Tuyệt thế mị phu nhân (Quyển 1) - Chương 05 - 06

Chương 5: Không tiền thanh toán.

Đây hẳn là tâm trạng của Lưu bà bà khi tiến vào đại quan viên lần đầu tiên? ( Lưu bà bà này chính là già Lưu trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng đó )

Không nghi ngờ gì nữa, tuyệt đối là như vậy.

Hưng phấn, tò mò, ngạc nhiên, một loạt những cảm xúc đan xen cùng một chỗ khiến cho Vân Thanh Thanh cảm thấy mình đang ở thiên đường.

Cảm nhận về đường phố ở cổ đại đúng là rất khác so với hiện đại. Có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt, đủ các loại hình giải trí, nhiều đến nỗi không thể đếm được. Chỉ nhìn những bộ quần áo mà người đi trên đường đang mặc, cùng với những kiểu tóc của họ, cũng đủ để Thanh Thanh cảm thấy hoa cả mắt.

Mới xuyên qua có một ngày nên Thanh Thanh không biết được đây là triều đại nào, hoàng đế trị vì là ai. Nhưng nhìn thấy đường phố nhộn nhịp như vậy thì chắc đây là một thời đại thái bình. Ít nhất thì cái mạng nhỏ của nàng cũng sẽ được bảo đảm . Tuy nhiên, nàng đã quên mất một điều quan trọng, là người trong giang hồ , làm sao có thể không động đao động kiếm, xuất thân từ võ lâm thế gia, chỉ sợ không có khả năng nghĩ tới một ngày thanh bình.

Nhìn Thanh Thanh giống như một đứa trẻ con, nhìn thấy cái gì đều có thể hưng phấn sờ mó cả buổi sáng, yêu thích cả nửa ngày, trong lòng Mộ Dung Thiên Lý tự nhiên cảm thấy nghi hoặc. Nàng rốt cuộc không phải là người quái dị đấy chứ, chẳng nhẽ nàng chưa từng ra phố lần nào?

“Vân cô nương , nàng rất hưng phấn sao?”

Thanh Thanh nghe hắn nói thì gật đầu thật mạnh “Vô nghĩa, ta đương nhiên cảm thấy hưng phấn rồi , đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cổ đại...” Thanh Thanh chưa nói hết câu đã vội vã sửa lại “Đây là lần đầu tiên ta ra đường.”

Mộ Dung Thiên Lý nhíu mày, xem bộ dáng cùng cử chỉ của nàng thì biết nàng chắc chắn không phải là một nữ nhân ngoan ngoãn, vậy mà chưa từng đi ra ngoài đường, thật khiến cho hắn không thể tin nổi “Trước kia nàng chưa từng ra khỏi cửa sao?”

“Đầu óc ta hỏng rồi, chính là bị mất trí nhớ.” Thanh Thanh xua xua tay “Hiện tại ta không nhớ được cái gì hết, cũng tương đương với một người mới sinh ra, tất cả đều là lần đầu tiên.”

Mộ Dung Thiên Lý khẽ biến sắc “Cái gì đã qua thì cho nó qua đi.”

“Đương nhiên, ta cái gì cũng không nhớ rõ, cũng không muốn tìm về quá khứ nữa.” Cổ đại vui như vậy, nàng cần gì phải trở về, nàng có phải là đứa ngốc đâu.

“Vân cô nương, nàng cùng Vân gia có quan hệ gì?” Mộ Dung Thiên Lý lại bắt đầu hỏi vấn đề mà hắn muốn biết nhất.

Thanh Thanh bất mãn nói nhỏ “Tại sao ta phải nói cho ngươi, ngươi thật sự rất kỳ quái nha.” Người này liên tục hỏi thăm quan hệ của nàng với Vân gia, rốt cuộc hắn có ý đồ gì?

Mộ Dung Thiên Lý mặc dù không cho là đúng nhưng cũng chỉ cười cười .

Hắn không trả lời nàng , bỗng nhiên dừng bước , dùng cằm chỉa chỉa tửu lâu bên cạnh “Tới Nhã Tiên Cư rồi.” Nhã Tiên Cư chính là tửu lâu lớn nhất ở thành này .

“Nhã Tiên Cư?” Thanh Thanh nhếch miệng “Tên này quả thật rất tầm thường.”

“A?” Mộ Dung Thiên Lý vẫn cười rất nho nhã, Thanh Thanh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói “Tuý Thanh Phong”, so với Nhã Tiên Cư thì cái tên này thanh thoát hơn nhiều.

“Tuý Thanh Phong?” Mộ Dung Thiên Lý hơi trầm tư, cảm thấy dường như nàng nói rất nghiêm túc .

“Nguyệt hạ độc chước, tuý khán thanh phong, dữ thế vô tranh, khoái ý giang hồ.” Vẻ mặt Thanh Thanh hiện rõ sự khao khát, suy nghĩ về ý nghĩa của bài thơ “Đây mới thực sự là một cuộc sống vui vẻ.” Tám phần là do nàng xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp nên mới có loại ý nghĩ không tranh giành này, chỉ hướng đến cuộc sống trăng thanh gió mát. (một mình uống rượu dưới trăng sáng, ngắm gió mát đang thổi, không tranh giành với thế nhân, thấy được niềm vui chốn giang hồ)

Tuy rằng không đánh giá cao ‘thơ’ của nàng , nhưng Mộ Dung Thiên Lý lại đánh giá rất cao tâm tình không muốn tranh đấu của Thanh Thanh.

“Gió mát có thể xem sao?”

Thanh Thanh lấy tay chỉ vào ngực mình “Dùng nơi này để xem, thật sự là ngu ngốc.”

Nghe nàng nói vậy, Mộ Dung Thiên Lý cảm thấy mình quả thực rất ngu ngốc. Tuy cảm giác đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng cũng đủ để hắn biết rằng hắn ở trước mặt nàng chỉ là một kẻ ngu ngốc.

Trong các triều đại, luôn luôn có một số người lấy việc kể chuyện làm sự nghiệp. Những vị tiên sinh kể chuyện đó có thể nói đủ loại chuyện xưa, từ những câu chuyện trên giang hồ cho đến những chuyện trong triều đình, của hậu duệ quý tộc, chỉ cần là những chuyện thú vị thì họ nhất định sẽ không bỏ qua. Ở trong Nhã Tiên Cư hiện đang có một vị tiên sinh như thế.

Vừa đi vừa nói chuyện , hai người đã bước vào Nhã Tiên Cư. Thanh Thanh vừa mới bước vào cửa thì đã thấy một lão già nước miếng bay tứ tung, đang vui vẻ kể lại những câu chuyện cũ.

“Các vị các vị, hiện giờ chúng ta sẽ nói đến câu chuyện thứ ba của Vô Tranh sơn trang...”

“Lão mau nói ra đi, chúng tôi đều đang chờ nghe câu chuyện của Độc nương tử và võ lâm đệ nhất mỹ nam.”

“Chình là, một người phong lưu như Tuỳ Phong công tử, rốt cuộc đã bị chế phục như thế nào? Tại sao phải ngoan ngoãn cưới Độc nương tử làm vợ?”

Võ lâm đệ nhất mỹ nam ? Nhất định là rất dễ nhìn.

Thanh Thanh háo sắc suy nghĩ , đáng tiếc tên kia đã có vợ , nếu không nàng thật sự muốn đi dụ dỗ hắn .

“Người ta nói Thiên Cơ các chủ Quân Tuỳ Phong là võ lâm đệ nhất mỹ nam , Tuỳ Phong công tử trời sanh có bản tính phong lưu , mỹ nhân đi theo bên người hắn là vô số . Cho đến khi hắn gặp được Độc nương tử , cũng chính là Vô Tranh sơn trang Tam tiểu thư , bọn họ gặp nhau như thế nào ? Chuỵen này phải nói đến buổi tối ngày hôm đó...”

A, một người là công tử phong lưu, cùng với lãnh huyết độc y, chuyện xưa của hai người này nhất định rất thú vị.

“Muốn ăn cái gì?” Mộ Dung Thiên Lý lên tiếng. Thanh Thanh lúc này mới phát hiện ra tiểu nhị đang chờ nàng gọi món ăn. Nàng nghe kể chuyện đến xuất thần nên không hề chú ý đến tiểu nhị.

“Mang tám món ăn ngon nhất ra đây.” Thanh Thanh tuỳ tiện trả lời một câu, sau đó quay lại nhìn vị tiên sinh đang kể chuyện. Nàng đã bị câu chuyện tuyệt vời kia hấp dẫn, hoàn toàn quên đi cái dạ dày đang biểu tình của mình.

Tốc độ của nhà hàng cao cấp không phải là khoác lác, chỉ trong chốc lát, tám món ăn ngon nhất đã được mang lên.

“Gạch cua nấu nấm , gà nấu đông , tôm bóc vỏ nấu với mộc lan ( mộc lan là tên một loại thực vật có thể dùng làm thuốc chữa bệnh ), kim ngư chân vịt , cá diếc chiên, bong bóng cá nấu rượu Bách Hoa , thịt cua hải đường, canh tuyết nhĩ.” Tiểu nhị tươi cười, ân cần giới thiệu tên các món ăn. Nhìn hai người khách này ăn mặc sang trọng, hắn nhất định có thể kiếm được một ít lợi ích.

Thanh Thanh cũng không có phản ứng gì nhiều “Cũng bình thường thôi.”

“Cô nương , người có điều không biết rồi , chỉ dùng những nguyên liệu đơn giản mà nấu được những món ăn có mùi vị không đơn giản, đây mới là chỗ đặc sắc của Nhã Tiên Cư .”

“Thật không ?” Thanh Thanh tỏ vẻ nghi ngờ , dùng chiếc đũa gắp một miếng cá diếc bỏ vào trong miệng , cẩn thận nhấm nháp mùi vị , sau đó gật đầu hài lòng “Không tồi không tồi , vừa tươi vừa ngon , lửa chiên vừa đủ , có thể làm món cá diếc đạt đến trình độ này quả thực là không đơn giản .” Thanh Thanh không phải là một bé gái mồ côi sao ? Như thế nào lại trở thành một chuyên gia ẩm thực như vậy ? Hắc hắc , thật ra Thanh Thanh từng đến làm công cho một khách sạn , cho nên đã nếm qua rất nhiều đồ ăn , miệng của nàng làm sao mà sai được .

“Đúng vậy, đúng vậy , lửa chính là điểm mấu chốt của món ăn này.” Bất kể nàng nói có đúng không, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.

Thanh Thanh lại nếm thử một miếng kim ngư chân vịt, sau đó gật đầu liên tục “Không sai không sai, món kim ngư chân vịt này rất mềm, mùi vị rất ngon. Nhất là hình dạng, thật là đặc biệt .”

“Không nghĩ đến cô nương lại là một người sành ăn như vậy.” Tiểu nhị cất tiếng ca ngợi, lần này là thực lòng.

Thanh Thanh cười ngượng ngùng “Không có đâu, ta chỉ biết ăn thôi.”

Tiểu nhị cười gian “Cô nương chẳng những đẹp như thiên tiên, hơn nữa kiến thức bất phàm, vị công tử này thật sự là có phúc.” Làm tiểu nhị nhiều năm như vậy, hắn đã gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng không có ai đẹp như vị cô nương này.

Thanh Thanh cúi mặt xuống “Mộ Dung Thiên Lý, thưởng cho hắn.” Diện mạo của nàng bình thường đến mức không thể bình thường hơn , vậy mà dám nói nàng đẹp? Rõ ràng là tâng bốc , muốn tiền thưởng thì cứ nói thẳng , cần gì phải khen tặng như vậy.

Tiểu nhị lĩnh tiền thưởng xong vui vẻ rời đi.

“Vân cô nương , ta không nghĩ nàng biết nhiều như vậy.” Nữ nhân biết ‘thưởng thức’ món ăn thật sự không nhiều lắm.

Thanh Thanh chọc đũa vào đĩa rau, nói một cách thờ ơ “Bình thường thôi.”

Vừa nghe chuyện xưa vừa ăn cơm, Thanh Thanh ăn thật sự rất ngon miệng, cách ăn của nàng không tính là đẹp mắt nhưng cũng coi như không thất lễ. Bất quá, trong mắt Mộ Dung Thiên Lý thì vẫn có vẻ thô tục.

“...từ nay về sau, Độc nương tử không còn xuất hiện trong chốn giang hồ nữa.” Chuyện xưa rốt cuộc đã nói xong .

“Chuyện đến đây là xong rồi sao?”

“Xong rồi, còn muốn thế nào nữa? Chẳng nhẽ muốn nói tiếp chuyện con cái của của bọn họ?”

“Vô Tranh sơn trang truyền kỳ chỉ có ba câu chuyện thôi sao?”

“Chỉ có ba câu chuyện thôi.”

“Thật là đáng tiếc , không biết Vô Tranh sơn trang có thể hay không có thêm một vị Tứ tiểu thư .”

Trong lòng Thanh Thanh cũng có ý đó , nàng vừa nghe xong câu chuyện của Tam tiểu thư thì đã bắt đầu chờ mong câu chuyện của Tứ tiểu thư . Tuy biết rằng không có Tứ tiểu thư nhưng nàng vẫn rất chờ mong được nghe chuyện của Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư . Không nghe được hai câu chuyện đó , thật sự là đáng tiếc .

“Tuyệt đối không có , lão nhân ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy , ta có thể khẳng định , Vô Tranh sơn trang chỉ có ba vị tiểu thư .” Chuyện trên đời mấy ai đoán trước được , có lẽ không bao lâu nữa , Vô Tranh sơn trang lại có thêm một vị Vân tứ tiểu thư .

“Nói chuyện khác đi .” Mới nghe mà đã nghiện a .

“Không thành vấn đề , lão nhân ta đã hành tẩu giang hồ nhiều năm , trên giang hồ có chuyện gì mà ta không biết , các vị muốn nghe cái gì ? Chỉ cần các vị nói ra , ta nhất định sẽ biết .”

Chuyên nghiệp như vậy sao ? Không bằng đi làm paparazi .

Paparazi ? Chuyên nghiệp ? Trong lòng Thanh Thanh đột nhiên bừng sáng , một kế hoạch lặng lẽ hiện lên trong lòng . Ngón tay chỏ chống cằm , nàng cười rất gian trá .

Ăn uống no say , lau lau cái miệng .

“Thanh toán , à không , lấy hoá đơn .” Nàng không có một đồng xu dính túi , huống chi lần này là do tên kia mời khách , đương nhiên hoá đơn phải do hắn thanh toán mới đúng .

Mộ Dung Thiên Lý sờ soạn trên người cả nửa ngày, sau đó xấu hổ nói với nàng “Quên mang tiền.” Hôm nay vừa thay một bộ quần áo mới, lại đi vội quá, cho nên...

“Cái gì?” Thanh Thanh không để ý hình tượng mà kêu to lên. Mời mỹ nữ ăn cơm mà không mang theo tiền, hắn đúng là không biết xấu hổ.

Chương 6: Văn tài xuất chúng .

Thanh Thanh trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiên Lý một cái, sau đó vẫy tay gọi tiểu nhị.

“Cô nương có gì phân phó.” Thái độ phục vụ quả nhiên không tệ.

“Chúng ta không mang theo tiền, ngươi nhìn xem trên người hắn có gì đáng giá để trừ nợ không.” Nhìn mặt mũi của Mộ Dung Thiên Lý, trên người hắn nhất định sẽ có vài món đồ đáng giá gì đó. Chỉ cần không lấy nàng đi để gán nợ thì có bán tên Mộ Dung đó cũng không sao.

“Ách...cái này.” Trên mặt tiểu nhị lộ ra vẻ khó xử “Hai vị đừng nói giỡn, nhìn hai vị đâu giống người không có tiền thanh toán.”

Thanh Thanh nhàn nhã ngồi xuống, nhìn sang bên cạnh “Mộ Dung, làm sao bây giờ ?”

Mộ Dung Thiên Lý còn chưa kịp trả lời thì tiểu nhị đã nói tiếp “Cô nương, tiểu điếm có một quy củ, chỉ cần có thể đối được câu đối dán trên cửa kia thì có thể ăn uống miễn phí tại tiểu điếm trong ba ngày, cô nương có muốn thử hay không?”

“Được.” Mộ Dung Thiên Lý lập tức đáp ứng , hắn vốn rất tin tưởng vào tài văn chương của mình.

Thanh Thanh bị hắn tranh nói trước cũng không hờn giận, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái “Phiền tiểu nhị ca dẫn đường.”

Vừa mới bước đến cửa , quả thực đã nhìn thấy mấy câu đối đỏ, Thanh Thanh thập phần vui mừng , vừa rồi là do nàng sơ ý , cho nên không có nhìn thấy mấy câu đối này. Mỗi một câu đối chỉ có một vế, rõ ràng là đang đợi người đến điền vào.

“Bên kia có bút lông và mực.” Tiểu nhị chu đáo chỉ vào quầy .

Thanh Thanh cười tự phụ , rất nhanh đi đến bên quầy, nói với lão chưởng quầy một cách khách khí “Cho ta mượn dùng một chút .”

“Cô nương, mời.” Có người đối câu đối, lại có náo nhiệt để xem. Thanh Thanh vừa bước qua, chưởng quầy cũng cười ha ha mà đi theo sau, thuận tiện bưng theo nghiêng mực.

Thanh Thanh cười hắc hắc “Thực xin lỗi, ta đối trước.” Thanh Thanh luôn tranh cường háo thắng, tuyệt đối không muốn bại dưới tay Mộ Dung Thiên Lý.

Vế trên: Tửu khách tửu lâu đồng tuý tửu. ( khách uống rượu trong quán rượu đồng thời say rượu )

Thanh Thanh đối vế dưới: Thảo nhân thảo hoạ hảo ngâm thi. ( câu này bạn nào hiểu thì dịch dùm mình nhá )

Vế trên: Triêu triêu triêu triêu triêu triêu tịc .

Thanh Thanh đối vế dưới: Trường trường trường trường trường trường tiêu. ( Đêm dài thật dài dài thật dài )

Vế trên: Hoa giáp trùng khai , ngoại gia tam thất tuế nguyệt .

Thanh Thanh đối vế dưới: Cổ hy song khánh , nội đa nhất cá xuân thu .

(Thời nhà Thanh ở Trung Quốc, hoàng đế Càn Long từng tổ chức yến tiệc mời hàng nghìn bô lão đến dự, 390 bô lão đã đến, trong đó có một cụ già tuổi cao đặc biệt. Hoàng đế đã sáng tác hai vế đối để nói về tuổi tác của cụ, chính là hai vế đối trên, nói luôn, cụ già đó 141 tuổi )

Sau khi viết xong một loạt những câu đối sinh động như mây bay nước chảy , Thanh Thanh đem bút lông ném ra đằng sau , rất có phong phạm của một thư sinh . Nếu giờ phút này nàng cải trang làm nam nhân , không biết sẽ khiến cho bao nhiêu vị cô nương chết mê chết mệt .

“Chưởng quầy đại thúc, tiểu nữ bêu xấu, nếu không có trở ngại, có thể mời ta một chút cơm không?”

Chưởng quầy nhìn mấy vế đối này giống như đang nhìn thấy bảo bối, kích động sờ vào nét chữ còn chưa ráo mực “Rất tinh tế a . Không thành vấn đề , không thành vấn đề , đừng nói là một chút cơm , cho dù ba đấu cũng không thành vấn đề .”

Sắc mặt Mộ Dung Thiên Lý rất khó coi , trong đó mang theo vài phần không cam lòng. Không cam lòng bị một tiểu nữ nhân đoạt mất cơ hội thể hiện , cũng không cam lòng khi tài năng văn chương của mình lại thua kém một tiểu nữ tử. Nhưng trong sự không cam lòng đó vẫn mang theo vài phần ngưỡng mộ cùng kính nể, có thể đối được ba vế đối này, tài năng văn chương của nàng thực sự rất cao.

Thanh Thanh đắc ý nhìn Mộ Dung Thiên Lý “Đừng ở trước mặt ta tranh giành nổi bật, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Người cổ đại vô luận là như thế nào cũng không thể tranh giành với người hiện đại.

“Mộ Dung Thiên Lý cam bái hạ phong.” Hắn không muốn nhận thua cũng không được.

Thanh Thanh cười “Nguyên bản là ngươi mời ta ăn cơm, bây giờ đổi ngược lại là ta mời ngươi ăn cơm.”

Lão chưởng quầy đưa bút lông đến trước mặt nàng “Cô nương, mời ra một vế đối đi.” Nhã Tiên Cư có quy củ, những người giải được câu đối đều phải lưu lại một vế đối khác.

Tiểu nhị đã thay một tấm giấy đỏ mới, Thanh Thanh nghĩ nghĩ một lúc rồi đề bút viết: Khai khẩu tiện tiếu , tiếu cổ, tiếu kim, phàm sự phó chi nhất tiếu. ( mở miệng cười, cười xưa, cười nay, hễ có chuyện đều nở nụ cười)

Thấy bên cạnh còn có một tấm giấy, Thanh Thanh thuận tay viết thêm một câu: Băng lãnh tửu nhất điểm, lưỡng điểm, tam điểm . (rượu lạnh một điểm, hai điểm , ba điểm)

Tiểu nhị hình như muốn cùng nàng đối nghịch , lại tiếp tục treo lên một tấm giấy đỏ nữa , nàng đành phải viết tiếp : Kim ngân hoa tiểu , hương phiêu thất bát cửu lý . (một đoá hoa kim ngân nhỏ, hương bay 7, 8, 9 dặm )

Lại treo nữa , có phải muốn đem toàn bộ tài văn chương trong bụng nàng lôi ra hết không, nàng liếc mắt nhìn về phía lão chưởng quầy, nhìn thấy thần sắc chờ mong của lão , không nhịn được thở dài một tiếng , lại tiếp tục đề bút: Nguyệt viên nguyệt khuyết , nguyệt khuyết nguyệt viên, niên niên tuế tuế, mộ mộ chiêu chiêu, hắc dạ tẫn đầu phương kiến nhật .( trăng tròn trăng khuyết, trăng khuyết trăng tròn, năm năm tuổi tuổi, sớm sớm chiều chiều, đêm tàn sẽ thấy trời hửng sáng)

Người đến xem ngày càng nhiều, hơn phân nửa khách nhân đều đã chạy đến góp vui .

Liên tục viết ra bốn vế trên , nàng lại đổi sang viết vế dưới : Tuyết lí bạch mai , tuyết ánh bạch mai mai ánh tuyết . ( câu này cũng khó hiểu )

Lục lục thì thuận lợi, Thanh Thanh viết thêm một vế trên thú vị nữa “Đại ngư cật tiểu ngư , tiểu ngư cật hà nhân, hà nhân cật thuỷ, thuỷ lạc thạch xuất,” (cá lớn đớp cá bé, cá bé ăn tôm.)

Nàng viết một hơi sáu vế đối, một chuyện tưởng như không thể , tất cả khách nhân ở đây đều ngơ ngác nhìn nàng. Những vế đối đó không phải do người xưa nghĩ ra, mà đó chính là do nàng viết , hơn nữa mỗi vế đối đều vô cùng tinh diệu.

“Tốt...” Không biết người nào vỗ tay trước, chỉ biết xung quanh lập tức vang lên một tràng pháo tay .

“Cám ơn.” Thanh Thanh bắt chiếc những người diễn kịch trên truyên hình, không ngừng ôm quyền cảm tạ.

“Cô nương, trong vòng một tháng, ngươi có thể tuỳ ý đến Nhã Tiên Cư ăn uống, ta tuyệt đối không thu nửa quan tiền của ngươi.” Lão chưởng quầy nhìn mấy câu đối, trong lòng đánh giá rất cao. Có mấy câu đối này làm bảng hiệu, tài tử danh sĩ nhất định sẽ kéo đến không ít, Nhã Tiên Cư lại sắp chật ních người.

“Cám ơn .” Thanh Thanh nghĩ thầm trong bụng : Về sau ăn uống không cần phải trả tiền , thực mẹ nó... Ý, không thể nói thô tục, phải nói thật sự là thích a .

Lão già vừa nói kia đang vuốt vuốt chòm râu “Đừng khách khí, văn chương của cô nương thật là độc đáo, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương.”

Cô nương này xinh đẹp như thiên tiên, văn chương xuất chúng, có thể xuất khẩu thành thơ .

Thanh Thanh nói một cách lễ phép “Tiên sinh quá khen, tiểu nữ tử bất quá là tuỳ hứng mà viết, tài sơ học thiển, tiện danh không đáng nhắc đến.”

Tuỳ hứng? Nói cho có mà thôi, những gì nàng vừa viết ra đều là những vế đối lừng danh do người xưa truyền lại .

Đúng là nàng đã từng lưu ban ba năm ở trường trung học , nhưng số sách mà nàng đã đọc quả thực không ít . Nhất là nàng từ nhỏ đã đam mê văn học , những lúc không có việc gì đều lấy mấy quyển câu đối ra xem, có đôi khi luyện chữ viết để gia tăng lạc thú của cuộc sống. Thật không ngờ những hứng thú ngày thường của nàng lại hữu dụng đến vậy.

Nàng thực sự xinh đẹp sao? Vì cái gì có người dùng ánh mắt háo sắc để nhìn nàng? Thanh Thanh nhíu mày, nàng không thích có người nhìn nàng như vậy.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thanh Thanh giống như tiên nữ thoáng chốc đã biến mất trong đám đông.

Mộ Dung Thiên Lý đương nhiên đuổi theo sau nàng.

“Tài nữ.” Mộ Dung Thiên Lý không nhịn được tán thưởng.

Khoé miệng Thanh Thanh khẽ nhếch lên “Cám ơn đã khích lệ.” Người hiện đại nào đến cổ đại mà không có văn tài xuất chúng? Xã hội hiện đại thật là tốt, mọi người đều có thể đọc sách.

“Ta rất khâm phục nàng.” Hắn không muốn phục cũng không được.

“Không cần khách khí như vậy, ngươi cũng đâu có kém.” Có thể nhảy từ trên cây xuống , không biết hắn có võ công không?

“Nàng cùng Vân gia có quan hệ gì?” Cơm cũng ăn xong rồi, chắc nàng có thể nói cho hắn biết .

Thanh Thanh thử dài “Ai da , ta cũng nói thực cho ngươi biết , tên thật của ta là Vân Băng Tâm .” nàng vừa chạy vừa nói thêm một câu “Ta thích ngươi gọi ta là Thanh Thanh .”

“Băng Tâm?” Không phải là võ lâm đệ tứ mỹ nhân, là vị hôn thê của Phương Chấn Hiên sao? Mộ Dung Thiên Lý lập tức cảm thấy thất vọng. Hoá ra, nàng đã là danh hoa có chủ.

Thanh Thanh trả lời một cách rõ ràng “Đúng vậy.”

Trong lòng Mộ Dung Thiên Lý cảm thấy nghi hoặc. Người ta đồn từ nhỏ Vân Băng Tâm thân thể đã yếu đuối, ôn nhu hiền thục. Nhưng vị cô nương này lại tràn ngập sức sống, ngôn từ cử chỉ lại có phần thô lỗ, nàng thật sự là Vân Băng Tâm sao?

Cũng có một lời đồn nói rằng bệnh tình của Vân Băng Tâm thập phần nghiêm trọng, không lâu nữa sẽ rời đi nhân thế. Nhìn nàng giống như người sắp chết sao? Nếu nàng thật sự giống như người sắp chết, thì trên đời này làm gì có người nào sống nữa. Vị Băng Tâm cô nương này đáng để hắn tìm tòi nghiên cứu.

“Nàng đã có vị hôn phu đúng không?” Mộ Dung Thiên Lý không hề hờn giận .

“Hả?” Thanh Thanh sủng sốt , nàng đã có vị hôn phu? Tại sao nàng không biết? Không thể nào , nàng vừa mới xuyên qua mà đã phải nhảy vào nấm mồ hôn nhân rồi sao?

“Vạn Kiếm sơn trang Phương Chấn Hiên.”

“Cái gì chứ... chưa từng nghe qua , không biết , ngươi vừa nói hắn là của ta...” Vị hôn phu ? Có lầm hay không? Cái công ty xuyên thời không kia đúng là rác rưởi, cái tin tức quan trọng như thế mà không nói cho nàng.

“Chưa từng nghe qua?” Là một nữ tử giang hồ, ai mà không biết đại danh của Phương Chấn Hiên .

“Dừng .” Thanh Thanh ôm lỗ tai “Tạm thời đừng nói nữa , ta muốn yên tĩnh một lúc .”

“Vân cô nương, ta biết... nàng rất thống khổ . Người mà Phương Chấn Hiên thích là Vô Ảnh la sát Bạch Ngâm ( Mạn Điệp tỷ tỷ ), chuyện này trên giang hồ không ai không biết, việc hôn sự này hoàn toàn là do hai bên cha mẹ làm chủ, nếu nàng không muốn gả ho hắn, ta có thể giúp nàng.” Tên tiểu tử Phương Chấn Hiên kia đúng là có phúc mà không biết hưởng, hắn không cần một kỳ nữ như Thanh Thanh mà lại đi thích một nữ nhân đã có chồng.

Thanh Thanh giống như nhìn thấy một tia hy vọng “Giúp như thế nào?”

“Gả cho ta.” Mộ Dung Thiên Lý nói không do dự.

“Ách, ngươi đi chết đi.” Vô luận là ai nàng cũng không muốn gả, vì muốn chạy khỏi hang hùm mà phải sa chân vào ổ sói , đây tuyệt đối không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Đầu óc nàng còn chưa có rỉ sét, cái chuyện ngu ngốc này nàng tuyệt đối sẽ không làm.

Mộ Dung Thiên Lý cảm thấy một trận xấu hổ “Vân cô nương , tuy rằng ta kém hơn Phương Chấn Hiên , nhưng ta...”

“Dừng.” Thanh Thanh mau chóng chuyển sang chủ đề khác “Ta về nhà.” Hắn đúng là một tên mê gái, bọn họ vừa mới gặp nhau, còn chưa tìm hiểu kỹ càng, nàng dựa vào cái gì mà gả cho hắn?

“Vào đi thôi .” Nếu nàng không muốn nói về vấn đề này nữa thì hắn càng không thể tiếp tục mặt dày mày dạn mà hỏi nàng .

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3