Đêm qua anh ở đâu? - Chương 18 - Phần 1

18

Bọn em
đã đụng độ đến phát điên ở quầy lễ tân

Chiếc điện thoại
cạnh giường đổ chuông và Brooke băn khoăn đến lần thứ một ngàn là tại sao các khách sạn không
cung cấp dịch vụ hiển thị tên
người gọi. Nhưng vì nếu đó là bất kỳ ai khác thì chắc hẳn họ đã gọi vào di động
của cô, nên cô nhoài sang nhấc ông nghe ra khỏi điện thoại, và gồng mình lên để
chuẩn bị chịu đựng cuộc tra tấn.

“Chào Brooke. Con có nghe tin gì từ Julian không?” Giọng bác sĩ Alter truyền
qua đường dây nghe như thể ông đang ở phòng bên cạnh, nơi mà, bất chấp những nỗ
lực của Brooke, chính xác là chỗ ông đang ở.

Cô cố nặn ra nụ
cười vào máy điện thoại để tránh nói điều gì đó thực sự khó chịu. “Ô, xin
chào!” cô vui vẻ nói. Nếu ai mà hiểu cô hẳn phải nhận ra ngay tức thì rằng đó
là cái giọng nghiệp vụ giả tạo thân thiện của cô. Như cô vẫn làm trong suốt năm
năm vừa qua, cô tránh gọi cha Julian bằng bất kỳ cách xưng hô nào. “Bác sĩ
Alter” thì trang trọng đối với một ông bố chồng, “William” có cảm giác quá thân
mật thế nào ấy, mà ông ta tuyệt nhiên chưa từng bảo cô gọi ông ta là “Bố” bao
giờ cả.

“Có ạ.” Brooke
trả lời như đã nói cả trăm lần rồi. “Anh ấy vẫn đang ở London,
và chắc là anh ấy sẽ ở đó đến đầu tuần tới ạ.” Họ đã biết thông tin này. Cô đã
kể với họ ngay lúc họ bất ngờ gặp cô ở quầy lễ tân khách sạn. Rồi đến lượt họ
kể với Brooke rằng mặc dù khách sạn đã cố gắng sắp xếp cho họ ở hai đầu đối
diện nhau trong cái khách sạn hai trăm phòng này (theo yêu cầu của Brooke),
nhưng họ đã một mực đòi ở một phòng liền kề với phòng cô “để cho tiện”.

Đến lượt bố chồng
cô tặc lưỡi tỏ ý không tán thành. “Ta không thể tin được nó lại bỏ lỡ đám cưới
này! Hai đứa chúng nó sinh ra hơn kém nhau chỉ chưa đầy một năm. Chúng nó cùng
lớn lên với nhau. Trent đã có lời phát biểu cảm động nhất trong lễ cưới của các
con, mà bây giờ Julian thậm chí sẽ không đến dự lễ cưới của nó nữa.”

Cô đành phải cười
với sự trớ trêu của việc đó. Cô đã ngầy ngà Julian rất dữ về việc không dự đám
cưới, nói đi nói lại những điều giống hệt như bố chồng cô vừa nói với cô, nhưng
ngay khi bác sĩ Alter vừa mới thốt ra những điều đó thì cô cảm thấy buộc phải
lao vào bênh vực Julian.

“Đó là việc khá
hệ trọng, thực thế ạ. Anh ấy sẽ biểu diễn trước một số khán giả rất đặc biệt,
bao gồm cả thủ tướng nước Anh nữa.” Cô lược bỏ cái phần Julian được trả hai
trăm ngàn đô la cho một cuộc biểu diễn bốn giờ đồng hổ. “Xét toàn cảnh những
việc đã và đang xảy ra kia thì, à, vâng, anh ấy không muốn chiếm mất phần chú ý
vào cô dâu và chú rể.”

Đó là câu nói gần
với sự thực nhất mà cả hai người đả động đến khi thừa nhận hoàn cảnh hiện tại.
Cha Julian dường như sẵn lòng giả bộ rằng mọi việc đều ổn cả, rằng ông chưa
từng thấy những bức ảnh tai tiếng kia hoặc đọc những bài báo mô tả chi tiết về
cuộc hôn nhân rành là đang ngấp nghé bờ vực của con trai ông. Và bây giờ đây,
bất chấp đã được thông báo cả tá lần rằng Julian sẽ không tới dự lễ cưới của
Trent, ông vẫn từ chối tin vào

Cô nghe thấy
tiếng mẹ chồng nói vọng trong máy điện thoại. “William! Anh làm cái gì trên
điện thoại khi con bé ở ngay phòng bên cạnh kia kìa?”

Liền sau đó có
tiếng gõ cửa.

Cô lê mình ra
khỏi giường và chỉ cả hai ngón tay giữa ra phía cửa trong lúc thầm kêu lên “Mẹ
kiếp!” rồi thận trọng lấy vẻ mặt tươi cười, nhấc móc xích khóa cửa ra và nói,
“Kìa, xin chào hàng xóm!”

Đó chính thực là
lần đầu tiên kể từ khi cô biết mẹ chồng tới giờ, người phụ nữ này lại trông có
vẻ thiếu tinh tế đến thế, có lẽ thậm chí còn hơi lố. Chiếc đầm len cashmere ôm
vừa khít, rất đẹp, màu cà tím sẫm và trông như có vẻ được thửa riêng cho dáng
người mảnh mai của bà. Bà mặc kèm với đôi tất quần màu tím hồng và một đôi bốt
cao gót cực mốt mà mặc dù trông chất cha chất chưởng nhưng không khiến cho bà
có vẻ phải cố quá mức. Dây chuyền vàng đeo cổ dày nặng rất mốt mà không quá phô
trương, và khuôn mặt bà hẳn là được bàn tay chuyên gia trang điểm cho. Nhìn
tổng thế, bà là hình ảnh của sự sành điệu kiểu thị thành, một hình mẫu mà cánh
phụ nữ ao ước khi đến tuổi năm mươi lăm. Chinh chiếc mũ mới là vấn đề. Vành mũ
trông như một chiếc khay thức ăn tròn vành vạnh; dù màu sắc của nó hoàn toàn ăn
ý với chiếc đầm nhưng khó mà nhìn thấy được gì khác ngoài những chiếc lông đâm
ra tua tủa, những chùm hoa giả và vải canh làm giả những bông hoa baby, và tất
cả những thứ đó được túm lại thành bó to tướng bằng một chiếc nơ bướm lụa. Nó
đậu ngất ngưởng trên đỉnh đầu bà, vành mũ lệch xuống che khuất bên mắt trái một
cách điệu nghệ.

Brooke há hốc
miệng.

“Con thấy thế nào?” Elizabeth vừa hỏi vừa chạm lên
vành mũ. “Tuyệt đấy chứ?”

“Ôi chà,” cô lấy
hơi, không biết nên nói gì tiếp theo. “ này, ờ, để làm gì ạ?”

“Con nói để làm
gì có nghĩa là sao? Để đi đám cưới ở Tennessee chứ còn sao nữa!” bà cười to
trước khi chuyển sang nhái giọng miền Nam lơ lớ, cái giọng nghe có vẻ là sự kết
hợp kỳ cục của một người nói tiếng Anh còn đơn đớt và một cao bồi miền Tây.
“Chúng ta đang ở Chay-duh- noogah (1) đó, Bruck!
Con phải biết rằng những phụ nữ miền Nam chánh cống đội
những chiếc nón như zầy.”

(1) Tức
Chattanooga: thành phố lớn thứ tư ở tiểu bang Tennessee, miền Nam Hoa Kỳ.

Cô những muốn
chui vào chăn mà chết đi cho rồi. Thật bẽ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Thật ạ?” cô kêu
lên. Đó là tất cả những gì cô có thể nói nên lời.

May sao,
Elizabeth trở lại cách phát âm bình thường, hơi giọng mũi kiểu New York của bà.
“Tất nhiên họ đội thế đó. Chả lẽ con chưa bao giờ xem giải đua ngựa Kentucky
Derby?”

“À, có ạ, nhưng
chúng ta đâu có ở Kentucky. Và ắt hẳn chiếc mũ kiểu đó phải đội vào một tình
huống đặc biệt chứ ạ? Con không chắc là nó dùng được cho các sự kiện giao tế
khác...” Cô để cho giọng mình nhỏ dần với mục đích làm dịu bớt lời lẽ của mình
đi, nhưng bà mẹ chồng cô không hề nhận thấy.

“Ồ, Brooke à, con
nói mà không hiểu gì hết. Lúc này chúng ta đang ở miền Nam, con yêu! Chiếc mà
mẹ mang theo để đội trong lễ cưới chính thức còn đẹp hơn chiếc này nhiều. Ngày
mai chúng ta còn ối thời gian để đi mua cho con một chiếc, nên đừng có lo
chuyện vặt đó.” Bà ngừng lời và, vẫn đứng ở giữa cửa ra vào, nhìn Brooke từ đầu
đến chân. “Con còn chưa mặc đồ ư?”

Brooke liếc nhìn
bộ đổ ngủ của mình trước rồi đến đồng hồ. “Con tưởng đến sáu giờ chúng ta mới
lên đường.”

“Đúng thế, nhưng
giờ là năm giờ rồi. Con sẽ chẳng đủ thời gian sửa soạn mất.”

“Ôi, mẹ nói đúng
đấy!” cô kêu lên với giọng giả bộ ngạc nhiên. “Cho phép con chạy thôi. Con sẽ
nhảy ngay vào phòng tắm.”

“Được rồi, gọi
cửa khi con đã sẵn sàng nhé. Tốt nhất là con ghé vào phòng mẹ và uống một ly
cocktail. William đã nhờ người đi mua loại vodka khá ngon, nên con sẽ không
phải uống cái thứ nước thải chết tiệt của khách sạn này nữa.”

“Sao chúng ta
không gặp nhau ở sảnh lúc sáu giờ đi nhỉ? Như mẹ thấy đấy” - Brooke lùi lại và
chỉ vào chiếc áo phông te tua và mái tóc bù xù của cô - “con còn khối việc phải
làm.”

“Ừmm,” mẹ chồng
cô nói, hiển nhiên là nhất trí. “Thế cũng được. Gặp con lúc sáu giờ nhé. Mà
này, Brooke, có lẽ đánh mắt lên một chút xem sao? Nó làm nên những điều kỳ diệu
cho khuôn mặt đấy.”

Tắm vòi sen nóng
và một tập phim Millionaire Matchmaker vừa tắm vừa xem chẳng
giúp cho cô cảm thấy khá hơn là mấy, tuy chai rượu vang trắng nhỏ dành cho một
người uống trong quầy bar mini tại phòng thì có đôi chút tác dụng. Nhưng cảm
giác ấy không bền. Lúc cô mặc xong chiếc đầm đen cổ tim vạt chéo đã chuẩn bị
sẵn, phủ một chút màu lên mắt như cô con dâu biết vâng lời rồi đi xuống sảnh,
cô lại thấy căng như dây đàn.

Đường đi đến nhà
hàng chỉ dài vài dặm nhưng có cảm giác như vô tận. Bác sĩ Alter kêu ca cay cú
suốt dọc đường đi: khách sạn gì mà lại chẳng có bồi phòng, sao mà Hertz lại chỉ
thuê rặt một loại ô tô của Mỹ thế, ai lại mời ăn tối vào lúc sáu giờ ba mươi
chiều, lạy Chúa, giờ đó thực tế mới là giờ ăn trưa thôi? Ông thậm chí còn kêu
ca cả cái nỗi rằng ở Chattanooga đường sá thế này là không đủ đông đúc trong
một tối thứ Sáu - xét cho cùng thì, có thành phố đáng kính nào mà lại có phố
phường vắng tanh vắng ngắt và đầy chỗ đậu xe trống thế này không? Cái chỗ chết
tiệt nào mà những người lái xe khác lại lịch sự dở hơi thế này, mà ai cũng đậu
nguyên ở chỗ đèn đỏ cả mười phút, rối rít vẫy nhường nhau qua trước như thế
chứ? Ông thì chả thích nơi nào như thế cả là là cái chắc.
Những thành phố đích thực phải có tắc đường, bụi bẩn, đám đông, tuyết, còi tầm,
ổ voi ổ gà và những thứ làm ta khốn khổ đi kèm chứ, ông cả quyết với giọng
huênh hoang lố bịch nhất mà Brooke từng nghe thấy. Lúc ba người bọn họ bước vào
bên trong, có cảm giác như họ đã ở ngoài đường suốt tối vậy.

Cô như trút được
gánh nặng khi thấy cha mẹ Trent đang đứng ngay ở cửa. Brooke băn khoăn không
hiểu họ nghĩ gì về chiếc mũ kiểu quý bà đua ngựa của mẹ chồng cô. Cha Trent và
cha Julian là hai anh em ruột, cực kỳ thân nhau mặc dù tuổi hai người cách nhau
rất xa, và cả bốn người bọn họ lập tức tiến về phía quầy bar ở phía đằng kia
phòng. Brooke cáo lỗi đi gọi điện cho Julian. Cô nhận thấy những vẻ mặt nhẹ
nhõm hẳn đi: những phụ nữ còn gọi điện cho chồng để chào hỏi thì đời nào lại
quay ngoắt một trăm tám mươi độ mà bỏ chồng cho được, phải vậy không?

Cô nhìn lướt khắp
phòng để tìm Trent và Fern nhưng không thấy. Ngoài trời khoảng 10 độ C, nhưng
so với tháng Hai ở New York thì đây đích thực là thời tiết nhiệt đới, và cô
thậm chí chẳng buồn cởi cúc áo khoác ra. Cô chắc chắn Julian sẽ không bắt máy -
ở Anh lúc bấy giờ là nửa đêm và ắt hẳn anh vừa mới xong phần biểu diễn của mình
– dù vậy cô vẫn bấm số gọi và ngạc nhiên khi nghe thấy giọng anh.

“Chào em! Anh
thật mừng vì em đã gọi,” anh nói, giọng có vẻ sốc không kém gì cô. Không có
tiếng ồn ở đầu dây đằng ấy. Cô có thể nghe thấy sự hào hứng trong giọng nói của
anh. “Anh vừa mới nghĩ đến em.”

“Thật á?” cô hỏi
mà thấy ghét cái giọng thiếu tự tin của mình. Trong hai tuần vừa rồi họ nói
chuyện với nhau mỗi ngày một lần, nhưng lần nào cũng do Julian khởi đầu.

“Anh day dứt khi
nghĩ đến em đang dự đám cưới đó mà không có anh.”

“Vâng, hiển nhiên
là điều đó cũng làm bố mẹ anh day dứt nữa.”

“Họ đang làm em
phát điên à?”

“Còn phải hỏi.
Bọn em đã đụng độ phát điên ở quầy lễ tân rồi. Và bây giờ bọn em đang tiến đến
chỗ tự sát đây.”

“Anh xin lỗi,”
anh dịu dàng nói.

“Anh có nghĩ rằng
anh làm thế là đúng không hả Julian? Em vẫn chưa gặp Trent hoặc Fem, nhưng em
chẳng biết sẽ phải nói gì nữa.”

Julian hắng
giọng. “Chỉ cần nhắc lại với họ rằng anh không muốn biến buổi tối đặc biệt của
cậu ấy thành một cuộc trình diễn truyền thông đại chúng om sòm là được.”

Brooke im lặng
một giây. Nếu cô phải đánh cuộc với anh thì cô sẽ đưa ra dự đoán rằng Trent thà
phải chịu một hay vài phóng viên tọc mạch còn hơn để người anh họ kiêm bạn thân
từ thuở bé bỏ lỡ đám cưới của anh ta, nhưng cô chẳng nói gì.

“Vậy, ờ, buổi
diễn tối nay ra sao hả anh?”

“Ôi Chúa ơi, Rook
à, tuyệt không thể tưởng tượng được. Thật tuyệt vời. Có một thành phố chính ở
gần cơ ngơi đó, và có thành phố cũ từ thời Trung Cổ tuyệt đẹp trên đỉnh đồi, nhìn
xuống thành phố hiện đại bên dưới. Cách duy nhất để lên đó là đi cáp treo lên
tận đỉnh, hình như là mười lăm người một chuyến thì phải, và rồi ta bước ra,
bên ngoài cứ như một mê cung ấy - những bức tường đá đồ sộ cắm đuốc trải dài từ
đỉnh đồi xuống, và những hốc nhỏ ẩn khuất các cửa hàng và nhà cửa. Một khán đài
cổ ở chính giữa nhìn ra phong cảnh kỳ diệu với những sườn đồi bao la ở xứ
Scotland, và anh biểu diễn trong bóng tối, tất cả chỉ được chiếu sáng bằng nến
và đuốc. Họ phục vụ những ly rượu chanh nóng, và có gì đó trong không khí lạnh
và rượu nóng và ánh sáng lung linh kỳ ảo và quang cảnh... mà anh không thể diễn
đạt bằng lời được, nhưng nó thật là hoành tráng.”

“Nghe tuyệt quá
nhỉ.”

“Chính thế! Và
khi buổi biểu diễn kết thúc, họ đưa tất cả mọi người trở lại khách sạn... khu
nghỉ dưỡng à? Điền trang nơi thôn dã chăng? Anh không biết phải gọi nó là gì
nữa, nhưng cả nơi này cũng thật đáng kinh ngạc. Hãy tưởng tượng ra một ngôi nhà
trong một điền trang xung quanh là hàng trăm mẫu đồi trập trùng, nhưng nó có ti
vi màn hình phẳng và nền các phòng tắm được sưởi nóng và một bể bơi tràn tạo ra
ảo giác nước liền với đường chân trời tài tình nhất mà ta chưa từng thấy đâu
em. Giá phòng, đại loại là, hai ngàn đô la một đêm, mỗi phòng đều có lò sưởi và
một thư phòng nhỏ riêng biệt, kèm theo một người quản gia riêng.” Anh ngừng lại
một phút rồi nói, rất đỗi ngọt ngào, “Mọi thứ sẽ tuyệt hảo nếu có em ở đây.”

Cô thấy thích thú
khi nghe giọng anh rất hân hoan - thích thú thật lòng - và huyên thuyên đến
thế. Hiển nhiên anh đang thăm dò cô bằng cách chia sẻ tin tức; có lẽ anh đã bị
lương tâm cắn rứt về những cuộc trò chuyện gần đây của họ. Nhưng hơi khó chấp
nhận nếu xét đến hoàn cảnh hiện tại của cô: bị kèm như kèm kem bởi bố mẹ chồng
chứ không phải là những nguyên thủ quốc gia hoặc những siêu mẫu đẳng cấp quốc
tế; những trung tâm mua sắm nhỏ lẻ thay vì những cánh đồng quê; một căn phòng
tẻ ngắt đơn điệu trong khách sạn Sheraton ở địa phương và chắc chắn là thiếu
vắng những người quản gia. Và trên hết, cô đang dự đám cưới của em họ anh,
một mình. Vì thế dù có khoái nghe anh hân hoan đến thế, cô cũng sẽ không phản
đối nếu không phải nghe nhiều chi tiết đến vậy về cảnh hưởng thụ hoa lệ hiện
tại của anh.

“Nghe này, em
phải cúp máy đây. Bữa tiệc trù bị sắp bắt đầu rồi.”

Một đôi trạc tuổi
cô đi ngang qua cô khi họ đi ra cửa nhà hàng, và đôi bên cùng mỉm cười với
nhau.

“Hỏi thật nhé, bố
mẹ anh thế nào?”

“Em không biết,
ông bà có vẻ cũng ổn.”

“Họ cư xử có đúng
mực không?

“Em đoán là họ
đang cố gắng. Bố anh phát bẳn vì chiếc xe thuê - thôi đừng hỏi nhé - và hình
như mẹ anh nghĩ đây là bữa tiệc giả trang, nhưng mà, ừ, họ ổn cả.”

“Em là một người
hùng, Brooke à,” anh dịu dàng nói. ‘Trên cả tuyệt vời nữa ấy. Anh chắc Trent và
Fern sẽ cảm kích lắm.”

“Đây là điều nên
làm mà.”

“Nhưng không có
nghĩa là nhiều người sẽ vui lòng làm điều đó đâu nhé. Anh hi vọng rằng anh cũng
đã làm điều cần phải làm.”

“Đây đâu phải là
chuyện chúng ta và những gì chúng ta đang trải qua,” cô khẽ nói. “Đây là nghĩa
vụ của chúng ta: khoác lên mặt vẻ vui tươi và ăn mừng đêm thành hôn của họ.
Chính là những gì em đang cố gắng thực hiện.”

Một lần nữa cô
lại bị ngắt ngang vì một đôi khác đi qua. Có cái gì đó trong cách họ nhìn cô
cho thấy họ nhận ra cô. Sẽ có những giả thiết này nọ khi tất cả mọi người thấy
cô đến đây một mình.

“Brooke à? Anh
xin lỗi, anh thành thật xin lỗi. Nhưng anh nhớ em và nôn nóng muốn gặp em. Anh
thực lòng nghĩ rằng...”

“Em phải chạy
đây,” cô nói khi nhận thấy những người khác đang dỏng tai về phía cô. “Em sẽ
nói chuyện với anh sau, được chứ?”

“Được,” anh nói,
và cô nghe như anh bị chạm tự ái. “Chào mọi người hộ anh nhé, và hãy gắng vui
trong tối nay. Anh nhớ và yêu em nhiều lắm.”

“Ừ. Em cũng thế.
Tạm biệt.” Cô tắt cuộc gọi và lại bắt gặp cái cảm giác giờ đây đã quá quen
thuộc là chỉ muốn quỵ xuống sàn nhà mà khóc, và chắc hẳn cô đã làm thế nếu
Trent không bước ra chỗ cô. Anh mặc một thứ mà Brooke nghĩ là giống phong cách
học sinh trung học nội trú: sơ mi trắng, áo vest màu xanh nước biển, cà vạt màu
dâu đỏ, giày lười Gucci, và - một bằng chứng cho sự thay đổi của thời đại - một
chiếc quần kaki táo bạo (phía trước phẳng không có ly). Thậm chí đến tận bây
giờ, sau chừng ấy năm, cô vẫn nhớ lại cuộc hẹn hò vô vị của họ tại nhà hàng Ý
và cái cảm giác căng thẳng, xáo trộn mà cô cảm thấy khi Trent đưa cô đến quán
bar nơi cô bắt gặp Julian.

“Kia, tôi nghe
đồn cô đang ở đây,” anh nói và cúi xuống hôn lên má cô. “Vừa rồi là Julian đấy
phải không?” anh hẩy đầu về phía điện thoại.

“Vâng, anh ấy đang ở Scotland. Tôi chắc anh ấy muôn có
mặt ở đây hơn,” cô nói một cách yếu ớt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3