Dạ khúc - Chương 26 - 30
Chương 26 - Đổi
Gia Tú vòng tay ôm quanh vai Duy Thức từ phía sau, hôn nhanh lên má anh một cái. Tựa cằm lên vai anh, nàng cười tươi, nhìn vào màn hình máy tính rồi lướt mắt qua chiếc đồng hồ bàn:
- Ăn tối nào! Ta sẽ đem anh đi khỏi mớ báo cáo này.
- Tôi nhớ thái độ cấm cẳn của nàng, dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi xe rời hoàng cung, suốt đoạn đường, Gia Tú luôn miệng ngân nga lời bài hát mới của nhóm Xtreme. Vài lần nàng quay sang nhìn Duy Thức bằng ánh mắt bén như muốn một nhát cắt đôi những suy nghĩ trong đầu anh. Anh đáp trả nàng bằng mắt cười trêu ngươi. Cả hoàng cung ai cùng thót ruột trước ánh mắt Gia Tú. Chỉ riêng anh thấy ánh mắt bén ngọt, trấn áp ấy là ngây thơ và vô hại, giống một con nhím xù lông khi gặp nguy hiểm.
Nhưng lần này, Duy Thức đánh hơi được điều bất ổn. Sau khi rời Bangkok, sau khi anh dự hội nghị về, Gia Tú luôn tránh mặt. Đột nhiên hôm nay nàng lại tìm đến, tươi tắn và niềm nở. Những thay đổi bất ngờ luôn khiến anh đề phòng và khó chịu. Anh không thích nhìn cuộc sống tự vận hành và con người tự do hành xử. Anh đã quen lái mọi thứ theo ý mình.
Bước xuống xe, Gia Tú đến bên khoác tay Duy Thức, nửa tựa, nửa đẩy anh bước trên lối vào nhà hàng. Càng tiến gần đến cửa, cái linh tính bất ổn trong lòng anh càng giãn nở.
Bên trong nhà hàng gần như vắng bóng thực khách. Chỉ bàn ở chính giữa gian phòng là đang có người ngồi, với phục vụ túc trực chu đáo ngay bên. Bất động một giây. Duy Thức chạm vào ánh mắt ngỡ ngàng của Bách. Và Gia Tú bắt được cái nhìn sững sờ của Nhã Lan.
Duy Thức, Bách và Nhã Lan đều hướng về Gia Tú. Nàng nghiêng đầu nhìn sang Duy Thức, tặng anh một nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương cùng một ánh mắt sắc cạnh, rồi nàng ấn anh bước lên trước, đến ngồi đối diện Bách và Nhã Lan.
Bốn đôi mắt trộn lẫn nhau trong im lặng, sững sờ và phòng thủ, suy đoán và ước lượng. Khi món khai vị dọn ra, Gia Tú một tay nâng ly rượu lên, một tay cầm chiếc thìa nhỏ gõ khẽ vào thành ly:
- Hãy chúc mừng bữa ăn chung đầu tiên của bốn chúng ta.
- Gia Tú cười mỉm, quay sang Duy Thức - Anh đã biết Bách và còn biết quá rõ Nhã Lan. Ta...
- Nữ Hoàng, đây là chuyện gì vậy? - Bách cắt lời Gia Tú.
Vẫn giữ nụ cười mím môi, Gia Tú quét ánh mắt mình từ Bách sang Duy Thức, giọng nàng mượt mà:
- Duy Thức, anh có thể giải thích không?
- Nàng mới là người mời ăn tối, thưa Nữ Hoàng. - Giọng Duy Thức chậm rãi, tay anh nâng ly rượu lên, chạm vào ly của Gia Tú một tiếng "coong".
Miệng Nhã Lan hé ra, môi run run. Duy Thức thầm cười khẩy nỗi e sợ của cô. Tốt nhất hãy cứ bình tĩnh thưởng thức khung cảnh trước mặt, đâu phải ai cũng được hân hạnh xem Nữ Hoàng diễn tuồng.
Gia Tú chẳng hề vuột mất vẻ thú vị lướt nhanh qua nét mặt Duy Thức. Một luồng điện trượt nhanh dọc sống lưng nàng: chẳng lẽ nàng đã quen thuộc với con người này đến mức rà soát được cả những cảm xúc bị che giấu? Nhanh chóng nén cơn rùng mình xuống, nàng rút trong túi ra một tấm hình, đẩy về phía Bách và Nhã Lan.
Nhìn tấm hình, toàn thân Nhã Lan cứng đờ, mặt trắng bệch. Bách cầm tấm hình lên: hình chụp Duy Thức đang chỉnh khăn quàng cổ cho Nhã Lan, cả hai trông trẻ hơn bây giờ, hẳn được chụp từ vài năm trước. Bách hết nhìn Nhã Lan lại nhìn Duy Thức. Sau mấy lần, anh quay sang Gia Tú, ngập ngừng:
- Nữ Hoàng, đây là...
- Xin anh đừng hỏi những điều không nên biết. - Giọng Gia Tú mượt mà. - Ta quá ngạc nhiên và thích thú khi biết chuyện, vì vậy muốn bốn chúng ta cùng gặp mặt. Còn gì thú vị hơn... - Nàng bỏ lửng câu nói, hớp một ngụm rượu, đưa mắt nhìn quanh bàn một lượt. Rồi nàng đột ngột nói nhanh, gằn rõ từng chữ - ... trò đổi người yêu.
Bữa tối diễn ra trong một không khí kỳ lạ, như thể mọi cảm xúc có trên thế gian đã được xay nhuyễn vào nhau và nén vào căn phòng này. Duy Thức giữ im lặng tuyệt đối, nhẩn nha tận hưởng sơn hào hải vị. Bách và Nhã Lan ăn rất ít, chẳng nói một câu. Gia Tú không ăn, chỉ uống rượu khan. Suốt buổi tối, Gia Tú nói rất nhiều, tuy chẳng ai đáp lại, nàng cứ liến thoắng không thôi.
Gia Tú tinh quái nhìn Duy Thức thưởng thức món tráng miệng. Bắt gặp ánh mắt nàng nhìn Duy Thức, Bách thấy ngực mình vặn từng cơn. Bỗng bàn tay Nhã Lan chộp lấy tay Bách. Cô nhìn anh cầu cứu, hai hàng mi ướt ướt. Bách toan kéo Nhã Lan đứng dậy thì giọng Gia Tú vang lên sắc ngọt:
- Nhã Lan, cô còn yêu Duy Thức chứ?
Nhã Lan đưa ánh mắt hoảng loạn về phía Duy Thức. Anh nhìn lại cô đầy nghiêm khắc, nhưng chẳng ngầm báo cho biết cô nên làm gì. Quay sang Bách, cô bắt gặp Bách đang nhìn Gia Tú đây lo lắng. Cô nhắm mắt, đầu hơi cúi, hít sâu một hơi:
- Còn.
- Tốt lắm! Vậy thi thoảng ta có thể mượn Bách, còn cô cũng có thể mượn vị hôn phu của ta. - Gia Tú nói bằng giọng của kẻ chiến thắng.
Gia Tú đứng bật dậy, đến nắm lấy tay Bách và kéo đi khỏi phòng. Duy Thức cười thú vị khi cánh cửa sập lại. Anh tiếp tục thưởng thức nốt món bánh phô mai tráng miệng, mặc kệ tiếng nấc của Nhã Lan mỗi lúc một chọi vang trong không khí.
Chương 27 - Đắt
Vừa đẩy cửa vào nhà, Nhã Lan ngã quỵ ngay xuống, tay nắm chặt tấm hình chụp cô và Duy Thức. Cô chống tay xuống sàn, cố giữ cho thân mình không ngã ra sõng soài. Cô nhắm mắt, tìm mọi cách tống khứ những hình ảnh quá khứ đang xoay vòng trong đầu, nhưng vô vọng...
Năm 17 tuổi, cô từ chối theo gia đình xuất cảnh, một mình ở lại bám đuổi giấc mơ diễn xuất. Nhân duyên xếp đặt cho cô quen biết Gia Tĩnh cùng Duy Thức. Sau vài lần gặp gỡ, Gia Tĩnh đã say mê cô vô vàn. Nhưng trái tim cô chỉ bướng bỉnh ngóng mong Duy Thức.
Buổi tối hôm đấy, khi cô vừa về nhà sau buổi thử vai mệt mỏi, Duy Thức gọi điện, ngắn gọn một câu: "Gia Tĩnh đang đến chỗ em, hãy khéo hành xử."
Thân thể và đầu óc đều rệu rã, cô chẳng mấy chú tâm đến chất nghiêm trọng trong giọng nói Duy Thức. Sau khi tắm táp sạch sẽ và thay vào một chiếc đầm gợi cảm, cô xuống bếp làm chút đồ ăn lót dạ cho Gia Tĩnh. Bỗng cô cắt phải ngón tay. Khi máu tứa ra, cơ thể đồng thời cũng sản sinh một chất hóa học giúp thần trí bình tĩnh lại và minh mẫn hơn. Cô nghi hoặc: dù luôn biết nhưng chưa bao giờ Duy Thức báo trước cho cô về những chuyến ghé thăm bất ngờ của Gia Tĩnh. Mơ hồ và e sợ một chuyện không hay sắp xảy ra, cô toan gọi lại cho Duy Thức thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cánh cửa mở ra, Gia Tĩnh không nhìn cô, chỉ khẽ nhếch môi thay lời chào, rồi anh len qua người cô tiến thẳng đến chiếc ghế sô-pha giữa phòng khách. Những bước chân anh đều và dứt khoát, nhưng có một cái gì thẫn thờ. Anh ngồi dựa hẳn vào lưng ghế, hai tay tựa lên thành ghế - dáng ngồi của một ông hoàng. Mắt anh nhắm chặt, nhíu mày, nhăn trán - một ông hoàng đang chịu hành hạ của muôn vàn suy tính.
Cô đến nhẹ nhàng ngồi xuống thành ghế và đặt tay anh lên đùi mình. Một tay nắm chặt tay anh, một tay luồn vào mái tóc anh bồng bềnh, cô mỉm cười dịu dàng, định ôm đầu anh vào lòng mình thì giọng anh vang lên đầy lạ lẫm:
- Cho anh một tách cà phê.
Cô ngồi đối diện, nhìn anh xoáy mắt vào mặt nước cà phê nâu đặc. Lòng dạ cô run lập cập: phải chăng anh đã biết? Cô cố điều tiết nhịp thở, tự trấn an rằng mình đang cả nghĩ, rằng Duy Thức và cô đã luôn cẩn trọng, rằng trong trường hợp xấu nhất thì cô sẽ chối bay chối biến, ôm chầm lấy anh vừa hôn vừa khóc.
- Duy Thức có thật lòng yêu em không? - Gia Tĩnh đẩy về phía cô tấm hình chụp Duy Thức đang choàng chiếc khăn quàng cổ cho cô.
Cô nhìn trân trân tấm hình một lúc lâu. Mà thật ra cô chẳng thấy gì, tầm mắt cô đã bị che khuất bởi cơn hoảng loạn đang sùng sục trong nội tâm.
Duy Thức có thật lòng yêu em không? - Giọng Gia Tĩnh như vang vọng từ một chốn xa nào đó.
Cô thu hết can đảm quan sát Gia Tĩnh: đôi mắt anh sáng, miệng anh mím nhẹ đầy cương nghị, nét mặt anh an hòa. Thần thái ổn định và điềm tĩnh của anh tiếp cho cô sức mạnh. Nhiều phút trôi qua, khi chắc rằng cơn sợ hãi đã được khống chế, cô nghẹn ngào từng lời:
- Hãy tha lỗi cho em. Em... em yêu Duy Thức.
Nói xong, cô nhắm vội mắt lại, ngăn dòng nước mắt đang ồ ạt kéo đến và để không phải chứng kiến Gia Tĩnh bị đốt cháy trong giận dữ: cô đã cùng bạn thân nhất của nhà vua cắm sừng ngài. Cả đất nước này, chỉ mình cô có cái gan đó.
Ngay từ lúc nhận lời yêu Gia Tĩnh, những suy tưởng xấu xí đã luôn ám ảnh cô. Tình yêu là bảo vật của mỗi người, cô chưa hề muốn bỡn cợn với nó, nhưng nếu là vì Duy Thức... Cô những tưởng theo thời gian mình có thể dần yêu Gia Tĩnh, hoặc dần ác lên như Duy Thức, nhưng không. Cô ngày càng chán ghét cái mớ hổ lốn cảm xúc trong mình, ngày càng kinh tởm bản thân, ngày càng say đắm Duy Thức. Cô muốn rút chân khỏi ván cờ người ác độc và mệt mỏi này. Và cơ hội đã đến... Cô nhắm mắt, thầm cầu khấn rằng sau đêm nay, những lớp dối trá, những lớp thủ đoạn mà mình dấn thân vào sẽ được tách bạch ra. Cô nhắm mắt, tai chẳng được một âm thanh nào, não cứ phồng cứng lên khiến những mạch máu giãy giụa trong đau đớn. Cô thiếp đi từ lúc nào.
Gần 10 giờ sáng hôm sau, cô thức dậy, thoáng ngỡ ngàng vì mình đang nằm trong chăn ấm nệm êm. Những tưởng chuyện đêm qua chỉ là ác mộng, nhưng mí mắt sưng húp đã chứng minh điều ngược lại. Như có linh tính mách bảo, cô rời giường chạy đến bật tivi: hồn cô lìa khỏi xác khi tất cả các kênh đều đưa tin về tai nạn giao thông và tình trạng hôn mê của Gia Tĩnh.
Một tuần sau, Gia Tĩnh băng hà. Tivi chiếu đi chiếu lại cảnh lễ tang khiến cô gần phát điên. Cô liên tục gọi cho Duy Thức nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng "tút tút...".
Suốt hơn một tháng, ngày nào cô cũng vật vã trong những lời mạt sát bản thân, trong hối hận, trong ảo ảnh. Nhiều lần cô ngồi xuống sô-pha diễn lại cuộc nói chuyện với Gia Tĩnh nhưng theo những cách khác: cô chối đây đẩy, cô dối gạt anh, cô khóc lóc van xin... Nếu có thể làm lại, cô chọn tiếp tục bỡn cợn với tình yêu của anh, cô chọn tiếp tục chịu đựng những tâm trạng khó chịu.
Suốt hơn một tháng, tình trạng của cô mỗi ngày mỗi tệ. Cô không ăn uống, không tắm gội, buông thả cho cái mặc cảm tội lỗi nuốt gọn lấy mình. Cô vẫn kiên trì gọi cho Duy Thức nhưng không được. Cảm giác là một món đồ hết đát bị vất bỏ càng khiến cô đuối lả.
Một buổi sáng, chẳng rõ là bao lâu sau cái chết của Gia Tĩnh, Duy Thức đến tìm cô. Những tưởng trông thấy anh cô sẽ nhiếc mắng, sẽ sập cửa đuổi đi, nhưng không. Cô ôm chầm lấy anh, vừa khóc vừa cười. Và rồi... - Đoạn ký ức về thời điểm này như được gôm tẩy khỏi não cô. Cô không nhớ mình đã quỳ mọp năn nỉ xin Duy Thức tiếp tục yêu mình, hay đã phỉ báng, kết tội anh. Đoạn ký ức này dường như tồi tệ đến mức tâm trí cô từ chối ghi dấu, chỉ còn những hình ảnh, những câu nói rời rạc ẩn hiện lờ mờ trong những cơn mơ:
"Mối quan hệ này quá đắt, đã mua bằng một mạng người rồi, anh sẽ không trả thêm nữa." - Duy Thức vừa nói vừa gỡ vòng tay cô khỏi người anh, đẩy cô ngồi xuống ghế sô-pha, rồi anh đặt lên bàn một tấm séc - "Anh đã sắp xếp cho em nhận vai chính trong phim Thần Thoại Hoa. Và số tiền này đảm bảo cho em một cuộc sống sung túc, chỉ cần chuyên tâm tìm kiếm danh vọng. Hãy bắt đầu một cuộc sống mới. Hãy trở thành một đại minh tinh như em luôn mơ ước."
Và như thế, cô bước vào làng giải trí với một đống tiền.
Chương 28 - Bánh
Căn phòng được tỏa sáng lốm đốm bởi những ánh sao đu vào từ bầu trời bao la. Bách ngồi bên cửa sổ lớn, ôm cây đàn guitar. Ngón tay anh lững thững rảo những nốt trữ tình vừa lóe lên trong đầu.
"Cộc cộc cộc" - Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng mà kiên quyết dội lên trong sự ngỡ ngàng của Bách. Đã gần nửa đêm thứ sáu, các cậu ấm cô chiêu trong khu học xá hẳn đều đang đốt thân giữa các cuộc vui, giữa men rượu và những giai điệu bốc lửa. Ai lại có nhã hứng tìm đến anh - một chàng quý tộc Á Đông trầm lặng và cô độc - vào lúc này? Thoáng lý luận tạt ngang tâm trí anh: "Hay là Yi Xuan, cô bạn học người Trung Quốc lúc nào cũng quấn quít bên anh? Biết đâu cô ấy...
"Cộc cộc cộc" - Tiếng gõ cửa lại dội lên, Bách cảm nhận được trong những thanh âm gọn lỏn ấy một nỗi sốt ruột. Anh dẹp sang bên những suy đoán mơ hồ, uể oải từng bước về phía cửa.
- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday... Happy birthday to youuu...
- Nụ cười Gia Tú rực rỡ và óng ánh như một đóa hướng dương đang đắm mình trong làn ánh sáng mãnh liệt nhất của một ngày nắng đẹp. Ánh mắt nàng nhấp nháy chiếu thẳng vào anh. Hai tay nàng nâng lên trước mặt anh một chiếc bánh kem sô-cô-la nhỏ đang bùng cháy một ngọn nến.
Thân thể Bách đông đá. Anh biết mình cần nhúc nhích, nhưng lại chẳng thể rõ ràng việc phải thực hiện động tác nào. Anh đọc được nét vui thích đang phát sáng trong đôi mắt to tròn và sâu thẳm của Gia Tú. Lặng nhiều giây, rồi chẳng hiểu thế nào, anh lùi lại hai bước rồi khom người, cúi đầu trước nàng. Anh chưa kịp thốt ra một lời chào nghi lễ, nàng đã cười phá lên:
- Miễn! - Rồi nàng bước nhanh vào phòng, lướt ngang thân người anh đang khòm khòm rất kỳ dị giữa không khí.
Gia Tú bước nhanh đến khung cửa sổ nơi Bách vừa ngồi, mắt nàng lướt thoáng qua cây đàn guitar đang lăn lóc trên sàn. Rồi nàng kéo cánh cửa kính sang bên, bước ra ngoài ban công - nơi đặt một chiếc bàn gỗ cùng hai chiếc ghế xinh xắn. Sau vài giây, anh bước theo nàng. Khi anh vừa toan bật công tắc đèn ban công, giọng nàng thoang thoảng trong gió đêm, âm điệu trầm bổng như đang thoại trong một vở nhạc kịch:
- Đừng. Hãy để bóng tối thắp sáng trái tim ta. - Nàng kết thúc câu nói bằng một cái nháy mắt tinh nghịch, cùng nụ cười lịm ngọt như viên kẹo.
Bàn tay Bách lóng ngóng rời bỏ chiếc công tắc đèn, rồi anh đến đứng bên chiếc ghế phía đối diện Gia Tú.
Gia Tú đặt chiếc bánh kem nhỏ nhắn lên bàn, thích thú ngắm cây đèn cầy đã cháy chỉ còn một mẩu tí xíu. Bỗng như sực nhớ đến Bách, nàng ngước nhìn anh - Anh đang chờ nàng ban cho một lệnh để ngồi xuống. Ánh mắt nàng đan chéo trong bông đùa và bất mãn:
- Anh ngồi xuống thổi nến nhanh nào. Nhớ ước nữa nhé!
Gia Tú đẩy chiếc bánh về phía Bách, rồi hau háu nhìn anh. Anh chăm chú gieo ánh mắt mình vào chiếc bánh sô-cô-la chỉ lớn nhỉnh hơn cái nắm tay ấy, cùng mẩu đèn cầy đỏ chót đang cháy leo lét. Anh nhắm mắt, khẽ chắp tay lại lẩm nhẩm trong vài giây, rồi thổi phù ngọn nến, trước khi nó chạm vào lớp bánh kem mà tự tắt.
- Anh đã ước gì thế? - Gia Tú vẫn dán vào Bách ánh mắt đầy thú vị, như một cô bé con đang ở trước món đồ chơi mới toanh. Rồi nàng nhanh tay kéo chiếc bánh trở lại phía mình.
- Thần ước có thể biết được lý do vì sao Công Chúa lại đến đây. - Giọng nói của Bách cuối cùng đã tìm lại được phong thái tự nhiên.
- Công tử ngốc, vì ta yêu thích anh chứ còn gì nữa?! - Gia Tú quăng cho Bách một ánh mắt chán ngán - Anh có chút âm nhạc nào không?
Bách quay trở vào phòng, lục lọi một lúc trước kệ đĩa nhạc. Anh chọn bật những khúc hòa tấu trầm mặc bằng vĩ cầm yêu thích của mình. "Đây là đêm sinh nhật mình, mình được quyền làm theo ý thích, dù có đang bên cạnh một nàng công chúa." - Vừa nghĩ, anh vừa cảm thấy chấp chới và xa lạ với cái sự thật mà mình đang dấn thân vào: bên cạnh một nàng công chúa. Khung cảnh trước mắt anh không huyễn hoặc, thậm chí còn sắc nét vô đối, nhưng vì lẽ gì mà anh không cảm được rằng đây là thật. Cứ chông chênh, bấp bênh như trong cõi mộng...
- Âm nhạc phản ánh cuộc đời con người. Bám riết lấy những bản nhạc ảo não này, cuộc sống anh cũng sẽ ảm đạm theo nó đây. - Những lời của Gia Tú hòa lẫn trong một tiếng thở dài.
Bách chưa kịp phản ứng, Gia Tú đã ào đến bên anh, lục lục lọi lọi những chồng đĩa nhạc. Cuối cùng, nàng quyết định nhuộm đều căn phòng bằng các giai điệu disco đình đám vào những năm 1980, rồi nhún nhảy từng bước chân trở ra ban công.
- Anh há to miệng nào! - Vừa nói cùng một khuôn miệng tươi xinh, Gia Tú vừa xắn một miếng bánh đưa ra trước mặt anh.
Không chút e dè, Bách ngậm trọn chiếc thìa, đón lấy miếng bánh kem đã có phần nhão ra ấy. Vừa nuốt xuống miếng bánh, anh vừa cảm nhận những đốm rực rỡ đang bắt đầu mờ tỏ trong lòng, khi nhìn nét mặt vui mừng, mãn nguyện của Gia Tú. Anh rõ ràng rằng mình đang bị mê hoặc: nàng công chúa trước mặt anh đang chút một rút từng mảnh hồn anh ra và giữ làm của riêng. Anh hít mạnh một hơi để cấp tốc trấn tĩnh lại.
- Vì sao Công Chúa lại yêu thích thần?
- Vì Yi Xuan. - Gia Tú đưa về phía Bách một ánh mắt đắc thắng, rồi nàng đút một miếng bánh nhỏ vào miệng mình, từ tốn nhai - Nam nhân như những miếng bánh, chỉ ngon, chỉ đáng thèm muốn khi ở trong miệng người khác.
- Có bao nhiêu cô gái xinh đẹp khác trong trường, tại sao Công Chúa không nhắm vào bạn trai của họ? - Bách đưa tay khẽ chùi mẩu kem dính trên mép Gia Tú.
- Vì ta yêu thích anh. - Gia Tú nhìn Bách nửa bướng bỉnh, nửa tinh nghịch, rồi nàng đưa một miếng bánh to vào miệng - Anh là miếng bánh vừa ngọt, vừa thơm, làm sao ta bỏ qua được?
Bách thú vị nhìn Gia Tú cố nuốt xuống miếng bánh quá to so với cổ họng nàng. Tâm can anh bỗng bùng lên cái cảm giác say mê, mà ngay lần đầu tiên trông thấy nàng từ xa rất xa trong sân trường anh đã cảm nhận được. Cái khí chất đối lập lạ kỳ tỏa ra từ thân thể, từ những nét mặt, từ cả cái phẩy tay nhẹ nhàng của nàng đã trói chặt lấy tâm hồn anh...
Bách nhìn Gia Tú, lòng bề bộn những câu hỏi: từ khi nào nàng đã chú ý đến anh? Phải chăng nàng cũng đã từng đứng từ xa quan sát anh? Vì sao lại là anh? Vì sao nàng lại chọn đến đây đêm nay, mà không phải là đêm nào khác? Vân vân và vân vân. Nhưng anh đã kịp khóa chặt đầu lưỡi, không để những thắc mắc vô duyên xé nát tấm màn lãng mạn đang rủ xuống không gian bao quanh hai người. Nàng lại xắn một miếng bánh đưa ra trước mặt anh. Anh đón lấy, nhẩn nha nhai nuốt.
- Đây là đêm sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi từng có.
Gia Tú đón lấy lời ngọt ngào của Bách bằng một nụ cười sáng lấp lánh. Lấp lánh như những ngôi sao được đính chi chít trên bầu trời thăm thẳm của buổi đêm hôm ấy. Buổi đêm nàng và anh bắt đầu kết nối với nhau bằng những sợi tơ tình.
Chương 29 - Cà Phê
Bầu trời thành phố mồ côi những vì sao. Chỉ rải rác vài đốm sáng chớp tắt, không phân định được là sao hay vệ tinh. Mẩu trăng khuyết màu trắng nhờ ngủ vùi biếng nhác sau dải mây đen tím mỏng mảnh. Trên sàn ban công nhà Bách, Gia Tú ngồi ôm rịt cánh tay anh, như con mèo ích kỷ giữ khư khư chiếc gối bông. Nàng nhấm nháp những miếng bánh kem sô-cô-la nhỏ xinh. Anh uống cà phê đen bằng cốc lớn.
- Em thèm bầu trời đêm ngày xưa. Nhiều sao, nhiều sức sống, nhiều tưởng tượng, nhiều lung linh. - Những lời của Gia Tú bồng bềnh như con gió đêm lạc mẹ. Nàng cắn một miếng bánh, rồi quay sang chùi mép vào tay áo Bách, tẩy đi lớp kem dính trên vành môi.
- Bầu trời ấy... Hay là... - Bách ngập ngừng. Anh không hiểu điều gì trong mình đang cản lại những ý tứ muốn ngỏ cùng Gia Tú. Lặng nhìn nàng vài giây, rồi anh đưa tay lau vệt kem còn sót trên môi nàng, đổi sang một chủ đề khác - Em vẫn yêu thích bánh sô-cô-la.
- Nó là niềm vui nhỏ của em mỗi ngày. Em ăn, những chiều mệt nhoài bên bàn làm việc, não ong ong vì ti tỉ thứ. Em ăn, những đêm cô đơn trong bóng tối, chẳng biết làm sao dỗ giấc ngủ. - Nụ cười Gia Tú lãng đãng - Cũng kỳ lạ, chỉ cần răng chạm vào sô-cô-la là bao nhiêu vướng vất trong em xuôi đi tức khắc.
Bách quàng tay ôm chặt Gia Tú, đẩy nàng sát vào lòng mình. Anh mong hơi ấm của chiếc ôm có thể rút sạch những nặng nề đang oằn trĩu bờ vai nàng bé nhỏ. Đầu mũi anh mơn man trên suối tóc nàng dịu nhẹ. Lòng anh lạ lùng trong thương xót và bức bối. Anh nhấc cốc cà phê trên sàn lên, hớp một ngụm, thả dòng cà phê nguội lạnh trôi qua thực quản làm ngay ngắn lại nội tâm mình. Bất ngờ, nàng khẽ nhướn đầu đặt lên môi anh nụ hôn nhanh.
- Đắng quá! - Gia Tú nhăn mặt, lưỡi liếm liếm quanh môi, nhưng mắt óng ánh màu thích thú.
- Vì môi em còn dính kem, làm cà phê thêm đắng. - Bách lại hớp thêm một ngụm cà phê.
- Cà phê đắng. Đường ngọt. Não đắng. Tim ngọt. Tình yêu... - Gia Tú bỗng nhẩn nha.
- Vậy tình yêu có vị gì? - Bách thầm thì bên tai nàng.
Gia Tú trả lời Bách bằng ánh mắt lém lỉnh. Rồi nàng đứng bật dậy, chạy bay vào bếp. Lát sau, nàng trở lại, trên tay cầm một cốc cà phê thơm lừng khói.
- Có ngon không? - Gia Tú hau háu nhìn Bách nhấp môi vào cốc cà phê đầu tiên nàng pha cho anh, mong ngóng một lời khen.
- Bùi béo, thơm ngậy... Lại nóng nóng lạnh lạnh... - Bách ngập ngừng, mắt hướng vào viên kem chocolate đang dập dềnh giữa cốc cà phê. Anh không tìm được mùi cà phê tỏa ra từ làn nước nâu nhạt đầy bọt này. Lưỡi chẳng thấm vị ngon, nhưng lòng lịm vị ngọt.
- Cà phê nóng làm nền. Sữa cho vị béo. Mật ong ngọt thanh. Đánh bọt, rồi rắc bột hạt dẻ thêm thơm và bùi. Cuối cùng thả vào một viên kem, tạo cảm giác nóng lạnh rất kỳ lạ. - Gia Tú vừa nói, vừa giơ những ngón tay đếm số bước pha cà phê, dáng điệu thơ trẻ. Nàng kết thúc bằng một giọng nồng nàn - Tình yêu có vị của một cốc cà phê!
- Tình yêu có vị của một cốc cà phê. - Bách ngỡ ngàng lặp lại lời Gia Tú. Một luồng điện râm ran dọc ngang thân thể anh. Anh chưa từng cho nàng hay về phép liên tưởng mình thường có, mỗi lúc cà phê liếm láp trong tâm dạ. Nhưng nàng đã thốt lên chính xác từng từ.
"Ba ba ba ba ba..." - Nét hồ hởi chưa kịp thắp lên trong mắt Bách, thì tiếng chuông điện thoại của Gia Tú bỗng phá bĩnh buổi đêm lãng mạn. Một vị đại thần gọi đến. Chất giọng vừa phút trước còn nũng nịu, dễ thương của nàng hóa nhanh sang nghiêm lạnh, uy quyền. Nàng nhả âm mạch lạc trong duyên dáng và chừng mực. Sau vài câu nói, nàng cười nhẹ với Bách, hàm ý em-xin-phép, rồi bước vào nhà tiếp tục điện đàm.
Còn một mình trên ban công mờ nhạt sáng bởi tổ hợp đèn sắp cháy bóng và trăng khuyết, Bách cắm cúi mắt mình vào cốc cà phê Gia Tú vừa pha. Tình yêu có vị của một cốc cà phê. Cốc cà phê của anh chỉ thêm đường, cho lưỡi được lần mò chút ngọt ngào ẩn nấp trong làn cà phê đắng. Tình yêu của anh chỉ giản đơn có tim và não, cho anh những đê mê lẩn khuất trong rành mạch lý trí: anh chỉ nên yêu nàng từ một nơi rất xa. Nhưng cốc cà phê của Gia Tú pha trộn muôn vị. Tình yêu của nàng ngoài tim và não, còn có thân phận, vai trò, trách nhiệm, lợi ích và nhiều nhiều thứ khác giằng co, chi phối.
Bách quay đầu nhìn vào phòng. Gia Tú đang ngồi ngay ngắn trên sô-pha, nét mặt cứng lại trong bận rộn đối đáp với đầu dây kên kia. Ánh mắt nàng thi thoảng đưa sang trái, rồi lại đưa sang phải, như nghĩ suy việc gì khó lắm. Ánh mắt anh ghim vào nàng, đôi con ngươi chết lặng trong man mác.
Chương 30 - Ác
Đều đặn mỗi tuần ba tối, Duy Thức đến chơi ở một câu lạc bộ quần vợt. Tối hôm ấy, khi anh vừa bước vào sân, Bách đã chờ sẵn đã ở phía bên kia, ra hiệu muốn so tài.
Một trận đấu căng và hiểm. Bóng phát ra từ Bách cứ bắn thẳng vào mặt, vào thân người Duy Thức, như thể đang xả đạn vào hình nộm. Duy Thức càng từ tốn đỡ bóng, Bách càng hăng máu nện bóng.
Gần 11 giờ đêm, trận đấu kết thúc. Cả Bách và Duy Thức đều mệt nhoài ngồi vật xuống đất thở hồng hộc, mồ hôi xối xả túa ướt thân người. Bách ném về Duy Thức ánh mắt chằng chéo căm phẫn và cay nghiệt, khuôn miệng anh méo mó đầy khinh bỉ. Nhìn Bách, Duy Thức có được lý giải cho chuyện vì sao nhiều năm đã qua mà mọi cố gắng lãng quên của Gia Tú đều công cốc: Gia Tú lớn lên trong cô độc, như một đóa hồng nhung trơ trọi giữa muôn trùng cỏ dại. Từ thời thơ ấu, nàng đã luôn thèm khát yêu thương, luôn mong mỏi một người nâng niu mình bằng cả trái tim và khối óc. Một người đặt nàng làm trung tâm cuộc sống. Bách chính là người ấy, con người vì nàng mà có thể tự nguyện đánh rơi hết lý trí, vất bỏ mọi tự tôn.
- Tôi không cho phép anh làm hại Gia Tú! - Đột nhiên Bách gào rống lên, âm vực muốn xé toạc không gian.
Duy Thức lặng im, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Bách đầy thách đố. Nhận được cái nhìn ấy, Bách đứng phắt dậy, nhào đến chỗ Duy Thức, nắm cổ áo kéo anh đứng lên. Máu dồn lên mặt Bách đỏ lựng, những búi gân chằng chịt hằn trên tay anh và giọng anh thét lớn, ầm khắp sân bóng:
- Anh có phải con người không?
- Đủ 23 cặp nhiễm sắc thể trong từng tế bào, chắc chắn là con người. - Duy Thức chẳng thèm chống trả, thả lỏng thân người trong cái túm chặt của Bách, giọng nói tuy bỡn cợt nhưng rất cứng.
- Đã hại chết anh cô ấy, anh còn muốn gì nữa? - Không chút bình tĩnh nào còn tồn tại trong Bách.
- Cái chết đấy là một lựa chọn. - Duy Thức nói mạnh và rõ từng từ, nhướn mày nhìn Bách, ánh mắt chiếu ra những tia trấn áp sắc lẻm. - Và anh yên tâm, tôi sẽ chẳng làm hại chiếc vé cuối cùng đưa mình đến quyền lực tối cao.
- Anh...
Không để Bách gào trọn câu, Duy Thức xoay người quật mạnh một cái khiến Bách ngã nhoài.
- Anh phải biết mình đang đấu với ai. - Duy Thức ngạo nghễ - Cũng nên biết mục tiêu và khả năng của mình. Anh gặp tôi để làm gì? Anh không thể thắng tôi, cũng chẳng thể trở lại bên Gia Tú.
Bách không trả lời, cứ nằm ì trên đất, mặc kệ bàn tay đang chìa ra của Duy Thức ngỏ ý muốn kéo anh đứng dậy.
- Anh yêu Gia Tú chứ? - Một lúc lâu sau, Bách mới thều thào, mắt anh bám vô định vào làn sáng trắng ma quái tỏa ra từ cây đèn trong sân.
- Yêu Gia Tú là trách nhiệm của anh. - Duy Thức vừa nói vừa cầm cây vợt lên, rồi bước khỏi sân bóng.
Bách vẫn dán thân bẹp dí trên nền đất, ánh mắt thẩn thơ trên bầu trời mênh mông đính rải rác những ngôi sao mờ nhạt. Những vì sao gợi anh nhớ mãnh liệt cái đêm sinh nhật của mình cách đây nhiều năm. Bầu trời đêm hôm ấy chi chít những vì sao lấp lánh. Nụ cười của Gia Tú sáng óng ánh. Những mẩu bánh kem ngỗ nghịch, đáng yêu dính trên mép nàng. Thần thái sống động, láu lỉnh mà lắm trữ tình của nàng...
Những hình ảnh xưa cũ đầy âu yếm ấy đan vào lòng Bách những mảnh vật chất êm ái, nhưng lại đột ngột khiến anh hoảng sợ. Những ngày qua anh ủ ấm Gia Tú trong vòng tay, phải chăng cả hai đều đang cố kiết tìm kiếm, hòng sống lại những mối ngọt ngào đã lão hóa? Những ngày qua anh ủ ấm nàng trong vòng tay, mà sao không khoảnh khắc nào được hoàn toàn thảnh thơi và lịm mát như những ngày cũ?
Bách nhắm chặt mắt, cảm nhận một luồng tỉnh táo tinh tươm đang lần bò đến trong mình. Từ hôm Gia Tú nắm tay anh kéo ăn khỏi bàn ăn, rồi những lúc nàng lẫn trong nước mắt, gục đầu vào lòng anh kể những bí mật tày trời, thần trí anh luôn mịt mờ trong ý nghĩ phải giúp nàng rửa trôi uất ức. Nhưng anh vô dụng. Anh đã muốn đánh Duy Thức nhừ tử, nhưng cũng biết mình chẳng có can đảm làm hại ai. Anh đã muốn cầu xin Duy Thức tránh xa Gia Tú, nhưng cũng biết sau đó mình không thể ở lại bên nàng. Muốn khóc nước mắt cũng chẳng chảy ra, anh chỉ cảm nhận được một lớp cay rát phủ trước đôi ngươi.