Thú phi - Chương 043 - 044

Chương 43 – Giằng co

Tiếng thú hoang gầm rú, tiếng cấm quân thét gào, tiếng khóc lóc vang dội, trên cái nền âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc ấy, là tiếng cổ cầm nhẹ nhàng phiêu lãng quanh quẩn, khác biệt một trời một vực.

Mười mấy tướng sĩ nước Tần dàn thành hình thoi với tâm điểm là Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, cùng nhau xông lên phía trước như một khối nghiền giã thịt sống(*). Kẻ tấn công người phòng thủ, mặc cho đàn sài lang có hung hăng tới mức nào cũng chỉ có thể bó chân chịu chết. Có điều trước giờ đám động vật này vốn vô cùng xảo quyệt, biết đánh không lại sẽ buông tha con mồi mà bỏ đi, nhưng không hiểu sao hôm nay dù đã chết không ít đồng loại nhưng hết con này đến con khác vẫn hăng hái xông lên, như thể đã hoàn toàn mất đi lý trí. Tình hình trận chiến vô cùng ghê gớm.

(*) Nguyên văn là 绞肉机 (giảo nhục cơ) nghĩa là máy xay thịt. Có điều vì đây là thời cổ đại lấy đâu ra máy xay thịt nên Lãnh Vân edit thoát ý thành khối nghiền giã thịt sống.

Có điều đám người Độc Cô Tuyệt là hạng người nào chứ. Mười mấy người thôi nhưng phối hợp với nhau kín kẽ không một kẽ hở, không một ai chiến đấu một mình, gần như thành thế liên hoàn(*), thành một thể thống nhất. Sài lang dù có hung hăng tới mấy, cũng không phải địch thủ của mười mấy người của Độc Cô Tuyệt. Chẳng mấy chốc, đoàn người của họ đã mở được con đường máu.

(*) Tương tự như trên, ở đây nguyên văn vốn là 流水线 (lưu thủy tuyến) nghĩa là dây chuyền sản xuất. Nhưng đây là thời cổ đại chứ không phải thời đại công nghiệp hóa nên đành đổi thành thế liên hoàn cho thoát ý: mọi người phối hợp với nhau mỗi người một việc mỗi người một công đoạn để cùng hoàn thành nhiệm vụ chứ không phải ai chém giết việc người nấy.

Độc Cô Tuyệt còn đang tiếp tục chém giết, mà Vân Khinh vẫn hơi hơi cúi đầu, như thể cả người cô đang ở một thế giới khác, mười ngón tay nhanh nhẹn phẩy qua dây đàn, vô cùng chăm chú.

Tiếng đàn như gió thổi, như nước trôi, dường như đang giữa mùa hạ nóng nực lại có dòng suối trong mát hiện ra, yên lặng xuôi dòng.

“Ôi, Dực Vương cẩn thận!” Trước mắt đã dần hiện ra đường thoát thân, bỗng Độc Cô Tuyệt nghe thấy đám người Yến vương sau lưng mình bỗng dưng hoảng hốt hét lớn với giọng đầy sợ hãi.

Độc Cô Tuyệt thầm kêu không tốt, bên tai hắn vang lên tiếng gió rin rít, hắn cũng không kịp quay đầu lại nhìn mà vung cây kiếm trong tay, lật cổ tay đâm thẳng vào mông con vật đang cưỡi, vừa ôm Vân Khinh nghiêng người nằm úp xuống thân ngựa, cơ thể cả hai người gần như song song với mặt đất. Con chiến mã ấy hí một tiếng dài vì bị đau, lập tức nhảy dựng lên như bay phi thẳng ra ngoài.

Người của Độc Cô Tuyệt cũng phản ứng thật nhanh, gần như cùng lúc ấy nhảy ra xa tránh né một cách rất đẹp mắt.

Rầm một tiếng, chỉ trong chớp mắt mọi người nhảy tránh, một cái đuôi rắn màu trắng xám bạc nặng nề quật thẳng xuống chỗ họ vừa đứng. Bụi bay mù mịt, mặt đất bị lõm xuống thành một cái hố to.

Độc Cô Tuyệt thoáng liếc thấy vậy không nhịn được cau đôi mày lại. Vừa rồi may mà họ tránh né đủ nhanh, nếu không e là không bị nghiền thành thịt vụn thì cũng gãy xương nọ xương kia.

Tới khi ai nấy đã hoàn hồn trở lại, thứ ngăn cản họ thoát đi đã không còn là đám sài lang bé nhỏ, mà là một con mãng xà thô kệch xù xì to sụ màu xám bạc. Đôi tròng mắt đỏ ngầu khát máu nhìn chằm chằm về phía Vân Khinh, cơ thể vĩ đại uốn lượn trên mặt đất, cái lưỡi rắn dài thượt hết thò ra lại thụt vào.

“Cách ba tấc dưới hàm của nó chính là điểm yếu trí mạng(*). Năm người phía trước tấn công cùng ta, bảy người đằng sau chú ý yểm trợ, còn lại tự bảo vệ quanh mình.” Độc Cô Tuyệt không hề do dự, thanh kiếm sắc bén nắm chặt trong tay, gương mặt tỏa đầy sát khí nhằm thẳng con mãng xà khổng lồ kia.

(*) Nguyên văn là 颚下三寸 (ngạc hạ tam thốn). Lãnh Vân luôn nghe câu đánh rắn bảy tấc, ý nói điểm yếu của rắn là bảy tấc tính từ đầu, tức là vị trí trái tim, hoặc đốt sống thứ bảy nơi nối giữa phần đầu và phần thân rắn, đánh gãy nó thì rắn sẽ không cựa quậy tiếp được chứ chưa bao giờ nghe câu này. Tìm trên baidu cũng hầu như chỉ có trong truyện này xuất hiện cụm từ này. Các bạn biết tiếng Trung nếu rõ hơn thì xin giúp Lãnh Vân nhé.

Không ai ứng tiếng trả lời, nhưng thế kiếm bày ra đã cho thấy tất cả. Họ chỉ có một cơ hội duy nhất, sức tấn công của con mãng xà kia quả thật đáng sợ, nếu một chiêu mà nó không chết, vậy thì nằm xuống sẽ là toàn bộ mọi người.

“Đừng động.” Kiếm của Độc Cô Tuyệt vừa chỉ về phía con quái vật kia, thân mình còn chưa kịp nhích động, bỗng Vân Khinh quát lớn.

Hắn vừa nghe dứt câu, thân mình vốn định nhảy vọt lên lập tức gồng lên kìm lại, bàn tay cũng đồng thời nhanh chóng ra hiệu cho mười mấy người phía sau cùng dừng bước.

Độc Cô Tuyệt nghiêm nét mặt nhìn Vân Khinh, hắn biết nếu cô không nắm chắc hoàn toàn sẽ không ra tay. Giờ cô nói thế, cho thấy cô có khả năng lẫn cơ hội đánh cược một phen.

“Đừng để lộ sát khí, kiềm chế nó lại.” Vân Khinh nhẹ thốt.

Nghe vậy, hắn hơi nhíu mày nhưng cũng không phản đối mà vung tay lên làm vài động tác ra hiệu, mọi người chung quanh đồng loạt thu bớt sát khí trên người, nhưng vẫn không quên giữ nguyên trạng thái phòng bị của mình.

Độc Cô Tuyệt trước giờ chỉ tin tưởng chính mình, tính mạng chỉ có tự mình nắm giữ mới có thể yên tâm. Có điều với Vân Khinh, hắn vẫn chọn tin tưởng cô, bởi vì khả năng của Vân Khinh, hắn đã chứng kiến.

Tiếng đàn thanh thoát như nước trong cứ thế tuôn chảy hướng về phía con mãng xà xám bạc trước mặt họ. Con quái vật hai mắt ngầu đỏ kia vươn mình thẳng dậy đung đưa cái đầu giữa không trung, cúi nhìn đám người Vân Khinh. Cái đầu vĩ đại từ tốn cúi xuống, cúi xuống thấp hơn, hơi thở hôi thối khiến cho mọi người ghê tởm buồn nôn không chịu nổi.

Vân Khinh không hề động đậy. Độc Cô Tuyệt càng không động đậy. Tất cả mọi người bị mãng xà khổng lồ lom lom nghía hoàn toàn không động đậy. So với cảnh chém giết kịch liệt kêu khóc vang trời ở sau lưng cách đó không xa, nơi này yên tĩnh tới mức dị thường.

“Á… đây… đây là…” Đám người Yến vương đang xông tới không kịp dừng lại, giờ chứng kiến cảnh này, ai nấy kinh hãi tới mức mặt mày tái mét không còn hột máu.

“Bệ hạ, đừng lên tiếng. Người xem, nó không hề tấn công.” Hoa thừa tướng tuổi lớn nhất, kiến thức rộng rãi nhất, tuy gương mặt vẫn tái nhợt nghiêm trang nhưng vẫn đột ngột lên tiếng nói nhỏ.

Yến vương và đám trọng thần đang kinh sợ vô cùng nghe thấy Hoa thừa tướng nói thế lập tức giật mình. Con quái vật to lớn kia cả người toát ra vẻ hung hăng tàn ác vậy mà lại không tấn công ư, thế này là thế nào?

“Chúng ta không có ác ý đâu, bình tĩnh nào. Chúng ta sẽ không làm hại mi. Chúng ta có thể làm bạn mà, phải không? Nào, ngoan nào, bình tĩnh nào…” Vân Khinh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu đang không ngừng hạ thấp xuống, nét mặt cô mỉm cười đầy vẻ dịu dàng, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, nghe như thể đang dỗ dành một đứa trẻ đang quấy khóc.

Cùng lúc đó, tiếng đàn tuôn chảy từ đôi bàn tay cô càng lúc càng toát lên vẻ thân thiết ân cần, càng nghe càng cảm nhận rõ sự chân thành và dễ chịu.

Con mãng xà khổng lồ giương to đôi mắt đỏ như máu nhìn Vân Khinh chăm chú, khí thế hung ác trong ánh mắt nó đủ khiến ai nấy run sợ.

Độc Cô Tuyệt trừng mắt dõi theo động tác của con quái vật trước mặt không chớp mắt. Thanh kiếm trong tay vẫn chỉ về phía trước, nhằm hướng mãng xà. Tay kia của hắn vẫn ôm chặt lấy Vân Khinh.

“Ngoan nào, chúng ta sẽ không làm hại mi…” Cô không ngừng lặp đi lặp lại, như thể đang thật sự trò chuyện cùng con mãng xà khổng lồ. Vẻ dịu dàng chân thành tha thiết trong mắt cô, khiến cho ai nấy cảm giác như thể trước mặt cô không phải một con quái vật khổng lồ hung ác tàn bạo đáng sợ mà là một bé con xinh xắn vậy.

Đám người của Yến vương đứng đằng sau chứng kiến tất cả. Ai nấy trợn to mắt nhìn Vân Khinh, nét mặt toát lên vẻ kinh ngạc tới không thể tin nổi. Cô gái này thật dũng cảm.

“Tiếng đàn của cô nương…” Lâm thượng đại phu hơi hơi hoàn hồn bình tĩnh lại. Ngày thường ông vốn tinh thông âm luật nhất, giờ vừa định thần nghe rõ tiếng đàn của Vân Khinh không khỏi trợn to đôi mắt, nét mặt tràn ngập vẻ kích động của một văn nhân và sự sùng bái với nhân vật kiệt xuất nhất trong giới.

“Gảy tiếng lòng thành tiếng đàn(*), cô ấy lại có thể làm được điều này sao?” Lâm thượng đại phu sửng sốt.

(*) Nguyên văn là 以心为声 (dĩ tâm vi thanh) ý chỉ cảnh giới cao nhất của việc đánh đàn, Lãnh Vân không muốn để nguyên nên đành edit thoát ý thành Gảy tiếng lòng thành tiếng đàn.

Lấy Vân Khinh làm trung tâm, tiếng đàn lan tỏa từng lớp từng lớp lên bổng xuống trầm, như một giọt nước rơi xuống mặt biển, khiến từng vòng sóng nước dập dờn lan rộng ra xa.

Đàn hổ, báo, lang sói đằng xa vẫn rất hung hãn, nhưng mấy con mãng xà đều lần lượt ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Khinh. Ánh mắt chúng vẫn đỏ ngầu như máu, nhưng đã không còn vẻ cáu kỉnh hung hăng nữa.

“Độc Cô Tuyệt!” Vân Khinh vẫn cúi đầu không hề nhìn chung quanh, nhưng lại như thể biết rõ mọi việc, nên đột nhiên gọi nhỏ một tiếng.

Chỉ trong chớp mắt hắn đã hiểu ý cô muốn gì, nên vừa giữ nguyên tư thế vừa lạnh lùng quát lớn. “Yến vương, mau ra lệnh cho thủ hạ của ông, muốn sống lập tức dừng ngay việc tấn công mãng xà, muốn chết, cứ việc tiếp tục cho bản vương.”

Yến vương cũng là kẻ thông minh, vừa thấy tiếng đàn của Vân Khinh dường như khiến mấy con mãng xà yên tĩnh lại cũng lập tức hiểu ý của cô. Thành ý, Vân Khinh muốn họ thể hiện ra thành ý sẽ không làm hại chúng. Ông ta vội cao giọng hô to. “Dừng tấn công mãng xà lại, chúng không tấn công, ta sẽ không tấn công, chuyển toàn lực sang đối phó với những loài dã thú khác.”

Thị vệ Cấm quân không biết ý của Yến vương là gì, nhưng lệnh vua như núi, ai nấy lập tức dừng lại thôi không vây công mãng xà nữa mà chuyển sang toàn tâm toàn ý đối phó với đám thú hoang đang phát cuồng kia.

Đám mãng xà không có con nào có động tác lạ. Cả năm con rắn khổng lồ đung đưa đầu nhìn Vân Khinh trừng trừng, từng con từng con từ tốn trườn lại gần, đi tới đâu đàn thú hoang né ra tới đó, không ai dám chọc vào đấng vương giả này.

Độc Cô Tuyệt nghe tiếng gió mà đoán tình hình, hắn biết mấy con mãng xà kia đều đã mò tới đằng sau, thế là tóc gáy lông tơ trên lưng cứ dựng ngược hết cả lên. Một con đã khó xử lý như thế, đằng này cả mấy con đều xông lại cả. Nếu tiếng đàn của Vân Khinh mà vô dụng, hậu quả e là…

Chương 44 – Hàng phục

Phịch, một tiếng ngã xuống vang lên. Ngựa cưỡi của Yến vương như thể cảm nhận được có một lực lượng khủng khiếp tới gần, mà bản tính trời sinh của muôn loài chính là thần phục đấng vương giả, khiến nó không tránh khỏi việc vô thức khuỵu chân xuống mà không cách nào đứng thẳng tiếp được. Chúng vừa khuỵu xuống, Yến vương cũng bị ngã nhào ra đất nhưng không hề dám kêu lên tiếng nào mà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Có điều khi năm con mãng xà khổng lồ kia tới gần, cả người ông ta cũng không nhịn được run lên bần bật.

Phịch phịch phịch, đàn ngựa từng con từng con lần lượt khuỵu chân nằm rạp xuống đất, ngay cả người của Độc Cô Tuyệt vốn dũng mãnh can đảm nhưng ngựa cưỡi cũng khó lòng chịu nổi sức ép lớn lao ấy, cũng đều quỳ xuống hết cả.

Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh hơi hơi nhún mình nhảy lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống lưng con ngựa chiến đang nằm rạp trên đất. Hắn nhẹ nhàng đặt Vân Khinh ngồi xếp bằng, còn chính mình đứng thẳng bên lưng ngựa sau lưng cô, thanh kiếm trong tay chậm rãi chống mũi xuống đất cạnh chân mình. Kẻ chiến tướng khẽ hạ đôi mí mắt, nhìn qua tưởng chừng thản nhiên thư giãn, nhưng người tinh mắt sẽ không thể không nhận ra rằng hắn đang lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng với vạn biến. Cả người hắn giờ đây không khác gì một cây cung đã căng tên, chỉ cần một cử động khác thường là sẽ có ngay thủ đoạn như sấm sét sẵn sàng ứng phó. Hai người ấy kẻ đứng người ngồi, nhưng lại toát lên một vẻ hài hòa không gì sánh nổi.

Tiếng đàn vẫn bồng bềnh trôi xa. Năm con mãng xà trườn tới gần đoàn người Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh rồi đầu con nọ nối đuôi con kia trườn thành một vòng tròn chậm rãi chung quanh họ, năm chiếc đầu, năm đôi mắt nhìn chăm chú về phía Vân Khinh.

Không còn năm vị quái vật khổng lồ kia tấn công, chỉ còn lại đám thú hoang bị trúng thuốc đối phó với đội thị vệ cấm quân, nên dù có hung dữ tới mấy cũng khó lòng chiếm nổi ưu thế, khiến cho cán cân trận chiến dần trở nên cân bằng.

Mà đám quần thần Yến quốc tay chân rảnh rang lại vừa vặn không đứng gần phạm vi của đám mãng xà cũng không nằm trong phạm vi tấn công của đàn dã thú, giờ đây ai nấy đều tròn mắt nhìn sang phía Vân Khinh, sững sờ, hoảng sợ tới mức nín thở. Cả đời họ, chưa từng ai chứng kiến cảnh này bao giờ.

Vân Khinh ngồi xếp bằng trên lưng ngựa, lưng tựa vào hai chân của Độc Cô Tuyệt, nét môi khẽ cong thành một nụ cười dịu dàng. Ánh mắt cô nhìn năm con mãng xà khổng lồ không ngừng trườn quanh mình, trong mắt cô tỏa ra thứ tình cảm chân thành, ấm áp. Làn gió nhè nhẹ thổi qua chéo váy, lần vải xanh thẳm như nước khe khẽ phất phơ, lồng lộng một vẻ thoát tục.

Độc Cô Tuyệt không hề để mắt nhìn năm con rắn khổng lồ kia, cũng chẳng hề ngó lấy chung quanh cái nào. Gương mặt hơi cúi thấp chỉ chăm chú nhìn thẳng vào đỉnh đầu Vân Khinh. Dưới chiếc mặt nạ bằng kim loại kia không hiểu vẻ mặt hắn đang thế nào nhỉ. Tấm thân cao lớn, trường kiếm lẳng lặng cắm bên chân, tạo nên một cảm giác đội trời đạp đất, như thể chỉ cần hắn đứng như vậy, còn hơn cả trăm ngàn binh mã.

Tiếng đàn như nước chảy, như gió hát, từ tốn vang xa. Tốc độ của năm con rắn to lớn kia càng lúc càng chậm hơn, từng con từng con lần lượt dừng lại, cùng cuộn mình tại chỗ, đầu đuôi liền nhau, mỗi chiếc đầu khổng lồ chiếm cứ một phương, đều chằm chằm nhìn thẳng vào Vân Khinh.

Những chiếc lưỡi rắn đỏ lòm thò ra thụt vào liên tục. Chục con mắt vốn ngầu đỏ như máu giờ thay đổi từng chút từng chút một, từng chút từng chút trở nên bình tĩnh lại.

Độc Cô Tuyệt không hề ngẩng lên quan sát tình huống chung quanh, đôi mắt hắn chỉ chứa mỗi hình ảnh Vân Khinh trước mặt. Giờ đây, đôi môi ẩn dưới lớp mặt nạ đang chậm rãi từ tốn cong lên thành một nụ cười phơi phới. Hắn có thể cảm nhận được năm con mãng xà chung quanh đang từ từ bình tĩnh hơn không còn hung hăng như trước. Xem ra, Vân Khinh nhà hắn thành công rồi.

“Hú ú ú ú ú ú…” Đương lúc tưởng chừng như năm con mãng xà kia đã được vỗ về ổn thỏa, một con sói đằng xa bỗng tru lên, khiến bầu không khí đang bắt đầu yên ả bỗng trở nên hơi hơi dậy sóng.

Cách đó không xa, Yến vương từ khi bị quăng ngã xuống đất vẫn im re không dám nhúc nhích, giờ cũng biết khôn mà vội vã quay đầu lại quát lớn. “Mau giết chúng nó, mau…”

Mệnh lệnh còn chưa dứt câu, một con mãng xà khổng lồ màu xám bạc đứng gần Vân Khinh bỗng vung đuôi lên, cơ thể dài hơn mấy trượng chỉ trong nháy mắt đã vươn dài tới tấn công đám lang sói bên kia. Chiếc đuôi vừa to vừa thô vung mạnh một cái, đám lang sói kia đến kêu cũng chả kịp kêu, chát một tiếng bị văng hết ra ngoài xa tít tắp.

Mà cùng lúc ấy, bốn con mãng xà còn lại cũng đồng loạt nhấc chiếc đuôi khổng lồ lên, lần lượt vung lên về phía những con thú đầu đàn nào hổ nào báo các loại linh tinh đang rít gào không dứt, một nhát là đã đánh bay, hoặc ngã lăn ra đất bất tỉnh, tiếng tru tiếng gầm từ từ im bặt.

Đã không còn những con đầu đàn, đám hổ báo linh tinh thấy vậy vội vã lùi lại phía sau nằm bẹp trên đất, không dám tiếp tục quấy rầy nhã hứng nghe nhạc của năm vị đại vương kia. Cho dù đã bị trúng thuốc kích thích, bản tính bản năng thần phục kẻ mạnh kẻ đứng đầu vẫn mạnh mẽ hơn cả.

Chỉ một nhát ấy, khiến đoàn thị vệ cấm quân nước Yến hoảng vía. Đàn thú nổi điên đã bị giải quyết rồi, giờ họ chẳng còn mục tiêu tấn công nữa, đám cấm quân nghệt mặt đứng đó, không dám lộn xộn, mắt dính chặt lấy năm vị mãng xà to lớn hùng mạnh kia và đoàn người Vân Khinh được vây bên trong, mặt ngơ mày ngáo.

Đã dọn dẹp xong đống tạp âm quấy rầy, không còn cái gì xen lẫn tiếng đàn của Vân Khinh nữa. Năm con mãng xà dường như rất thích chí, con nào đứng chỗ nấy, đứa thì lắc lư, đứa thì tự xoay vòng vòng.

“Ông trời ơi, đây… đây quả thật là kỳ tích, kỳ tích!” Lâm thượng đại phu ngã bẹp trên mặt đất, mặt mày bầm tím cả nhưng vẫn kích động thốt với giọng ép thấp nhất có thể.

Hoa thừa tướng bị ném xuống gần đó cũng chăm chú nhìn tình cảnh trước mặt. Đã từng ấy tuổi đời mà ông ta vẫn không kìm được bản thân vừa run rẩy vừa nói bằng giọng xúc động. “Thật không ngờ lão hủ có thể tận mắt chứng kiến cảnh này. Dùng âm nhạc điều khiển đàn thú, trời ơi…”

So với vẻ sợ hãi kích động của vua tôi Yến vương, Vân Khinh lại vẫn rất bình tĩnh. Tiếng đàn của cô càng lúc càng trở nên ấm áp dịu dàng. Năm con mãng xà nghe đàn, mắt nheo nheo, khí thế hung ác hồi nãy càng lúc càng giảm đi.

Độc Cô Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tình cảnh chung quanh. Hắn liếc thấy vô vàn ánh mắt chăm chú nhìn Vân Khinh, trên nét mặt đủ vẻ: kinh ngạc, hưng phấn, sùng bái… đều lồ lộ rõ ràng. Nét cười trên môi hắn không khỏi càng thêm đậm sắc.

Giữa khoảng rừng trống, Độc Cô Tuyệt đứng sừng sững, Vân Khinh ngồi dựa trước người hắn, năm con mãng xà với sức tấn công khủng khiếp đang vây quanh họ, cách đó không xa là vô vàn dã thú nằm bẹp xuống đất, cả vua tôi Yến vương cũng sấp mặt nằm đó. Khung cảnh này, đánh dấu một thời đại mới sắp bắt đầu.

“Các bạn của tôi, từ đâu tới đây hãy về lại đó, có được hay không?” Tiếng nói thanh thoát tao nhã vang lên, Vân Khinh mỉm cười nhìn năm con rắn kia.

Mãng xà bản tính vốn điềm đạm, không phải giống rắn có tính hung hăng thích tấn công. Tuy chúng có sức tấn công mạnh mẽ khủng khiếp, nhưng không chủ động tấn công. Giờ đây chúng nổi cơn điên, chắc chắn là phải có điều gì đó tác động lên. Hẳn là chúng bị bắt tới một nơi xa lạ rồi thả ra, nên là tính nết trở nên khó chịu như thế.

Năm con mãng xà nhìn Vân Khinh trừng trừng, năm đôi mắt đã không còn chút nào hung dữ khát máu, chỉ còn lại vẻ hiền lành thư thái dịu ngoan.

Một con mãng xà xám bạc bỗng cúi thấp đầu xuống, chiếc đầu to lớn hình tam giác vươn tới trước mặt Vân Khinh, đôi mắt chớp chớp, chiếc lưỡi rắn đỏ lòm gần như sắp chạm vào mặt cô, khiến tim của ai nấy chung quanh thiếu điều ngừng đập. Thật sự là nó tiến lại quá sức là gần, có điều Độc Cô Tuyệt vẫn đứng nguyên đó không có phản ứng.

Vân Khinh mỉm cười, cũng không cần tránh né mà chỉ nói nhẹ nhàng. “Về đi, đừng lại để người ta bắt được. Mau trở về đi thôi.” Dứt lời, tiếng đàn dưới tay cô hơi hơi thay đổi, toát lên tình cảm sầu bi thương cảm, đến cả Độc Cô Tuyệt cũng có thể nghe ra ý vị tiễn biệt, lưu luyến không rời trong khúc nhạc ấy.

Năm con mãng xà bình tĩnh trừng trừng nhìn Vân Khinh hồi lâu. Rồi như thể nghe hiểu ẩn ý trong tiếng đàn, chúng bỗng chậm rãi tiếp tục trườn chung quanh Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt vài vòng nữa, như thể đang tỏ lòng quyến luyến cô gái này. Thế rồi lần lượt từng con chậm rãi trườn vào rừng, biến mất.

Đám cấm quân thấy mãng xà tiến lại gần, gã nào gã nấy kinh hãi hốt hoảng né qua một bên nhường đường cho chúng đi qua. Chẳng mấy chốc năm con mãng xà hoàn toàn biến mất trong rừng.

Mãng xà đã đi, đàn thú hoang nào hổ nào báo không hiểu vì sao cũng quay đầu nối đuôi nhau đi vào trong rừng. Khi chúng xuất hiện như bão rung gió lốc, giờ khi đi cũng nhanh chóng vô cùng. Chỉ trong một thoáng, con lành lặn ngoạm lấy con bị thương, rút lui hết cả.

Ở khu săn bắn, mặt đất vương vãi máu tươi. Một trận gió thổi qua, khiến mùi tanh hôi tỏa ra bốn phía, đặc quánh trong không gian.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3