Tuyệt thế mị phu nhân (Quyển 1) - Chương 01 - 02
Chương 1: Truyện xưa bắt đầu
Thế kỷ 21 thường xuyên lưu hành cái gì ? Đương nhiên là xuyên qua thời không a .
Trong tiểu thuyết đều nói nữ chủ xuyên qua thời không đều có vận khí tốt đến không có thiên lý , ở cổ đại hoành hành ngang ngược, muốn gió được gió , muốn mưa có mưa . Còn có thể gặp nhiều cái mỹ nam rất mực ôn nhu, hay cái loại hoàng đế yêu mỹ nhân không yêu giang sơn , chính là cái loại nam nhân tốt này đều đã tuyệt chủng hết trơn .
Thế kỷ 21 gian thương nhiều, chỉ cần có thể kiếm tiền thì chủ ý nào cũng có thể nghĩ ra được . Cho nên một cái công ty xuyên thời không đã long trọng khai trương.
“Mặc tử cương dĩ” chính là xuyên qua thời không công ty đã khai trương nửa năm nhưng đến nay một chút sinh ý cũng không có, nguyên nhân rất đơn giản, chính vì mọi người không biết cái công ty này tồn tại.
Xuyên qua thời không chính là làm nhiễu loạn lịch sử, vì thế quốc gia nghiêm cấm kinh doanh dịch vụ này. “Mặc tử cương dĩ” trước mắt chính là địa hạ tổ chức , một cái công ty làm ăn phi pháp. Bởi vì dịch vụ có vẻ đặc thù nên không dám quảng cáo cũng không dám phát truyền đơn, ngay cả việc mở cửa kinh doanh cũng không dám. Đã từng đi tìm một ít người làm thí nghiệm, nhưng cho dù là miễn phí cũng không có người nào dám thử. Bọn họ là duy nhất trên thế giới công ty xuyên qua thời không , trước nay vốn không có kinh nghiệm, cũng chưa từng thành công lần nào, vậy nên ai dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện.
Giả dụ như xuyên đến một cái chiến tranh niên đại, lại đúng lúc đang ở trên chiến trường , lúc đó có khi còn không kịp nhìn tình huống xung quanh đã trực tiếp bị tống đến địa phủ . Cũng có người muốn xuyên đến trên người một mỹ nữ nhưng lại bị tống đến thân của một mẫu trư , xem xong chính mình dung mạo cũng đủ ghê tởm đến chết. Cũng có khả năng xuyên đến trên người một vị thái giám , hay một ông lão đã ngoài tám mươi, nọ vừa xuyên qua đã tiến thẳng đến quan tài , ba năm sau còn bị trộm mộ đem thi thể đào lên, thôi thì đủ loại nguyên nhân ...Chính vì như thế đến nay cũng không có người nào xuyên qua.
Công ty khai trương suốt nửa năm, đến nay rốt cuộc cũng tìm được một người khách, hay nói chính xác chính là người thí nghiệm.
Vân Thanh Thanh, nữ, 20 tuổi, phụ thân không rõ, mẫu thân đã mất , trước mắt là cô nhi , tài sản ba vạn nhân dân tệ (số âm).
Nói đến Vân Thanh Thanh tiểu thư nguyện vọng lớn nhất chính là vào được hệ tiếng Trung của trường đại học . Từ 18 tuổi khảo đến 20 tuổi , nàng vẫn kiên trì theo đuổi lý tưởng thi vào đại học của mình .
Lại một lần đến lấy giấy báo điểm, cũng vẫn như lần trước thất bại. Vân Thanh Thanh tiểu thư tức giận, cũng không thèm để ý hình tượng mà đứng giữa đường mắng to. Thậm chí còn tuyên bố nếu ông trời đem sét đánh chết nàng , nàng sẽ xuyên đến cổ đại làm thước trùng (hình như ý muốn chỉ việc được ăn ngon mặc đẹp thì phải ). “Mặc tử cương dĩ” nhân viên nghe được của nàng tiếng mắng liền liên tục lừa gạt đem nàng làm vật thí nghiệm đầu tiên.
“Được không đó? Khi nào mới có thể tìm cho ta một cái linh hồn thích hợp” , Vân Thanh Thanh ngồi trong gian phòng mà mặc tử chế tạo cắn hạt dưa , sớm đã có vẻ không kiên nhẫn .
Xuyên qua thời không chia làm hai loại, một là thân thể cùng linh hồn đồng thời xuyên , hai là chỉ có linh hồn xuyên qua .
Mà Vân Thanh Thanh nguyện vọng lớn nhất chính là xuyên thủng cổ đại làm một cái thước trùng , đương nhiên lựa chọn phương án thứ hai chính là linh hồn xuyên qua. Tốt nhất chính là đem nàng xuyên đến thân thể của một đại tiểu thư hay một công chúa gì gì đó, cả đời không lo thiếu ăn.
Linh hồn xuyên qua có vẻ như rất phiền toái , phải để học giả linh hồn dùng phương pháp đặc thù tìm một cái linh hồn sắp thoát xác hay một cái linh hồn một lòng muốn chết sau đó mới có thể tiến hành trao đổi.
“Tìm được rồi”, đúng lúc Vân Thanh Thanh nhàm chán đến mức phát điên lên thì nhân viên đang tìm kiếm nãy giờ kia hưng phấn kêu rống lên .
“Phải không?”, Vân Thanh Thanh vội bỏ hạt dưa trong tay lại , nịnh nọt chạy đến học giả linh hồn bên người, “Đại thúc a, cái gì thân phận vậy? có tiền không? có đẹp không?”
“Vân Băng Tâm, mười tám tuổi, Thiên Diệp vương triều, Lưu Thuỷ sơn trang đại tiểu thư, được xưng võ lâm đệ tứ mỹ nhân”, nhân viên công tác vừa mới nói mấy câu đã khiến cho Vân Thanh Thanh miệng chảy nước miếng .
"Mới 18? hảo a . Lưu Thuỷ sơn trang đại tiểu thư, Vân Thanh Thanh giống như nhìn thấy một đống vàng lớn đang toả sáng ở trước mắt . Võ lâm đệ tứ mỹ nhân , không biết cùng Tây Thi kém bao nhiêu?”, nàng hiện đại tư sắc bình thường , có thể xuyên đến một cái võ lâm đệ tứ mỹ nhân cầu còn không được a .
“Tiểu thư” nhân viên công tác đề tỉnh Vân Thanh Thanh hiện đang chảy nước miếng. “Tiểu thư có đồng ý hay không thân thể này?”, hắc hắc, nhân viên công tác trong lòng cười gian, chính là một số việc nàng còn không có biết.
Vân Thanh Thanh lau đi nước miếng, nghiêm mặt nói “Đương nhiên” .
“Ngươi phải hiểu rõ, một khi tiến vào trong cơ thể Vân Băng Tâm thì vĩnh viễn cũng không thể trở về” Người nào đó biểu tình cực kỳ âm hiểm, xáo trá đến cực độ .
Vân Thanh Thanh kiên quyết gật đầu “Chỉ cần có thể làm thước trùng, cái gì cũng tốt”.
“Tốt, bắt đầu xuyên qua”.
Vân Thanh Thanh theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác tiến vào một cái đỉnh lớn, công tác viên lập tức đem phần trên che kín lại , bắt đầu thao tác. Nhìn đến kim quang loè loè ,người người mặt mày hớn hở .
Ầm vang một tiếng, từng đạo hồng quang léo ra đem công tác viên hiện đang thao tác doạ nhảy dựng lên, các thao tác không khống chế được , thiết bị tổn hại nặng nề .
"Xảy ra chuyện gì?”
Xuyên qua học sĩ hơi giật mình đứng tại chỗ , nhìn không gian thao tác đã hoàn toàn bị tổn hại, thật lâu sau miệng oa lên một tiếng khóc “Xong rồi , ta cả đời tâm huyết đã không còn nữa”, lão nhân lớn đầu như vậy rồi , nói khóc là khóc, thật sự doạ người .
Nhìn cái đỉnh một chút , một người có tâm địa thiện lương liền hỏi “thân thể của cô gái kia đâu rồi ?”
Xuyên qua học sĩ mặt tối sầm , hữu khí vô lực nói “Đã hoá thành tro rồi”. Nói xong liền hôn mê, nghe nói về sau cũng không có tỉnh lại .
Địa phủ…
Diêm Vương ngồi ở trên cao , thanh thanh cổ họng “Phía dưới là kẻ nào ?”
Vân Băng Tâm lườm hắn một cái “Vô nghĩa , ngươi không có mắt à? Chính mình xem đi , đương nhiên là nữ nhân rồi”
Diêm Vương mặt mũi có chút khó chịu “Quỷ hồn lớn mật , dám cả gan gào rít nơi địa phủ , đến đây, ta sẽ đánh ngươi xuống 18 tầng địa ngục”.
Vân Băng Tâm hừ lạnh “Ngươi dám bắt ta? Ngươi muốn chết à?”
“Có gì không dám?” Nghe khẩu khí của nàng lớn như vậy Diêm Vương thật có vài phần sợ hãi. (diêm vương gì mà bị quát có vài câu đã sợ rồi )
Vân Băng Tâm môi khẽ nhếch lên, đem hai tay khoanh ở trước ngực, nhàn nhạt nói “Đem sổ sinh tử của ngươi ra tra xem có hay không tên của ta?”
Diêm Vương tròng mắt vừa chuyển , vội vàng đem sổ sinh tử ra tra , trước đây vài ngày Ngọc Hoàng có sai một vị đến đây, có hay không chính là vị này .
“Ngươi tên gì ?” Tra cả nửa ngày mới sực nhớ là không biết tên của quỷ hồn kiêu ngạo này là gì . ( sặc , không biết mà tra cái nỗi gì , dốt thấy ớn)
“Vân Băng Tâm”
“Vân Băng Tâm?”
Diêm Vương tra sổ sinh tử , quả nhiên không thấy tên của nàng ( chết chưa ), sự tình quả nhiên có điểm không đúng. Vốn kinh nghiệm đầy mình Diêm Vương lập tức thay ngay bộ dạng nịnh nọt “Không biết tiên tử là ai ?” Nếu sổ sinh tử không có tên , tự nhiên nàng chính là tiên tử .
“Bổn cô nương là Hồng nương”. Vân Băng Tâm lườm hắn một cái, “Ngươi cùng lão bà nhân duyên đều do ta se kết , như thế nào lại có thể quên?”
“Ngươi là Hồng nương?” Diêm Vương kinh hãi , Hồng nương có khi nào xinh đẹp như vậy đâu .
Vân Băng Tâm , không , là Hồng nương lườm hắn một cái , “Đây là bộ dáng khi cô nương ta đây đầu thai làm người, ta thấy tốt lắm cho nên mới lưu lại”.
Diêm Vương cười tủm tỉm nhìn Hồng nương “Hồng nương , có chuyện gì ?” Hắn còn muốn nạp thêm mấy người thiếp, tất cả đều trông cậy vào Hồng nương giật dây, ai cũng có thể đắc tội còn nàng thì trăm ngàn lần đều không thể chọc vào. (thông minh a)
“Gần đây đều lưu hành xuyên qua thời không, ta cùng thời không đại thần chung sức ở thiên đình mở ra một toà ‘giới thiệu hôn nhân xuyên thời không làm cho cổ đại thần tiên cùng hiện đại thần tiên đàm tình luyến ái. Bởi vì giúp cho Vương Mẫu nương nương hồng hạnh xuất tường bị phát hiện nên Vương Mẫu nương nương phạt ta mau chóng nghiên cứu ra một biện pháp an toàn. Nàng nói ngày sinh nhật còn phải đi cổ đại tìm tây phương thiên sứ ước hội, nếu ngày đó mà ta còn không nghĩ ra biện pháp an toàn , thì nàng sẽ đem ta từ ngũ tinh thần tiên đánh xuống nhất tinh, ( ý nói bị giảm cấp đó mà ), cho nên ta đầu thai đến cổ đại , lại ở hiện đại tìm một người có từ trường giống ta , chuẩn bị thực nghiệm thực nghiệm. Ta nghĩ nghiên cứu xem làm thế nào chặt đứt sự liên hệ giữa cổ đại và hiện đại để cho Vương Mẫu có thể an toàn yêu đương vụng trộm, hiệu quả không sai, vửa rồi đã thành công”.
“Thành công?” Diêm Vương ánh mắt toả sáng, “Có thể giúp ta tìm vài cô bé hiện đại sao ?”
Hồng nương lườm hắn một cái,“Không có cửa đâu”
"Vì sao?” Diêm Vương lập tức xụ mặt xuống.
Hồng nương lập tức tuôn ra một tràng thoá mạ, “Ta đến thế gian đầu thai , bất quá chỉ mượn ngươi một chén nước uống, ngươi cư nhiên cấp cho ta canh Mạnh bà, hại ta 18 năm chịu khổ, mãi đến khi tự mình thắt cổ tự tử mới nhớ lại hết thảy mọi việc. Nếu ta mà không thắt cổ thì sẽ không chết , mà không chết thì không nhớ được tất cả mọi việc, chậm trễ ngày sinh của Vương Mẫu ta khẳng định sẽ rất thê thảm”.
“Không phải... Vì canh Mạnh bà quá khó uống, căn bản không thể nào bán được , ngươi là thần tiên , uống canh Mạnh bà căn bản sẽ không sao, nhưng ngươi lại không nói là muốn đi đầu thai, ta không biết nên mới cho ngươi một chén” Địa phủ nhìn quanh chỉ có canh Mạnh bà là có thể uống được thôi, Địa Tàng Vương vừa rồi còn muốn thu cái gì phí ô nhiễm ( xem ra âm phủ thực là bẩn), hắn với Mạnh bà thân mật nhiều năm mới có thể lấy một chén đem cho nàng uống , nào biết thiếu chút nữa gây đại hoạ .
“Con bà nó chứ, khó uống thế mà ngươi còn cho ta uống a?” Hồng nương thường xuyên qua thời không để chắp nối nhân duyên, đã sớm bị lây nhiễm thói hư tật xấu ở hiện đại , một cái cổ đại Diêm Vương không phải là đối thủ của nàng .
“Không phải” Diêm Vương tự biết không thể cãi lại nên đành chạy nhanh tới cười làm lành , “Có chuyện gì ngươi cứ sai phái , chỉ cần tìm giúp ta vài cô bé hiện đại”.
Hồng nương một phen nhéo lỗ tai hắn , “Hiện đại có chế độ một vợ một chồng , ngươi có nhiều tình nhân như vậy , đủ để ngồi tù , thậm chí bắn chết , ngươi còn không thoả mãn à ?”
“Đau a đau a”
“Ngươi đây là vũ nhục nữ giới chúng ta , ta thay họ giáo huấn ngươi , ngươi dám có tư tâm , ta đem chuyện này tố cáo Vương phi của ngươi” .
“Không cần a” Diêm vương so với khóc còn khó coi hơn, Vương phi của hắn nổi danh mạnh mẽ, nếu để nàng biết thì…
Hồng nương buông Diêm Vương ra , hừ lạnh một tiếng “Bổn cô nương không rảnh với cái nấm nhà ngươi, đi, đi thiên đình phục mệnh”
“Đi thong thả ha” Diêm Vương thở phào một cái , cuối cũng cũng tiễn được cái ôn thần kia , vừa quay đầu lại đã bắt gặp ngay Vương phi đứng ở phía sau , hạnh mâu tràn đầy tức giận . Về Diêm Vương kết cục , mọi người cứ từ từ tưởng tượng .
Hồng nương cưỡi mây , nhìn cảnh tượng nhân gian , nhìn Vân Thanh Thanh , thở dài một tiếng , “Cô nương , không phải ta cố ý tuyển ngươi làm vật thí nghiệm mà vì số mạng ngươi nên như vậy . Ta cũng có thể hồi thiên đình phục mệnh , về sau ngươi sẽ thay ta đón nhận sự phiền toái , nhưng Vân Thanh Thanh ngươi tốt xấu gì cũng là trường học nữ bá vương , sẽ không sợ một nhà tiện nhân kia”
Thanh âm của Nguyệt lão vang lên phía sau nàng “Chẳng nhẽ ngươi không thấy nhân duyên đau khổ của nàng hay sao mà còn tuyển nàng?”
Hồng nương trợn trắng mắt ,“Ta có biện pháp gì ? Số mệnh của nàng vốn là như vậy , làm người thứ nhất đi xuyên qua thời không cũng nên chịu khổ một chút” .
“Ngươi sai lầm rồi , người thứ nhất xuyên qua thời không cũng không phải là nàng . Trước nàng còn có một cô nương tên Bạch Mạn Điệp , bị bà ngoại nàng đưa đến cái niên đại kia . Bạch Mạn Điệp cô nương mới là người thứ nhất xuyên qua . Hắc hắc , ta đã tra được ở ‘giới thiệu hôn nhân xuyên thời không’ cho nên cấp cho nàng tơ hồng nhân duyên rồi” Nguyệt lão cười rất gian trá .
“Nhân duyên của nàng như thế nào?”. Nàng vẫn không nghĩ sẽ bại dưới tay Nguyệt lão .
Nguyệt lão cười hề hề , thần bí nói “Thiên cơ không thể tiếc lộ” .
“Như vậy tốt lắm , ngươi theo ta hùn vốn vào ‘giới thiệu nhân duyên xuyên thời không' đi , có tiền mọi người cùng kiếm thôi” Dùng thuật đọc tâm , nàng cư nhiên phát hiện ra lão nhân kia đã se duyên thành công, Bạch Mạn Điệp giờ hạnh phúc muốn chết . Hừ , nhất định phải trộm lấy bí quyết của lã , xem lão rốt cuộc là làm như thế nào?
Nguyệt lão tự nhiên lạnh run, nữ nhân này có tật xấu, không thèm để ý đến mặt mũi của người khác.
“Tốt” Hắc hắc, nữ nhân này dù có tật xấu nhưng công trạng siêu hảo , nhân gian hai phần ba nhân duyên đều do nàng giật dây. Hơn nữa Ngọc Đế, Vương Mẫu, Thái Thượng Lão Quân một đám đều bị nàng bắt được nhược điểm, cùng nàng hợp tác sẽ không sợ bị lật thuyền .
“Hợp tác khoái trá” Nguyệt lão cười gian “Hồng nương , ta và ngươi hợp tác, đem Vân Thanh Thanh giao cho Bạch Mạn Điệp”.
“Tuỳ tiện” Đi kiếm tiền đi , nhân duyên của Vân Thanh Thanh sẽ do chính nàng đi tìm .
Chương 2: Gia đình quái dị
Toàn thân đau nhức a, thân thể này có phải hay không vừa bị đánh một trận ? Hay vừa bị người ta cường bạo ? Có lầm hay không , Vân Thanh Thanh nàng đây muốn đến cổ đại làm một cái thước trùng , đừng như vậy đối xử với nàng chứ .
Ánh mặt trời chói chang , Vân Thanh Thanh mặt nhăn lại , không hề muốn mở mắt .
“Nàng như thế nào còn không có tỉnh lại?” , một thanh âm vang lên bên tai Vân Thanh Thanh , trong lời nói không hề có ý quan tâm , ngược lại tất cả đều tràn ngập sự chán ghét .
Ai vậy ta ? Đừng có nói là kẻ thù chứ , vừa mới xuyên qua như thế nào lại nằm trong tay của kẻ thù . Thật sự xui xẻo .
“Không phải là chết rồi chứ?”
Lại là một cái giọng nữ dễ nghe , thanh âm thanh thuý tựa như chim hoàng yến nhưng ngữ khí lại chanh chua , lãng phí cái giọng uyển chuyển hàm xúc của nàng .
“Này ma ốm , chết là xứng đáng.” ngữ khí càng thêm chanh chua .
“Chính là nếu nàng chết đi , chúng ta không phải sẽ có cơ hội gả vào Phương gia hay sao ?”
Đúng là đầu óc xấu xa , hoặc là xấu xí đến mức không thể gả đi nên lúc nào cũng mơ tưởng đoạt nam nhân của người khác .
“Đúng vậy , nhưng ma bệnh này sống thật dai , chỉ sợ chẳng dễ dàng như vậy , ngươi muốn làm Phương thiếu phu nhân , chi bằng một dao đâm chết nàng” .
Thật là độc .
“Hừ , cha mẹ đều coi nàng không tồn tại , Phương gia vì cái gì coi trọng nàng ?”.
Số khổ a , cha mẹ cư nhiên xem nàng không tồn tại ? Cái gì Lưu Thuỷ sơn trang đại tiểu thư , cái gì võ lâm đệ tứ mỹ nhân , chả có gì sung sướng cả .
Nàng hồi tưởng khi ở hiện đại cũng không nghe đến việc khổ sở này .
Quả nhiên là như vậy , Vân Thanh Thanh khóc không ra nước mắt .
Con bà nó , bị cái công ty chết tiệt kia lừa ,nếu nàng có thể quay về hiện đại , nhất định sẽ đi tố cáo cái công ty làm ăn phi pháp kia , làm cho cái đám hỗn đản đã lừa gạt nàng toàn bộ đi ăn cơm tù hết .
“Như Yên , Như Nguyệt , đừng có quá phận”. Một bóng dáng cao lớn đi vào , hắn thanh âm rất êm tai , có thể khiến cho người ta ngây ngất .
“Đại ca , làm sao vậy ?” Tử y mỹ nữ Như Nguyệt giữ chặt Vân Tĩnh , làm nũng .
Vân Tĩnh lạnh lùng liếc nàng một cái “Nàng là tỷ tỷ của các ngươi ” , hơn nữa còn là tỷ tỷ cùng một mẹ sinh ra .
Nàng cùng hai nữ nhân kia là tỷ muội ? Chắc không phải cùng một mẹ mà ra chứ ?
Hoàng sam mỹ nữ Như Yên hèn mọn liếc nhìn cái kẻ đang nằm ở trên giường kia nói “Hừ, cha , nương không thích nàng”. Vậy nên các nàng cũng không thích .
Như Nguyệt lập tức phụ hoạ “Chính thế , nàng ta trời sinh thấp hèn”.
“Đúng vậy , ta thấp hèn , vậy thì sao , hai vị tiểu thư có gì chỉ giáo ?” Một cái thanh âm vang lên thành công khiến cho các nàng chú ý .
Vân Thanh Thanh ngồi ở trên giường , cười tủm tỉm nhìn tuấn nam mỹ nữ một tổ ba người .
Vốn dĩ tính tiếp tục giả bộ ngủ , trước tiên nghe các nàng nói chuyện để nắm rõ tình hình , nào biết hai cái nữ nhân kia nói ngày càng quá đáng , nàng không thể không ‘tỉnh’ . Dám mắng Vân Thanh Thanh nàng đây , không cho các nàng một bài học , nàng không phải họ Vân .
“Băng Tâm , ngươi tỉnh” Vân Tĩnh vui mừng lộ rõ trên nét mặt , kích động cầm lấy tay nàng .
Vân Thanh Thanh mỉm cười “Đúng vậy” . Con người này là ai đây , tại sao lại quá quan tâm đến nàng như vậy , nghe bọn họ nói chuyện từ nãy đến giờ , hình như đây là đại ca của nàng .
“Còn chưa chết sao?” Vân Như Nguyệt nghiêng thân mình , liếc xéo nàng một cái, trong ánh mắt hàm chứa oán hận.
Vân Thanh Thanh hừ lạnh “Chưa chết được, chẳng nhẽ ngươi không phục ?”. Hứ , không phục thì ngươi đi chết đi.
Có một cái muội muội như vậy hèn chi Vân Băng Tâm không muốn sống tiếp nữa.
Nàng trong lòng đem cái tên học giả linh hồn kia mắng chứi một ngàn lần , vì cái gì hắn chỉ nói chỗ tốt, còn chỗ xấu thì giấu tiệt đi?
Vân Băng Tâm từ trước đến giờ bị người ta đánh cũng không dám trả đòn, bị mắng cũng không dám cã , còn giờ thì cư nhiên cãi lại. Như Nguyệt quay người lại, phủ xuống chính là một cái tát “Lá gan thật không nhỏ, không đánh ngươi thì ngươi không biết ai là chủ ha.”
Chủ? Không phải là tỷ muội sao? Các nàng chẳng nhẽ coi nàng như nô lệ? Đây là cái gia đình kiểu gì vậy?
Vân Thanh Thanh bưng mặt , trong lòng thầm tính toán xem nên báo thù như thế nào, dám đánh nàng nàng sẽ trả lại gấp bội.
Vân Tĩnh quay đầu lại, nhìn Vân Như Nguyệt, trừng mắng, hét lên “Cút khỏi nơi này ngay”
Vân Như Yên không kiên nhẫn nói “Đại ca, làm gì vì cái tiện nhân này mà khiến tổn thương hoà khí”.
Vân Tĩnh một cái tát vào trên mặt nàng, “Vân Như Yên, nàng không phải tiện nhân, Băng Tâm cùng ba người chúng ta là đồng phụ đồng mẫu cốt nhục chí thân”.
Vân Như Yên ôm mặt, oa một tiếng khóc lớn lên “Ngươi vì tiện nhân này mà khi dễ ta, ta đi mách mẫu thân”.
Vân Thanh Thanh lạnh lùng nhìn nàng, “Biến, đừng ở chỗ của ta mà khóc om sòm”, mẹ nó chứ, chỉ có vậy mà cũng khóc toáng lên .
“Ngươi” Như Yên đưa tay chỉ vào nàng, “Ngươi… ngươi... ngươi dám mắng ta... các người khi dễ ta, ta... ta đi mách mẫu thân”. Nói rồi chạy ra ngoài.
Vân Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Như Nguyệt ,“Hồ ly tinh , ngươi còn đứng ở đây làm gì ? Còn chưa cút ra ngoài , đi nói với mẫu thân là ta khi dễ ngươi . Bổn cô nương sẽ ở chỗ này chờ, nếu mẫu thân đến, ta rất vui lòng hướng mẫu thân nói rõ mọi việc .” Vân Thanh Thanh đối với phụ mẫu mới nhận này độ hảo cảm là số âm . Nếu là tỷ muội ruột thịt , hà cớ gì lại bạc đãi nàng như vậy ? Loại cha mẹ thất bại như vậy nàng Vân Thanh Thanh cũng không phải chưa từng thấy qua .
“Ngươi, ngươi”, cái đại tỷ yếu đuối vô năng kia sao có thể biến thành lợi hại như vậy , Như Nguyệt oán hận trừng mắt liếc nàng một cái, “Ngươi chờ đó”.
Vân Thanh Thanh đưa tay lên , làm mặt quỷ “Con mẹ nó , ngươi còn chưa chịu cút ? Tin hay không ta đánh ngươi ?”, tưởng có thể khi dễ nàng sao? Kiếp sau đi. Không. Kiếp sau cũng chưa chắc có cái năng lực đó.
Vân Băng Tâm kỳ thực rất yếu đuối, dù mắng nàng đánh nàng cũng không có hoàn thủ, nay lại có thể phản kháng mạnh mẽ như vậy, Vân Tĩnh thực khó có thể tin nổi.
“Băng Tâm... ngươi không có việc gì chứ?”
“Kêu Thanh Thanh” Vân Thanh Thanh cười cười , bổ tiếp một câu “Nếu cha mẹ không coi ta là nữ nhi , thì ta việc gì phải coi họ là cha mẹ? Băng Tâm? Cái tên này do họ đặt, ta không thích, bảo ta Thanh Thanh, Vân Thanh Thanh”.
“Băng Tâm”.
“Là Thanh Thanh”, Vân Thanh Thanh nói rõ.
“Được rồi, Thanh Thanh, ngươi không sao chứ ?”, hắn cẩn thận nhìn thần sắc của nàng .
“Không có việc gì” , Vân Thanh Thanh sang sảng cười , “Chỉ là trên mặt có điểm đau”.
Vân Tĩnh nói: “Thanh Thanh, nếu sau này Như Yên, Như Nguyệt lại khi dễ ngươi, ngươi nhất định phải phản kháng, giống như bây giờ” . Nàng căn bản là rất yếu đuối, như thế mới bị khi dễ.
Vân Thanh Thanh cười lạnh “Nếu các nàng còn dám khi dễ ta, đừng trách ta không niệm tình tỷ muội”.
Vân Tĩnh nhìn biểu tình lạnh khốc của nàng mà cảm thấy lạnh run, muội muội hôn mê có một ngày, sau khi tỉnh lại biến thành mạnh mẽ như vậy? Có phải đầu óc bị hỏng ở đâu rồi không? Vẫn là biến thành lệ quỷ?
“Đại ca, ta làm sao vậy ? Như thế nào lại bị hôn mê , dường như...” Vân Thanh Thanh ôm cái ót, giả ngốc cười cười “Ta có rất nhiều chuyện nghĩ không ra”.
“Ngươi quên rất nhiều chuyện?” Vân Tĩnh trố mắt .
“Có lẽ ta là đang trốn tránh. Có lẽ trước kia ta chịu quá nhiều đau khổ nên khi hôn mê đã đem toàn bộ những chuyện không vui trước kia quên sạch sẽ”. Cái cớ này nghe hơi gượng gạo nhưng cũng là lý do tốt để thoái thác.
Vân Tĩnh gật đầu, “Đúng vậy” , căn bệnh này cũng đã nghe nói qua. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng, thần sắc ôn nhu, “Thanh Thanh, chuyện đã qua thì để cho nó đi qua đi, sau này đại ca sẽ bảo hộ cho ngươi, vĩnh viễn che chở cho ngươi, biết không ?”.
Ánh mắt hắn nhìn nàng không giống như huynh muội, ngược lại giống tình lữ.
Vân Thanh Thanh cười ôn hoà, nhưng trong lòng lại có một loạt nghi vấn. Vân Băng Tâm và Vân Tĩnh không lẽ có cái gì ám muội. Nhưng... bọn họ là huynh muội mà, không phải loạn luân chứ ?
“Đại ca”, Vân Thanh Thanh bắt đầu làm nũng, “Ta rốt cuộc làm sao ? Nói cho ta biết đi mà . Ta thật sự nghĩ không có ra”.
Vân Tĩnh thờ dài một tiếng, “Ngươi đêm hôm trước thắt cổ tự sát , hôn mê cho đến hôm nay”.
“A”, Vân Thanh Thanh ngây cả người, “Vì cái gì?”, không phải bị người ta ép chết đó chứ ?
Vân Tĩnh mang theo vài phần bất đắc dĩ nói “Nha đầu ngươi từ nhỏ đã quái gở, yếu đuối, ai mà biết trong lòng ngươi nghĩ gì”.
“Cha mẹ vì cái gì không thích ta?”, đây chính là nghi vẫn lớn nhất của nàng .
“Khi mang thai ngươi, cha mẹ cứ nghĩ là sẽ sinh con trai, ai biết ngươi là ...”
Nga, nguyên lai chính là trọng nam khinh nữ, đúng là lạc hậu .
Vân Thanh Thanh trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt, “Không có nữ nhân thế giới này sẽ tuyệt chủng?”.
Vân Tĩnh bị sặc nước miếng của chính mình, “Thanh Thanh, ngươi nói chuyện văn nhã chút, ngươi chính là tiểu thư khuê các” .
Nàng là thục nữ sao? Vớ vẩn, bảo nàng làm thục nữ không bằng giết chết nàng đi.
Thanh Thanh trắng mắt liếc hắn một cái “Thật sự”.
“Có đói bụng không?”, ngủ lâu như vậy chắc hẳn sẽ đói bụng.
“Không đói bụng’ , Vân Thanh Thanh ngáp dài một cái, “Ta thấy mệt, muốn ngủ một lúc, huynh đi ra ngoài đi”.
Vân Tĩnh điểm nhẹ trên cái mũi nhỏ của nàng “Ngoan ngoãn” .
Uy uy , đúng là vô cùng thân thiết? Người không biết nhìn vào còn tưởng bọn họ là cái quan hệ gì chứ?
Thanh Thanh nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, đắp chăn lên người, bắt đầu đi gặp Chu công.