Đêm qua anh ở đâu? - Chương 15 - Phần 1
15
Đâu phải kẻ nước mắt như mưa
“Cô có chắc không muốn chúng tôi vào nhà không, dù chỉ là vài phút thôi?” Michelle hỏi và đưa mắt nhìn dãy xe SUV với cửa kính tối màu xếp hàng dài suốt dãy phố bên ngoài cửa vào tòa nhà nơi Brooke sống.
“Em chắc đấy,” Brooke trả lời, cố gắng cho giọng mình nghe dứt khoát. Hai giờ đồng hồ cùng anh cô và Michelle chạy xe từ nhà mẹ cô về New York đã cho cô thừa thãi thời gian cập nhật cho họ về tình hình của Julian, và khi đến Manhattan cũng là lúc họ bắt đầu hỏi những câu về Julian mà cô chưa sẵn sàng trả lời.
“Sao không để bọn anh giúp em đi qua cửa trước thôi nhi?” Randy hỏi. “Lúc nào anh cũng muốn đấm đá một gã săn ảnh.”
Cô nghiến răng rồi mỉm cười. “Cảm ơn anh chị, nhưng em có thể tự xử lý được việc này. Có lẽ bọn họ ngồi đợi đây từ lúc diễn ra lễ trao giải Grammy và em không nghĩ họ sẽ sớm bỏ đi đâu.”
Randy và Michell nhìn nhau đầy vẻ nghi ngại, vì vậy Brooke nhấn mạnh thêm. “Em nói thật đấy, hai anh chị ạ. Anh chị còn phải đi ít nhất ba tiếng đồng hồ nữa mà đã muộn rồi đấy, vì vậy anh chị đi luôn thì hơn. Em sẽ đi bộ qua dãy phố này, phớt lờ họ đi khi họ nhảy ra khỏi xe, và luôn ngẩng cao đầu. Thậm chí em sẽ không nói cả ‘miễn bình luận’ nữa.”
Randy và Michelle đang trên đường đi dự một đám cưới ở Berkshires và dự định đến đó trước một vài ngày trong chuyến đi đầu tiên không đem theo con nhỏ. Brooke liếc trộm vòng eo săn chắc rất ấn tượng của Michelle một cái và lúc lắc đầu vì ngạc nhiên. Đó chẳng phải là điều kỳ diệu ư, đặc biệt là khi thời gian thai nghén đã thay thế thân hình thon thả rắn chắc của chị trước đây bằng cái dáng thù lù mập ú không còn chỗ nào phình ra thắt vào ở giữa eo và ngực hoặc giữa eo và đùi nữa. Brooke tưởng phải mất vài năm Michelle mới lấy lại được dáng, nhưng chỉ bốn tháng sau khi sinh bé Ella trông dáng chị đã đẹp hơn bao giờ hết.
“Ờ, được rồi...” Randy nói và nhướng mày lên. Anh hỏi Michelle xem chị có muốn chạy vào căn hộ của Brooke để dùng nhà vệ sinh không.
Brooke chưng hửng. Cô đang rất muốn có được vài phút riêng cho mình trước khi Nola đến và hiệp cật vấn thứ hai bắt đầu.
“Không, em ổn,” Michelle trả lời và Brooke thở phào. “Nếu đường cứ kẹt như thế này thì hẳn là chúng tôi nên đi thôi. Cô chắc là cô sẽ ổn đấy chứ?”
Brooke cười tươi và nhoài sang ghế bên cạnh ôm Michelle. “Em cam đoan đấy. Em còn hơn cả ổn ấy chứ. Anh chị cứ tập trung vào việc ăn và ngủ càng nhiều càng tốt nhé, được không?”
“Bọn anh có nguy cơ sẽ ngủ thẳng một mạch quên cả đám cưới mất,” Randy lẩm bẩm và nhoài người ra khỏi cửa xe bên lái để đón cái hôn của Brooke.
Những ánh đèn flash chớp lóe gần đó. Cái gã đang chụp ảnh từ phía bên kia đường hiển nhiên đã nhìn thấy họ trước tất cả những người khác, mặc dù Randy đã đỗ cách cửa ra vào đến gần một dãy phố. Gã ta mặc áo có mũ màu nước biển cùng quần kaki và chẳng buồn giấu giếm ý định của mình tẹo nào.
“Ôi, anh chàng kia tận lực quá nhỉ? Chả bỏ phí lấy một giây,” anh trai cô nói và nhoài người ra khỏi cửa sổ ô tô để nhìn gã kia cho rõ hơn.
“Thật ra trước đây em đã trông thấy anh ta rồi. Đảm bảo rằng trong vòng bốn tiếng nữa anh sẽ thấy một bức ảnh trên mạng chụp chúng ta đang hôn nhau với cái tít kiểu như ‘Cô vợ bị bỏ rơi không để phí thời gian kiếm bồ mới,’ cô nói.
“Họ có viết anh là anh trai em không nhỉ?”
“Hầu như chắc chắn là không rồi. Và cả sự thật là vợ anh đang ngồi bên cạnh anh trong xe nữa. Thật ra là rất có khả năng họ sẽ gọi đó là một cuộc chơi tay ba.”
Randy cười, nụ cười buồn bã. “Tệ thật, Brooke à. Anh rất tiếc, về mọi chuyện.”
Brooke siết tay anh. “Thôi đừng lo cho em nữa. Hãy lên đường hưởng thụ chuyến đi của anh chị đi!”
“Nếu em cần gì thì hãy gọi cho anh nhé.”
Em sẽ gọi,” cô nói với sự vui vẻ giả tạo hơn là cô nghĩ mình có thể giả vờ được. “Lái xe an toàn anh nhé!” Cô đứng đó vẫy theo cho đến lúc họ rẽ ở góc phố, rồi đi thẳng đến cửa trước. Cô chỉ mới bước chưa được mười bước thì những tay săn ảnh khác - ắt hẳn đã được những ánh đèn flash trước đó mách bảo - dường như từ những chiếc xe SUV bay ngay đến thành đàn ồn ào như chợ vỡ ngoài cửa tòa nhà cô ở.
“Brooke! Tại sao cô không đến dự bất kỳ bữa tiệc sau buổi diễn nào với Julian?”
“Brooke! Cô đá Julian khỏi nhà rồi à?”
“Cô có biết rằng chồng cô đang bồ bịch không?
“Tại sao chồng cô vẫn chưa về nhà?”
Câu hỏi khôn ngoan đấy, cô tự nhủ. Nó khiến cả hai ta đều phải lăn tăn cùng một việc như nhau. Họ la hét và gí máy ảnh vào mặt cô, nhưng cô tránh không chạm mắt với bất kỳ ai trong bọn họ. Vờ như điềm tĩnh mặc dù cô không cảm thấy thế chút nào, cô mở khóa cánh cửa tòa nhà, kéo nó đóng lại sau lưng mình, rồi mở khóa lớp cửa vào hành lang. Những ánh đèn flash vẫn tiếp tục nháy tận đến lúc cửa thang máy đóng lại sau lưng cô.
Căn hộ yên tĩnh một cách lạ thường. Thực lòng mà nói, cô đã tự cho phép mình hi vọng một cách vô vọng rằng Julian sẽ bỏ hết mọi thứ mà bay ngay về nhà để nói chuyện cho ra lẽ. Cô biết lịch làm việc của anh kín hết các ngày và không được phép thay đổi - do là thành viên được chấp thuận trong danh sách đồng nhận thông tin nên sáng nào cô cũng nhận được lịch làm việc hằng ngày, thông tin liên lạc và kế hoạch đi lại của anh qua email - và cô biết rằng anh tuyệt nhiên không thể hủy bất kỳ cơ hội họp báo nào sau lễ trao giải Grammy mà về nhà sớm hơn vài hôm. Nhưng điều đó cũng không làm thay đổi cái thực tế là dù gì cô cũng mong anh về đến chết đi được. Như hiện thời, theo lịch thì hai ngày nữa anh sẽ hạ cánh ở sân bay JFK, vào sáng thứ Năm, để tham gia thêm một vòng các chương trình trò chuyện trên truyền hình và họp báo ở New York, và cô cố gắng không nghĩ về những gì sẽ xảy ra khi đó nữa.
Cô chỉ vừa mới tắm nhanh và nổ một túi bỏng ngô trong lò vi sóng xong thì chuông cửa reo. Nola và Walter ập vào tiền sảnh bé tẹo với vẻ hồ hởi, bùng nhùng những áo khoác và dây dắt, và Brooke lần đầu tiên trong mấy ngày qua cười ngất khi Walter quăng mình lên cao để cố liếm mặt cô. Khi cô đỡ được nó vào tay, nó tru tréo như con lợn sữa và hôn lên khắp mặt cô.
“Đừng có tưởng bở là tớ cũng chào mừng như thế nhé,” Nola nói và nhăn mặt làm vẻ ghê tởm. Rồi cô nàng dịu đi và ôm Brooke thật chặt, và cùng với Walter, cả ba bọn họ chụm đầu lại như một chiếc lều nhỏ của thổ dân da đỏ ngộ nghĩnh. Nola hôn lên má Brooke và lên mũi Walter rồi đi thẳng đến bếp rót rượu vodka vào ly có đá và thêm một chút nước ép từ quả ô liu.
“Nếu những gì đang diễn ra bên ngoài căn hộ của cậu ngay lúc này đây biểu hiện cho những gì đã xảy ra ở Los Angeles thì tớ nghĩ có lẽ cậu cần cái này,” Nola vừa nói vừa đưa một ly vodka hỗn hợp cho Brooke. Cô ngồi đối diện với Brooke trên đi văng. “Nào... cậu đã sẵn sàng kể cho tớ nghe những gì xảy ra rồi chứ?” cô ta hỏi.
Brooke thở dài và nhấp ly rượu của mình. Thứ chất lỏng đó cay sè, nhưng nó làm cổ họng cô ấm lại và tuột vào dạ dày cô với cảm giác dễ chịu lạ lùng. Cô không thể bắt mình hồi tưởng lại toàn bộ những gì xảy ra một lần nữa, từng thứ từng thứ khốn khổ một, và cô biết rằng dù Nola có thông cảm đấy nhưng cô nàng sẽ chẳng bao giờ hiểu được tường tận cái đêm đó như thế nào đâu.
Vậy nên cô kể cho Nola về đoàn trợ lý đông nhung nhúc, về căn phòng suite lộng lẫy trong khách sạn, về bộ đầm màu vàng hiệu Valentino. Cô làm cô bạn cười ngất với câu chuyện về nhân viên bảo vệ của Neil Lane và ba hoa về đầu tóc và móng chân móng tay cô hoàn hảo ra sao. Cô đề cập qua quýt chuyện Margaret gọi điện, nói rằng các lãnh đạo bệnh viện nổi điên vì quả thật cô đã nghỉ làm nhiều quá, và làm tan biến vẻ bàng hoàng trên mặt Nola bằng một tràng cười rồi nhấp thêm một hớp rượu. Cô mô tả chỉ tiết rất xác thực về tấm thảm đỏ (“nóng hơn tớ tưởng nhiều - trừ phi ta đang ở đó, ta không thể nhận thấy có bao nhiêu ngọn đèn đang rừng rực chiếu xuống”) và các ngôi sao trông ra sao khi nhìn trực tiếp (“hầu hết họ gầy hơn so với trong ảnh, và nhìn chung là già hơn”). Cô trả lời những câu hỏi của Nola về Ryan Seacrest (“lôi cuốn và đáng yêu, nhưng cậu biết rằng tớ là người hâm mộ và biện hộ cho Seacrest mà”), về John Mayer có đủ dễ thương trong đời thực để xứng đáng có tất cả những phụ nữ mà anh ta đã từng qua lại không (“tớ thực lòng nghĩ rằng Julian dễ thương hơn, mà bây giờ tớ mới nghĩ ra rằng vẻ dễ thương đó thực ra không báo trước điềm gì hay cả”) và đưa ra một nhận xét chẳng đâu vào đâu về việc Taylor Swift trông xinh hơn hay xấu hơn Miley Cyrus (“tớ vẫn không chắc mình có thể phân biệt nổi họ không nữa”). Vì lý do nào đó mà chính cô cũng không hiểu, cô đã cố ý lược đi không kể về cuộc gặp gỡ Layla Lawson, những cô gái trong phòng vệ sinh và bài lên lớp của Carter Price.
Điều mà cô giấu Nola là lúc cô gác máy điện thoại sau khi bị sa thải cô đã cảm thấy đau khổ đến mức nào. Cô không kể chỉ tiết rằng Julian đã bàng quan thế nào khi anh nói với cô về những bức ảnh đó, và sự tập trung của Julian và việc “kiểm soát ảnh hưởng của chúng” và “giữ vững quan điểm” đã làm cô tức giận hết mức ra sao. Cô bỏ qua sự việc khi họ bước lên tấm thảm đỏ các tay săn ảnh đã bám theo họ với những câu hỏi bẽ bàng về những bức ảnh kia và gào lên những câu sỉ nhục với hi vọng làm họ quay mặt về phía ống kính. Làm sao cô có thể kể cho bất kỳ một ai rằng cô đã cảm thấy thế nào khi vừa nghe Carrie Underwood hát bài “Before He Cheats” (Trước khi anh ta lừa dối) vừa lăn tăn không hiểu có phải mọi người trong khán phòng không trừ một ai đều đang nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng họ và thầm cười nhạo không – và rồi cố không làm ra vẻ mặt lạnh như bom khi Carrie hát đến đoạn điệp khúc “Vì lần sau nếu anh ta lừa dối/ Bạn biết rằng sẽ không phải là tôi”.
Cô lược bớt phần nức nở trên xe lúc ra sân bay và cầu mong Julian sẽ van nài mình ở lại hoặc cấm tiệt không cho cô rời khỏi đó, và sự phản đối lừng khừng và miễn cưỡng của anh đáng giận đến mức nào. Brooke không thể thú nhận rằng cô là người cuối cùng lên máy bay với hi vọng mong manh rằng Julian sẽ chạy như bay đến cổng vào, y như trong phim ấy, năn nỉ cô ở lại, hay là khi rốt cuộc cô bước vào trong khoang và nhìn cánh cửa máy bay đóng lại sau lưng mình, cô cảm thấy căm giận anh ra sao vì đã để cho cô ra đi còn hơn bất kỳ tội lỗi ngớ ngẩn nào mà anh đã phạm phải trước đó.
Cuối cùng khi cô kể xong, cô quay lại nhìn Nola với vẻ chờ đợi. “Tóm tắt thế đã được chưa?”
Nola chỉ lắc đầu. “Thôi đi Brooke. Câu chuyện thật là gì nào?”
“Chuyện thật ư?” Brooke cười to, nhưng giọng cười nghe buồn bã và khốn khổ. “Chuyện thật thì cậu có thể đọc trên trang mười tám tạp chí Last night số ra tuần này.” Walter nhảy lên đi văng và ghếch cằm lên đùi Brooke.
“Brooke này, liệu cậu có nghĩ rằng có một cách giải thích hợp tình hợp lý chưa?”
“Càng lúc càng khó đổ lỗi cho các báo lá cải khi mà thậm chí cả chồng mình cũng khẳng định điều đó.”
Mặt Nola biểu hiện nỗi sửng sốt. “Julian đã thừa nhận...”
“Anh ấy đã thừa nhận rồi.”
Nola đặt ly rượu của mình xuống và nhìn chòng chọc vào Brooke.
“Tớ nghĩ câu nói chính xác của anh ấy là ‘chỉ mới cởi áo thôi mà.’ Kiểu như anh ấy không hiểu làm sao lại xảy ra việc đó, nhưng việc ‘cởi quần áo’ là có.”
“Ôi trời!”
“Anh ấy khẳng định rằng anh ấy không ngủ với con bé kia. Cứ như là tớ phải tin vào điều ấy vậy.” Điện thoại di động của cô reo nhưng cô lập tức tắt chuông đi. “Ôi Nola, tớ không thể gạt cái hình ảnh hai người bọn họ trần truồng bên nhau ra khỏi đầu! Mà cậu muốn biết phần kỳ cục nhất hả? Sự thực là cái vẻ tầm thường của con bé đó làm tớ cảm thấy tệ hơn. Ờ, anh ấy thậm chí còn chẳng có quyền rêu rao rằng mình quá quá say và cô người mẫu gợi tình nào đó tự động ngã vào giường anh ấy nữa cơ.” Cô giơ cuốn tạp chí Last night lên và huơ huơ nó. “Ý tớ là, con bé là loại tầm tầm. Là cho điểm cao nhất rồi đây! Và đừng có quên cái sự thực là anh ấy đã dành cả buổi tổi để ve vãn nó. Quyến rũ nó. Cậu còn mong tớ tin là anh ấy không ngủ với nó thật ư?”
Nola nhìn xuống.
“Thậm chí dù anh ấy có không thực hiện việc đó thì rành rành là anh ấy đã cố gắng làm việc đó rồi còn gì.” Brooke đứng lên và đi tói đi lui trong phòng. Cùng một lúc cô cảm thấy vừa kiệt sức, vừa căng thẳng đầu óc vừa ghê tởm. “Anh ấy đang bồ bịch, hoặc đang thích bồ bịch. Có là con ngốc thì tớ mới không thừa nhận sự thật này.”
Nola vẫn im lặng.
“Bọn tớ hiếm lúc gặp nhau, và mỗi khi gặp nhau là bọn tớ cãi lộn. Bọn tớ hầu như không còn ngủ nghê với nhau nữa. Lúc nào đi lưu diễn là anh ấy luôn luôn ở đâu đó có gái gú và nhạc nhẽo ở đầu dây bên kia, và tớ thậm chí chả bao giờ biết được đó là đâu nữa. Đã có quá nhiều tin đồn. Tớ biết mỗi người vợ bị phụ tình trên đời này đều muốn tin rằng hoàn cảnh của cô ta khác hẳn, nhưng có họa là điên tớ mới nghĩ rằng điều này không thể xảy ra với tớ được.” Cô thở hắt ra và lắc đầu. “Chúa ơi, bọn tớ giống hệt cha mẹ tớ. Tớ luôn tin rằng bọn tớ sẽ khác, mà bây giờ bọn tớ thế này đây...”
“Brooke à, cậu cần phải nói chuyện với anh ấy.”
Brooke giơ cả hai tay lên trời. “Tớ không muốn gì hơn, nhưng anh ấy đang ở đâu? Chén sushi ở Tây Hollywood trước khi tham gia chương trình trò chuyện đêm khuya ư? Chả phải rất khó mà lờ đi được cái thực tế đơn giản nhỏ nhặt là nếu anh ấy thực lòng muốn thì ngay lúc này anh ấy đã có mặt ở đây rồi sao?”
Nola khuấy ly rượu của mình và dường như nghĩ ngợi về việc đó. “Anh ấy có thể làm thế không?”
“Tất nhiên là anh ấy có thể quá đi chứ! Anh ấy đâu phải là tổng thống, anh ấy đâu có đang phẫu thuật một ca nguy ngập, và anh ấy cũng đâu có đang hướng dẫn tàu con thoi từ không gian hạ cánh an toàn xuống đất. Anh ấy là một ca sĩ, trời ạ, và tớ nghĩ rằng anh ấy có thể tìm ra cách chứ.”
“Thế thì, bao giờ anh ấy sẽ về?”
Brooke nhún vai và gại gại lên cổ VValter. “Ngày kia. Không phải vì tớ nhé, xin cậu nhớ cho. New York đã được lên lịch sẵn rồi. Hiển nhiên là chuyện hôn nhân của ta có tan vỡ thì cũng chẳng đáng thêm lấy một dòng trong lịch trình.”
Nola đặt ly rượu của mình xuống và quay về phía Brooke. “Hôn nhân của cậu tan vỡ á? Có đúng đó là việc đang diễn ra ở đây không đây?”
Câu nói đó lơ lửng trên không. “Tớ không biết, Nola à. Tớ thực lòng hi vọng là không phải thế. Nhưng tớ không biết bọn tớ làm sao mà vượt qua được đây.”
Brooke cố nén cơn giận đang tràn ngập trong cô. Mặc dù trong vài ngày qua cô cứ nói suốt là “cần có thời gian”, “cần có khoảng cách” và “tìm hiểu mọi lẽ”, cô vẫn chưa hề cho phép bản thân mình thực sự cân nhắc cái khả năng là cô và Julian sẽ không vượt qua được chuyện này.
“Nghe này, Nola, tớ ghét phải làm điều này, nhưng tớ phải đuổi cậu về thôi. Tớ cần phải ngủ.”
“Tại sao? Cậu đang thất nghiệp mà. Ngày mai cậu có phải làm cái cóc gì đâu?”
Brooke cười to. “Cảm ơn vì sự thông cảm đó nhé. Tớ phải nhắc cậu là tớ đâu có thất nghiệp, chỉ là bán thất nghiệp thôi. Tớ vẫn còn hai mươi giờ làm việc mỗi tuần tại trường Huntley nữa kìa.”
Nola rót thêm cho mình một chút vodka nữa và lần này chẳng buồn cho thêm nước ép ô liu. “Tận chiều mai cậu mới phải đến trường cơ mà. Có thật là cậu cần đi ngủ ngay bây giờ không?”
“Không, nhưng tớ cần vài giờ để khóc như mưa trong buồng tắm, cố kiềm chế để đừng vào Google mà tìm hiểu về con bé ở Chateau, và rồi khi thể nào cũng làm việc đó tớ sẽ khóc cho đến lúc ngủ thiếp đi,” Brooke trả lời. Cô đang nói đùa, hiển nhiên là thế, nhưng giọng cô chẳng có vẻ là đang đùa gì cả.
“Kìa Brooke...”
“Tớ đùa đấy. Thật ra tớ ‘đâu phải kẻ hay khóc như mưa trong buồng tắm’. Vả lại, chắc tớ sẽ tắm bồn.”
“Tớ không thể bỏ mặc cậu trong tình trạng này được.”
“À nếu thế thì cậu ngủ trên đi văng nhà tớ nhé, vì tớ định ngủ trên giường rồi. Nói nghiêm túc đấy, Nola, tó thực sự không sao cả. Tớ nghĩ tớ cần chút thời gian ở một mình. Mẹ tó đã ý tứ đến lạ lùng, nhưng tớ vẫn chẳng có lấy một giây nào được một mình cả. Chẳng phải là vì sẽ không có lúc nào khác để ở một mình...”