Huyết án liên hoàn - Chương 10 - Phần 2

53.

Quan Vũ Phi, tại sao cậu lại ngốc như vậy…

Lúc này đây trong cửa hàng ăn vang lên lời bài hát: “Chúng ta đều là những đứa trẻ ngoan” của Vương Chính: “Đẩy cửa sổ nhìn đàn chim phía chân trời mau trắng, nhớ đến nụ cười mát lạnh của cậu, lúc đó cậu đang chạy trên sân vận động hát, mình yêu cậu, cậu có biết không..”

Tôi dường như lại nhìn thấy khung cảnh tôi và Quan Vũ Phi cùng chạy trên sân vận động, cô ấy nói, cô ấy biết tôi chỉnh sửa cân sức khỏe từ lâu rồi, cô ấy nói, cô ấy tiếp tục ăn mướp đắng là bởi vì không nỡ nhìn thấy tôi lo lắng cho cô ấy.

Tôi lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ đưa mướp đắng đến, nhân viên phục vụ thoáng kinh ngạc ngẩn người đứng đó: “Mướp đắng? Sống… sống sao?”

Tôi ra sức gào lên với anh ta: “Đúng vậy! Là sống, là sống! Có bao nhiêu mang hết ra đây, mau lên!”

Tôi cảm thấy mình sắp chết.

Nhân viên phục nhanh chóng bê đến muốn đĩa mướp đắng sống. Vương Chính vẫn đang hát: “Chúng ta đều là những đứa trẻ ngoan, những đứa trẻ đầy mơ mộng, tin tưởng vào tình yêu có thể vĩnh hằng…”

Quan Vũ Phi còn nói nếu như có kiếp sau chúng tôi vẫn làm bạn tốt nhất của nhau, cùng nhau đi dạo ở khu rằng nhỏ, cùng nhau bị ông Phạm phạt chạy quanh sân vận động, vừa chạy vừa nói muốn đá chết ông ta…

Tôi cầm lấy những quả mướp đắng đó, mặc kệ ánh mắt khác thường của mọi người vừa ăn vừa gào khóc, cứ điên cuồng nhét mướp đắng vào miệng…

“Chúng ta đều là những đứa trẻ ngoan, những đứa trẻ lương thiện nhất, mong nhớ, những thứ làm tổn thương chúng ta…”

54.

Sau đó rất lâu, trái tim tôi dường như bị moi ra giờ trở nên trống rỗng, giống như một người bại liệt nằm bò ra bàn, lạnh lùng nói với La Thiên: “Mặc dù Quan Vũ Phi không phải là chết vì câu nói của anh, nhưng cậu ấy nghe xong câu nói đó của anh mới có dũng khí để chết nên anh đừng hi vọng em có thể tha thứ cho anh, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”

La Thiên không nói gì, ngồi đối diện trước mặt tôi hút hết điếu này đến điếu khác. Hồi lâu sau, anh mới nói: “Đêm hôm qua em nhìn thấy Đinh Cường…”

Tôi lạnh lùng ngắt lời anh: “Em không biết, em cũng không nhìn thấy gì cả, em mặc kệ tất cả mọi thứ!” Nói xong, tôi chậm rãi đừng dậy, lảo đảo bước ra khỏi quán. Có lẽ, ban đầu tôi bước vào Đại học Giang Xuyên chính là một sai lầm, nếu như tôi không hiếu kỳ mà bước vào Đại học Giang Xuyên thì sao có thể quen được Quan Vũ Phi chứ? Sao lại phải đau buồn giống như lúc này chứ?

Sau khi quay về trường học, tôi đi tìm Trang Nghiên. Nói thực tôi rất hận cô ta, nếu không phải cô ta ép Quan Vũ Phi rời xa Tô Thần Dương, đương nhiên Quan Vũ Phi sẽ không nhảy lầu tự sát, còn có hành vi nào tàn nhẫn độc ác hơn việc chia rẽ một đôi uyên ương chứ?

Tôi đến lớp học của cô ta tìm kiếm, cô ta không có ở đó, một bạn nữ ở cùng phòng ký túc xá nói chiều nay cô ta không đi học, đang chơi game trong quán internet Thế Kỷ ở gần trường. Tôi vừa nghe thấy càng tức giận, cái chết của Quan Vũ Phi đã lan truyền khắp cả trường. Cô ta chắc chắn biết chuyện, hơn nữa chắc cũng biết cái chết của Quan Vũ Phi có liên quan tới cô ta, thật không ngờ cô ta còn tâm trạng để đi chơi game.

Tôi nhanh chóng tìm được quán game đó, nhìn thấy Trang Nghiên trong vị trí gần góc ở tầng 2, cô ta mặc một bộ váy màu đen, lưng ngồi thẳng, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy vi tính.

Thấy bên cạnh cô ta không có ai, tôi đi thẳng đến đứng sau lưng cô ta, phát hiện ra cô ta đang chơi CS (trò chơi chống khủng bố), tôi không tránh khỏi chút kinh ngạc, thật khó mà tưởng tượng một cô gái xinh đẹp như cô lại thích trò chơi này.

Tôi đang chuẩn bị mở miệng, cô ta đã nói trước, giọng nói lạnh lùng mang theo chút kiêu ngạo, không buồn quay đầu lại: “Tìm tôi có việc gì sao?”

Còn chưa đợi tôi tiếp lời, cô ta lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Nếu như là vì cục than đó, xin lỗi, tôi không có thời gian!”

Tôi lập tức nổi nóng: “Lẽ nào cô không cảm thấy áy náy chút gì sao?”

Cô ta khẽ hừ mũi: “Áy náy? Cô thật là biết đùa, tại sao tôi lại phải áy náy? Có phải tại tôi làm cho cô ta chết đâu.”

Tôi cảm thấy cô ta đúng là vô cùng đáng ghét, trợn trừng mắt nhìn cô ta nói: “Nếu như không phải là cô ép cậu ấy rời xa Tô Thần Dương, sao cậu ấy lại chết được chứ?”

Tôi vừa dứt lời, Trang Nghiên đã cười lớn một cách khoa trương, như thể lời nói của tôi vô cùng đáng cười vậy. Cô ta thậm chí còn cười ra nước mắt, cuối cùng sau khi đã cười đủ rồi, cô ra đứng dậy nói một câu đầy vẻ ngạo mạn: “Bất cứ ai lấy đi thứ không thuộc về mình, đều phải trả giá!” Nói rồi, cô ta không thèm chú ý đến tôi nữa, tỉnh bơ bỏ đi.

Tôi ngẩn người đứng ở đó vẫn chưa kịp định thần lại, người con gái tên Trang Nghiên này thật quá đáng, nếu hôm nay tôi không giáo huấn cho cô ta một trận thì sao xứng với Quan Vũ Phi được.

Nghĩ đến đây, tôi chạy nhanh xuống dưới lầu, Trang Nghiên đã đi ra khỏi quán, tôi vừa đi theo cô ta vừa nhìn xung quanh, xem xem có tìm được cây gậy nào không. Nhưng tôi nhanh chóng thất vọng, bởi vì bên đường chẳng có cây gậy nào, ngay cả cục đá cũng chẳng có, nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định tháo giày ra để làm vũ khí.

Trong lúc tôi cúi xuống để tháo giày, tôi nhìn thấy Trang Nghiên vụt chạy vào một ngõ nhỏ.

Muốn chạy à? Tôi lập tức xách giày đuổi theo. Thế nhưng, khi tôi đuổi theo đến đầu ngõ, tôi liền ngẩn người – chỉ nhìn thấy Trang Nghiên quỳ sụp xuống, cuối cùng thật không ngờ cô ta ôm lấy mặt, co rúm người ở dưới đất, tiếng khóc đó tràn ngập nỗi đau khổ và hối hận, giống như tiếng kính vỡ vụn ở trong không trung…

Trong khoảnh khắc tôi đột nhiên hiểu ra, tất cả sự ngạo mạn của cô ta đều là cố tình ngụy trang mà thôi, cô ta thà bị tôi hiểu nhầm là kẻ lạnh lùng vô tình, cũng không muốn để tôi nhìn thấy sự yếu đuối trong lòng cô, cho nên bèn trốn ở một góc không có ai để lớn tiếng gào khóc. Cuối cùng tôi cũng hiểu thực ra thực ra cô rất yêu Quan Vũ Phi, nếu không cô đã có thể nói cho Tô Thần Dương biết chân tướng sự việc từ lâu rồi. Cô ta chỉ là không thể chấp nhận được việc Quan Vũ Phi đã lừa dối cô ta cho nên cô ta muốn cá cược, lấy tình bạn thân thiết của cô ta và Quan Vũ Phi từ nhỏ để đánh cược Quan Vũ Phi sẽ rời xa Tô Thần Dương, thật không ngờ ván cược này đã cược luôn tính mạng của Quan Vũ Phi.

Hôm nay cô ta mặc một bộ váy màu đen, tôi nghĩ chắc là muốn tưởng niệm Quan Vũ Phi.

Nhìn thấy thân thể cô ta co rúm, run rẩy ngồi dưới đất, tôi đột nhiên không nỡ oán hận thêm gì cô ta nữa cả, lặng lẽ rời bước. Tôi biết trên đời này cái chết của Quan Vũ Phi, không có ai đau đớn xót xa hơn Trang Nghiên.

55.

Quay về trường học, tôi ngạc nhiên nhìn thấy Bồ Bằng lại đang cắt tỉa chậu cảnh ở trước cửa tòa nhà Hành chính, tư thế giống y như hôm qua, như thể ngồi cắt tỉa từ hôm qua đến tận bây giờ vậy. Tôi bước tới, đứng bên cạnh ông ta, hỏi ông: “Chẳng phải hôm qua chú vừa mới cắt tỉa rồi sao? Sao hôm nay lại cắt tỉa nữa? Chậu cảnh hình như không cần ngày nào cũng cắt tỉa thì phải?”

Ông ta không nhìn tôi, ánh mắt chăm chú nhìn vào cành cây để tỉa lá, lạnh lùng nói: “Trí nhớ của cô hình như không được tốt lắm, tôi nhớ hôm qua đã nói với cô rồi, bọn chúng đều có sinh mệnh, cũng cần phải học cách phân biệt sinh mệnh. Mặc dù nhìn bọn chúng chỉ là những chậu cảnh không biết cử động, nhưng bọn chúng đều có một sức mạnh bền bỉ kiên cường mà cô không thể nào tưởng tượng nổi, giống như con người vậy. Mặc dù họ đang nhảy nhót hoạt bát thế nhưng thực ra, bọn họ không có sinh mệnh, đây cũng chính là sự khác biệt của sinh mệnh.”

Tôi cảm thấy ông ta hơi đáng ghét, mỗi lần nói chuyện lần nào cũng đều nói những câu nói nước đôi khó hiểu, giả vờ thâm sâu. Tôi vừa hỏi ông ta vừa ngồi xuống bậc thềm trước của: “Bọn họ mà chú vừa nhắc tới là ai vậy? Là những người đã chết vì phạm “Bảy tông tội” phải không? Bởi vì họ phạm phải “Bảy tông tội” cho nên chú mới cảm thấy bọn họ không có sinh mệnh? Không xứng đáng để có sinh mệnh? Không xứng đáng để có sinh mệnh?”

Ông ta vẫn không thèm nhìn tôi, biểu hiện trên nét mặt cũng không thể thay đổi, sự nghiêm túc đó giống như thế đang cắt tỉa móng tay cho chính con ông ta vậy. Ông ta chậm rãi nói: “Những câu hỏi này hôm qua tôi đã trả lời cho cô rồi, nếu cô không nhớ, có thể đi hỏi Liên Thành, cô nha đầu đó trí nhớ tốt hơn cô nhiều. Nhưng có hỏi cũng vô ích mà thôi, bởi vì cô ngay cả 5 trừ 3 bằng mấy cũng không làm rõ được thì sao có thể hiểu những sự việc khác chứ.”

Trong lời nói của ông ta rõ ràng mang ý châm chọc, khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu, tôi giận dữ lườm ông ta một cái, đồng thời cảm thấy rất không cam tâm, thế nên, tôi hỏi ông ta: “Tại sao lần nào cũng đều là chú?”

Ông ta nói: “Đúng vậy, tại sao lần nào cũng đều là tôi chứ, chính tôi cũng rất muốn biết.”

Tôi cười nhạt: “Chắc chú không phải muốn nói đây là sự trùng hợp chứ, nếu như sự trùng hợp liên tiếp đến ba lần trở lên, cháu nghĩ, cháu chắc không phải đơn giản như vậy?” Tôi biết lời nói của tôi rất thẳng nhưng ông ta quá xảo quyệt, tôi không thể không hỏi như vậy, hơn nữa tôi cảm thấy sự nghi ngờ của tôi không hề sai: Khi phát hiện ra thi thể của Châu Tử Dương nhìn thấy ông ta, ông ta cũng là người đầu tiên phát hiện ra Tống Tịnh Như, cộng thêm với việc đêm qua lúc nhìn thấy Đinh Cường cũng đâm phải ông ta, sự trùng hợp mang đậm vẻ phim kịch như vậy có thể không khiến người khác nghi ngờ được sao? Cho dù ông ta là nhân viên trong trường, ngày nào cũng phải đi tuần nhưng tại sao mỗi tuần đều là ông! Những người công nhân khác đâu?”

Bồ Bằng cuối cùng cũng nhìn tôi một cái, con ngươi mắt đầy từ tính đó, hiền hòa nhân từ giống như nước ấm, ông ta khẽ cười hỏi: “Có phải là cô đang nghi ngờ tôi hay là muốn nghiên cứu tôi? Nếu như là muốn nghiên cứu vậy thì cô sai rồi.”

“Ơ, vì sao?”

“Bởi vì tôi là một người không có quá khứ và cũng không có tương lai.”

“Thật vậy sao? Không có tương lai – câu nói này cháu đã nghe rồi, có lẽ có rất nhiều người đều cảm thấy mình khôn có tương lai, nhưng không có quá khứ, đây là lần đầu tiên cháu nghe thấy, chỉ cần là con người, tại sao lại không có quá khứ được chứ, lẽ nào chú không có kí ức sao? Nói vậy trí nhớ của chú chẳng phải còn tệ hơn của cháu?”

Ông ta lại nhìn tôi thêm lần nữa, ánh mắt vẫn hiền từ như vậy, khẽ nói: “Ký ức là một con dao, nó sẽ khiến cho cô bị thương. Cô vừa mới mất đi người bạn tốt nhất, câu nói này chắc là cô có thể hiểu.”

Trong khoảnh khắc khoang mắt tôi đỏ hoe, đúng vậy, ký ức Quan Vũ Phi để lại cho tôi là một con dao, nó cắm phập vào tim tôi, chỉ cần khẽ chạm nhẹ là có thể khiến tôi đau đớn đến nghẹt thở. Tôi hít thở một hơi thật sâu, cố gắng giảm bớt tâm trạng đau thương của mình, tôi cố gắng chuyển đề tài: “Mười năm, hai mươi năm trước khi trường học xảy ra các vụ án, chú có ở đây không?”

Ông nhìn tôi có vẻ hơi ai oán, có chút đồng tình: “Tôi khuyên cô không nên mất thời gian với tôi, tôi chỉ là một người công nhân!”

Nói xong, ông ta quay người bước đi.

Trong khoảnh khắc quay đi, tôi lại không cam tâm hỏi tiếp một câu: “Vậy chú có biết hung thủ là ai không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3