Hạt giống tâm hồn (Tập 5) - Phần 7 (Hết tập 5)
Phòng toát mồ hôi
Tôi không thể tin rằng mình đang bước vào phòng toát mồ hôi. Một nơi cử hành nghi lễ của thổ dân da đỏ. Tôi là một phụ nữ người Đức, tóc vàng, mắt xanh, bốn mươi ba tuổi, mẹ của bốn đứa con trai, và đang làm việc tại bệnh viện. Tôi cùng chồng, Eric, đi nghỉ mát ở bờ biển với một nhóm thầy thuốc khác.
Khi được đề nghị một dịp may hiếm có tham dự nghi lễ của thổ dân da đỏ, Eric nhận lời không chút do dự. Anh là vậy đó. Anh thuộc loại người "gì cũng thử qua một lần cho biết" nếu điều đó sẽ đưa ảnh vào cuộc phiêu lưu mới. Dĩ nhiên, tôi phải đi theo ảnh thôi.
Tôi vẫn còn thái độ chống đối khi cả nhóm mười hai người chúng tôi ngồi xếp bằng theo vòng tròn bên trong một không gian nhỏ xíu, có chiều cao khoảng một mét rưỡi, giống hệt một cái lều vải được dựng bằng cây sào và được phủ bằng cành lá. Bà thầy cúng người da đỏ bắt đầu hát ê a, ngợi khen các thần linh. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Tôi sợ hãi nhìn những khối đá đỏ rực lửa nằm thành một đống ngay chính giữa lều. Chúng có thể nổ tung không? Chúng tôi có bị ngạt thở vì thiếu không khí không? Tôi có bị ngất xỉu không? Mọi thứ dường như quá chật hẹp. Tôi cố gắng kiểm soát hơi thở điên cuồng của mình. Không khí nóng đến nổi, trong con hoảng hốt, tôi ngã người tới trước, úp mặt xuống đất để dịu bớt sức nóng.
Một giờ sau, tôi lảo đảo bước ra khỏi lều. Toàn thân tôi hoàn toàn khô kiệt và mệt nhoài. Tôi thả người nằm phịch xuống đất, chân tay soải trên cát. Đúng. Đúng vậy. Tôi đang an toàn và đang hít thở không khí trong lành. Tôi không muốn toát mồ hôi thêm nữa. Rồi bỗng nhiên, khi ngửa mặt nhìn lên các vì sao trên trời, hình ảnh mẹ tôi xuất hiện trước mắt. Tôi bằng hoàng. Mẹ tôi chết trẻ lắm, lúc đó bà bốn mươi tuổi, còn tôi mới mười lăm. Gương mặt tươi cười của mẹ chiếm trọn vị trí của ánh trăng rằm.
Bà bắt đầu nói chuyện với tôi - những lời mà chỉ có mình tôi nghe được. Bà nói:
"Nhìn con kìa! Con đã làm được nhiều việc và con đã tiến rất xa. Con có những cơ hội mà mẹ không bao giờ được".
Bà rất hài lòng về tôi. Tôi có thể cảm thấy tình yêu của mẹ tôi dành cho tôi.
Và rồi đầu óc tôi hiện lên những sự kiện quan trọng mà tôi không thể san sẽ với bà; nổi đau buồn sau khi bà chết, đứa em song sinh với tôi nằm bẹp trên giường khóc lóc; sáu tháng sau, tôi tốt nghiệp trung học; rồi tốt nghiệp đại học; ngày của Mẹ hằng năm; ngày cưới của tôi; những đứa con lần lượt chào đời; cuộc ly dị đau đớn; lần tái hôn thật tuyệt vời; những thay đổi trong nghề nghiệp... Tôi cũng muốn chia sẻ với mẹ sự thiếu thốn về tinh thần; những giọt nước mắt cùng những tiếng cười; sự yêu thích điện ảnh; được nhìn bà mẹ và con gái ở bên nhau. Tôi cứ tưởng mẹ tôi đã bỏ sót tất cả những điều đó. Giờ đây tôi biết rằng bà luôn hiện diện bên cạnh tôi trong suốt cuộc đời tôi.
Vài phút sau, gương mặt mẹ tôi mờ dần. Tôi vẫn nằm yên đó, cảm nhận niềm vui và điều kỳ diệu, đắm mình trong ánh nắng buổi chiều ấm áp. Tôi không thể giải thích, nhưng tôi biết đó là sự thật.
Nếu tôi sợ hãi và chạy khỏi căn phòng toát mồ hôi đó, tôi đã bỏ lỡ một điều đáng ghi nhớ nhất trong đời. Tôi được cho một dịp may để chữa lành vết thương lòng, đồng thời, tôi được nghe mẹ tôi nói: "Mẹ yêu con, con gái cưng".
Cô cần gì không?
Chúng ta là ai - đó là món quà Thượng Đế tặng cho
chúng ta, để Chúng ta trở thành con người nào - đó là món quà chúng ta tặng
Thượng Đế.
- Khuyết
danh
Hôm đó, tôi khỏi hành khá sớm. Trước khi đến cuộc hẹn
đầu tiên, tôi đưa một cô bạn đến sân bay quốc tế thành phố Kansas rồi quay trở
lại theo tuyến đường quen thuộc hàng ngày. Khi đến ngã ba, nơi tôi thường rẽ
bên trái, thì xe tôi bắt đầu chuyển sang bên phải, hoàn toàn ngoài ý muốn của
tôi. Dường như có ai đó giành lấy vô-lăng nơi tay tôi và lái xe thay tôi.
Vừa tiếp tục lái xe, tôi vừa nói to lên: "Tại sao
mình lại làm như vậy?"
Bộ đồ vía màu trắng của tôi rất phù hợp với một ngày
hè đẹp trời như hôm nay. Biết rằng mình có khuynh hướng lái xe nhanh khi thời
tiết tốt, tôi bật hệ thống kiểm tra tốc độ trong xe và bắt đầu ngắm nghĩa cảnh
đẹp. Tiếp tục cho xe chạy bon bon trên xa lộ, tôi cất tiếng hát nghêu ngao, thì
một giọng nói trong đầu tôi vang lên: "Chạy chậm lại".
Tôi nhìn bảng đồng hồ và thấy tốc độ chỉ có chín mươi
cây số một giờ. Tôi nghĩ như vậy là ổn, và tôi vẫy tay tỏ vẻ xem thường.
Ngay sau đó, một giọng nói - như thể ai đó ngồi nơi
băng ghế sau - hét lên: "Chậm lại đi!"
Giật mình, tôi đạp mạnh thắng làm chiếc xe suýt khựng
lại. Tôi vừa lầu bầu một mình: "Chuyện này nghĩa là thế nào?" thì
chợt nhìn thấy chiếc xe hơi nhỏ màu trắng trước mặt tôi bắt đầu chạy loạng
choạng.
Tôi tấp xe vào bên lề ngay lập tức, và cảm thấy một
tai nạn kinh khủng sắp sửa xảy ra. Chiếc xe tôi dừng hẳn lại, cũng là lúc chiếc
xe nhỏ màu trắng lạng qua ba làn đường và đâm thẳng vào hàng rào bảo vệ, với
tốc độ trên một trăm cây số giờ.
Ngay khi tôi nhảy ra khỏi xe, một chiếc xe khác dừng
lại bên cạnh tôi. Một người đàn ông lao ra ngoài và hỏi:
- Tại sao cô đạp thắng vậy?
Tôi đáp:
- Xe tôi chưa xảy ra chuyện gì cả. Nhưng tôi không
biết tại sao tôi dừng xe lại.
Ông ta nói:
- Cám ơn cô. Cô đã cứu mạng tôi.
Tôi hỏi tại sao và ông ta giải thích ngay:
- Tôi đang chạy rất nhanh, khoảng một trăm ba mươi lăm
cây số giờ. Tôi đang trễ nên cố gắng bù đắp thời gian. Tôi bị nhiều thẻ phạt
chạy quá tốc độ rồi, nên khi thấy cô đạp thắng, tôi nghĩ cô thấy xe cảnh sát ở
phía trước. Nhờ thế tôi cũng đạp thắng theo. Nếu không, tôi có thể đâm thắng
vào chiếc xe màu trắng kia khi nó bắt đầu lảo đảo.
Vẫn còn bằng hoàng, người đàn ông leo vào trong chiếc
xe và lái đi tiếp.
Khi tôi đến bên chiếc xe bị nạn nằm giữa xa lộ, tôi
thì thầm một mình:
- Tại sao lại là mình? Mình có biết gì về sơ cứu tai
nạn đâu?
Người lái xe là một phụ nữ trẻ mang thai, còn người
ngồi bên cạnh là chồng cô ta. Cả hai dường như bị thương rất nặng. Máu tung tóe
khắp nơi. Người chồng bị gãy hết răng. Cả hai đang kêu khóc và sợ hãi. Tôi biết
chúng tôi cần sự giúp đỡ và cần chiếc xe cứu thương.
Một xe hơi dừng lại. Một phụ nữ ngồi sau tay lái hỏi:
- Cô cần gì không?
Tôi đáp:
- Chúng tôi cần cảnh sát và một xe cứu thương. Hai
người này bị thương rất nặng.
Người phụ nữ gật đầu, lái xe đi tìm một buồng điện
thoại công cộng.
Tôi quay trở lại chỗ hai nạn nhân để nói cho họ biết
xe cứu thương đang trên đường tới đây.
Một người lái xe chạy ngang qua hét lên thật to:
- Cô phải đưa họ ra khỏi xe. Xăng chảy lênh láng dưới
xe kìa.
Tôi lại gần hơn, định mở cánh cửa xe móp méo, nhưng
người phụ nữ cho biết nó đã bị kẹt. Tôi liếc mắt nhìn lên phía khung cửa sổ. Có
những mảnh kính xe vỡ chìa ra nhọn hoắc nên tôi thấy chỉ có một cách duy nhất
đưa cô ta ra ngoài là phải mở cánh cửa. Dùng hết sức, tôi kéo mạnh tay nắm.
Thật không thể tin nổi, cánh cửa bật ra ngay.
Tôi giúp người phụ nữ hoảng sợ ra khỏi xe, đặt cô ta
nằm xuống đất, rồi chạy trở lại giúp người chồng. Cánh cửa xe bên này bị kẹt
vào hàng rào bảo vệ nên không thể mở được. Anh ta cũng không thể trường người
qua chỗ ngồi của tài xế, vì có một vật cản. Tôi phải nâng thân người anh ta
lên, trong khi anh ta cố nhoài mình qua khung cửa sổ. Sau đó, tôi giúp anh ta
nằm xuống, bên cạnh người vợ.
Người chồng chảy máu nhiều tới mức tôi phải nghĩ bụng:
"Họ cần có hai chiếc khăn".
Ngay lúc đó, một phụ nữ dừng xe lại và hét lên:
- Cô cần gì không?
Tôi cho bà ấy biết. Bà ấy thò tay ra ghế sau, lấy lên
một túi xách đựng hai chiếc khăn mới mua. Quay trở lại chỗ hai vợ chồng, tôi
dùng một chiếc khăn để thắt ga-rô trên cánh tay người chồng và đặt chiếc khăn
còn lại dưới đầu anh ta.
Họ đang bị sốc mạnh, và tôi biết họ cần chăn mền để
giữ ấm. Một phụ nữ khác dùng xe lại và hỏi:
- Cô cần gì không?
Tôi nói tôi cần hai tấm chăn. Bà ấy đi vòng ra phía sau
xe tải nhỏ, lấy ra hai tấm chăn trong giỏ đựng đồ sạch của hiệu giặt ủi. Bà ấy
nói là cần phải đi ngay.
Trong lúc đắp chăn cho hai vợ chồng, tôi nhận ra nãy
giờ mình đã xoay sở rất nhiều việc - chỉ có một mình. Rồi tôi nghĩ: "Mình
cần một nhân viên cứu thương - mình cần ngay lập tức!"
Khi ngước mắt lên, tôi thấy một người đàn ông mặc đồng
phục trắng từ bên kia xa lộ đang chạy về hướng tôi. Tôi không thấy chiếc xe nào
đậu ở gần đó cả. Dường như ông ấy xuất hiện từ trong không khí. Ông ấy giới
thiệu là một nhân viên cứu thương vừa xong ca trực. Tôi đứng lui ra khi ông ấy
bắt đầu sơ cứu cho hai vợ chồng nạn nhân.
Tôi chắc chắn nét mặt mình có vẻ bối rối khi cảnh sát
đến, và họ nói tôi có thể đi. Đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến phép lạ vừa xảy ra.
Tôi nhận được mọi thứ tôi cần - ngay lúc tôi muốn có. Lần đầu tiên trong đời,
tôi hiểu chúng ta thật sự an toàn biết bao. Thiên thần hộ mệnh của chúng ta chỉ
là việc thì thầm và rồi Thượng Đế thực hiện phép lạ của Người.
Nhìn đồng hồ, tôi biết mình có đủ thời gian để đến
cuộc hẹn. Khi đến nơi, qua hình ảnh phản chiếu trên khung cửa, tôi chợt nhớ
rằng mình đang mặc bộ đồ trắng. Tôi nhìn xuống và không thể nào tin được. Sau
những gì tôi vừa trải qua, quần áo của tôi hoàn toàn không có một vết bẩn.
Thiên thần tuần tra
Vào một buổi tối ướt át và lạnh lẽo, nhân viên cảnh
sát Berniece Johnson đang cần mẫn thực hiện phiên trực của cô trên khu phố ở
Portland, bang Oregon. Trong lúc đi tuần, cô nghe rađio thông báo có một tai
nạn xảy ra trên cây cầu số 8 của thị trấn.
Lúc này, cảnh sát Johnson ở cách xa hiện trường tai
nạn khoảng hai mươi phút, nhưng trong bụng cô có một cảm giác mạnh mẽ là phải
tới giúp đỡ người đồng nghiệp nào đó của cô. Đúng ra cô không phải lo lắng như
vậy. Họ không yêu cầu cô tới hỗ trợ, và có nhiều nhân viên cảnh sát đang ở gần
hiện trường hơn cô. Nhưng cô vẫn cho xe vượt qua cầu Marquam -một trong những
cây cầu bắc ngang sông Willamette, là con sông chia cắt thị trấn Portland ra
làm đôi.
Tiếng nói trong rađio vẫn kêu gọi, và cô bắt đầu vòng
xe đi về phía bên kia thị trấn. Một lần nữa, cảm giác nôn nao trong bụng cô lại
quặn lên, nhưng nó muốn cô rẽ sang một con đường khác. Khi cô tới gần cầu
Freemont, một tiếng nói thầm trong đầu cô vang lên:
- Rẽ vào đây.
Nhân viên cảnh sát Johnson lái xe lên cầu Freemont.
Vừa định vượt qua cầu, cô để ý thấy một chiếc xe nhỏ đậu sai quy định trên lề
đường. Chiếc xe vẫn để đèn pha phía trước bật sáng.
Nhận ra một người đàn ông và một phụ nữ ở trong xe, cô
bắt đầu kiểm tra như thường lệ. Nhìn vào trong xe, cô hỏi to:
- Có vấn đề gì ở đây không?
Người phụ nữ với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, trả lời:
- Có. Chồng tôi muốn tự tử bằng cách nhảy xuống cầu.
Thủ tục đòi hỏi nhân viên cảnh cảnh sát phải tạm giam
người muốn tự tử để họ bình tĩnh, suy nghĩ lại. Nhưng trực giác của cô mách bảo
cô phải nói chuyện với con người tuyệt vọng đang ngồi sau tay lái, đang nhìn
trừng trừng về phía trước.
Cô bắt đầu đưa ra những lý do tại sao anh ta không nên
kết liễu mạng sống. Cô nói, trên đời này không có gì tồi tệ đến mức anh ta cần
phải chết đi. Cô nói thật nhiều, thuyết phục thật nhiều.
Mười lăm phút sau, cô không còn biết phải nói thêm
điều gì nữa. Dường như anh ta sắp khóc. Cô trấn an anh ta bằng câu:
- Phải là một người mạnh mẽ và nhạy cảm thì mới sẵn
sàng khóc lên. Vì khóc là cách để chúng ta gạt bỏ nỗi đau buồn ra ngoài.
Người đàn ông úp mặt xuống lòng bàn tay, gục xuống và
bắt đầu khóc thổn thức. Nhân viên cảnh sát Johnsaon thầm cầu nguyện: "Chúa
ơi, con phải làm gì đây?"
Nơi băng ghế sau, cô để ý thấy một đứa bé nhỏ xíu. Cô
bèn tâm sự với ông bố trẻ tuổi về nỗi buồn của cô khi lớn lên với một người cha
không có tình thương dành cho cô. Cô nhắc anh ta nhớ rằng, dẫu anh ta có chịu
đựng đau khổ như thế nào chăng nữa, anh ta vẫn có thể yêu thương và quan tâm
tới đứa con nhỏ của mình. Anh ta sẽ luôn có mặt bên cạnh nó để nuôi dạy nó, để
khích lệ nó khi nó lớn lên, và để đứa con trai nhỏ luôn cảm thấy an toàn trong
thế giới này.
Người đàn ông càng khóc to hơn, và lúc này, nhân viên
cảnh sát Johnson nghe tiếng thì thầm bên tai: "Im lặng đi! Đừng nói nữa!"
Cô lại cầu nguyện: "Chúa ơi, con phải làm gì đây?" Dường như cô đang
gỏi đến người đàn ông đau khổ này một luồng ánh sáng trắng để chữa lành vết
thương. Dù di chuyển theo hướng nào, dù đứng xa xa hay bước lại gần gần, cô đều
thấy anh ta được bao quanh bởi một quầng ánh sáng trắng.
Một tiếng đồng hồ sau, giống như cành hoa được tưới
đẫm nước, người đàn ông ngồi dậy và ngước mắt nhìn nhân viên cảnh sát Johnson.
Khuôn mặt anh ta sáng bừng lên một sức sống mới.
Cô mới anh ta sang ngồi bên chiếc xe tuần tra của cô.
Cô có cảm giác anh ta muốn nói chuyện một mình với cô trước khi cô cho phép anh
ta lái xe đi. Anh ta bắt đầu nói về những sai lầm mà anh ta đã phạm phải trong
đời. về những vấn đề rắc rối với cha mẹ anh ta. Càng chia sẻ nỗi lòng tuyệt
vọng với người khác, thái độ của anh ta càng dịu xuống và bình thản hơn.
Người đàn ông vừa có ý định tự tử quay sang nhân viên
cảnh sát Johnson và cảm ơn cô đã có mặt ở đó kịp thời vì anh ta. Cô chạm vào
cánh tay anh ta và nói khẽ:
-Trước khi anh đi, tôi muốn nói với anh điều này. Cho
dù anh có ý định tự tử ở đâu vào đêm nay... tôi cũng sẽ tìm ra anh.
Sức mạnh của trí tưởng tượng
Hồi mới bắt đầu viết cuốn sách, tôi thử tưởng tượng
đến cảnh mình ký tặng chữ ký. Bốn tuần sau, tôi được mới đến dự bữa tiệc Giáng
Sinh - đội bóng chày Doiger tổ chức - dành cho thiếu nhi trong thành phố. Bạn
trai của tôi là cựu vận động viên của đội, ông chủ, ông bầu, huấn luyện viên
cùng các vận động viên khác sẽ có mặt để tặng chữ ký cho các em thiếu nhi.
Khi đến dự, bọn trẻ sẽ nhận một chiếc mũ bóng chày nho
nhỏ. Các vận động viên nổi tiếng của môn bóng chày sẽ ký tặng lên mũ. Các em
rất háo hức, đứng xếp hàng trước mặt từng vận động viên. Đó là món quà Giáng
Sinh đặc biệt dành cho tất cả các Fan nhí của đội Doiger.
Một bé gái bước tới chỗ tôi, đưa chiếc mũ cho tôi ký
tên. Tôi giải thích cho cô bé biết tôi không phải là người nổi tiếng, nhưng nó
không chịu câu trả lời này. Tôi nghĩ bụng, thôi thì cứ ký tên quách cho cô bé
để nó khỏi nằn nì nữa.
Dường như mọi người đang nhìn về hướng tôi. Các ý
tưởng lướt nhanh qua đầu tôi. Tôi tưởng tượng các vận động viên sẽ thắc mắc:
"Người phụ nữ này là ai? Cô ta có quyền gì mà ký tên cô ta lên chiếc mũ
của đội Doiger? Cha mẹ bọn trẻ nói gì khi nhìn thấy tên các vận động viên nổi
tiếng của đội Doiger và rồi có cả tên tôi trên đó nữa?"
Thế rồi ý tưởng nảy ra khiến tôi giật mình. Tôi đang
thật sự tặng chữ ký! Đây là điều mà tôi mong muốn. Ngước mắt nhìn lên, tôi hoàn
toàn bất ngờ trước cảnh tượng tôi trông thấy. Tôi chỉ mất vài giây ký tên tặng
cô bé, thế mà có một hàng dài những đứa trẻ dễ thương đứng chờ trước mặt tôi.
Con số đó càng lúc càng tăng dần. Từng đứa trẻ cầm sẵn mũ trên tay, giơ ra chờ
tôi ký. Khi tôi đứng đó, vừa nói chuyện với bọn trẻ, vừa ký tên, lòng tôi chợt
tràn ngập niềm phấn khởi và sự biết ơn. Tiệc Giáng Sinh dành cho bọn trẻ, nhưng
chúng đang tặng tôi một món quà tuyệt vời. Tôi đã biết được xúc động khi tặng
chữ ký là như thế nào.
Giờ đây, khi thực hành sức mạnh của trí tưởng tượng,
tâm trí tôi luôn hiện ra hình ảnh của những đứa trẻ ngây thơ và vui sướng. Bởi
chính các em là những đứa biết rõ điều này: Bất cứ điều gì ta mơ ước cũng có
thể trở thành sự thật.
HẾT TẬP 5
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
sienna – Trí Linh – nangmualachuyencuatroi
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)