phía sau phải có kẻ muốn mượn gió bẻ măng. Thế nên hắn ta mới tương kế tựu kế lôi Yến quốc ra hỏi tội, lại muốn đích thân tới đó đòi công lý. Thiết tưởng trên đời không hiếm kẻ muốn lấy mạng của hắn, giờ hắn khua chiêng gõ trống khởi hành như thế, đảm bảo những kẻ đang nấp trong bóng tối sẽ muốn ra tay tranh thủ giết chết hắn ở Yến quốc. Độc Cô Tuyệt chính là đang dụ bọn chúng xuất chiêu, dám bày trò âm mưu hại nước Tần, hừ, hắn muốn lôi hết bọn chúng ra ánh sáng để xử trí.
Những suy tính này của Độc Cô Tuyệt, phải nhờ Sở Vân chỉ điểm thì hai người họ Mặc mới hiểu ra ý của chủ nhân. Không ngờ Vân Khinh chỉ thản nhiên lạnh nhạt buông một câu đã trúng ngay trọng tâm khiến bọn họ không thể không kinh hãi.
“Làm thế nào cô biết được?” Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh, vẻ mặt ánh mắt đều sáng láng, vô cùng vui vẻ.
Vân Khinh lại vuốt nhẹ lên dây đàn rồi quay sang nhìn Độc Cô Tuyệt đạm mạc thốt. “Với người như ngươi, nếu quả là Yến quốc gây ra, đảm bảo là cơ hội tốt phất cờ gõ trống mang binh diệt luôn Yến quốc cho rồi, cần gì tự mình đi đòi một lời giải thích chẳng để làm gì?”
Độc Cô Tuyệt nghe vậy, không những không tức giận ngược lại cười vang đầy tán thành. “Không sai, không sai, dám giở trò bắt nạt nước Tần ta, lẽ nào lại không trừng trị cho bọn chúng một trận chứ.”
Vân Khinh thấy hắn ta không ngại ngần gì mà thừa nhận, lập tức quay đi, vẻ mặt lạnh nhạt tiếp tục gảy đàn, tình tang mấy tiếng lại vang lên.
“Lần cuối cùng bà bà của cô xuất hiện là ở Khu thành, khá gần Yến quốc.” Trong tiếng đàn thánh thót, Độc Cô Tuyệt vẫn nhàn nhã dựa lưng vào ghế nhìn Vân Khinh cười nửa miệng.
Hắn hoàn toàn không phải đang uy hiếp cô ta. Bản danh sách kia cô ta đã đưa cho hắn rồi, trao đổi đã xong, vậy chuyện hắn đã đồng ý giúp cô nhất định sẽ giúp. Chuyện này vốn không cần đem ra bàn luận, nên hắn hoàn toàn không ép buộc cô, hắn chỉ là đang dụ dỗ cô đi cùng mà thôi.
Quả nhiên Vân Khinh vừa nghe Độc Cô Tuyệt nhắc tới bà bà của mình, không nén nổi nhíu mày. Nơi bà bà biến mất lần cuối là Khu thành sao, vậy không lẽ bà bà cũng sẽ đi Yến quốc, thế nên phía Độc Cô Tuyệt mới hoàn toàn không tra ra được tin tức gì. Vừa nghĩ tới đây, Vân Khinh lập tức động lòng.
“Được.” Một chữ thốt ra nhẹ nhàng đạm mạc, nhưng vang vọng mạnh mẽ, vô cùng dứt khoát.
Độc Cô Tuyệt thừa biết Vân Khinh sẽ đi cùng mình, vị bà bà nào đó quá đỗi quan trọng trong lòng Vân Khinh mà. Có điều hiện giờ nghe Vân Khinh nhanh chóng đồng ý như thế, thoáng chốc tự dưng hắn cảm thấy vô cùng bực bội, vô cùng vô cùng không hào hứng. Ngọn lửa giận cứ thế lùi lũi bùng lên, vẻ mặt đang cười nửa miệng bỗng dưng tối sầm lại, cơn tức tối không hiểu sao cứ thế tràn đầy.
“Bao giờ đi?” Vân Khinh nhìn lướt qua bộ mặt âm u của hắn ngạc nhiên. Hồi nãy mặt gã này còn hớn hở sáng láng như trời mùa hạ, giờ tự dưng lại sầm sì như mây đen kéo đến, quả thực hết hiểu ra sao. Cô chỉ đành quay sang Sở Vân hỏi.
“Ngày mai khởi hành.” Sở Vân cũng thấy sắc mặt không vui của Độc Cô Tuyệt, anh ta chỉ đành khẽ bóp trán thở dài rồi khẽ đằng hắng trả lời Vân Khinh.
Cô gái trẻ gật đầu đứng dậy ôm lấy cây cổ cầm rồi huýt sáo gọi Điêu nhi, nhanh nhẹn quay lưng đi khỏi, ném lại sau lưng một gã Độc Cô Tuyệt với nét mặt như sắp bão nổi không thèm nhìn đến.
Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly thấy thế, ba người liếc nhau một cái rồi đồng loạt cúi đầu làm như không nhìn thấy, chỉ còn lại có Độc Cô Tuyệt ngồi đó mặt mày xanh mét trừng trừng nhìn theo bóng lưng của Vân Khinh.
Chương 28 – Sắc dụ
Sự việc xảy ra bất ngờ, nằm ngoài dự tính của người vô tâm nhưng lại trong dự tính của người cố ý. Xét thấy dù sao cũng là chuyện lớn, nên rốt cục mấy tiết mục dạo chơi trên hồ thưởng hoa ngắm cảnh đều bị gạt sang một bên. Ngày hôm sau, Độc Cô Tuyệt mang theo Vân Khinh, tiếng là hộ tống nhưng thực chất chính là áp giải đám Lý quận chúa khởi hành nhằm hướng Yến quốc.
Và cùng lúc đó, tất cả các sứ giả còn lại cũng lục tục cáo từ về nước. Hôn nhân có hay không giờ chỉ là thứ nhì, hiện giờ tình thế không khác gì gió thổi mưa giông trước cơn bão lớn, phải mau mau về nước thương lượng đối sách mới là đúng đắn nhất. Tần vương Độc Cô Hành cũng không níu giữ họ lại, ai nấy đều được đưa tiễn long trọng.
Mười ngày nhanh chóng trôi qua, không nói chuyện người khác nữa, đoàn người Độc Cô Tuyệt không nhanh không chậm đã tới biên giới giữa hai nước Yến - Tần.
Tính ra Yến quốc gần với kinh thành nước Tần nhất. Có điều bấy nhiêu năm nay Tần quốc mấy lần xuất binh cũng chỉ đánh tới mấy nước lân cận nhưng xa hơn như Ngụy quốc hay Triệu quốc mà rất ít khi động thủ với Yến quốc. Lý do không phải gì khác, mà chính là vì giữa hai nước Tần và Yến có một tấm bình phong thiên nhiên che chắn đầy vững chắc: Phỉ Thúy sơn mạch xuyên suốt lãnh thổ Yến quốc. Nếu như nhìn từ trên trời xuống có thể thấy thấp thoáng một dãy núi khổng lồ dài dằng dặc hơn mười vạn dặm bao quanh hầu hết toàn bộ quốc thổ nước Yến, nhìn qua không khác gì một bức tường thiên nhiên bảo vệ.
Phỉ Thúy sơn mạch nơi nơi đều hiểm trở vô cùng, núi non trùng điệp, trong núi lại không thiếu động vật hung dữ, dễ thủ khó công. Yến quốc muốn mở rộng lãnh thổ là hoàn toàn không thể, chỉ nhờ vào dãy núi hiểm trở này để tự bảo vệ mình nên mới không gặp nhiều rắc rối. Thế nên có hùng mạnh như Tần quốc cũng không cách nào nuốt được miếng thịt béo ngậy kia mà chỉ có thể lực bất tòng tâm, âm thầm nghiến răng.
Hôm ấy, Độc Cô Tuyệt dẫn ba trăm tướng sĩ bắt đầu xuyên qua dãy Phỉ Thúy. Tuy là hai nước đã hợp lực mở ra một con đường để thông thương qua lại, có điều vẫn hiểm trở một chút. Rừng cây cao ngất che khuất ánh mặt trời, đá núi lởm chởm, người xuyên rừng mà đi hoàn toàn không cảm nhận được hơi ấm của ánh nắng mà ngược lại chỉ thấy quanh người lạnh lẽo âm trầm. Ánh thái dương chính ngọ chiếu thẳng xuống mà cũng không xuyên qua nổi tán lá rậm rạp, chỉ lọt qua được một chút ánh sáng. Còn lúc hoàng hôn, trong rừng chỉ còn lờ mờ sẩm tối, không khác lắm so với ban đêm chốn đồng bằng.
Độc Cô Tuyệt chọn một chỗ gần bờ sông, khá là bằng phẳng để dựng trại đóng quân. Con đường cắt ngang qua dãy Phỉ Thúy sơn mạch này cũng phải vài trăm dặm, không cần vội vã.
Trong doanh trướng được dựng đơn giản tạm thời, Sở Vân cau mày nhìn Độc Cô Tuyệt đang ngồi. “Vương gia, chỗ này quá mức bằng phẳng. Nếu có kẻ muốn ra tay, e là chúng ta sẽ thành ba ba trong rọ chờ người tới bắt…”
Độc Cô Tuyệt nhìn tấm địa đồ Phỉ Thúy sơn mạch bằng da dê trước mặt, trả lời mà không thèm ngẩng lên. “Hôm nay sẽ không có người ra tay đâu.”
Sở Vân nghe thấy Vương gia khẳng định chắc chắn như thế, không khỏi khe khẽ nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ. Độc Cô Tuyệt cũng không nói gì mà tập trung vào nghiên cứu tấm địa đồ. Hắn đã chinh chiến tới nước Ngụy, sát nhập thành trì nước Triệu, ngay cả nước Sở cách Tần một nước Ngụy hắn cũng đã từng nhúng một tay vào đó. Có điều hồi nào giờ hắn chưa từng tới Yến quốc, thế nên cái lời đồn trong Phỉ Thúy sơn mạch chuyện gì cũng có thể xảy ra khiến cho kẻ hiếu chiến nào đó vô cùng hứng thú.
Doanh trướng im ắng một chốc, rồi Sở Vân chợt hiểu ra. Anh ta vỗ tay reo lên. “Phải rồi, vị trí này quá gần Tần quốc, nếu không thể một nhát giết sạch chúng ta, thì kẻ chịu thiệt thòi hẳn sẽ là bọn chúng.”
Độc Cô Tuyệt nghe vậy mới ngẩng lên gật đầu. Đầu óc vị quân sư này của hắn ta cũng không đến nỗi tệ. Hắn cười lạnh lùng. “Thế nên bây giờ rất an toàn. Bọn chúng nếu không bày binh bố trận tử tế, không thể diệt sạch chúng ta thì sẽ không khinh xuất mà động thủ đâu.” Nói dứt lời, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười đầy tàn ác.
“Vương gia, nói như…”
“Bẩm Vương gia, Lý quận chúa cầu kiến.” Sở Vân mới nói được một từ, Mặc Ly vốn đang canh giữ ngoài trướng bỗng vén rèm bước vào thông báo.
Sở Vân quay đầu nhíu mày nhìn Mặc Ly. “Cô ta cầu kiến Vương gia làm gì? Cầu xin cho Yến quốc sao?”
Vẻ mặt Mặc Ly rất nghiêm chỉnh, nhưng lấp lánh trong mắt là một nét cười trộm, anh ta vội ném cho Sở Vân một ánh mắt ra hiệu. Sở Vân vừa thấy thế, lại thêm nét cười trong mắt anh ta lập tức hiểu ra. Khóe miệng vị quân sư đa mưu túc trí này không nhịn được cũng nhếch lên thành một phần mấy chục của nụ cười. “Nếu Lý quận chúa đã cầu kiến, thuộc hạ và Mặc Ly xin phép lui trước.” Dứt lời, cả hai không chờ Độc Cô Tuyệt hạ lệnh mà cùng nhau lui khỏi doanh trướng đầy ăn ý với nhau.
Độc Cô Tuyệt thấy thế, một tia sáng lóe lên trong mắt hắn ta. Dực Vương gia cao cao tại thượng khẽ nhíu mày rồi gấp tấm địa đồ Phỉ Thúy sơn mạch trong tay lại.
“Dực Vương gia…” Vừa mới gấp xong, hắn bỗng nghe thấy từ phía rèm trướng vang lên một giọng nói mềm mại yểu điệu vô ngần. Lý quận chúa đã bước vào trong trướng.
Độc Cô Tuyệt nhướn mày nhìn kỹ, chỉ thấy vị Lý quận chúa trên người chỉ mặc một tấm sa y mỏng, dưới ánh nến lung linh có thể nhìn thấy rõ mồn một rằng bên trong nàng ta hoàn toàn không mặc gì. Tấm sa y mỏng manh màu phấn hồng được ánh nến rọi lên càng lộ ra vẻ đẹp kiều diễm vô song, khiến Lý quận chúa vốn đã khá là diễm lệ lại càng trở nên quyến rũ lay động lòng người.
Dực Vương gia thấy thế, vẻ mặt không hề đổi sắc, hai tay khoanh lại trước ngực lạnh lùng hỏi. “Có chuyện gì?”
Lý quận chúa ngẩng lên nhìn Độc Cô Tuyệt với vẻ yếu ớt đáng yêu, vừa ngượng ngùng vừa e lệ nói. “Vương gia, thiếp ngưỡng mộ Vương gia từ lâu, hôm nay muốn cầu mong Vương gia thành toàn cho thiếp.” Nàng ta vừa nói vừa từ tốn trút bỏ tấm sa mỏng trên người xuống. Thân hình với những đường cong mê hồn hoàn toàn lộ ra trước mắt Độc Cô Tuyệt. Cơ thể lõa lồ kia tỏa ra một mùi hoa thơm ngát, lại phảng phất chút say đắm như hương rượu, bao trùm toàn bộ bên trong trướng khiến người khác không khỏi tim đập nhanh hơn. Tấm thân trắng trẻo nõn nà kia được ánh nến linh lung chiếu rọi, thấp thoáng ửng hồng e thẹn của trinh nữ, cảnh xuân sắc này, nếu là đối với ai khác, chỉ e không thể không lập tức nhào tới như lang sói đói khát từ lâu.
Nhưng có mặt lúc này là Độc Cô Tuyệt. Hắn ta không hề nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt lướt mắt nhìn nàng Lý quận chúa khỏa thân kia từ đầu tới chân một lần, rồi mặt thản nhiên không đổi sắc nói. “Dáng vẻ không tệ.”
Lý quận chúa nghe thế, nét mặt vừa thẹn thùng vừa vui sướng. Nàng ta nhẹ nhàng nhất gót sen bước tới gần Độc Cô Tuyệt.
“Tiếc là bản vương không hứng thú.”
Bảy chữ vừa thốt ra, Lý quận chúa đang chìm đắm trong e lệ ngọt ngào bỗng cứng đờ cả người dừng phắt lại, sắc mặt đang đỏ ửng như hoa đào giờ trắng bệch. Nàng ta ngước nhìn Độc Cô Tuyệt vẻ đầy đáng thương, run run gọi. “Vương gia…”
Mặt Độc Cô Tuyệt lập tức tối sầm, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, sát khí bỗng tỏa ra từng đợt. “Ai cho ngươi tư cách gọi bản vương như thế?”
Lời nói lãnh khốc cứng rắn của hắn ta khiến Lý quận chúa bỗng chốc cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng vì sợ hãi. Sát khí của hắn làm cho cả người nàng ta không nhịn được bắt đầu run lên.
“Dực Vương gia, thiếp muốn… hầu hạ ngài…” Sát khí càng lúc càng đậm đặc, âm thanh Lý quận chúa phát ra càng lúc càng run lẩy bẩy.
Độc Cô Tuyệt từ từ đứng lên với vẻ giận dữ, tầng tầng khí lạnh vô hình vô ảnh tỏa ra khiến Lý quận chúa không nhịn được phải lùi lại hai bước.
“Nếu thiếu đàn ông, bản vương không ngại tiễn cô đến ‘an ủi’ ba trăm tướng sĩ ngoài kia.” Từng câu từng chữ giá lạnh như núi băng, tàn khốc như bão tuyết thốt ra từ miệng Độc Cô Tuyệt, thoáng chốc khiến Lý quận chúa kinh hoàng đến mềm nhũn hai chân. Nàng thiếu nữ run rẩy quỳ sụp xuống dưới chân Độc Cô Tuyệt.
“Dực Vương gia… không… không cần… thiếp không… không cần tới chỗ họ… Dực Vương gia… xin ngài tha cho thiếp…” Lý quận chúa cuống quít lắp bắp van vỉ.
“Cút!” Không cần quát nạt, chỉ là một tiếng nói lãnh đạm vô cảm vang lên cũng đã khiến cho Lý quận chúa đến tấm sa y còn không kịp choàng lên đã chạy vội ra khỏi lều của Độc Cô Tuyệt.
Thấy cô ả kia đã biến mất khỏi tầm mắt, Độc Cô Tuyệt mới hừ một tiếng lạnh lùng. Dám dùng mỹ nhân kế với hắn ta sao, khắp cả bảy nước ai lại không biết tiếng Độc Cô Tuyệt không gần nữ sắc, muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ hắn sao, đúng là ngu dốt!
Cảm thấy trong trướng vẫn còn thoang thoảng một mùi thơm khó ngửi của cô ả kia, Độc Cô Tuyệt với tay lấy một chiếc ấm bạc rót ra một chén rượu độc rồi ra ngoài đi tìm Vân Khinh. Đúng là làm hắn mất vui!
Sở Vân với Mặc Ly đứng ngoài cửa lều nhìn lén nãy giờ chỉ biết nhìn nhau lắc đầu cười. Vương gia nhà họ có tiếng máu lạnh vô tình, không những với đàn ông mà còn với cả phụ nữ. Không phải, là trong mắt ngài ấy nam hay nữ cũng bị đối xử như nhau không phân biệt. Tình huống như thế này hai người đã chứng kiến nhiều lắm rồi, không bị tống xuống làm quân kỹ coi như Lý quận chúa gặp may!
Độc Cô Tuyệt cầm ly rượu độc đứng ngoài lều của Vân Khinh mà mặt đen như trời sắp bão. Trong lều ấy vậy mà lại không có người.
Mặc Ngân đang đi tuần gần đó thấy Vương gia đứng sững chỗ này lập tức hiểu ra. Anh ta vội chạy lại rồi chỉ tay về phía con sông nhỏ đằng xa. “Vân cô nương đang ở phía đó, nhưng cô nương có dặn không ai được tới gần, nếu không bị Điêu nhi cắn ráng chịu.”
Độc Cô Tuyệt nghe vậy không nói thêm lời nào thẳng hướng đó mà đi. Cô ả Vân Khinh kia nửa đêm nửa hôm không ở yên trong lều mà chạy ra đó làm cái gì. Bước chân của hắn rất nhẹ theo thói quen, nhưng chưa tới gần bờ sông thì bỗng có một bóng đen vọt tới trên không trung. Điêu nhi đã lao tới như bay tấn công chớp nhoáng. Có điều Độc Cô Tuyệt không thèm tránh không thèm nhường bước, chỉ chìa chén rượu trong tay ra. Lập tức chú chồn nhỏ đang phóng tới đầy mạnh mẽ kia nhanh chóng nhào vào chén rượu, ừng ực ừng ực uống luôn, hoàn toàn vứt nhiệm vụ canh gác cho cô chủ ra khỏi đầu.
Độc Cô Tuyệt vừa để mặc Điêu nhi uống rượu độc, vừa tiếp tục bước đến bên bờ sông, qua mấy khúc quanh co, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một cảnh đẹp mê lòng người.
Ánh trăng sáng trong rọi xuống từ phía chân trời một thứ ánh sáng huyền ảo mà mát lạnh bao trùm cả một đoạn sông uốn khúc. Làn nước trong veo lấp lánh bàng bạc dưới trăng như có hàng ngàn chiếc vẩy cá đang cùng nhau tỏa sáng. Dưới ánh trăng linh lung ấy, Vân Khinh đang đứng trong nước quay lưng về phía hắn. Mái tóc đen như mực được xõa tung rối bời xuống lưng. Thân hình hơi khom, mái đầu nghiêng nghiêng, một cánh tay trắng ngần mơ hồ xuất hiện vốc nước sông thả lên tóc. Nước mang theo ánh trăng trôi qua làn tóc đen huyền như ve vuốt rồi lại rơi vào trong sông, từng giọt, từng giọt dìu dịu rơi vang lên những tiếng tí tách nhẹ nhàng như bài ca của trăng và nước.
Ánh trăng kia rọi xuống thân hình mảnh mai ấy, như thể khẽ phủ lên đó một lớp men sứ của ngọc lưu ly, trong trẻo mà rực rỡ. Trên mặt nước sông thấp thoáng một làn sương mong manh mờ ảo trong màn đêm, khiến cho cơ thể Vân Khinh như đang tỏa sáng lấp lánh thêm, như thể toàn bộ đất trời tinh tú xoay quanh nàng tiên nữ như ẩn như hiện không dính chút bụi trần.
Độc Cô Tuyệt cau mày dừng lại, hai mắt nhìn đăm đăm vào dáng người mỹ lệ trước mắt. Chỉ một bóng lưng thôi nhưng lại khiến cho hắn lần đầu tiên cảm thấy nóng bừng cả người. Thứ cảm giác này hoàn toàn xa lạ với hắn, nhưng chết tiệt nhà nó lại khiến cho hắn động tâm.
Thân ảnh mờ ảo như có thể tan biến bất cứ lúc nào trong làn gió đêm khiến hắn cảm giác như thể chỉ cần hắn khẽ động đậy quấy nhiễu nàng tiên nữ này, Vân Khinh sẽ theo gió mà đi. Nhưng thứ cảm giác lớn nhất tràn ngập trong lòng hắn hiện tại, lại là hận không thể lập tức vươn tay ra giữ lấy nàng, giữ chặt lấy nàng, chiếm đoạt lấy nàng đặt ở trong lòng tan vào trong máu thịt, vĩnh viễn không muốn buông tay, vĩnh viễn khiến nàng trở thành người của hắn.
Không hề do dự, không hề phân vân. Độc Cô Tuyệt cả đời chưa bao giờ thèm biết ý nghĩa hai từ ấy. Hắn chỉ biết là thứ gì hắn đã vừa ý, ắt sẽ dùng mọi cách chinh phục, người mạnh mới chiếm được, người yếu phải thần phục. Hắn quyết định rồi, cô gái Vân Khinh kia hắn muốn chắc rồi.
Một lòng đã quyết, Độc Cô Tuyệt lập tức nhanh chân bước về phía Vân Khinh. Tới khoảng cách thật gần, trong màn đêm yên ắng, bỗng Vân Khinh nghe thấy tiếng bước chân liền giật mình quay đầu lại. Đập vào mắt là đôi mắt như dã thú nhìn thấy con mồi của Dực Vương Độc Cô Tuyệt.