Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 08 phần 03
Giây tiếp theo, đã được một vòng ôm ấm áp đỡ lấy, Chu Dật cười xấu xa, nỉ non nói nhỏ bên tai tôi: “Đóa hoa yên tâm, anh chính là người con nhân dân rất tốt, vĩnh viễn cũng sẽ không để cho em ngã.”
Tôi ở trong lòng anh, ôm cổ anh, tai đỏ tim đập nhanh.
Một tay Chu Dật siết chặt vai tôi, tay kia giữ chặt eo tôi, bất động rất lâu.
Dưới ánh trăng mỏng manh, cái bóng của hai người quấn cùng một chỗ, phân biệt không ra anh hay em, quấn quýt không dứt.
Tôi bị anh ôm vào trong ngực, hơi thở nặng nề, sắp không thở nổi, vì vậy thử từ chối, nhẹ quở trách: “Chu Dật.”
“Anh yêu em.”
Tôi bỗng chốc dừng động tác tay, sau khi phản ứng được anh đang nói cái gì, mặt đã đỏ lựng lên ngượng ngùng.
Chu Dật buông tôi ra, đôi mắt đen nhánh lúc sáng lúc tối, anh không nhanh không chậm cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn môi tôi. Đầu tiên anh hôn rất nhẹ nhàng, ở trên môi tôi vụng trộm chạm nhẹ, mút, hút, hô hấp của anh nóng đến kinh người, tôi kìm lòng chẳng đặng nhắm mắt lại, nhón chân đáp lại nụ hôn của anh.
Anh nâng gáy tôi lên, dần dần làm nụ hôn thêm sâu sắc, sau khi đầu lưỡi chạm nhau, môi lưỡi triền miên, nóng bỏng đan lại một chỗ, phía sau lưng cũng nóng rực hẳn lên.
Hơi thở của tôi trở nên hỗn loạn, Chu Dật dựa vào trán tôi, lưu luyến rời khỏi môi tôi.
Chóp mũi của tôi và anh hướng vào nhau, hơi thở của hai bên hòa vào nhau.
Hồi lâu sau, anh buộc chặt cánh tay ôm tôi thật mạnh, đôi môi sít sao dán vào nhau, nhưng không hôn tới.
Anh khàn khàn trầm giọng nỉ non: “Anh yêu em, Chu Đạm Đạm.”
Tôi chủ động chạm vào môi anh: “Hmm…”
Đáy mắt anh hình như xẹt qua vẻ thất vọng mơ hồ, nhưng chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức không thể bắt được.
Chu Dật ôm vai tôi, hỏi: “Cuối tuần sau anh phải đi công tác ở Hồng Kông, em muốn quà gì nào?”
Tôi co lại trên người anh: “Loại chocolate lần trước anh cho em.”
Anh sờ đầu tôi: “Được.”
Tôi mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, lắc cánh tay anh: “Chu Dật… anh xem này, có phải là tuyết rơi hay không?”
Đếm ngược lần thứ nhất
Quả thực là tuyết rơi, đợt tuyết đầu tiên của năm nay tới sớm hơn rất nhiều so với trước đây. Hai bên đường trước dãy lầu học tích tụ không ít lớp tuyết trắng xóa, có lẽ cần phải có các dì làm vệ sinh quét đi. Luống hoa nhỏ trước cửa phòng ngủ được che phủ bởi một lớp tuyết trắng mỏng, trong suốt sáng long lanh phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời ngày đông, chẳng khác gì một kiểu phong tình.
Khiến cho tất cả nữ sinh trong kí túc xá chúng tôi bắt đầu ngâm nga bài hát đường phố của mấy kẻ cầm đầu thông tục.
“Trận tuyết đầu tiên của năm 2002~~ so với những năm trước tới sớm hơn một chút~~” Tôi vừa xoa kem dưỡng lên mặt vừa lắc lắc cái mông lẩm bẩm.
Tư Ngôn nằm ngay đơ bên cạnh liếc mắt nhìn tôi: “Cậu đang vui vẻ cái gì vậy?”
Hả? Động tác trên tay tôi bị kìm hãm, biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao?
“Tuyết rơi nhiều như vậy, rất đẹp nha, cho nên tớ rất vui thôi.”
Kết quả lời này bị Tiểu Tiểu đang đi vào cửa nghe được, cô nàng tức giận hừ một tiếng: “Thối quá, mùa đông tới cậu lại phát xuân thì có.”
“…” Tôi im lặng đậy nắp lại, ai oán trừng mắt với Tiểu Tiểu.
“Chu Đạm Đạm, cậu và thầy giáo đẹp trai nhất trên đời của nhà cậu… thế nào rồi?”
Cái gì là thế nào rồi?
Tôi mê man nhìn Tiểu Tiểu, không biết cô nàng có ý gì.
Ai ngờ cô gái này lại cho rằng tôi đang giả ngu, không nói hai lời, đánh một phát lên đỉnh đầu tôi, đau đến mức khuôn mặt của tôi trở nên dữ tợn.
“Cậu giả vờ ngốc cái gì chứ… khà khà. Thiểm Nhất Thiểm nói ngày đó cô nàng nhìn thấy người kia nhà cậu ở sân thể dục nhé.” Tiểu Tiểu cười mờ ám.
OH NO! Trong nháy mắt tôi xấu h
Thấy tôi và Chu Dật? Chẳng lẽ còn thấy hai chúng tôi đang…
Nghĩ nghĩ, tôi cảm thấy rất u buồn đấy…
Tư Ngôn ở trên giường khoát khoát tay: “Ôi cậu yên tâm, Thiểm Thiểm người ta là người thành thật có nguyên tắc, người ta nói không nên nhìn cái bọn ta không nên thấy!”
=_=# Hừ! Không thấy mới là lạ đó!
Tiểu Tiểu đưa cho tôi một gói cá mực sợi, bản thân cũng đang nhét mấy miếng vào miệng, sau đó hỏi tôi: “Nói như vậy hai người các cậu hòa thuận rồi hả?”
Tôi suy nghĩ một lát, hòa thuận sao? Hay là không có?
Hình như vẫn là Chu Dật đơn phương tỏ thái độ, mà tôi…
Tôi lắp bắp mở miệng: “Ơ ờ… Tớ cũng không biết nữa, anh… anh ấy bảo tớ học kì sau chuyển ra ở cùng anh.”
Vừa mới nói xong, cá mực sợi trong cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Tiểu phun ra, người này mở to hai mắt, kích động run cầm cập: “Cậu cậu cậu đồng ý chưa? Mẹ của tôi ơi, cậu liền theo người ta đi.”
Tôi cố ý trề môi giả vờ đáng thương, biếng nhác đau khổ dựa vào trên vai cô nàng làm nũng: “Thế nhưng người ta luyến tiếc các cậu nha, lẽ nào các cậu nhẫn tâm để tiểu áo bông tri kỉ là tớ rời đi sao? Nếu như tớ đi, ai giúp các cậu mua đồ ăn khuya, ai đi lấy nước nóng cho các cậu, ai giúp các cậu giết quái thăng cấp nha~”
Tiểu Tiểu bị tôi nói như thế, cũng đột nhiên ý thức được vấn đề nghiêm túc này, cô nàng bình tĩnh tự hỏi một lát, khóe mắt vương lệ, đau xót vỗ vai tôi: “Bé con à, chúng tớ quả thực là luyến tiếc cậu.”
Tôi cảm động sắp rơi lệ: “Có thế chứ!”
“Thế nhưng!” Cô nàng đột nhiên nắm chặt tay, tự nhiên nói tiếp ra vẻ đúng đắn lắm: “Tuy rằng tiểu áo bông tri kỉ cậu là niềm vui sâu sắc của ba người chúng tớ, nhưng so với hạnh phúc cả đời của tiểu áo bông tri kỉ cậu thì được cho là cái gì chứ? Cho nên chúng tớ bằng lòng bỏ nhỏ tìm lớn! Mời cậu cứ tự do chạy trốn đi!”
Trên trán tôi rớt xuống ba vạch đen…
Chạy trốn cái đầu các cậu ấy!
Tôi không tình nguyện gục đầu xuống: “Tớ còn chưa đồng ý với anh ấy đâu… Tớ nói không nên lời, dù sao cũng giống như có bức tường đứng chắn ở phía trước…”
Tư Ngôn đảo mắt khinh thường: “Cậu đừng sến như vậy có được hay không?”
Tiểu Tiểu nghe tôi nói xong, tặc lưỡi tát vào miệng, sau đó hỏi tôi: “Đồng chí Chu Đạm Đạm, tớ hỏi cậu, lẽ nào cậu lại lưu luyến tình cảm xa cách hả?”
Tôi: “…Nổi da gà!” =_=#
“Hay đột nhiên cậu hiểu ra đời chỉ là hư ảo, sự nghiệp mới là việc chính ư?”
Tôi: “…Đây là cái gì chứ?”
“Cậu quyết định làm một người phụ nữ mạnh mẽ độc lập tự chủ của thế kỉ hai mươi mốt sao?”
Tôi rất lo lắng: “Đồng chí, người phụ nữ mạnh mẽ cũng muốn kết hôn nữa!”
Tiểu Tiểu lo lắng nhìn tôi, thở dài lắc đầu nói: “Vậy là cậu không thích thầy Chu Dật?”
“Thích… Nhưng mà!”
Tiểu Tiểu nhảy dựng lên, quả quyết cắt đứt lời nói của tôi: “Nhưng mà cái con khỉ! Tớ thấy cậu đấy, chán sống bình thường rồi, lúc Chu Dật đẹp trai nhà người ta không trở về thì cậu nhớ mong đến mất hồn mất vía, sau khi người ta đã trở về cậu lại do dự không dám tiến lên, hiện tại thì được rồi, người ta trực tiếp tỏ thái độ, cậu lại ở chỗ này cau mày nhăn mặt làm gì hả?”
Tôi nghĩ tôi không thể bị Tiểu Tiểu đồng chí mắng xối xả vào đầu lố lăng thế được, vì vậy không cam lòng phản kích lại: “Đây cũng là cậu dạy cho tớ nhé, phải lạt mềm buộc chặt cái gì đó.”
Tiểu Tiểu nhỏ mọn chấm dứt, mặt đã méo đi: “Cậu ngu hả, Chu Đạm Đạm cậu đừng mượn cớ, đừng cho là tớ không biết, trong lòng cậu rất rõ ràng, nói toạc ra chính là cậu loạn tưởng yêu là vừa vui vẻ vừa quấn quýt, rõ ràng chỉ là một chuyện đặc biệt đơn giản sẽ bị cậu làm cho quá phức tạp!”
Tâm tình Tiểu Tiểu có chút kích động, dạy dỗ xong rồi lập tức uống hết ly nước, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với tôi.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, vẫn không cam lòng, tiếp tục giải thích: “Chuyện khác của anh ấy thì không nói, chuyện này của tớ và Chu Dật, tớ là người trong cuộc, tớ vốn nên hiểu rõ ràng, lẽ nào bảo tớ cái gì mơ hồ cũng không nói rõ với anh ấy đã hòa thuận sao, vậy trong lòng mọi người đều có khúc mắc, sau này ở cùng một chỗ nói như thế nào cũng phải cãi nhau.”
“Chuyện tình tám trăm năm trước kia của các cậu không phải đều gỡ bỏ sạch sẽ rồi sao?” Tiểu Tiểu lấy tay đẩy đẩy huyệt Thái Dương của tôi: “Nói thật chứ Chu Đạm Đạm, cậu thử xem lại lương tâm rồi nói thầy Chu Dật đối với cậu như thế nào? Cậu không nên chê tớ giội nước lạnh, thế giới này không có nhiều người đàn ông tốt đến vậy đâu, đặc biệt sau khi chúng ta tốt nghiệp, gặp được một người đàn ông tốt dành cho mình lại càng khó. Ba chúng tớ đều không quen thầy Chu Dật, nhưng mỗi lần nghe cậu nói về anh ta, đều cảm thấy anh ta đối với cậu thật sự rất tốt. Cậu đừng trách tớ nói khó nghe, thầy Chu Dật lớn hơn cậu 6 tuổi, hơn nữa hoàn cảnh gia đình anh ta, sự từng trải của anh ta so với cậu chắc chắn là phong phú hơn, nói một cách khác, anh ta chắc chắn gặp qua rất nhiều kiểu phụ nữ. Điều kiện của thầy Chu Dật trong mắt những người phụ nữ tuyệt đối là một mỏ vàng, anh ta bỏ qua nhiều phụ nữ như vậy, không thương họ, nhưng hết lần này tới lần khác đều yêu cậu, cậu cảm thấy cậu giống dạng người gì đây?”
Tôi im lặng nghe xong những lời nói thành thật với nhau của Tiểu Tiểu, trong lúc nhất thời rất nhiều mạch suy nghĩ nổi lên, càng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thực ra, tất cả những lý lẽ mà Tiểu Tiểu nói đều đúng.
Tư Ngôn trầm mặc hồi lâu ở bên cạnh liếc mắt nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Chúng tớ đứng trên lập trường là bạn bè mà nghĩ cho cậu, giống như trong tiểu thuyết ấy, có một số thứ một khi cậu không quý trọng, vậy thì vĩnh viễn sẽ không chiếm được. Thầy Chu Dật cho dù là yêu cậu lần nữa, nhưng anh ta không có khả năng chờ cậu cả đời.”
Tôi nặng nề nhìn ngoài cửa sổ, vô cùng phiền muộn, yếu ớt hỏi thăm: “Vậy các cậu muốn tớ chuyển ra ngoài sao?”
Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tiểu Tiểu, tôi vội vàng cuống quýt cả lên cười làm lành trấn an: “Cô gái, đừng tức giận đừng tức giận, tớ nói giỡn mà! Những lời các cậu nói tớ đều nghe hiểu rõ, tớ biết các cậu rất yêu tiểu áo bông tri kỉ tớ đây. Về phần Chu Dật, tớ cũng biết thái độ của bản thân tớ đối với chuyện này rất rắc rối, rất nhăn nhó, nhưng bản thân tớ cũng rất khổ não. Bây giờ anh ấy đang ở Hồng Kông, chờ đêm mai anh ấy trở về, tớ… tớ sẽ không giống như bây giờ nữa.”
Tư Ngôn cười tủm tỉm ném qua cho tôi một quả quýt: “Đồng chí Chu Đạm Đạm, thái độ của cậu coi như nghiêm chỉnh, mong rằng hành động của cậu cũng được thực hiện giống như lời cậu nói.”
Tôi hết sức phối hợp, gật mạnh đầu: “Ừ! Ngày mai tớ phải theo chị Trần đến đài truyền hình của huyện N bên cạnh làm bản tin, buổi tối trở về sẽ hẹn anh đi ăn!”
“Trẻ nhỏ cũng dễ dạy đấy.”
Ngày hôm sau, sáng sớm tôi đã thức dậy đứng ở cửa sổ nhìn ra, một mảng sương mù bao phủ, dễ dàng nhận thấy tối hôm qua có tuyết rơi.
Rửa mặt xong, tôi lại nhìn ra bên ngoài một chút, phát hiện tuyết đã ngừng, có vài ánh nắng mặt trời lúc ẩn lúc hiện từ phía chân trời u ám hiện ra, xem ra thời tiết cũng tốt.
Tôi bèn tùy ý mặc một cái áo khoác ngoài, ô cũng không mang, liền vội vã chạy đến đài truyền hình.
Bởi vì có tuyết rơi nên mặt đường rất trơn, tôi từng bước một đi từ nhà ga đến dưới đài truyền hình, đang chuẩn bị đi vào, trên vai bị vỗ mạnh, nhìn lại, là Lưu Động đang thở hổn hển.
Anh ta kéo chặt áo lông lại, cười chào hỏi tôi: “Sao lại đến sớm thế?”
“Tôi phải theo chị Trần đến thành phố N, đêm nay đã vội vàng trở về, cho nên xuất phát sớm một chút.”
Tôi và hắn đứng trước thang máy chờ thang máy xuống, hắn quan tâm nhìn tay trái của tôi: “Tay của cô thế nào rồi? Đã khỏi chưa?”
Tôi giơ tay lên lung lay: “Ừ, đã khỏi rồi, lần trước, ở bệnh viện, cảm ơn anh nha.”
Lưu Động lễ phép gật đầu, liếc mắt nhìn tôi muốn nói lại thôi, cách vài giây, mỉm cười hỏi tôi: “Được rồi, lần trước người tới bệnh viện đón cô… là bạn trai của cô sao?”
Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt chán ghét của Lưu Động khi nói đến tình yêu thầy trò, một ý nghĩ muốn trêu cợt hắn chợt nảy ra trong đầu.
Tôi giả vờ bừng tỉnh nói: “Ờ, anh ấy hảAnh ấy là giáo…”
“Nè! Chu Đạm Đạm, đúng lúc em không cần phải đi lên rồi, xe đã tới, bây giờ đi luôn.” Chị Trần chẳng biết từ đâu xuất hiện, cắt ngang trò đùa dai của tôi…
Lưu Động chào hỏi chị Trần, sau đó quay sang nói với tôi: “Mau đi đi, trên đường đi nhớ cẩn thận.”
Tôi tiếc hận thở dài, do dự, hỏi hắn thêm một câu: “Lần trước anh nói về chương trình có cặp cô trò đó, cuối cùng thì thế nào?”
Giọng điệu của Lưu Động bỗng chốc trở nên khinh thường: “Bọn họ hả, học sinh kia đi thi ở nơi khác, cô giáo đó thì bị đuổi việc. Hu…uýt, khu rừng lớn, chim gì cũng có.”
Tôi thầm co rúm, xấu hổ, tôi cũng không phải là con chim gì tốt cả.
Liền sau đó nở nụ cười có lệ, đi theo chị Trần ra khỏi cửa để lên xe.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, thời tiết thay đổi thất thường nên mấy năm qua, thành phố N bị những trận mưa xối xả mạnh mẽ nhất tập kích, dẫn đến sạt núi lỡ đất, vì là thành phố sát biển, đường cái bị tổn hại rất nghiêm trọng.
Đoàn người đi thành phố N không nhiều lắm, ngoại trừ tôi và chị Trần, chỉ có thêm một người tài xế và chú Đường có kinh nghiệm phong phú.
Rất nhanh xe đã lên đường cao tốc, có lẽ là do mặt đường ẩm ướt, trơn trượt, tốc độ xe của chúng tôi cũng không nhanh lắm.
Chỉ một khoảng thời gian sau, cái cửa sổ xe vốn sạch sẽ bởi vì không khí lạnh lẽo ẩm ướt bên ngoài mà trở nên mơ mơ hồ hồ.
“Chị Trần, có phải thành phố N lạnh hơn so với chỗ chúng ta không?” Tôi quay đầu sang hỏi chị Trần.
Cô đang xem tài liệu trên tay, liếc mắt nhìn tôi, bất mãn nói: “Ừ, em mặc ít như vậy, tưởng là đi Hải Nam nghỉ phép sao?”
“…” Tôi đã sớm quen với việc bị chị Trần châm chọc khiêu khích, cười ha hả nói: “Em tưởng rằng hôm này sẽ có ánh nắng mặt trời thôi. Hơn nữa thể chất của em thiên về nóng, không sợ lạnh.”
Nghe tôi nói như thế, chú Đường đang ngồi ở ghế lái phụ lại cười, trêu ghẹo nói: “Các cháu ấy, mấy cô bé này, thời trang thời tiết, chú ý cái quái gì tới mấy chuyện nhiệt độ… A a, cái đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo!”
Tôi: “…” Người ta thật là không sợ lạnh có được hay không!
Chú Đường hăng hái hỏi thêm tôi: “Tiểu Chu này, có bạn trai hay chưa hả? Chú nghe mấy cô nàng lầu trên nói Lưu Động hình như có chút hứng thú đối với cháu đó.”
Tôi lúng túng, vội vàng xua tay lắc đầu: “Chú Đường chú đừng nói lung tung nha, cháu và anh ta căn bản là không quen biết!”
Chú Đường cân nhắc nói: “Thằng bé Lưu Động này không tệ đâu, ngay thẳng chính trực, không sai lệch tí nào.”
“Ha ha… Ha ha.”
Trước mắt tôi lại hiện ra khuôn mặt khinh thường chán ghét của Lưu Động, cảm xúc ăn không nói có chỉ trích người khác.
Chính trực quá… đi!
Chị Trần đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Ông Đường kia, ông cũng đừng có suy nghĩ làm mai này nọ, chỉ sợ Chu Đạm Đạm khinh thường người ta.”
Tôi xấu hổ cười hai tiếng: “Ấy… Ơ không có đâu ạ.”
Chú Đường nghe chị Trần nói xong thì nhún vai: “Haizz, người già người già.” Nói xong nhìn qua tôi: “Tiểu Chu, nếu như vừa ý với cậu trai nào trong đài chúng ta thì mạnh dạn một chút, đài chúng ta không có quy định không được yêu đương trong phòng làm việc, cháu đừng sợ.”
Ôi mẹ của tôi ơi, sao trước đây tôi không phát hiện ra chú Đường là ông mai đầu thai chứ.
Nhìn dáng điệu càng nói càng hưng phấn của ông ta, đầu óc tôi ong ong cả lên.
“Chú Đường này… Thực ra, cháu cháu có bạn trai rồi.” Tôi lễ phép cắt ngang lời hắn.
Chú Đường bừng tỉnh hiểu ra: “Sao không nói sớm chứ, học cùng một trường với cháu sao?”
Tôi không muốn nhiều lời, cũng không thể không nhìn thẳng bậc cha chú, không thể làm gì khác hơn là thầm lắc đầu cười khổ: “Không phải, anh ấy đã đi làm rồi.”
Thấy ông Đường kia còn muốn hỏi nhiều cuối cùng chị Trần cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Được rồi, ông để cho Chu Đạm Đạm nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải làm việc, ông cũng thật là, trong xe chỉ nghe thấy giọng nói của ông thôi đó.”
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh rồi…
Đi được một nửa quãng đường, qua trạm thu phí không được bao lâu, đột nhiên bên ngoài một trận bông tuyết tung bay không hề báo trước.
Mắt thấy tuyết rơi càng ngày càng nhiều, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là lại lần nữa giảm tốc độ xe chạy, sau một hồi chờ đợi cuối cùng cũng đến được thành phố N, trận tuyết lớn này cũng chưa ngừng lại.
Vừa mới bước một chân xuống xe, một luồng gió tuyết lạnh thấu xương liền kéo tới đập vào mắt, tôi cắn răng xuống xe, đứng ở bãi đổ xe ngoài trời, nhìn một mảng trắng xóa xung quanh cùng với những người đi đường mặc những cái áo khoác và chụp tai vừa dày vừa nặng, mặt tôi bắt đầu rút gân…
Tôi một mực xoa tay!!!
Vì sao không có ai nói cho tôi biết ở đây lại lạnh giống như Nam Cực vậy!!!
Tôi cuống quýt vội vàng lôi khăn quàng cổ ở trong túi ra quàng lại cổ cẩn thận, run lẩy bẩy đi theo những người khác đến nơi làm việc.
Không quá mười phút, mười ngón tay đã bị đông lạnh đến cứng ngắc, tôi nhìn áo da lông nhung trên người những người khác, nước mắt nhất thời rơi đầy mặt.
Mẹ của tôi ơi, đây là cái nơi quỷ quái nào chứ…
Tôi theo chị Trần chạy tới chạy lui, lúc thì di chuyển dụng cụ, lúc lại chuyển tài liệu, cuối cùng đỉnh cái mũi hồng hào tê tê lạnh cứng trong trời đông tuyết phủ đã bị chảy nước mũi.
Chỉ có duy nhất một việc đáng để ăn mừng chính là việc tốt không còn nhiều lắm, hiệu suất làm việc của chị Trần lại cực kì cao, đến trước lúc trời tối chúng tôi đã chuẩn bị xuất phát về thành phố A.
Tôi vừa ngồi trên xe lau nước mũi vừa oán giận nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong lòng xiết bao nhớ nhung về quê nhà thân yêu của mình.
So với thành phố N, thành phố A của chúng tôi quả thực là thế giới thần ti
Trên đường đi trèo non lội suối mệt nhọc, đầu tôi bị lăn qua lăn lại, cổ họng đau cộng thêm xương sống thắt lưng nhức mỏi, không bao lâu sau đã dựa lưng vào ghế nặng nề ngủ.
Chị Trần và chú Đường cũng lần lượt thiếp đi.
Bên trong xe rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió thổi vi vu ở bên ngoài, điều hòa thoát ra hơi nóng ấm áp, người tôi cũng ấm dần lên.
Mơ mơ màng màng ngủ một lúc, cảm thấy thời gian trôi qua thật là lâu, không nghĩ tới vừa nhìn đồng hồ mới biết được xe còn chưa chạy được một tiếng.
Tôi lấy khăn quàng trên cổ xuống, người không nhấc dậy nổi, sau lưng cũng nóng đến nỗi chảy cả mồ hôi.
Không thể làm gì khác hơn là tiến đến phía trước nhỏ giọng nói: “Chú lái xe ơi, có thể hạ nhiệt độ điều hòa xuống không ạ, cảm thấy rất nóng.”
“Hai mươi ba độ, nhiệt độ bình thường mà, không tính là cao chứ.”
Tôi đành một lần nữa quay về chỗ ngồi, cuộn tròn lại, một lát sau cổ họng cũng ngứa đến khó chịu.
Chị Trần và chú Đường đã tỉnh, thấy bộ dạng suy yếu uể oải không có tinh thần của tôi, chị Trần nhướng mày: “Mặt em sao lại đỏ như vậy?” Nói xong đưa tay sờ trán tôi: “Phát sốt rồi.”
Tôi đã biết…
Chị Trần sờ xem nhiệt độ cơ thể tôi, nói: “Chắc là không có việc gì, uống thuốc vào là khỏe thôi, khoảng 7 giờ là chúng ta có thể về đến thành phố A rồi.”
Tôi nâng cổ tay nhìn giờ, vẫn còn nửa tiếng, nên ngủ một giấc nữa đi.
Vì vậy buồn bực sầu não gật đầu, lấy khăn quàng cổ quàng lại vào cổ, nhắm mắt.
Xe đều đều đi tới, tôi ngủ rất ít, cổ họng vẫn hơi đau rát, cũng không có cảm giác hạ sốt. Tôi thấy cả chú Thúc và chị Trần đều bận rộn với văn kiện trên tay, cho nên không quấy rầy.
Ở bên ngoài tuyết rơi nhiều bay tán loạn, không phải tuyết rơi từng hạt như của thành phố A, mà là tuyết từng tảng lớn rơi từ trên trời xuống, thậm chíòn không thấy được làn đường xe chạy ở phía đối diện.
Chỉ có thể cảm thấy cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lùi về phía sau, bầu trời cũng không sáng tỏ.
Lúc này, chắc Chu Dật đang ở trên máy bay nhỉ?
Tôi khó chịu, hoảng sợ, cũng không đem theo MP3, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu, cảnh sắc gì cũng không nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là lại nhắm mắt lần nữa.
“Làm sao vậy?”
Giữa lúc mơ mơ màng màng tôi nghe thấy giọng nói của chị Trần, cảm giác xe đang giảm tốc độ từng chút một, tưởng rằng đã đến thành phố A liền lên tinh thần mở mắt ra.
Nhưng đập vào mắt không phải là trạm thu phí trên đường cao tốc, mà là một đoàn xe thật dài ở phía trước, trong bóng đêm sâu thẫm, đèn sau chiếu sáng của từng chiếc xe nối tiếp nhau, ứ đọng ở phía trước.
Chú Đường vì xe giảm tốc độ mà tỉnh dậy, hắn vươn vai, buồn bực nói: “Sao trên đường cao tốc cũng kẹt xe chứ?”
Lái xe nhíu mày, nhìn cần gạt tuyết trái qua phải lại, đẩy tuyết trắng trên kính xe thủy tinh: “Có lẽ là đường phía trước đang tu sửa, phải thông đường.”
Vận may không tốt, chỉ có tính nhẫn nại chậm rãi chờ.
Lái xe sợ trong xe quá mức im lặng, dù sao bây giờ cũng không cần tập trung tinh thần, nên dứt khoát mở radio, chỉnh mấy kênh, sau đó bên trong đã truyền ra tiếng hát nhẹ vút cao, cùng với sự giới thiệu của người dẫn chương trình.
Chú Đường và người lái xe trò chuyện với nhau câu được câu mất.
Có lẽ là qua mười lăm phút, tất cả hàng ngũ vẫn không xê dịch được gì, theo thời gian trôi qua, có mấy người lái xe nóng nảy thậm chí còn ấn còi inh ỏi.
Chú lái xe hình như cũng không còn bình tĩnh: “Không đúng chút nào, nếu như xảy ra tai nạn xe cộ cũng không đến mức đứng yên như vậy chứ?”
Trên mặt của chị Trần cũng toát ra nét mặt nôn nóng: “Hai ngày tuyết lớn này, phỏng chừng phía trước xảy ra chuyện rồi.”
Chú Đường tặc lưỡi: “Rất x xẻo.”
Sắc trời buổi tối mùa đông vốn tối rất nhanh, lúc này cũng không cần quá lâu, màn đêm đã càng ngày càng thâm trầm.
Tuyết lại rơi nhiều như vậy, gần như mỗi chiếc xe đều mở đèn khẩn cấp, lớp sương mù trên đường xe chạy được mấy trăm đèn xe chiếu sáng trưng, liếc mắt là có thể thấy tuyết bay xuống rõ ràng.
Bên trong xe cửa sổ đóng chặt, hơn nữa thiết bị sưởi ấm cuồn cuộn không ngừng, bốn người đều ghét im lặng.
Cuối cùng thì cũng đợi được lúc tuyết rơi ít một chút, lái xe không chịu được nữa tháo dây an toàn: “Tôi đến phía trước xem cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”