Huyết án liên hoàn - Chương 09 - Phần 2

49.

Hơn 1 giờ đêm, tôi trở mình liên tục không tài nào ngủ được, vừa vặn Quan Vũ Phi cũng không ngủ được cho nên chúng tôi mặc áo khoác cùng bước lên sân thượng tòa nhà ký túc xá. Cầm hai cuốn tạp chí kê xuống dưới đất ngồi ở vị trí cách đường viền trần nhà không xa, bắt đầu trò chuyện sôi nổi.

Đây là lần đầu tiên tôi lên sân thượng tòa nhà ký túc xá.

Trời đêm lạnh giá, cơn gió đêm thổi nhè nhẹ không có sự ồn ào nhốn nháo và phiền não của ban ngày, cả ngôi trường giống như một đứa trẻ đang ngủ say vô cùng yên tĩnh nhưng nào ai có thể ngờ được rằng phía sau của sự yên tĩnh này có một bàn tay tà ác đang khuấy động khiến cho mọi người trong toàn trương thấp thỏm lo sợ, khắp nơi đều tràn đầy những nguy hiểm. Lúc này đây đã là ngày 23 tháng 5 rồi, chỉ còn lại bảy ngày, nạn nhân tiếp theo chết vì “tham ăn”, có thể chính là Quan Vũ Phi ngồi ngay cạnh tôi đây, cô ấy thực sự có thể thoát khỏi móng vuốt của ma quỷ sao?

Tôi ngước mắt nhìn bầu trời, trăng tròn đang treo lơ lửng trên cao, xung quanh có rất nhiều những ngôi sao nhỏ, thỉnh thoảng còn có những đám mây trắng mỏng như lụa lững lờ trôi qua… Một buổi đêm đẹp đẽ và an hòa như vậy, ông trời lẽ ra không nên nhẫn tâm để cho cái chết đổ ập xuống mới phải.

Quan Vũ Phi hít thở một hơi thật sâu, nói: “Ánh trăng hôm nay thật đẹp!”

Tôi khẽ đáp lời: “Đúng vậy!” Trong lòng tôi rất nhớ La Thiên, đoán rằng chắc chắn anh ấy đang mất ăn mất ngủ vì vụ án này.

Quan Vũ Phi hỏi: “Cậu có biết hôm qua sau khi chạy khỏi cửa hàng thuốc mình đã đi đâu không?”

“Cậu đi đâu vậy?”

“Chùa Thiên Nhãn.”

Tôi nhíu mày: “Chùa Thiên Nhãn? Mình nhớ có một cuốn tiểu thuyết kinh dị hình như cũng tên là Chùa Thiên Nhãn, có phải cùng một nơi hay không?”

Cô lắc đầu: “Vậy thì mình không biết, có lẽ chỉ là cùng tên mà thôi. Bồ Tát ở đó tất linh nghiệm, hơn nữa ở trên đỉnh núi có một hồ Ước nguyện, chỉ cần ném nào trong đó một đồng tiền xu, nguyện vọng của cậu sẽ được trở thành hiện thực.”

Tôi chợt hào hứng: “Hồ Ước nguyện? Là thật hay là giả vậy? Chắc không phải giống như bà đồng đó chứ, toàn đi lừa đảo người ta thôi!”

Quan Vũ Phi nói: “Chắc chắn không đâu, đây là ngôi chùa lớn nghiêm chỉnh đàng hoàng, hương hỏa rất thịnh vượng, có nhiều người nước ngoài và ngưỡng người làm ăn giàu có đều vì ngưỡng mộ danh tiếng, chỉ là để ném một đồng xu vào trong hồ Ước nguyện.” Ngừng một lát, cô lại than thở nói: “Đáng tiếc hôm qua khi mình đến thì đã muộn rồi, trời lại đổ mưa rào, cho nên không lên được đỉnh núi.” Nói rồi cô rút trong túi ra một đồng tiền xu khẽ khàng đặt vào trong lòng bàn tay, nét mặt vô cùng ai oán.

Tôi vội vàng an ủi cô: “Không sao đâu, lần sau mình đi cùng với cậu là được, hay là ngày mai nhé, sáng ngày mai vừa vặn không có tiết của ông Phạm, chúng ta đi từ sớm, thế nào?”

Cô không trả lời, hình như không mấy hứng thú với đề nghị của tôi, vẫn ai oán nhìn đồng xu ở trong lòng bàn tay. Hồi lâu, cô nắm tay, lẩm nhẩm: “Từ nhỏ đến lớn, mình vốn chỉ có một mong ước chính là hi vọng bố mẹ mình sống hạnh phúc, nhưng giờ đây, mình có muốn thêm một mong ước, đó chính là hi vọng… Tô Thần Dương có thể sống hạnh phúc, nếu như ngày nào đó cậu đi đến chùa Thiên Nhãn, giúp mình ném đồng xu này vào hồ Ước nguyện được không?”

Tôi giật thót tim, lời nói này của cô sao nghe giống lời trăng trối quá? Tôi chợt hoang mang: “Đang yên đang lành sao cậu lại nói những lời ủ dột thế? Mình chẳng phải đã nói rồi sao, ngày mai mình đi cùng với cậu, đến lúc đó cậu muốn ném bao nhiêu đồng xu vào hồ Ước nguyện cũng được, trưa nay lúc ăn cơm cậu có nói với mình cậu đã nghĩ thông suốt rồi mà.”

Trong mắt Quan Vũ Phi bỗng chốc đong đầy nước mắt, nhưng cô gắng gượng kìm nén không để nó rơi xuống, hít mũi tự chế giễu mình: “Có thể không nghĩ thông suốt được sao? Chú Bằng nói phải lắm, sinh tử do mệnh, phú quí do trời, nếu như tử thần đã tìm đến bạn, thì bạn nghĩ không thông suốt cũng có tác dụng gì chứ? Thà rằng vui vẻ đi theo nó.”

Tôi lập tức hiểu được tại sao hôm nay cô lại ăn nhiều như vậy cô tự coi mình là kẻ tử tù sắp sửa bị đưa lên đoạn đầu đài, không muốn mình biến thành một con ma đói. Tôi nhất thời đứng bật dậy không biết nên làm thế nào: “Cái gì mà tử thần tìm đến bạn? Vốn không hề có chuyện này! Có phải bởi vì thầy La Thiên nói với cậu những câu đó không? Sự việc này mình biết chính là trong tay nạn nhân có một lá bài ma quỷ ám chỉ đặc trưng của nạn nhân tiếp theo, nhưng không hề chỉ rõ ra rằng nạn nhân tiếp theo chết vì “tham ăn”, nhưng những sinh viên béo trong trường ít nhất cũng có vài trăm người, cậu không sao đâu, hãy tin mình có được không? Mình không để cho cậu xảy ra việc gì đâu.”

Nước mắt của Quan Vũ Phi cuối cùng cũng rơi xuống, cô ôm chặt đầu gối, giọng nói vô cùng bi thương: “Cảm ơn cậu, Cố Tiểu Yên, việc quen biết cậu là việc vui nhất trong cuộc đời của mình, chỉ đáng tiếc… Cậu không hiểu được đâu.”

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, trái tim tôi như vỡ vụn: “Mình đương nhiên hiểu! Cậu chẳng qua chỉ là lo sợ mình sẽ biến thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ phải không? Cậu có biết không, Quan Vũ Phi, thực ra càng như vậy, bọn mình càng phải dũng cảm, chỉ có như vậy cậu mới là người thắng cuộc, chẳng phải chỉ có một mình cậu mới phải đối diện với sự sợ hãi của cái chết.” Nói đến đây, tôi đứng bật dậy, bảo Quan Vũ Phi ở đây đợi tôi rồi lao chạy thật nhanh xuống dưới tầng.

Sau khi chạy về phòng, tôi lục tìm một tấm ảnh ở dưới đáy va li, sau đó lại chạy thật nhanh lên sân thượng, vừa thở dốc vừa ngồi xuống, đưa tấm ảnh cho Quan Vũ Phi, cô nhìn lướt qua hờ hững hỏi: “Đây là ai?”

Tôi cười đau khổ, “Nếu như mình nói người trong ảnh là mình cậu có tin không?” Người trong ảnh quả thực là tôi, đó là tấm ảnh khi tôi học lớp 11, thời gian cách đây không đến hai năm, nhưng người trong ảnh có một khuôn mặt khác với khuôn mặt tôi bây giờ, thế nhưng thực sự đó chính là tôi.

Quan Vũ Phi bỗng chốc mở to mắt, nhìn tôi vẻ không thể tin nổi: “Đây là cậu? Không thể nào! Đùa kiểu gì vậy?”

Trái tim tôi như thể bị một vật sắc nhọn cứa vào đau nhói, hình ảnh trước mắt tôi bắt đầu trở nên nhạt nhòa và trong khung cảnh nhạt nhòa đó, những chuyện cũ khiến tôi sợ hãi đến độ gần như sụp đổ cứ dần dần hiện lên rõ nét nhất: “Mình từ nhỏ đã sống ở nông thôn, vẫn nhớ vào năm mình 4 tuổi, ông thầy tướng số nói trong số mạng mình mang theo kiếp nạn không được rời khỏi nơi mình sinh ra. Sau đó bố mẹ mình vì cuộc sống khó khăn phải đi ra ngoài để làm thuê, để lại mình và bà nội nương tựa nhau sinh sống ở nông thôn. Cho đến tận năm ngoái, mẹ mình đón mình từ nông thôn đến thành phố S, liền xảy ra một sự việc mà cậu mãi mãi không thể nào tưởng tượng được. Cậu biết không, khi có một hôm lúc cậu tỉnh lại đột nhiên phát hiện ra gương mặt trong gương không phải là của chính cậu, cậu có thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi đó như thế nào không?”

Nói đến đây tôi bật khóc, tôi cứ tưởng mình đã rất kiên cường nhưng nguồn nước mắt của tôi giống như bị cứa đứt vậy, từng giọt từng giọt lớn thi nhau chảy xuống. Tôi hít thở một hơi thật sâu, chậm rãi kể lại cho Quan Vũ Phi nghe cả quá trình tôi bị thay đổi khuôn mặt. Quan Vũ Phi sửng sốt, hồi lâu mới định thần lại, cứ chằm chằm nhìn tôi, thậm chí còn giơ tay ra để vuốt mặt tôi, kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi! Thật không thể nào tưởng tượng nổi! Nếu như không phải là nghe từ chính miệng cậu nói với mình, có đánh chết mình cũng không tin!”

“Nếu cậu đã không tin tại sao không tự mình về hỏi bà xem?”

“Bởi vì mình không có dũng khí. Người mình yêu thương nhất trên cuộc đời này chính là bà nội. Bởi vì quá yêu cho nên mới không biết dùng tâm thái nào để đối diện với bà.”

Nước mắt Quan Vũ Phi cũng rơi xuống, cô ôm lấy vai tôi: “Đừng buồn nữa Cố Tiểu Yên, mình thực sự không ngờ lại có nhiều chuyện đáng sợ như vậy xảy ra với cậu, đừng buồn nữa nhé, đều đã qua rồi!”

Tôi lau nước mắt nhìn cô nói: “Quan Vũ Phi, mình thực sự coi cậu là người bạn tốt nhất của mình, mình nói cho cậu biết những gì mình đã trải qua là hi vọng cậu có thể hiểu, bất luận gặp truyện gì đáng sợ, cậu cũng đều không được phép chùn bước và từ bỏ. Nếu như ngay chính cậu cũng từ bỏ, vậy thì không có bất kì ai có thể giúp đỡ được cậu, cậu có biết không?”

Quan Vũ Phi thả bàn tay đang ôm vai tôi, nói: “Cảm ơn cậu, Cố Tiểu Yên!”

Tôi cười: “Đừng khách sáo, chúng ta mau về, muộn quá rồi!”

Quan Vũ Phi mở điện thoại di động xem giờ; “Ôi, đã sắp 4 giờ rồi, hay là thế này, chúng ta đừng ngủ nữa, cứ ngồi ở đây nhìn mặt trời mọc, dù sao trời cũng sắp sáng rồi, sau đó chúng ta cùng đi đến chùa Thiên Nhãn, cậu thấy sao?”

Tôi lập tức đồng ý nhưng tiếp theo bèn thấy bồn chồn: “Vậy buổi chiều có tiết của ông Phạm thì thế nào? Mình không muốn ngủ gà ngủ gật rồi lại bị ông ta phạt chạy quanh sân vận động đâu.”

Quan Vũ Phi nói: “Sợ gì chứ cho dù phải chạy cũng có mình chạy cùng mà!” trong lúc nói cô tung đồng tiền xu trong tay lên lúc đang chuẩn bị giơ tay đón lấy đột nhiên hắt xì hơi, đồng xu đó rơi xuống đất, cứ thế lăn tròn ở trên sân thượng. Quan Vũ Phi sợ hãi thất sắc lao đến, tôi kéo tay cô lại: “Cậu làm gì vậy? Rất nguy hiểm đấy! Chỉ là một đồng xu thôi mà!”

Quan Vũ Phi cuống lên đến độ trào nước mắt: “Nhưng đồng xu đó rất… rất… rất… quan trọng đối với mình.”

Thấy cô cuống lên đến độ nói lắp, tôi vỗ vỗ vào tay cô, nói: “Được rồi, mình xuống dưới nhặt cho cậu, cậu đừng cuống!”

“Nhưng… nhưng… nhưng tối như vậy, có thể nhặt… nhặt… nhặt được không?”

“Yên tâm đi, mình chắc chắn nhặt về cho cậu, cậu cứ ở đây đợi mình nhé!”

50.

Tôi nghĩ như thế này, cứ xuống dưới tầng nhặt giúp Quan Vũ Phi đồng xu. Nếu như không tìm thấy, tôi sẽ lấy một đồng xu khác thay thế, đều là đồng xu mà, chẳng phải đều giống nhau cả sao.

Tôi men theo tay vịn cầu thang bước từng bậc cầu thang, vị trí đồng xu vừa mới rơi xuống là một khoảng đất trông bằng phẳng, nhưng giữa đêm khuya khoắt thế này, tìm một đồng xu thật sự quá khó. Quan Vũ Phi nhoài người ra khỏi đường viền sân thượng, lớn tiếng hỏi tôi: “Tìm thấy không, Cố Tiểu Yên?”

Tôi cũng ngẩng đầu lớn tiếng trả lời cô: “Chưa thấy, mình sẽ tìm thấy, cậu đừng nhoài người ra như thế, nguy hiểm lắm!”

Cuối cùng, tôi mải tìm kiếm đến độ hai con mắt hoa cả lên, cũng không thấy bóng dáng đồng xu đâu, đành phải nói dối với Quan Vũ Phi, nói đã tìm thấy rồi. Đang lúc chuẩn bị đi lên lầu, tôi cảm thấy buồn đi tiểu, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Trong đó tối đen như mực, tôi men theo bức tường lần mò hồi lâu mới sờ được công tắc, ánh đèn vàng vọt nhấp nháy, lay động.

Tôi nhanh chóng đẩy cánh cửa đầu tiên rồi bước vào. Nói thực, trong khoảnh khắc này, tôi không hề cảm thấy sợ hãi, cũng không hề nghĩ được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì hoặc là nhìn thấy gì, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến đồng xu. Quan Vũ Phi nói đồng xu đó rất quan trọng với cô ấy nếu như trên đồng xu đánh ký hiệu gì đó thì phải làm thế nào? Vậy thì tôi chạy về phòng ký túc xá thì tiện lấy một đồng xu chẳng phải sẽ bị lật tẩy sao? Không lẽ lại đi xuống tìm giúp cho cô ấy nhưng tôi đã nói dối cô ấy là tìm thấy rồi…

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, bên tai chợt vang lên âm thanh một loạt những tiếng sột soạt, tôi còn chưa kịp nhận ra đó là thứ âm thanh gì bèn nghe thấy tiếng thình thật lớn, tiếp đến lại có một tiếng rầm nặng nề vang lên như thể có một thứ gì đó đổ xuống đất.

Lúc này đây tôi mới cảm thấy sợ hãi, vội vàng kéo quần, đẩy cửa ra. Bỗng chốc, đôi mắt tôi mở to, huyết dịch cũng sộc thẳng lên đỉnh đầu.

Ở trên nền đất ẩm ướt, đang có một người con trai ngã nhoài người ra, máu me be bét. Môi trên và môi dưới của anh ta bị khâu dính chặt vào nhau, anh ta vẫn chưa chết, trợn trừng đôi mắt đầy tia máu nhìn tôi tràn ngập sự bất lực và tuyệt vọng. Trong mũi anh ta phát ra những tiếng rên rỉ, mỗi lần vang lên tiếng rên, trong mũi liền trào máu ra…Anh ta vươn đôi tay ra, gắng gượng bò dưới đất giống như một còn giun, bàn tay anh ra đầm đìa máu tươi, mười đầu ngón tay đã không cánh mà bay…

Tôi gào thét thất thanh, loạng choạng lao chạy ra bên ngoài, khi vừa chạy đến cửa liền đâm sầm vào một người khác, đó chính là Bồ Bằng!

Bồ Bằng chỉ ngẩn người giây lát, bèn lao chạy như điên ra khỏi khu kí túc xá, gào thét: “Mọi người mau đến đây! Cứu mạng với! Cứu mạng với…”

Tôi co rúm người ở góc tường, run lẩy bẩy, ánh mắt bất lực và tuyệt vọng của người thanh niên dường như bám rễ sâu ở trong trí não tôi. Tôi run rẩy nắm chặt cổ áo, vô tình sờ vào một vật cứng ở trong túi áo. Tôi vội lấy ra xem, thật không thể ngờ đó là một đồng tiền xu, dưới ánh trăng lờ nhờ trên đồng tiền xu dính nhơm nhớp màu đỏ như thể bị rơi vào sơn.

Tôi lập tức nhận ra ngay đây là đồng tiền xu của Quan Vũ Phi, cô ấy nói đồng xu này rất quan trọng, nhưng tại sao nó lại ở trong túi của tôi? Lẽ nào khi cô ấy ôm vai tôi an ủi đã lén để vào đó, sau đó lại cố tình lấy một đồng xu bình thường khác để làm rơi xuống sân thượng? Tại sao cô ấy lại làm như vậy?

Giây lát sau, đầu óc tôi bỗng nổ đoàng một tiếng, tôi cuống cuồng lao chạy lên trên tầng, đầu óc tôi gần như nổ tung vì câu nói đó của Quan Vũ Phi, cô ấy nói: “Từ nhỏ đến lớn, mình vốn chỉ có một mong ước chính là hi vọng bố mẹ mình sống hạnh phúc, nhưng giờ đây, mình có muốn thêm một mong ước, đó chính là hi vọng… Tô Thần Dương có thể sống hạnh phúc, nếu như ngày nào đó cậu đi đến chùa Thiên Nhãn, giúp mình ném đồng xu này vào hồ Ước nguyện được không?”

Quan Vũ Phi… Cậu không được ngốc như vậy…

Thế nhưng, tất cả đều không kịp nữa rồi, đợi đến khi tôi chạy lên tầng thượng, cô ấy đã lao người xuống.

Tôi lao đến gào thét như đứt từng khúc ruột: “Đừng mà! Quan Vũ Phi!”

Cô ấy lao thẳng xuống dưới, không còn đau khổ, cũng không còn nỗi sợ hãi nữa.

Tôi gào khóc thảm thiết: “Đừng mà, Quan Vũ Phi, mình đã nói người tiếp theo không phải là cậu, mình đã nói cậu sẽ không sao mà, tại sao cậu lại không tin mình? Tại sao? Tại sao chứ?”

Hồi lâu sau, một bàn tay đỡ tôi đứng dậy, qua làn nước mắt, tôi nhìn rõ đó là La Thiên, anh hỏi tôi: “Sao lại như vậy chứ?”

Tôi ngẩn người đờ đẫn nhìn anh, sao lại như vậy chứ? Nếu như không phải là do anh nói cho Quan Vũ Phi nạn nhân tiếp theo sẽ chết vì “tham ăn”, vì sao Quan Vũ Phi lại nhảy lầu được chứ?

Thật không ngờ anh còn hỏi tôi tại sao lại như vậy?!

Tôi hít thở một hơi thật sâu dốc toàn bộ sức lực của mình, giơ tay phải lên tát vào mặt anh, tôi tát rất mạnh, thậm chí khiến cho tôi suýt nữa thì ngã. Sau đó, tôi chằm chằm nhìn anh, nói hằn từng tiếng: “La Thiên, cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Mãi mãi không bao giờ!"