Thú phi - Chương 074
Chương 74 – Ban hôn
Ngày ngày gắn liền với những cơn giận dữ cùng những tiếng gào rống trôi qua thật nhanh, mới đó đã sắp đến ngày sinh của Độc Cô Hành. Vân Khinh sau nhiều ngày điều dưỡng, thân thể suy yếu cũng nhanh chóng khỏe lại, so với ngày trước có khi còn tốt hơn, trông như một nàng tiên giáng trần vậy.
Chưa từng có một nước nào hùng mạnh đến như vậy, còn chưa đến ngày sinh của Tần vương Độc Cô Hành mà đã khiến bốn quốc gia Yến, Triệu, Ngụy, Hàn lục tục kéo đến Đô thành Tần quốc để chúc mừng.
Trên dưới kinh thành vô cùng đông đúc, thật là náo nhiệt.
Hôm nay, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cũng là ngày đại thọ của Độc Cô Hành. Từ vương cung cho tới phủ đệ chư hầu, không ai không thần thái sáng láng, trang phục chỉnh tề.
Tại Dực Vương phủ, Độc Cô Tuyệt khoác áo bào đen thêu viền vàng, đai lưng màu xanh thẩm nạm ngọc đỏ, nhìn rất đơn giản nhưng lại khiến cả người hắn toát lên khí phách vô cùng ngạo nghễ. Chiếc mặt nạ sắt lạnh lẽo mang trên mặt, che bớt một phần gương mặt yêu diễm, nhìn qua lại càng tăng thêm vẻ lãnh khốc lạnh lùng.
“Vương gia, có cần thuộc hạ đi thúc giục một chút không? Đã không còn sớm nữa.” Sở Vân đứng bên cạnh Độc Cô Tuyệt, nhìn Độc Cô Tuyệt bình thản uống trà, rồi lại nhìn trời ngắm đất, nếu không rời phủ sẽ đến muộn mất.
“Gấp cái gì.” Độc Cô Tuyệt ngồi ở gian ngoài phòng Vân Khinh, thản nhiên nói.
Phía sau Mặc Ngân, Mặc Ly nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu không nói gì, chỉ có Vương gia nhà bọn họ dám nói những lời này trong ngày sinh của Tần vương mà thôi, đã không tới sớm thì chớ, giờ sắp muộn tới nơi rồi mà còn chưa đi, đưa mắt tìm khắp thiên hạ này cũng chỉ có mỗi Vương gia nhà bọn họ.
Lúc cả đám đang nói chuyện, tấm rèm trân châu trong phòng vang lên tiếng va chạm khẽ, bàn tay trắng ngần của Vân Khinh đang vén tấm rèm lên, ngước mặt nhìn Độc Cô Tuyệt, có vẻ áy náy nói: “Để chàng chờ lâu”.
Cô đã nói ăn mặc đơn giản là được rồi, không ngờ Độc Cô Tuyệt lại cố ý muốn cô đặc biệt chuẩn bị phục trang. Lại còn nói hôm nay không giống với mọi lần, còn sai hai nha hoàn đến giúp cô. Làm cho cô chậm trễ.
Độc Cô Tuyệt không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Vân Khinh.
Mái tóc cô được búi lên bằng một cây trâm phượng chín vòng lung linh, những sợi tơ vàng nhiều màu sắc từ cây trâm phượng buông rũ xuống, nhẹ nhàng lắc lư theo mỗi bước chân uyển chuyển của Vân Khinh, ánh lên thứ ánh sáng đầy màu sắc tuyệt đẹp.
Bộ cung trang trang nhã màu trắng như ánh trăng có điểm những cụm mây xanh, được khoác lên thân hình mảnh khảnh. Mỗi bước chân của cô khiến cho trong phòng như có một tầng hơi nước mỏng manh, mơ hồ phủ nhẹ lên. Bên hông đeo một miếng ngọc lưu ly trong suốt cực kỳ thanh nhã. Tất cả làm nền cho khuôn mặt thanh thoát như đóa phù dung. Cái bớt hình hoa anh đào chính giữa trán càng làm cho Vân Khinh vốn đã xinh đẹp lại càng trở nên tuyệt trần hơn nữa, giống như một nàng tiên đến từ một tầng trời nào đó, phiêu miểu và huyền ảo.
Độc Cô Tuyệt biết Vân Khinh xinh đẹp, nhưng không ngờ rằng sau khi phục trang lên lại đẹp đến nhường này, quả thực làm cho người ta nhìn không rời mắt được.
“Bị muộn rồi.” Vân Khinh bước lên nhìn Độc Cô Tuyệt vẫn đứng yên bất động.
Độc Cô Tuyệt chợt phục hồi lại tinh thần, duỗi tay ra ôm lấy Vân Khinh, mặt đầy kiêu ngạo lẫn cuồng vọng nói: “Để cho bọn họ chờ”.
Thu xếp xong mọi thứ đương nhiên là muộn rồi. Sở Vân cũng chẳng vội vã gì, cứ để xe ngựa đi chậm rì rì đến vương cung. Trễ một bước cũng là trễ, mà trễ hai bước cũng là trễ, không phải sao.
Tần vương cung, được xây dựng qua các đời Tần vương, cực kỳ nguy nga, tráng lệ. Phong cách của vương cung giống hệt phong cách của Tần quốc, làm cho người ta cảm thấy sự dũng mãnh, lạnh lùng, mạnh mẽ. Toàn bộ cung điện lấy màu đen làm màu chủ đạo trong kiến trúc và xây dựng, làm cho người ta có cảm giác bị áp lực vô cùng lạnh lẽo và cao cao tại thượng.
Lúc này trong điện Hiên Viên - chính điện vương cung, Độc Cô Hành mặc trường bào màu đen ngồi trên vị trí cao nhất, đầu đội vương miện châu ngọc, nét mặt tươi cười uy nghiêm, nhìn xuống bên dưới.
“Sứ thần Triệu quốc đến.” Tiếng thông báo vang lên, một ông lão tóc hoa râm, khuôn mặt tươi cười bước nhanh vào Hiên Viên điện, người đến mặc dù đã già, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn.
“Sứ thần Triệu quốc Ngụy Chí bái kiến Tần vương Bệ hạ, vương chúng tôi lâm bệnh không thể đích thân đến, đặc biệt căn dặn Ngụy Chí chuyển lời chúc đến Tần vương, chúc Bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Dứt lời, Sứ thần Triệu quốc khẽ đưa tay lên, năm người thanh niên đi theo phía sau lập tức trình lên một hòm gỗ lớn, kéo tấm vải đỏ che phía trên xuống, bên trong hòm hiện ra mười hai viên ngọc trai lớn, mười miếng lam ngọc cực kỳ đẹp, ba thanh ngọc phỉ thúy sáng lấp lánh, số lượng tuy ít nhưng tất cả đều là loại thượng hạng.
Tâm trạng Độc Cô Hành rất tốt, cười ha hả: “Triệu vương khách khí rồi, Ngụy Thừa tướng đến quả nhân đã rất vui mừng. Người đâu, mời Thừa tướng ngồi.”
“Tạ Tần vương Bệ hạ.” Lão Thừa tướng Triệu quốc thấy vậy lập tức cung kính nhưng không hề để mất thân phận đi theo lễ quan dẫn vào vị trí ngồi xuống.
“Sứ thần Ngụy quốc đến.”
“Sứ thần Hàn quốc đến.”
Những tiếng thông báo nối tiếp nhau vang lên, chỉ một lát sau trong điện Hiên Viên gần như đã kín người ngồi. Các đại thần trong triều, Sứ thần các nước khác hầu như đã đến đông đủ. Trong điện Hiên Viên đã sắp không còn chỗ ngồi nữa, vô cùng đông đúc.
Độc Cô Hành ngồi trên cao nhìn xuống triều thần phía dưới, khuôn mặt khẽ mỉm cười, nhưng lại ngầm nhíu nhíu mày. Độc Cô Tuyệt chết tiệt này sao giờ này còn chưa đến, Sứ thần các nước khác đều đến hết rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng hắn. Chẳng lẽ có chuyện gì không ổn?
“Sứ thần Yến quốc đến.” Tiếng thông báo vừa dứt, Lâm Thượng đại phu của Yến quốc tươi cười bước vào, cao giọng chúc mừng: “Tần vương Bệ hạ, Yến quốc là vùng nông thôn đất hoang, không có gì đặc biệt để mang đến chúc mừng ngày sinh của Tần vương, chỉ chúc Tần quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”
Những lời này nghe có vẻ rất vô lễ, nhưng nếu nghe thật kỹ mới thấy nếu không phải có mối quan hệ cực kỳ tốt đẹp thì làm sao có thể nói như thế, cho dù mức độ thân thiết thực sự đến đâu cũng rất khôn khéo.
Độc Cô Hành nghe thấy đương nhiên hiểu rõ ý của Lâm Thượng đại phu, rất vừa lòng gật đầu cười nói: “Hay, hay lắm, lời chúc này quả nhân rất thích, quả nhân Phúc Thọ song toàn, Đại Tần ta quốc thái dân an, đúng là hay, mời ngồi.”
Lâm Thượng đại phu thấy vậy cũng tươi cười rạng ngời. Tần quốc không thiếu bất cứ thứ gì, cho dù Yến quốc ông có dâng lên thứ tốt nhất cũng không thể lọt vào mắt của Tần vương được, không bằng chúc một câu này có khi lại khiến người khác thỏa mãn hơn. Quả nhiên là Tần vương rất vui sướng.
Khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Lúc Giá Hiên Nghị trở về với bộ dáng như vậy, bọn họ từ Yến vương cho tới quần thần gần như đều chết lặng nửa hồn, cũng may là mặc dù một vạn tướng sĩ đều chết sạch nhưng Dực Vương Độc Cô Tuyệt cũng không sao cả, bằng không hôm nay đừng nói là nịnh hót, mà có khi binh lính Tần quốc đã xuất phát đến gần lãnh thổ của Yến quốc rồi.
Bởi vậy hôm nay đến đây, thứ nhất là vì chúc mừng sinh nhật của Tần vương, thứ hai chính là đến để yết kiến Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh. Không biết ý của Giá Hiên Nghị là gì, cứ sống chết nhất định bắt ông phải tạo một mối quan hệ thật tốt với Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, không được chậm trễ một khắc nào, đặc biệt là Vân Khinh, nhất định phải giữ chặt mối quan hệ tốt đẹp này.
Nhìn thoáng qua những người trên điện, Lâm Thượng đại phu đang định tìm Độc Cô Tuyệt hành lễ, chợt thấy người mình muốn tìm không có ở đây, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Dường như Dực Vương chưa tới?”
Độc Cô Hành nghe vậy khẽ nhíu mày nhưng sắc mặt không hề thay đổi, mỉm cười nói: “Dực Vương…”
“Dực Vương đến.” Chưa kịp nói dứt câu, tiếng của lễ quan thông báo đã vang lên. Độc Cô Tuyệt nắm tay Vân Khinh, chậm rãi sóng đôi bước vào.
Mọi người trong điện vốn đang nói chuyện, thì thầm với nhau, lập tức im bặt nhìn về phía Độc Cô Tuyệt. Những tướng sĩ là thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt đồng loạt khom người cúi đầu, cực kỳ tôn kính.
Nhẹ nhàng như một cơn gió. Một lạnh lùng, nghiêm trang, một thanh lệ thoát tục, một đầu đội trời chân đạp đất, một tuyệt đẹp đến xuất trần, trong khoảnh khắc thu hút hết ánh mắt của mọi người. Trong điện Hiên Viên đen bóng một màu chợt trở nên tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt cũng có thể nghe rõ.
Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn lướt qua đám quần thần trong điện, trên mặt chợt tràn đầy sát khí. Những người đang nhìn Vân Khinh chằm chằm đến xuất thần hoàn hồn lại ngay lập tức, cả đám vội quay đầu không dám nhìn Vân Khinh nữa, ai dám chọc giận Dực Vương Độc Cô Tuyệt chứ.
Vân Khinh đứng ở bên cạnh Độc Cô Tuyệt thấy vậy cũng không có cảm xúc gì, cứ thanh đạm, bình thản lại tự nhiên.
“Thần đệ và Vân thị nữ Khinh(*) chúc mừng sinh nhật vương huynh”. Độc Cô Tuyệt ôm ngang thắt lưng Vân Khinh cung chúc khá ngắn gọn, xúc tích.
(*) Vân là họ, Vân thị là nhà họ Vân, nữ chỉ con gái, Khinh là tên. Vân thị nữ Khinh ý chỉ cô Khinh – con gái nhà họ Vân. Một cách nói trang trọng.
Không cần nói cũng chẳng cần trả lời, thứ mà hai anh em bọn họ đều muốn nghe nhất chính là bốn chữ ‘nhất thống sáu nước’, nhưng đương nhiên lúc này không thích hợp để nói, còn những lời chúc phúc chân thành, tha thiết, tình sâu nghĩa nặng thì cần phải nhắc lại làm gì.
Độc Cô Hành gật đầu cười nói: “Được”. Vừa nói vừa cười cười nhìn Vân Khinh đứng bên cạnh Độc Cô Tuyệt.
Vân Khinh thấy vậy hơi khom người, khẽ nói: “Chúc Bệ hạ thân thể khỏe mạnh, đạt thành ước nguyện.”
“Nói rất đúng, lời nói này rất thật lòng, ban thưởng.” Độc Cô Hành gật thật mạnh đầu, khen ngợi hết lời.
Chữ ban thưởng vừa thốt ra, quần thần trên dưới đều ngạc nhiên, một câu như thế mà ban thưởng cái gì chứ? Dực Vương mang cô gái này lên điện đã không phù hợp quy củ rồi, bây giờ Tần vương lại nói ban thưởng là có ý gì đây?
Chỉ có chúng tướng sĩ bộ binh và Tả tướng biết nguyên nhân vì sao, chuyện xảy ra với Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt ở hoàng lăng lớn như vậy, muốn người khác không biết chuyện rất khó.
Cô gái tên Vân Khinh này dùng khả năng ngự thú cứu Tần vương Độc Cô Hành một mạng, đây chính là công lớn nhất, người có công cứu mạng như thế nếu là nam tất nhiên sẽ được ban quan tiến chức, nhưng Vân Khinh là nữ vậy chỉ có thể ban thưởng, huống chi cô lại có bản lãnh cao cường như vậy, lại thêm là người con gái của Dực Vương Độc Cô Tuyệt, làm sao có thể chậm trễ được.
“Bệ hạ, vì sao lại ban thưởng?” Hình Bộ Thượng đại phu nhíu mày nhỏ giọng hỏi, ông chấp chưởng luật pháp Đại Tần, sao có thể chỉ vì một câu nói đầu tiên nhưng lại chẳng có công trạng gì đã ban thưởng như vậy, cho dù là người của Dực Vương cũng không thể.
Độc Cô Hành mỉm cười không đáp, chỉ cười như có như không nhìn Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua Hình Bộ Thượng đại phu rồi lại quay đầu nhìn Tả tướng đang ngồi bên tay phải phía trên.
Tả tướng bắt gặp ánh mắt của Độc Cô Tuyệt, lập tức đứng dậy bước lên trước một bước hướng về phía Độc Cô Hành khom người nói: “Bệ hạ ban thưởng rất hợp lễ nghĩa.”
Dứt lời, y xoay người nhìn Hình bộ thượng đại phu, mặt mày rất nghiêm nghị nói: “Một tháng trước Bệ hạ gặp nạn ở thành Tú Thủy, Vân Khinh cô nương đã liều mình cứu giúp, cứu Bệ hạ chúng ta thoát khỏi sinh tử tồn vong, công lớn như thế có nên ban thưởng hay không?”
Hình Bộ Thượng đại phu vừa nghe xong lập tức nghiêm mặt đứng lên, việc Bệ hạ bị tập kích trong triều hầu như đều biết rõ, cũng biết có người là thuộc hạ của Dực Vương cứu giúp, không ngờ lại là người con gái nhìn có vẻ thanh nhã, cao quý trước mắt này.
Hình Bộ Thượng đại phu lập tức quay đầu nhìn Độc Cô Hành lớn tiếng nói: “Nên ban thưởng, nên ban thưởng thật lớn, công lao lớn như thế, Bệ hạ nên ban thưởng thật hậu hĩnh mới phải.”
“Nên ban thưởng.” Quần thần trong triều nghe thấy ai nấy cũng đồng loạt phụ họa.
Vân Khinh nghe thấy mọi người nói chuyện, sắc mặt cũng không chút thay đổi, không vui mừng cũng chẳng hứng thú, lạnh nhạt giống như chuyện này vốn chẳng quan hệ gì đến cô, dù sao cô cũng không thèm để ý đến mấy cái thứ phong thưởng gì đó, nếu sớm biết Độc Cô Tuyệt đưa cô tới đây là vì ban thưởng, cô sẽ không đến.
Độc Cô Hành thấy chúng triều thần trăm miệng một lời, không khỏi chậm rãi gật đầu, nhìn Vân Khinh đang vô cùng bình thản, lãnh đạm đứng giữa đại điện, nét bình thản kia giống như cả cung điện hoa lệ này chẳng có gì đáng để ý.
“Vân Khinh, niệm ngươi có công cứu quả nhân, đáng được phong thưởng, ngươi có yêu cầu gì cứ nói.”
Chúng triều thần trong điện và Sứ thần bốn nước chợt đồng loạt nhìn về phía Vân Khinh, để cho người có công tự lựa chọn phần thưởng cho mình, như thế thật sự là một ân huệ rất lớn.
Vân Khinh nhìn lướt những người đang nhìn cô chăm chú, quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt cũng đang đứng bên cạnh nhìn cô, thản nhiên nói: “Dân nữ không muốn gì cả.” Có Độc Cô Tuyệt bên cạnh cô là đủ rồi, chẳng cần thêm bất cứ thứ gì khác nữa.
Một lời thốt ra, khắp đại điện chợt râm ran những tiếng thì thầm, cơ hội tốt như vậy mà lại nói không cần thứ gì cả, cô gái này…
Độc Cô Hành vừa nghe nhíu mày nói: “Một khi đã như vậy…”
“Có công phải thưởng.” Độc Cô Hành chưa nói hết câu, Độc Cô Tuyệt vẫn im lặng từ sau khi bước vào đại điện nói câu chúc mừng, đột nhiên cất giọng vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc cắt ngang lời.
Vân Khinh nghe vậy khẽ giật mình, sau đó quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Tuyệt cho rằng cô muốn ban thưởng sao? Cô cần ban thưởng cái gì chứ? Độc Cô Tuyệt hẳn là biết ý cô mà, vì sao?
Độc Cô Tuyệt chỉ hung hăng nắm chặt tay Vân Khinh, ánh mắt bình thản nhìn Độc Cô Hành, mặt mày lạnh lùng lại vô cùng nghiêm túc.
Độc Cô Hành cũng trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, nhưng không đấu lại ánh mắt lạnh lùng, cứng rắn của hắn, một lúc sau đành thu hồi lại ánh mắt đối đầu với Độc Cô Tuyệt, nhìn Vân Khinh ho nhẹ một tiếng nghiêm mặt nói: “Nay niệm Vân thị nữ Khinh có công cứu giá, tính tình cao thượng, tài năng xuất chúng, những vật trần tục không xứng đáng ban thưởng trong trường hợp đặc biệt này, đặc biệt ban hôn cùng vương đệ Dực Vương Độc Cô Tuyệt, chọn ngày thành hôn.”
Độc Cô Hành vừa nói xong, đại điện vốn đang râm ran, ồn ào chợt trầm xuống, phần thưởng này rất cao, đem chính Dực Vương Độc Cô Tuyệt làm phẩm vật ban thưởng.
“Chúc mừng Dực Vương, chúc mừng Vân cô nương.” Trong lòng Tả tướng đã sớm có sắp xếp, lúc này xoay người về phía Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, tươi cười sáng lạn chúc mừng trước tiên.
“Chúc mừng hai vị, tình cảm bền lâu sớm kết thành đôi.” Lâm Thượng đại phu cũng là một người khôn khéo, thấy vậy lập tức đứng dậy, hướng về phía Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt lên tiếng chúc mừng.
“Tạ vương huynh.” Độc Cô Tuyệt nghe vậy cũng không khách khí, hướng về phía Độc Cô Hành thi lễ, lớn giọng cảm tạ.
Lời của hắn vừa thốt ra, chúng triều thần trong đại điện đồng loạt xoay người lại nhìn, Dực Vương Độc Cô Tuyệt nhanh chóng nhận lời như vậy chắc chắn đã có sự chuẩn bị, việc này hẳn là rất hợp tâm ý của hắn đây mà, cả đám chỉ biết ngước mặt nhìn nhau, cười khổ không thôi.
Đã sớm biết cô gái tên Vân Khinh này là người con gái của Dực Vương Độc Cô Tuyệt, nhưng cứ nghĩ rằng dù cô ta được Dực Vương sủng ái, cũng chỉ là một cô gái xuất thân nghèo khổ, tầm thường, được sủng ái lắm cũng chỉ có thể làm thứ phi đã là cao quý lắm rồi, tuyệt đối không thể ngồi lên ngôi vị chính phi, như vậy bọn họ mới có thể tự đến cửa cầu thân, người con gái bên cạnh Dực Vương tất nhiên phải có thân phận xứng với hắn.
Bởi vậy chẳng ai ngờ tới hôm nay đích thân Tần vương lại ban hôn, như thế tuyệt đối là chính phi, thân phận này rất khác biệt, tuyệt đối không thể coi thường, cho dù sau này con gái bọn họ có thể vào Dực Vương phủ, cũng không thể ngồi trên đầu cô ta được, sau lưng có Tần vương đích thân chỉ hôn, ai dám động đến cô ta. Không chỉ không qua mặt được Dực Vương, mà còn có Tần vương nữa.
Chỉ là một thường dân không ai biết gốc gác ở đâu, vậy mà trong khoảnh khắc đã từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, tuy vậy không ai dám lên tiếng phản đối, công lao cứu Tần vương thì phủ nhận kiểu gì, ai dám có lý do gì để thoái thác.
Bọn họ nhìn thấy chàng trai tốt nhất Tần quốc đã vuột khỏi tay con gái nhà mình, rơi vào tay một cô gái chẳng có thế lực lẫn thân phận gì thì cay đắng vô cùng, nhưng có cay có đắng đi chăng nữa cũng điều chỉnh tâm trạng rất mau lẹ, sau khi trầm mặc trong nháy mắt chúng triều thần đồng loạt đứng lên, mặt mày tươi cười lớn giọng chúc mừng. Cả Dực Vương lẫn Tần vương đều đồng ý, bọn họ còn làm gì được nữa, thôi thì dành chút chân thành chúc mừng đi.
“Dực Vương, chúc mừng…”
“Chúc mừng, chúc mừng…”
Trong phút chốc, buổi lễ mừng thọ liền biến thành vui mừng vì chuyện ban hôn.
Vân Khinh nhẹ nhàng nắm tay Độc Cô Tuyệt, đôi mắt trong veo, dịu dàng như nước bình thản nhìn Độc Cô Tuyệt, trong đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo kia là một sự kiên quyết, cứng rắn, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt dưới vẻ cứng rắn kia Vân Khinh lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Người này, sao có thể suy nghĩ cẩn thận, kỹ lưỡng đến như vậy, cô vốn không hề nghĩ tới những chuyện này, cho dù cô không hiểu lắm những quy tắc luật lệ cung cấm này, nhưng cũng không phải là không biết gì. Con người này lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng tâm tư lại tinh tế, cái gì cũng nhìn thấu, cô thực sự rất may mắn mới được hắn yêu thương đến như vậy.
“Thế nào, Vân Khinh, ngươi không hài lòng với phần thưởng này?” Độc Cô Hành thấy Vân Khinh lặng im không nói gì, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Dám không hài lòng, mau tạ ơn.” Độc Cô Tuyệt nghe vậy, nhướn mày, trừng mắt nhìn Vân Khinh chằm chằm, nhỏ giọng khẽ gầm lên với cô.
Vân Khinh thấy vậy khẽ nở nụ cười, dần dần nụ cười ấy càng ngày càng rạng rỡ, kiều diễm, giống như trăm hoa nở rộ, tỏa ra ánh sáng như ngọc khiến ai nhìn thấy cũng phải lóa mắt, không thể hít thở nổi. Những người có mặt trong đại điện đồng loạt ngừng thở, thì ra cô gái này khi bình thường thì rất lạnh lùng, lãnh đạm, nhưng một khi nở nụ cười lại xinh đẹp tuyệt trần đến như thế.
Vân Khinh nhẹ nhàng cúi người xuống, khóe miệng tươi cười nói: “Đa tạ bệ…”
“Sứ thần Sở quốc đến.” Vân Khinh còn chưa tạ ơn xong, bên ngoài cung điện tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng lễ quan thông báo, sứ thần nước Sở quả nhiên đã đến.
Độc Cô Tuyệt và Độc Cô Hành nhìn nhau trong khoảnh khắc. Độc Cô Tuyệt kéo Vân Khinh, bước nhanh về vị trí cao nhất đầu tiên bên trái phía dưới Độc Cô Hành. Sở vương hiện tại là Sở Hình Thiên, y phái người đến chúc mừng nhất định là có vấn đề. Chuyện của hắn và Vân Khinh để nói sau, trước mắt phải xem sứ thần nước Sở này muốn làm gì đã.
Nước Sở xảy ra biến cố to lớn trong thời gian ngắn, vài vị trọng thần trong triều đều biết rõ chuyện này, lập tức phất phất tay dẫn dắt triều thần hai phái văn võ trong triều ngồi xuống, chậm rãi chờ thái độ của Sở.
Sứ thần Yến, Ngụy, Hàn, Triệu thấy vậy cũng liếc nhau, ngồi yên không nói gì. Sở, Tần xưa nay không hợp, cũng không phải hôm nay mới biết. Lúc Sở vương mới đăng cơ, Tần không phái sứ thần tới chúc mừng, hôm nay đại thọ của Tần vương, Sở vương lại phái người tới đây, chuyện này…
“Sứ thần, xin để kiếm ở bên ngoài.” Trong tĩnh lặng, chợt nghe tiếng bước chân ở bên ngoài điện và ngay sau đó một thị vệ đột nhiên trầm giọng quát.
“Sở quốc ta cũng không có quy củ này, sao nào, Tần vương lại nhát gan như thế à?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, một người xuất hiện ở chính giữa gian ngoài đại điện, đứng ngay cửa đại điện, đôi mắt lạnh lùng như băng quét qua những người đang có mặt trong đại điện, nhìn Độc Cô Hành đang ngồi trên cao, rồi lại chuyển sang người Độc Cô Tuyệt.
Vân Khinh giương mắt nhìn lại, chỉ thấy người tới mặc trường bào màu xanh lam, ngầm lộ vẻ của kẻ lãnh đạo, bên hông đeo một thanh kiếm. Nhưng so với bộ dáng gian tà kia thì thanh kiếm đó chỉ giống như một vật trang trí, tùy tiện mang theo mà thôi, chẳng hề hài hòa với con người y chút nào.
Người này nhìn có vẻ nho nhã, nhưng sâu trong đáy mắt lại toát lên vẻ âm hiểm khó lường, trực giác của Vân Khinh mách bảo cô không thích con người này
Kẻ đó vừa nói xong, sắc mặt mọi người trong đại điện đều thay đổi, dám cả gan nhục mạ Bệ hạ bọn họ như thế, một vài võ tướng trong triều nhảy ra.
“Thiết Báo, chỉ bằng những lời này của ngươi bổn vương đã có thể giết ngươi.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn thẳng người tên là Thiết Báo nọ, trầm giọng gằn từng chữ.
Vân Khinh nghe Độc Cô Tuyệt gọi tên của người mới đến, khẽ nhíu nhíu mày, cô đã từng nghe Độc Cô Tuyệt nói qua về các thuộc hạ của Sở Hình Thiên, ba đại tướng quân của Hoàng tuyền Thiết vệ, Thiết Long, Thiết Hổ, Thiết Báo. Thiết Long giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Thiết Hổ giỏi tác chiến, Thiết Báo giỏi mưu lược, đáng sợ nhất trong ba người này không phải là hai người phía trước, mà là người nêu tên sau cùng - Thiết Báo.
Thiết Long đã bị Độc Cô Tuyệt giết chết rồi gửi đầu về nước Sở, hôm nay Thiết Báo đến, hơn phân nửa là chẳng có chuyện tốt lành gì.
Thiết Báo vừa nghe xong chỉ nhìn Độc Cô Tuyệt, thản nhiên nói: “Đương nhiên là Dực Vương có bản lĩnh đó, nhưng Dực Vương không sợ vì chuyện này mà hai nước sẽ khai chiến sao.”
Y vừa dứt lời, không khí trong đại điện có phần đông cứng lại, chưa từng có kẻ nào dám đem chuyện hai nước khai chiến hỏi thẳng mặt như thế.
Độc Cô Tuyệt hừ lạnh một tiếng, không tránh né cũng không khước từ nói: “Ngươi cho là bổn vương sợ?”
Một câu nói vừa giống như hỏi lại giống không hỏi, nhưng những người có mặt trong triều, thậm chí chính bản thân Thiết Báo cũng biết Độc Cô Tuyệt không sợ khai chiến, có lẽ cái hắn đang chờ chính là một cơ hội để khai chiến.
Thiết Báo lập tức mỉm cười, quay đầu nhìn Độc Cô Hành vẫn lặng im không nói gì hỏi: “Đây chính là lễ đãi tân khách đến chúc thọ Tần vương sao?”
Quần thần trong triều vừa nghe Độc Cô Tuyệt nói như vậy, mà Thiết Báo lại nói sang chuyện khác như thế, ai nấy đều đồng loạt khẽ thở phào nhẹ nhõm, gần đây sứ thần nước Sở đều có thái độ như thế, nếu là kẻ khác sẽ không dám tiếp nhận sự khiêu khích của y, may mắn là Độc Cô Tuyệt có mặt ở đây ngăn chặn khí thế của y, nếu để cho Tần vương tự lên tiếng sẽ rơi vào thế yếu.
“Dùng lễ đến quả nhân tự nhiên sẽ dùng lễ tiếp đãi, không nhìn nhận lễ pháp Đại Tần, làm sao quả nhân tiếp đãi bằng lễ được.” Độc Cô Hành ngồi ngay ngắn trên cao, nói nghe có vẻ rất thuận, nhưng gằn từng tiếng một vô cùng uy nghiêm.
Thiết Báo nghe xong chỉ cười lạnh lùng, tháo cái bọc quấn quanh thanh trường kiếm xuống, vẩy tay ném cho thị vệ đứng ngoài đại điện, vỗ vỗ tay, hai mắt lạnh lùng, cười cười nhìn Tần vương Độc Cô Hành, khí thế kiêu ngạo nhưng lại biết co biết giãn theo tình thế.
Thiết Báo chậm rãi bước vào đại điện, nhìn lướt qua mọi người bên trong, chống mắt nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Hôm nay, ngoại thần phụng mệnh Sở vương, đưa lễ vật của Đại Sở đã được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ cho ngày đại thọ của Tần vương, biểu thị cho mối thâm giao cũng như tình nghĩa thắm thiết của hai nước Sở Tần.” Bốn chữ ‘tình nghĩa thắm thiết’ được y đặc biệt nhấn mạnh.
Độc Cô Tuyệt thấy Thiết Báo đáng ra phải nói với Độc Cô Hành nhưng ngược lại lại nói với hắn, cũng sớm hiểu được ý nghĩa trong đó, nhớ lúc trước hắn đã tặng cho Sở Hình Thiên một phần lễ vật rất hậu hĩnh, lập tức quét ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, sắc bén, khóe miệng cong lên nở nụ cười đầy mùi máu.
“Vậy quả nhân cần phải đa tạ Sở vương rồi.” Độc Cô Hành tiếp nhận một câu, rất bình tĩnh mà lại tôn quý.
Thiết Báo khẽ xoay người, chu toàn lễ nghĩa rồi nói: “Hy vọng Tần vương thích.” Vừa dứt lời, y vỗ tay một cái, bên ngoài đại điện lập tức vang lên tiếng bước chân, tám chàng trai lực lưỡng khiêng một cái thùng lớn làm bằng gỗ kỳ lân bước vào, đặt thật mạnh xuống. Thùng gỗ này dài khoảng một trượng, ngang ba thước.
Bên trong thùng lại có thùng, Vân Khinh nhìn cái thùng lớn trước mắt, khẽ nhíu mày nhìn, nghiêng mặt nhìn Độc Cô Tuyệt vẫn rất bình thản không chút thay đổi.
“Mời.” Thiết Báo lui lại hai bước, khuôn mặt đầy vẻ hiểm độc, tươi cười nhìn Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt nói.
Độc Cô Tuyệt quét mắt nhìn thùng gỗ mộc kỳ lân kia, quanh thân không có một khe hở, nhìn thế nào cũng giống như một khối gỗ liền mạch, làm sao mở ra đây?
Muốn mở nó ra cũng không khó, chỉ cần đập nát nó ra là được, nhưng đây là lễ vật Sở vương dâng cho Tần vương, trong điện này ngoại trừ Tần vương tự tay phá hủy nó thì còn ai có thể ra tay được chứ, nhưng muốn Tần vương tự tay mở ra thì còn gì là thể diện của Tần quốc nữa.
“Sao thế, không ai có thể mở cái thùng này ra sao, người Đại Tần vốn tài giỏi, kiệt xuất, lại không có người dùng được sao?” Thiết Báo tươi cười nham hiểm, đứng bên cạnh nhìn lướt qua đại điện đang chìm trong sự yên lặng ngắn ngủi.
“Sứ thần Tề quốc, hoàng thái tử đến.” Trong lúc mọi người đang trầm mặc, viên lễ quan bên ngoài điện đột nhiên thông báo, quần thần trong đại điện chợt ngẩn người, Tề thái tử đích thân đến đây.
“Là cái thùng gì, ta cũng muốn xem thử.” Một giọng nói nho nhã, điềm đạm vang lên, cùng với giọng nói này là một chàng trai áo trắng lay động, cả người toát ra sự ôn hòa bước vào.