Tuyệt thế mị phu nhân (Quyển 2) - Chương 15

Chương 15: Bác học đa tài.

Bề ngoài của Đoạn Tiêu đủ để cho tất cả nữ tử trong thiên hạ điên cuồng.

Trong 68 vị nhân tuyển cho ngôi vị Minh Vương phi có hơn phân nửa là bị Minh Cung ép buộc, không thể phản kháng nên mới tham gia tiệc tuyển phi. Nhưng sau khi nhìn thấy Đoạn Tiêu mọi sự khó chịu đều đã tiêu tan, cơhồ không ai không muốn gả cho hắn, chỉ có một số ít nữ tử trong lòng đã có người yêu là vẫn duy trì được chính kiến của mình.

Giang Nam song xu thuộc về số đông, từ khi nhìn thấy bộ mặt thật của Đoạn Tiêu, hai nàng đối với ‘sắc đẹp’ của hắn thèm nhỏ nước dãi.

Như Nguyệt biết bản thân mình không có cơ hội gả vào Mộ Dung gia, không bằng nắm lấy thời cơ này để trở thành Minh Vương phi. So quyền thế, Minh Vương hơn Mộ Dung Thiên Lý, so về vẻ bề ngoài, Mộ Dung Thiên Lý càng thất bại thảm hại. Nàng tự nhiên cảm thấy may mắn lúc trước đã không gả cho hắn, nếu không lấy đâu ra cơ hội tham gia tranh đoạt ngôi vị Minh Vương phi. Trong những cô nương tham gia dự tuyển trừ Mộ Dung Thiên Thuỷ ra thì có ai so được với các nàng. Mộ Dung Thiên Thuỷ không muốn làm Minh Vương phi thì tỷ muội hai nàng đương nhiên là người ưu tú nhất. Chỉ cần tỷ tỷ đem Minh Vương tặng cho nàng, nàng nhất định có thể ngồi lên ngôi vị Minh Vương phi.

Hai người là tỷ muội song sinh tự nhiên sẽ có rất nhiều ý tưởng giống nhau. Như Yên cũng giống Như Nguyệt, tự cảm thấy may mình vì mình chưa gả ra ngoài, may mắn khi có cơ hội tham gia tuyển phi. Chỉ cần muội muộiđem cơ hội này tặng cho nàng, nàng nhất định sẽ là Minh Vương phi.

“Tỷ tỷ, nhường ta làm Minh Vương phi.” Như Nguyệt cuối cùng cũng tìm được cơ hội đem ý đồ xấu xa của mình nói cho tỷ tỷ. Đây chính là câu khẳng định, không phải câu hỏi.

“Tại sao?” Nàng đang định tìm cơ hội để nói ra, ai biết Như Nguyệt nhanh chân chạy trước.

“Bởi vì ta là muội muội a, ngươi là tỷ tỷ hẳn nên nhường cho ta.” Như Nguyệt làm ra vẻ chuyện đó là lẽ đương nhiên, cao ngạo hệt như cả thế giới này đều nợ tiền của nàng.

Thủy chung là tỷ muội song sinh, Như Yên cũng làm ra một bộ dáng giống hệt Như Nguyệt:

“Chính vì ta là tỷ tỷ, ngươi nên nhường hắn cho ta mới phải. Tỷ tỷ chưa xuất giá, không đến phiên muội muội!”

Như Nguyệt hung hăng chỉ vào Như Yên:

“Không được, Minh Vương là của ta!”

Như Yên kiêu ngạo vênh mặt lên:

“Như Nguyệt, cái gì ta cũng có thể cho ngươi, duy chỉ có hắn là không được!”

“Lần trước ngươi xúi ta hãm hại Mộ Dung Thiên Lý, kết quả khiến ta mất hết thể diện, lần này ngươi nên tặng hắn cho ta!”

Như Yên không cam lòng yếu thế:

“Lần trước ta đã đem Mộ Dung Thiên Lý tặng cho ngươi, lần này ngươi nên đem Minh Vương tặng cho ta!”

Như Nguyệt không nén nổi lửa giận:

“Bởi vì chủ ý ngu ngốc của ngươi nên ta và Mộ Dung Thiên Lý mới không còn hy vọng, ta nhường hắn cho ngươi, Minh Vương là của ta!”

“Nói bậy, rõ ràng ngươi muốn tranh hắn với Thanh Thanh nên ta mới bày mưu cho ngươi. Là do ngươi ngu ngốc, đem mọi chuyện phá hỏng, như thế nào lại trút hết lên đầu ta!”

“Minh Vương là của ta!” Như Nguyệt giống như đứa nhỏ không giành được món đồ chơi, hướng về phía Như Yên hét to.

Như Yên nheo mắt lại nhìn Như nguyệt khiêu khích:

“Tự mình tranh đi.”

Như Nguyệt đón lấy ánh mắt khiêu khích của nàng ta:

“Ai sợ ngươi a.”

****

“Cái gì cái gì cái gì?”

Thanh Thanh bộ dạng không thể tin nổi nhìn Như Nguyệt, không thể tưởng tượng nàng cư nhiên đưa ra yêu cầu vô lý như vậy!

Như Nguyệt khó chịu bịt tai lại:

“Đừng hét, lỗ tai ta điếc bây giờ!”

Thanh Thanh nghiêm trang nhìn nàng:

“Lỗ tai ngươi không điếc, là lỗ tai ta hư rồi, nhất định là hỏng rồi!”

“Lỗ tai ngươi không hỏng, ta đích thực muốn nhờ ngươi giúp ta hạ thuốc vào trong rượu của hắn, để cho chúng ta gạo nấu thành cơm.”

Như Nguyệt ngạo nghễ nhìn Thanh Thanh:

“Chỉ cần ta làm Minh Vương phi, nhất định không bạc đãi ngươi đâu. Xem bộ dạng của ngươi, chắc chắn không thể gả ra ngoài. Sau khi ta làm Vương phi, ta sẽ dùng thế lực của Minh Cung tìm cho ngươi một lang quân như ý, thế nào? Với điều kiện của ngươi, không có khả năng làm chính thất, nhưng còn có hy vọng làm tiểu thiếp.”

Thanh Thanh kinh ngạc nhìn nàng ta một hồi lâu, cuối cùng không thể nhịn được mà cười rộ lên. Trên thực tế, nàng xúc động đến mức muốn bóp chết Như Nguyệt.

Da mặt nữ nhân này tuyệt đối dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành, loại người như vậy có nói nhiều cũng chỉ phí công!

“Ngươi cười cái gì?” Như Nguyệt đắc ý dào dạt:

“Có phải nghe nói mình có thể gả ra ngoài nên cảm thấy cao hứng đúng không?”

Thanh Thanh cười lớn hơn nữa, nữ nhân kia thật sự không có đầu óc, sống trên đời cũng chỉ làm lãng phí lương thực!

“Ngươi cười cái gì?”

Như Nguyệt có chút bực bội. Nếu không phải nghe nói nàng ta cùng Minh Vương có quen biết thì nàng sẽ không cần tìm đến nhờ hỗ trợ. Thật không rõ tại sao nàng ta lại nhận thức Minh Vương!

Thanh Thanh miễn cưỡng nén cười, nói một cách nghiêm túc:

“Tại sao ngươi không tự mình đi tìm hắn? Sao lại tìm ta hỗ trợ?”

“Ngươi nghĩ ta chưa từng nghĩ đến điều đó hay sao. Ta không biết hắn ở đâu!”

“Ta thì biết chắc?” Thanh Thanh khinh thường:

“Thật sự là vô lý!”

Nữ nhân này muốn nàng hỗ trợ nàng ta giành lấy lão công, cho dù nàng ăn no không có việc gì làm cũng không ngu ngốc đến mức nhận lời!

Giọng điệu của Thanh Thanh khiến Như Nguyệt tức giận, nàng đập mạnh tay xuống bàn, vênh váo đứng lên:

“Ngươi đừng có không biết phân biệt phải trái!”

Thanh Thanh nàng chính là không biết phân biệt phải trái, thì sao nào? Nàng cười lạnh một tiếng:

“Muốn tìm Đoạn đại ca? Tự mình đi đi, ta không biết huynh ấy ở đâu.”

“Ngươi làm sao lại không biết? Trong yến hội, ta rõ ràng nghe thấy ngươi gọi hắn là Đoạn đại ca, vừa cười vừa nói một thôi một hồi, các ngươi rõ ràng quen biết!”

Như Nguyệt chỉ thẳng vào mặt Thanh Thanh:

“Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi nên an phận, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi. Sau khi ta làm Vương phi, người ta thu thập đầu tiên chính là ngươi!”

Thanh Thanh cười đến mức xóc hông, nàng ôm bụng, thở dồn dập:

“Vân Tam tiểu thư, lời ngươi nói thực rất buồn cười a. Là ngươi cầu xin ta giúp ngươi, đây là thái độ khi cầu xin người khác giúp đỡ của ngươi sao?” Thái độ của Như Nguyệt rõ ràng là đang uy hiếp nàng. Vân Thanh Thanh nàng thích mềm không thích cứng, điệu bộ này đối với nàng vô dụng.

Như Nguyệt hung dữ trừng mắt nhìn Thanh Thanh một cái:

“Hừ, Minh Vương nhất định chọn ta làm thê tử!”

Thanh Thanh chớp mắt, nói giọng trêu chọc:

“Như Nguyệt cô nương, chỉ cần là người mắt không có tật thì tuyệt đối không chọn nữ nhân như ngươi. Đi thong thả ha, ta không tiễn.”

Nếu có kẻ chọn Như Nguyệt làm thê tử, tuyệt đối là người mù mắt, nếu không cũng là đầu có có vấn đề! Đoạn Tiêu không mù, cũng chẳng phải kẻ ngu, đời này, nàng ta không có hy vọng làm Minh Vương phi!

Như Nguyệt nổi giận đùng đùng bước đi ra ngoài, Mộ Dung Thiên Thuỷ trùng hợp từ ngoài đi vào. Hai nàng gặp thoáng qua, Thiên Thuỷ quay đầu lại nhìn Như Nguyệt vài lần sau đó lại nhìn Thanh Thanh, kỳ quái hỏi:

“Nàng ta đầu óc có vấn đề phải không?”

Cuộc đối thoại giữa Như Nguyệt và Thanh Thanh nàng có nghe thấy một ít.

Thanh Thanh cố nén cười:

“Tuyệt đối là như vậy.”

Nàngta vẻ mặt đỏ bừng, hai vai lại run run, người không biết còn tưởng nàng ta đang khóc!

“Danh tiếng của Giang Nam song xu trên giang hồ cũng không tệ, hoá ra lại là người như vậy.” Thiên Thuỷ thất vọng lắc đầu.

Thanh Thanh khinh bỉ:

“Các nàng độc ác như thế nào ta là người hiểu rõ nhất.” Nhiều năm trước, hai nữ nhân kia không ngừng lấy Vân Băng Tâm ra làm vật trút giận. Khi nàng mới xuyên qua đã bị tặng cho một cái tát, cho đến bây giờ, những ký ức đó vẫn còn mới nguyên trong trí nhớ nàng!

Thiên Thuỷ lại lắc đầu thất vọng:

“Xem ra giang hồ đồn đãi không thể tin.”

“Đương nhiên, nhất là những lời đồn đãi về Vô Tranh sơn trang, tất cả đều là bịa đặt.”

“Tại sao ngươi biết những lời đồn về Vô Tranh sơn trang đều là giả.” Thiên Thủy tò mò hỏi.

“Bởi vì ta là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư.”

‘Bịch’ một tiếng.

“Ái, người đâu rồi? Thiên Thuỷ, ngươi đi đâu vậy?”

Thanh Thanh gãi gãi đầu:

“Đi nhanh như vậy sao? Khinh công thật tốt a, chắc cũng tương đương với Điệp tỷ.”

Mộ Dung Thiên Thuỷ nằm trên mặt đất rên rỉ:

“Đừng kêu, ta ở trên mặt đất.”

Thanh Thanh cúi xuống nhìn nàng:

“Oa, mau đứng lên, đất rất lạnh, sẽ cảm mất.”

“Ngươi là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư ?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư ?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư ?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư ?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư ?”

“Đúng vậy.”

“Khụ, có dây thừng không?”

“Làm gì?”

“Thắt cổ.”

“Không có, ta cho ngươi mượn một miếng đậu hũ có được hay không?”

“Có đậu hũ khô không? Mà quên đi, ngươi cho ta mượn đậu hũ.”

“Làm gì?”

“Đâm đầu tự sát.”

“Trước khi chết nói cho ta biết, ngươi cùng Minh Vương thế nào rồi?”

“....”

****

Nếu nàng nhớ không lầm thì đây là lần thứ ba đến nơi này (Sở Sở : không có khả năng nhớ nhầm, tuy nàng từng lưu ban hai năm nhưng về phần đếm số 1,2,3 vẫn không có nhầm )

Không biết tại sao nàng lại đi đến nơi này.

Chẳng lẽ lại muốn gặp Đoạn Tiêu sao? Chắc là vậy, nàng cũng không nghĩ ra cách giải thích nào tốt hơn. Cho dù nàng không muốn thừa nhận thì cũng không thay đổi được sự thật.

Nàng nắm chặt ngọc tiêu, từ từ đi vào, từ xa đã thấy trên nóc nhà có một bóng hình màu bạc. Không cần nghĩ, đó nhất định là Đoạn Tiêu.

Trong lòng Thanh Thanh thầm kinh hoảng, tại sao hắn lại ở chỗ đó? Hắn chờ nàng hay sao? Nếu thật như vậy, hắn đối với nàng cũng có một chút hảo cảm?

Đang miên man suy nghĩ, Đoạn Tiêu đã phát hiện sự có mặt của nàng:

“Thanh Thanh, nàng đến muộn.” So với dự tính của hắn thì hơi muộn một chút.

Thanh Thanh khiếp sợ rồi lại khiếp sợ, hắn... đang đợi nàng?

“Chúng ta có hẹn sao?”

Đôi mày kiếm của Đoạn Tiêu nhướng lên:

“Ta nghĩ ta và nàng rất ăn ý. Buổi tối hôm trước và đêm qua chúng ta đều không hẹn mà gặp, không phải sao?”

“Muội chờ huynh hai buổi tối, hôm nay đến phiên huynh chờ muội, công bằng.” Vừa nói xong, Thanh Thanh đã đứng trên nóc nhà.

Đoạn Tiêu mỉm cười:

“Đúng là công bằng.”

Thanh Thanh nghiêng đầu, nhìn khay trà để trên nóc nhà:

“Đoạn đại ca, chúng ta uống trà sao?”

Nàng vừa nhảy lên nóc nhà đã nhìn thấy khay trà đặt một bên, trong khay ngoại trừ dụng cụ pha trà thì còn có ba món điểm tâm.

“Nàng đoán xem.” Bọn họ đã quen cách nói chuyện như thế này.

“Huynh đã không nói rõ thì muội chỉ có cách tự mình suy đoán mà thôi.” Thanh Thanh ngồi bên hắn, ánh mắt toát ra ý cười biểu hiện rằng tâm trạng nàng đang rất tốt.

Thanh Thanh cầm lấy một cái chén nhỏ chậm rãi đánh giá, miệng lầm bầm:

“Tử sa*? Không sai, dụng cụ pha trà cũng đầy đủ, không biết Đoạn đại ca đã chuẩn bị loại trà ngon nào?”

*Tử sa : Nói đến Trà đạo, không thể không nói đến ẩm tử sa, một trong bộ tứ quốc bảo của Trung Hoa (Lụa Tô Châu, Ấm tử sa, Kinh kịch và tranh thuỷ mặc). Ấm tử sa có nhưng công dụng mà người sử dụng ấm không thể không biết đến như : Dùng để pha trà không mất đi nguyên vị của trà. Thành ấm có nhiều lỗ thông khí kép nhỏ li ti (còn gọi là khí khổng), dùng lâu ngày có thể hấp thu mùi vị trà, chỉ cần chế nước sôi vào là có hương vị trà. Nước trà pha trong ấm để quên mấy ngày không bị thiu, mốc hay biến chất. Ấm sử dụng càng lâu càng phát màu. Ấm tử sa có đặc điểm chịu được sự biến động nhiệt độ nóng lạnh tức thời mà không bị rạn nứt, lại truyền nhiệt chậm, lỡ tay cầm vào ấm không bị phỏng.

Đoạn Tiêu dùng cằm chỉ chỉ về bình trà nhỏ đặt trên khay trà:

“Tự mình xem đi.” Trong đôi mắt xếch hẹp dài hiện lên một tia cười trêu chọc.

Thanh Thanh tò mò mở nắp ấm, một mùi rượu nồng đậm bay ra. Hoà trong gió lạnh ban đêm, mùi nữ nhi hồng càng thêm thơm mát.

Bị lừa rồi, hai tay Thanh Thanh chống hông, trừng mắt nhìn Đoạn Tiêu:

“Là rượu.”

Lấy ấm trà để đựng rượu, chỉ có hắn mới nghĩ ra!

“Lấy ấm trà đựng rượu lại có một mùi vị khác.”

“Rượu ngon xứng với chén dạ quang, dùng dụng cụ uống trà để thưởng thức rượu thì ngon chỗ nào?”

”Uống thử xem.” Đoạn Tiêu rót cho Thanh Thanh một chén, cũng rót cho mình một chén.

Thanh Thanh đưa tay với chén tử sa, một cảm giác ấm áp lan toả khắp người nàng, gương mặt nàng trở nên vui vẻ:

“Là nhiệt.”

“Dùng tử sa để nấu rượu lại có một hương vị khác.”

“Điểm tâm này thì tính sao? Chưa từng nghe qua vừa uống rượu vừa ăn điểm tâm.” Thanh Thanh trừng mắt nhìn ba đĩa điểm tâm kia, nàng còn tưởng đây là trò đùa dai của hắn.

“Bụng rỗng uống rượu hại dạ dày.” Hắn giải thích qua loa hiệu quả của ba đĩa điểm tâm.

Thanh Thanh không hỏi thêm, vươn đầu lưỡi liếm một chút rượu ngon ấm áp. Vị rượu nồng đạm ở trong miệng nàng từ từ lan toả.

“Oa, rượu ngon a.” Thanh Thanh uống một ngụm hết sạch chén rượu.

“Có biết là rượu gì không?” Ánh mắt mờ ảo của hắn liếc nhìn nàng một chút.

“Nữ nhi hồng a? Huynh không cho rằng ngay cả loại rượu này muội cũng không biết chứ?”

Khi bọn họ cùng đồng hành, hương vị nữ nhi hồng đã khắc sâu trong tâm trí của nàng.

Đoạn Tiêu thở dài thật sâu, ánh mắt nhìn về phía xa xa:

“Uống rượu cũng cần có tri kỷ, ngoại trừ tiểu Điệp, nàng là nữ tử duy nhất có thể uống rượu cùng ta.”

Một nữ tử tao nhã mà hào sảng như nàng, trên thế gian này ít có.

Thanh Thanh tinh nghịch nháy mắt mấy cái:

“Tiểu nữ tử cảm thấy thật là vinh hạnh.”

Đoạn Tiêu chỉ cười mà không đáp.

“Uống rượu dưới ánh trăng, có sự thanh nhã của văn nhân nhưng lại không có khí chất tiêu sái của nữ tử giang hồ.”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng nàng cũng uống không ít rượu, lời ra thì rượu cũng vào. Thanh Thanh từng làm công ở quán bar, hơn nữa còn có thiên phú nên tửu lượng của nàng rất cao.

"Thế nào mới được coi là có khí khái của giang hồ nhi nữ?” Đoạn Tiêu cảm thấy có hứng thú.

Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút:

“Hẳn là uống rượu bằng chén lớn, ăn miếng thịt thật to. Ách...tốt nhất ở có một đống lửa. Uống rượu bên cạnh đống lửa, lúc cao hứng có thể cầm lấy bảo kiếm diễn một màn múa kiếm nửa tình nửa say.” Trong phim truyền hình đều diễn như vậy.

Đoạn Tiêu ngửa mặt lên trời cười to:

“Giang hồ nữ tử đúng là nên như thế.”

Nàng đích thực có năng lực khiến hắn bật cười!

“Kỳ thực nấu rượu cũng rất hay, nhưng là, nên để đến lúc bầu trời có tuyết rơi. Vừa thưởng tuyết vừa nấu rượu, đây chắc chắn là điều thú vị nhất trong cuộc sống đời thường a.”

Thanh Thanh tươi cười đến bên cạnh Đoạn Tiêu:

“Nói cho huynh nha, muội sẽ nấu một vò tuế hàn tam hữu, hương vị thơm mát ngọt ngào.” Thanh Thanh hào sảng vỗ vỗ vai Đoạn Tiêu “Rảnh rỗi sẽ nấu cho huynh uống.” Trong phim truyền hình có xem qua nhưng chưa có làm qua.

“Có cơ hội ta nhất định thử xem.”

“Huynh hay thật nha, biết trước muội sẽ đói bụng.” Thanh Thanh cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng:

“Ý, có vị mặn a, oh, như thế nào lại có vị rượu. Đoạn đại ca, huynh đừng nói trong điểm tâm này cũng có rượu nha.”

“Đầu lưỡi rất tinh.” Chỉ bỏ một chút mà thôi, vậy mà nàng cũng nhận ra được.

Thanh Thanh trợn trắng mắt: “Té xỉu.”

“Đoạn đại ca.”

“Gì?”

“Huynh cảm thấy về sau muội gọi là Rượu Tiên có được không?” Không đúng, đó là Lý Bạch! “Không, kêu Rượu Vương thì như thế nào?”

“Điểm tâm làm từ bã rượu.” Đoạn Tiêu cố gắng làm như không có việc gì nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được phải bật cười.

“Lại té xỉu lần nữa, đừng kéo muội.”

***

“Ai da, lại đến muộn nữa rồi.” Thanh Thanh cố tình làm bộ thở dài như mấy ông già, tiến đến ngồi bên cạnh Đoạn Tiêu.

Từ rất xa, nàng đã thấy Đoạn Tiêu ngồi ở trong sân. Cái sân vốn dĩ trống trơn giờ tự nhiên có thêm một cái bàn đá, còn có hai cái ghế đá. Cho dù là tên ngốc cũng đều biết hắn đang đợi nàng.

Trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy mừng như điên nhưng trên mặt lại làm ra vẻ không có biểu hiện gì. Cho dù nàng cố gắng che dấu cảm xúc của mình nhưng trong lời nói vẫn như cũ toát ra ý cười.

“Không, là ta vừa mới đến.”

Hắn thật sự rất muốn gặp nàng nên mới đến sớm như vậy. Trên thực tế, buổi tối hôm nay nàng đến rất sớm, so với ba hôm trước đều sớm hơn. Bọn họ không có hẹn trước nhưng họ đều nghĩ có thể gặp đối phương ở đây, cái này đại khái là tâm ý tương thông trong truyền thuyết.

Thanh Thanh không hờn giận lè lưỡi:

“Muội cứ nghĩ muội đến sớm hơn huynh.”

Nàng cố ý đến sớm hơn ba hôm trước để đợi hắn, ai mà biết hắn còn đến sớm hơn nàng.

Trên bàn đá có hai bộ dụng cụ dùng để pha trà. Một bộ là tử sa, bộ khác là đồ sứ tráng men xanh. Bên cạnh là một bếp lò đang cháy dở, trên đó còn đặt một ấm nước đang sôi. Xem ra, hắn là người rất biết hưởng thụ.

“Nàng đã thử cảm giác uống trà dưới ánh trăng chưa?” Rượu đã uống rồi, giờ thì chuyển sang trà.

“Không có.” Thanh Thanh liếc mắt nhìn ấm nước trên bếp lò: “Dùng nước gì vậy?”

Đoạn Tiêu mỉm cười:

“Xem ra nàng cũng là người biết thưởng trà.”

Khi pha trà, nước chính là thứ trọng yếu nhất. nàng vừa mới mở miệng đã hỏi ngay đến vấn đề trọng điểm.

“Biết qua loa một chút mà thôi.” Thanh Thanh nháy mắt trêu chọc:

“So với Đoạn đại ca, muội chỉ là múa rìu trước mặt Lỗ Ban**.”

** Lỗ Ban : Lỗ Ban sinh ra ở nước Lỗ. Tên thật là Công Du Ban, cũng còn gọi là Công Du Tử. Ông là một kỹ sư xây dựng nổi tiếng và bậc thầy về thủ công trong lịch sử Trung Quốc và từng một lần làm quan trong bộ xây dựng.

Vừa nói hết câu Thanh Thanh mới sực nhớ ra ở thời đại này làm gì biết đến Lỗ Ban.

May mắn Đoạn Tiêu cũng không có hỏi thêm, chậm rãi trả lời câu hỏi của nàng:

“Sương sớm.”

Thanh Thanh kinh ngạc: “Sương sớm? Muội đang suy nghĩ trên đảo này không có sơn tuyền, căn bản không có khả năng pha được loại trà ngon, không nghĩ tới...huynh lại dùng sương sớm.” Thanh Thanh giơ đầu ngón tay cái lên:

“Bội phục, không hổ là Minh Vương.”

Đoạn Tiêu lại nói về đề tài chính:

“Nàng thích uống loại trà nào?”

Thanh Thanh nói luôn:

“Trà Long Tĩnh, Bích Loa Xuân, Thiết Quan Âm. Mỗi loại có một hương vị riêng, muội đều thích hết.”

Nói ra rồi nàng mới cảm thấy hối hận. Nơi này là không phải Trung Quốc cổ đại, có lẽ không có mấy loại trà kia. Nói ra thật xấu hổ, đến cổ đại lâu như vậy mà nàng vẫn không biết ở đây có loại trà nào nổi tiếng.

“Thực trùng hợp, ta cũng thích dùng Bích Loa Xuân và trà Long Tĩnh.”

“Ách...” Thanh Thanh lặng lẽ lau mồ hôi, tuy rằng không gian khác nhau nhưng chí ít cũng có một vài điểm giống nhau. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì mất mặt, nàng nhất định phải để lại ấn tượng tốt đẹp nhất trước mặt Đoạn đại ca, không thể có bất cứ sai sót nào.

“Nước đã sôi, bắt đầu pha đi.” Thanh Thanh nói xong nhấc cái ấm trên bếp lò xuống, rót nước vào trong ấm tử sa, tiếp theo là rót vào trong mấy cái chén.

“Trước tiên tráng ấm chén.”

Đoạn Tiêu mở hộp trà ra, đưa đến trước mặt nàng.

“Trà Long Tĩnh.”

Hắn mỉm cười, đối với biểu hiện vừa rồi của nàng rất hài lòng.

Thanh Thanh đem lá trà bỏ vào trong ấm tử sa, lại nâng cao ấm nước, rót nước sôi vào trong ấm trà. Lá trà hấp thu hơi nước, phiến lá từ từ giãn ra, hiện ra hình dạng nguyên thủy. Giống như những bông hoa tuyết đang bay múa, tươi mới như vừa mới hái.

Nàng cúi đầu xuống nhìn lá trà đang giãn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn sau lớp khăn che mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhã.

Mở nắp ấm trà, Thanh Thanh cúi người xuống, tham lam hít lấy mùi hương thơm dễ chịu.

Nàng thao tác đâu ra đấy, đem những gì mình biết về trà thể hiện một cách nhuần nhuyễn.

Thanh Thanh đem nước trà rót vào từng chén nhỏ:

“Cái này gọi là Quan Công tuần hành***.”

“Đợi lát nữa biểu diễn cho huynh xem thế nào gọi là Hàn Tín điểm binh***. Quan Công cùng Hàn Tín là hai đại tướng nổi danh, bất quá không phải ở nước ta, có nói huynh cũng không biết.” Vấn đề này rất khó giải thích.

***Quan Công tuần hành, Hàn Tín điểm binh : cách rót trà. Nếu rót liền tay một vòng không ngừng thì gọi cách rót đó là "Quan Công tuần thành", còn nếu rót một chén rồi cao tay lên mà ngắt nước trà rồi mới chuyển qua chén khác gọi là " Hàn Tín điểm binh"

Thanh Thanh đưa một chén đến trước mặt Đoạn Tiêu:

“Uống thử xem.”

Số lần nàng pha trà không nhiều lắm, không biết có hợp với khẩu vị của hắn hay không.

Tươi mát thuần hương, mùi vị còn đọng lại trong miệng không tan, thông cổ mát họng. Đúng là trà ngon, nàng có một đôi tay khéo, pha được hương vị không giống bình thường.

Thanh Thanh cũng lấy một chén, chậm rãi thưởng thức hương vị tinh tế của nó. Uống trà, nàng không khỏi nghĩ đến Đại Đường thi nhân Kiểu Nhiên, tự nhiên thốt ra bài thơ ( Ẩm trà ca tiếu thôi thạch sứ quân)

“Nhất ẩm địch hôn mị, tình lai lãng sảng mãn thiên địa.

Tái ẩm thanh ngã thần, hốt như phi vũ sái khinh trần.

Tam ẩm tiện đắc đạo, hà tu khổ tâm phá phiền não.”

Đoạn Tiêu uống trà, ánh mắt lưu luyến dừng trên người nàng.

Hắn không biết tại sao đối với nàng vừa gặp đã yêu, cho dù có cảm giác quen thuộc nhưng hắn vẫn yêu nàng dù chưa hề biết mặt.

Bây giờ thì hắn đã hiểu, dung mạo có thể che đi nhưng không thể giấu được khí chất trên người nàng.

Trong mấy ngày gặp gỡ ngắn ngủi, hắn hoàn toàn bị nàng hấp dẫn.

Nàng tinh thông âm luật, giỏi thơ từ ca phú, biết rượu cũng biết trà, có thể nói là bác học đa tài.

Một nữ tử bác học đa tài thế gian ít có. Có được một thể tử như vậy là vinh hạnh của hắn.

Nàng là tri kỷ của hắn, cũng là nữ tử khiến cho trái tim hắn nhức nhối không thôi. Cho đến bây giờ, hắn mới thực sự hiểu thế nào là hồng nhan tri kỷ.

Hắn đã từng nghĩ đến việc lấy một tiểu thư khuê các làm thê tử, nàng ta chỉ biết giữ đúng bổn phận, không hề có chút tình thú nào. Hay là lấy một giang hồ nữ tử tiêu sái hào sảng, nhưng nàng chỉ cùng hắn dắt tay nhau đi trong chốn giang hồ chứ không thể cùng hắn thưởng trà dưới ánh trăng, cùng nhau ngâm thơ đối ẩm. Khi Thanh Thanh xuất hiện, hắn mới biết mình đã sai rồi, trên đời này vẫn còn có một loại nữ tử thiên hình vạn trạng. Nàng có lúc đa sầu đa cảm, nhưng cũng có lúc tiêu sái dũng cảm. Nàng vừa có vẻ cao quý của một tiểu thư khuê các vừa mang khí chất của một nữ tử giang hồ. Có thể cùng hắn tiêu dao giang hồ, lại có thể cùng hắn ngâm thơ đối ẩm.

Hắn là người giang hồ nhưng lại có vài phần phong độ của người trí thức. Muốn tìm một nữ tử hợp với hắn quả thực là rất khó. Nhưng sau khi gặp được Thanh Thanh, hắn đã có cảm giác mình vừa tìm được một người tri kỷ. Trái tim vốn cô đơn của hắn từ nay sẽ không còn lạnh lẽo nữa.

“Trà.

Hương hiệp, nộn nha.

Mạc thi khách, ái tăng gia.

Niễn điêu bạch ngọc, la chức hồng sa.

Diêu tiên hoàng nhị sắc, oản chuyển khúc trần hoa.

Dạ hậu yêu bồi minh nguyệt, thần tiền mệnh đối triêu hà.

Tẩy tẫn cổ kim nhân bất quyện, tương tri túy tiền khởi kham khoa.”

Thanh Thanh chậm rãi buông cái chén:

“Trà ngon a, dùng sương sớm để pha trà quả nhiên mùi vị không giống bình thường.” Lớn như vậy rồi mà bây giờ mới được uống trà pha từ sương sớm.

Đoạn Tiêu chuyển chén trà, cất tiếng tán thưởng:

“Nàng hiểu biết rất nhiều.”

Thanh Thanh là nữ tử đầu tiên được hắn mở miệng khen ngợi, ngay cả bảo bối muội muội của hắn Bạch Mạn Điệp cũng chưa từng được hưởng ‘đãi ngộ’ như vậy.

Thanh Thanh chống hai tay lên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dụng cụ pha trà, đáy mắt loé lên ý cười:

“Đời người có là bao, cỏ cây rồi sẽ úa tàn, cái gì có thể hưởng thụ thì nên hưởng thụ.”

Ở hiện đại không có cơ hội hưởng thụ, hiện tại có điều kiện, tự nhiên phải tận hưởng lạc thú trước mắt!

“Đúng là như thế.”

Ý tưởng của nàng và hắn không mưu mà hợp. Kỳ thực giữa bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau.

“Muội pha trà thế nào?” Trà đã uống hết nhưng chưa nghe được lời đánh giá của hắn.

“Tươi mát thuần hương, uống vào trong miệng hương thơm lan toả, cho dù là ta cũng không thể pha được loại trà có mùi thơm như thế.”

Uống qua trà mà nàng pha, ý muốn chiếm giữ nàng càng thêm kiên định.

Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói một cách thản nhiên:

“Có cơ hội muội nấu rượu cho huynh.” Vì hắn nấu rượu là ước mơ tha thiết của nàng.

“Hy vọng có thể uống được loại rượu chính tay nàng nấu.” Hắn thực sự rất chờ mong.

Thanh Thanh liếc mắt nhìn cái ấm đựng sương sớm lại đang sôi trào:

“Muội đã pha trà Long Tĩnh cho huynh uống, giờ đổi lại là huynh pha.”

“Bêu xấu.”

Nhìn động tác thuần thục của Đoạn Tiêu là biết hắn thường xuyên pha trà. Hắn thích uống rượu, cũng thích uống trà, vì vậy đã luyện được một bản lĩnh pha trà hơn người.

Động tác của hắn như mây bay nước chảy, lưu loát mà sinh động khiến cho Thanh Thanh cơ hồ vỗ tay tán thưởng, trầm trồ khen ngợi. Không hổ là nam nhân nàng yêu thương, ngay cả dộng tác pha trà cũng đẹp đến như vậy!

“Uống thử xem.” Hắn không có nhiều động tác hoa mỹ như Thanh Thanh.

Thanh Thanh đã phạm vào điều tối kỵ khi thưởng trà chính là uống một ngụm hết sạch:

“Oa, Đoạn đại ca. Thật sự uống rất ngon!”

Theo lý thuyết thì trà do một người hiện đại như nàng pha so với người cổ đại thì phải ngon hơn mới đúng, rốt cục vấn đề nằm ở chỗ nào? Vì sao Đoạn Tiêu pha trà so với nàng còn ngon hơn? Có lẽ là do thủ pháp pha trà của nàng không thuần thục.

Nhìn nàng sốt ruột, động tác lại có vẻ ngây thơ, Đoạn Tiêu nhịn không được bật cười:

“Uống chậm mọt chút.”

Nàng là bảo vật mà ông trời ban cho hắn, gặp được nàng là hắn cực kỳ may mắn, bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ không thả nàng đi.

Thanh Thanh cười ngượng:

“Muội chưa bao giờ biết Bích Loa Xuân lại có thể pha được hương vị như vậy nên sốt ruột nếm thử.” Nàng tận lực che giấu vẻ xấu hổ nhưng trong lời nói vẫn có chút ngượng ngùng. Nếu không tính lần ở yến hội hôm đó thì đây là lần đầu tiên nàng thất thố trước mặt hắn. Tại sao lại có thể như vậy? Rõ ràng nàng muốn để lại cho hắn một ấn tượng tốt đẹp a. Nhìn biểu hiện thất lễ của nàng không biết hảo cảm mà hắn dành cho nàng có giảm đi phần nào không.

“Có cần khách khí với ta như vậy không?”

Hắn vẫn cười rất tao nhã. Ngay từ lần đầu quen biết, hắn vẫn luôn tao nhã tiêu sái, nhưng con người thật của hắn cuối cùng là như thế nào?

“Hắc hắc.” Thanh Thanh vẫn cười ngượng. Quan hệ giữa bọn họ thật là kỳ lạ, có đôi khi giống như những lão bằng hữu đã quen biết lâu năm, có lúc lại xa lạ như người không quen biết. Thanh Thanh cũng không hiểu điều gì khiến bọn họ trở nên như vậy.

“Nàng thích thi hoạ sao?”

Nàng tinh thông âm luật, thơ từ, biết rượu biết trà, lại hiểu hắn, chỉ có như vậy thôi cũng đã đủ tư cách làm thê tử của hắn. Thi hoạ là thứ mà hắn thích nhất, nếu thê tử tương lai cũng có sở thích giống như vậy thì hắn càng thêm hài lòng.

“Thích.” Hắn rốt cuộc có ý tứ gì đây, không phải là đang khảo nghiệm nàng chứ?

“Nàng thích nhất là thơ của ai?” Hắn không phải là kẻ lắm miệng nhưng khi đối mặt với Thanh Thanh lại cứ nói luôn mồm.

Thanh Thanh ngẩn người:

“Cái này rất khó nói.”

Nàng thích Vương Hi Chi, Đường Bá Hổ, Trịnh Bản Kiều nhưng hắn có biết họ không?

“Tại sao?”

“Thanh Thanh tài sơ học thiển, không dám bình luận thi thơ của tiền nhân. Theo như muội thấy, mỗi người đều có một phong thái khác nhau, thế nên đều có chỗ độc đáo riêng của mình. Mỗi một vị đều lưu lại cho hậu thế những nền nghệ thuật trân quý. Nếu hỏi muội thích vị nào thì muội chỉ có thể trả lời là không biết.” Nói tới đây, Thanh Thanh không thể không cảm phục tài năng ứng đối của mình. Loại lý do dở hơi này cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được!

Lý do Thanh Thanh nhất thời nghĩ ra để đối phó khi đi vào trong tai Đoạn Tiêu lại khiến cho hắn có một ý nghĩ khác. Không thể phủ nhận cách giải thích của nàng thật sự rất độc đáo.

Đoạn Tiêu không khỏi tò mò, rốt cuộc nàng là nữ tử như thế nào?

Mỗi người trong Vô Tranh sơn trang đều được xưng là thiên hạ đệ nhất, nếu bốn chữ thiên hạ đệ nhất được dùng trên người nàng thì Vân Thanh Thanh hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3