Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 07 phần 03

Chương 7.3

Em cao hơn

Tôi không hiểu, phát cáu, lập tức cầm cái túi trong tay hung hăng ném về phía cái gáy của anh: “Chu Dật, anh đứng lại đó cho em!!”

Hiệu quả tốt, anh nhất thời dừng bước, kéo căng vẻ mặt cứng ngắc quay qua, nhặt ba lô trên mặt đất lên, cầm trong tay.

Tôi vì che giấu sự xấu hổ của mình, giả vờ ngang ngược hỏi anh: “Thế nào? Em là con mãnh thú và dòng nước lũ sao, vừa thấy mặt đã bỏ chạy rồi?”

Chu Dật sửng sốt, nhếch nhếch khóe miệng, cũng học giọng điệu của tôi, hỏi ngược lại: “Anh đây là bia ngắm sao, vừa thấy mặt đã đánh người?”

“…”

Cuộc gặp mặt này so với trong tưởng tượng của tôi căn bản không giống vậy mà!!

Tôi hẳn là nên lễ độ bình tĩnh, nói: ‘Xin chào, thật vui khi được gặp lại anh.’

Anh hẳn là nên lễ phép trả lời: ‘Anh cũng vậy.’

Sau đó hai người giống như thủ tướng qu gia gặp nhau, thảo luận xoay quanh cuộc sống tốt đẹp một hồi, cuối cùng nắm tay, từng người rời đi chứ.

Tôi quả nhiên, quá mơ mộng rồi.

Chu Dật cau mày, nắm tay rung rung balô của tôi, hất cằm lên hỏi: “Từ bỏ sao?”

Tôi bất đắc dĩ, không biết làm gì khác hơn là tiến đến gần anh, nhận lấy balô trong tay anh.

“Cảm ơn.”

Anh không thèm nhìn thẳng, hờ hững gật đầu, sau đó đôi mắt phượng liếc nhìn bằng nửa con mắt, giống như không để ý mà hỏi thăm: “Em, tới nơi này làm gì?”

Thân thể tôi cứng đờ, trong đầu lập tức hiện ra ba dấu chấm than!!!

Tôi thực sự là tột cùng ngu ngốc, vừa rồi bộ não rút gân mới có thể gọi anh lại, hiện tại thì xong rồi, làm sao giải thích cho anh đây.

“Ờ…”

Lí do đáng vứt đi nhất: Nhất thời đi ngang qua, nhìn phong cảnh bên trong rất đẹp, đặc biệt đến nhìn.

Quên đi, tôi cũng không muốn Chu Dật cho rằng ba năm không gặp, đầu óc của tôi có bệnh.

Lý do chính thức nhất: Em đến đây làm gì, hình như không liên quan đến chuyện của anh chứ?

…Vừa mới gặp mặt, vẫn là không nên làm anh tức giận.

Lý do không biết xấu hổ nhất: Lý Đông Lâm cũng ở chỗ này, em tới chơi.

Tôi do dự quay đầu lại nhìn Lý Đông Lâm đang ngồi ở mép bồn hoa, lại quay lại nhìn mắt Chu Dật.

Không khỏi ngửa đầu kêu rên một tiếng, tôi nên làm cách nào đây!

Hai tay Chu Dật khoanh trước ngực, trên cao nhìn xuống, cười như không cười hỏi: “Ờ cái gì?”

Tôi chỉ cúi thấp đầu, tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng vẫn là lão lão thật thật nói rằng: “Mấy tuần trước tình cờ biết anh về nước, vừa lúc hôm nay rảnh rỗi nên đến đây xem.”

Tôi đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ hôm nay rảnh rỗi, cho anh biết bình thường tôi cũng bận rộn, chỉ là ngày hôm nay đặc biệt rảnh rang, mới tới được, tuyệt đối tuyệt đối không phải vạch kế hoạch mấy tuần rồi.

“Ô…” Chu Dật nhíu mày không nói gì, nhưng mà vẻ mặt vốn âm trầm đã thay đổi dịu đi.

Tôi nhân cơ hội này, vội vàng hỏi: “Vậy hôm nay anh qua đây là…?”

Anh ngẩng đầu nhìn chỗ sân thượng nói: “Qua lấy chút đồ đạc, lúc đi quá vội vàng, để quên vài thứ ở đây.”

Trong ngực tôi còn ôm ba lô, bên trong không có nhiều đồ, ngoại trừ ví tiền, chìa khóa ra chỉ còn lại cái túi da bò mà người phụ nữ kia vừa đưa.

Hơn ba mươi tấm ảnh, lẳng lặng nằm bên trong.

Hình như lúc nào cũng nhắc nhở các kiểu qua lại ba năm trước đây, không khỏi thở dài than thở. Thế nào cũng không nghĩ ra tôi còn có thể gặp lại anh lần thứ hai, cùng anh nói ngày này.

Hóa ra, chính là tôi sai.

Tôi giật lại khóa kéo, lôi túi da bò từ trong ba lô ra, không hề miên man suy nghĩ, bình tĩnh đưa cho anh: “Là tới lấy cái này sao?”

Anh nhíu mày, mím môi nhận lấy, sau đó có chút suy nghĩ nhìn tôi: “Em...”

Tôi không đợi anh nói, gật đầu liên tục, nói: “Em đi tìm anh, là chủ phòng hiện tại đưa cho, bảo em chuyển lại cho anh.” Nói xong tôi do dự một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt đen nhánh của Chu Dật, nói: “Anh cũng đừng suy đoán làm gì, em đã nhìn nội dung bên trong rồi.”

Nghe xong tôi nói, Chu Dật phút chốc thở dài, trên mặt lộ ra vẻ quái dị, giống như trào phúng hoặc giống như là thẫn thờ, chậm rãi lấy ảnh chụp bên trong ra, tùy ý nhìn mấy tấm, lại thả xuống lại.

“Nếu như em muốn, sẽ tặng cho em.”

Tôi nghe vậy kinh ngạc nhìn anh, cũng không nhìn thấy một vẻ mặt châm chọc nào.

Tôi lắc đầu: “Anh đã cố tình tới lấy, chứng minh nó rất quan trọng với anh, quân tử không giành đồ của người khác, anh vẫn là tự giữ đi.”

Chu Dật thu hồi ý cười, sắc mặt xôn xao trầm xuống, c mắt thâm thúy hẹp dài ẩn nhẫn tức giận trừng tôi, âm thanh đặc biệt lạnh lùng: “Đối với anh rất quan trọng ư? Chu Đạm Đạm, mấy năm không gặp, công lực chế giễu người khác của em thật ra tiến bộ không ít.” Anh hung hăng quăng mấy cái túi lên không trung: “Nó quả thực rất quan trọng với anh, lúc nào cũng nhắc nhở sâu sắc sự ngu xuẩn năm đó của anh, không phải sao?”

Bị anh nói như thế, lòng tôi sinh ra tức giận, bĩu môi, buột miệng nói ra: “Anh đúng là ngu ngốc, anh là một người đàn ông nói đi là đi, cái gì cũng không nói, lúc đó em đang phải đối mặt với kì thi vào trường đại học, anh cũng không nghĩ tới cảm nhận của em? Keo kiệt!”

Anh không thể tin trừng mắt nhìn tôi, gương mặt kín đáo che đậy cuồng nộ: “Chu Đạm Đạm, em...”

Anh nghẹn ngào, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ là yên lặng nhìn tôi, tự khiển trách lại tự đau lòng.

Trong lòng tôi hối hận không dứt, thật muốn nhặt một cục đá đánh vào đầu mình để kết thúc.

Càng làm cho người này nổi giận...

Ba năm qua, cái gì cũng không thay đổi, nhưng thật ra lại trở thành âm tình bất định như vậy, tính nết ương bướng phẫn nộ, làm đoán không được, đau đầu ghê!

Trầm mặc…

Trầm mặc, trầm mặc...

Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng tế nhị.

Chu Dật trầm mặc thật lâu, sau đó như là quyết tâm đặt lễ đính hôn, mặt mày lạnh lùng xoay người bỏ đi.

Tôi lập tức nhanh tay lẹ mắt túm lấy góc áo anh: “Chờ một chút, em muốn mời anh ăn một bữa cơm.”

Anh buông một tay, chậm rãi nắm thành nắm đấm, giận không thể át nói: “Chu Đạm Đạm, anh không phải vì muốn ôn chuyện với em mới trở về.”

Anh nhắm mắt, rồi mở ra, đôi mắt sâu sắc giống như muốn nuốt hết tất cả: “Ba năm trước đây chúng ta đã chia tay rồi.”

Tôi cắn môi dưới, đầu ngón tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Em biết, ngày hôm nay em đến tìm anh cũng là có nguyên nhân. Mẹ... mẹ của em, tất cả mọi chuyện, em đều đã biết hết s, cho nên muốn chính thức xin lỗi anh.”

Anh lạnh lùng hất tay... hỏi: “Cho nên, em đặc biệt tới tìm anh, để xin lỗi?”

“Đúng...”

Anh không thể nghe thấy cười nhạo một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Xin lỗi hay gì đấy, thì coi như xong. Nếu như em làm vậy, chỉ là muốn để cho lương tâm em được dễ chịu.” Anh dừng lại, hai mắt nhìn tôi, mềm nhẹ nói: “Vậy thì anh nói cho em biết, cho tới bây giờ anh chưa từng ghét em, vậy lời xin lỗi của em cũng có thể bỏ đi.”

Chu Dật nói xong muốn đẩy rớt cánh tay đang nắm góc áo anh của tôi: “Cho nên Chu Đạm Đạm, buông tay!”

“Em không!” Tôi cố chấp kéo anh: “Em không buông!”

Anh nâng giọng, sắc bén đến cực điểm: “Buông ra.”

Tôi bị anh hù dọa khiến sắc mặt có vẻ luống cuống, nhưng tay càng túm chặt hơn, nói năng lộn xộn với anh: “Chu Dật... Xin lỗi, xin lỗi xin lỗi xin lỗi, em sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh, xin anh.” Tôi vừa nói, viền mắt cũng đỏ theo.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh không tỏ thái độ của anh, đôi mắt tôi trông mong nhìn anh, âm thanh toát ra một tia cầu xin: “Em sai rồi... Chu Dật. Chu Dật, Chu Dật...”

Trong mắt anh hiện lên một tia phức tạp, vẻ mặt biến hóa thất thường, cuối cùng bình tĩnh trở lại, hết cách nhẹ thở dài, trán cau lại nói: “Trong công ty anh còn có việc phải xử lí, em có thể phải chờ anh một lúc. Hơn nữa.” Anh nâng cổ tay nhìn một lúc: “Lúc này ăn có hơi sớm một chút.”

Bốn giờ mười tám phút, tôi yên lặng.

“Vậy em chờ anh ở đâu?”

Anh bình tĩnh, hai mắt đảo qua nhìn Lý Đông Lâm ở phía sau tôi, nói: “Đến công ty anh chờ, đỡ phải lát nữa đi đón em.”

“Ờ...”

Tôi vô ý thức quay đầu nhìn Lý Đông Lâm, hắn cười tủm tỉm đứng lên thản nhiên đi tới bên cạnh tôi, lễ phép gật đầu với Chu Dật, chẳng nói gì nữa.

Tôi không khỏi có chút buồn bực của Lý Đông Lâm, tuy rằng Chu Dật không dạy hắn, nhưng tóm lại cũng là giáo viên của trường cũ, cũng nên có tính tượng trưng mà chào hỏi chứ.

Không đợi tôi suy nghĩ nhiều, Lý Đông Lâm nghiêng đầu hỏi tôi: “Buổi tối, tớ hẹn mấy người trong phòng đi ăn, cậu có muốn đi cùng tớ không?”

Người trong phòng hắn tôi đều không quen, vì sao muốn đi?

Tôi nghi hoặc nhìn hắn, nói: “Buổi tối, tớ mời thầy Chu ăn cơm, cậu về trước đi.”

Hắn hơi gật đầu, tăng thêm lực kéo cánh tay tôi, nhẹ giọng nói: “Về sớm một chút.”

“...” Tôi yên lặng gật đầu, trong lòng thoáng khó chịu, không thích thái độ như vậy của hắn.

Len lén nhìn mặt của Chu Dật ở trước mắt, vẻ mặt anh thật ra không để ý, hướng về phía bãi cỏ nhả khói.

Sau khi chờ Lý Đông Lâm đi xa, anh mới liếc mắt nhìn tôi, dập tắt tàn thuốc: “Đi thôi, xe anh để ở cửa.”

Chu Dật một tay đút trong túi, một tay mang theo túi ảnh chụp, vẫn không nhúc nhích nhìn tôi chạy đến trước mặt anh.

“Ừ! Đi thôi!”

Anh dùng một loại ánh mắt rất kì quái nhìn tôi từ trên xuống quan sát một lần, mím môi cười.

Lòng tôi trống rỗng lui ra phía sau nửa bước: “Làm sao vậy?”

“Em cao hơn.”

“!!!”

Ôi trời ơi! Ba chữ này thật đúng là nói đến điểm yếu trong lòng tôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3